Chương 43 : Yêu Nhưng Không Thể Bên Nhau (2)
Hắn như một chú chó nhỏ muốn lấy lòng TaeHyung chỉ còn kém là chưa có cái đuôi để vẫy.
JungKook không nhìn thấy bàn tay TaeHyung dùng sức cầm chặt chiếc bút, "Nếu cô ta quay trở về, anh có thể đi."
Hắn nhắm mắt lại, giữa sự bình tĩnh lại có sự mệt mỏi, cô gái chết tiệt, hắn đã cảnh cáo cô rất nhiều lần, cô vẫn dám cho hắn đội nón xanh( cắm sừng), cô có coi hắn là chồng sao, cô vẫn coi hắn như không khí phải không.
Nơi hắn bắt cô xuống cách biệt thự không xa lắm, đi hơn một giờ sẽ tới nhà, sự trừng phạt này đối với cô, hắn vẫn thấy quá nhẹ nhàng.
Hắn hừ lạnh một tiếng, khẽ mở mắt, thấy ánh mắt JungKook không ngừng đánh giá hắn, giống như trên đầu hắn có một đóa hoa loa kèn vậy.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Hắn ngồi thằng người, lại trở về là TaeHyung bí hiểm, dường như sự thất thần vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác.
"A, không có, tôi bị hoa mắt rồi." JungKook lắc đầu, có lẽ hắn thực sự đã hoa mắt, Kim TaeHyung sao có thể ngẩn người chứ? Có lẽ chính mình đã bị áo lực quá nên mới có thể hoa mắt nhìn không rõ.
"Tôi đi ra ngoài đây."
Jungkook đau đầu nhìn bức hình trong tay, thứ này nhất định phải làm thật tốt, có mối quan hệ với người kia, TaeHyung luôn muốn phải thật hoàn mĩ, không hoàn mỹ, chắc chắn JungKook sẽ bị trừ tiền lương, hắn vẫn còn phải nuôi gia đình, hắn còn có mẹ già tám mươi tuổi, có một vị hôn thê, hắn lại vì chính mình mà thở dài, rồi đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay đầu lại.
"Tae, nhớ anh đã đáp ứng tôi chuyện gì, buổi tối nhất định phải chờ tôi." Hắn cẩn thận nói một câu.
Gân xanh trên trán TaeHyung nổi lên. JungKook vui vẻ đi ra ngoài, kết quả nhìn thấy cô thư ký đứng bên ngoài, nhìn vẻ mặt ngẩn người của cô, hắn chớp mắt, mới phát hiện vừa rồi mình đã nói ra câu gì.
"A..." Hắn cười ngọt một tiếng cũng không có giải thích gì, giải thích chính là che đậy, chỉ cần hắn biết hắn thích con gái là được. Nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy xẩu hổ, chỉ có thể cười khổ bước đi.
Biệt thự nhà họ Kim, JooHyun cầm chìa khóa mở cửa, bên trong đã được người giúp việc thu dọn, kỳ thực người giúp việc không cần tới, môt mình cô làm cũng được, mỗi ngày đều không có việc gì làm, phần lớn thời gian để dọn dẹp.
Cả người mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, chỉ cần khẽ nhấc chân, cảm giác đau đớn ập tới, cô đứng lên, đi về phía cầu thang.
Chân vừa đặt trên bậc cầu thang, hai tay cũng dùng sức nắm chặt lan can. Cô khẽ cắn môi, đi về phía phòng mình, cô tự nói với mình chỉ cần kiên trì thì mọi việc sẽ qua, chỉ cần chịu đựng thì tốt rồi, đáng nhẽ chỉ cần đi bộ một giờ đồng hồ nhưng đường đang sửa, cô lại chấp nhận đi bộ ba giờ đồng hồ, hơn nữa đường rất khó đi, chân của cô đã rộp hết lên.
Nhưng cô không phải thiên kim tiểu thư, cô sẽ không kêu một tiếng nào, cho dù có đau đến mấy, cô vẫn có thể chịu được, thực sự có thể.
Cô đi vào trong phòng, phòng cô có một đống gói lớn nhỏ, cô thở dài một hơi, cầm lên nhìn, là quần áo cô vừa thử vừa rồi, cô ngồi trên giường, hít thở, nhìn những thứ trong phòng, trong mắt hiện lên sự mất mát.
Cô lấy một chiếc hộp đựng trang sức tinh xảo từ một chiếc túi, mở ra, dưới ánh đèn, chiếc vòng cổ càng rạng rỡ và đẹp hơn, thật đặc biệt, có cảm giác xa hoa lại thuần khiết.
Cô ngồi ở trên giường, mở ngăn kéo bàn, dường như tìm thứ gì đó, nhưng tìm một lúc lâu, vẫn không tìm thấy.
Bàn tay cô khẽ nắm lại, kì lạ, bản vẽ phác thảo của sao lại không thấy, cuối cùng cô thở dài một hơi, có chút tiếc nuối.
Có lẽ khi cô dọn dẹp đồ đạc không cẩn thận đã làm mất, cô lấy một tờ giấy và bút, ngồi vẽ mô tả, rất nhanh trên giấy xuất hiện một hình vẽ đơn giản, bông hoa lục bình nho nhỏ, tinh tế, nhỏ xinh nhưng lại duyên dáng không thể diễn tả. Tươi mát, trang nhã, xinh đẹp.
Cô nhìn hình vẽ trên giấy, khóe môi cong lên nụ cười, cô đứng lên, chân đã tê rần, cô khẽ hít hít chiếc mũi, thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài, cô muốn đi làm cơm cho hắn ăn, mặc kệ mệt đến thế nào, cũng không biết sao hắn lại bỏ cô ở đó, cô chỉ biết, cô muốn tới phòng bếp, chỉ thế thôi, cô không muốn nghĩ nhiều, không muốn oán hận nhiều, oán hận chỉ khiến bản thân mệt mỏi.
Trong phòng bếp, cô chuyên tâm nấu ăn, cho tới khi tiếng mở cửa vang lên, cô nhìn ra phía ngoài, đã biết hắn đã về, không biết vì sao, cô cảm thấy chua xót, cô vội xoa đôi mắt, không muốn mình khóc, có rất nhiều ủy khuất, cô đã trải qua, không có vấn đề gì, không có gì đâu.
Ngoài cửa, JungKook mau chóng theo sau TaeHyung vào trong, hắn đặt mông ngồi trên ghế sa lon, cầm lấy một quả táo trên bàn bắt đầu gặm, giống như ở nhà hắn vậy, hết sức tự nhiên.
"TaeHyung, nhà anh thật lớn."
Hắn dùng lực gặm quả táo, không ngừng nhìn ngó xung quanh.
"Nhà cậu cũng vậy."
TaeHyung nhàn nhạt nói, nhàm chán liếc mắt nhìn JungKook, rõ ràng là con nhà giàu, tên này lại luôn xem mình thành kẻ nghèo, thật sự không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì, gia đình nhà hắn so với TaeHyung cũng không có kém hơn.
JungKook cười ngọt.
"Anh cũng biết, tôi trên còn có một bà mẹ tám mươi tuổi phải nuôi, dưới còn một vị hôn thê phải nuôi," Lại là câu này, mồm mép tên này cũng được lắm.
Một bóng người gầy nhỏ xuất hiện trước mắt JungKook, ánh mắt hắn híp lại, vội vàng chạy tới, vui vẻ lấy đĩa thức ăn từ tay JooHyun đặt trên bàn muốn ăn thử.
"A, chị dâu, chị còn nhận ra tôi không? Tôi đã từng tới đây, hôm nay tôi tới làm phiền chị."
Hắn mặt không đỏ, tim đập không nhanh nói, JooHyun chớp mắt nhớ ra, người này chính là... Cô muốn nói gì đó, cuối cùng lại quay vào trong bếp, cô cảm thấy ánh mắt TaeHyung nhìn cô vẫn rất lạnh lẽo.
"Này, TaeHyung, đây là ánh mắt anh nhìn vợ anh sao, sao lại giống như nhìn kẻ thù vậy?"
JungKook nhìn bàn đồ ăn đến chảy nước miếng, thấy được TaeHyung bước lại gần, gương mặt lập tức nghiêm lại, tuy rằng ánh mắt vẫn nhìn bàn ăn nhưng gương mặt đã lạnh đi phần nào.
"TaeHyung, nên nhớ, mặt than muốn yên ổn, thực sự muốn yên ổn."
JungKook không sợ chết nói. TaeHyung trừng mắt nhìn hắn, đi lên tầng thay quần áo, JooHyun đi ra, trong tay bê một đĩa thức ăn, cô nhìn thấy bóng lưng TaeHyung, trong lòng có chút mất mát. Có phải hắn lại không ăn nữa không.
"Hai người làm sao vậy?"
JungKook nhìn nhìn TaeHyung, lại nhìn sang JooHyun, cảm thấy bọn họ hình như đang giận dỗi, cho dù có lạnh như băng, cũng không phải như thế này.
"Không có gì, mời ngồi, anh..." JooHyun khẽ lắc đầu, không biết nên giải thích như thế nào mối quan hệ của cô với TaeHyung, cuối cùng quyết định không nói tới.
Còn có người này, cô nhận ra hắn, nhưng lại không biết tên của hắn.
"Tôi là Joen JungKook, chị dâu có thể gọi trực tiếp tên tôi, không cần phải gọi Joen tiên sinh." JungKook cười xua tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro