Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42 : Yêu, nhưng không thể bên nhau

"Anh có thể ly hôn," SeokJin mím môi, hắn sẽ không thể nghe lời người đàn ông kia cả đời, hắn muốn, sẽ không có khả năng buông tha dễ dàng như vậy, nhất là người phụ nữ mà mình yêu, bỏ qua như vậy, hắn sẽ không có bất kì cơ hội nào nữa.

"Nhưng, em đã kết hôn..." 

Đột nhiên JooHyun ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn hắn quyết tâm, hắn có thể ly hôn, còn cô, chỉ cần người đó không đồng ý, cô có khả năng nói ra trước hay sao, dù sao là cô cũng đã đồng ý trước, hôn nhân không phải trò đùa, cho dù cuộc hôn nhân của cô đến một người chúc phúc cũng không có, cô vẫn rất tôn trọng nó.

 "Em nói cái gì.." 

SeokJin nheo hai mắt, vừa rồi JooHyun nói gì, cô ấy nói... Cô đã kết hôn, có phải là hắn nghe nhầm. Cô sao có thể kết hôn, sao có thể được, mới chỉ có nửa tháng trời ngắn ngủi. 

"Đúng, em kết hôn, thực sự đã kết hôn," cô nắm chặt ngón tay, để cho hắn nhìn rõ chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cô, chiếc nhẫn ngoài ý nghĩa đính hôn cũng không có khả năng tượng trưng cho thứ khác. 

SeokJin khiếp sợ nhìn cô, hắn không thể nghĩ rằng cô đã kết hôn, đã trở thành vợ một người đàn ông khác. 

"Vũ Nhiên, chúng ta thực sự không có khả năng," 

Lúc SeokJin đang thất thần, cô kéo tay mình khỏi tay hắn, sau đó chạy về phía trước, không biết đây là cảm giác gì, cô chỉ thấy cả người rất khó chịu, rất khó chịu, khó chịu, dường như có một thứ gì đó trong cơ thể cô bị kéo ra, rõ ràng yêu nhau, vì sao lại không thể ở cùng với nhau, hắn không thể mà cô cũng không thể. 

"Hyunie..." 

Một lúc sau, SeokJin mới tỉnh táo lại, hắn không tin, chi dù cô đã kết hôn, hắn cũng sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay. 

Hắn đuổi theo cô, vất vả lắm mới nhìn thấy hình bóng cô, hắn sẽ không để cho cô rời đi nữa, cũng sẽ không khiến chính mình tìm không thấy bóng dáng cô, nếu như thế hắn sẽ phát điên, nhất định sẽ phát điên. 

JooHyun chạy nhanh về phía trước, độ nhiên một chiếc xe dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra, lộ ra gương mặt người đàn ông lạnh như băng. 

"Lên xe." 

Giọng nói lạnh như băng vang lên khiến không khí lạnh đi vài phần, JooHyun nhìn thấy SeokJin giữa dòng người, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, ngồi xuống đóng cửa xe, khi cửa xe đóng lại là lúc, hắn cùng với cô đã thuộc về hai thế giới, dù cho dùng cách nào cũng không thể xóa đi được khoảng cách đó, rất xa... 

Chiếc xe di chuyển, mọi người chớp qua, từ cửa kính xe cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của SeokJin, cô cúi đầu một lần nữa, cảm giác trên bàn tay có một giọt nước rơi xuống lạnh lẽo. 

SeokJin dừng bước, nhìn chằm chằm chiếc xe đã rời đi, hai tay hắn nắm chặt, chiếc xe rất quen thuộc, hắn đã từng gặp ở nơi nào. 

"Hyunie.." Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, toàn thân dường như đang run lên. 

TaeHyung dừng xe lại, tay nắm chặt tay lái.

"Xuống xe." mặt hắn không chút thay đổi nói. 

JooHyun khẽ nắm tay, xuống khỏi xe, cô còn chưa kịp hỏi gì, chiếc xe này đã giống như tên phi ra ngoài, chỉ có một mình cô ở nơi này, bao quanh dường như không có bất kì ai. 

Môi cô khẽ run run, cảm giác bản thân mình thật thê thảm. Cô đi thẳng về phía trước, dùng đến đôi chân của mình, có vẻ như ngoài bước đi, cô không có thể làm gì hơn, cô không trách Kim TaeHyung giữ cô lại, dù sao giữ bọn họ không có tình yêu, họ chỉ sống chung với nhau, khoảng cách và tôn trọng, có chăng cũng chỉ là một tờ hôn thú.

Kỳ thực một mình đi tản bộ, cũng tốt lắm, thực sự là rất tốt, cô ngẩng đầu, khóe môi hiện sự khổ sở, cô lại bị tổn thương. 


TaeHyung đi nhanh tới phòng làm việc, sắc mặt nghiêm trọng, bộ dạng lạnh như băng, khiến mọi người sợ hãi. Phịch, hắn đóng cửa văn phòng thật mạnh, ánh mắt màu trà lạnh đi rất nhiều, khóe môi hắn cong lên từ từ một nụ cười lạnh đến tâm can, làm người khác không rét mà run. 

"Tôi nói TaeHyung, anh không cần thể hiện bộ mặt đáng sợ như vậy? Anh đừng cười sẽ tốt hơn."

JungKook đẩy cửa đi vào nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo trên mặt hắn, nhất thời nổi da gà. TaeHyung không thèm quan tâm tới hắn, trực tiếp mở văn kiện ra làm việc, JungKook sờ mũi mình, người này vẫn như vậy chẳng thay đổi chút nào. 

Đã là người đàn ông kết hôn, hình như, việc kết hôn chẳng có tác dụng gì cả. 

"Làm sao vậy, ngày hôm nay tâm tình không tốt, nhìn dáng vẻ của anh cảm giác như chưa thỏa mãn được dục vọng vậy?" 

JungKook đánh giá hắn từ đầu tới chân, xác định xem hắn có phải vì nén nhịn dục vọng mà hỏng người hay không. Đột nhiên một tập văn kiện bị hất văng xuống, JungKook vội vàng tiến lên, cẩn thận ôm tập văn kiện vào ngực.

" TaeHyung, đây là những hợp đồng trên trăm vạn, sao anh có thể ném như thế?"

 JungKook đau lòng nhìn tập tư liệu trong lòng, xem ra, là tự hắn chuốc lấy bực mình rồi JungKook cẩn thận bước ra xa, đây là những hợp đồng trên trăm vạn, vậy mà hắn lại ném ngay trước mặt mình, chỉ sợ tâm tình hắn càng thêm không tốt, lại ném tiếp cái gì nữa, nhỡ cái thứ gì đó lại bay thẳng vào gương mặt tuấn tú của mình, như vậy hắn sẽ gặp xui xẻo lớn. 

Một lúc sau, JungKook mới bước lại gần bàn làm việc, đặt tập tài liệu trên mặt bàn, đẩy về phía trước mặt TaeHyung một chút. 

TaeHyung vẫn lạnh như vậy, cầm một thứ gì đó hướng thẳng về phía JungKook, hắn vội vàng bắt lấy, thật đúng là hiểu rõ TaeHyung, trước kia JungKook cũng học qua trường để thành thủ môn, nếu không, ở bên cạnh TaeHyung vài năm cũng sẽ biến thành kẻ ngốc. 

"Mau đi làm thứ này." Giọng nói truyền tới tai JungKook, bây giờ hắn mới nhìn tờ giấy mình đang cầm trong tay, trên mặt giấy là một chiếc vòng cổ được thiết kế rất đẹp, mỗi một chi tiết nhỏ đều hoàn hảo vô cùng, từ hình dáng tới màu sắc. Đều tinh xảo, đẹp đẽ chỉ hợp với một người. 

JungKook có chút khó chịu, "Mỗi năm đều như vầy, tôi thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì, rõ ràng yêu tới như vậy, còn đem cô ấy tặng cho người khác, đúng là tự làm tự chịu." 

TaeHyung tựa người vào ghế da, ngón tay vô ý quay chiếc bút bạch kim, hắn chỉ muốn cô ấy hạnh phúc, hắn yêu cô, nhưng cô lại không yêu hắn, trong hai lựa chọn, hắn tình nguyện để cô hạnh phúc. 

"Tae, tối nay, tôi về với anh được không?" 

JungKook đột nhiên ghé lại gần vào TaeHyung, đôi mắt híp lại thành một đường dài nhỏ, có một chút tà mị. 

"Lý do?"

 TaeHyung để cây viết xuống, mặt không thay đổi nhìn JungKook khóe môi khẽ cong lên lạnh lùng, JungKook khẽ đưa mắt, chỉ biết nụ cười này thực sự là giết người, thực là ác mộng. 

"Hưm, tôi nghĩ đến đồ ăn vợ anh nấu lần trước, mới chỉ ăn được một chút, vừa vặn hôm nay tôi rảnh, chúng ta cùng đi chứ?"

Nói tới đây, JungKook cảm thấy nước miếng mình sắp chảy ra rồi, bọn họ đều là người đàn ông bận rộn toàn ăn uống ở ngoài, thực sự là rất ít khi được ăn một bữa cơm gia đình, hơn nữa cha mẹ hắn còn không biết đang đi du lịch ở nơi nào, chỉ có mỗi mình hắn, mỗi ngày đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nghĩ tới đây, hắn thực muốn khóc vì tình cảnh của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro