Chương 38 : Anh chăm sóc cho cô (3)
''Xin lỗi, Taehyung, em tới trễ." Lee Yoon Hye ngồi đối diện hắn, rất nhanh, một cốc cà phê đã đặt trước mặt cô, cô không cần đưa tay, Taehyung đã cầm lấy thìa xúc một viên đường cho vào cốc của cô, đôi khi, hắn còn hiểu cô nhiều hơn chính cô hiểu cô.
Một người đàn ông như vậy mới có thể che giấu cảm xúc của mình thật tốt. YoonHye rất tự nhiên nhận cốc cà phê, uống một ngụm, cô đánh giá xung quanh, vẫn là như ngày trước, đây là nơi cô thích nhất, ngay cả chiếc bàn này cũng vẫn như xưa.
"Taehyung, trí nhớ của anh thật tốt, anh vẫn nhớ em rất thích nơi này?" Cô cười dễ thương, cô đã làm một người vợ, cho dù hôn nhân của cô không hạnh phúc, vừa lòng như trong trí tưởng tượng của người khác, nhưng dù sao cô vẫn chiếm thứ cô muốn. Nhưng lòng người là vô đấy, chiếm được người, còn muốn chiếm được tâm, chiếm được tâm lại muốn chiếm được toàn bộ.
Taehyung uống một ngụm cà phê, cảm giác chua sót ở khóe môi, hắn nhớ, hắn nhớ tất cả những gì của cô, nét thống khổ xuất hiện trong mắt hắn rất nhanh biến mất.
''Taehyung, anh giúp em tìm người đàn bà kia được không, em nhất phải tìm cô ta trước khi anh ấy tìm thấy, cho ta bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cô ta đi thật xa." YoonHye dùng sức đặt chiếc cốc trên bàn, cà phê tròng cốc sánh ra ngoài làm khăn trải bài có một vết bẩn sẫm nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nơi này, đây là tình yêu của một người với một người sao, muốn sở hữu tất cả những thứ gì của người đó.
YoonHye dùng sức nắm chặt tay, tin rằng, nếu hiện tại JooHyun ở đây nhất định sẽ dùng ngón tay thon dài bóp chết cô.
"Anh biết cô ấy ở đâu, hơn nữa anh cũng đã nói, cô ấy sẽ không ảnh hưởng đến em.' Taehyung thản nhiên nói, giọng nói lãnh đạm, không ai có thể hiểu giọng nói của hắn đã che giấu bao nhiêu đau đớn, tình yêu của hắn thực sự rất thống khổ, giống như mũi kim, thỉnh thoảng sẽ đâm thật sâu vào da thịt hắn. Trái tim và linh hồn hắn đều rất đau.
"Taehyung, làm sao anh biết?" YoonHye mở to mắt nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp tươi cười, chỉ cần Taehyung nói, nhất định là thật, hắn nói cô ta sẽ không phá hủy hạnh phúc của cô, vậy nhất định là không.
"Rất nhanh em sẽ biết, em yên tâm, cô ấy sẽ không thể ảnh hưởng tới em, em cứ an tâm làm bà lớn Kim thật tốt đi." Taehyung nói xong, đột nhiên đưa tay ra, vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, ánh mắt màu trà thoáng qua nét ôn nhu khó thấy.
Động tác đột ngột của hắn khiến YoonHye lặng người, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người và cả trong hơi thở của hắn, Kim SeokJin luôn sạch sẽ, trên người không có bất cứ mùi gì, bọn họ là hai người đàn ông khác nhau hoàn toàn, nhưng ngoài ý muốn, trài tim cô không hiểu vì sao lại đập nhanh hơn, giống như lần đầu tiên nhìn thấy SeokJin, trái tim đập rộn ràng, đến cô cũng nghe thấy tiếng tim mình đập, cảm giác hồi hộp.
Cô còn muốn biết rõ hơn, cảm giác này là sao, Taehyung đã thu tay lại. Lại bưng lên cốc cà phê uống một ngụm, ngón tay hắn khẽ động, ánh mắt YoonHye thoáng hiện lên nét mơ màng, cả người có cảm giác kì quái, khiến cô không nói nên lời. Taehyung vẫn tiếp tục uống cà phê, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt có chút thất thần.
Thời tiết này thực sự tốt, khiến cho người khác có chút luyến tiếc không muốn rời khỏi, còn có những con cá, không biết hay không cũng đang cố gắng tìm lấy tự do của mình, đôi khi tự do là do chính mình tìm lấy, hắn đặt chiếc cốc trong tay xuống, cảm giác tim chìm xuống. Vô tình, hắn nhớ tới cô gái ở nhà hắn, khóe môi thản nhiên cong lên, cô gái kia đang chiến tranh lạnh với hắn, chỉ cần nơi nào có hắn, cô cũng sẽ không đi tới, cô không sợ sẽ buồn chết sao?
''Taehyung...Taehyung..." Bên tai truyền tới một giọng nữ quen thuộc, Taehyung thu hồi tầm mắt, nhìn thấy cô gái khiến hắn có thêm sức sống cũng không khác gì đã chết.
"Làm sao vậy, anh muốn ăn gì?" Hắn thản nhiên cười, đây là nụ cười thành thật, cũng chỉ ở trước mặt cô, cũng chỉ có cô mới có thể thấy hắn cười, một nụ cười không hề miễn cưỡng, không hề lạnh.
"Cái gì cũng được," YoonHye lắc đầu, đối với sự thất thần của , Taehyung trong lòng có chút không thoải mái, không biết hắn nghĩ cái gì, lại có thể thất thần trước mặt cô, điều này từ trước tới nay chưa hề xảy ra.
Taehyung đưa tay, bồi bàn rất nhanh đi tới, hắn gọi một phần bít tết ba phần sống, bảy phần chín, đây vẫn là sở thích của YoonHye. Chứng kiến điều này, trái tim YoonHye lại mất cân bằng, đây mới là Taehyung, từ trước tới nay hắn đối với cô rất tốt, cho dù là trước hay sau khi cô kết hôn.
Taehyung nhìn chằm chằm đĩa thịt bò trên bàn, vẻ mặt đã thả lỏng một chút, không còn căng thẳng như vừa rồi, trước mặt YoonHye, hắn không muốn thất lễ, lúc này, trong mắt hắn hiện lên ý gì đó, rất nhanh liền biến mất. Lee YoonHye là cô gái hắn yêu, nhưng hắn che dấu quá tốt, thế nên tới giờ cô cũng không biết, hắn yêu cô tới nhường nào, thậm chí để người mình yêu nhất tới vòng tay của một người đàn ông khác, bởi vì, hắn muốn cô hạnh phúc, cho dù có phải phá hủy hạnh phúc của người khác.
Vẻ mặt xinh đẹp như hoa của YoonHye đã khắc sâu trong đôi mắt hắn, giống như một vầng sáng từ từ hiện ra, có một chút mơ hồ.
"Taehyung, ngày mốt là sinh nhật em, anh nhất định phải tới, nhớ là phải mang quà cho em đó." YoonHye đột nhiên kéo tay áo hắn, có chút vui vẻ nói.
"Được." Taehyung đáp lời, hắn nhìn thấy ngón tay của cô nắm ống tay áo hắn, gương mặt lạnh như băng lại lộ ra vẻ tươi cười, vui vẻ, sinh nhật năm nào của cô, hắn cũng đi, cho dù bây giờ cô đã kết hôn cũng không thể thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, ngẫu nhiên lại có chút mất mát, chỉ là không có ai biết.
Ban đêm thật yên tĩnh, đưa YoonHye về, hắn dừng xe trước cổng nhà họ Kim, một biệt thự nhỏ hai tầng, không thể so với chỗ hắn ở, nhưng ở đây người đến người đi, không khí náo nhiệt , không giống như nơi của hắn, chỉ có hắn và cô. Hắn lãnh đạm đưa tay, ánh lửa léo lên, hắn lại đang hút thuốc lá, hắn cứ như vậy nhìn, cho đến khi một chiếc xe dừng lại, hắn mới buông thuốc lá trong tay xuống, ngón tay vẫn còn hương vị của thuốc.
Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông từ trong xe bước ra, Kim SeokJin, hắn có chút tiều tụy, cả người đều lộ vẻ âm u.
"Tôi biết rồi, tiếp tục điều tra." hắn buông điện thoại trong tay xuống, con ngươi sâu thẳm, đột nhiên đá vào bánh xe trước, sau đó đau khổ nhắm mắt lại, JooHyun, rốt cuộc em ở đâu, mau nói cho anh biết, bây giờ em thế nào? SeokJin mở mắt, hít một hơi thật sâu, đi vào ngôi nhà khiến hắn ngặt thở kia.
Sau khi hắn vào, một chiếc xa khác trong đêm đen, chậm rãi biến mất ở cuối đường. Hai tay Taehyung nắm chặt tay lái, khóe môi cong lên một cụ cười lạnh đến run người,
"Kim SeokJin, anh không tìm thấy cô ta, cho dù anh có tìm được, anh cũng không thể bước tiếp với cô ta, mà cô ta cũng sẽ không, bởi vì các người không có tư cách." Hắn cười lạnh một tiếng, tốc độ xe càng thêm nhanh.
Hắn bước đi trên con đường dài, những bóng đèn đường in hình bóng hắn xuống mặt đường, ngẫu nhiên hắn nhìn căn phòng trên tầng hai, căn phòng tối đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro