Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 : Tiểu Tam Đánh Cô



Cô đặt đồ ăn mình làm lên trên bàn. 

"Đây là cái gì, cho heo ăn sao? Sao lại khó ăn như vậy?" Ji Hwa cầm đũa ăn một miếng, vội vàng nhổ ra, cô chính là muốn gây sự, đồ ăn rõ ràng không khó ăn, cô lại chê  JooHyun làm không ra gì, đây chính là bản năng của người phụ nữ, cô chán ghét bất kì cô gái nào ở bên cạnh Kim Taehyung. 

Hơn nữa trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, cô gái này không phải đơn giản chỉ là người giúp việc. JooHyun quay đầu nhìn thoáng qua cô, "Tôi biết, tôi làm không tốt, nếu cô muốn ăn, bên ngoài có rất nhiều món ăn."  JooHyun vẫn cười, đối với sự chê bai của người khác, cô nhận, dù có quá đáng, cô cũng không để ý tới. 

Chỉ cần cô biết, cô không có kém như người khác nói, hơn nữa, những thứ đó làm ra đâu phải cho cô ấy ăn. Nụ cười trên mặt JooHyun, khiến cho Lee Ji Hwa càng khó chịu, mặt cô ta lạnh lùng, cầm một cốc sữa lên uống,  JooHyun nhìn cốc sữa trong tay Ji Hwa, trong mắt thoáng hiện tia đau lòng. Cốc sữa đó là của cô, cô còn chưa kịp uống. 

"Đây là cái gì, sao lại khó uống như vậy? Mau mang cho tôi một cốc sữa dê."Ji Hwa đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, nhìn JooHyun chằm chằm. JooHyun thở dài một cái, "Xin lỗi, ở đây không có nuôi dê." nếu quả thật có nuôi, hoa hồng của Taehyung đã bị ăn sạch rồi. 

"Cô..." Lee Ji Hwa mới phát hiện mình vừa nói một câu ngu xuẩn tới mức nào, tức tái mặt. Cô tức giận ngồi trên ghế, vốn tâm tình đã không tốt, lúc này thức sự rất khó chịu. JooHyun lại đi ra, bưng một bát cháo đặt trên bàn, sau đó đưa tay lau mồ hôi trên chán, có thêm một người xa lạ khiến cô không quen, cô cũng chỉ có thể làm việc của mình. 

Lee Ji Hwa nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh trên ngón tay JooHyun. Trước mắt JooHyun xuất hiện một bóng đen, cô mới giật mình thấy tay mình bị cầm chặt. 

"Tại sao trên tay cô lại có thứ này?" Một tiếng nói chói tay truyền tới tai cô, khiến màng nhĩ của cô khó chịu, tay của cô có chút đau. Cô nhăn mặt lại, nhìn gương mặt lạnh của cô gái kia. Vẻ mặt thuần khiết bây giờ lại chỉ có sự hung dữ, ghen tị, chán ghét, còn có căm hận. JooHyun cố gắng kéo tay mình ra, cổ tay cô bị Lee Ji Hwa nắm đã chuyển màu đỏ, nhưng cô ấy là khách, còn cô là thân phận người hầu.. Cô chỉ có thể chịu đựng.

Chịu đựng, cô có thể, nhưng thực sự rất đau, cùng là con gái, vì sao sắc lực tay người khác lại lớn như vậy. 


"Trên tay cô là cái gì, nói cho tôi biết," Giọng nói Ji Hwa càng thêm sắc nhọn, dáng vẻ dọa người, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống máu JooHyun. JooHyun theo bản năng nắm chặt bàn tay thoát ra khỏi tay Ji Hwa, chiếc nhẫn trên ngón áp út càng rõ hơn, cô ấy ám chỉ chiếc nhẫn... Kim Taehyung đeo cho cô hôm kết hôn? Sao cô ấy có thể biết được? JooHyun bước lùi về phía sau, có chút đề phòng nhìn cô gái đã bị sự ghen tị làm cho hoa mắt. 

Cô ấy có gì mà ghen tị, hiện tại,JooHyun cô cũng chỉ là người giúp việc mà thôi. Ánh mắt Lee Ji Hwa càng lạnh, nếu cô không nhớ nhầm, chiếc nhẫn kia giống hệt chiếc nhẫn trên tay Taehyung, nghe nói chiếc nhẫn này do chính Taehyung thiết kế, trên đời này chỉ có mình hắn mói có thể đeo, mà ngón tay cô gái này cũng đeo một chiếc, quả nhiên, cô đã đoán đúng, thân phận cô gái này, tuyệt đối không phải là người giúp việc bình thường, từ trước tới nay bên người Kim Taehyung không hề có một cô gái nào, cũng không ai ở nhà hắn ngây ngốc cả ngày, nhìn bộ dạng của cô gái này, chẳng những có phòng riêng, còn có thể tùy ý động chạm thứ này thứ kia, sao có thể là một người giúp việc bình thường được chứ? Cô không trông mong sẽ chiếm được người đàn ông kia, nhưng, ít nhất cũng không ai sẽ chiếm được... 

Ji Hwa đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt nhìn JooHyun lại đáng sợ như vậy, JooHyun tiếp tục bước lùi lại, bàn tay đặt sau lưng nắm chặt lại. Lee Ji Hwa đưa tay xoa nhẹ chiếc nhân ở ngón giữa, sau đó tháo xuống, "Tôi dùng chiếc nhẫn này đổi lấy chiếc nhẫn của cô được không? Tôi thích chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn kim cương này đổi lấy chiếc nhẫn đó không hề thiệt, tuyệt đối không hề thiệt, có chiếc nhẫn kim cương này, cô không cần phải làm người hầu, cô có thể trở thành một tiểu phú bà." Ji Hwa dụ dỗ JooHyun, chuyện tốt như vậy xảy ra trên người mình, nên sớm tới để nhận nó. 

Ngoài dự kiến của Ji Hwa, JooHyun khẽ lắc đầu, "Xin lỗi, tôi không thể đổi được." bàn tay cô phía sau lưng lại nắm chặt hơn, đây là chiếc nhẫn đính hôn, không thể tùy tiện cho người khác, kim cương rất tốt nhưng JooHyun chỉ thích chiếc nhẫn này. "Cô không biết điều." bị từ chối, Ji Hwa xấu hổ nổi giận, từ trước tới nay cô đã bị đàn ông yêu chiều thành hư, chưa khi nào bị từ chối như vậy, cô bước tới, ỷ vào bản thân cao hơn khỏe hơn JooHyun, trực tiếp kéo tay JooHyun.  

"Tiện nhân, mau đưa nhẫn cho tao, làm sao mày có thể xứng với chiêc nhẫn này? Nó là của tao."Ji Hwa dùng sức kéo ngón tay JooHyun, hận không thể bẻ gãy ngón tay mảnh khảnh của cô.JooHyun không dám nổi cáu, bản tính cô quá lương thiện, rất ít khi gặp phải người nào điên cuông như vậy, huống chi cô gái này còn là người phụ nữ của Taehyung, cô không muốn, dù sao, cô vẫn muốn giữ thể diện cho TaeHyung, hắn mới là chủ nhân của nhà này. 

Cô chỉ cố gắng nắm chặt ngón tay, chiếc nhẫn này có lẽ vốn không thuộc vê cô, cho dù là sau khi bị lấy lại, không thể thuộc về cô, chỉ cần TaeHyung nói một câu, cô sẽ rời đi ngay. 

"Tiện nhân," chiếm không được thứ mình muốn, mặt Ji Hwa đỏ bừng, cô dùng sức đẩy JooHyun, thân thể JooHyun lảo đảo, cô mải nhìn bàn tay của mình, lại không để ý dưới chân, khẽ kêu một tiếng, thân thể ngã xuống, cô khẽ rên lên, cảm giác đầu mình rất đau. 

"Các người đang làm gì vậy?" Một tiếng nói lạnh lẽo truyền tới, là Kim TaeHyung, giọng nói vẫn lạnh như vậy, lại mê hoặc người khác, không trong trẻo, lại khiến người khác không thể quên. 

" Taehyung." Cô nghe thấy giọng nói mềm mại của Ji Hwa, sau đó là tiếng bước chân, còn cô chỉ có thể mở to hai mắt nhìn trần nhà màu trắng, khóe môi khẽ cong lên. 

"Taehyung, người giúp việc của anh thật vụng về, đi vài bước mà có thể té ngã được." 

"Không cần để ý cô ta, chúng ta đi ăn cơm." cô cảm giác có ánh mắt khinh thường nhìn cô, sau đó là giọng nói hắn càng ngày càng trở nên mơ hồ. "Ăn mấy thứ này sao... Chúng ta không ăn được không?" Lee Ji Hwa cẩn thận hỏi, trong mắt có sự đắc ý. 

"Vì sao phải ăn, những thứ khó ăn như vậy, chỉ có cô ta mới ăn được thôi" Môi hắn lạnh như băng khẽ nhếch lên, lời nói của hắn cũng lạnh như thế. Không ngừng đâm vào tim JooHyun, JooHyun nhắm mắt lại, khóe mắt có một dòng nước trong suốt chảy xuống. 

Hóa ra, cô lại vô dụng như vậy. Hóa ra tất cả chỉ là tự cô nghĩ ra. Hóa ra... Hắn cũng giống những người khác... Lông mi của cô nhẹ nhàng động, trong ánh trắng mờ, rất đẹp cũng rất buồn. Nhẹ nhàng nhắm mắt, cô cảm giác mình mệt sắp chết rồi, cô muốn ngủ có được không? Có thể không cần đối mặt với sự phản bội của Kim SeokJin, không cần đối mặt với cuộc hôn nhân hiện tại, còn có cả người chồng không cảm xúc.... 

"Húc, chúng ta đi thôi, em đói bụng rồi." Ji Hwa không ngừng kéo ống tay áo Taehyung, giống như muốn trốn tránh, muốn nhanh rời khỏi nơi này, Kim Taehyung híp mắt lại, cố ý tránh khỏi tay cô, hiện tại hắn cực kì chán ghét động tác của ,Ji Hwa hắn không muốn quần áo mình có nếp nhăn. 

Chuyện vừa rồi, hắn đã chứng kiến hết, diễn viên đúng là diên viên, đủ tố chất diễn trò. Hắn còn muốn nhìn xem JooHyun muốn giả bộ tới khi nào. 

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua... Trên trán Ji Hwa lấm tấm mồ hôi lạnh, ngón tay kéo áo Taehyung cũng bắt đầu run rẩy, cô trộm nhìnJooHyun vẫn nằm im trên mặt đất, cô ta có phải giả bộ hay không, lâu như vậy, cô ta còn chưa nằm đủ sao? Không hiểu sao, JI Hwa lại có một sự cảm không tốt. 

Taehyung đột nhiên đẩy ngón tay Ji Hwa ra, có cảm giác như có gì không đúng. Hắn vội vàng chạy lại ngồi xổm xuống, đỡ JooHyun trên mặt đất dậy, vừa nhìn cô, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi, gương mặt cô gái trong lồng ngức hắn trắng bệch khác hẳn ngày thường, đôi môi hồng hồng cũng tái đi, đôi mông mi dài nhắm chặt, không hề động đậy. 

"Bae JooHyun, mau tỉnh lại, đừng giả bộ nữa." Taehyung có chút thô lỗ vỗ vỗ mặt JooHyun, bất luận hắn có uy hiếp, đe dọa thế nào, cô gái trong lồng ngực hắn vẫn thủy chúng không tỉnh lai.

Báo lỗi chương Bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro