Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32 : Tiểu Tam Ngông Cuồng (2)


Hắn ghét con gái khóc, ngoại trừ Lee Yoon Hye, nhưng nước mắt của cô gái này, khiến cho hắn muốn bóp chết sự xúc động của cô. 

"Quả nhiên là xấu." hắn buông hai tay xuống, đi nhanh ra ngoài. 

Tiếng bước chân lên lầu vang lên, không ai phát hiện, trong mắt JooHyun, sự tổn thương cùng mất mát hiện rõ. Cô xoay người, lau nước mắt trên mặt mình, dù có lau như thế nào, cũng không thể xóa đi. Nếu người này chán ghét cô như vậy, vì sao, lúc trước lại muốn kết hôn với cô. Vì sao? Vì sao? Không ai có thể cho cô một đáp án, chính bản thân cô cũng không thể, cô lại cầm lên một cái cốc, nắm chặt chiếc cốc trong tay, cùi đầu, uống nước, bây giờ cô, uống cái gì cũng cảm thấy đắng. Cái gì cũng cảm thấy chát. Làm cái gì... Cũng đều là ... Sai. 

Cô đi lên tầng, do dự bước từng bước lên trên cầu thang, đi lên tầng, thân thể không tự chủ rùng mình, bởi vì... Bên tai truyền tới âm thanh của hai người ân ái, rất chói tai. Cô chạy thật nhanh vào trong phòng mình, gương mặt trắng bệch. Kim Taehyung mặt không đổi sắc đẩy cô gái ra, sau đó cầm lấy áo ngủ mặc vào, cô gái trên giường bị hắn ép cho nằm nguyên tại chỗ không nhúc nhích. 

"Anh yêu, anh thực sự lợi hại, em yêu anh chết mất." Cô gái khẽ quay người, đôi môi đỏ mọng cong lên, nhìn người đàn ông quyến rũ trước mặt, đáng tiếc, cô chỉ là tình nhân, nếu biến thành vợ hắn, cô có chết cũng rất thỏa mãn. Người đàn ông này, chính là cực phẩm, bất kể là lúc nào cũng khiến người khác mê muội, nhất là ở trên giường, giống như dã thú, khiến cô có cảm giác như bị hành hạ sắp chết. Người đàn ông này, không phải là thiên sứ, chính là một ác ma, một ác ma khiến cho người con gái không thể rời xa, bị hắn nuốt sống cũng chấp nhận. 

"Yêu..." Khóe môi Taehyung nhếch lên lạnh lẽo, " Tình yêu của cô vẫn lên dừng ở trên thân thể thì hơn," Cái Kim TaeHyung cần chính là thân thể của cô ta, cái yêu mà cô ta nói là yêu tiền của hắn, còn con người hắn, tùy cô ta. Hắn đứng lên, đi ra ngoài. 

"Anh yêu, anh muốn đi đâu?" Cô gái xinh đẹp chớp mắt, trên mặt vẫn là lớp trang điểm dày cộm, không biết lau đi sẽ như thế nào. 

"Tôi không có thói quen ngủ chung với phụ nữ." Taehyung đi tới cửa, để lại câu nói lạnh như băng, khiến toàn thân cô run rẩy, vừa rồi bọn họ kịch liệt quấn lấy nhau, cô cho là hắn ham muốn cô, không ít thì nhiều cũng sẽ thích cô một chút, xem ra, cô đối với hắn cũng giống như những cô gái khác, chỉ là đối tượng tình một đêm của hắn. 

Cô rúc mặt vào gối, thật khó mà tưởng tượng nổi, người phụ nữ như thế nào sẽ chiếm được người đàn ông sắt đá như viên kim cương này. Nghĩ đến đây, trong lòng cô nổi lên sự ghen tuông rất đậm, bất kể là ai, cũng không phải là cô. Kim Taehyung, anh đúng là một người đàn ông đáng sợ, yêu tiền của anh so với yêu bản thân anh còn may mắn hơn. Cô giơ bàn tay lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, người đàn ông này thật hào phóng, chiếc nhẫn kim cương giá trị không phải là nhỏ, người đàn ông kia, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, muốn tới đây một lần nữa, trong lòng cô càng ngày càng chua.

 Nơi này thật tốt, đồ dùng trong nhà màu tối, giống như người đàn ông kia, quả nhiên là phong cách của hắn, không biết cô còn có cơ hội để tới đây không. Taehyung không có đi, đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa ngoài cùng bên trái, cô ta thật biết chọn phòng, môi của hắn khẽ mím lại, hắn đi xuống dưới tầng, lúc này đã là nửa đêm, nhưng hắn không hề buồn ngủ, cho dù đã phát tiết không ít trên người cô gái kia, hắn vẫn không cảm thấy bị mệt mỏi, thậm chí hắn còn cảm thấy tỉnh táo hơn.

Hắn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, ngón tay kẹp điếu thuốc, hắn không hút, mải chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình, cho đến khi đầu ngón tay thấy nóng bỏng, hắn mới vội vàng tắt điếu thuốc trong tay đi, trong không khí vẫn lưu lại mùi thuốc lá. Hắn ho nhẹ một tiếng, trong bụng hắn truyền ra những tiếng kêu, đúng là, phát tiết tốn không ít tinh lực làm hắn đói bụng, thời điểm này, rõ ràng hắn không thể ăn thứ gì cả, hắn rót ình một cốc nước, ngồi xuống chỗ cũ, cố gắng chịu cơn đói, bụng của hắn thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh, mặt hắn vẫn không chút biểu cảm. 

"Anh đói bụng sao?" Thanh âm có chút buồn ngủ truyền tới, thân thể Taehyung khẽ thẳng dậy, nhìn thấy cô gái đứng trước mặt mình, ánh mắt cô hồng hồng, không biết bởi vì cô vừa ngủ dậy, hay cô vừa khóc, dù sao nhìn cũng khá tiều tụy. 

Taehyung không nói gì, nhìn chằm chằm, ánh mắt màu trà không chút cảm xúc, trên mặt hắn có chút chật vật, hắn đói bụng, tuy hắn không nói gì, nhưng bụng của hắn rất thành thật đã cho cô biết. Môi JooHyun khẽ nhúc nhích, đối mặt với ánh mặt lạnh lùng của hắn, cô nhợt nhạt cười, "Tôi giúp anh hâm nóng lại cơm." cô đi vào trong bếp, lấy đồ ăn trong tủ lạnh, cô vẫn chưa động đũa qua thức ăn đó, hắn có thể ăn rồi, ngón tay của cô khẽ run, nhìn nhìn bên ngoài, cảm nhận người đàn ông kia vẫn không hề nhúc nhích, vẫn ngồi trên ghế sô pha.

 Kì thực cô không biết xảy ra chuyện gì, buổi sáng quan hệ của bọn họ vẫn tốt lắm, bây giờ thì giống như kẻ thù vậy, cô đoán không ra, cũng không rõ. Cô thở dài một hơi, cô chuyên tâm hâm nóng lại thức ăn cho hắn. Đợi cho tới khi cô bưng thức ăn ra ngoài, Taehyung vẫn ngồi ở đó, ánh mắt màu trà che giấu hết tâm sự. 

"Những thứ này, tôi vẫn chưa có ăn," JooHyun đặt đồ ăn nóng lên trên bàn, cho dù chỉ là đun nóng lại, đối với một người đàn ông đang đói bụng, vẫn khiến cho ngón tay họ động đậy. 

"Nếu, anh muốn ly hôn, tôi sẽ không ngăn cản," JooHyun cố gắng nở nụ cười thật tươi, nụ cười kia lại càng chua xót hơn, chuyện kết hôn giữa bọn họ thực sự là rất kì lạ, nếu hắn thực sự hối hận, cô cũng sẽ đồng ý. 

"Anh yên tâm, tôi không cần bất kì cái gì cả." Cô không thiếu tay thiếu chân, có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình, hơn nữa tất cả những thứ ở đây đều là của hắn, cô sẽ không lấy bất cứ thứ gì của hắn. 

Cuối cùng Taehyung cũng nhìn về phía bàn ăn, hắn đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm nụ cười miễn cưỡng của cô. 

"Ly hôn? Có phải cô muốn tìm tình nhân nối lại tình xưa không, a, không phải, là tìm người tình cũ mới đúng." Taehyung lạnh lùng cười, "Cô muốn ly hôn, kiếp sau đi, trừ khi... cô chết." 

Hắn tàn nhẫn nói xong, quay người đi nhanh lên tầng, để lại  JooHyun với vẻ mặt bi thương, còn có cả một bàn đồ ăn bốc khói. JooHyu cúi đầu, lông mi thật dài khẽ động, hôm nay, cô đã bị tổn thương quá nhiều, mà cô vẫn không rõ, rốt cuộc mình đã là sai cái gì, để cho hắn tức giận như vậy. Cô lại để những thức ăn đó vào trong tủ lạnh, không biết ngày mai còn có thể ăn không? Cô ngẩng đầu lên, trái tim đau đớn đến cực hạn.

Lại là một buổi sáng, đồng hồ sinh học đã đánh thức JooHyun dậy, cô ngồi dậy, chôn đầu mình vào trong gối, cô đã không phải đi làm nữa, không sống cuộc sống nhộn nhịp nhanh chóng nữa, cô giống như một người già về hưu vậy, nhưng cô vẫn sẽ mệt như vậy, không phải thân thể mệt mỏi, mà là trái tim càng ngày càng mệt mỏi. 

Mặt trời vẫn chưa lên, mà cô đã dậy rồi, cô chuẩn bị điểm tâm cho hắn, không biết hắn có ăn không, nhưng cô vẫn muốn đi làm. Cô càng ngày càng không thể hiểu được người đàn ông này, rõ ràng hắn chán ghét cô, vì sao lại muốn kết hôn với cô, lại không muốn ly hôn. Cô đi ra ngoài, ngẫu nhiên nhìn thấy cửa phòng hắn vẫn đang đóng, bọn họ vẫn còn đang ngủ, cô cười khổ, đôi khi, cô cũng nghĩ, nếu SeokJin không cưới người khác, nếu hai người họ có thể kết hôn, như vậy cô nhất định sẽ rất hạnh phúc, mỗi ngày cũng sẽ tỉnh lại trong lòng người đàn ông mình yêu, sau đó đi làm bữa sáng, bọn họ còn có thể có một đứa con đáng yêu, cô đột nhiên thấy hốc mắt nóng lên, vội vàng chớp mắt. Chuyện này không thể nào xảy ra, còn muốn nghĩ cái gì chứ. 

Đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, những thức ăn trong tủ lạnh vẫn chưa ai động vào, trong mắt cô có sự mất mát, rất nhanh, cô lấy lại tinh thần, cô còn rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên cô không muốn cả ngày đều suy nghĩ linh tinh, nếu không một ngày nào đó cô sẽ điên mất. T

rong một căn phòng trên tầng hai, phòng của Kim Taehyung, có tiếng mở cửa, một cô gái từ bên trong chạy ra, cô đã sửa soạn lại, bề ngoài thuần khiết, đôi mắt to dễ thương, không thể không nói, cô gái này lớn lên rất đẹp, rất mê người, cho nên, Taehyung mới tìm tới cô, chỉ là có mê người đến mấy, có xinh đẹp đến mấy, cũng vẫn không thể nào có được trái tim của người đàn ông kia. 

Cô chính là ngôi sao nữ mới nổi, Lee Ji Hwa, cái tên thật dễ nghe, người cũng xinh đẹp, ngoại trừ những thứ đó, cuộc sống sinh hoạt của cô thật không nên để người khác biết. Cô đi xuống cầu thang, nhìn xung quanh căn biệt thự xa hoa, cô không muốn đi khỏi nơi này một chút nào, đi khỏi đây, không biết tới khi nào mới có thể quay lại, lại càng không biết người đàn ông kia khi nào thì nghĩ tới cô. 

Ngón tay cô xoa nhẹ lên chiếc nhẫn, thật sự cô rất luyến tiếc một người đàn ông vừa anh tuấn vừa nhiều tiền như vậy, tuy cô vẫn luôn biết làm thế nào, nhưng vẫn có chút không cam tâm, con người nha, lòng tham là vô đáy, cô cũng đâu phải ngoại lệ. Bên trong phòng khách, có một mùi hương của hoa hồng thật thơm, trên bàn có một lọ hoa hồng trắng vừa mới cắt, bên cạnh còn có mấy quyển báo mới xếp ngay ngắn, cả phòng khách được quét dọn sạch sẽ, cẩn thận. 

Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy JooHyun đang bưng đồ ăn đi tới, JooHyun khoác tạp dề, từ đầu tới chân giống như một người giúp việc. 

"A, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là người giúp việc." Ji Hwa khinh thường nhìn JooHyun, không có một cô gái nào thích bên cạnh người đàn ông của mình có một cô gái khác, đến người giúp việc cũng không được, nhất là nơi đây lại chỉ có một mình cô ta là nữ, lại càng không thể tồn tại như vậy bên cạnh bọn họ. 

JooHyun không nói gì, cô ấy nói cô là người giúp việc thì chính là người giúp việc đi, cô không muốn cãi vã, cũng không muốn lãng phí thời gian khiến ình khó, cũng khiến cho người khác không thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro