Chap 8
Một tuần học trôi qua trong êm đẹp. Những ngày này Irene ít chạm mặt Taehyung hẳn ra, Irene đã tìm được cho mình một căn cứ bí mật để ẩn nấp. Nơi đó không đâu khác chính là phòng của hội trưởng hội học sinh. Mỗi ngày đến trường đều được trò chuyện với anh, lại được anh giảng lại bài học, tâm trạng Irene cũng đã bớt thấp thỏm, lo âu hơn rất nhiều.
_ Hết giờ làm bài, các em dừng bút! - Tiếng thầy Yoo vang lên, tất cả học sinh buông bút và truyền bài lên phía trên.
Bài kiểm tra lần này không quá khó khăn giống như Irene nghĩ. Irene toe toét cười, quên bén luôn người đang ngồi bên cạnh mình là ai, hớn hở quay sang ríu rít.
_ Cậu làm bài được... được không?
Khí thế sôi sùng sục bất chợt bị dập tắt chỉ vì một cái nhìn của người kia. Irene lí nhí nói cho trọn câu rồi cắn môi cúi gằm mặt xuống. Hiện tại Irene chẳng khác gì tự tìm đến cái chết cả.
_ Vậy em làm được không?
Taehyung mím môi cố nhịn cười hỏi ngược lại Irene. Không cần bàn cãi gì nữa, bé con này quả thực là ngốc nghếch bẩm sinh, chưa hề qua đào tạo.
_ Cũng tạm! - gật gật
_ Có phải nhờ tài liệu tôi đưa?
Câu hỏi này kéo Irene ngẩng đầu lên, trong lòng rất muốn nói nếu không phải nhờ Jungkook giảng lại hết tất cả thì tài liệu hắn đưa Irene thề là đọc chẳng hiểu cái mô tê gì cả. Nhưng dù sao Irene vẫn thật tâm cảm kích "lòng tốt" của hắn.
_ Ừm! Cám ơn cậu!
Cái gật đầu của Irene khiến hắn có cớ để đường đường chính chính thân mật với bé con . Ghé sát mặt mình đến mặt Irene, hắn lại trưng ra nụ cười nửa miệng làm Irene đỏ bừng mặt.
_ Vậy bé con muốn báo đáp tôi sao đây?
_ Tớ...
Irene vội lùi ra sau để giữ khoảng cách với hắn. Trong đầu chợt nhớ lại cái ý định muốn ăn thịt mình mà lần trước hắn nói. Tiêu rồi, không biết hắn sẽ ăn sống hay nấu chín Irene đây?
*RENG*
Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa đúng lúc vang lên cứu mạng Irene. Irene mừng rỡ đứng bật dậy để lại một câu rồi ôm cặp chạy biến trước khi bị hắn tóm gọn.
_ Cậu ăn trưa ngon miệng!
Nhìn theo cái bóng đang ì ạch chạy đi, sắc mặt Taehyung bỗng chốc thay đổi, không còn nụ cười thường nhật cũng không còn ánh mắt lạnh băng. Irene thật sự giống như lời Jimin đã nói, không đáng để bị hắn đem ra làm một món đồ chơi. Thế nhưng bảo hắn buông tha cho Irene, hắn lại không nỡ lòng. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, trong hắn đã nảy lên cái cảm giác muốn được gần gũi với Irene. Và chỉ có cách này, hắn mới có thể dối người dối ta tiếp tục buộc chặt Irene ở lại bên cạnh mình.
Khẽ buông một tiếng thở dài, hắn đứng lên đi tìm Jiyeon để che lấp dòng cảm xúc không nên có này.
¯¯¯
Taehyung bớc ra cửa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ở góc cầu thang gần đó. Một chút tò mò muốn biết Irene đang nói chuyện với ai, hắn bước đến, đứng vào một chỗ khuất tầm nhìn đối phương.
_ Trưa nay anh không có trên phòng ạ? Vậy chiều nay anh Jungkook có tiết không? Giờ thể dục của lớp em được tự quản, em muốn mời anh đi ăn kem để cám ơn anh cả tuần nay đã giảng bài cho em, bài kiểm tra làm được lắm ạ!
Irene vui vẻ líu lo bên điện thoại mà không hề hay biết tất cả đã lọt vào tai của một kẻ vô tình đi ngang qua. Sắc mặt Taehyung phút chốc đanh lại. Thì ra cả tuần nay bé con cứ chuồn mất mỗi khi nghe thấy tiếng chuông là để đi tìm gặp Jungkook còn biết cả nói dối để giấu nhẹm chuyện được người kia dạy học. Trong lòng bất giác khó chịu, máu chiếm hữu vô thức dâng cao, ánh mắt hắn sắc lẽm nhìn chăm chăm nụ cười hồn nhiên mà hắn chưa từng được thấy qua trước đây. Hắn đã nói rồi, bé con là của hắn, bất cứ ai cũng không được phép động vào...
_ Bây giờ là giờ tự quản, chúng ta sẽ ôn lại bóng chuyền, có bạn nào muốn lên tập không?
Bạn lớp trưởng uể oải đứng giữa sân thông báo. Bên dưới, Irene hồ hởi đếm ngược chờ đợi thời khắc bạn ấy cất lên câu nói quen thuộc "Nếu không có ai thì chúng ta giải tán!". Ấy thế mà...
_ Tôi!
Cả lớp hụt hẫng quay phắt lại phía phát ra âm thanh. Người đó không ai khác chính là ác ma của trường - Kim Taehyung.
Hắn chưa kịp để ai có thêm phản ứng gì nữa thì đã bước lên nhặt lấy quả bóng đang nằm chỏng queo trên sân.
_ Ờ... vậy có ai muốn lên tập cùng Taehyung không?
Lớp trưởng nãy giờ vẫn ngơ ngác, vội vàng lấy lại phong độ, gượng cười nhìn xuống lớp. Nhưng dường như ai cũng đang cố né tránh, quay mặt đi tứ hướng không dám nhìn thẳng lên phía trước. Gì chứ tập chung mà không làm vừa lòng Taehyung thì cái thân thể bé nhỏ sẽ trở thành quả bóng thứ hai như chơi.
_ Bae Irene!
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang ngồi cúi gằm không yên phía dưới, nhẹ nhàng gọi tên nhưng lại không khác gì sét đánh bên tai Irene khiến Irene lập tức ngẩng cao đầu, đôi mắt mở to giống như hi vọng mình đã nghe nhầm.
_ Lên đây!
Chỉ một câu mệnh lệnh ngắn gọn, hắn nhẫn tâm dập tắt ước mơ nhỏ bé của Irene. Irene xụ mặt từ từ đi lên chỗ hắn, thu hút toàn bộ các cặp mắt đang hiện diện ở đây.
_ Sẵn sàng chưa? - Hắn hỏi ngay khi đối phương vừa bước vào vị trí.
_ Rồi! - Irene gật gật nhưng nhanh chóng lại lắc lắc - À... chưa!
Câu trả lời thiếu dứt khoát nhận ngay một cái trừng mắt dữ tợn, Irene mếu máo hướng thẳng về phía hắn giải thích.
_ Tớ không biết đánh mà!
_ Không biết thì tập cho biết! - Vỏn vẹn nói thêm một câu cộc lốc, hắn không chần chừ phát bóng.
*BỐP*
Quả bóng bay một phát thẳng đến ngay đầu Irene. Choáng váng, Irene bị chao đảo mấy vòng rồi mới lấy lại được thăng bằng. Bộ dáng đáng thương trở thành trò hề làm cho cả lớp bên dưới cười ầm lên, trong đó có một người hả hê không kém - Yuhee.
_ Đứng đó làm gì? Mau đi nhặt bóng lại đây! - Hắn lại gắt lên, khuôn mặt nhăn nhó trông vô cùng khó chịu.
Irene chưa kịp về tới mặt đất thì đã nghe tiếng hắn quát, liền vội vàng chạy đi nhặt bóng. Quả bóng lúc này đã lăn đi khá xa làm Irene chạy muốn hụt hơi mới có thể nhìn thấy nó. Lại một mạch ôm nó chạy về, Irene mệt nhừ chống hai tay lên gối thở hồng hộc.
_ Phát bóng nhanh lên! - Taehyung ra lệnh lần nữa, vẻ như nếu để bé con kịp thở thì sẽ thiếu oxi cho hắn vậy.
Irene ngẩng lên nhìn người trước mặt, không hiểu sao hắn lại giống như đang muốn trút giận lên người Irene vậy, động tác thô bạo, gương mặt hung tợn trông lại còn đáng sợ hơn cả vẻ lạnh lùng thường ngày.
Hít thật sâu một hơi, Irene miễn cưỡng học theo tư thế lúc nãy của hắn mà bắt đầu phát bóng. Nhưng lần này nó mới bay được hơn nửa đường thì đã bị một quả khác từ tay hắn phát tới va vào, bật ngược lại và *BỐP*, ngay đầu. Đúng là thiện xạ.
_ Phát bóng kiểu gì đấy hả? Đi nhặt lại đây nhanh lên!
Cứ như thế, Irene ăn bóng, rồi đi nhặt, rồi lại ăn bóng không biết bao nhiêu lần. Bé con muốn tối cả mắt mũi, cái trán đỏ chóe lên thấy rõ nhưng hắn thì vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi, ra tay vẫn không chút niệm tình, dùng hết sức phát bóng và điểm đến cuối cùng chính là cái trán kia.
*BỐP*
Quả thứ n hạ xuống, Irene theo quán tính xoay người chạy đi nhặt mà không cần mệnh lệnh của hắn nữa. Hai cánh tay mỏi nhừ run rẩy vươn xuống toan ôm lấy nó chạy về nhưng lại ngoài dự đoán bị một bàn tay khác nắm lấy kéo Irene đứng thẳng dậy.
_ Anh Jungkook! - Irene tròn mắt nhìn đối phương. Phải rồi, Irene có hẹn với anh nhưng không đến được, có lẽ vì vậy mà hiện tại anh mới có mặt ở đây.
_ Không cần nhặt nữa, đi theo anh!
Jungkook có vẻ khó chịu kéo Irene đi, nhưng chỉ được vài bước thì cánh tay còn lại của Irene cũng bị nắm chặt bởi một bàn tay khác.
_ Xin lỗi hội trưởng Jungkook! Lớp chúng tôi đang học mà! - Taehyung chậm rãi lên tiếng, ánh mắt hắn toát ra một tia khiêu khích chiếu thẳng đến kẻ địch trước mặt.
_ Anh có chuyện muốn nói với Irene! Phiền cậu bỏ tay ra! - Jungkook cũng nhìn ngược lại hắn, hình như anh đang rất tức giận.
_ Được thôi, nếu Irene muốn thì tôi sẽ chiều!
Hắn nhướng mày buông tay Irene ra, gương mặt tỏ vẻ vô tội quay sang hỏi cục nhân thịt đứng giữa.
_ Bé con, em có muốn đi với anh ta không?
_ Tớ...
Irene rụt rè ngước lên nhìn Taehyung, ánh mắt hắn lúc này chứa đấy ẩn ý trông vô cùng đáng sợ. Cảnh tượng bữa trước cũng vì vậy mà ập về trong trí nhớ.
"Nếu không muốn nhìn thấy cảnh tượng này lần nữa thì... tuyệt đối không được phép để cho bất cứ tên nào chạm vào người em, biết chưa?"
Irene bất giác rùng mình, Irene không muốn vì mình mà người khác bị thương nữa, nhất là với Jungkook- người đã đối xử rất tốt với mình.
_ Xin lỗi anh, ! Bữa khác mình nói chuyện nhé, em bận học mất rồi! - Irene gượng cười cúi mặt, đồng thời rút nhẹ tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của anh, luống cuống chạy đi nhặt bóng.
_ Ire...
_ Ấy, hội trưởng Jungkook, anh không nghe người ta nói gì sao? - Taehyung bước tới chặn ngang trước mặt Jungkook ngay khi anh có dự định đuổi theo bé con, gương mặt lộ rõ sự đắc ý mà bất kỳ ai nhìn thấy cũng muốn cho một đấm.
_ Cậu giỏi lắm! - Jungkook gằn giọng, anh cố nén cơn giận trong lòng mình rồi bỏ đi.
_ Anh quá khen rồi!
Taehyung bật cười khoái chí nói với theo Jungkook, nhưng sau khi anh đi khuất, khuôn mặt ấy hoàn toàn thay đổi. Hắn giận dữ bước tới nắm chặt tay Irene lôi đi trước hàng chục cặp mắt tò mò của bọn bạn cùng lớp.
_ Taehyung! - Irene khổ sở kêu lên, cổ tay vừa rồi vì tập phát bóng mà đỏ nhừ, hiện tại còn bị hắn siết chặt như vậy thật sự là đau đến ứa nước mắt.
Hắn vẫn không chịu nói tiếng nào, gương mặt hằm hằm kéo thẳng Irene đến phòng thay quần áo, không chút thương tiếc hất mạnh tay để cả tấm lưng Irene đập mạnh vào cửa tủ đau điếng. Lập tức chống hai cánh tay rắn chắc sang hai bên kềm chặt cơ thể đối phương ở chính giữa, hắn nhìn chăm chăm lấy Irene hồi lâu rồi bất chợt nhếch mép, bàn tay khẽ đưa lên vuốt nhẹ chiếc má phúng phính.
_ Em thật sự không đơn giản như tôi nghĩ nhỉ! Một người nhỏ bé như vậy mà cũng có thể khiến cho Park Jimin phải lên tiếng và giờ còn quyến rũ được cả Hội trưởng Jungkook!
_ Cậu... cậu nói gì, tớ không hiểu! - Irene nãy giờ vẫn chưa thể hoàn hồn, Irene sợ hãi cố ép sát cơ thể đang run cầm cập của mình vào chiếc tủ lạnh ngắt phía sau. Nhìn những cử chỉ động chạm này của hắn, Irene đã quá dư kinh nghiệm để đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì. Một là hôn, hai là... ăn thịt.
_ Không hiểu? Vậy thì tôi sẽ giải thích cho em hiểu!
Hắn nhướng cao mày rồi bỗng gắt lên, cả khuôn mặt giận dữ nghiêng hẳn sang bên toan cưỡng hôn Irene. Nhưng lần này lại ngoài ý muốn đón lấy thất bại. Irene bỗng nhiên ngồi thụp xuống, Irene đang cố vận dụng hết tất cả kỹ năng sẵn có của mình để trốn thoát. Nhưng sự thật là não cá không thể dài hơn mức quy định, Irene chỉ có thể phản xạ được một nửa, ngồi xuống rồi cũng không biết làm thế nào để lách ra khỏi hắn mà bỏ chạy. Thế là đành cuộn tròn người lại, úp hẳn mặt vào gối, vậy là khỏi hôn hít gì cả.
_ Làm cái trò gì vậy? Mau đứng lên cho tôi!
Hắn mở to mắt nhìn Irene có phần hơi ngạc nhiên nhưng rồi máu nóng lại dâng cao, hắn gằn giọng ra lệnh. Và một lần nữa lấy hết can đảm, Irene lắc đầu nguầy nguậy, mặt vẫn úp chặt vào gối làm cho toàn thân lúc lắc theo. Trông Irene hiện tại không khác gì một cục cá viên chiên giòn đang lăn trên chảo.
_ Tôi nói là đứng lên!
_ Không đâu! Trừ phi cậu hứa sẽ không hôn tớ, sẽ không ăn thịt tớ thì tớ mới đứng lên!
_ Em dám ra lệnh cho tôi? - Đôi chân mày hắn bỗng chốc cau chặt lại, hôm nay Irene không chỉ phản kháng mà còn dám đặt điều kiện với hắn, quả thực là ăn gan hùm rồi.
_ Không phải, nhưng...
_ Được rồi, em không đứng chứ gì!
Hắn gật gù vài cái rồi bỏ đi ra ngoài. Mải một lúc lâu sau, Irene vẫn không nghe bất kỳ động tĩnh gì nữa, trong lòng bắt đầu cảm thấy khó hiểu, Irene lưỡng lự một chút rồi quyết định ngước mắt nhìn lên.
*ÀO*
Một xô nước lạnh không báo trước đổ ập lên người Irene làm Irene khẽ rít lên rồi vội vàng đứng bật dậy, toàn thân ướt sũng từ trên xuống dưới không chừa chỗ nào.
Taehyung ném cái xô sang một bên, phủi phủi hai tay vào nhau, khuôn miệng thỏa mãn cong lên nhìn con cá gặp nước trước mặt.
_ Để xem em còn dám bướng với tôi không? Lần sau không đơn giản chỉ có vậy thôi đâu!
Dứt lời, hắn xoay lưng bỏ đi, không quan tâm phía sau khuôn mặt bé con đang dần méo xệch theo từng bước chân của mình.
¯¯¯
Irene thay xong quần áo liền về lớp, gương mặt lấm lét rụt rè ngồi vào chỗ của mình. Bên cạnh, Taehyung từ đầu đến cuối chưa từng dứt mắt khỏi Irene. Mái tóc đen ướt nước vẫn chưa kịp khô cứ từng giọt, từng giọt lăn dài xuống chiếc cổ trắng ngần rồi chui tọt vào lớp áo sơ mi đồng phục. Bộ dáng không khỏi làm cho người ta xao xuyến.
_ Bé con đang cố câu dẫn tôi đấy à? - Hắn nhếch mép nói, ngón tay vuốt nhẹ một lọn tóc của Irene, cảm nhận giọt nước lạnh tan dần trên đầu ngón tay.
Irene phụng phịu cắn chặt môi dưới, Irene có chút giận dỗi không muốn nói chuyện với hắn. Thái độ khiến cho nụ cười trên môi ai kia tắt hẳn, bàn tay cũng chuyển nhanh xuống véo mạnh vào má Irene không thèm báo trước.
_ Lại bắt đầu bướng đấy à?
_ A ~ đau mà!
Lực đạo hắn dùng quả thực làm Irene đau đến chảy nước mắt, vội vàng nắm lấy bàn tay dã man trên cái má đáng thương của mình, nó nhăn mặt rít lên.
_ Còn dám bướng nữa không? - Hắn vẫn không chịu thả tay ra.
_ Không... tớ không dám nữa! - Irene chịu không nổi, lắc đầu nguầy nguậy.
_ Ngoan ~! - Hắn hài lòng mỉm cười, bàn tay buông lỏng tranh thủ vuốt nhẹ cái má đỏ ửng thêm một cái nữa trước khi rút về, rồi lại thích thú ngắm nhìn bé con hấp tấp xoa xoa lấy nó để giảm đau. Đôi má thịt này, chạm vào thật sự rất dễ chịu.
_ Tháng sau trường chúng ta sẽ tổ chức hội thao hai ngày một đêm để kỉ niệm 50 năm thành lập. Đây là sự kiện lớn nên bắt buộc tất cả mọi người phải tham gia!
Giọng bạn lớp trưởng dõng dạc vang lên làm cả phòng học ngập tràn tiếng thở dài. Đối với những hoạt động mang tính truyền thống này, bọn họ không hề có một tí tẹo hứng thú.
_ Tiêu điểm của hội thao lần này sẽ là cuộc thi hai người ba chân giành lấy chuyến du lịch châu Âu dành cho hai người!
_ WOW!!!!
Cậu ta tiếp tục với giải thưởng - phần quan trọng nhất kích thích những người bên dưới, nhanh chóng làm cho họ hào hứng trở lại.
_ Nhưng cuộc thi này không đơn giản chỉ có vậy, nó còn liên quan đến danh dự của lớp chúng ta, bởi thế tôi quyết định đề cử kiện tướng thể thao của lớp, Kim Taehyung tham gia. Không biết cậu có đồng ý không?
Bạn lớp trưởng e dè đưa mắt xuống chỗ Taehyung, kéo theo sau đó là những cặp mắt tò mò khác. Nổi tiếng thiếu tích cực trong các phong trào tập thể, tỉ lệ hắn đồng ý tham gia có vẻ cực kỳ thấp.
Taehyung mặt im lặng lắng nghe, sau một hồi suy nghĩ bất chợt sửa tư thế ngồi thẳng ngay ngắn, đầu ngẩng cao lên tiếng.
_ Vậy tôi được phép chọn đồng đội không?
_ Được chứ, được chứ! Chỉ cần cậu đồng ý thì muốn gì cũng được! - Lớp trưởng vui mừng còn không kịp, cậu ta hớn hở gật đầu cái rụp không chút đắn đo.
Hắn gật gù vài cái rồi đảo mắt nhìn khắp lớp. Chuyến du lịch hai người với Taehyung, thật sự không thể tưởng tượng được, các nữ sinh bắt đầu mơ mộng, nhưng có lẽ người được chọn lần này sẽ là Yuhee, bởi không ai khác cô chính là bạn gái hiện tại của hắn.
_ Bae Irene!
Mỉm cười ra quyết định, hắn làm cả lớp tròn mắt ngạc nhiên, duy chỉ có mỗi Yuhee là không có phản ứng, giống như cô đã đoán trước được kết quả vậy, Irene đang dần chiếm thế thượng phong trong lòng hắn.
Về phần Irene thì khỏi phải nói. Vừa nghe đến tên mình, nó liền giật bắn vội quay sang nhìn hắn. Cái mũi xinh đẹp cũng vì vậy mà bị bóp chặt đến không có hơi để phản đối.
_ Nhưng khả năng thể thao của Irene là kém nhất lớp mà!
Một nam sinh có vẻ không đồng tình can đảm đưa ra ý kiến nhưng lập tức bị cái nhìn của hắn làm cho sợ rụt cổ.
_ Vậy cậu muốn thi chung với tôi à? - hắn lên tiếng hăm dọa người kia nhưng tay vẫn dứt khoát không buông tha cho cái mũi của Irene mặc kệ bé con đang kịch liệt giẫy giụa.
_ À không!
Nam sinh đó lập tức rút lại lời nói, những nguời khác cũng không ý kiến gì thêm. Đợi cho không khí lớp hoàn toàn yên ắng, hắn mới chịu buông tay.
_ Chiều mai bắt đầu ở lại tập luyện biết chưa?
_ Tớ...
Irene định phát biểu gì đó nhưng lại vội vàng dùng hai tay che kín cái mũi bé nhỏ của mình lại khi thấy hai ngón tay hắn đang ngoe nguẩy trước mặt. Động tác nhanh nhảu khiến Taehyung phì cười chuyển sang véo cái má vẫn còn hồng hồng kia.
Lớp B.
_ Đây là một sự kiện lớn. Chúng ta nhất định phải giành chiến thắng!
Thầy Kang đích thân đứng trên bục giảng hô hào khí thế. Bên dưới, cả lớp cũng đồng tình vỗ tay rần rần.
_ Vì vậy tôi đề cử hai ứng viên giỏi thể thao nhất lớp: Jimin và Seulgi!
_ Cái gì?
*Phụt*
_ Á!
Sau câu nói đầy hào hùng của thầy Kang, hàng loạt âm thanh đồng loạt vang lên khiến cho không khí lớp vốn đã hỗn loạn hiện tại còn hỗn loạn hơn. "Cái gì?" của cả lớp đồng thanh ngạc nhiên. "Phụt" là do Seulgi bắn thẳng ngụm nước đang uống trong miệng ra phía trước và "Á!" là tiếng hét dịu dàng của Tìfany khi hứng chịu trận mưa phùn đột ngột làm ướt cả lưng áo từ người phía sau.
_ Tại sao lại là Seulgi hả thầy? - Cả lớp bắt đầu nhao nhao.
_ Vì Seulgi là người khá thể thao thứ hai của lớp. Tôi đã quyết định, các em không cần bàn cãi nữa!
Thầy Kang dứt khoát nói rồi bỏ đi khỏi lớp. Để lại nạn nhân Kang Seulgi trở thành tấm bia cho hàng chục cặp mắt hình viên đạn chỉa bắn tới tấp.
_ Hì hì! - nó cười gượng, tay vẫy vẫy như kiểu hoa hậu cố trấn an tinh thần đồng bào. Gì chứ cả tập thể này mà chịu vây vào thì mỗi người chỉ cần chọt nó một cái thôi cũng đủ để nó nằm viện mấy tháng rồi.
Nhưng cũng may là mọi người không quá manh động, chỉ hậm hực lườm nó thêm mấy phát vì tội "sắp được gần gũi quá mức cho phép với Jimin" rồi cũng đứng lên ôm cặp bỏ về hết ráo.
_ E hèm! Với tư cách là hội trưởng FC, tớ khuyên cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi là vừa!
Jessica sau một hồi xem xét tình hình liền đứng lên, tốt bụng hắng giọng cảnh báo với Seulgi về tương lai sắp tới. Nói xong, cũng lạnh lùng kéo Tiffany về trước, bỏ lại Seulgi không cam tâm bắt đầu mếu máo.
_ Hức ~ Suga ơi Suga!
Nó quay sang ôm chầm lấy Suga khóc ầm ĩ khiến anh , ban ngay cho một cái nhìn kỳ thị, bàn tay vô cảm đẩy đẩy cái đầu nặng trịch ra khỏi vai mình.
_ Mượn vai khóc xíu không được hả? - Bị đẩy mãi cũng khó chịu, Seulgi ngẩng phắt mặt lên, lim dim đôi mắt khô queo không một giọt nước hướng thẳng đến cô buông lời hăm dọa.
_ Ờ... cậu cứ tự nhiên!
Ám ảnh trận đòn hôm trước, Suga nuốt nước bọt cái ực rồi vươn tay mời nó tiếp tục, chấp nhận đóng vai một chỗ dựa vững chắc. Đương nhiên không từ chối, Seulgi lại gục lên vai Suga hét toáng lên.
_ Seulgi sao vậy? - Irene vội chạy đến khi thấy Seulgi vừa đi vừa sụt sùi với tờ khăn giấy trên tay.
_ Hức ~ chuyện dài lắm, để kể sau đi!
Nó vừa đáp vừa chấm chấm tờ khăn lên mí mắt rồi ném sang cho Suga đang đi bên cạnh, mặc kệ Irene vẫn còn ngơ ngác gãi đầu, nó tiếp tục gào lớn.
_ Hức hức hức, BÂY GIỜ TÔI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?
_ Chắc không đến nỗi nào đâu, cậu đừng lo! - Suga một tay bịt chặt lỗ tai, một tay miễn cưỡng giả vờ vươn lên vỗ nhẹ vai nó an ủi.
_ Nhưng mà tớ buồn ghê gớm lắm!
Nó làm vẻ mặt bi thương, chớp chớp đôi mắt cũng bi thương không kém khiến Suga không tài nào nhịn nổi. Ném mạnh hộp khăn giấy trong tay xuống đất, Suga bỗng gắt lên.
_ Thôi được rồi, muốn gì thì nói toẹt ra đi! Cậu lặp đi lặp lại câu này gần ba mươi lần rồi đó!
_ Chở bọn tớ về! - Nó thay đổi thái độ chóng mặt, toe toét cười tít cả mắt.
_ Không bao giờ!
Suga nhướng mày nhấn mạnh từng chữ một rồi xoay lưng bỏ đi, không thèm đếm xỉa đến việc Seulgi vừa kéo tay Irene chạy theo, vừa lớn giọng gọi í ới. Nhưng hiên ngang không kéo dài quá lâu, mới bước chân đến cổng, Suga đã bị một vật thể là làm cho đứng khựng lại. báo hại Seulgi phía sau vì quán tính mà đập cả bản mặt vào lưng Suga.
Trước mặt Suga bây giờ là một thiên thần? Một bóng dáng nhỏ bé đang đứng ở trạm chờ xe buýt, miệng vẽ lên một nụ cười mỉm nhẹ nhàng nhưng đủ làm sáng rực cả bầu trời đầy... nắng gắt.
_ Thiên sứ!!!
Suga lẩm bẩm nhưng vẫn đủ để Seulgi nghe thấy, nó tò mò nghiêng người cố nhìn xem ai lại có khả năng hớp hồn anh bạn quái dị của mình, nhưng lần này hoàn toàn ngoài sức tưởng bở làm cho nó mở to mắt kêu được mỗi cái tên.
_ Sát thủ học đường!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro