Chap 6
Tất cả quay phắt lại. Người trước mặt chính là.....
- Jimin! - Seulgi mừng rỡ reo lên.
- Thêm một thằng nhãi muốn chết nữa rồi! - Hắn vừa nói vừa tiến lại, vung tay định đấm Jimin nhưng nhanh chóng bị anh chụp lấy, bóp mạnh.
-A!!! -hắn hét lên đau đớn trong khi bọn đàn em còn đang ngơ ngác ngó.
- Sao không lên giúp đại ca mấy người đi? - Wendy không biết từ đâu xuất hiện ở giữa đám côn đồ, đưa tay khều nhẹ lên vai 1 tên nói.
-Ờ...ờ...- Tên đó bừng tỉnh gật đầu rồi kéo cả đám chạy lên cứu đại ca của chúng, thả luôn cả Seulgi và Irene ra.
- Irene không sao chứ? - Seulgi chạy lại chỗ Irene ngay khi được thả ra.
- Không sao! - Irene ắc đầu
- Còn nói là không sao! Môi chảy máu rồi nè!- Seulgi đưa tay sờ nhẹ lên khóe miệng của Irene.
- Mặt Seulgi cũng bầm đây nè! - Irene mỉm cười chỉ chỉ lại vào má Seulgi.
Trong khi đó:
- Chà chà, góc độ này đẹp đây! - Wendy mặc cho Jimin đang một mình chống lại gần 20 tên to con, cứ thế cầm cái điện thoại chạy tới chạy lui để ... chụp hình.
Seulgi đứng đó nhìn Jimin chống trả lại bọn chúng mà trong lòng không khỏi lo lắng. Tên khắc tinh này thực sự rất đáng ghét nhưng dù gì cũng là ân nhân cứu mạng, ai lại nỡ để người ta xông pha một mình chứ.
-Nè! Mình lên giúp Jimin đi! - Seulgi níu lấy tay Wendy khi cô vừa chạy ngang qua.
-Ầy ~ không cần đâu, nhiêu đó nhầm nhò gì với Jimin chứ! - Wendy nhíu mày, lắc đầu nhưng tay thì vẫn bấm máy liên tục.
- Nhưng mà...! - Seulgi vẫn tiếp tục níu lấy Wendy.
-YAH ~ Cậu đang cố tình đạp đổ chén cơm của mình đấy à? - Wendy bực bội quay phắt lại hét thẳng vào mặt Seulgi.
- YAH ~ cậu làm gì mà ghê vậy, tớ có ý tốt muốn giúp bạn cậu thôi mà! - Seulgi hơi ngạc nhiên trước thái độ đó nhưng rồi bản chất lại nổi lên, chống hông hét trả lại. Kang Seulgi là vậy, ai cho một thì phải trả lại mười.
- Ai cần cậu giúp, nhìn đi kìa! - Wendy cũng 1 tay chống hông, 1 tay chỉ về phía Jimin, ánh mắt hậm hực, hai tai hình như cũng đã có khói thoát ra.
Irene đứng giữa mà trông đến tội nghiệp. Hết quạt quạt hạ hỏa cho bên này lại vuốt vuốt trấn an bên kia. Đang vào cuối thu trời mát mẻ, không khí trong lành mà Irene cứ ngỡ mình đang đứng giữa một đám hỏa hoạn nào đó.
Seulgi đưa mắt nhìn sang phía Jimin. Đám côn đồ đã bị anh hạ đo ván, nằm la liệt đầy đường, máu me đầm đìa ướt cả khuôn mặt.
Jimin nắm lấy cổ áo tên đầu xỏ, nói cái gì đó rồi lại hất mạnh hắn vật ra đường.
-Biến đi! - Jimin phủi tay, điềm đạm lên tiếng nhưng cũng đủ khiến tụi nó sợ chết khiếp đua nhau bỏ chạy.
Anh tiến lại gần chỗ những người kia trước đôi mắt ngạc nhiên của Seulgi và Irene. Một con người dáng dấp thư sinh như thế kia lại có thể đánh gục gần 20 tên cơ bắp cuồn cuộn. Thật không thể tin được.
- Không sao chứ? - Jimin lấy lại phong thái thanh tao thường ngày nhìn Seulgi và Irene nhẹ nhàng hỏi.
- Không sao! - Seulgi vẫn còn bị ngất ngây, miệng nói mà mắt vẫn dán chặt vào người đối diện, ánh nhìn toát lên một vẻ rất ư là ngưỡng mộ - "May mà lúc ở thang máy cậu ấy không đồng ý ra chơi tay đôi với mình. Không thể ngờ mà. Ngưỡng mộ thật đấy"
'Bốp' - Jimin vỗ lên trán Seulgi một cái rõ kêu - Có bị đánh vào đầu không mà sao nhìn giống trẻ em chậm phát triển quá vậy hả?
-Ui ~ đau. - Trở về với mặt đất, Seulgi ôm trán nhăn nhó.
- Gây thù chuốc oán với ai để ra đến nông nổi này vậy ? - Jimin khoanh tay trước ngực, mắt nhìn chăm chăm Seulgi dò xét.
Nhưng Seulgi đâu biết là Jimin đang hỏi mình, cứ mãi mê xoa xoa cái trán ra vẻ đau lắm. Rồi không thấy ai lên tiếng Seulgi mới ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt Jimin đang chíu thẳng vào mình.
-H...ả? - Tự chỉ vào mình.
-Uhm! - Jimin gật đầu.
-YAH ~ bộ nhìn tôi giống kẻ hay gây sự lắm hả? - Máu sư tử chảy trong người bất chợt lại dồn lên não, chống hông hét lớn.
-Rất giống là đằng khác! - Sắc mặt Jimin không dao động tí nào, thản nhiên đáp.
- Sao cậu không thể để cho tôi ưa được một chút nào hết vậy hả? - Seulgi dặm chân, mắt nhắm tịt và mồm thì mở rộng hết khả năng có thể. Những ai nằm trong vòng tròn bán kính 1 cây số lấy tâm là Seulgi đều có thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi cái âm lượng khủng khiếp ấy.
- Xin lỗi, mình có ý kiến! - Irene giơ tay lên ngay khi mặt đất ngừng rung chuyển, bé con thật sự không muốn nó lại động lên lần nữa vì Seulgi kia.
3 cặp mắt lập tức đổ dồn về phía Irene.
- Những người lúc nãy tìm mình chứ không phải tìm Seulgi đâu! - Irene xua tay nói với Jimin
- Vậy sao? - Jimin đưa mắt nhìn Irene, bất chợt bị cái vòng trên tay bé con thu hút.
5s, 10s...30s...anh vẫn đứng yên như vậy, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
- Yah~ làm gì mà nhìn con người ta chăm chăm vậy? - Seulgi đứng ra trước mặt Irene khi thấy Jimin không rời mắt khỏi bé con.
-À...không có gì! - Jimin gãi đầu quay đi.
- Đúng là háo sắc! - Seulgi bĩu môi, mắt lườm Jimin.
Jimin để ngoài tai lời Seulgi, lại quay sang Irene:
- Mà tên của cậu là gì vậy?
-Mình là Bae Irene! - Irene mỉm cười.
- Park Jimin! - Jimin cũng mỉm cười chìa tay ra trước mặt Irene. Bé con vội vàng đưa 2 tay ra bắt lấy.
-Park Jimin - Seulgi đứng kế bên bĩu môi nhái giọng Jimin - Dê lai sói thì có!
Vừa dứt lời, Seulgi liền nhận thấy ánh mắt Jimin đang chuyển sang phía mình.
-Nhìn cái gì? Tôi nói không đúng sao? - Seulgi hất mặt.
Jimin không đáp mà quay lại với Irene làm cho Seulgi vô cùng tức giận há hốc mồm không nói nên lời.
-Hihi ~ đáng đời! - Wendy che miệng cười.
- Cười cái gì?- Seulgi quay lại quát Wendy.
-Mình vẫn cứ cười đấy. Blêu blêu. - hai ngón tay cái đặt lên 2 bên má, vẫy vẫy các ngón còn lại, Wendy lè lưỡi, lúc lắc mông chọc quê Seulgi.
-Cậu chết chắc rồi! - Seulgi gằng lên rồi đưa tay nắm lấy Seulgi.
Cũng may là Wendy né kịp - A!- lên một cái rồi bỏ chạy. Seulgi hậm hực đuổi theo quyết tâm bắt cho được Wendy
-Cậu có biết lý do tại sao chúng chặn đường cậu không?
-Mình cũng không biết nữa! - Irene lắc đầu, 2 chân mày nhíu lại suy nghĩ. - Trước đây chưa bao giờ có chuyện này xảy ra!
-Uhm. Không biết thì thôi. Cậu đừng bận tâm đến nó nữa! - Jimin mỉm cười rồi chợt chỉ tay vào cái vòng trên tay Irene - À...Mà cái vòng.....
Jimin chưa kịp dứt lời thì Wendy từ xa bay lại:
- Jimin...cứu mình! - Wendy níu lấy Jimin, kéo ra trước mặt che chở cho mình.
-Yah ~ cậu mau ra đây cho mình! - Seulgi cũng đã bay tới. Thế là Jimin trở thành tấm chắn, cả 2 lôi kéo anh không thương tiếc.
- Thôi đi, đừng đùa nữa! - Jimin mệt mỏi lên tiếng nhưng 2 người kia vẫn cứ lì lợm, không chút dấu hiệu nào cho biết là họ sắp dừng lại.
- Son Wendy mình mà không xử đẹp cậu thì mình không còn là Kang Seulgi nữa!
- Haha ~ vậy cậu mau chuẩn bị đổi tên đi nhá! - Wendy lú lú cái đầu ra chọc tức Seulgi. Hai người cứ thế vờn qua vờn lại.
- ĐỦ RỒI! - Jimin gắt lên, gương mặt có phần hơi tức giận.
Cả 2 im bặt, đưa mắt nhìn Jimin. Con người này giận lên cũng đáng sợ thật.
Đợi 2 cái loa phóng thanh kia im hẳn, Jimin mới quay sang Wendy:
- Mình có việc phải về trước, cậu đưa họ về giúp mình nhé!
-Huh ~ sao mình phải đưa họ về chứ! - Wendy mở to mắt ngạc nhiên.
- Có cậu đi chung sẽ an toàn hơn!
-Nhưng...
-Không nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định vậy đi.! - Jimin vỗ lên vai Wendy rồi quay sang Seulgi và Irene - Tạm biệt!
Nói rồi, anh bỏ đi một mạch.
- Jimin à! - Wendy mặt khổ kêu lên thảm thiết.
-Kekeke! Wendy ! Cậu chết chắc rồi! - Seulgi nhếch mép cười, 2 tay bẻ vào nhau nghe rắc rắc.
Wendy từ từ quay lại, trước mặt bây giờ là một Seulgi với cái đuôi dài cùng 2 chiếc răng nanh và cây ba chỉa nhọn hoắc. Khó ai mà đoán được cuộc đời Wendy sẽ đi về đâu.
Biệt thự K.
Jimin vừa về đến nhà liền vội vã chạy lên phòng sách lục lọi cái gì đó trong ngăn bàn.
_ Đây rồi! - Anh lôi ra một tấm ảnh có vẻ rất cũ, cứ thế ngồi nhìn chăm chăm vào nó. Quả thực là rất giống, người mà anh tìm kiếm bấy lâu nay có lẽ đã chịu xuất hiện rồi.
¯¯¯
Tối hôm đó, tại nhà Seulgi.
_ Hai đứa giỏi quá nhỉ? Biết đánh nhau nữa cơ đấy! - Heechul hằm hằm nhìn hai đứa con đang bị phạt quỳ tàu bay trước mặt.
_ Thôi, cậu tha cho tụi nó đi, tụi nó đã biết lỗi rồi mà! - Chỉ có Boa là tốt nhát, umma đứng bên cạnh ra sức năn nỉ thay cho cả hai.
_ Đúng đó appa! Tha cho tụi con đi! - Seulgi nhân cơ hội cũng không quên chu mỏ xen vào.
_ Còn dám nói?
Hechul trừng mắt nhìn làm nó lập tức mím môi nín bặt. Ông cũng không phải hạng vừa nên tốt nhất vẫn là không nên chọc giận.
_ Mà cái con hung hăng này đánh nhau cũng chẳng có gì lạ. Sao mà con cũng tham gia nữa vậy Irene? - Hechul nhăn mặt tiếp tục với cái thắc mắc từ nãy giờ của mình. Đây là lần đầu tiên ông trông thấy Irene thân xác tả tơi sau giờ học như thế này.
_ Dạ con... - Irene ấp úng ngước mắt nhìn Hechul, cũng không có lý do gì để biện hộ khi sự thật lại đang được hai đứa cố giấu nhẹm.
_ Thôi khỏi giải thích nữa, hai đứa quỳ đây cho tới sáng đi. - Hechul phẩy tay rồi đi về phòng.
_ Appa! - Câu kết của ông khiến Seulgi mở to mắt bàng hoàng, nó cố gọi với theo nhưng vô vọng, thế là chỉ còn mỗi cách trưng ra bộ dáng đáng thương nhất có thể để quay sang cầu cứu thiên thần đang đứng trước mặt.
_ Umma biết rồi, hai đứa ở yên đây, để umma đi làm áp lực với ông ấy!
Boa không quá khó khăn để hiểu ý nó, umma gật gật vài cái rồi xông xáo đi một mạch theo Hechul, bỏ lại không gian tĩnh mịch bao trùm lấy hai đứa nhỏ.
_ Xin lỗi Seulgi! - Mải một lúc lâu sau, Irene mới lí nhí lên tiếng.
_ Aigo ~ sao lại xin lỗi! Seulgi đã hứa với Irene là không nói ra rồi mà, sao có thể thất hứa chứ?
Seulgi nở nụ cười thật tươi đưa hai tay lên nhéo lấy hai cái má bầu bĩnh của Irene khờ khạo. Khỏi phải nói cũng biết hành động của nó làm cho cậu cảm động đến sắp khóc rồi đây.
_ Mà này! - Seulgi bỗng nhiên vỗ nhẹ lên vai Irene, bắt đầu lãng sang chuyện khác. - Irene mặc áo của ai vậy?
_ À... áo này là của một anh học lớp trên cho Irene mượn để che vết bẩn này nè! - Irene đưa mắt nhìn xuống cái áo khoác trên người, không quên kéo nó ra chỉ chỉ vào bằng chứng xác thực.
_ Trường đó cũng có người tử tế vậy sao? - Seulgi bĩu môi giống như đang mất niềm tin vào cuộc sống.
_ Có nhiều chứ! Sao quả tạ đẹp trai của Seulgi cũng tử tế vậy! - Irene khúc khích cười.
_ Yah~ sao tự nhiên lại lôi cậu ấy vào đây? Nhắc đến là khó chịu rồi!
Quả thực rất khó chịu, nó chun mũi phản bác rồi quay đi chỗ khác, thái độ cáu kỉnh khiến cho Irene không nhịn được mà bật cười. Nhưng thật sự thì cậu rất ngưỡng mộ nó, ngưỡng mộ cái tính thẳng thắn, dám nghĩ dám làm của nó. Nếu Irene mà được lây lan một chút, nhất định nam sinh kia sẽ không bị bẻ tay, nhất định Seulgi sẽ không bị đánh oan rồi lại còn phải chịu phạt chung với bé con như thế này...
¯¯¯
Sáng hôm sau, tại một góc tối tội lỗi.
_ Đã mang tiền đến chưa? - Jessica khoanh tay trước ngực, vẻ nghiêm trọng nhìn hai con người trước mặt.
_ Rồi! - Wendy cũng nghiêm trọng không kém, gật đầu đáp một câu gọn lỏn.
_ Ok! Giao tiền lấy hàng! - vỗ vỗ lên cái va-li đen trên chiếc bàn gỗ dài, Jessica một tay dứt khoát đẩy nó sang phía kia, một tay nhanh nhảu chụp lấy xấp tiền đối phương vừa ném sang.
_ Tiffany, kiểm hàng.
Jessica ra lệnh, ánh mắt nhìn chăm chăm vào nắp va-li đang được đôi tay thướt tha của Tiffany chậm rãi mở ra.
What's this? Một va-li đầy hình của Jimin trong trận ẩu đả hôm qua, đủ mọi tư thế với mọi góc độ.
_ Jimin của tôi đây sao? - Jessica quá khích cầm một tấm trong số đó lên, bàn tay vừa đủ che kín cái miệng đang há hốc.
_ Lần này bán cháy hàng là cái chắc! - Wendy cười đểu.
_ Tất nhiên! - Tiffany cũng nhếch mép rồi cả ba không hẹn cùng nhau cười sặc sụa.
Lại một ngày học mới nữa bắt đầu, Irene giống như hôm qua lấp ló ngoài cửa dò xét tình hình bên trong lớp học, cái đầu nhỏ không ngừng lú ra thụt vào trông hệt như một kẻ trộm.
_ Tìm tôi sao?
Giọng nói quen thuộc mà mỗi đêm Irene đều nghe thấy trong mộng, à không, trong ác mộng chợt cất lên làm Irene giật bắn người, vội vàng rút đầu lại thật nhanh đến nỗi không kịp ngó trước ngó sau, đập vào thành cửa một cái "Bum" muốn nứt cả vách tường.
_ Ui! - Hai tay Irene ôm lấy bên đầu bị chấn thương, thật sự đau đến quên luôn cả cái tên vừa làm mình ra nông nỗi này.
_ Ngốc!
Taehyung nhếch mép cười khoái chí rồi ung dung tiến vào lớp, nhưng vừa mới bước lên một chút, hắn đã bị vết thương trên khóe miệng Irene níu trở lại. Đôi chân mày thoáng chốc cau chặt, nụ cười kinh điển của hắn cũng vì vậy mà chợt tắt.
_ Môi bị sao đó?
_ Không có sao! - Irene không dám nhìn thẳng vào hắn, hơi hướng mắt sang chỗ khác lắc lắc đầu.
_ Nói!
Taehyung tất nhiên không đồng ý với câu trả lời kia. Gương mặt hắn không chút cảm xúc, đưa tay lên bóp chặt mũi Irene khiến bé con bị nghẽn đường hô hấp đột xuất, không ngừng há miệng đớp không khí liên hồi, hai tay cố kéo tay hắn ra.
_ Ớ ị é! ( Tớ bị té!) - Irene khó khăn nói vội trước khi tắt thở.
Câu trả lời lần này tạm thời được chấp nhận. Hắn bỏ tay ra khỏi mũi Irene, lập tức cậu giống như sống lại hít vào liên tục thiếu điều không muốn thở ra. Chuyện, suýt tí nữa là Irene thành cá mắc cạn rồi còn gì.
_ Đi đứng cẩn thận một chút! - Vẫn sắc mặt đó, Taehyung lại lên tiếng dặn dò.
_ Ưm... cám ơn cậu đã quan tâm! - Irene có chút ngạc nhiên vì câu nói của hắn nhưng vẫn ngước mắt lên lịch sự cám ơn, cái mũi vẫn còn đỏ ửng như quả cà chua chín.
_ Tôi không phải quan tâm em! - bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, hắn nhanh như cắt thay đổi sắc mặt, hai chân mày nhướng cao đầy đểu giả, ngón tay cũng thuận tiện vươn lên chạm đến môi Irene. - Em bị thương ở đâu không liên quan đến tôi nhưng đôi môi này là của tôi, em không được phép làm cho nó bị tổn thương, hiểu chưa?
Giọng hắn nhỏ dần, đôi mắt cũng từ từ khép lại, đưa lưỡi ra, hắn liếm nhẹ lên vết thương trên khóe miệng Irene. Con người trước mặt hắn dường như có một sức hút đầy ma lực khiến hắn không thể cưỡng lại được mỗi khi tiếp xúc quá gần như thế này.
Lại bị động chạm một cách bất ngờ, Irene nhắm chặt mắt, mím chặt môi, hai tay gồng mạnh đến cứng cả người, mồ hôi mẹ, mồ hôi con cũng đua nhau tuôn ra vì sợ hãi.
Nhưng cũng chỉ một cái liếm môi thế thôi, hắn đứng thẳng dậy, véo nhẹ lên cái má thịt đáng yêu rồi lại nhếch mép bỏ vào trong.
Sau khi hắn đi khuất, Irene mới khẽ rùng mình, lý trí cũng từ đó bắt đầu quay về khiến khuôn mặt trở nên méo xệch, Irene mếu máo xoay vào trong, đối diện với bức tường và... tự kỷ. Chỉ mới ba ngày thôi mà đã hai lần chạm môi, giữa nam sinh và nữ sinh với nhau thì đây liệu có thể đơn giản xem là một trò đùa giống như YuHee nói?
_ Bae Irene!?!
Lại một tiếng gọi nữa, Irene lập tức xoay người nhìn. Là YuHee, cô ta thật là linh, vừa nhắc tới đã bất thình lình xuất hiện ngay sau lưng Irene, đôi mắt trông có vẻ rất ngạc nhiên.
_ Huh ~ chào... chào cậu! - Nhìn thấy cô ta, không hiểu sao Irene lại cảm thấy khó chịu, vội vàng gật đầu chào cho phải phép rồi vùng chạy đi. Hiện tại Irene là người có lỗi với YuHee, cô đã xem Irene là bạn nhưng sau lưng cô, Irene lại làm ra những chuyện thật đáng xấu hổ. Tuy Irene có chút ngốc nghếch không hiểu rõ về tình yêu hay những chuyện đại loại vậy, nhưng cũng biết hôn môi là một hành động không hề thuần khiết.
_ Tại sao nó vẫn còn bình thường như vậy? Chẳng phải chiều hôm qua... - Yuhee quay sang gằn giọng với Jihan, dường như kế hoạch của hai người đã thất bại.
_ Tớ... tớ cũng không biết nữa!
_ Vô dụng! - giận dữ lườm đối phương đến tóe lửa, YuHee dặm chân vùng vằng đi vào trong, nhưng thua keo này thì bày keo khác, cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Irene như vậy.
_
_____________________________
_ Wow! Không ngờ Jimin lại là cao thủ nha! Một mình chống lại một đám luôn!
Hai nữ sinh ngồi đối diện đang bàn luận về mấy tấm hình trên tay. Tuy tất cả hoàn toàn chỉ là những câu chuyện vô bổ nhưng cái tên họ vừa nhắc đến lại thu hút Taehyung. Chậm rãi đứng lên tiến về phía họ, hắn chìa tay ra phía trước.
_ Cho tôi mượn một chút!
_ A...vâng! - hai người vội vàng đưa cho hắn.
Taehyung từ tốn xem hết các bức ảnh, khóe môi lại khẽ nhếch cong lên. Chỉ là một đám côn đồ bình thường mà Park Jimin nhúng tay vào thì quả thực làm cho hắn có chút ngạc nhiên, cứ nghĩ anh đổi tính thích lo chuyện bao đồng nên cũng không còn hứng thú, toan trả lại đống ảnh cho hai nữ sinh kia.
Ấy vậy mà trời xui đất khiến như thế nào tấm ảnh cuối cùng lại tập trung toàn bộ sự chú ý của hắn. Cái bóng người ở góc xa xa kia chẳng phải chính là bé con của hắn đó sao? Sao lại có mặt ở đây? Vậy vết thương trên môi bé con có khi nào...? Hàng loạt những câu hỏi hiện ra trong đầu, hắn quăng sấp ảnh lên bàn rồi bước vội ra khỏi lớp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro