Chap 4
- Azzzz ~ đầu của tôi! - Seulgi ôm đầu rên rĩ bước vào trường. Đêm qua uống đến không biết trời trăng gì cả, về nhà lại hành hạ appa HeeChul cả đêm, chắc lần này, chú ấy lại giảm được thêm vài ký lô thịt.
- Ai bảo hôm qua uống nhiều quá làm gì? - Irene đi kế bên lên tiếng.
- Tại hôm qua vui mà! - Seulgi vễnh môi lên nói.
- Biết là vui rồi nhưng cũng đâu cần phải như vậy! - Irene Nhăn nhó.
- Thôi, thôi, Seulgi biết rồi mà, lần sau không như vậy nữa đâu! Irene lên lớp đi! - Seulgi đẩy đẩy Irene đi. -"Híc, lại bắt đầu cằn nhằn rồi đó!"
- Mà Seulgi có tự lên lớp được không đó? - Irene lo lắng hỏi.
-Được mà, Seulgi khỏe re chứ có gì đâu! - Gượng cười.
- Vậy Irene lên lớp đây, chiều gặp lại! - Irene vẫy tay tạm biệt Seulgi rồi ủ rủ quay đi.
-Uhm, chiều gặp! - Seulgi cũng vẫy tay rồi chạy về dãy lớp của mình.
"Lại phải gặp cậu ấy rồi, sợ chết được nhưng mà nếu nói cho Seulgi nghe chỉ tổ làm lớn chuyện thôi! Híc, đúng là não Irene mà, sao chẳng nghĩ ra cách nào hết vậy" - Irene vừa cúi mặt bước trên sân vừa lấy tay đập đập lên cái đầu đang rối bời của mình.
Bỗng 'BỐP' - hậu đậu dường như đã trở thành bản tính, Irene va phải một chàng trai cao lớn đang chăm chú đọc quyển sách trên tay cùng với ly cà phê bên tay còn lại đi ngược chiều với mình.
Cà phê đổ ra làm ướt một bên vai cái áo phông trắng Irene đang mặc.
- Chết rồi! Mình vô ý quá! Xin lỗi cậu! - Chàng trai lập tức xin lỗi Irene, tay thì lấy ra một cái khăn nhỏ lau vội lên vết cà phê vừa rồi.
- Không sao đâu! Mình mới là người có lỗi mà! - Irene nói mà mắt cứ chăm chăm vào cái vai áo, đưa tay cầm lấy cái khăn trên tay người kia. - Để mình tự làm được rồi!
-Aizzz~ bẩn hết cả rồi! - Người đó chống hông, mặt nhăn nhó.
- Hi ~ Không sao đâu mà! - Irene mỉm cười ngẩng mặt lên.
Đó là một chàng trai với vóc dáng lịch lãm và khuôn mặt cực điển trai, đôi mắt hai mí mơ màng, sống mũi cao, đôi môi thanh mãnh, tất cả đều hoàn hảo cùng với mái tóc được chải gọn gàng. Nhưng hình như người đó đang bị đơ thì phải.
"Chúa ơi! Đây có phải là thiên sứ của Chúa không vậy? Đáng yêu quá đi mất!"
- Cậu không sao chứ? - Irene lên tiếng khi thấy người kia cứ đứng như trời chồng.
- À...không! - bừng tỉnh.
- Vậy mình xin phép đi trước! Cái khăn này để mình giặt sạch rồi trả lại cậu sau nhé! - Irene nói rồi bước đi.
-Khoan đã!
- Có chuyện gì sao? - Irene quay lại.
Người đó bất chợt cởi cái áo sơ mi khoác ngoài của mình ra rồi vòng tay khoác lên người Irene.
- Cậu khoác vào đi, tuy hơi rộng một chút nhưng có thể che đi vết bẩn đấy! - Mỉm cười để lộ 2 lúm đồng tiền tuyệt đẹp.
Irene bất giác đỏ mặt, cúi gầm xuống lúng túng sửa lại cái áo - Cám ơn cậu!
"Đỏ mặt à? Sao lại có thể dễ thương đến vậy chứ?" - Vẫn mỉm cười nhìn Irene rồi lên tiếng - Mình là Joen JungKook, sinh viên năm 2 lớp A! Còn cậu?
- Mình là Bae Irene, sinh viên năm nhất lớp C! - Irene gãi gãi đầu đáp.
- Vậy là phải gọi bằng anh rồi nhé! - Jungkook đưa tay xoa nhẹ mái tóc Irene làm cho Irene bị đơ toàn tập, mặt lại đỏ ửng lên.
- Thôi, anh đi đây, gặp lại em sau nhé! - Jungkook nhẹ nhàng nói nhưng cũng đủ kéo Irene trở về thực tại.
-À, vâng, chào anh! - Irene cúi đầu lễ phép rồi đứng nhìn Jungkook cho đến khi anh khuất bóng, bất giác nhoẽn miệng cười rồi cũng nhanh chóng tiến về lớp mình.
- Mình béo thật sao? - Seulgi đứng trước thang máy tự ngắm tướng, 2 tay bóp bóp cái bụng mỡ. - Chỉ hơi dư cân tí thôi mà!
Nói rồi bước lại cái thang bộ. - Chỉ là để thay đổi không khí thôi đó, không phải giảm cân đâu nha, dáng người ta chuẩn thế rồi còn gì! - Tự lẩm bẩm tự gật đầu rồi bắt đầu leo cầu thang.
Cầu thang bộ vắng tanh không một bóng người, ai lại vác xác lê lết như vậy trong khi thang máy rộng rãi, mát lạnh thế kia.
- Hộc...hộc...- Seulgi thở hổn hển nhìn lên tường - MO? MỚI CÓ TẦNG 3 THÔI Á? - hét toáng lên khi thấy con số 3 nằm chình ình trước mắt.
" Thôi, qua đi thang máy đi cho khỏe" - 1 Seulgi đen sì, với cái đuôi ngoe nguẩy hiện lên.
"Không được, đi thang bộ để giảm cân mà! Cố lên!" - 1 Seulgi màu trắng xinh xắn
"Thang máy....thang bộ...thang máy...thang bộ..." - 2 Seulgi cứ thế tranh cãi quyết liệt.
-YAH ~ còn 10 tầng nữa thôi chứ mấy! Có gì mà Kang Seulgi ta đây không làm được! - Seulgi hạ quyết tâm bước tiếp.
Lê lết thêm vài tầng, cầu thang vẫn hoang vu, vắng vẻ nghe được cả tiếng gió thổi hiu hiu.
- Cậu cũng đi thang bộ à?
-Á!!!! - nghe tiếng nói, Seulgi giật bắn người hét toáng lên, ngã ngửa ra sau và lại có một vòng tay đỡ lấy.
- Sao lần nào gặp tôi cậu cũng ngã hết vậy? Cố tình à? - Là Jimin
Seulgi hoàn hồn nhưng lần này rút kinh nghiệm bình tĩnh đứng thẳng lên, chỉnh sửa quần áo ngay ngắn và rồi:
-YAH ~ CỐ TÌNH CÁI CON SÓI NHÀ CẬU ~ ĐỒ DÊ LAI SÓI, NẾU KHÔNG PHẢI DO CẬU KHẮC TÔI THÌ TÔI CÓ RA NÔNG NỖI NÀY KHÔNG HẢ?
Jimin bịt chặt hai tai mình lại để tránh tổn thương màng nhĩ bởi cái chất giọng thánh thót kia.
Seulgi sau khi tuôn một tràng thì đứng thở, mắt lườm Jimin tóe khói rồi ngúng nguẩy quay đi tiếp.
- Mà sao lại đi thang bộ thế? - Jimin bước đằng sau lại lên tiếng.
- KHÔNG PHẢI ĐỂ GIẢM CÂN ĐÂU NHÁ! - Seulgi quay phắt lại buộc miệng nói rồi nhanh chóng lấy tay che mồm.
- Thì tôi có nói vậy đâu! - Jimin mím môi cố gắng nhịn cười.
- Tôi muốn đi thang nào là quyền của tôi. Bộ nó là của cậu hay sao mà hỏi? - chống hông, hất mặt.
- Thấy lạ nên hỏi thôi, tôi hay đi thang bộ vào mỗi buổi sáng nhưng chưa từng thấy ai cả, đã 8 năm rồi đấy! - Jimin vừa nói vừa bước đi ngang qua mặt Seulgi.
- Biết cậu ở đây thì tôi đã không đi rồi! - Bĩu môi lẩm bẩm, rồi lại cũng đi theo sau người ta.
- Lưng cậu sao rồi? - Jimin chợt quay lại hỏi khi gần đến nơi.
- Nhờ phúc của cậu mà nó vẫn còn đau! - Đang chống 2 tay lên gối thở hổn hển nhưng vì sỉ diện nên nhanh chóng đứng thẳng dậy hất mặt đáp rồi hiên ngang bước lên trước.
Jimin lại phì cười trước bộ dạng của Seulgi. "Nhìn hệt như một cục bông gòn di động vậy!" xuất hiện.
Irene lấp ló ngoài cửa, đưa mắt nhìn vào chỗ của mình tìm kiếm Taehyung. Không có hắn ở đó, bé con hớn hở chạy vào lớp "Hi ~ may quá, cậu ấy không có ở đây!"
Irene ngồi xuống ghế, lôi mấy quyển sách trong cặp ra, miệng cười toe toét.
Bỗng:
- Chào cậu!
- Huh ~ Chào...chào cậu! - Irene ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn người trước mặt, à không là hai người mới đúng.
- Đáng lẽ mình phải chào hỏi cậu từ hôm qua rồi cơ! Nhưng hôm nay mới có dịp, Mình là Jihan , rất vui được học chung lớp với cậu! - Cô ta nở một nụ cười nửa miệng nhìn Irene như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng Irene không nhận ra điều đó, vui vẻ mỉm cười chào lại.
- Vâng, mình cũng rất vui được làm quen với cậu!
- Còn đây là YuHee, người yêu của Taehyung! - Cô ta quay sang YuHee.
Irene cũng đưa mắt nhìn theo, giật bắn người khi nhận ra cô ta chính là người hôm qua đã chứng kiến cảnh Taehyung và mình đang hôn nhau.
- Huh~ cậu là...người yêu của Taehyung sao? Hôm qua mình....!- Irene cố giải thích.
- Chuyện hôm qua... - Cô ta nhếch mép cắt ngang lời Irene, chậm rãi ngồi lên bàn của bé con. - ...Taehyung đã giải thích với mình rồi. Anh ấy nói chỉ muốn trêu cậu một chút thôi ấy mà! Tính của anh ấy là vậy. Câu không giận chứ? - Đôi mắt sắc lẽm nhìn chăm chăm vào người Irene.
- Nếu cậu không hiểu lầm là tốt rồi. Chuyện hôm qua mình không nhớ gì đâu! - Irene gượng cười đáp. Nhắc đến chuyện hôm qua là bé con lại cảm thấy sợ.
-Vậy bây giờ chúng ta là bạn cùng lớp. Và.... để tránh lặp lại chuyện hôm qua, cậu nên tránh xa Taehyung một chút, hiểu chứ? - Ả đứng lên với nụ cười nhếch mép nham hiểm.
-Mình hiểu rồi! - Irene gật gật đầu.
2 ả không nói gì thêm, quay lưng bỏ đi về chỗ.
"Chỉ là trêu chọc mình một chút thôi mà, không có gì đâu, sẽ ổn thôi!" - Irene tự trấn an rồi lật sách ra đọc bài.
Giờ nghỉ trưa:
-Ui ~ Ngon quá ~ umma là nhất! - Irene cười tít mắt đưa miếng trứng cuộn vào miệng và cứ thế nhồm nhoàm nhai hết hộp cơm hộp do BoA chuẩn bị. Xong xuôi lại lôi cái cặp lên tìm cái gì đó.
-Huh~ quên mang nước rồi! Đúng là đãng trí mà! - Irene tự đánh bốp vào đầu rồi đứng lên - Xuống canteen mua vậy.
Lúc sau, Irene quay lại với chai nước trên tay. Vô tư bước dọc hành lang, bất chợt có một cánh tay siết nhẹ eo bé con từ phía sau. Irene giật mình vùng ra, quay phắt lại. Là tên nam sinh lớp bên cạnh.
- Chào người đẹp! - Hắn nở một nụ cười nham nhở.
-Cậu...cậu muốn gì? - Irene sợ hãi lùi lại.
- Còn phải hỏi! Muốn cưng chứ muốn gì! - Hắn lại đưa tay ôm lấy eo Irene, ép sát người bé con vào tường.
-A!!!- Hắn chợt hét toáng lên. Ai đó đang bẻ ngược cánh tay hắn ra sau.
-Tae...Taehyung ! - Irene mở to mắt khi nhìn thấy Taehyung
-Taehyung! Tha cho mình! -Tên đó lên tiếng cầu xin.
-Ai cho phép mày đụng vào người của tao? - Đôi mắt hắn lạnh tanh nhìn chăm chăm vào mặt tên kia, tay vẫn kìm chặt cánh tay dơ bẩn ấy.
-Mình...mình không biết... cậu ấy... là người của cậu. Tha cho mình! -Nó khổ sở lên tiếng.
- Là cánh tay này đúng không? - Hắn bỏ ngoải tai lời nói đó.
-Ơ ~ ĐỪNG MÀ...-Như biết được chuyện hắn sắp làm, tên đó hốt hoảng la lên.
'RẮC' - Hắn lạnh lùng bẻ gãy tay tên kia không chút thương xót, rồi hất mạnh nó ra đất.
-CÚT!!!
Tên đó đau đớn ôm lấy cánh tay gãy chen ra khỏi đám đông đang tụ tập xung quanh, chạy đi.
Hắn bước lại gần Irene lúc này đang sợ đến cứng người, mặt cắt không còn hột máu, cho một tay vào túi quần, 1 tay chống lên tường, mặt ghé sát vào mặt Irene, thì thầm:
- Nếu không muốn nhìn thấy cảnh tượng này lần nữa thì...tuyệt đối không được phép để cho bất cứ tên nào chạm vào người em, biết chưa?
Irene đưa ánh mắt sợ sệt nhìn hắn không đáp.
- TÔI HỎI LÀ BIẾT CHƯA? -hắn lớn tiếng lập lại, tay đập mạnh vào tường.
- Mình ...biết ...biết rồi! - Irene sợ hãi nhắm chặt mắt, gật đầu.
- Tốt lắm, vào lớp đi! - Hắn dịu lại, mỉm cười vuốt nhẹ má Irene rồi quay đi. Hắn không vào lớp mà tiến thẳng lại phía cầu thang dẫn lên sân thượng, chắc lại muốn tìm chỗ để ngủ đây mà, hắn mệt mỏi quá rồi, suốt đêm qua và cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa về nhà và nói đúng hơn là không muốn về nhà.
Đám đông lập tức tản ra, không ai dám đứng lại đó nữa, không khéo lại mang họa vào thân.
Irene ngồi gục xuống đất, 2 tay ôm gối, ánh mắt hoảng loạn nhìn vào khoảng không để mặc cho nước mắt đua nhau tuôn ra "Vì mình mà người kia mới bị như vậy. Mình là một tội đồ sao? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?"
Trong một góc khuất:
- YuHee ...
-Cái gì mà ai cho phép mày đụng vào người của tao chứ? Nó là người của anh còn tôi là gì hả? - YuHee nghiến răng tức giận.
- YuHee à, cậu bình tĩnh đi! - Jihan dùng tay quạt quạt cố hạ hỏa cho YuHee.
-Bae Irene, mày chết chắc rồi! - Ánh mắt cô ta ánh lên một ánh nhìn chết chóc. - Tiến hành kế hoạch đi.
Nói rồi, ả quay vào lớp.
-Mình biết rồi! - JiHan gật đầu đáp rồi chạy theo sau.
Sau một hồi cố trấn tĩnh lại, Irene chậm rãi bước vào lớp. Suốt buổi học hôm đó, đầu óc bé con cứ toàn suy nghĩ những chuyện mông lung, lâu lâu lại có mấy giọt nước mắt vô tình rơi ra. Sợ. Irene thật sự rất sợ, sợ những lời nói, những hành động của hắn, sợ mọi chuyện sẽ đến tai của Seulgi và umma, rồi họ sẽ ra sao đây? Irene gục hẳn xuống bàn. Khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro