Chap 28
---FB----
- Boa Boa~ !!! - Kangjo, 24 tuổi, giám đốc tập đoàn JM, một chàng thanh niên đẹp trai, tài giỏi, xuất thân từ 1 gia đình danh giá, biết bao nhiêu tiểu thư ao ước được trở thành vợ anh nhưng anh lại đem lòng đi yêu 1 con người bé nhỏ về tất cả mọi ,Kwon BoA Anh ôm chầm lấy thân hình kia từ phía sau, tựa lên vai cô, anh dài giọng chán trường - Xong chưa ~?
- Sắp xong rồi, anh chờ tí nữa thôi mà! - Bo A mỉm cười tựa lưng vào ngực anh, tay vỗ vỗ lên cái má tròn tròn kia. Cô đang làm thêm cho 1 quán café nhỏ và hiện giờ chỉ cần lau sạch đống tách này nữa là sẽ được tan ca.
- Bo A có nhớ hôm nay là ngày gì không? - anh nghiêng đầu nhìn cậu mỉm cười tít cả mắt.
- Hôm nay? - cô nhíu mày suy nghĩ.
-Sinh nhật của ai vậy ta? - anh gợi ý thêm 1 chút nữa.
- Ơ...- Bo A ngơ ngác rồi quay lại nhìn anh - Anh nhớ sao?
- Tất nhiên, chỉ có mỗi em là không nhớ sinh nhật mình thôi đấy! - anh nhéo nhẹ mũi cô.
- Hihi ~!!! - cô đưa tay quẹt mũi, đôi môi lại mỉm cười để lộ cái lúm đồng tiền tuyệt đẹp.
- Có quà cho em này! Nhắm mắt lại đi! - Kangjo đưa tay vào túi lấy ra 1 cái gì đó rồi giấu ra sau lưng.
- Không! Anh lại dụ em nhắm mắt để hôn chứ gì! - Boa lắc đầu, 2 tay đưa lên che miệng lại.
- Aish ~ anh muốn hôn lúc nào mà chả được sao phải dụ em! - mỉm cười nham nhở.
- Vậy em nhắm mắt đó nha! - Bo A đưa đôi mắt thăm dò nhìn Kangin rồi cũng nhắm mắt lại.
"Keke! Tiêu em rồi!" - Kangin trưng ra nụ cười đểu giả rồi 'Chụt' - anh hôn chóc lên môi Cô 1 cái rõ kêu.
-Yah ~ Anh...! - Boa mở bừng mắt ra toan xử cho tên láu cá này 1 trận nhưng:
- Tan ta ran~!- Kangin đưa ra trước mặt Boa 1 cái lắc tay khá tinh xảo.
- Cái này...! - Boa ngơ ngác nhìn anh.
- Cái này là do anh thức trắng mấy đêm để thiết kế rồi bảo người ta làm đấy! Trên đời chỉ có 1 cái duy nhất thôi! Em mà làm mất thì chết với anh biết chưa? - Kangin vừa nói vừa đeo nó vào tay cô rồi lại ngẩng lên mỉm cười.
-Hức ~!!! - khóe mắt Boa chợt rưng rưng. - Sao lại đối xử tốt với em quá vậy chứ?
-Aish ~ lại nhõng nhẽo nữa rồi đấy! - Kangjo bật cười ôm chầm lấy cô vào lòng, xoa xoa nhẹ lên mái tóc bồng bềnh. Anh yêu con người này, yêu rất nhiều, hơn tất cả những gì anh đang có.
Tình yêu của họ chỉ đơn giản vậy thôi, chẳng cần gì hơn khi nó cứ êm đềm trôi theo thời gian như thế này. Nhưng, cuộc đời luôn là những câu phức mà 2 vế thường đối lập nhau và con người thì chẳng ai đoán được chữ ngờ.
- BO A!!! - KangJo hớt hãi chạy đến đập mạnh vào cửa nhà boa, cả người anh ướt sũng do cơn mưa đầu mùa đang rơi xối xả. Anh muốn làm rõ cái bức thư cô gửi cho anh, gì mà cô không còn yêu anh nữa, gì mà cô phải đi khỏi đây, anh muốn gặp cô để biết rằng đó chỉ là những lời đùa cợt thôi.
- Boa ~!!! - KangJo trượt dọc người trên cánh cửa ngồi bệt xuống đất, nước mắt anh lăn dài trên gương mặt mệt mỏi hòa cùng với những giọt nước mưa vô tình rơi xuống khóe môi mặn chát, cô bỏ rơi anh thật rồi, người anh yêu nhất đã bỏ anh đi thật rồi. Cô đã từng hứa là sẽ ở cạnh anh mãi mãi, cùng anh sẻ chia mệt mỏi, buồn vui mà, chỉ là lời nói suôn thôi sao? Anh yêu cô, cô là người duy nhất có thể giúp anh thoát khỏi cái bóng danh gia vọng tộc lạnh lẽo đầy áp lực kia, bây giờ cô bỏ rơi anh rồi, anh sẽ phải sống thế nào đây. - KWON BO A ! - anh gào lên, trái tim đau đớn thắt chặt lại.
Bên kia đường, 1 trái tim cũng đang hòa cùng nhịp đập với anh, những nhịp đập yếu ớt nhưng lại khiến lồng ngực nhức nhối dữ dội. - "Xin lỗi!"
---End FB----
- Cái tên này làm gì mà cứ đi đi lại lại trước nhà người ta thế nhỉ? - Heechul ngồi trong nhà nheo nheo mắt nhìn ra bên ngoài. Có 1 người đàn ông đang đứng trước cửa nhà Irene. - Huh~ còn ngó vào nữa kìa! Thấy không ai ở nhà nên định vào ăn trộm chứ gì? - Ông đứng phắt dậy cầm cây theo chổi và chạy ào ra ngoài.
Kangin cầm tờ giấy ghi địa chỉ trên tay, ông đã tìm đến đúng nơi rồi nhưng cửa đang được khóa chặt, có lẽ không có ai ở nhà, phải chờ thôi, nhưng mà đã 1 tiếng hơn rồi còn gì, ông hơi mất kiên nhẫn đưa mắt nhìn vào khe cửa và:
-YAH ~ CÁI TÊN KIA! ĂN TRỘM HẢ? - Heechul bỗng nhào ra đánh tới tấp vào người Kangin bằng cây chổi trên tay.
-A! ANH LÀM CÁI GÌ VẬY? - KangJo khổ sở đưa tay lên đỡ lấy những phát chổi đau điếng - TÔI ĐẾN TÌM NGƯỜI MÀ!
-Tìm...tìm người hả? - Heechul dừng lại, hình như là bị hố rồi.
- Aish~!!! - KangJo đứng thẳng người dậy đưa tay phủi phủi áo quần, khuôn mặt nhăn nhó đầy bực bội.
-Xin lỗi! Tôi cứ tưởng là....- Heechul ấp úng rồi lại nhanh nhảu - Mà anh muốn tìm ai, nói đi không chừng tôi biết đấy!
- Tôi muốn tìm người có tên là Kwon Bo A !Anh có biết không? - Kangjo mỉm cười tươi rói đáp, chuyện quan trọng là tìm người chứ không phải là giận dỗi.
-Kwon Bo A? - Heechul nhíu mày nghĩ ngợi 1 hồi rồi lắc đầu - Chưa nghe bao giờ!
-Không thể nào, anh sống ở đây lâu chưa, rõ ràng là cái địa chỉ này mà! - Kangin nhíu mày chỉ chỉ vào tờ giấy trên tay.
-Tôi sống ở đây từ nhỏ đến lớn đấy anh! - Heechul cũng khó chịu đáp lại - "Người gì đâu mà lì lợm, đã bảo là không biết rồi mà!"
- A! - KangJoo chợt reo lên, khuôn mặt ông lại dãn ra, miệng lại nở nụ cười - Tôi nhớ rồi, người đó tên là Boa, là Boa!
- Boa? Anh tìm Boa làm gì? - Heechul quay phắt lại nhìn Kangin.
- Vậy là có người đó đúng không? - Kangin lại mỉm cười tít mắt, ông linh cảm được rằng người mang tên Boa chính là người ông muốn tìm bấy lâu nay.
-Tôi hỏi là anh tìm Boa làm gì? - Heechul lặp lại câu hỏi.
- Có việc xíu thôi mà! - Kangjo tươi cười đáp, lúc nào ông cũng phỡn như vậy.
"Có khi nào Boa thiếu nợ mà giấu mình không ta?" - Heechul im re nhíu mày nhìn Kangjo đầy nghi ngờ - "Nếu thật vậy thì chẳng phải mình đã vô tình hại Boa rồi sao? Không được, không thể để anh ta gặp Boa được" - Heechul gật đầu cái rụp rồi quay lại nhìn Kangjo hắn giọng - E hèm, anh chắc là có ý đồ không tốt rồi nhưng bị tôi phát hiện nên giả vờ tìm người này người kia chứ gì?
-Hả? - Kangjo ngơ ngác hẳn ra.
- Hả cái gì, rõ ràng là muốn vô chôm đồ đây mà! - Heechul cầm cái chổi lên lần nữa và -CÚT ĐI! - đánh tập 2.
-A! ANH BỊ ĐIÊN À? - Kangjo đưa tay lên đỡ, cả người ông lui lại phía sau.
'Bốp' - Kangjo va phải 1 người làm đồ đạc trên tay người đó rơi hết xuống đất trong khi Heechul lập tức dừng lại.
- A, xin lỗi! - Kangjo vội quay lại cúi xuống nhặt đồ đưa lại cho người kia, miệng rối rít xin lỗi quên hẳn cơn đau.
- Không sao! - người đó mỉm cười rồi ngẩng lên. Chính là Boa umma.
Gương mặt 2 người chạm nhau. Quen thuộc. Nhưng đã gần 20 năm rồi, khoảng thời gian đó đổi lại bây giờ chỉ là 1 khoảng không im lặng thôi sao?
- Bo A! - Kangjo lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy.
-Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi! - Boa cúi mặt vội đứng lên quay đi nhưng Kangin nhanh hơn, ông đã kịp ôm chầm lấy umma từ phía sau.
-Á! - Heechul đứng ngoài há hốc nhìn cảnh tượng trước mặt.
- Đúng là em rồi, không thể nào nhầm được! Em là Kwon Bo A, là Bo A của anh mà! - Kangio siết chặt vòng tay, ông không muốn con người bé nhỏ này lại vuột mất lần nữa.
- Tôi là Kim Boa, không phải Kwon Bo A mà - Boa cố gỡ tay Kangjo ra, nước mắt umma đang trực trào trên khóe mi, thật khó để không cho nó rơi ra khỏi giới hạn - "Đã quên rồi, em đã quên anh thật rồi!" - cắn môi, umma giựt mạnh tay ông ra thật mạnh rồi bước nhanh đi.
- LÀ DO ANH SAI, LÀ LỖI CỦA ANH, EM MUỐN ANH PHẢI LÀM GÌ THÌ EM MỚI CHỊU THA LỖI CHO ANH ĐÂY! - Kangjo nói với theo Boa, đôi mắt ông cũng đã hoe hoe đỏ.
Không quay lại, Boa vẫn cố lạnh lùng bước đi.
'BỊCH' - Kangjo chợt khụy xuống, ông đang quỳ gối ngay phía sau umma làm cho Heechul càng ngơ ngác hơn và Boa thì đã khựng lại, umma là con người, sao có thể dửng dưng bỏ mặc người mình yêu như thế chứ?
-Cho anh 1 cơ hội giải thích đi! Bo A! - Kangjo cầu xin Boa 1 cách tha thiết, 20 năm là 1 quãng thời gian quá dài cho 1 cuộc đời đáng thương.
- Boa à, cho anh ta 1 cơ hội đi! Dù tôi không biết là chuyện gì nhưng sự thành khẩn này....! - Heechul chạy lên nói giúp cho Kangjo,
Boa đưa tay quẹt nước mắt rồi quay phắt lại:
- Không phải lỗi do anh, là do năm xưa tôi phản bội anh mà ra đi không 1 lời từ biệt thôi! - umma lạnh lùng nói.
- Không đúng! Anh đã nghe umma nói hết tất cả, không phải lỗi do em! Em chỉ bị umma ép buộc thôi! - Kangjo nhíu mày nhìn Bo - Anh đã sai rồi khi cũng nghĩ em phản bội mình mà không thèm tìm kiếm em để nghe 1 lời giải thích, mãi cho đến 2 năm về trước khi umma mất thì anh mới biết được sự thật và chúng ta còn có 1 đứa con nữa mà đúng không, nó là Irene đúng không?
- Anh nói gì? Umma mất rồi sao? - Boa đứng ngẩng người ra, dù người phụ nữ ấy cũng không tốt lành gì nhưng cái tin này thực sự khá sốc, thời gian trôi qua nhanh đến vậy sao?
----FB----
Bo A cầm tờ giấy khám thai ra khỏi bệnh viện, đôi môi cô lại nở nụ cười tươi rói, cô có thai thật rồi, nó là kết tinh tình yêu của anh và cô. - "Nếu biết được tin này không biết JoJo sẽ thế nào nhỉ?" - Cô nheo mắt tinh nghịch suy tưởng về cái nét mặt của Kangjo rồi lại phì cười cất tờ giấy vào túi xách.
Bất chợt, từ phía sau 2 người đàn ông to cao bước lên bịt chặt miệng cô lại rồi lôi vào 1 chiếc xe gần đó. Đẩy mạnh cô vào xe, họ đóng sầm cửa lại.
Bo A ngơ ngác đảo mắt nhìn xung quang, cậu thoáng giật mình khi bắt gặp 1 người phụ nữ đang ngồi chễm chệ cạnh côh.
- Huh ~ chào....chào bác! - Cô hối hả cúi đầu, đây chính là Kim phu nhân, mẹ của anh.
- Không dám! - bà ta nhếch mép, mắt nhìn đi chỗ khác.
-Bác tìm cháu có việc gì không ạ? - Bo A lí nhí hỏi.
- Tất nhiên là có! - ánh mắt bà ta quắc lại - Có phải cô đang qua lại với con trai ta không?
- Dạ...cháu... - Bo A cúi gầm mặt, cô biết mối quan hệ này sẽ không dễ dàng được chấp nhận.
-Ha ~ đúng là đĩa đeo chân hạc! - Bà ta cười khẩy đầy khinh bỉ rồi chợt gắt lên - Cô cần tiền chứ gì, muốn bao nhiêu nói đi rồi tránh xa con trai ta ra!
- Không phải vậy đâu bác à!- Bo A ngẩng phắt mặt lên, đầu lắc nguầy nguậy.
- Không phải? Hạng người như cô chỉ cần có thế thôi, ai mà chẳng biết, cần gì phải phủ nhận! - bà ta lại nhếch mép - Còn cố tình có thai để níu chân người ta nữa à! GHÊ TỞM! - bà ta hét lên rồi giựt lấy cái túi của cô, lôi ra tờ giấy lúc nãy.
-Huh ~ bác! - Cô đưa tay giựt lại nhưng không kịp, bà ta đã thấy rồi.
- 1 tháng rồi sao? Hay nhỉ? - bà ta nhíu mày săm soi tờ giấy rồi lại nổi diên lên xé nó tan tành.
- Bác...- Bo A tròn mắt ra nhìn, dù gì cũng là cháu bà ta mà, không chút tình thương nào sao?
- Cầm lấy rồi cút đi! Cô không xứng với Jonie nhà tôi đâu, nó nhất định phải cưới những tiểu thư môn đăng hộ đối, còn cô chỉ là 1 đứa nghèo kiết xác, đừng có mà mơ tưởng nữa! Làm ơn tha cho nó đi! - bà ta quăng lên người cô 1 cộc tiền rồi thả sức mắng nhiếc.
Im lặng. Cô cúi gầm mặt im lặng, cô có thể đoán được sẽ có ngày hôm nay mà, không thể trách ai được, chỉ trách bản thân mình quá cố chấp thôi.
- Xin lỗi bác! Cháu không thể nhận đâu ạ! - Boa mỉm cười đưa tiền lại cho bà ta.
- Cô...!!! - bà ta cáu lên.
- Nhưng bác yên tâm! Cháu sẽ không gặp Kangjo nữa đâu ạ! - vẫn nụ cười đó nhưng đôi mắt cô đã hơi đỏ lên rồi.
- Nếu vậy thì tốt! - bà ta hơi dịu xuống - Nhưng tốt hơn hết là cô hãy dọn đi khỏi đây đi! Joie nó cố chấp lắm, không dễ gì mà từ bỏ đâu!
-Bác à! - Cô ngơ ngác nhìn bà ta, sao lại nỡ ép cô đến bước đường cùng thế này, rời khỏi đây, cô biết sống thế nào?
- Sao hả? - bà ta gằn giọng - Hay là để ta đến thưa chuyện với pama cô ở quê?
Cô nhíu mày nhìn bà ta, dường như bà ta đã điều tra thân thế cô rất rõ.
- Được rồi, cháu sẽ đi! - cô mím môi chấp thuận.
- Tốt lắm! Vậy mời xuống xe cho, không lấy tiền thì đừng hối hận nhé! - bà ta nhếch mép cho cặp tiện trở lại vào túi xách.
Cô bước xuống xe, cúi đầu lễ phép chào bà ta để mặc nước mắt lăn dài. Tình yêu của cô, đến đây chỉ có thể là 1 dấu chấm hết.
---End FB----
- Em...có còn giận umma không? - Kangjo ngồi trên ghế, 2 tay bưng tách trà e dè nhìn Boa.
- Lúc đầu thì em giận lắm chứ, nhưng sau khi sinh Irene thì không còn nữa! Em hiểu được tấm lòng của các bà mẹ mà! - boa mỉm cười đáp.
- Vậy còn anh? Em có giận không? - ông nhìn thẳng vào mắt umma.
- Sao lại giận anh chứ? - Boa bật cười cúi mặt xuống tay vân ve tách trà.
- Vậy cho anh 1 cơ hội nhé! - Ông chợt đưa tay lên nắm chặt tay Boa - Để anh có thể đền bù cho em và con!
- À, ở trong bếp có ít bánh, để em đi lấy! - Boa lãng sang chuyện khác, umma rụt tay lại rồi đứng lên nhưng Kangjo đã nhanh chóng nắm tay Boa kéo lại.
- Hay là em có người yêu mới rồi hả? Là tên Heechul gì đó đúng không? - Kangjo nhíu mày siết chặt tay Boa.
-Anh đừng có nói bậy nhé! - Boa hốt hoảng trước câu nói của Kangjo, umma mở to 2 mắt ra nhìn ông.
-Chứ tại sao lại không chấp nhận anh, hay là em hối hận vì chúng ta đã từng yêu nhau? - Ông bắt đầu mất kiên nhẫn, tay chân múa may loạn xạ.
Boa chợt im lặng, umma nhìn thẳng vào mắt ông rồi từ tốn lên tiếng:
- Anh có biết là Irene có thể sẽ dẫm vào vết xe đổ của em không?
- Irenie? - Kangjo mấp mấy môi.
- Irene cũng giống như em trước đây, đang yêu 1 công tử nhà giàu đấy! Nhưng em không hề cấm cản nó, anh biết vì sao không? - Boa mỉm cười nhẹ nhàng.
Kangjo không đáp, ông đang chờ đợi câu trả lời.
- Vì em nghĩ Irene cũng giống như em, dù cho có đau đớn về sau, dù cho khoảng thời gian bên cạnh người mình yêu là ngắn ngủi nhưng vẫn chấp nhận, em muốn Irene cũng có thể thoải mái tận hưởng cảm giác được yêu thương, che chở. Và...không bao giờ phải hối hận. - boa nhìn sâu vào đôi mắt đen huyền kia, giọng nói khẳng khái và mạnh mẽ.
- Em không hối hận thật sao? - Kangjo mỉm cười tiến sát lại người boa - "Keke, tiêu em rồi!" - ý nghĩ quen thuộc.
-Uhm, em không....Ummmm!!! - boa gật đầu nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị Kangjo cướp mất đôi môi. Ông đang hôn umma, một nụ hôn say đắm sau 20 năm, chuyện Irene để sau vậy.
Sân bay:
- Irene à, chúng ta đi thôi! - Jungkook bước lại gần Irene nhẹ nhàng lên tiếng, bé con đang đợi hắn.
- Anh Kookie à, đợi thêm 1 chút nữa được không ạ! 1 chút nữa thôi mà! - Irene ngẩng lên nhìn anh, khuôn mặt từ lúc nào đã không còn tươi tắn nữa rồi.
- Sắp trễ giờ rồi, chúng ta phải vào thôi! - anh lắc đầu 1 cách kiên quyết - "Đã từ bao giờ anh không còn được nhìn thấy nụ cười của Irene nữa rồi, anh đã từng nói sẽ không để bất cứ ai cướp mất nó, cả Kim Taehyung cũng vậy, từ bây giờ anh sẽ không nhường em cho nó nữa đâu Irene à!"
- Nếu vậy thì em không đi đâu ạ! - Irene cũng lắc đầu, bé con lùi người ra xa anh.
-Cá à, cá đừng như vậy mà, chẳng phải cá rất muốn đến JeJu sao? - Seulgi bước lại nắm lấy tay bé con, thỏ nhăn nhó lên tiếng, tên Khỉ tinh là tên chết bằm đáng ghét.
- Không biết! Irene đã hứa với Taehyung rồi! Taehyung sẽ đến, Cá muốn chờ Taehyung mà! - Irene lắc đầu kịch liệt hơn, bé con vùng tay ra khỏi tay Seulgi rồi đứng ra 1 góc cúi gầm mặt xuống, 2 tay bấu chặt vạt áo đến tội nghiệp.
- IRENE À! - Seulgi bực bội gào lên.
- Được rồi, em đừng làm Irene sợ nữa! - Jimin bước đến ôm đầu thỏ úp vào ngực anh, anh biết là nó cũng sắp khóc rồi.
Jungkook cũng chẳng biết nói gì hơn, anh thở dài rồi đi lại 1 băng ghế gần đó ngồi gục mặt xuống. Khó chịu quá.
- Đi chơi mà không khí căng thẳng quá đi! - Suga thở dài thì thầm.
- Tội nghiệp Irene quá, cậu ấy lúc nào cũng đối xử tốt với người khác vậy mà... - Wendy cũng chẹp miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
-Huh~ TAEHYUNG KÌA!!! - Suga bỗng reo lên chỉ tay về phía trước mặt làm tất cả quay phắt lại.
Hắn đang chậm rãi bước đến, cái nón kết trên đầu cùng cặp kính đen to sụ che gần hết khuôn mặt, đã vậy còn cúi gầm xuống nhưng dáng vẻ thì vẫn không thể lẫn đi đâu được, có 1 chút gì đó lạnh lùng nhưng tinh nghịch.
- Taehyung đến rồi! - Irene lại nở 1 nụ cười tươi rói bước nhanh đến chỗ hắn thiếu điều muốn ôm chặt lấy hắn rồi. - " Taehyung đúng thật là vẫn còn quan tâm đến mình mà!"
- Xin lỗi, tôi đến trễ! - Taehyung quay đi chỗ khác, hắn không dám nhìn mặt bé con, phải đấu tranh tư tưởng lắm hắn mới đến được đây, hắn không muốn mong ước bấy lâu nay của bé con bị hủy hoại chỉ bởi vì hắn.
- Sao đi có 1 mình vậy? Đám nhân tình của cậu đâu hết rồi? - Seulgi khó chịu hỏi, thỏ như muốn nhào tới xé xác tên này ra vậy.
Hắn không đáp, chỉ quay lại nhìn thỏ 1 cái rồi lại quay đi.
- Seulgi à! - Irene ra hiệu cho thỏ im lặng rồi quay sang hắn - Chúng ta đi nhé! - bé con mỉm cười nhìn hắn.
- Xin lỗi! Cậu đừng hiểu lầm nhé! Tôi đến đây là vì tôn trọng Hani Jackson pama thôi, không có bất kì 1 ý định nào khác đâu nhé! - Hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Irene rồi bước đi nhưng chợt bị Seulgi chặn lại.
-Cái tên này! - Seulgi túm lấy cổ áo hắn.
- Seulgi à! - Jimin bước đến kéo Seulgi lại.
- Anh thả em ra đi! Hôm nay phải cho tên này 1 trận mới được! - Seulgi cố vùng ra khỏi tay anh.
- Seulgi đừng vậy mà! - Irene chạy đến cản giữa hai người làm Seulgi khựng lại. - Taehyung đến là tốt rồi! - Bé con nở 1 nụ cười buồn cúi gầm mặt xuống.
"Ngốc quá! Thà bé con cứ để thỏ bếu đánh cho anh 1 trận anh sẽ đỡ ray rứt hơn là phải nhìn thấy em như thế này!" - Hắn nhìn về hướng Irene, phía sau cặp kính kia là 1 đôi mắt mệt mỏi, 1 tia nhìn ấm áp toát ra từ 1 kẻ vô hồn.
- Đủ rồi, chúng ta đi thôi! - Jungkook lúc này mới lên tiếng, anh vẫn đang nhìn chăm chăm lấy Taehyung, 1 ánh nhìn đầy sự giận dữ.
Thế rồi chuyến bay cũng đã cất cánh. Hiện tại bây giờ mọi người đang thảnh thơi tựa người ra ghế và mơ tưởng đến lúc đặt chân đến JeJu. Jungkook và Jimin ngồi 1 băng, Suga Wendy 1 băng, Seulgi và Irene 1 băng, riêng hắn thì đang ngồi một mình, chiếc nón được úp xuống che hết khuôn mặt, có lẽ hắn muốn ngủ.
-Taehyung ăn bánh nhé! - Irene chồm sang đặt nhẹ bịch bánh lên bụng hắn.
Đưa tay cầm cái nón xuống, hắn nheo mắt nhìn bé con đang mỉm cười tít mắt. Cầm bịch bánh lên, hắn lạnh lùng quăng ngược lại chỗ bé.
-Cám ơn! Không cần! - tiếp tục đậy mặt lại.
- Huh ~!!! - Seulgi vùng lên nhưng đã bị Jimin kéo lại.
- Vậy Taehyung ăn kẹo nha! - Lại đặt kẹo sang cho hắn.
- Tôi đã nói là không cần! - hắn gào lên khó chịu rồi xách balo đi lên phía trước xin đổi chỗ với 1 hành khách khác.
Irene cũng bất chợt đeo balo vào rồi đứng lên.
- Irene đi đâu vậy? - Seulgi ngơ ngác níu tay bé con lại.
- Irene lên kia ngồi với Taehyung! - Irene nhanh nhảu trả lời rồi bước nhanh theo hắn. - "Mình sẽ không để cậu mang vỏ bọc đó lên đâu!"
Phạch - hắn thả người xuống ghế.
Phạch - lần này là Irene, bé con bắt chước động tác hệt như của hắn.
- Cậu lên đây làm gì? - hắn nhíu mày nhìn bé con.
- Mình muốn ngồi ở đây! - mỉm cười.
- Vậy tôi đi chỗ khác! - Hắn lại toan đứng lên.
-Cậu đi đâu mình sẽ theo đó! - Bé con cũng chuẩn bị tư thế.
- Yah ~ cậu...!!! - hắn bực bội thả mình xuống ghế lần nữa, khuôn mặt nhăn nhó nhìn bé con bướng bỉnh của mình.
- Hihi ~!!! - Irene lại mỉm cười tít mắt nhìn hắn, sự trong sáng này thật khiến hắn muốn nhào lại mà ôm lấy bé quá.
Hắn quay mặt ra phía cửa sổ rồi khoanh tay nhắm chặt mắt lại cố ngủ đi để không còn để ý đến Irene nữa.
Nhưng 5 phút, 10 phút, 15 phút rồi mà vẫn chưa thể chợp mắt được. Hắn khó chịu cựa mình nhưng bỗng:
'BẠCH' - 1 cái gì đó vừa đập lên vai hắn. Nhíu mày mở mắt ra, hắn quay lại nhìn, thì ra là đầu của bé con, bé đã ngủ mất rồi. Khuôn mặt thật đáng yêu, 2 má phồng phồng, cái mỏ thì chu chu, thật là muốn cưỡng hôn quá đi mất.
Hắn phì cười rồi khẽ nhích vai xuống để đầu bé con trượt sâu hơn lên vai mình, như vậy bé con sẽ đỡ mỏi hơn - "Ngủ ngon nhé bé con!"
Khách sạn:
- Chìa khóa phòng của mấy đứa đây! Mỗi đứa một phòng nhé! - Jungkook mỉm cười đưa chìa khóa phòng cho mọi người.
- Hai đúa 1 phòng không được hả anh? - Suga nhíu mày hỏi - EM với Wendy 1 phòng!
-Yah ~ ăn nói bậy bạ gì đó! - Wendy huýt nhẹ vai Rùa, chắc là muốn vào nồi cháo baba nằm rồi đây.
- Hihi ~ có nói gì đâu! - Suga gượng cười đáp.
- Được rồi, bây giờ mấy đứa lên dẹp đồ nghỉ ngơi 1 xíu rồi chúng ta đi ăn nhé! - Anh mỉm cười, vừa nói vừa đi lùi lại.
- Huh ~ Jungkook -ssi cẩn thận! - bất chợt Jimin mở to mắt lớn tiếng cảnh báo.
Nhưng muộn rồi:
'Bốp' - anh va phải 1 người đang đi tới.
- Huh ~ tôi xin lỗi! - Anh vội quay lại cúi đầu xin lỗi, vẻ lịch thiệp sẵn có thường ngày.
- Đi đứng mắt mũi để đâu vậy chứ? - Người đó nhăn nhó phủi phủi quần áo.
- Tôi đã xin lỗi rồi mà! - Anh chau mày lại, vốn dĩ cũng đang bực tức trong lòng.
- Xin lỗi là ok sao? Vậy thì tôi đè anh ra giết chết rồi xin lỗi pama anh nhé! - Người đó chống hông lên cãi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu nhưng cũng dữ phết.
- Này, ăn nói lịch sự 1 chút không được sao? - anh hất mặt lên nhìn, máu nóng đang dần dồn lên.
- Vậy thì sao? Là lỗi của anh mà! - Người đó cũng hất mặt lên giống anh, nhưng do hơi lùn nên phải nhón chân lên cao.
- Thì tôi đã xin lỗi rồi!
- Nhưng anh làm tôi đau, xin lỗi không thì không được!
- Đau? Cô đau ở đâu đưa xem? - anh loay hoay nhìn khắp người cô.
- YAH ~ muốn dê xồm à! - cô bất chợt hét lên rồi 'ÀO' chai nước trên tay cô di cư hết sang người anh.
Đơ, anh đang bị đơ cấp tính.
- Cho chừa nhá đồ dê xồm! - cô bật cười ha hả rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
-Hahahaha - cả bọn phía dưới không những không an ủi mà còn đứng che miệng cười khúc khích, hiếm khi mới thấy được dáng vẻ này của anh, thật hả hê.
-YAH ~ ĐI LÊN PHÒNG HẾT CHO ANH! - Jungkook quay lại gào lên làm cả bọn giật mình ôm đồ bỏ chạy, thật mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro