Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18

Sáng hôm sau.

Taehyung bước từng bước nặng nề trên hành lang tiến về lớp học. Đáng lý ra hôm nay hắn đã không đến đây rồi. Cảm giác mất mát, hụt hẫng và giống như vừa mới bị phản bội làm trái tim lại hằn thêm một vết thương rỉ máu. Đã nói là sẽ không bỏ rơi hắn mà, chỉ là lời nói suôn cho qua chuyện thôi sao? - "Tôi ghét em! Đúng, tôi rất muốn ghét em nhưng sao mà khó quá? Tôi lại nhớ em nữa rồi!". Hắn nhớ Irene, nhớ bé con của hắn, thực sự không muốn buông tay nhưng sao lại chẳng thể nắm giữ. - "Đến đây để được nhìn thấy em, chỉ cần có thế thôi."

Và kia rồi, con người mà hắn mong nhớ đang ở ngay trước mặt. Nhìn nét mặt thì hình như tâm trạng cũng chẳng tốt lắm thì phải. - "Sao mà chù ụ vậy không biết, đã vậy còn cúi gầm cái mặt xuống nữa chứ, đã dặn là đi đứng phải cẩn thận ngó trước ngó sau rồi mà. Cứng đầu như vậy lỡ lại bị thương thì sao?" - Hắn đứng lại nhìn con cá đang lủi thủi đi tới, bỗng dưng lại muốn chạy đến ôm lấy bé con vào lòng, vì hắn đang buồn mà.

Nhưng... không được, lòng tự trọng của hắn cao quá, bé con không thích hắn, còn hắn thì đang cố gắng làm cho bản thân ghét bé con kia mà.

Irene đang lầm lủi bước đi thì chợt có cảm giác như có ai đang nhìn mình. Bé con ngẩng mặt lên, là hắn.

- Taehyung! - Irene lí nhí lên tiếng.

Đôi mắt to tròn đáng yêu lại đang nhìn hắn, phải làm sao đây? Bước lên 1 bước nhưng rồi lại thôi. Đôi mắt ấy đã từng nhìn JungKook, có lẽ còn đáng yêu hơn thế này nữa. Đưa mắt nhìn đi hướng khác để trái tim không còn đập những nhịp đập liên hồi, hắn lạnh lùng bước ngang mặt Irene, tiến vào lớp.

"Gì chứ? Lại giận nữa à? Mình có quay lại mà, chỉ tại cậu nói dối thôi!" - Irene phồng má giận dỗi rồi cũng bước vào lớp.

Cả ngày hôm đó, 2 người không nói với nhau tiếng nào thậm chí ngay cả nhìn nhau lấy 1 cái cũng chẳng thèm.

Chuông báo giờ tan học lại vang lên. Irene dọn dẹp sách vở rồi quay sang hắn, bé con vẫn còn đang giận lắm, là lỗi của ai mà làm mặt lạnh với nhau như vậy chứ.

- Hôm nay có tập không vậy? - Irene phụng phịu hỏi.

- Không! - Hắn đáp gọn lỏn trong khi vẫn đang ngắm mây trời.

- Cũng chẳng biết là có nói thật không nữa! - Irene lẩm bẩm đứng lên toan quay đi nhưng chợt bị hắn nắm lại.

- Mới nói gì đó? - Hắn nhíu mày nhìn bé con.

- Mình nói gì thì cậu tự hiểu lấy! - Irene giựt phắt tay lại, bé con nhăn mặt gắt lên. Lần đầu tiên mới thấy Irene tỏ thái độ như vậy với người khác.

- EM...! - Hắn đập bàn đứng dậy, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả học sinh trong lớp, mọi ánh mắt đổ dồn về phía 2 người.

Nắm chặt tay Irene, hắn mạnh bạo kéo bé con ra khỏi lớp, khỏi cái đám nhiều chuyện đang chuẩn bị hóng hớt chuyện thiên hạ kia.

- Taehyung, thả mình ra! - Irene nhăn nhó cố ghì người lại nhưng vô ích, gương mặt hắn vẫn đang tức giận lắm.

- Taehyung, đau quá! - bé con bắt đầu rưng rưng. Các ngón tay của hắn dường như đang bấu chặt vào thịt bé con đau điếng.

Hắn vẫn chẳng chút quan tâm. Ngang tàng đẩy tất cả những người đang cản đường phía trước, hắn lôi bé con lên thẳng sân thượng. Thả tay Irene ra hắn quay phắt lại:

- Thái độ lúc nãy của em là sao hả? - hắn gằng giọng, đôi mắt lúc này đã đỏ ngầu đáng sợ.

Irene xoa xoa cái cổ tay vẫn còn in hằn dấu 5 ngón tay của hắn, giương đôi mắt ngấn nước nhìn hắn không đáp.

- NHỮNG TRÒ GIẬN LẪY VÔ CỚ ĐÓ EM ĐI MÀ LÀM VỚI JOEN JUNGKOOK. TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI THÍCH NUÔNG CHIỀU EM ĐÂU! - hắn quát lớn làm Irene giật bắn người.

Mím môi nhìn hắn, đôi vai bé con bắt đầu run lên vì tiếng nấc.

- Hức...hức ....OAAAA ~ - Irene bật khóc nức nở, 2 mắt nhắm tịt lại còn cái mồm thì há ra hết cỡ - Sao tự nhiên lại lớn tiếng như vậy chứ, là lỗi của cậu mà! Đã hứa là chờ mình mà sao lại không thấy đâu hết vậy? - bé con dồn nguyên cục giận từ hôm qua đến giờ lại nói hết ra, cũng không hiểu vì sao lại gan đến vậy.

Hắn đứng đờ ra nhìn Irene với đôi mắt ngạc nhiên hết sức. Rồi như tiêu hóa được vấn đề, hắn chợt nở 1 nụ cười nhìn ngố không thể tả:

- Nói vậy...hôm qua em có quay lại sao?

- OAAA ~ cậu còn cười nữa hả? Lừa được mình nên vui lắm chứ gì? OAAA~ - Irene khóc lớn hơn, hôm nay bỗng dưng lại muốn giải tỏa.

-Oh...oh...xin lỗi, xin lỗi! - Hắn vòng tay ôm trọn cả người Irene vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng bé con như đang vỗ về 1 đứa con nít - Ý tôi không phải vậy. Thực sự hôm qua tôi có chờ em mà!

Irene nín khóc hẳn, chỉ còn lại tiếng nấc, ngước mắt lên nhìn hắn, lúc này khuôn mặt bé con đã tèm lem nước:

- Cậu có chờ mình...hức...hả? Sao...hức...mình không thấy?

- Hôm qua tôi chờ tới 10h lận biết không? - Hắn cúi xuống mỉm cười, một tay đưa lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé con.

-10h? - bé con nhìn hắn, đăm chiêu suy nghĩ gì đó 1 hồi rồi - Oaaa ~ mình quay lại lúc 10h mà, sao cậu không chờ thêm tí nữa! - lại bật khóc, tay bé con đập liên tục vào ngực hắn.

- Biết rồi, biết rồi, là lỗi của tôi! - Hắn lại ôm chặt bé con lần nữa, miệng vẽ lên 1 nụ cười hạnh phúc.
Irene thút thít rúc sâu vào ngực hắn. Cảm giác này thật ấm áp.

- Mà hôm qua em đi đâu đến tận 10h lận hả? - Hắn chợt nới lỏng vòng tay, cúi xuống nhíu mày hỏi bé con.

Irene lách người ra khỏi hẳn vòng tay hắn, đưa tay quẹt nước mắt:

- Mình có gọi điện về xin phép umma rồi chứ bộ!

- Tôi không hỏi cái đó, em đã đi đâu, làm gì với Joen Jungkook hả? - hắn chống hông, lại bắt đầu ghen tuông bừa bãi.

- Không nói đâu! - Irene lắc đầu.

- Có nói không thì bảo? - Lại trừng mắt.

-Hức...- cái chiêu hâm dọa ấy xưa rồi, thời đại bây giờ nước mắt mới có giá trị, mà cái đó thì Bae Irene có thừa, bé con lại chuẩn bị tuôn trào đây.

- Aizzz ~ được rồi, em đừng khóc! Nói tôi biết đi mà! - chuyển sang năn nỉ, thực sự muốn biết hôm qua tên kia có đụng đến sợi tóc nào của bé con không.

- Không! - lắc

- Thôi mà, chúng ta là bạn mà, lần trước tôi cũng đã nói tâm sự của mình cho em nghe đó thôi! - bắt đầu kể lể.

Irene nhìn hắn, ngẫm nghĩ 1 hồi rồi lí nhí lên tiếng:

- Hôm qua...mình đi dạo với anh Kooknie, rồi ra sông Hàn ăn kem, rồi ngồi xem pháo hoa rồi...hết rồi!

- Chỉ vậy thôi sao? - Hắn nhíu mày nghi ngờ.

-Uhm! - bé con gật đầu miễn cưỡng, mắt đảo đi chỗ khác không dám nhìn thẳng hắn.

- Không tin, 2 người còn làm gì nữa nói mau! - hắn đưa 2 tay lên ôm mặt bé con xoay về phía mình.

- Thả mình ra! - Irene nhăn mặt vùng ra khỏi tay hắn.

- Em có xem tôi là bạn không? Sao lại giấu giấu diếm diếm vậy? - giở trò đánh tâm lý.

-Uhm...thật ra thì...giữa cái lúc ăn kem với cái lúc xem pháo hoa ý...- Irene cúi mặt nói, tay bứt bứt vạt áo, lâu lâu lại đưa mắt lên nhìn hắn - Anh Kookie...định...định hôn mình. - giọng nhỏ xíu.

- Đấy thấy chưa, hắn có phải là người tốt đâu, chưa gì mà đã giở trò lợi dụng em rồi đấy? Rồi em hôn hắn luôn rồi chứ gì? Thật không thể chịu nổi mà! - Nghe đến đây đầu hắn như bốc khói, nắm hai tay lại thành 2 nắm đấm, hắn bặm môi nhìn con cá hậm hực lớn tiếng, nói người ta nhưng không tự nghĩ lại mình.

- Không có, lúc đó mình đã đẩy anh ấy ra rồi! - Irene vội vàng lắc đầu.

- Thật không? - hắn hơi dịu lại 1 chút.

-Thật! - gật gật.

- Vậy tại sao lại đẩy anh ta ra? - được nước lấn tới, hắn muốn biết được suy nghĩ của bé con lúc đó.

- Thật ra lúc đầu thì mình cũng định hôn anh ấy rồi! - Irene rụt rè đáp.

- Đấy! - Hắn nhăn mặt khó chịu nhảy vào họng bé con ngồi.

- Nhưng lúc sau tự nhiên không thích nữa nên đẩy ảnh ra! - Bé con gấp gáp tiếp, sao mà giống như đang thú tội trước bình minh vậy nè.

- Không thích? - nghe 2 từ này hắn như muốn nhảy cẫng lên nhưng lại giả vờ làm mặt hình sự - Sao lại không thích?

- Không biết mà! - Irene phụng phịu cúi mặt nhưng sau 1 hồi suy nghĩ thì liền ngẩng lên làm cho 1 tràng - Nhưng mà chắc là tại cậu đấy. Hở 1 chút là lại hôn người ta nên bây giờ mình sợ hôn luôn rồi đấy!

Hắn ngớ người nhìn Irene - "Vì tôi sao?" - rồi lại cười cười như 1 thằng điên bị bệnh lâu năm.

Khẽ nhếch mép, hắn lại có ý định đen tối gì đây?

- Không phải vậy đâu! Lý do em không thích là vì....- Hắn tiến sát lại người Irene rồi khẽ thì thầm trước đôi mắt đang mở tròn ra nhìn hắn kia - Em chỉ thích hôn mình tôi thôi! Chụt. - hắn chậm rãi nói rồi kết lại bằng một cái hôn chóc vào môi bé con. Xong xuôi lại đứng cười thích thú nhìn con cá bị đông cứng lần nữa.

- Hức ~ Là lần thứ 6 rồi! OAAA ~ - Irene lấy hơi rồi gào lên.

- Haha ~ thấy chưa, em còn đếm cả những lần chúng ta hôn nhau nữa cơ đấy! - hắn bật cười lớn, thế nào cũng có thể chọc ghẹo bé con được mà.

- Không có mà! OAAAA ~ - Irene giãy nãy, 2 chân dặm dặm xuống đất. Hôm nay bỗng dưng sao lại nhõng nhẽo trước hắn thế không biết.

- Được rồi, được rồi, vợ ngoan nín đi chồng thương mà! - Hắn mỉm cười ôm lấy bé con lần nữa, vết thương nơi trái tim kia đã có 1 liều thuốc tiên hữu hiệu chữa lành rồi!

- Mình không phải vợ cậu mà! - Irene đập đập vào ngực hắn nhưng không hề có dấu hiệu của sự vùng ra, bé con muốn được ôm như thế này, cảm giác khó chịu nhưng rất thích.

"Từ chối nụ hôn đó, phải chăng em đang cho tôi 1 cơ hội!"

Chiều thứ 7 đẹp trời, lần đầu tiên Taehyung về nhà sớm như vậy, chỉ mới 6h thôi, chắc là sắp có động đất sóng thần gì xảy ra đây?

Thật ra thì kể từ sau hôm ở trên sân thượng với bé con, tâm trạng của hắn khá là tốt. Chỉ trừ việc Joen Jungkook suốt ngày nhắn tin, gọi điện cho Irene hay những lúc anh rảnh rỗi chạy sang cho bé con cái này cái nọ, thì thời gian còn lại, bé con luôn ở cạnh hắn, nhất là lúc luyện tập cho hội thao, được ôm eo bé con suốt mấy tiếng đồng hồ một cách tự do, thực sự là như đang ở thiên đàng vậy, chỉ tiếc một điều là không được áp dụng mấy cái hình phạt như trước đây thôi.

Hôm nay là thứ 7, quán của appa Seulgi đông khách nên bé con xin về sớm, lại chẳng có hứng thú đi long bong hay đến mấy cái bar kia nữa, vì trên đời có ai xinh đẹp hơn bé con của hắn đâu, về nhà ngủ sớm để mơ thấy bé con còn tốt hơn. Đó chính là lý do mà giờ này hắn có mặt ở nhà.

- Con trai về rồi đấy à? Chuyện lạ nhỉ? - Ả đàn bà của appa hắn, Kim Ha Yeon đang ngồi chễm chệ uống trà ở phòng khách. Thật chẳng biết ả đã dùng bùa chú gì mà sau từng ấy năm, mặc dù Kim Soo Ki có lăng nhăng, cặp kè với biết bao cô gái khác nhưng vẫn không đá ả bay khỏi cái nhà này, lại còn cho ả đường đường chính chính trở thành phu nhân tập đoàn TH nữa trong khi ả chỉ lớn hơn Taehyung 6 tuổi.

- Tôi không phải con trai cô, ăn nói cho cẩn thận 1 chút! - Hắn lạnh lùng toan bỏ lên lầu nhưng chợt bị ả nắm tay kéo lại.

Ả ỏng ẹo đứng lên, áp sát người mình vào người hắn, tay không ngừng vuốt ve khuôn ngực săn chắc của hắn qua lớp áo:

- Vậy thì anh muốn là gì của em?

Hắn nhếch mép nhìn ả đầy vẻ khinh bỉ, thứ đàn bà này hết cặp kè với cha rồi còn muốn quyến rũ cả con sao? Ghê tởm.

- Tránh xa tôi ra đồ dơ bẩn! - hắn hất mạnh ả ngã lăn ra ghế. Những lúc thế này lại càng thấy bé con của hắn thật trong sáng, thuần khiết.

- Appa cậu đang chờ trên lầu đấy! - Ả ngồi dậy, mặt đanh lại, tiếp tục ung dung uống trà như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Hắn không đáp, thản nhiên bước lên lầu, cũng chẳng có ý định sang gặp lão ta. Nhưng trời không giúp hắn rồi.

- Taehyung, con về đúng lúc lắm! Vào đây! - Lee Soo Ki ngồi trong cái phòng khách lớn trên lầu, nơi dùng riêng để tiếp những vị khách quan trọng, vẫy tay gọi hắn ngay khi nhìn thấy.

Hắn miễn cưỡng bước vào, biết vậy thì đã đi đâu đó chơi rồi.

- Đây là Victoria! Con gái của chủ tịch tập đoàn VTR! Vợ đính ước của con! - Lão mỉm cười giới thiệu cô gái đang ngồi trước mặt mình.

- Chào anh Taehyung! - Ả đứng lên nở 1 nụ cười mà ả cứ tự cho là dễ thương ra.

- Ai cho phép cô gọi tôi như vậy? - hắn lạnh lùng nhìn ả bằng đôi mắt đáng sợ rồi quay sang lão SooKi - Vợ đính ước là cái thứ gì? Tôi không đồng ý! - dứt lời, hắn quay lưng đi.

- Con có quyền không đồng ý sao con trai? - lão nhếch mép, ung dung bưng tách trà lên uống.

- Vậy ông có quyền ngăn cản tôi sao? - hắn quay lại nhìn lão, chẳng có vẻ gì là nhún nhường cả.

- Tất nhiên là ta có quyền đó rồi! - lão đứng phắt dậy nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn cũng đứng đó nhìn ngược lại lão, chẳng hề sợ hãi một chút nào vì đơn giản hắn không xem lão là appa mình.

Có lẽ cả 2 sẽ cứ đứng mãi như thế nếu hắn không đột nhiên nhếch mép quay sang Vic:

- Tiểu thư tập đoàn VTR đây sao?

- Vâng ạ! - Ả nãy giờ đang ngơ ngác chợt được hắn hỏi hang nên vội vàng lấy lại vẻ lẳng lơ.

- Là tập đoàn nào sao tôi không biết nhỉ? - hắn nhíu mày vờ suy nghĩ.

Nghe đến đây, Vic cảm thấy tức tối vô cùng, tập đoàn nhà ả lớn nhất nhì Đại Hàn Dân Quốc này mà hắn bảo là không biết, nhìn đẹp trai phong độ thế mà sao lại bất lịch sự quá đi thôi.

- Chắc là anh ít xem tin tức lắm nhỉ? - Ả khoanh tay quay đi hướng khác.

- Sao cô biết hay vậy? - Hắn gật gật thừa nhận, suốt ngày cứ nghĩ cách làm sao chiếm hữu được bé con thì lấy đâu ra tâm trí xem mấy cái thứ vớ vẩn ấy.

- Hyungie! Con nói nhảm gì vậy? - Kim SooKi bắt đầu bực bội, lão gằng giọng ngăn hắn lại.

- Con đang làm quen với vợ đính ước mà! - hắn tỉnh bơ đáp rồi quay lại phía ả tiếp tục - Nhưng chắc tập đoàn nhà cô giàu có lắm nhỉ?

-Tất nhiên! - ả hất mặt.

- Cái này nhìn thì biết rồi! - hắn phì cười rồi đưa mắt nhìn khắp người ả, chậm rãi lên tiếng - Mắt giả, mũi giả, cằm giả...ngực cũng giả...chắc phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Mà sao không đi rút bớt mỡ bụng đi!

- Anh...! - Ả quay phắt lại nhìn hắn, tức đến nói không nên lời.

- Taehyung! Ra ngoài ngay! - lão Ki gào lên đuổi hắn ra ngoài, thật là sai lầm khi chọc giận hắn.

- Appa không đuổi thì con cũng đi đây. Đứng đây nãy giờ nhức đầu lắm rồi! - hắn xoa xoa 2 bên thái dương rồi lại nhếch mép nhìn Vic- Xin lỗi cô Victoria, nhưng không biết cô đã đổ bao nhiêu chai nước hoa lên người rồi mà vẫn còn nghe mùi sillicon nồng nặc quá, làm tôi hơi nhức đầu, xin phép về phòng nghỉ trước!

- Anh...quá đáng lắm! Không đính ước gì nữa hết! - Ả hét lên rồi xách túi đi 1 mạch ra khỏi cửa.

-Victoria~ - Lão Ki gọi với theo nhưng vô ích. Quay phắt lại lão toan tát hắn nhưng đã bị hắn chụp lấy cánh tay.

- Muốn đánh tôi sao? Ông không có quyền đó đâu! - gương mặt hắn lại trở về vẻ vô cảm của trước đây, khác hẳn với lúc nãy.

- Mày có biết tập đoàn VTR tiếng tăm thế nào không hả? Muốn hại chết appa mày à? - Lão vùng tay ra gào lên.

- Appa? -hắn nhếch mép - Ông có xem tôi là con à? - nhíu mày rồi cũng lớn tiếng - MUỐN CƯỚI THÌ ÔNG TỰ ĐI MÀ CƯỚI LẤY!

Dứt lời, hắn bỏ đi.

- Mày không cưới Victoria thì sau này cũng đừng hòng lấy vợ! Tao sẽ không tha cho bất kì đứa nào mày thích đâu, đồ mất dạy! - Lão gằng giọng hâm dọa.

Nhưng hắn vẫn 1 mạch bước đi, ra khỏi nhà, ra khỏi cái chốn địa ngục này.

- Wendy ~ cho mình 1 cơ hội đi mà! - Suga lại lẽo đẽo theo Wendy. Cả tuần nay không khi nào Wendy không nhìn thấy mặt con Rùa này cả, trừ lúc lên lớp và lúc ở nhà khóa chặt cửa, đúng là phải khóa chặt cửa mới không thấy cái bản mặt đó.

- Cậu tha cho tôi đi có được không? - Wendy vẫn nhanh chân bước đi không thèm ngoảnh đầu lại.

- Wendy ~! - Rùa rên rĩ.

Wendy bực bội lắm rồi, tự nhiên lại có cái đuôi dính cứng ngắt thế này mà chẳng thể làm được gì cả, làm lơ cũng không xong mà để ý tới cũng không được. Wendy bất chợt tăng tốc vùng chạy thật nhanh.

'TIN TIN........' - tiếng còi xe của 1 chiếc xe vượt đèn đỏ vang lên inh ỏi.

-WENDY!!!

'RẦM'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro