Chap 13
Irene cẩn thận khóa cửa lại trong khi Taehyung đang đứng khoanh tay suy nghĩ điều gì đó.
- Bé con nè! – Hắn nhíu mày gọi Irene rồi chống hông hỏi – Hôm qua em có thấy xe của tôi không?
- Không! – ngơ ngác lắc đầu. – Mình chỉ thấy cậu nằm ở ngoài đường thôi mà!
- Aizzz ~ đừng nói chuyện đó nữa. Mất mặt lắm! – Hắn xua tay quay đi chỗ khác.
- Mà hôm qua cậu có đi xe hả? Vậy đâu rồi? – Irene nghiêng đầu nhìn hắn.
- Chắc là đậu ở đâu đó ngoài đường rồi, chuẩn bị nhận giấy phạt thôi, không có gì đâu! – Hắn lắc đầu rồi khoanh tay tựa lưng vào tường.
- Èo ~ say như vậy mà còn lái xe, nguy hiểm lắm đấy! – Irene nhăn mặt, cái môi dưới lại trề ra.
Hắn đưa mắt nhìn Irene rồi phì cười, sao mà có cảm giác giống như bị vợ cằn nhằn thế nhỉ?
- Đang lo cho tôi đấy à? – Hắn cười cười ghé sát mặt Irene.
- Ơ…đâu, đâu có đâu! – Irene ngại ngùng cúi mặt xuống đất lí nhí.
Hắn lại bật cười quay đi làm cho mặt Irene lại xụ xuống, xoay lưng đứng tựa vào vách tường gần hắn – “Bộ nhìn mình tức cười lắm sao?”
- Sao vậy? Giận rồi không đi học luôn à? – Hắn quay lại nhìn bé con.
- Không có, mình chờ Seulgi mà! – Vẫn cúi mặt, hai tay chấp sau lưng, chân thì vẽ vẽ xuống đất.
- Seulgi? Là đứa hay đi chung với em đấy à?
- Uhm. – Gật đầu rồi ngước lên chỉ tay về phía cuối đường – Nhà Seulgi ở kia kìa!
Chỉ vậy thôi, hắn nhìn bé con thêm chút nữa rồi quay đi chỗ khác, không nói gì nữa. Irene cũng im lặng đứng chờ Seulgi, một hồi sau thì sực nhớ cái gì đó liền đưa tay vào túi lôi ra cái điện thoại và cây nấm mà hắn mới vừa trả lại lúc nãy, mày mò gắn chúng lại với nhau.
Sau 1 hồi khá lâu, khoảng …1 phút ngắm trời ngắm đất, hắn lại vô thức đưa mắt sang nhìn Irene. Nhìn thấy bộ dạng cắm cúi ấy, hắn lại nhoẽn miệng cười, có chủ đề để nói rồi đây:
- Thích gấu bông lắm à?
- Hả?....- ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngẫm nghĩ câu hỏi rồi mỉm cười – À…ừ, gấu bông dễ thương mà!
- Bởi vậy trong phòng toàn là gấu bông?
- Uhm, toàn là quà của umma với Seulgi tặng không đấy! – gật gù đáp, hình như hắn rà trúng đài rồi – Còn cái này là quà của umma tặng mình lúc đậu đại học, chung với cây nấm bự trong phòng khách ý! – giơ cái điện thoại lên để cây nấm bơi lủng lẳng trong không trung. – Nó là con của cây nấm đó đó, may mà tìm lại được! – bé con mỉm cười tít mắt.
Nhìn nụ cười tươi tắn của bé con sao tự nhiên trong lòng lại có cảm thấy thanh bình đến lạ, giống như lúc hắn được tự do thả hồn lên bầu trời vậy – “Nụ cười của em thật đẹp. Nó trong sáng như bầu trời nhưng lại không quá chói chang như những tia nắng, nó êm dịu nhưng đủ để làm tan chảy một trái tim băng giá. Phải chăng em chính là bầu trời của anh!”
- IRENE!!!! – giọng hét quen thuộc lại vang lên.
Irene quay phắt lại cũng vừa lúc Seulgi chạy tới, chống 2 tay lên gối thở hồng hộc.
- Xin…xin lỗi Irene, Seulgi …hộc…ngủ quên!!!
- Seulgi không sao chứ, làm gì mà gấp quá vậy? – Irene bước lại vuốt vuốt lưng con thỏ giúp nó điều hòa lại nhịp thở.
- Chạy có 1 đoạn từ đó đến đây mà cũng mệt! – Hắn khoanh tay lầm bầm trong miệng, gương mặt tỏ rõ vẻ khó chịu khi Seulgi đang giành hết sự quan tâm của bé con. Nếu như là trước đây hay nói đúng hơn là trước ngày hôm qua thì hắn đã bẻ gãy cổ Seulgi bếu này rồi, nhưng do không muốn bé con lại có ác cảm với mình nên đành chịu đựng thôi, chứ tay chân đã ngứa ngáy hết cả lên rồi đây.
Nghe giọng nói là lạ, Seulgi liền ngẩng đầu lên và đập vào mắt Seulgi chính là tên yêu tinh với 1000 năm tu luyện và đã đạt được trình dê vô cùng thâm hậu, nickname là yêu tinh tai dài (trích nguyên văn lời của Seulgi).
- Yah ~ sao cậu lại ở đây? – Seulgi đứng thẳng người lên nhìn hắn với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
Hắn không đáp mà đưa mắt nhìn đi hướng khác, chẳng phải hắn đã từng nói là không thích nói chuyện với những người không phải do hắn chủ động bắt chuyện sao, cái bản tính kiêu ngạo ấy vẫn chưa thể vứt bỏ trong một giây một khắc được.
- À, tối hôm qua cậu ấy ngủ ở nhà mình ấy mà! – Irene gượng cười trả lời thay hắn.
- Mo? Sao…. - Seulgi há họng chuẩn bị bộc lộ cảm xúc nhưng chưa kịp nói gì đã bị Irene bụm miệng kéo đi ra xa hắn 1 đoạn.
- Seulgi khoan nổi nóng đã, nghe Irene giải thích nè! – Bé con buông tay ra.
- Được rồi, giải thích đi! – Seulgi gật gù rồi vãnh tay lên nghe Irene nói.
- Thật ra thì Irene …không nói cụ thể được đâu! Là chuyện gia đình cậu ấy mà. Seulgi chỉ cần biết cậu ấy là người tốt, cậu ấy rất đáng thương là được rồi! – Irene nhăn mặt cố suy nghĩ cách để cho Seulgi hiểu.
- Dù có đáng thương thế nào cũng không được đối xử với Irene như vậy! – Seulgi nhíu mày.
- Chỉ là trước đây thôi mà, với lại Irene cũng đâu có sao đâu! Seulgi đừng có ghét cậu ấy nữa! – Irene mỉm cười.
- Nhưng….
Seulgi chưa kịp nói hết lời thì hắn đã bước tới nắm tay Irene kéo đi:
- Đi thôi bé con, em nói chuyện lâu quá rồi đó!
- Huh ~ cái tên này! – Seulgi tức giận nhìn hắn mà chẳng thể làm được gì, đành dặm chân bước theo 2 người kia.
- Aizzz ~ hôm nay mắc chứng gì mà đông quá vậy không biết! – Seulgi nhăn nhó cằn nhằn khi trên xe buýt dường như không có chỗ trống, cả 3 đang đứng đu cái tay cầm treo lủng lẳng kia hệt như 3 con khỉ.
Taehyung cũng chẳng thoải mái gì, đường đường là đại thiếu gia của CH, đi xe lớn gắn máy lạnh là chuyện bình thường mà giờ đây phải đứng chen chút thế này đây. Lại còn những mùi nước hoa rẻ tiền cứ sộc vào mũi nữa chứ, đúng là dễ làm cho người ta nổi cáu mà. Chợt nhớ đến mùi hương mát dịu trên cơ thể của ai kia, hắn đưa mắt sang nhìn Irene, không lẽ bé con ngày nào cũng phải chịu cảnh này sao? Chắc là vậy rồi, nhìn bé con cúi mặt cam chịu đến mà tội nghiệp kia kìa.
Hắn khẽ lách người ra sau Irene rồi đưa tay nắm lên cái tay cầm gần tay bé con, đẩy người bé con đứng vào giữa lòng mình.
- Đông như vậy lỡ bị sàm sỡ thì sao? – Hắn nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Irene vẻ lo lắng lắm nhưng không hiểu nói nhỏ kiểu gì mà bé con chưa kịp phản ứng thì Seulgi đứng kế bên đã nhảy vào.
- Thì tên sàm sỡ đang đứng ngay sau lưng Irene kìa!
Hắn quay lại lườm Seulgi đến tóe khói:
- Sao cậu lắm lời thế hả? Tôi đang nói chuyện với vợ tôi thì liên quan gì tới cậu?
- Mo? Vợ…- Seulgi nghe mà muốn cứng đơ người.
Hắn chẳng thèm quan tâm Seulgi nó thế nào mà nhanh chóng quay lại mỉm cười nhìn bé con của hắn lúc này cũng không thoát khỏi tình trạng ngơ ngác hết sức, đôi mắt to tròn lại giương lên nhìn hắn.
- Chuyện bữa trước…tôi sẽ chịu trách nhiệm mà!
- Huh ~ - Irene đỏ mặt cúi gầm xuống ấp úng – Chuyện…chuyện đó có …gì đâu…mà…phải…phải chịu trách nhiệm!
Hắn nhếch mép, người hơi cúi xuống nhìn cái mặt đỏ ửng kia:
- Vậy là em muốn chúng ta làm chuyện gì đó hơn thế nữa đúng không? – Hắn vừa nói vừa cố áp môi mình lên cái má bầu bĩnh đang cố né tránh kia. Chuẩn bị rồi, môi hắn chỉ còn cách má bé con có 1 mm nữa thôi…nhưng:
Seulgi nhanh nhảu đặt tay lên vai hắn kéo ngược lại:
- Yah ~ đây là chỗ công cộng đó nha! Muốn sàm sỡ người ta hả?
Irene thở phào nhẹ nhõm còn hắn thì cụt hứng quay lại nhìn Seulgi một cách đầy khó chịu. – “Seulgi bếu chết tiệt, chỉ một chút nữa thôi là hôn được bé con rồi.”
Seulgi cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi, đưa mắt nhìn ngược lại hắn mà còn cười cười đắc ý nữa chứ, muốn chọc tức hắn đây mà.
Nhưng, kềm chế thôi, hắn hậm hực quay đi chỗ khác.
Vừa lúc đó, xe buýt tấp vào trạm, mọi người kéo nhau bước xuống làm hiện trường vô cùng hỗn loạn. Lợi dụng tình thế, hắn luồng tay xuống eo bé con, cố lách theo đoàn người kia, kéo bé con đi xuống hàng ghế cuối xe trong khi Seulgi vẫn còn bận né người này tránh người kia, đến khi biết được Irene bị hắn bắt cóc thì đã muộn, những người khác bước lên và xe lại chật cứng.
- Yah ~ đừng có chen nữa! – Mọi người gắt gỏng khi Seulgi cố lách người đi.
Seulgi cắn môi tức tối, người thì đứng yên tại chỗ nhưng trong lòng thấp thỏm vô cùng. - “Tên yêu tinh chết bầm, dám làm gì Irene thì biết tay ta”
Hắn ngồi xuống 1 cái ghế trống rồi kéo Irene ngồi lên đùi mình, nhanh nhảu đưa tay vòng qua eo giữ bé con lại.
- Taehyung à! – Irene cố gỡ tay hắn ra để đứng lên.
- Ngồi im nếu như em không muốn tôi làm những chuyện khiến những người ở đây mất máu! – hắn khẽ nói trong khi vẫn ôm chặt người Irene.
Nghe đến đây, Irene đành thả lỏng người. gì chứ bé con cũng hiểu mất máu là gì mà.
Hắn mỉm cười siết chặt vòng tay, tựa cằm lên vai Irene, khẽ nhắm mắt lại. – “Mỗi lần được gần gũi với bé con của anh như thế này đều có cảm giác rất lạ. Thoải mái…ấm áp… và yên bình … Anh thích nó. Vì vậy, anh sẽ ích kỷ giữ chặt lấy em, sẽ mãi mãi không buông tay dù cho em có thực sự ghét anh thế nào chăng nữa.”
“Những lúc cậu nổi giận trông thật đáng sợ nhưng những lúc nhẹ nhàng thế này thì lại cảm thấy rất an toàn. Vòng tay của cậu khiến mình không phải lo lắng sợ hãi bất kỳ điều gì cả. Lạ thật.” – Đúng là lạ thật, cái cảm giác ngại ngùng khi bị mọi người xung quanh dòm ngó bây giờ không còn nữa rồi.
________________________________
- A! Đến rồi kìa Taehyung! – Irene khẽ lay lay cái tay vẫn đang ôm chặt lấy eo mình. Hắn đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Vẫn còn ngái ngủ, hắn cứ nhui nhui mặt mình vào cổ bé con:
- Chuyện gì vậy vợ?
- Đến…đến trường rồi! – Irene rụt cổ lại, cố đẩy đầu hắn ra.
Lúc này hắn mới chịu mở mắt ra, thấy gương mặt hồng hồng đáng yêu của ai kia là lại lặp tức nổi máu dê, mỉm cười hôn chóc vào má bé con:
- Vậy thì xuống thôi!
Người Irene như mềm nhũn cả ra, vội vàng đứng lên bước xuống xe nhưng vừa đặt chân vào cổng trường, chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì ‘Bốp’ – hắn lại vỗ vào mông bé con một cái làm Irene nhảy dựng lên, đưa hai tay ôm chặt mông mình nhìn hắn đi lướt qua 1 cách vô cùng thản nhiên:
- Lên lớp nhanh nhé!
Seulgi cũng vừa chen xuống được khỏi cái chuyến xe kinh dị kia thì đập ngay vào mắt là cái cảnh cấm trẻ em… còn trong sáng (không giới hạn được tuổi tác) thì muốn tăng song. Seulgi tức tối bước nhanh lại chặn ngay trước mặt hắn:
- YAH ~ tên yêu tinh tai dài kia! Sao mà thích sàm sỡ người ta quá vậy hả?
- Đã nói là không liên quan đến cậu! Hay là… cậu cũng muốn? – Hắn nhếch mép nói tỉnh bơ.
‘BỐP’ – Seulgi co chân lên đá 1 phát vào gối hắn – Này thì muốn này!
- Yah! – Hắn co chân lên đau đớn nhưng rồi nhanh chóng lấy lại phong độ bạo tàn thường ngày, trừng mắt giơ tay lên cao toan đánh Seulgi – Muốn chết sao?
Irene từ xa vội chạy lại đứng cản trước mặt hắn, che chở cho Seulgi:
- Đừng mà!
Hắn chợt dịu lại nhưng Seulgi thì không hề, đưa tay đẩy Irene ra:
- Muốn đánh tôi hả? Dám không? Thử đụng vào tôi đi rồi biết! – Seulgi kênh mặt hùng hổ.
- Ha ~ - hắn cười khẩy rồi bỏ tay xuống – Đúng rồi, tôi đâu có dám đánh cậu, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Nhìn cậu vậy thôi chứ trong người có bệnh mà!
- Yah ~ chơi rủa kiểu đó đấy hả? Tôi thì bệnh gì chứ? – Seulgi. chống hông gào lên.
- Bệnh béo phì! – Hắn nhếch mép nói rồi xoay lưng bỏ đi.
Seulgi tức đến nói không nên lời, dù đã có nhiều người nói thỏ mũm mĩm rồi, nhưng chỉ là mũm mĩm thôi, còn hắn thì là tận béo phì luôn cơ.
- YAH~ IRENE! – Seulgi quay phắt sang Irene - Người như vậy mà bảo là tốt sao?
- Hì hì ~ - Irene chỉ còn biết cười khổ cho qua chuyện thôi chứ biết làm sao, cả 2 đều là bạn mà.
- Không nói với Irene nữa! – Seulgi cũng chẳng nỡ trút giận lên Irene này, quay lưng toan bỏ đi thì chợt khựng lại – Suga?
Trước mặt thỏ bây giờ chính là Min Suga – 2 mắt thâm quầng, đầu tóc rủ rượi, dáng đi vất vưỡng như 1 bóng ma hiu hắt đang lê lết từng bước vào trường.
- Cậu bị sao vậy Suga? Sao mấy ngày nay không đi học?– Seulgi chạy lại hỏi han.
Suga từ từ ngẩng mặt lên nhưng khi vừa nhìn thấy Seulgi thì:
- YAH ~ Kang Seulgi , tôi bóp chết cậu! Tại sao mấy tờ giấy viết đáp án không lo vứt đi, còn giữ lại làm gì? – Suga bóp cổ Seulgi lắc lắc.
- Ặc…mình…ặc…định xong rồi mới vứt luôn một thể! – Seulgi đập đập vào tay Suga.
- Vậy tại sao lại hét lên làm gì? – Suga gào lên.
- Ặc…mình xin…lỗi mà…thả ra mau!
Suga ủ rủ bỏ tay ra trong khi Seulgi cố lấy lại nhịp thở.
- Có chuyện gì vậy? – Irene ngơ ngác hỏi.
- À thì là…- Seulgi chẹp miệng kể cho Irene nghe câu chuyện lâm li bi đát của Suga.
- Tiêu chuẩn của Wendy đâu phải như vậy – Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Irene phán 1 câu làm Seulgi muốn ngã ngửa.
Suga ngẩng lên nhìn Irene rồi quay sang lườm Seulgi:
- Không phải như vậy thì là như thế nào?
- Wendy không có tiêu chuẩn cụ thể nào cả, cậu ấy nói miễn là người đó chân thành thì sẽ có cơ hội! - Irene trả lời một cách rành rọt.
- Thật vậy sao? – Suga mắt sáng rỡ nhảy lại gần Irene.
- Uhm. Bởi vậy nếu cậu thật sự thích Wendy thì cứ thể hiện cho cậu ấy thấy, đừng bày ra mấy cái trò đó làm gì? – Irene gật gật đầu.
- Nhưng mà bây giờ Wendy còn không thèm ngó tới mình nữa thì làm sao mà thể hiện tình cảm chứ! – Suga mếu máo rồi chợt quắt mắt lườm Seulgi– Tất cả là tại cậu!
- Ai bảo cậu nhờ mình làm gì? – Seulgi bĩu môi, xem như mình chẳng dính dáng gì tới chuyện này cả.
- Không sao đâu, theo mình thì bây giờ cậu nên đi xin lỗi Wendy đi rồi xin lấy 1 cơ hội Wendy sẽ đồng ý mà! – Irene mỉm cười vỗ vỗ lên vai Suga an ủi.
- Hức, đáng lẽ mình phải nhờ cậu ngay từ đầu mới đúng! – Suga nắm lấy tay Irene, mắt long lanh xúc động rồi quay người chạy vù đi.
- YAH ~ cậu định đi gặp cậu ấy với bộ dạng đó sao? – Seulgi lớn tiếng nói với theo Suga.
‘Két’ – Suga phanh gấp, lấy cái ba lô trên lưng xuống lôi ra 1 cái gương, 1 chai keo và 1 cây lược, chải chải vuốt vuốt lại mái tóc cho thật gọn gàng. Quăng chúng trở lại vào cặp, Suga lại lôi ra 1 cái cây gì đó lăn lăn lên mí mắt. À…thì ra là cây lăn che khuyết điểm, dùng để giảm bớt quầng thâm trên mắt rất hiệu quả. Và cuối cùng là một cặp kính cận, Suga chậm rãi đeo vào rồi ngẩng mặt lên. Thật lấp lánh, đây mới chính là Min Suga, hoàn toàn khác với Suga lúc nãy.
- OK ~ mình đi đây! – Suga chạy vọt ra xe nhấn gas mất hút.
- Aizz ~ thiệt là tội nghiệp! – Seulgi lắc đầu cảm thương cho số phận của Suga.
- Thôi, Irene lên lớp nha! – Irene mỉm cười rồi toan quay đi nhưng chợt cả 2 bị níu lại bởi tiếng hét thất thanh phát ra từ giữa sân trường:
- HAI ĐỨA ĐỨNG LẠI CHO ANH! – Là Jungkook, anh ấy đang đuổi theo 2 con người, đó chính là…Jessica và Tiffany, lại có chuyện gì nữa đây?
- AAAAAAAAAAAA! – Jessica Tiffany vừa chạy vừa la, cố gắng hết sức như đang tham gia cuộc thi chạy việt dã. Và cái đích kia rồi, vừa chạy qua 1 cái vạch màu xanh được dán sẵn dưới nền đất, cả 2 đứng phắt lại và bên kia Jungkook cũng phải thắng gấp trước khi chân chạm vào cái vạch ấy.
- Jungkook-ssi…hộc…anh không được…hộc hộc…bước qua ranh giới…hộc…- Jessica thở không ra hơi mà vẫn cố nói – Nếu không…hộc…anh sẽ bị…xử theo fan quy…hộc…mệt quá nói tiếp đi - Đang nói bất chợt Jessica quay sang vỗ lên vai Tiffany kêu nó nói tiếp.
Tiffany gật gật rồi hít 1 hơi dài sau đó tuôn ra 1 tràng:
- Nếu bước qua ranh giới, anh sẽ bị đè ra hôn ngay lập tức! – vừa nói vừa chỉ tay về phía lực lượng fan hùng hậu đang đứng phía sau.
- Yah~ hai đứa…được rồi, anh không bắt hai đứa nữa, chỉ cần nói cho anh biết ai là người đã tung ra tấm hình này thôi! – Jungkook đưa lên 1 tấm hình của 1 cậu nhóc khoảng chừng 8, 9 tuổi với khuôn mặt bầu bĩnh vô cùng đáng yêu.
- Người tung hình…chính là ta! – một giọng nói cất lên giữa đám đông. Lập tức tất cả dạt sang hai bên để lại một người đang ngồi bắt chéo chân trên 1 cái ghế xoay lớn được đặt giữa khoảng sân rộng của dãy B. Khuôn mặt ông ấy đã bị che đi quá nửa bởi cái kính đen to sụ.
- Chủ tịch Park Kang Cho !!! – Jungkook mở to mắt nhìn người trước mặt rồi vội vàng cúi đầu – Cháu chào chú ạ!!!
- Haha ~ Jungkook lâu quá không gặp cháu!!! - ông ấy cười lớn rồi đứng lên bước lại ôm chầm lấy Jungkook.
- Ặc…!! – Jungkook chợt bị nghẹt thở cấp.
- Chú đến đây có việc gì thế ạ? – Jungkook hỏi ngay khi vừa được bỏ ra.
- À không có gì, chú đến chơi thôi mà! – KangCho cười cười tháo cặp kính xuống.
- Vậy thì đâu cần phải làm chấn động như vậy! Chú tung hình Jimin làm cháu phải mất công dọn dẹp tàn dư đây này. Chú cũng biết mấy nhóc fan này bấn Jimin đến cỡ nào mà! – Jungkook than vãn nhìn KangCho mà mặt nhăn hơn mặt khỉ.
- Thì biết tụi nhỏ bấn nên lâu lâu cũng phải thỏa mãn cho tụi nó biết con trai ta lúc nhỏ dễ thương như thế nào chứ! - KangCho nhún vai, việc đó hoàn toàn đúng mà.
- Vâng, cháu bó tay với chú rồi! Jimin đến kìa! – Jungkook mệt mỏi chỉ tay về phía cổng trường rồi lớn tiếng gọi – JIMIN ~!!!!
Nghe tiếng gọi, Jimin liền ngẩng mặt lên, lại thêm 1 người tròn mắt ngạc nhiên:
- Appa?!? – Jimin bước tới gần.
- Haha ~ con trai cưng! – KangCho dang rộng 2 tay toan ôm Jimin nhưng anh đã nhanh chóng lách người ra, chuyện này đã quá quen rồi nên có thể dễ dàng tránh được.
- Thôi, chú nói chuyện với Jimin đi, cháu xin phép!!! – Jungkook cúi đầu rồi quay đi lùa đám vịt đang hóng chuyện phía sau lên lớp.
- Appa đến đây chi vậy? – Jimin nhìn KangCho khó hiểu.
- Appa muốn gặp người mà con nói! – KangCho thì thầm vào tai Jimin
- Nhưng con đã nói là chưa có gì chắc chắn mà!
- Nhưng mà appa muốn gặp!!! – KangCho nhíu mày, cái mỏ chu chu lên, nhìn con người này, Jimin chợt liên tưởng đến 1 người mà ai cũng biết là ai rồi (Seulgi thỏ bếu chứ ai). Hai người này phải là cha con mới đúng.
- Aizzz ~ được rồi, nhưng không biết cậu ấy đã đến chưa nữa! – Anh thở dài rồi quay nhìn mông lung, vô tình ánh mắt lại dừng lại ở phía sân của dãy C. – Appa may mắn rồi! Nhìn đi, là cậu ấy đấy! – anh chỉ tay về phía Irene lúc này đang mỉm cười tươi rói vẫy tay tạm biệt Seulgi bếu.
- Mo? Là nó đấy hả? Chắc là đúng rồi đó, nhìn nó dễ thương y như appa vậy? – KangCho như nhảy cẫng lên nắm lấy tay Jimin lắc lắc.
- Appa à!!! - Anh cố rút tay mình ra khỏi cái tay bạo lực kia- Chưa thể khẳng định được gì đâu! Appa chờ con điều tra thêm một vài chi tiết nữa đã! Đừng vội vàng như vậy, nếu mà để lọt thông tin này ra ngoài thì báo chí lại làm rùm beng lên đấy!
- Appa biết rồi! Con trai cố lên! – KangCho gật gù rồi đeo kính vào- Thôi! Appa về đây!
- Có cần phủ phàng vậy không? Đến đây vì lý do đó thôi à! – Jimin chống hông.
- Không đâu, appa đã tung hình hồi nhỏ của con cho toàn trường rồi đó! Keke! – quay lại cười đểu rồi bỏ đi.
- Yah ~ Park KangCho!!! - Anh gắt lên, thật bó tay với ông bố con nít này, nhiều lúc cũng không biết ai là cha ai là con nữa, nhưng rồi anh lại mỉm cười – “Appa là người cha tốt nhất trên đời!”
Đại học Seoul:
- Đây rồi! – Suga đẩy gọng kính rồi hiên ngang bước vào trường trước những cặp mắt đang nhìn chăm chăm lấy anh.
- Chào bạn, cho mình hỏi……..- Suga nở một nụ cười lịch thiệp chào hỏi 1 nữ sinh với hi vọng tìm được tung tích của Wendy yêu dấu. Nhưng:
- Huh~ anh nói chuyện với em đó hả? – Nữ sinh ấy ngất xỉu ngay tại chỗ.
Suga khó hiểu quay nhìn xung quanh. Omona? Các nữ sinh đang tụ tập nhìn anh mà ánh mắt lộ rõ 2 trái tim phập phồng.
- Bạn cho mình hỏi…-thử lần 2.
- AAAAAAAAA!!!! – nữ sinh thứ 2 hét lên rồi bỏ chạy.
- Huh ~ bạn ơi! – Suga gãi đầu nhăn nhó, cái trường này còn kì lạ hơn trường của mình nữa cơ.
- Anh đẹp trai, anh muốn hỏi gì sao? – Một đám nữ sinh khác nhìn đầu gấu hơn bước lại gần Suga.
- À, mình muốn tìm hội trưởng Son Wendy! – mỉm cười.
- Hội trưởng á? Hôm nay cậu ấy không có tiết nhưng anh cứ đi lên lầu 5 rồi rẽ phải, có thể cậu ấy đang ở trên đó đó! – Cô ta vừa nói vừa vuốt má Suga.
- A, cám ơn! – Suga gượng cười rồi co giò chạy đi.
- Xong việc rồi xuống đây với bọn em nhé! – chúng gào với theo Suga.
- Ui ~ kinh dị thiệt! may mà mình chỉ là hot boy top 2 thôi mà đã vậy. Nếu như tam đại hot boy trường mình sang đây chắc chúng nó chìm trong biển máu mũi rồi! – Suga vuốt ngực tự chấn an, mắt thì cứ dáo dác xung quanh
Đang lẩm bẩm thì bất chợt rùa đứng khựng lại khi nghe một giọng nói đáng yêu quen thuộc.
- Thả tôi ra!
Suga tò mò tìm đến chỗ phát ra âm thanh, là khoảng sân vắng vẻ gần đó. Lú đầu vào nhìn, Suga mở bừng mắt khi thấy Wendy của mình đang bị 1 đám nam sinh giữ chặt, nước mắt Wendy đã đầm đìa.
- Yah ~ mấy tên kia mau thả Wendy của tao ra!!! – Suga nhảy phốc vào nắm đầu thằng đứng giữa hất mạnh ra đất rồi tiếp tục nắm mấy thằng kia đánh khí thế nhưng lạ 1 điều là chẳng đứa nào đánh trả.
- Nè, dừng tay lại! – Wendy bỗng níu tay Suga lại.
Nhưng anh hùng đang hăng mà, cứ thế đấm thằng này đà thằng kia không thương tiếc.
- Min Suga ~!!!! – Wendy gào lớn.
Lúc này thì Suga mới chịu dừng lại, quay phắt lại nhìn Wendy lo lắng:
- Wendy ~ cậu không sao chứ?
- Cậu đang làm cái gì vậy hả? – Wendy lườm sắc lẽm.
- Hihi ~ cậu yên tâm, tụi nó không dám đụng đến cậu nữa đâu!!! – Suga cười hề hề nhìn mấy thằng đang nằm la liệt dưới đất.
- Chúng tôi đang tập kịch mà! – Wendy lại gào lên.
- MO? – mắt miệng Suga há hốc cả ra, lần thứ 3 gặp mặt… xem như tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro