Chap 1
SM - trường đại học hàng đầu Hàn Quốc, nơi chỉ dành riêng cho giới quý tộc và tiêu chuẩn đầu vào cực cao, luôn là niềm mơ ước của mọi công dân bởi một khi đã đặt chân vào đây thì tương lai vô cùng sáng lạng. Trường gồm các cấp bậc từ mẫu giáo đến đại học, được chia làm nhiều khu vực, riêng đại học đã gồm 3 dãy nhà cao tầng đồ sộ với 3 khuôn viên rộng lớn choáng ngợp. Đa số học sinh ở đây đều đã trải qua kỳ tuyển chọn gắt gao từ lúc lên 3 và cứ thế được đào tạo lên đại học, tuy nhiên cũng có một số trường hợp ngoại lệ, được phép thi vào giữa các cấp .....
Một buổi sáng đẹp trời:
- Ui, đúng là thiên đường mà, thật là thích quá đi à!
Vừa đặt chân vào trường đã hớn ha hớn hở chạy tung tăng - người đó không ai khác chính là Kang Seulgi, sinh viên năm nhất đại học, một con người lanh lẹ, hoạt bát và hơi bị dữ dằn. Seulgi mồ côi mẹ từ nhỏ, cha là chủ một nhà hàng. Tuy không thuộc hàng quý tộc nhưng gia cảnh của Seulgi cũng rất khá giả, không phải lo lắng về tiền nong.
Nhưng theo sau Seulgi thì lại là một người hoàn toàn trái ngược - Bae Irene. Irene là bạn thân của Seulgi từ nhỏ, tính tình nhút nhát, nhạy cảm nhưng vô cùng tốt bụng. Irene không có cha, khi mẹ Irene đang mang thai, đã phải chịu nhiều vất vả nhưng cũng may là gặp được cha Seulgi nên được ông giúp đỡ rất nhiều.
- Seulgi à ~
Irene mếu máo gọi với theo Seulgi.Seulgi quay phắt lại rồi trưng ra bộ mặt ngạc nhiên khi thấy Irene đang rưng rưng nước mắt.
- Huh ~ sao vậy Irene?
- Irene không thích học ở đây! Hay là mình qua đại học Seoul học đi nha!
Vẫn đôi mắt ngấn nước, Irene cầm tay Seulgi lắc lắc. Nhưng vì quá quen cái tính của Irene rồi nên Seulgi đâu dễ gì bị lay động, Seulgi cương quyết:
- Không được! Khó khăn lắm mình mới vào được đây mà! Sao lại từ bỏ chứ!
Đúng là khó khăn lắm mới vào được đây. Thật ra thì SM là ngôi trường mà Seulgi đã ôm ấp giấc mộng được bước chân vào từ lâu rồi nên mới rủ Irene thi chung. Cả 2 thi đậu nhưng vì hoàn cảnh Irene rất khó khăn, không thể chi trả học phí lại không muốn nhờ vào cha Seulgi nên Irene phải đi làm thêm, còn Seulgi thì đợi Irene cùng nhập học, nên cả 2 phải nhập học trễ 2 tuần. Lúc đầu thì rất phấn khích nhưng sau khi nhận được thông báo học khác lớp, Irene lại đổi ý, vì từ nhỏ đi đâu cũng phải có Seulgi bên cạnh.
-Nhưng mà ở đây mình không được học chung lớp, Irene không thích vậy đâu mà!
Irene cúi gầm mặt, nước mắt bắt đầu rơi. Seulgi liền nắm lấy tay Irene, mỉm cười:
- Ầy ~ tưởng gì, Irene nhìn coi, lớp mình cách nhau có một dãy nhà chứ mấy, ra chơi chạy vù qua là gặp nhau rồi còn gì. Thôi nhé. Vào lớp ha.
Nói rồi, Seulgi chạy đi. Irene sau vài giây ngơ ngác liền chạy đuổi theo Seulgi, vừa chạy vừa gọi lớn:
-SEULGI À!!!
Nhưng Seulgi nhẫn tâm đã chạy đi khá xa, mặc cho Irene hậu đậu cứ mắt nhắm mắt mở chạy ở đằng sau. Thế là va phải một người, người ta không sao nhưng Irene thì ngã ngửa ra đất, rồi vội vàng đứng dậy, cúi đầu lia lịa:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu ạ!
Người kia không phản ứng gì, chỉ đứng nhìn chăm chăm Irene rồi hỏi:
- Nhìn lạ quá. Hình như tôi chưa gặp lần nào đúng không?
- À...vâ...vâng, tôi là học sinh mới.
Irene đứng gãi gãi đầu, ấp úng trả lời.
Bất chợt, người đó mỉm cười rồi bước lại gần, đưa tay vuốt nhẹ má Irene :
- Aizzz~ vậy mà tôi cứ tưởng là mình đã sơ ý bỏ qua một người dễ thương như em rồi chứ.
Irene giật mình lùi lại, mắt mở tròn nhìn người kia đầy ngạc nhiên xen lẫn chút sợ hãi. Thấy vậy, hắn càng ghé sát vào người Irene hơn:
- Sao thế? Em sợ tôi à ?
Irene run cầm cập, mặt thì cúi gầm xuống đất để né tránh ánh nhìn của hắn, nước mắt lại trực trào, chân liên tục bước lùi về phía sau trong khi hắn thì cứ sấn tới. Vừa lúc đó:
- IRENE !!! - Seulgi chạy được một đoạn thì không thấy Irene đâu, liền quay lại tìm.
Nghe thấy tiếng gọi, Irene liền ngẩng lên rồi mừng rỡ chạy lại phía Seulgi.
- Có chuyện gì vậy Irene ? - Seulgi lo lắng hỏi khi thấy Irene có vẻ hốt hoảng.
- Anh ta...
Irene lí nhí đáp, khẽ đưa mắt về phía hắn. Seulgi nhìn theo hướng nhìn của Irene thì liền bắt gặp hình ảnh hắn đang đứng khoanh tay, miệng nhếch lên cho một nụ cười cực đểu.
- Hắn làm gì Irene hả? - Seulgi quay lại hỏi Irene.
- Anh ta...sờ má Irene - Irene ấp úng đáp.
- MO ~ CÁI TÊN ĐÓ ĐẤY À?
Seulgi hét toáng lên đầy bực tức, đầu như bốc khói tiến nhanh về phía hắn nhưng liền bị Irene kéo lại:
- Seulgi bình tĩnh đi, Irene không sao đâu mà.
Nhưng Seulgi bỏ ngoài tai, cứ thế xông thẳng tới chỗ hắn, lôi theo cả Irene đang ra sức giữ mình lại. Vừa đứng đối mặt với hắn, Irene đã vội vàng núp sau lưng Seulgi còn Seulgi thì bắt đầu xả:
- CÁI TÊN KIA, AI CHO PHÉP CẬU LÀM NHƯ VẬY HẢ?
Hắn thản nhiên nhướn mày nhìn Seulgi:
- Tôi làm gì cũng cần phải xin phép sao? Mà chuyện của tôi thì liên quan gì tới cậu?
- Đây là bạn tôi, tôi không cho phép cậu làm như vậy, hiểu chưa? - Seulgi hất mặt đáp.
- Nhưng tôi thích đụng vào đó, thì sao, cậu làm gì được tôi?
Hắn lại nhếch mép làm cho Seulgi tức điên người:
- YAH, cậu....
Nhưng chưa kịp phát biểu đã bị hắn cắt ngang:
- Đủ rồi. Tôi không thích nói nhiều với những người không phải do tôi chủ động bắt chuyện.
- Cậu....
Seulgi há hốc mồm tức tối nhưng hắn chẳng thèm để ý, đưa mắt sang nhìn Irene. Irene lập tức úp mặt vào người Seulgi ,tay ôm người Seulgi cứng ngắt. Thấy vậy, hắn càng thích thú hơn, mặt ghé sát vào tai Irene mặc cho Seulgi cố chặn lại:
- Hẹn gặp lại em sau nhé. Bé con ~
Nói rồi, hắn bỏ đi.
- Yah ~ cái tên này quá đáng thiệt. Không thể nào bỏ qua được mà! - Seulgi liền gỡ tay Irene ra, toan đuổi theo hắn nhưng một lần nữa bị Irene níu lại.
- Thôi Seulgi à! Bỏ qua đi mà!
- Sao lại bỏ qua chứ? Hắn ức hiếp Irene mà! - Seulgi bặm môi quay phắt lại nhìn Irene. Irene lại cúi mặt thở dài:
- Nhưng mà Irene nghĩ hắn chắc hẳn là con của một đại gia quyền lực nào đó rồi! Mình không làm gì được đâu!
- Gì chứ! Bộ có tiền là muốn làm gì thì làm sao?
- Nhưng mà đây là ngôi trường mà Seulgi muốn vào bấy lâu nay mà. Hôm nay lại là ngày đầu tiên chúng ta đi học nữa. Irene không muốn vì Irene mà Seulgi bị ảnh hưởng đâu! - Irene ngẩng mặt lên nhìn Seulgi.
- Ây ~ thiệt là...bây giờ phải làm sao đây! - Seulgi dùng dằng nói.
- Không sao đâu mà! Seulgi đừng như vậy!
- Lúc nãy Irene nói là không thích học ở đây đúng không? Được rồi! Chúng ta đi về, không thèm nữa! - Seulgi kiên quyết nói rồi kéo tay Irene đi nhưng lại bị Irene ghì lại:
- Như vậy càng không được! Irene vừa nghĩ lại rồi, còn tiền học phí của chúng ta nữa, nhiều lắm đấy! Không lẽ lại bỏ sao?
Seulgi đứng khựng lại:
- Ừ ha! Còn học phí nữa!
Irene chợt mỉm cười, một nụ cười vô cùng đáng yêu nhưng cũng là vũ khí giết người vô cùng đáng sợ mang nhãn hiệu Irene Bae:
- Thôi được rồi! Sẽ không sao đâu mà! Chỉ cần ra chơi Irene ngồi yên trong lớp, ra về Seulgi qua lớp Irene là ổn thôi mà!
Seulgi nhìn Irene rồi buông tiếng thở dài:
- Haizzz ~ sao tự nhiên bây giờ Irene lại thành người trấn an cho Seulgi rồi!
- Thôi mà ~ Seulgi đừng như vậy nữa ~ bây giờ cười lên một cái rồi lên lớp nào! - Irene chu chu mỏ lên nói, tay thì nắm lấy tay Seulgi lắc lắc.
- Nhưng mà Irene có chắc là ổn không đó? - Seulgi gượng gạo cười cho vừa lòng Irene - " Irene này lúc nào cũng vậy, rõ ràng còn lo lắng hơn mình nữa mà lại...."
- Irene ổn mà! Irene lên lớp trước đây! Bye Seulgi nha! - Irene cười toe toét tạm biệt Seulgi rồi chạy đi.
Seulgi cũng mỉm cười vẫy tay nói với theo:
- Bye Irene ! Ra chơi gặp!
Rồi cứ thế đứng nhìn cho tới khi Irene khuất bóng.
- Hi vọng là sẽ không có chuyện gì xảy ra! - Seulgi thở dài lần nữa, vừa lẩm bẩm vừa đi về phía lớp học của mình.
Quay lại chỗ Irene, sau khi vừa chạy vào sảnh của dãy C thì liền ngồi phạch xuống cái ghế gần đó.
"Vậy là xong rồi. Từ bây giờ là không có Seulgi đi chung nữa rồi. Lỡ có chuyện gì thì biết làm sao đây!" - Phồng má lên nghĩ ngợi, rồi chợt lắc đầu nguầy nguậy - "Chắc là không sao đâu, mình ỷ lại vào Seulgi nhiều quá rồi, phải tập sống tự lập thôi!"
Tự trấn an mình xong, Irene đứng bật dậy đi về phía cầu thang nhưng chợt đứng khựng lại: " Huh ~ vừa có thang bộ vừa có thang máy, biết đi cái nào bây giờ?" - Rồi lại ủ rủ - " Phải chi có Seulgi ở đây thì hay biết mấy, Seulgi sẽ quyết định dùm mình!" - Sau ý nghĩ đó lại tự lấy tay đánh lên đầu mình - "Ây ~ không được, phải tự quyết định thôi, có việc leo cầu thang thôi mà cũng cần có Seulgi nữa là sao?" - Gật đầu cái rụp rồi lấy lại bình tĩnh - " Để xem nào, thang máy kín quá, lỡ trục trặc gì thì sao, đi thang bộ cho chắc." - Quay phắt sang thang bộ - "Nhưng mà lớp mình ở tận lầu 9 lận, làm sao đây!"
Đấu tranh tư tưởng một hồi rồi:
- AAA~ ĐÚNG LÀ KHÔNG THỂ XA SEULGI MÀ! - Irene hét lên rồi cắm đầu leo thang bộ vì sợ chết ngộp trong thang máy.
Tại góc bàn cuối lớp C năm nhất, hắn - Kim Taehyung, con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn CH , được biết đến là một người máu lạnh, vô cảm, sẵn sàng đạp đổ mọi thứ để đạt được mục đích của mình nhưng hắn lại là một tay casanova nổi tiếng, hàng ngàn nữ sinh trong trường vẫn luôn khao khát được hắn để mắt tới dù chỉ là một cái liếc nhìn thoáng qua.
Taehyung đang ngồi gác tay nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ với ánh mắt vô hồn có xen chút gì đó đáng sợ, không ai biết hắn đang nghĩ gì, dường như chỉ có hắn và mỗi hắn đang tồn tại trong cái thế giới riêng ấy.
Bỗng:
- Taehyung à ~ mình là Anna, học sinh lớp bên, mai là sinh nhật mình, cậu có thể đến tham dự chứ! - Một nữ sinh bước đến gần hắn, chìa ra tấm thiệp mời và nói bằng chất giọng ỏng ẹo nhất có thể.
Hắn quay lại nhìn Anna một cái rồi từ từ đứng lên, mỉm cười cầm lấy tấm thiệp làm cho cô ta nhảy cẫng lên vì vui mừng, hai tay đánh bốp vào nhau, reo lên:
- Ôi ~ vui quá! Mai cậu đến sớm nhé!
Nhưng: 'RẸT' - 1 âm thanh khô khốc vang lên, hắn vẫn nhìn chăm chăm lấy cô ta nhưng nụ cười không biết đã tắt từ bao giờ, đôi tay lạnh lùng xé nát tấm thiệp.
- Huh~ cậu....- cô ta bắt đầu rưng rưng.
Taehyung quăng đống giấy vụng đi, phủi tay rồi cho cả hai vào túi quần, hơi cúi người xuống, ghé sát mặt cô ta, hắn thì thầm:
- Tôi nói cho cậu biết điều này...những người mà tôi đã không để mắt tới thì mãi mãi cũng không bao giờ để mắt tới.
Rồi hắn đứng thẳng dậy, thở hắt ra vừa nói vừa ngồi xuống, không thèm đếm xỉa đến cô ta:
- OK! Cậu đi được rồi!
- Hức ~ cậu quá đáng lắm! - cô ta bật khóc rồi bỏ chạy.
Tại một góc khác trong lớp:
- Ha ~ con đó nghĩ mình là ai chứ! Đáng đời! - Jihan nhếch mép rồi quay sang cô gái kế bên, trưng ra bộ mặt xu nịnh - Taehyung thì chỉ thích mỗi YuHee xinh đẹp của chúng ta thôi!
- Tất nhiên, YuHee này là ai hả? Taehyung không thích tôi thì còn ai xứng đáng để cậu ấy thích chứ! - YuHee mỉm cười đắc ý.
YuHee là hoa khôi của trường, nổi tiếng đanh đá nhưng rồi cũng bị YuHee cưa đổ và hiện đang là bạn gái của hắn.
Trong khi đó, Taehyung đã nhanh chóng quay lại cái thế giới của riêng mình, hắn cứ ngồi đó, nhìn lên bầu trời, mặc cho chuông báo giờ học reo lên và giảng viên đã vào lớp, không hề đứng lên chào, chẳng thèm để mắt tới, hắn lúc nào cũng vậy, không xem ai ra gì nhưng mọi người đều phải nể sợ hắn...
Mãi cho tới khi:
- Chào thầy, em là học sinh mới! - 1 giọng nói vừa quen vừa lạ cất lên kéo hắn quay về với thực tại, hắn quay lại nhìn, thường thì chẳng bao giờ như vậy nhưng không hiểu sao giọng nói này lại thu hút hắn đến thế. Hắn chợt sửa lại tư thế ngồi, khoanh tay trước ngực, mỉm cười thích thú khi nhìn thấy người đang đứng trên bục giảng. Người đó không ai khác chính là Bae Irene - cô nấm ngố dễ thương nhất thế giới của chúng ta.
- Em là học sinh mới à? Sao lại nhập học trễ như vậy? - Giảng viên Yoo đẩy gọng kính lên nhìn người trước mặt.
- Dạ tại vì đến hôm nay em mới có đủ học phí ạ! - Irene thật thà đáp nhưng điều đó làm cho cái đám phía dưới cười ầm lên:
- AHAHAHAHAHA~
- Nghèo hèn thế mà cũng bày đặt thi vào trường này à! - Jihan cũng đóng góp ý kiến trong khi YuHee đang nhìn Irene bằng đôi mắt khinh bỉ nhất, miệng vẽ thành đường cong cực đểu giả.
Irene thì nãy giờ vẫn đang ngơ ngác nhìn xuống dưới " Huh ~ có chuyện gì mà mọi người cười dữ vậy nhỉ?"
Bắt gặp cái hình ảnh ngốc nghếch đáng yêu của con người đang loay hoay trên kia, gương mặt hắn càng tỏ ra thích thú hơn " Ha ~ trên đời lại có người ngốc đến thế sao? Thú vị thật!"
- NÈ ! CÁC EM IM LẶNG! - Thầy Yoo lên tiếng làm không khí yên lặng hơn một chút rồi ông quay sang Irene - Được rồi, tuy trễ 2 tuần nhưng nếu em cố gắng thì vẫn theo kịp thôi. Còn bây giờ thì em tự giới thiệu với các bạn đi!
- Vâng ạ! - Irene cúi đầu lễ phép rồi quay xuống lớp, lôi ra cái vũ khí giết người của mình - cười - Chào các bạn, mình là Bae Joohyun gọi là Irene được rồi! Từ nay mong các bạn giúp đỡ!
Irene vừa dứt lời thì:
- WOW!!! DỄ THƯƠNG QUÁ ~ - cả lớp dẹp ngay cái ý nghĩ ức hiếp người nghèo lúc nãy đi mà bắt đầu hò hét phấn khích khi bắt gặp nụ cười đáng yêu của Irene.
- Ha ~ - YuHee bật ra một tiếng cười tức tối. Jihan lập tức nhảy vào nhịnh hót:
- Vậy mà dễ thương à? Đúng là cái lũ không có mắt YuHee nhỉ!
- Yah ~ các em trật tự để thầy xem nào, Irene nên ngồi chỗ nào đây? - Thầy Yoo lên tiếng ổn định lớp lần 2 nhưng lần này tác dụng hoàn toàn trái ngược:
- THẦY ƠI! CHO IRENE NGỒI Ở ĐÂY NÈ!
- THẦY ƠI! ĐUỔI CON NÀY RA CHO IRENE NGỒI ĐÂY ĐI THẦY!
- IRENE À ~ I LOVE U!
Tiếng la hét inh ỏi kéo dài mãi không ngớt. Nhưng rồi:
-Thưa thầy, chỗ của em vẫn còn trống, thầy có thể cho Irene ngồi đây được chứ? - 1 tiếng nói điềm đạm cất lên. Là Taehyung - hắn đang đứng chống 2 tay xuống bàn, mắt nhìn chăm chăm lấy Irene.
Tiếng nói với âm lượng vừa phải không lấn át được tiếng ồn nhưng vẫn làm cả lớp im bặt. Lời nói của hắn như đã khẳng định chủ quyền rồi còn gì, ai mà dám tranh giành nữa, nên im lặng là thượng sách. Tuy nhiên không khí cũng không hẳn là yên ắng, lúc đó cũng có một số âm thanh trộn lẫn như: Tiếng khóc nấc của một số đứa vì tiếc nuối khi mới chỉ ngắm Irene được có 1 xíu. Tiếng "oh" lên ngạc nhiên của một đám khác, mặc dù hắn là 1 tay casanova nhưng hành động như vậy chưa từng thấy ở hắn bao giờ.
Một số khác nữa lại quay nhìn YuHee với ánh mắt khó hiểu, họ cứ nghĩ 2 người này đã yên phận rồi chứ vì chỉ có hắn mới cưa đổ được nàng công chúa băng giá nổi tiếng đanh đá, kiêu kì của trường và YuHee cũng là người đầu tiên cặp kè với hắn được hơn 1 tháng, nào ngờ...
Jihan ngạc nhiên quay sang YuHee , ấp úng:
- Là...là Taehyung.
YuHee tức tối đập bàn rồi quay xuống lườm Taehyung với ánh mắt vô cùng phẫn nộ, môi cắn chặt nhưng lại không dám phản đối, dù gì ả cũng phải sợ hắn.
Còn Irene của chúng ta, theo quán tính cũng quay nhìn xem ai vừa lên tiếng mà có uy lực đến thế thì liền bắt gặp cái bản mặt... à không... cái gương mặt mà có cho tiền cũng không dám quên, giật mình hét lên:
- AH~ - 1 tiếng hét ngắn ngủn và âm lượng cũng khiêm tốn rồi lập tức quay sang thầy Yoo - Thầy ơi, em không muốn ngồi ở đó!
Nhưng thầy Yoo là ai chứ? Thầy cũng là con người thôi, thầy cũng biết sợ vậy, hắn đã lên tiếng rồi mà:
- Ờ...Irene à, thầy nghĩ chỗ đó là thích hợp với em nhất rồi, em cứ ngồi đó đi!
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa, em mau về chỗ đi, chúng ta còn phải lên lớp! - Thầy Yoo quay đi, vừa nói vừa chỉnh lại tác phong.
- Vâng ạ! - Irene miễn cưỡng đáp rồi lầm lủi bước về chỗ, không hề biết rằng có một ánh mắt vô cùng đáng sợ đang chiếu thẳng vào mình.
" Mày hay lắm. Rồi cứ chờ xem!"
Irene cứ thế tiến về phía cuối lớp, gần đến nơi thì bước chậm lại, hướng mắt về phía Taehyung thăm dò. Hắn đang ngồi cúi mặt xuống, giấu đi nụ cười đắc chí đang hiện hữu trên khuôn mặt góc cạnh điển trai ấy.
- Chào! - hắn bất ngờ ngẩng lên khi Irene vừa bước đến ngay trước mặt hắn.
- AH! - Irene giật bắn người, theo thói quen lại hét lên, rồi vội vàng cúi đầu chào, cúi sát đến nổi không thấy mặt mũi đâu - Vâng. Chào cậu! - Sau đó lại bay thẳng vào ghế, hối hả lấy sách ra, lật tứ tung cả lên, vừa lật vừa lẩm bẩm trong khi tay chân thì run cầm cập - Học...học...sách...trang nào đây!
Đang run lên bần bật, bỗng Irene cứng đờ người vì có một hơi nóng bất chợt phả vào tai:
- Em đừng làm những hành động ngốc nghếch ấy nữa! Càng làm thì càng khiến tôi thích em hơn thôi! Mà nếu tôi đã thích ai rồi thì người đó đừng hòng thoát khỏi tay tôi! - Hắn chậm rãi thì thầm rõ từng từ một vào tai Irene, rồi ngã người ra ghế, mắt hướng ra ngoài trời - Ha ~ nhưng mà cũng không ngờ là được gặp lại em sớm như vậy đấy. Bé con!
Hắn nói với vẻ thích thú trong khi Irene thì nãy giờ người vẫn cứng đờ nhưng tay chân thì bắt đầu run trở lại, vò nát trang sách, trong lòng thì gào thét thảm thiết: "Hức ~ cái...cái gì mà không thể thoát chứ? Mình sắp tiêu thiệt rồi! Híc...umma ơi...híc SEULGI ƠI!"
" Aigo~ cuối cùng thì cái dãy B nó nằm ở đâu đây?" - Seulgi sau khi chia tay Irene thì đi về phía dãy lớp học của mình nhưng đi mãi vẫn không thấy dãy B đâu.
-----------------------------------------------------------------------------------
Đi được một hồi thì:
- A ~ đây rồi! - Seulgi mừng rỡ chạy lại cái sảnh của dãy mình, tiến về phía thang máy.
Nhưng bỗng:
- HỚ ~ - Seulgi đứng khựng lại, miệng há hốc đầy ngạc nhiên rồi bất chợt hét lên....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro