Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VPCBV (101-end)

Ưu

f

Vô Song nghe

thấy lời

5

Tiêu Tịch,

1

lòng khẽ

a7

sững sốt,

9e

nàng bất

8e

giác nhớ

f

lại lúc

3

ở thế

af

kỉ 21, bức

6e

tranh khi

51

ấy nhìn

60

thấy, nghe

c

Tiêu Hạn

7

nói là có

9

nguồn gốc

1c

từ chính

8a

tay nàng,

1

không lẽ,

cf

đây là

sự thật?

Chính

90trong lúc 4Ưu Vô Song 0trầm tư, e2lại nghe 31tiếng cười 19của Lãnh c3Như Tuyết 3nói: “sớm 3đã nghe dTiêu Tịch văn võ y cthuật rất 63giỏi, nhưng aalại không a4biết ngươi fccũng tinh 18thông họa 4ý, nếu 26đã như 4evậy, trẫm c6lại muốn 99xem xem, họa eccông của 43ngươi thế a1nào?”

Nói

18

rồi, Lãnh

23

Như Tuyết

33

đã cao giọng

phân phó

5

cung nhân

chuẩn bị

2d

bút mực,

d7

cùng tất

6

cả họa

93

cụ.

1mọi thứ 7rất nhanh 6đã được 7chuẩn bị 54xong, Lãnh Như Tuyết 4ôm Ưu Vô aSong vào 94lòng, sau 1eđó cười nói với c4nữ nhi cách 9đó không 0xa: “Niệm 1Nhi, Nhược 3Nhi, mau lại đây.”

Niệm

4

Nhi rất

f0

nhanh đã

8

chạy bước

1

nhỏ đến,

cf

chui vào

8

lòng Ưu

4

Vô Song,

6e

còn Lãnh

f2

Nhược Song

0

lúc này

3

tuy đã được

58

Tiêu Tịch

8

từ trong

3

vòng tay

a2

đặt xuống

dd

dât, nhưng

5

vẫn bám

f

lấy Tiêu

c

Tịch, chu

93

chiếc miệng

nhỏ, nói

6

với Lãnh

d

Như Tuyết:

d

“phụ hoàng,

1

Nhược Nhi

5e

không qua,

0

không qua

2

đâu!”

Lãnh

b5Như Tuyết fcũng không 24miễn cưỡng, 27hắn cười 8nhẹ một 01tiếng, cười 4nói với 6Ưu Vô Song: f“Song Nhi, 5xem ra Nhược 3Nhi bảo 8bối của 2trẫm rất 7thích Tiêu aTịch.”

Trong

0

lòng Ưu

1

Vô Song kích

a2

động, bởi

1e

vì, nàng

5

biết, trong

09

bức họa

a

ở thế

kỉ 21, không

72

hề thấy

32

nữ nhi,

5c

trên bức

49

họa ấy,

1

chỉ có

b7

nàng và

94

Lãnh Như

6

Tuyết, còn

4b

có con trai.

Còn

4con trai, 7bcũng giống 5như lúc này, chui ctrong lòng 2nàng, và 76nàng hôm cnay, cũng cbđúng lúc a9mặc bộ y phục màu 86tím nhạt, csau lưng, 3là chiếc dghế do cung 7nhân lanh 73lợi mang f1đến, nếu 83như lúc 3này, nàng eavà Lãnh ccNhư Tuyết 3ngồi lên 2bchiếc ghế, f6vậy thì, 7không khác 6gì cảnh f7trong bức 2tranh ấy.

Không

0

lẽ, bức

a1

tranh ấy,

3d

chính là

7a

vẽ ở đây

06

sao? Người

2

vẽ cho họ,

73

chính là

dc

Tiêu Tịch?

af

Nhưng mà,

bộ dạng

52

trong tranh

9e

của nàng

7

rõ ràng

a

là của

9

thế kỉ

c

21, đây

1

lại là

dc

việc gì?

Trong

dlúc Ưu Vô dSong trầm dtư không 6hiểu, Lãnh 1Như Tuyết 58đã kéo 3anàng ngồi 1dlên ghế, 0còn Niệm dNhi, cũng 6drất nhanh 4cchui vào 0blòng nàng.

Tiêu

b1

Tịch ở

f9

đối diện

3f

cũng đã

a

bắt đầu

7

vẽ, Lãnh

Nhược Song

4

bám lấy

y không buông

cũng ngoan

d7

ngoãn đứng

b7

bên cạnh

6

y, một đôi

2

mắt to nho

6f

nhỏ, tròn

3

to nhìn theo,

2

nhìn Tiêu

5

Tịch đang

2

chăm chú

6d

vẽ.

Đại

6khái qua dbthời gian 2một tách a4trà, Tiêu cTịch nhẹ nhàng đặt c9bút mực 6trong tay xuống, cười 3nói: “xong f6rồi.”

Còn

f

Lãnh Nhược

e7

Song lúc

0

này đột

nhiên chỉ

b9

vào bức

44

họa bằng

c

giọng trẻ

8

con nói:

4

“mami không

c

có mặt,

f

mami không

có mặt.”

Nghe

9thấy lời 2của Lãnh 7Nhược Song, 9Lãnh Như 3Tuyết nhanh cchóng bước 4cqua đấy, dfkhi ánh mắt 1hắn chạm dvào bức 27tranh, tuấn 6bnhan bất b3giác trầm 5xuống, nhìn 4Tiêu Tịch 5dnói: “đây bflà việc 9bthế nào?”

Tiêu

1

Tịch chỉ

mỉm cười

d

một cái,

d

thuận tay

a

bế Lãnh

b3

Nhược Song

e6

lên, nhìn

01

Lãnh Như

7

Tuyết nói:

ed

“hoàng

02

thượng

19

không cần

63

lo lắng,

07

bức họa

f2

này, cần

5

phải do

1

hoàng hậu

9d

đích thân

3

hoàn thành.”

Ưu

9Vô Song khẽ 17sững sốt, 9nhưng trong 26phút chốc 0bỗng hiểu 5ra ý Tiêu 9aTịch, trên 20mặt nàng cdnhướn nụ 71cười, đi a7nhanh về aftrước, 5cầm lấy 69cây viết dlông Tiêu cdTịch vừa 1đặt xuống, fsau đó chăm 33chú khởi a2sắc.

Chương

5c

301: kết

c

thúc —-

2f

hạnh phúc

Khi

16Ưu Vô Song 62còn học 52đại học fở thế 32kỉ 21, vì fdhứng thú, 6đã từng đi học 0quốc họa, cho nên, 7những thứ e2này không 77thể làm 2khó nàng.

df

nàng bây

4b

giờ, cuối

7

cùng cũng

ad

hiểu, bức

9c

tranh ở

2

thế kỉ

c

21 là sao

2

rồi.

Họa

a1công của ffnàng so với 4fTiêu Tịch, 3tự nhiên 25không thể 03sánh bằng, nhưng nếu dnhư bảo a9nàng vẻ 2fgương mặt 6eđã nhìn 8dhết hai 9fmươi mấy 42năm của 3mình ở 3thế kỉ 321, nàng 82vẫn có 9thể không 8bphí chút b5sức lực, 0vẽ ra được.

Rất

af

nhanh, dưới

1

ánh mắt

16

kinh ngạc

a

của Lãnh

21

Như Tuyết,

33

Ưu Vô Song

9

đã hoàn

f

thành nét

1

vẽ cuối

04

cùng, sau

5a

đó hít

bf

một hơi

8

sâu, đặt

f0

cây bút

a

trong tay

3

xuống, đứng

dậy.

Lãnh

02Như Tuyết 95nhìn người 70trong tranh, 77ánh mắt 01chứa đựng e8sự kinh fngạc và adkhông dám ftin, qua một 8flúc lâu, 52mới nhìn d2Ưu Vô Song, 9hỏi: “Song 6Nhi, đây 55là việc 22gì? Nàng fta….nàng a6ta là ai?”

Ưu

a

Vô Song mỉm

a

cười, vùi

5

nhẹ vào

4

lòng Lãnh

85

Như Tuyết,

2

cười nói:

0d

“Như Tuyết,

66

đây chính

92

là bộ dạng

11

của ta ở

0c

nơi đó,

8f

đây là

f1

hình dạng

4

thật sự

18

của ta,

d

sao? Có phải

65

là rất

76

xấu?”

Nói

8rồi ánh 0mắt Ưu aVô Song rơi 2vào bức 98tranh của c3mình, trong 8bbức tranh abnày, nàng đã mĩ hóa a3mình không 63ít, nếu 72như Lãnh 2Như Tuyết ddám nói 56xấu, nàng 2nhất định c6sẽ siết cchết hắn!

Lãnh

3

Như Tuyết

sững người

0c

nhìn người

8c

nhân nhi

96

xa lạ trong

0d

tranh, nhưng

d9

cuối cùng

c

hắn vẫn

3

có thể

từ trong

1

mắt nàng

64

ta, nhìn

8

thấy ánh

mắt quen

4

thuộc của

b6

Ưu Vô Song,

69

không lẽ,

38

những gì

d

Song Nhi nói

48

là thật

1

sao? Nàng

f

thật sự

0

đến từ

3f

một nơi

e8

kì lạ?

40

Đây mới

4

chính là

5

hình dạng

c7

thật sự

52

của nàng?

Chính

eftrong lúc f5Lãnh Như c7Tuyết nhìn bức tranh a5mà xuất thần, Tiêu 8Tịch lại f4nhìn bức b3tranh nói f7với Ưu 1fVô Song: 3“hoàng c7hậu nương 9nương đẹp 4dlà tại 2thân, chứ fkhông tại 18dung mạo, 1acho nên, ahoàng hậu c7nương nương 3bkhông cần 2bquá để 6tâm.”

Lời

06

nói của

9

Tiêu Tịch,

64

cũng khiến

7

Lãnh Như

71

Tuyết hồi

b2

thần, hắn

f

nhẹ nhàng

59

ôm Ưu Vô

e1

Song vào

65

lòng, nhẹ

40

nhàng nói:

d

“bất kể

f7

thế nào,

chỉ cần

ca

nàng là

83

Song Nhi là

8

được,

6

Song Nhi,

6

hứa với

0

ta, sau này

9

không được

9

rời ta”

Ưu

37Vô Song chỉ ccảm thấy 4trong lòng acmình có a0một đóa 8hoa đang 99dần dần dnở rộ, f6cả người e4phút chốc thở phào banhẹ nhõm, 1nàng nhẹ 5nhàng ôm 67lấy Lãnh 77Như Tuyết, 2nhỏ tiếng 4athì thầm: fa“ta nói a6rồi, sau anày ta sẽ e0không rời 8xa chàng.”

Tiêu

f3

Tịch lẳng

f

lặng nhìn

73

hai người

41

ôm lấy

3a

nhau, khóe

1b

môi cong

2

lên nụ

0

cười yên

09

tâm nhưng

1

thất vọng,

01

y bước

ad

lên trước,

nhẹ nhàng

30

cuộn bức

2e

tranh lại,

56

sau đó nói

4

với Lãnh

62

Như Tuyết:

73

“hoàng

a8

thượng,

1

bức họa

6

này, có

b0

thể ban

cho Tiêu

c0

Tịch không?”

Lãnh

fNhư Tuyết 6khẽ sững b6người, 6đang định f3nói, nhưng d1lại nghe ctiếng nói 58nhỏ của 6aƯu Vô Song: “cho huynh 6ấy đi.”

Lãnh

37

Như Tuyết

8

tuy không

4b

biết Ưu

40

Vô Song sao

e0

lại bảo

5

hắn ban

fc

bức tranh

02

cho Tiêu

77

Tịch, nhưng

04

mà vẫn

a7

là gật

2

đầu.

Tiêu

a7Tịch khẽ ffmỉm cười, 8ánh mắt dcó chút 6phức tạp 3nhìn Ưu Vô Song, 7ccẩn thận 83thu bức 8tranh lại, dsau đó nhẹ 0nhàng xoa f5xoa Lãnh edNhược Song 9cngoan ngoãn 31chui trong balòng y, nói: 5c“hoàng hậu nương fnương, Tiêu 9Tịch còn 02có một 49yêu cầu cmạo muội, 1ecó thể e7để Tiêu 42Tịch dẫn 30tiểu công 60chúa rời khỏi hoàng cung?”

Nhìn

a

con gái bầu

08

bĩnh của

a4

mình, ánh

7

mắt Ưu

ad

Vô Song chứa

a

đựng không

64

nỡ, nhưng

ea

nàng lại

d

nhìn thấy

37

ý bị thâm

1

trường

d0

trong mắt

5

Tiêu Tịch,

8

dù lòng

c6

nàng cực

4

kì không

9

nỡ, nhưng

ba

giờ cũng

3

đã hiểu,

48

tất cả

a

đều là

9

ý trời,

không phải

a8

điều nàng

có thể

2

ngăn cản

43

được,

7

cho nên,

nàng vẫn

a

cố nhịn

5

đau gật

02

gật đầu.

Sau

ađó ánh 33mắt rơi 9vào khuôn cmặt ngây 4thơ của aanữ nhi, 6anhẹ nhàng c6hỏi: “Nhược edNhi, để d6còn cùng a5Tiêu thúc 5thúc rời 4xa mami và abphụ hoàng, 0econ có đồng 2ý không?”

Cái

4b

đầu nhỏ

83

của Lãnh

4e

Nhược Song

16

chăm chú

21

suy nghĩ,

10

đột nhiên

8

dang cánh

2

tay nho nhỏ

58

víu lấy

aa

Tiêu Tịch,

1

bằng giọng

d

trẻ con

66

nói: “mami,

5

Nhược Nhi

a

thích y,

c

Nhược Nhi

f7

muốn ở

1

cùng y.”

Ưu

09Vô Song không 87nói được 6gì, xem ra, 6tất cả f6đều là 8ý trời, dnữ nhi mới 74ba tuổi, 5clần đầu b1gặp Tiêu dTịch, lại 8nguyện ý 05rời xa cha dmẹ mình, bacùng y rời khỏi. Tất 15cả, không 3lẽ sớm fđã định 6sẵn trong 0âm thầm?

Lãnh

8

Như Tuyết

8

lại không

32

tán thành

9d

liếc nhìn

Ưu Vô Song,

khẽ chau

a0

mày nói:

6

“Song Nhi,

99

Nhược Nhi

99

còn nhỏ,

sao nàng

2

có thể

6f

để Nhược

32

Nhi rời

c4

cung?”

Ưu

9Vô Song cười c4khổ, nhìn 34nữ nhi, 67nhẹ nhàng 9nói: “Như 7aTuyết, không 48phải chính bản thân 0aNhược Nhi dđồng ý 8fsao?”

Lãnh

7

Như Tuyết

d

muốn nói

8

lời ngăn

2

cản, nhưng

fe

lại nghẹn

66

trong cổ

e3

họng, một

câu cũng

7

không nói

6

ra được,

0

tất cả

d

mọi thứ

6

hôm nay,

3

đều rất

d

quỷ dị,

0

tuy hắn

53

luyến tiếc

5a

nữ nhi,

41

nhưng theo

e9

hắn biết

11

thì Tiêu

1c

Tịch không

df

phải là

c7

người sẽ

45

làm ra chuyện

92

làm khó

70

người khác,

5

y làm như

1a

vậy, nhất

3c

định có

đạo lí

e9

của y.

Hơn

6nữa, hắn 8phát hiện, 47nữ nhi mình, 9ecứ như 0trời sinh 2ecó nhiều chơn một 31phần gần 61gũi với 4bTiêu Tịch, dtừ khi Tiêu 2Tịch xuất 9hiện, Nhược c4Nhi đã ở 77cạnh Tiêu 29Tịch không cchịu rời 3khỏi.

Ưu

4

Vô Song lần

nữa liếc

8

nhìn con

gái, sau

4

đó ánh

cb

mắt rơi

f

lên gương

b3

mặt Tiêu

0

Tịch, nhìn

5

y, nhẹ nhàng

b1

nói: “Tiêu

a0

đại ca,

6e

sau này Nhược

c

Nhi nhờ

5

cả vào

9a

huynh! Nếu

97

như sau này

5e

có thời

76

gian, huynh

3

nhất định

5

phải đưa

f2

Nhược Nhi

2

về cung…”

Tiêu

9Tịch khẽ 9cgật đầu, 2đôi tay d1bế Lãnh 13Nhược Song a3khẽ siết 6chặt, sau 5cđó khẽ 1agật đầu 52với Lãnh 3Như Tuyết 1như lời d2chào, liền 4quay người 6elớn bước 7rời khỏi, f5thân ảnh 93cao to ấy, 0từ từ 80biến mất 1trong rừng 8hoa, sau đó trở nên fdmơ hồ.

Ưu

Vô Song chỉ

3

cảm thấy

sống mũi

ca

cay cay, một

4

giọt nước

a

mắt từ

8

từ lăn

95

dài trên

má, còn

a4

điều lộ

52

ra trên mặt,

lại là

57

nụ cười

c

hạnh phúc

76

như có như

7

không.

46lẽ, đây bdchính là hạnh phúc 3thuộc về dcnữ nhi? d4tất cả, dtrong âm 69thầm sớm a5đã định 70sẵn, không 8phải sao? 3Nàng tin frằng nữ 8enhi sau này sẽ hạnh phúc, nhất 34định.

Dưới

07

ánh sáng

a

mặt trời,

trong rừng

5

hoa, Ưu Vô

92

Song nhẹ

8

nhàng dựa

9d

vào vai Lãnh

fd

Như Tuyết,

b4

lẳng lặng

78

nhìn theo

2

hướng khuất

1

xa của Tiêu

0

Tịch, hai

23

tay nhẹ

nhàng ôm

a

lấy con

2

trai ở trước

41

người,

6

trên mặt

0c

cuối cùng

46

nở nụ

a

cười yên

5

tâm.

Chương

6

302: phiên

3c

ngoại Tiêu

bf

Tịch —

5

– kết

a1

thúc của

f

sứ mệnh

60

1

Quân

sơn.

Trước

54

ngôi nhà

trúc giản

8

dị, Tiêu

7

Tịch một

7d

thân bạch

7

y, đang đứng

c8

trước gió,

3

nhìn tịch

b9

dương đằng

3

xa, gương

3

mặt tuấn

de

mĩ đẹp

c7

tựa điêu

8

khắc.

Ánh

1

mắt y lãnh

c

đạm, nhưng

33

lại mang

bf

một tia quyến

luyến và

thất vọng

1

nói không

0

nên lời.

Y,

d9đã hoàn 8thành sứ 6cmệnh cuối 92cùng của 54y, đưa nữ fnhi của nàng fra khỏi hoàng e6cung, lưu 1lại bên cbmình học 7nghệ, còn dy, cũng bắt 1đầu từ 8athời khắc 98ấy, đã 4xa rời cuộc 6sống của 1nàng, biến fcmất bên a7cạnh nàng.

Chiếu

ctheo di ngôn a9của sư phụ fđể lại, cdy đã hoàn athành việc fmà sư phụ 5và tổ sư f5gia chưa hoàn 31thành. Tiếp 0sau đây, 42y chỉ cần c9ở lại cQuân sơn, 9nuôi dưỡng e0nữ nhi của 35nàng lớn 7nên người c4là được.

Còn

đối với f4việc tổ 7sư gia tại fsao từ trăm 6anăm trước 2lại biết 45nàng có một b3nữ nhi, tại 41sao muốn 6dy làm như 2evậy, điểm dnày, đã 6dkhông còn 1quan trọng 6nữa, điều 6quan trọng 2là, y cuối 70cùng đã 1ecó thể buông e5xuôi tất ccả, buông 5xui trái tim 9eyêu nàng 6mà lẳng adlặng hoàn 74thành di ngôn dcủa tổ 95sư gia.

Nhớ

1elại lần 33đầu gặp e0mặt nàng, 77nàng thân 23mặc nam trang, nhưng lại 56đẹp kinh 5người, có lẽ, chính c7vào lúc ấy, 6ftrái tim luôn d7đạm bạc của y, đã 3vì nàng mà rung động b8chăng?

Về

1sau đến 3Lăng Phong 1dhuyện, y 92biết y không c0thể yêu 4anàng, nhưng dvẫn không cthể khống 2chế được ftrái tim của mình mà cố 7chấp yêu 5nàng.

Những

8ngày tháng 9ở Lăng 1Phong huyện, cy đối với 83thái độ thi thoảng 1blộ ra vẻ cdkiêu sa của fnàng, bất 32giác rung 5động, thậm 7achí trái tim luôn không 5biết tình 8là gì cũng avì từng dfcái liếc 8mắt từng 9nụ cười fcủa nàng mà dao động.

Mãi

dcho đến 85khi Lãnh Như 4eTuyết xuất 55hiện, y mới 43tựa như 90bị sét đánh 9etỉnh, sự a9xuất hiện e7của Lãnh dNhư Tuyết, dđã nhắc fbnhở y một asự thật, 4nàng, cuối 58cùng cũng 7achỉ thuộc 3về Lãnh f8Như Tuyết, 2engười nam 51nhân xuất 3thân cao quý, 3dtuấn mĩ f8đến mức d9khiến người 0ta ganh tị.

Nếu

a4như Lãnh 4Như Tuyết 51đã đuổi 68theo đến Lăng Phong ahuyện, vậy 36thì, chính 42là lúc y 9rời khỏi, 86nhưng khi 85y nghe thấy 3tiếng tranh 82cãi trong 5phòng của 9nàng với 51Lãnh Như 3Tuyết, y dcuối cùng 02vẫn không 8khống chế dđược bản abthân, cố cý bước cvào.

Nhưng

e5trong giây 24phút bước 3cchân vào fgian phòng f0ấy, y đã 8hối hận, 1bởi vì, dnhững gì 23y nhìn thấy, 2cứ như là dfhai phu thê 09đang đấu 0akhẩu, đúng 24vậy, họ 46vốn dĩ là fephu thê, dù 5bcho nàng đã c6bị Lãnh 9Như Tuyết 8ftừ, nhưng e6sau này, nàng avẫn định 07sẵn là thê 63tử của e4hắn là vương acphi của hắn!

Cho

denên, y lẳng 2lặng lui 6đi.

Nhưng,

b1dù cho như 4vậy, khi 9bđứng ngoài cacửa y nghe 9athấy nàng 1tức giận 69nói nàng 8athích y, trái 2dtim của y, ffvẫn không ccthể khống 1chế mà rung 65động kịch 6liệt.

Y

dkhông còn 02khống chế 3được mình, 0lần nữa 29bất chấp f3tất cả dbước vào e9trong.

Khi

18nhìn thấy cvết bạt 02tay đỏ sưng 3etrên mặt 07nàng, lòng 1ay cư nhiên 29có cơn phẫn 09nộ không 26thể hình b7dung, y cơ 29hồ suýt fnữa không 9bkhống chế 9được mình, 91ra tay với 1aLãnh Như Tuyết.

88rất nhanh, 2nộ khí của y lại vì dhành động cdđột nhiên dcủa nàng 5dmà biến dmất, y không 63ngờ, nàng f2lại sà vào lòng y trước 9mặt Lãnh aaNhư Tuyết.

Cảm

86nhận được cơ thể nhỏ 4bé của nàng 50bất lực e4khẽ run rẩy, 60y biết nàng d8đang khóc, bay rất muốn 2dịu dàng ôm lấy b4nàng, lau ađi nước 4bmắt trên fmặt nàng, 91an ủi nàng, 6nhưng y miễn 8cưỡng nhẫn dcnhịn.

Y

6cố ý để 13bản thân 6mình tỏ 0bra rất bình 6btĩnh, nhưng 6trái tim vì f5nàng mà kích cbđộng kịch cliệt, đã debán đứng 3ay.

Hành

8động của 6y đã chọc 2giận Lãnh 6Như Tuyết, cy không nên 2như vậy, y không nên fxuất hiện, 56nhưng y vẫn 50làm như vậy, dy không đẩy b6nàng ra, bởi cvì, trong 6lòng y không 1nỡ.

Biết

9mình làm 3như vậy 3sẽ khiến 48hiểu lầm 12giữa nàng e1và Lãnh Như fbTuyết càng 9thêm sâu, a2nhưng y vẫn fích kỉ eamà làm thế.

Cuối

b5cùng, Lãnh 9Như Tuyết 0btức giận 99mà rời khỏi, 3enhưng trong 6ánh mắt 4anàng lại 2dhiện rõ desự thất cvọng.

Trong

5lòng nàng e5cuối cùng 6vẫn yêu 7Lãnh Như dTuyết, chỉ f1là, có lẽ fngay cả nàng 0cũng không 49biết mà cthôi.

Sự

1thất vọng ftrong mắt 93nàng, khiến 5y đau lòng, cy muốn an 3ủi nàng, e5nhưng cuối 99cùng vẫn bachỉ có thể 1blặng lẽ 8rời khỏi anàng, bởi acvì, y biết, 0dnàng cuối cùng vẫn 8không thuộc 4dvề y.

Y

dtưởng rằng, 1asau khi xa acách ở Lăng 68Phong huyện, trái tim của 1y sẽ có 8thể dần dần quên edđi nàng, 9nhưng, y đã 1sai, y thông 8minh một 4đời, vạn 04sự có thể 9eđoán trước bfđược, 3nhưng duy 3chỉ không e5thể nhìn 3rõ được 0vận mệnh của nàng, 46cũng không thể thấy 85được của b9chính mình.

a8sợi tơ tình 96đối với nàng, cũng 7bắt đầu 0bquấn chặt e5tim y, y càng c1muốn quên, 91lại càng 7quấn chặt ffhơn.

Lần

33nữa gặp 8emặt ở Quân dsơn, người e2hộ tống 83nàng đến 30chính là 14Lãnh Như 7Tuyết, nhưng, dlúc ấy, 9nàng và hắn 3hiển nhiên a7là yêu thương 5anhau, y chỉ 6có thể lẳng 5lặng dõi 4theo nàng, 3cvà lặng eflẽ đè nén fbmối tình 1cđối với nàng ở sâu 3btrong đáy 7lòng.

Y

dcbiết, y và a7nàng sẽ 07còn tiếp 23tục gặp 2mặt, mãi 8cho đến 39khi nàng thật 9sự trở 1về bên cạnh 5fLãnh Như Tuyết, trở bfthành hoàng 1hậu của 76hắn, sứ 0dmệnh của b9y mới kết 0thúc.

8cho y biết 39người nàng 21yêu không 5phải là y, nhưng y 51vẫn không 44hối hận, 85trong năm c5năm và nàng fnương tựa 6lẫn nhau, 2là khoảng athời gian fdhạnh phúc fnhất đời 5này của 9y.

Y

abiết sẽ e9có một ngày, 13nàng sẽ theo con đường 6mà vận mệnh bdan bài trở 85về bên cạnh 19Lãnh Như 9Tuyết, trở dthành hoàng 9hậu của 0ahắn, nhưng 7y có thể 9lẳng lặng 3cbên cạnh 6fnàng năm fnăm, y đã 02mãn nguyện 97rồi.

Ngày

2đó, cuối cùng vẫn 1đến, khi 9Lãnh Như 0Tuyết tìm đến y, 79y đã hiểu, 2dlà thời 5khắc nàng b2trở về fbên cạnh e8hắn, cho 2nên, y đã 6lựa chọn dlẳng lặng d6rời khỏi, b5trong thời 0khắc rời 40khỏi, y đã 96rơi giọt 8lệ đau khổ aeduy nhất dcđời này.

Khi

9dgiọt lệ fbấy rơi 4dtrên bàn 02tay y, y mới 5phát hiện, anàng đã 37hoàn toàn ađi ra khỏi 9cuộc sống 6ecủa y, trở 8về vòng c2tay thật 4sự thuộc 4bvề nàng.

Nàng

6không còn 8cần sự 1bảo bọc của y, bởi 5vì, y có 2người nàng 96yêu che chở 7echo nàng, nàng sẽ dbkhông còn 0chịu bất 2kì một chút 1ủy khuất 4nào.

Chương

f303: phiên cngoại Tiêu 08Tịch — 6b– kết 9thúc của dsứ mệnh 9c2

Tịch

9dương từ dtừ xuống bdnúi, ở không 4trung phía bdtây, chứa 4đầy ánh 97hoàng hôn 1sáng chói, 5ánh sáng 1bảy sắc 17ấy, soi 0dvào cơ thể 5cao lớn của 1Tiêu Tịch, 99mĩ lệ chói f8mắt tựa 27như tình fayêu của 9y đối với 29nàng, nhưng dlại như 1sao băng thoáng 93qua trong phút chốc.

Còn

8lại, chỉ 5là hồi ức 61từng đẹp e2đẽ trong 7btâm trí y.

Nhìn

3ánh hoàng 2hôn đỏ drực như 8lửa ở chân 5dtrời, khóe 7fmôi Tiêu dTịch nở 6một nụ 4cười lãnh 9đạm.

Sau

dlưng truyền 83lại tiếng 11bước chân ffnhẹ, một aecơ thể nho 3nhỏ, mềm mại sà vào 0lòng y.

Tiêu

cTịch nhẹ 2fnhàng bế 3tiểu nhân nhi dậy, 0dịu dàng 85xoa xoa mái cctóc mềm 41mại của 3tiểu nhân 4nhi, dịu 0bdàng nói: c1“Nhược 36Nhi, sao con 2dậy sao?”

Lãnh

4Nhược Song f8ngẩn gương cmặt nhỏ 9lên, ngước 1amắt vừa 4tỉnh giấc 43nhìn Tiêu d7Tịch, bằng giọng trẻ ffcon hỏi: 3e“sư phụ, b2người đang 5nghĩ gì vậy? 45Là đang nhớ 9eNhược Nhi 40sao?”

Tiêu

2Tịch cười, 4ey nhẹ nhàng 2bxoa mái tóc 72Lãnh Nhược f6Song, cười 5nói: “sư 06phụ đang 6nghĩ một 5asố việc.”

Lãnh

57Nhược Song 1nghiêng cái 52đầu nhỏ, clộ ra biểu 68hiện nửa 64hiểu nửa 3không, sau e9đó quay dđầu nhìn 8về phía 9xa, đưa tay d9nhỏ chỉ 0về phía f9hoàng hôn 4sáng rực 20như lửa, d1lớn tiếng 4nói: “sư c0phụ, người 1nhìn kìa, 0cđẹp quá! adĐó là gì? aLà mây sao?”

Tuấn

50nhan của Tiêu Tịch nhướn lên 4amột nụ 6bcười, nhẹ 13nhàng nói: 0d“Nhược 01Nhi, đó là 5hoàng hôn.”

Nhìn

5gương mặt 7nhỏ của 1Lãnh Nhược 1Song bị hoàng hôn nhuộm ađỏ, trong felòng Tiêu c7Tịch bỗng 0vui vẻ, Lãnh 47Nhược Song 56không giống 0emẫu thân, 8ngược lại 6bgiống Lãnh 5Như Tuyết bahơn, điểm fduy giống 5Ưu Vô Song 57chính là đôi mắt, e8trong đôi 2mắt to chứa dfsự linh động 93giống hệt 9cmẫu thân.

5lẽ, lúc 5dƯu Vô Song acòn nhỏ, 0cũng đáng 5yêu như Lãnh dNhược Song cchăng?

23thực, đối fbvới Lãnh 4eNhược Song, b0Tiêu Tịch 4luôn có một 54chút không 1ehiểu, y đưa dLãnh Nhược 08Song rời khỏi là achỉ thị 5của tổ d6sư gia để 22lại, nhưng d8dù sao, Lãnh fNhược Song 69mới chỉ 3là một dđứa bé 1chưa đầy 1bbốn tuổi, 12lúc đầu b5y còn lo 8dlắng, rời 16xa phụ thân 30mẫu thân 4mình, Lãnh f3Nhược Song asẽ khóc 6clóc.

Nhưng

7khi rời 4khỏi kinh 71thành, trên đường c6về Quân e9sơn, trên a4đường 3này, Lãnh 09Nhược Song 3cư nhiên 3arất ngoan, 3không khóc 45không náo, abiểu hiện c6duy nhất dbgiống một 65đứa bé 1dchính là 5bthích bám 6lấy y không 7abuông, bất cdkể ở đâu, 8dbất kể 6y đang làm 2gì, chỉ 25cần Lãnh Nhược Song 30dậy, sẽ 2bám lấy b8y.

Hơn

cnữa, trên đường đi, Lãnh 3Nhược Song 3rất ít 22nhắc đến 3ephụ mẫu 2mình, càng dkhông vì 46không gặp được phụ 86mẫu mà 1khóc náo.

Lãnh

dNhược Song 6rất yên bdlặng và b5ngoan ngoãn, 6thực sự 9không giống 48như một fđứa bé 16chưa đầy dbốn tuổi, 1nhưng Lãnh 7eNhược Song 71thật sự d5lại là 4một đứa 3ebé chưa fđầy bốn 1tuổi.

Còn

2acó một fbđiểm, khiến dy rất ngờ 1hoặc là, 0Lãnh Nhược 2eSong trước c4nay không d2gọi y là 23thúc thúc 5(chỗ này 0chương trước 44ta xưng hô 3nhầm để Nhược Nhi 4gọi Tiêu 5fTịch là b2thúc thúc), 91trước khi 8dy chưa thu 20nhận Lãnh 76Nhược Song alàm đồ 75đệ, khi 3nói chuyện avới hắn, 9Lãnh Nhược 4dSong đều cdùng ngươi fdđể xưng 47hô, mãi 62cho đến 6khi y nhận f5Lãnh Nhược 10Song làm 8đồ đệ, 5bLãnh Nhược 6Song mới 2dđổi gọi 14y là sư 5phụ.

Nghĩ

aftới đây, 6aTiêu Tịch 3đột nhiên ctự cười 37nhạo mình, 27y đang nghĩ dgì vậy? 13Nhược Nhi d3tuy hành 12động khác fvới những e8đứa trẻ 3khác, nhưng 22lại không dcó nghĩa 9fLãnh Nhược 3Song không 36phải đứa bé, bất 96kể thế f0nào, Lãnh 8Nhược Song 11suy cho cùng 35cũng chỉ 33là một 95đứa bé dchưa đầy 82bốn tuổi mà thôi.

Tịch

4dương rọi 80xuống dư 8quang cuối 87cùng, sau 6đó cũng 4lặn xuống efnúi, hoàng 44hôn giữa 7không trug 1cũng từ 19từ tan biến, c6sắc trời 1cũng dần 56dần tối đi.

Tiêu

fTịch bế a5Lãnh Nhược Song, quay 13người, ctừ từ vào trong nhà.

Còn

1Lãnh Nhược 5fSong nằm 3trong vòng 6ctay y, sớm 0đã nhắm 8cnghiền hai mắt, ngủ 60thiếp đi, 06đôi tay 60nhỏ của 38Lãnh Nhược d1Song, vẫn b4níu chặt 48lấy áo trước ngực 8Tiêu Tịch, 29trên gương 77mặt nhỏ, 1lộ tia ngọt dlịm, hiển 1fnhiên lúc 6này đang 3dcó giấc 3cmơ ngọt 74ngào thuộc về một d7đứa bé.

Nhìn

nụ cười adngọt trên dgương mặt 3nhỏ của Lãnh Nhược daSong, mâu 4đen đạm cbạc của fTiêu Tịch lộ ra tia acười ôn f4nhu, tuấn dnhan góc dcạnh phân 07minh của 95y, từ từ alộ ra nụ 26cười nhạt.

Y

f2nhẹ nhàng dkéo bàn c6tay níu lấy 9áo y của 65Lãnh Nhược 8Song ra, sau 1ađó động 69tác cực 8kì nhẹ c0nhàng đặt 1Lãnh Nhược 0Song về 6giường, 1sau đó đắp 7chăn dày 8cho Lãnh 96Nhược Song.

Trong

arừng núi hoang dã, 5ddù cho bây c4giờ đã dlà đầu chạ, nhưng 6mỗi khi cvào đêm, 0nhiệt độ 6vốn dĩ 60ấm áp sẽ 9từ từ c2hạ thấp, 84nhiệt độ 6cũng trở 81nên cực 5kì thấp, 81Lãnh Nhược aSong còn 2là một 63đứa bé, 1cho nên, 2eTiêu Tịch 2không thể 1không chuẩn b7bị một fgiường 23chăn cho 02Lãnh Nhược 93Song.

Khi

6dtia hoàng dhôn cuối d8cùng ở 6chân trời 1tan đi, cả 93sơn cốc 5phút chốc 2chìm vào 97u tối, Tiêu 47Tịch nóm 93đèn dầu, 0bsau đó lẳng e0lặng ngồi ftrên ghế, nhìn ánh 17đèn âm tối, nhìn 6gương mặt 8angủ say cngọt của 8cLãnh Nhược 79Song.

Trong

9phút chốc, 3atrong lòng cy đột nhiên eccảm thấy 8ninh tịnh 50vô cùng. 2 © DiendanLeQuyDon.com

Những việc

7

trước kia,

tựa như

c2

một giấc

c

mơ, tuy vẫn

5

rõ ràng

41

trong kí

f

ức của

60

y, nhưng

3f

lại không

7

thể quấy

7

nhiễu tâm

thần y.

Những

d

thứ ấy,

c

đã qua đi

4

rồi, những

f7

việc đó,

8

tựa như

61

khói mây

5

thoáng qua,

97

bao gồm

15

cả, tình

cảm của

y đối với

a

nàng, trong

73

giây phút

d

lựa chọn

b7

hoàn toàn

f

buông tay,

61

lòng y, đã

23

vì nàng

mà đau,

d

nhưng nay,

4

còn lại

9

chỉ là

86

sự ninh

6f

tịnh.

4

lẽ, đời

46

người là

2

như vậy,

5

quá cố

b4

chấp, tất

46

cả sẽ

80

trở nên

8

xấu xa,

6e

tựa như

ef

Lãnh Như

9b

Băng và

e6

Ưu Lạc

db

Nhạn u mê

c

không tỉnh.

dd

có lúc,

3

buông tay,

không phải

7

lại có

07

thể đổi

2e

lại bình

5

lặng và

18

hạnh phúc

f

sao?

Giờ

6

đây, Tiêu

fc

Tịch đột

30

nhiên hiểu

6

rõ, năm

07

đó tại

1

sao sư phụ

03

thà ở lại

2

sơn dã cô

c4

tịch, đến

ad

chết cũng

c

không nguyện

c

ý rời khỏi,

a3

trên đời

6

nhiều phân

8

ưu, khó

1

được sư

phụ nhìn

a5

thấu tất

5

cả, cho

d

nên dù ở

84

thời khắc

9

rời đi

cũng bình

54

tĩnh như

81

vậy.

Nghĩ

93

tới đây,

4

lòng Tiêu

Tịch bỗng

5

sáng trong,

thì ra, có

8

thể yên

c6

tịnh, lãnh

c

đạm mà

9

sống, cũng

7

là một

c

loại hạnh

d

phúc.

23

nơi sơn

ef

dã này,

3

thoát ly

0

tất cả

4

tục thế,

rời xa tất

f

cả phân

1

ưu ở đời,

4

không có

99

tình yêu

5

oanh liệt,

0a

nhưng lại

a7

không có

4a

tất cả

72

những phiền

f2

não của

40

tục thế,

f

ai lại có

ba

thể nói,

d9

đây không

7

phải là

5b

một loại

86

hạnh phúc?

Chương a304: phiên 76ngoại Lãnh c5Như Băng d— – độc 9dbạch 1

Ta

82là đại hoàng tử 0của Tây b2Diệm, cũng 0là đương 7kim thái e7tử.

Mẫu

cphi của 7ta chính là f2đương kim 1hoàng hậu, 10cũng là người 26nữ nhân dcó quyền cthế nhất 24hậu cung, 47nhưng mẫu 6phi lại không 46phải là người nữ 3nhân mà phụ 3dhoàng yêu 0nhất.

Khi

3ta còn nhỏ, 7bta đã biết, phụ hoàng 4fkhông yêu b1ta, người 26không yêu 0thương ta, 7cđối với 3ta chỉ có 4nghiêm nghị, 7không có 6sủng ái.

Người

0

trước nay

9b

chưa từng

bf

bế ta, nhưng

1

luôn bế

7

người đệ

1

đệ nhỏ

cb

hơn ta ba

tuổi Lãnh

3

Như Tuyết.

Bởi

f6

vì, mẫu

1

phi của Lãnh

5e

Như Tuyết,

d

là phi tử

a

người yêu

b9

nhất, dù

1d

cho người

b3

nữ nhân

ef

đó đã

9a

chết, người

vẫn yêu

1

hài tử mà

6

bà ta sinh

4

ra.

Nghe

07

nói, khi ta

aa

còn rất

1d

nhỏ, phụ

5

hoàng từng

f

bế qua ta,

67

bởi vì,

3

ta là đứa

d

con trai đầu

7

tiên của

4

người, nhưng

3

nghe mẫu

c1

hậu nói,

từ khi người

2

nữ nhân

5c

ấy vào

65

cung, người

14

đã bắt

18

đầu lạnh

2c

nhạt với

d

mẫu hậu.

Mẫu

5

hậu hận

8

người nữ

3

nhân ấy,

5

khi ấy, ta

3

còn rất

b5

nhỏ, không

46

biết mẫu

01

hậu tại

1

sao hận bà

a6

ta, nhưng

74

sau này, khi

9

ta từ từ

lớn lên,

25

ta mới biết,

2

mẫu hậu

5

hận bà ta

2

là vì phụ

5

hoàng yêu

1

bà ta.

Lúc

8e

Lãnh Như

cc

Tuyết còn

6

rất nhỏ,

8

người nữ

4

nhân ấy

9b

đã chết,

1

là mẫu hậu

6

hại chết

6

bà ta, ta

f

tin rằng

f3

điểm này,

5a

phụ hoàng

7f

biết rõ,

d

nhưng người

8

không hề

e1

làm gì mẫu

c2

hậu, ngược

1

lại vào

27

năm ấy,

34

lập ta làm

c0

thái tử.

Nhưng

đối với

hai đứa

con trai của

d

người nữ

6

nhân ấy

1

lại cực

2b

kì yêu thương,

63

yêu thương

45

có thừa,

70

thậm chí,

8

không cho

phép mẫu

e9

hậu và ta

8

đến gần

6b

họ nửa

dd

bước.

Sau

e6

khi ta từ

3

từ lớn

3

lên, ta bắt

c

đầu hiểu

ra, kì thực,

1

phụ hoàng

c3

tuy không

c9

làm gì mẫu

a

hậu, nhưng

57

trong lòng

00

người lại

1c

rất hận

92

mẫu hậu,

4

từ sau khi

8d

người nữ

a8

nhân ấy

b5

chết, người

chưa từng

5

đến tẩm

cung của

3

mẫu hậu.

Người

c

không hề

ac

làm gì mẫu

1

hậu chẳng

d3

qua là vì

d

nhà mẫu

c5

thân của

0f

mẫu hậu

6

có thể lực

0

không nhỏ

5b

trong triều.

7

© DiendanLeQuyDon.com

Người là 1dhoàng đế, dcho nên người 7không thể f7vì người 1nữ nhân b9mà mình yêu adthương bị 9mẫu hậu c0hại chết 9mà phế đi e9ngôi vị 1bhoàng hậu 0của mẫu b7hậu, nhưng c9người lại fcó thể lạnh 7nhạt với b5mẫu hậu, fdtrong cung, 7một người 28nữ nhân 9bbị trượng 1phu của mình 6lạnh nhạt afmới là điều 74đáng thương 67nhất.

Ta

không hận 6phụ hoàng 58đối xử e7với mẫu 02hậu như fvậy, nhưng feta lại hận 8cLãnh Như 74Tuyết đoạt f8đi sự yêu edthương của f4phụ hoàng 4mà vốn dĩ 5athuộc về 20ta, bởi vì 6hắn, phụ 3hoàng không f4còn sủng fái ta, bởi vì hắn, fphụ hoàng cmới lạnh nhạt với 7cta như vậy, 1nếu như eakhông có 90hắn, ta có 87phải vẫn cđược sự 9chú ý của 2phụ hoàng?

Điều

này, ta không adbiết, điều cbduy nhất e7ta biết chính flà, ta hận ddhắn. Cho 5nên, ta luôn 3fngầm phá 9ahoại những c2gì hắn có 7dđược.

Một

lần vô ý 58biết được, 5ehắn và cung 8nữ thân 8cận có tư 6tình, cơ hội như cvậy, ta sao d1có thể bỏ 27lỡ được?

Ta

83cố ý đưa 3thái giám 8thân cận e2phụ hoàng a2đến đó 4trong lúc d3hắn và người 5cung nữ đó 4đang quấn 58quýt lấy 7dnhau, quả 17nhiên, tên dcthái giám 2ấy đã e9bẩm báo cvới phụ hoàng những 3fgì hắn ta 36nhìn thấy, 1phụ hoàng fđại nộ, 56trong lòng 07ta thầm vui 9mừng, tưởng frằng từ 5cnay về sau, 2phụ hoàng 5dsẽ đối 8xử với c2ta như trước 92kia, lạnh 87nhạt với 3hắn, không 2acòn sủng 0dái hắn 4nữa.

Nhưng

9ta đã sai, 2sau khi phụ 9dhoàng biết 3được tư ddtình của fhắn với 5người cung 8anữ, chỉ dvội vàng f1chỉ hôn dngười cung 8dnữ đưa a7khỏi cung, 1đối với 8ehắn, vẫn 3sủng ái dcó thừa 0bnhư trước.

Trong

9lòng ta không 7cam tâm, nhưng 5cũng không 94thể làm fagì.

Ta

ftừ từ lớn flên, ta đã atrở nên 47trầm tĩnh 77đi rất nhiều, ta 4bắt đầu 8biết, những fhành động 6anhỏ trước 9kia của mình, alà không athể làm 4fgì hắn, 25hơn nữa, 90bởi vì chuyện 5lần ấy, 4không những b0không đã b7kích được dhắn, ngược 9lại còn akhiến hắn 7phảng phất dnhư thay đổi cthành một 5fcon người 3khác, bắt c5đầu đối achọi với c1ta ở trong 0triều đình.

Ta

2và hắn, 24quan hệ cũng 74trở thành 3lửa với 9nước theo athời gian, 86và đại 23thần trong 60triều, trở 1cthành công a8cụ lôi kéo 5fcủa bọn 6ta.

Hắn

7aluôn gần 79gũi với 1Ưu Lạc 6Nhạn nữ 4enhi của thừa fctướng Ưu 4Thành Minh, 3bcó tin tức ftruyền ra, 2hắn đã f2đến phủ 15thừa tướng 6đề thân.

Ta

59đương nhiên 7ckhông chịu 7fthua kém, 1Ưu Thành b2Minh thân là thừa ftướng, thế 4alực trong ftriều không 4thể xem thường, 24ta nào có 1thể bỏ 21qua cơ hội 95lôi kéo ông 3ta? Hắn đến 48phủ thừa 2tướng đề athân sao? 3Vậy thì, 94ta cũng đi, f1ta muốn xem 8xem, Ưu Thành 08Minh lão hồ cly ấy làm 3esao cự tuyệt 50ta?

Hơn

2nữa, chính 5trong lúc dnày, một 9thiếu niên 7thần bí 1xuất hiện, 8ddung mạo 1của y cực bckì bình thường, c4nhưng trên 1người lại 3phát ra khí 9dchất tựa như thần 5atiên.

Y

10nói với 2ata, muốn 6ta cưới 5eđại nữ d4nhi từ nhỏ 5ngốc nghếch 2dcủa Ưu Thành 5Minh làm thái atử phi, bởi 5vì, con ngốc c1đó chính 9alà người c4định mệnh 14trong truyền athuyết.

Ta

63nghe lời 5cnói của y, trong lòng 54bất giác 2cười lạnh, 42ta căn bản 7không tin fey, ta hoài banghi y là cengười Lãnh 67Như Tuyết phái đến, 1hắn cố 17ý muốn fta cưới một con ngốc làm phi, để 6thái tử 76ta trở thành d7trò cười dfcủa thiên 5ehạ, ta sao 8fcó thể để 56hắn vừa a8ý?

Cho

34nên, trước 3akhi thành cthân, ta cho 4người đến 83thầm mua 93chuộc mẫu 75thân Ưu Lạc dfNhạn, bảo 4abà ta khuyên nữ nhi bà 25ta.

Quả

c0nhiên, người 5nữ nhân 5đó vì tham 19vinh hoa phú 25quý, mẫu 47nữ hai người 0fvì sau này 2có thể trèo bflên địa davì càng cao 23quý hơn, dtrong ngày d4đại hôn, 7cố ý tự biên tự 1ddiễn một 8màn kịch 7chay lên nhầm fkiệu hoa.

Ta

6đúng như 8bý nguyện acưới Ưu cLạc Nhạn 3làm thái 18tử phi, còn 3Lãnh Như 4Tuyết cũng 71vì hôn sự 4này mà mất 25thể diện. a © DiendanLeQuyDon.com

Đây vốn

84

dĩ là kết

8

cục tốt

0

đẹp nhất.

Nhưng,

5

sự việc

c

xảy ra sau

9

đó, sự

việc này,

55

lại là việc

a

làm mà cả

đời này

69

ta hối hận

5e

nhất.

Nếu

8

như biết

5

được,

4

con ngốc

1a

khi ấy là

a3

nàng, vậy

2

thì, ta tuyệt

fa

đối không

d

làm như vậy,

4

nhưng mọi

f

việc hối

6e

hận đã

26

muộn, là

chính tay

ta đẩy nàng

1

vào tay Lãnh

9

Như Tuyết.

Bởi

1

vì hiếu

2e

kì, ta đêm

16

khuya lẻn

f

vào thất

f

vương phủ,

4

và vô tình

c

gặp được

c

nàng, nàng

bc

khi ấy đang

f

hôn mê, ta

23

không hề

29

biết thân

2d

phận của

6

nàng, bởi

5

vì, nàng

63

bị Lãnh

f

Như Tuyết

13

gián làm

cf

a hoàn, còn

d

ta, cũng chẳng

aa

qua cho rằng

02

nàng chỉ

9

là một a

4c

hoàn không

7

quan trọng

7b

trong thất

3

vương phủ.

Nhìn

a7

vẻ yếu

94

ớt của

26

nàng dưới

77

ánh trăng,

e1

dung mạo

ef

xinh đẹp

84

nghiêng thành

3

ấy, khiến

6

cho người

4

luôn lãnh

32

mạc như

ta, thần

4

sai quỷ khiến

a1

mà cứu nàng,

6

đồng thời,

7a

càng tùy

40

ý để lại

f

một mảnh

c3

vải trêu

2

ghẹo nàng.

Chương

d

305: phiên

76

ngoại Lãnh

77

Như Băng

1

— – độc

5

bạch 2

Vốn

7

dĩ, chỉ

d

là hành động

aa

nhàm chán

2

nhất thời,

6f

thuận tay

fd

để lại

21

mảnh vải,

4

chỉ là hứng

e5

thú nhất

7a

thời của

f2

ta, rất nhanh

aa

ta đã quên

21

người a

50

hoàn hôn

3

mê trong thất

d

vương phủ

0

kia, vì dù

d1

sao, đó cũng

7

chỉ là một

4

a hoàn, dù

6

cho nàng được

88

thị vệ

60

tâm phúc

d4

của Lãnh

e4

Như Tuyết

e1

— Ngạo

65

Phong đích

1a

thân đưa

ae

về phòng,

dc

cũng chẳng

bc

qua là một

3

a hoàn, đối

với đại

b9

kế của

8b

ta, cũng không

0

có ảnh hưởng

f

gì, càng

54

không có

f

giá trị

lợi dung

gì!

Vốn

f

dĩ tưởng

rằng việc

3

này sẽ qua

0

đi như vậy,

4

nhưng mấy

e0

ngày sau,

44

ta lại nhận

6a

được mệnh

97

lệnh của

90

phụ hoàng,

b1

bảo ta đi

c1

tìm Lãnh

8

Như Phong

9

cự hôn kia

0

về cung.

Ta

76

biết, Lãnh

12

Như Phong

3

lúc này đang

2

trốn trong

46

thất vương

8d

phủ, còn

2

ta, trong ngày

a2

đại hôn

30

đã chiếu

55

tướng Lãnh

f5

Như Tuyết

17

một bàn,

90

còn chưa

22

đi xem kịch

90

hay, cơ hội

ca

như vậy,

3

ta sao có

e1

thể bỏ

a9

qua?

Cho

7

nên, sau khi

6f

ta nhận được

8

mệnh lệnh

c0

của phụ

dc

hoàng, rất

c9

nhanh đã

47

đưa thị

86

vệ đến

5

thất vương

d

phủ.

Nếu

2

như ta biết

c3

được,

3

lần đi thất

vương phủ

0

này sẽ gặp

f

nàng, sẽ

d4

khiến bản

0

thân ta hối

c1

hận cả

21

đời, vậy

f6

thì ta sẽ

d

tuyệt đối

20

không đi.

Nhưng

58

trên đời

70

này không

a2

có thuốc

12

hối hận,

f

lần ấy

4e

ta đến đó,

và gặp được

a

nàng, người

a hoàn trong

9

đêm tuyết

80

ta tùy ý

8

cứu không

11

lâu trước,

c4

quà gặp

09

mặt của

3e

nàng rất

d2

đặc biệt,

9

đặc biệt

af

đến nỗi,

c

lần nữa

36

gặp lại

6

ta, cả người

f

vô ý sà

2

vào lòng

0

ta.

Nếu

95

như không

f6

phải nhìn

8

thấy mấy

b3

con chó to

hăm hăm sau

3a

lưng nàng,

1

ta còn tưởng

c

rằng đây

6

là một

08

màn mĩ nhân

35

kế do chính

3

tay Lãnh

f

Như Tuyết

29

bày bố.

Nhưng,

5b

đây không

6

phải, bởi

e9

vì, ta nghe

9b

thấy Lãnh

6

Như Tuyết

1

trầm mặc

db

gọi ra tên

d

nàng, nàng

không phải

71

a hoàn, nàng

chính là

đại nữ

5

nhi từ nhỏ

0

ngốc nghếch

1

của Ưu

9

Thành Minh,

0b

vương phi

3

của Lãnh

ef

Như Tuyết.

Nghe

6

thấy lời

4f

của Lãnh

0

Như Tuyết,

ta giật

85

nảy mình,

5

cả kinh

2

thành này

b6

ai cũng biết,

6

đại nữ

7f

nhi của

6

Ưu Thành

42

Minh không

7

những từ

6d

nhỏ ngốc

8

nghếch,

c8

càng xấu

1

xí như ác

5

quỷ, người

5

nữ tử

4

đẹp linh

6

động, đẹp

1

đến nghiêng

9b

thành này

88

chính là

0a

con ngốc

13

trong miệng

b7

mọi người?

Không

d

những ta,

6d

ngay cả

a9

Lãnh Như

6

Phong bên

6f

cạnh cũng

3

hiển nhiên

ed

cực kì

d

kinh ngạc,

80

và không

3

biết tại

a1

sao, khi ta

e4

nhìn thấy

39

nàng hạ

64

giọng cúi

7

người,

d

trong lòng

rõ ràng

3d

là cực

f

kì hổ thẹn

8

nhưng vẫn

0

tỏ ra như

a4

không có

d8

gì, lúc

b0

nàng cãi

d5

nhau với

2

Lãnh Như

f

Tuyết, trái

91

tim lạnh

55

băng của

20

ta, phút

a

chốc dịu

f

lại hẳn.

Ta

5a

có hứng

ec

thú rất

8

lớn đối

5f

với nàng,

1e

trong phút

f1

chốc, ta

cb

cư nhiên

5f

có ý niệm

ab

hoang đường

c7

muốn **

3

(bị mất

dc

hai chữ

c4

này) cùng

2

Lãnh Như

Tuyết.

Nhìn

8e

vẻ mặt

5

của Lãnh

a

Như Tuyết,

7

hắn hiển

7

nhiên đối

2f

với nàng

1

không tốt,

2

nhưng người

a

phát hiện

1d

cái đẹp

7

của nàng,

5

lại không

38

phải chỉ

1

có ta, tên

5

Lãnh Như

4

Phong kia,

6

ánh mắt

c7

nhìn nàng

57

cũng thoáng

a

tia sáng

db

ám muội,

hắn ta muốn

2e

làm gì?

0

Không lẽ

ce

hắn ta cũng

thích đệ

dd

muội của

5d

mình sao?

Trong

f7

lòng ta cười

b4

lạnh, một

2a

màn kịch

hay, không

9

phải sắp

72

bắt đầu

8

rồi sao?

Trở

1

về phủ

a

thái tử,

f

trong lòng

d

ta cư nhiên

8

nhớ nhung

9a

không nguôi

2

đối với

4

tiểu nữ

7

nhân kia,

8

thậm chí,

10

rất muốn

58

gặp lại

nàng lần

2

nữa!

Do

đó, ta mượn

7

cớ sinh

7

thần của

a5

Ưu Lạc

7

Nhạn bày

2

tiệc, nhân

4

cơ hội

f

mời Lãnh

4e

Như Tuyết

8

và nàng

c

cùng đến,

2

cớ của

8

ta rất tuyệt

55

diệu, là

5a

dùng thân

c

phận tỉ

1

muội của

d

Ưu Lạc

90

Nhạn và

d

nàng mời

nàng.

Ta

30

biết, như

vậy thì

Lãnh Như

f

Tuyết sẽ

e7

không cự

4a

tuyệt, bởi

26

vì, hắn

e8

luôn không

b1

cam tâm Ưu

a

Lạc Nhạn

54

gả cho ta,

96

một mực

f

luôn canh

47

cánh trong

8

lòng việc

8

lên nhầm

3c

kiệu hoa

1b

hôm đại

5

hôn.

Bất

84

kể hắn

4

thật sự

2

yêu Ưu Lạc

2

Nhạn, hay

c

chỉ là

f

để lấy

1

lại thể

6f

diện, hắn

d

đều sẽ

a

không cự

f

tuyệt lời

0

mời của

22

ta.

Ngày

79

hôm đó,

7

cuối cùng

f

cũng đến,

ta lần nữa

04

gặp được

5

nàng, nhưng

3f

khác với

1

lần trước,

c

khi ánh mắt

3d

đầu tiên

2a

ta nhìn thấy

0

nàng, nàng

d

cư nhiên

ba

chui rúc

5

trong lòng

f

Lãnh Như

1

Tuyết, nhìn

1

hai người

4

thân mật

65

ôm lấy

7

nhau, trong

66

phút chốc,

trong lòng

54

ta bỗng

a

nhiên có

6f

sự đố

c

kị mãnh

1a

liệt!

Sự

42

đố kị

đó mãnh

cc

liệt biết

8

bao, mãnh

ba

liệt đến

mức ta cơ

e6

hồ suýt

d

nữa mất

c

khống chế

10

tiến lên

d2

trước tách

6

họ ra, ta

43

kinh ngạc

1

sức ảnh

32

hưởng của

8a

nàng trong

3c

lòng ta,

4

đồng thời

58

lại càng

a

kiên định

7

quyết tâm

f

muốn có

f

được nàng.

f

lẽ là do

3

sự xuất

3

hiện của

36

Ưu Lạc

d3

Nhạn, Lãnh

e7

Như Tuyết

6

cuối cùng

3

cũng buông

1a

nàng ra,

f

nhưng nàng,

8b

lại dường

03

như không

2

để tâm

6

sự ám muội

43

giữa Lãnh

b6

Như Tuyết

7d

và Ưu Lạc

50

Nhạn, ngược

a

lại đôi

4d

mắt to linh

1d

động, phảng

7a

phất như

8

đang bày

4e

tính gì

c

đó, vẻ

d

mặt ấy

a

thật khiến

47

người ta

2

rất yêu

1

thích.

9

tiếp sau

5f

đó, nụ

08

cười thoải

5

mái đó

1

của nàng,

1

cùng với

c

ứng đối

4

hợp lí,

73

nào có nửa

66

chút giống

3

bộ dạng

92

điên khùng?

Trong

d

yến tiệc,

c1

nàng định

trước mặt

da

mọi người

d

nói ra chân

tướng thật

sự trong

4

đêm đại

6

hôn, đây

7

vừa đúng

7

ý ta, nếu

0

như việc

4d

Ưu Lạc

d

Nhạn cố

35

ý lên nhầm

8

kiệu hoa

a

bị mọi

9

người biết

3

được,

c2

vậy thì,

9

ta có phải

1

càng có

87

lí do, để

2

nàng trở

e2

về bên

9a

cạnh ta?

Hơn

97

nữa, dù

1

cho không

thể cưới

92

nàng về,

1

nhưng lại

40

có thể

dc

đả kích

d4

Lãnh Như

c0

Tuyết một

29

cú.

Nếu

9b

như hắn

biết, Ưu

Lạc Nhạn

9

luôn nói

f2

yêu hắn,

3

trong ngày

9

đại hôn,

06

bản thân

d

cố ý lên

c

nhầm kiệu

ce

hoa, vậy

a

thì hắn

63

sẽ thế

1

nào? Người

80

kiêu ngạo

0

như hắn,

97

nhất định

d6

sẽ tức

chết chăng?

Trong

9

lòng ta đang

34

tính toán,

7

nhưng Lãnh

7e

Như Tuyết

86

lại đột

a8

nhiên thay

d6

đổi chủ

4

ý, hắn

f8

bỗng ngăn

ae

nàng lại,

0

hắn là

30

vì Ưu Lạc

8a

Nhạn sao?

9

Ta cười

4

lạnh một

e4

tiếng, Lãnh

c

Như Tuyết,

ngươi thật

a

sự là mù

65

mà, bên

a

cạnh người

9c

có bảo

9

bối, ngươi

4

lại không

3

biết trân

67

trọng, mà

3

đi yêu một

4

người nữ

c4

nhân tham

9

vinh hoa phú

91

quý như

75

vậy?

02

lẽ là sợ

a

nàng nói

ra chân tướng,

08

Ưu Lạc

2

Nhạn đã

0

mượn cớ

16

tỉ muội

c

tương tụ,

3

cùng nàng

a

rời khỏi

1

khi yến

c1

tiệc còn

97

chưa kết

a0

thúc.

Trong

7e

lòng ta tự

fd

khắc biết

0

Ưu Lạc

1

Nhạn đang

ba

định làm

b8

gì, nhưng

c

ta không

6d

hề ngăn

0

cản, bởi

88

vì, chỉ

fb

có như vậy,

5f

mới có

thể thuận

6

lợi cho

6f

ta đả kích

6

Lãnh Như

2a

Tuyết và

có được

4

nàng!

Tiếp

23

theo đó,

9

Lãnh Như

9

Tuyết rất

nhanh đã

88

mượn cớ

cf

rời khỏi,

28

ta biết,

6

hắn kì

a

thực muốn

6

đi xem Ưu

1

Lạc Nhạn,

ta cũng không

02

ngăn cản,

e8

ngược lại

f8

còn mời

8

Lãnh Như

c

Phong theo

0f

sau rời

6

khỏi yến

tiệc. Bởi

ef

vì, ta muốn

7

tận mặt

56

xem màn kịch

f

sắp diễn

8

ra kia!

Chương

0

306: phiên

3

ngoại Lãnh

d3

Như Băng

3

— – độc

2f

bạch 3

Kịch,

2

cũng có

thể tính

a

là đặc

9

sắc, nhưng

2

khi ta nhìn

6

thấy nàng

31

toàn thân

8

đầy máu,

8

nằm ở

44

dưới đất,

6

lòng ta bỗng

3

chốc nhói

cd

đau, nộ

8e

khí và không

a3

nỡ trong

9

lòng ta phút

39

chốc khiến

8

ta không

98

nghĩ nhiều,

fc

vạch trần

8

âm mưu của

51

Ưu Lạc

e3

Nhạn trước

0

mặt Lãnh

4

Như Tuyết.

Vẻ

3e

mặt của

5

Lãnh Như

1c

Tuyết rất

4

đặc sắc,

3

nhưng ta

d

đã không

có thời

6

gian xem,

c

điều duy

84

nhất trong

3

lòng ta muốn

9

làm chính

là, muốn

39

cứu nàng,

7

không thể

9

để nàng

7

có chuyện,

fd

nếu không,

fe

ta hối hận

a

cũng không

7b

kịp.

Ta

b3

cũng thật

54

sự làm

6

như vậy,

ce

ta trước

5a

mặt Lãnh

3b

Như Tuyết,

d

ôm vương

4b

phi của

hắn trong

6

tay rời

30

khỏi.

Ta

0

không biết

4a

giờ khắc

c3

ấy trong

6

lòng Lãnh

af

Như Tuyết

1e

nghĩ gì,

9

nhưng ta

91

lại biết,

9d

nếu như

f

không nhanh

8

chóng cứu

8b

nàng, nàng

3

sẽ vì mất

bf

quá nhiều

c

máu mà chết

5

đi. Ta không

50

thể để

a

nàng chết.

Ta

0

lần nữa

f

đã cứu

01

nàng, nhưng

fc

cũng lần

46

nữa mở

3

mắt nhìn

29

nàng rời

1a

khỏi, trở

ac

về bên

c

cạnh Lãnh

2b

Như Tuyết.

Ta

0

nhìn nàng

c3

bị Lãnh

0

Như Tuyết

9

đưa đi,

63

trong lòng

a2

hối hận

khi ấy không

0

nên vạch

2

trần bộ

7

mặt thật

f

của Ưu

02

Lạc Nhạn

c

trước mặt

f

Lãnh Như

f

Tuyết sớm

41

như vậy.

Nếu

9b

như hắn

7

không biết

27

chân tướng,

a8

phải chăng

2f

hắn vẫn

3c

còn thương

c

tiếc Ưu

1

Lạc Nhạn?

9

Phải hắn

ae

chăng vẫn

0

ghét nàng

9c

như trước

7b

kia?

Ta

ad

không biết,

c

nhưng việc

6

đã đến

09

nước này,

f9

không phải

ec

ta có thể

d

khống chế

50

được.

Phụ

e4

hoàng bí

69

mật triệu

4

kiến nàng,

và đưa

49

ra một quyết

9

định ngoài

f

dự đoán,

7

để nàng

a6

đến Lăng

5

Phong huyện

38

trị thủy.

Ta

không biết

a

được hay

18

không, bởi

0c

vì, ta căn

4

bản không

1

tin, một

nữ tử

4

yếu đuối

22

nhỏ nhắn

f6

như nàng

f

biết trị

49

thủy, còn

18

ta càng không

4b

tin, nàng

c

là người

a9

định mệnh

a8

gì đó,

0

nếu như

9e

là vậy,

6e

khi còn nhỏ

2

nàng hà

7

tất giả

77

điên ngốc

0

nghếch?

Trong

9

thất vương

9

phủ truyền

f

ra tin tức,

f8

nói là Lãnh

c7

Như Tuyết

12

từng vì

7

nàng mà

ad

chịu một

2

đao của

b9

thích khách,

32

sau khi vết

8d

thương khỏi,

96

còn đuổi

d

theo đến

8

Lăng Phong

7

huyện.

Trong

2

lòng ta cười

c9

lạnh, Lãnh

e9

Như Tuyết,

4f

quả nhiên

9

bắt đầu

9

chú ý đến

4a

nàng rồi

1e

sao?

Trong

3

lòng ta tuy

1

chua chua,

86

rất không

3a

dễ chịu,

2c

nhưng ta

4

lại không

như Lãnh

b0

Như Tuyết,

f0

vứt bỏ

7

tất cả,

9

chạy đến

Lăng Phong

4a

huyện chỉ

1b

vì để

7

gặp nàng.

Ta

20

là thái

8d

tử, ta có

0

thứ ta phải

e9

có được,

08

cũng có

2

nguyên tắc

3

của ta,

c5

tuy ta đối

3

với nàng

4

luôn vô

9d

cớ mềm

60

lòng, luôn

52

thường

c

không tự

chủ nghĩ

0

đến nàng,

nhưng ta

85

sẽ không

vì nàng

2b

mà bỏ tất

1

cả những

gì thuộc

c

về ta.

Tiếp

c3

sau đó,

0

ta cả ngày

1

bận bịu

49

chính sự,

6

ta cố ý

1

phái người

a

phát tán

42

tin tức,

9

nói Lãnh

d

Như Tuyết

1

là vương

27

phi xuất

4

sắc nhất

d9

Tây Diệm

c

ta, ta muốn

1c

công chúa

6b

đến hòa

2

thân của

61

Tử Việt

7

quốc làm

98

cho Lãnh

8f

Như Tuyết

3d

trở tay

7b

không kịp.

Kế

30

hoạch của

fe

ta đã thành

ae

công, công

9

chúa Tử

b2

Việt quốc,

6

quả nhiên

4e

chọn Lãnh

2

Như Tuyết,

và, Lãnh

5c

Như Tuyết

f

cũng bất

b8

ngờ từ

7

nàng.

Nhưng,

0

điều khiến

4c

ta ngờ hoặc

6

là, Lãnh

96

Như Tuyết

c

cư nhiên

7

cự tuyệt

1

thành thân

a

với công

f

chúa Tử

7c

Việt quốc,

9

và bị phụ

hoàng đánh

96

vào địa

d

lao.

Nhưng

1a

mà, điều

dc

này đối

f3

với ta mà

0

nói, thật

a

sự là một

3

điều đáng

f

mừng.

Tuy

c

nhiên, trong

45

lúc ta còn

5d

chưa kịp

1

ăn mừng,

7d

một tin

tức kinh

9

người đã

e5

truyền đến,

b7

Lãnh Như

0

Tuyết cư

70

nhiên được

d0

cứu ra,

2

và người

1a

cứu hắn,

c0

không phải

48

là ai khác,

d6

mà chính

8

là nàng.

Hơn

nữa, họ

7

bây giờ

6

đã được

1

phụ hoàng

3

đưa rời

1d

khỏi kinh

8

thành đi

5f

tìm bảo

ae

tàng trăm

c7

năm trong

64

truyền thuyết.

d4

thể để

c

phụ hoàng

5

không tiếc

f5

mạo hiểm

b6

rạn nứt

2

với Tử

f4

Việt quốc

mà làm như

vậy, không

c

lẽ, nàng

f

chính là

98

người định

6

mệnh mở

56

ra bảo tàng

06

trăm năm

trong truyền

2a

thuyết đó?

Trong

83

lòng ta bắt

đầu thấp

38

thỏm không

6

yên, bởi

a5

vì, ta đã

a8

từng trong

36

thư phòng

2e

của phụ

1

hoàng xem

5

qua truyền

2

thuyết trăm

5

năm, trong

d

truyền thuyết

a9

nói, chỉ

67

cần được

c7

người định

a

mệnh tương

0

trợ, vậy

thì Tây

4

Diệm sẽ

d1

qua được

kiếp nạn

4

trăm năm,

3

còn người

6b

nữ tử

94

định mệnh

37

sau này sẽ

58

là hoàng

5

hậu tôn

4

quý nhất

7

của Tây

af

Diệm.

Nếu

70

như nàng

f

định sẵn

2

là hoàng

ca

hậu, vậy

thì, nàng

4f

nhất định

09

không thể

ce

thành thân

2

với Lãnh

d2

Như Tuyết!

3

Không thể

7

trở về

2a

bên cạnh

e0

Lãnh Như

9

Tuyết.

Họ

26

lúc này

83

đang ở

c8

Quân sơn

61

xa xôi, ta

6b

không thể

f6

làm gì họ,

0

nhưng ta

27

nhớ lại

a5

người cung

da

nữ Liên

Đường

5

từng có

fd

tư tình

67

với Lãnh

a

Như Tuyết,

2a

Liên Đường

2

đó đã

2

bị phụ

3b

hoàng chỉ

0

hôn, nhưng

7

trong lòng

dc

ả vẫn

55

nhớ nhung

fc

không nguôi

f9

đối với

3

Lãnh Như

Tuyết.

Lại

91

một kế

ad

hoạch hình

1f

thành trong

1

lòng ta,

c

ta lợi dụng

f5

tâm thái

7

muốn báo

2

thù của

4e

Ưu Lạc

18

Nhạn, để

cb

ả ta cố

65

ý tiếp

66

cận Liên

05

Đường,

c

và bắt

ec

đầu chuẩn

3

bị tất

74

cả kế

f6

hoạch.

Liên

9

Đường

4

quả nhiên

2

còn chưa

quên tình

60

cũ với

2d

Lãnh Như

8

Tuyết, cộng

7

thêm ả

ở nhà chồng

3d

sống không

ca

được tốt,

d

cho nên,

8c

ả rất

9c

nhanh đã

5a

đồng ý.

d

© DiendanLeQuyDon.com

Chỉ cần 19ta có thể 62giúp ả ftrở về fbên cạnh 5Lãnh Như cTuyết, ả 1nguyện ý tất cả đều nghe f7theo lời dta phân phó.

Kế

61hoạch thuận alợi như f8vậy, sau afkhi Lãnh 23Như Tuyết cvà nàng 38tìm bảo adtàng trở 54về, một 0acái an bài e0cố ý, hắn 8cuối cùng 8gặp lại 6Liên Đường.

Nói

lại càng 5đáng cười e9hơn, ngày 6họ gặp e6lại nhau, 94chính là 8fngày phụ choàng đem 2hôn sự 0của họ 2chiếu cáo 9btoàn thiên fhạ.

Liên

9Đường 60quả nhiên không phụ 4dkì vọng 8bcủa ta, ceả rất a2nhanh đã 4vào ở trong 8thất vương 1phủ, và asự quật 0cường của 0nàng cũng 27nằm trong afdự đoán 3ecủa ta, kiên quyết 58không chấp fnhận sự bftồn tại edcủa Liên Đường, 23cư nhiên 35không tiếc mượn tay 6aLãnh Như a3Phong, chạy 2khỏi thất cvương phủ.

dcđiều này, 47đúng như 3dkế hoạch 37của ta, 64chỉ cần 0fnàng rời 8fkhỏi thất a6vương phủ, 68ta sẽ có 6thể quang 1minh chính b0đại đón a5nàng về 84bên cạnh 56mình, chỉ d3cần nàng cở lại 5bên cạnh 9ta, những 1thứ khác 81đã không 1còn quang ftrọng nữa, e4đúng không?

Nhưng,

7dviệc sau fđó, lại ckhiến ta aftrở tay không kịp, b4bởi vì 7sự cố 9dý ngăn cản acủa Lãnh 8Như Phong, 4nàng cư 1nhiên ngồi f8xe ngựa, 5đêm khuya 24chạy khỏi, 9avà lúc ta 2fđuổi kịp, 7chiếc xe 2fngựa ấy 2lại ngay 76dưới ánh 0mắt của 1ata, rơi xuống fvực núi, 17tan thành 8amảnh vụn.

Vào

1ngày thứ 0fhai ta tìm 78được tàn 3cốt của a7xe ngựa, 56trong tàn 4cốt của 46xe ngựa, 6chỉ thấy ffmấy vết cđọng của 9máu, không 7ethấy bóng dáng người fđâu.

Nhìn

f2vết máu ctrong hài 9cốt xe ngựa, giây phút 3ấy, lòng 6ta bỗng f4đau như cắt, đau 1ekhông muốn 1sống.

Ta

8không từ 8dbỏ, phái ddngười cơ hồ tìm 2khắp Tây Diệm, nhưng 79cuối cùng avẫn không acthấy bóng d4dáng của 10nàng, cứ 59như vậy, e0tiêu tan 83không thấy 17tung tích.

Chương

d6307: phiên 7ngoại Lãnh 4Như Băng d6— – độc 1abạch 4

Sau

3akhi ta từ 33từ chấp 9anhận sự thật mất 11đi nàng, ngày này 5dcủa năm 7năm sau, nàng lại 9đột nhiên cdxuất hiện, 86nàng khiến 9ta tìm mãi 8không thấy, 8thì ra là fluôn ở 17kinh thành.

Sau

21khi biết 0được tin 6ctức nàng c8vẫn còn csống, ta frất vui 4mừng, nhưng 5dkèm theo 09một tin 0khác, lại d0khiến ta f4phút chốc 8erơi xuống 0đáy vực.

Nàng

88cư nhiên d6đã sinh aahài tử, 2dđã sinh hài tử e0của Lãnh 2Như Tuyết! d8Việc này, ffkhiến ta a9thật sự akhó mà chấp 5nhận, ta c8không thể 2tưởng tượng, 0người nữ 7tử đáng 5yêu lanh ddlợi như 9enàng, cư efnhiên trở 61thành mẫu 6fthân của 9đứa bé 6bhơn bốn dtuổi.

Còn

59phụ thân 9của đứa e9trẻ này 58càng là dngười ta dhận tận c7xương cốt, sao nàng ffcó thể, 24sao có thể dasinh hạ hài tử fcủa hắn?

Ta

2không thể chấp nhận 51sự thật 97này, lúc a7ta biết 0dđược nơi 4eở của fnàng trong 29kinh thành và định 8ra tay, thì 86Lãnh Như Tuyết đã 33giành trước 5một bước bađón nàng 17về thất 0vương phủ!

Trong

84lòng ta đố 6kị, sự ađố kị 4mạnh liệt a9ấy, đang 2gặm nhấm 43tim ta, cách 95biệt năm anăm, tại fsao nàng 8evẫn muốn 9sà vào vòng 6btay Lãnh aNhư Tuyết? cTa không 9fcho phép, 95ta tuyệt 0đối không 3cho phép, 2nàng chỉ 59có thể 3là của ta, nàng 7elà của c3ta!

Mang

aý hận mãnh 4liệt trong balòng, ta d3bước vào 75tẩm thất 63đã năm cenăm không 04đặt chân 68vào của dcƯu Lạc 3dNhạn, nhìn 1angười nữ c2nhân tóc 23dài xõa 4ra, vẻ mặt 2tiều tụy 0trước mắt, 4lòng ta có 5esự chán cghét nói 55không nên c8lời.

Người

2năm năm cctrước dung f4mạo như 3hoa là mĩ 29nhân đệ a7nhất kinh c9thành, trong 7năm năm 3nay, đã bị ta hành dehạ không 53ra hình người, 0cnhưng mà adù cho như avậy, ta 48vẫn không 8có chút 7lòng thương 2atiếc, chỉ 31có sự căm 52hận và chán ghét.

Bởi

fbvì, ả ta 4đã phản 9cbội ta, 1ả ta thân 7elà thái 4tử phi của dbta, nhưng bclại cùng 11một tên d1sát thủ 4hạ đẳng có quan hệ adcâu hợp, dbả ta căn 8bản không d7xứng trở a2thành thái ftử phi của fta, ả ta 14không xứng.

Người

0ta muốn 73không phải 9là ả ta, 27ta không ayêu ả ta, 1nhưng ta 07lại không 0thể bỏ 21qua cho ả 4ta như vậy, fta cho ả bdta uống 36độc dược có độc 02tính mạnh 11nhất, ta 7muốn nhìn cả ta chịu 3đủ hành a2hạ, sau 8đó từ dctừ chết 62đi.

Từ

khi bắt 81đầu, ta b4đã không 4có ý định 54bỏ qua cho a3ả ta, bởi 69vì, đây 47chính là 1cái giá 9ả ta phản 0bội ta!

5eđể đến 2thất vương 5fphủ thám 85thính hư 6athực, vì 4để có 7thể gặp 6được nàng, fta lần nữa 80lợi dụng 4Ưu Lạc 6Nhạn, người f2nữ nhân dngốc nghếch afnày, tưởng 2rằng ta sẽ bỏ 7qua cho ả 1ta, cư nhiên 7ngoan ngoan 9theo ta đi.

c2lẽ, ả 4ta không dangại bị 52ta lợi dụng, 6ả ta đồng edý cùng ta afđến thất 9vương phủ, fcó lẽ là 7vì ả có bcthể gặp 6được Lãnh 23Như Tuyết, edvì dù sao atrong những 87năm này, 71ả ta ở f6trong phủ cthái tử 7fchịu đủ fhành hạ, c9còn Lãnh 43Như Tuyết 6lại là người tình 6cũ của acả ta, ả 4ta là hy 3fvọng Lãnh baNhư Tuyết có thể 85cứu ả 9ta sao?

Nhưng

3emà những 7điều này 3ta không 45quan tâm, f9ả ta bám 7víu lấy 8Lãnh Như 7Tuyết, đúng dđể ta lợi 44dụng, điều aanày sao mà 19không được?

Còn

Lãnh Như 1Tuyết chắc 8đã sớm 3đối với 9ta có phòng 9abị, lần 97này ta đi e6công không 33trở về, 96nhưng không dsao, bởi 9vì, ta đã efbiết nàng 83ở trong 43thất vương 9phủ rồi!

Phụ

6ehoàng trọng dbệnh, bây c7giờ tất e5cả mọi dviệc trong 9cung, đều d8nằm trong 27tay mẫu 09hậu, ta b3cần có 3một tờ 5thánh chỉ dtriệu nàng 7vào cung 5bcó gì khó 7chứ?

Tình

8hình trong 5triều, càng 6ngày càng cckhẩn trương, 38ta gia tăng 87bố trí, ata muốn 2blúc này dcho Lãnh deNhư Tuyết 1fmột đòn 6chí mạng. 54 © DiendanLeQuyDon.com

Khiến hắn

không thể

35

trở mình.

Cách

1

biệt năm

98

năm, ta cuối

8

cùng trong

4d

hoàng cung

9

gặp được

1

nàng, nàng

c

vẫn xinh

6

đẹp như

7f

vậy, đáng

bc

yêu linh

b6

động như

4

vậy, trên

người nàng,

2d

không có

dd

chút gì

e4

nhìn giống

f

là mẫu

64

thân của

4

người khác.

Nhìn

00

dung mạo

50

nghiêng thành

d

của nàng,

a

trong lòng

d

ta mơ hồ,

9d

cư nhiên

8

có cảm

63

giác trở

1e

lại năm

1d

năm trước.

Ta

6

cảm nhận

05

được hành

da

động chỉ

4

để ứng

f

đối của

c

nàng đối

7

với ta,

trong lòng

62

ta tức giận,

f

ta bắt ép

làm ra một

1

số cử

5a

động thân

de

mật với

nàng, ta

11

bị ngọn

98

lửa đố

kị làm

f

cho mù quáng,

9

giây phút

70

ấy, ta chỉ

09

muốn nàng

f5

trở thành

98

nữ nhân

d6

của ta!

Nhưng

2

khi ta nhìn

8

thấy mặt

nàng đầy

83

nước mắt,

6

bộ dạng

bất lực

9

và sợ hãi,

07

ta bỗng

7a

chốc mềm

3

lòng, đối

d4

diện với

c

nàng, ta

c5

cư nhiên

f

không thể

33

xuống tay!

Mãi

5

đến lúc

10

này, ta mới

d

hiểu, thì

0d

ra ta sớm

cf

đã chìm

6

đắm sâu,

61

vị trí

5

của nàng

df

trong lòng

a

ta, đã vượt

11

qua sự tưởng

70

tượng của

8

ta.

Trong

79

cuộc đối

9

thoại sau

5e

đó, ta biết

a3

nàng vẫn

4

chỉ là

8

ứng đối

6

với ta,

3a

nàng căn

3f

bản không

d0

yêu ta, người

2d

nàng yêu

e5

là Lãnh

f

Như Tuyết,

nhưng ta

d

lại cam

d

tâm tình

f6

nguyện bị

48

nàng lừa,

2

biết rõ

c

là lời

9

nàng nói

9b

toàn là

c7

lừa gạt

c4

ta, nhưng

7

ta thà tin

3

đó là thật!

Ta

8

không thể

9

tổn hại

f

nàng, nhưng

8

không có

89

nghĩa là

4

bỏ qua Lãnh

9

Như Tuyết,

6

sau khi tỉ

3

mỉ bày

0

kế hoạch,

2e

ta dẫn binh

b8

trực tiếp

ae

vào thất

5

vương phủ,

8

vốn dĩ

mọi thứ

4f

cực kì

5

thuận lợi,

18

nhưng, ta

3

lại sai

c

rồi, ta

16

sai quá lớn.

Thì

7

ra, tất

6

cả chẳng

dd

qua là âm

27

mưu của

2a

phụ hoàng,

08

và âm mưu

3

của người

a6

chính là

a

trừ đi

0b

ta.

Trong

9a

lúc tức

5

giận, ta

2

giết người

d6

đến tuyên

90

chỉ, chuẩn

68

bị xong

ba

cá chết

6

lưới rách.

Tuy

4

nhiên, chính

8

trong lúc

f

này, nàng

7a

lại xuất

09

hiện, nàng

0

vội vã

31

đi về phía

62

Lãnh Như

c

Tuyết, và

tỉ mỉ

9

băng bó

2

vết thương

c

cho hắn,

4

và đối

3

với người

0

đứng đối

4

diện như

9

ta, nhìn

97

như không

77

thấy.

Trong

58

lòng đau

đớn, đây

c

là tại

1

sao? Tại

83

sao? Nàng

d

tại sao

lại xuất

2

hiện ở

9

đây? Nàng

e8

không phải

c3

ở hoàng

2

cung sao?

Sự

3

lãnh khốc

dd

vô tình

40

của phụ

c

hoàng, cùng

2e

với việc

4

nhìn như

a9

không thấy

ba

của nàng,

91

khiến lòng

f

ta chịu

62

đả kích

1

lớn, ta

5

ôm tia hy

17

vọng cuối

2

cùng, hỏi

8

nàng trong

8

lòng có

3b

ta hay không.

Nhưng,

e1

câu trả

6

lời của

a

nàng, lại

37

đánh ta

xuống vực

f

sâu của

4

địa ngục,

56

thì ra, từ

b3

trước đến

3a

nay đều

b7

là ta tự

d

mình đa

1

tình, trong

1f

lòng nàng,

c8

căn bản

3

không có

0

ta, thậm

6

chí ngay

a

cả một

5

chút vị

f

trí cũng

d

không có!

Ta

a1

tuyệt vọng

f

rồi, ta

0

mất đi

e0

tất cả,

ce

cũng mất

f0

đi nàng,

4

ta không

27

cam tâm,

ta thật

4

sự không

cam tâm!

Nhìn

40

bóng dáng

62

nàng dìu

69

Lãnh Như

66

Tuyết rời

e8

khỏi, ta

c

đã bị

6

sự tuyệt

92

vọng và

40

đố kị

e1

căm hận

trong lòng

c

ép đến

mất lí

2d

trí, trong

ba

giờ khắc

bf

đó, điều

1b

duy nhất

1

ta nghĩ trong

20

lòng, cư

5

nhiên là

95

muốn Lãnh

1c

Như Tuyết

9

chết, chỉ

9

cần hắn

1c

chết nàng

6f

sẽ trở

2

về bên

97

cạnh ta,

chỉ cần

hắn chết,

a

ta mới có

thể đoạt

0

lại tất

09

cả những

c0

gì thuộc

7

về ta.

Chương

16

308: phiên

d

ngoại Lãnh

2e

Như Băng

a2

— – độc

5f

bạch 5

Trong

c7

giấy phút

ấy, ta bất

4b

chấp tất

46

cả xông

7e

về phía

16

Lãnh Như

21

Tuyết, mũi

f5

kiến sắc

de

nhọn căm

hận đâm

6

về phía

d0

hắn, không

0a

có chút

7

do dự và

1c

trì trệ,

4

trong giây

3a

phút ấy,

3a

ta biết,

ta thật

aa

sự muốn

10

hắn chết,

a

dù cho có

c

cùng nhau

d

chết, ta

c

cũng không

cd

tiếc.

Nhưng,

nhưng tại

f

sao, tại

11

sao nàng

8d

lại không

5b

màng thân

8

mình chắn

1c

mũi kiếm

0

cho hắn?

4

Khi ta không

d2

thu được

b8

thế, mũi

0

kiếm nhọn

1f

đâm sâu

vào ngực

fe

nàng, trong

3

giấy phút

8

ấy, tim

a

ta phảng

3f

phất như

a

bị thứ

e4

gì đó xé

6

toạt ra.

Đau,

0e

cơn đau

af

trước nay

chưa từng

ca

có, tràn

38

ngập lòng

2

ta, giây

f

phút ấy,

d

ta cơ hồ

4

đau đến

44

mất tri

a

giác, ta

79

cứ như

a

vậy mở

2e

to mắt nhìn

0

nàng ngã

9

trong vũng

c

máu, cả

3b

người ta

7d

phảng phất

1

như mất

8

đi linh hồn.

Ta

60

lạc lõng

nhìn nàng,

a

máu tươi

75

đó, không

6c

ngừng trào

4

ra từ trong

6

người nàng,

e0

sắc mặt

0e

nàng trắng

96

như giấy,

nhưng vẫn

c8

nở nụ

64

cười, nàng

b3

đang cười?

a

Không lẽ,

54

nàng yêu

5

Lãnh Như

3

Tuyết đến

2

mức cam

ed

tâm vì hắn

bc

mà chết

3d

sao?

Không,

5

ta không

01

tin, ta không

35

tin nhìn

c

nàng, hỏi

0

nàng, tại

9e

sao như vậy?

Nàng

đã cười,

f

tuy trong

giây phút

b4

đó, nàng

d

nằm trong

9

vũng máu,

c4

nhưng nàng

52

đã cười,

thật sự

đã cười,

7

lần đầu

ab

tiên ta phát

2

hiện, nụ

5

cười của

3

nàng đẹp

4

đến như

0c

vậy, thuần

2f

khiết đến

8e

như vậy,

9

nàng nói,

af

nàng không

c

nợ ta nữa,

khi ấy ta

8

cứu nàng,

dc

và nay mũi

f2

kiếm này,

d

đã trả

ce

hết sạch.

Thật

e1

sự trả

9

sạch rồi

f0

sao? Ta không

70

biết.

Ta

8

chỉ biết,

1

trái tim

ta, đã bị

4f

nàng mang

7

đi, nàng

a

để lại

a6

cho ta, chỉ

8f

có nỗi

d

đau bất

59

tận, trong

32

bất tri

3

bất giác,

0

nàng đã

cướp đi

trái tim

99

ta, đúng

49

vậy, nàng

3

trả sạch

af

tất cả

c1

rồi, nhưng,

6a

chỉ duy

e4

nhất không

4b

trả trái

9

tim lại

b9

cho ta.

Nơi

f

tim ta, chỉ

1f

có một

a

vết lủng

d

đang rỉ

74

máu, nơi

1

đó, rất

c3

đau, rất

đau.

Đau

8

đến mức

5

ta đứng

4b

không vững,

d

khụy mạnh

1

xuống đất.

Ta

f

nghe thấy

5

tiếng gào

4

xé toạt

0e

tâm phế

a1

của Lãnh

Như Tuyết,

2e

vẻ mặt

8

ta bàng hoàng,

9

ta chỉ lẳng

cf

lặng, không

cử động,

1

bởi vì,

dd

bây giờ

2

ta chỉ còn

29

lại một

40

cái vỏ

f6

trống không,

5

một cái

1

vỏ không

0

có linh hồn.

16

© DiendanLeQuyDon.com

Còn thứ 9cgì đang 6chờ đợi 1ta ở phía 45trước, 6ta đã không 5fcòn để dtâm nữa.

Ta

0dcuối cùng 6vẫn tổn 4hại nàng, dcchính tay 83làm cho nàng 7bị thương fcnhư vậy, c9nhưng mà d9không sao, 8dta rất nhanh 7sẽ đi bồi anàng, ở 4bkiếp sau, 48ta nhất 2định không 3buông tay 8lần nữa.

Sau

4đó, ta cuối dccùng từ cphụ hoàng 4biết được, dnàng chưa e8chết, khi biết được 6tin này, d4ta nhẹ cả dngười, đồng thời, 03trong lòng 1vô cớ có 8một cảm 3giác thất 45vọng.

Ta

9vốn dĩ 60đã chuẩn cbị sẵn, 8nếu như bfnàng chết 7rồi, ta 2tuyệt đối 0không sống 94đơn độc, 9nhưng cuối 1cùng ta và d3nàng cũng 04không có 8duyên phận, 82ông trời, fthậm chí 4ngay cả 0cơ hội 04để ta chết 83cùng nàng 4ecũng không 1cho ta.

Tuy

3nhiên, trong 1lặng lẽ, fta cuối 5ecùng cũng e8tin vào vận f5mệnh, trong 9acái truyền cthuyết trăm 7năm ấy, dnàng là achoàng hậu, 5nàng định sẵn là 9hoàng hậu 0của Tây 60Diệm, nhưng 90lại không aphải là 48hoàng hậu f7của ta, 76nàng thuộc 0về Lãnh a2Như Tuyết, 0thuộc về 20người nam 46nhân từ 54nhỏ đã 01cướp đi 47tất cả 2cnhững gì 8thuộc về dta.

Ta

5vốn cho 2rằng phụ 0hoàng và 2Lãnh Như 9Tuyết sẽ a5giết ta, ta cũng còn 58không quan 7tâm.

Nhưng,

0aphụ hoàng 2không làm 38như vậy, 1bngười nhốt ta trong lao, 9mấy tháng 1sau, đột aanhiên hạ 34thánh chỉ, 3echo ta rời ckhỏi kinh 55thành, đến 78một nơi 0acách kinh 29thành xa 6cxôi nhất, aở nơi đó, e2ta là vương a0gia của 7một lãnh địa.

Nhưng

9ta lại bị 2gián khỏi 0kinh thành, dkhông có 9chỉ ý, e4mãi mãi 7ekhông được 83bước chân 46vào kinh afthành một cbước, là avương gia 32mang tội 89trên người.

Ta

9biết, đây 6là ý của dphụ hoàng, 0bởi vì, 6bsuy cho cùng người cũng không nhẫn atâm giết 9ta.

Ngày

nhận được f5thánh chỉ 93bị đưa 1ađến lãnh dđịa đó, fbta đã cười. 9 © DiendanLeQuyDon.com

Cười cực

7a

kì giễu

8

cợt.

Ta

0

vốn là

c6

thái tử,

9e

ta vốn luôn

99

cho rằng

6f

người đăng

fc

lên hoàng

97

vị sẽ

là ta, nhưng

9b

trong mấy

e0

ngày ngắn

26

ngủi này,

c8

ta từ một

2

thái tử

4

gia cao cao

dd

tại thượng,

70

rớt xuống

5

thành một

8

tội phạm,

a

một tội

7

phạm mãi

d7

mãi không

d8

được trở

c

về kinh.

Ông

28

trời ngay

a

cả cơ hội

ed

để ta nhìn

f

thấy nàng

d

một lần

6

cũng không

99

cho, nhưng

35

mà ngày

17

ta rời khỏi

d

kinh thành,

6

ta đã gặp

3

một người,

7

người đó

không phải

3

là ai khác,

2a

mà chính

d5

là Ưu Lạc

f3

Nhạn.

2

ta đã điên,

fc

không ngừng

82

sợ hãi

a6

nói với

74

mọi người,

5

ả ta đã

f0

trúng độc.

Ngày

50

gặp được

3

ả ta, trời

70

mưa nhỏ,

2

mát rượi

0a

khiến người

2

ta có chút

1

lạnh, ả

38

ta được

d4

Ưu Thành

5

Minh dẫn

8

đến.

Còn

0c

Ưu Thành

4

Minh làm

bf

như vậy

d0

là vì, chỉ

do ả ta

3c

muốn thuốc

e7

giải.

Ta

0

nhìn Ưu

2

Lạc Nhạn

f9

tóc xõa

c

dài, vẻ

9

mặt ngốc

1a

nghếch,

f

đột nhiên

a

cảm thấy

f

ông trời

4

thật biết

5e

trêu đùa

5

người,

7

người vốn

dĩ ngốc

d2

nghếch,

6

nay thân

50

phận đã

5

cao quý không

53

thể trèo

91

bồng, còn

64

thái tử

f

phi cao cao

81

tại thượng

7

nay lại

86

rơi vào

f3

hoàn cảnh

86

như vậy.

Ta

4

không làm

d8

khó ả ta

2

nữa, bởi

1

vì, ta không

0

yêu ả ta,

1

ả ta không

7

xem là phản

30

bội ta,

c1

ả ta bây

e8

giờ, chẳng

8f

qua chỉ

d

là một

c

người điên

c6

đáng thương

1

mà thôi,

21

có lẽ,

d

điên dại

3

như vậy

4

mà sống,

c

đối với

8

ả ta, cũng

7

là một

87

hạnh phúc.

Sau

khi ta nói

9

với Ưu

5c

Thành Minh

0

cách điều

c5

chế thuốc

c

giải, Ưu

0c

Thành Minh

6c

đã đưa

d

cho ta một

a

thứ.

Đó

8

là một

f

mảnh vải,

8e

trên mảnh

8

vải có

d

ghi lời

84

mà khi ấy

90

ta để lại

dc

cho nàng

3f

ở thất

12

vương phủ.

Nhìn

5

bóng lưng

ae

rời khỏi

0

của Ưu

2

Thành Minh

8a

và Ưu Lạc

c6

Nhạn, ta

76

nở nụ

8d

cười, nụ

2

cười cay

63

đắng biết

4

bao.

Ta

b0

tùy tay hất

2

lên, trong

4

phút chốc,

94

mảnh vải

60

ấy hóa

f

thành mảnh

d1

vụn bay

a

đầy trời,

80

giống như

e9

trái tim

f9

ta, theo cơn

1

gió lạnh

f

băng, hoàn

7

toàn tan

bc

biến.

Từ

0b

nay, những

7

gì trước

97

kia của

7b

ta và nàng,

fe

đều sẽ

1

theo gió

2

bay đi, nàng

9

là hoàng

b3

hậu không

63

lâu sau nữa,

a

còn ta, đời

9

này kiếp

d6

này, chỉ

là một

vương gia

0

mang tội

72

mãi mãi

df

không được

6

đặt chân

7

vào kinh

8

thành một

63

bước.

Ta

f

quay đầu,

3

chăm chú

a0

nhìn tòa

dc

hoàng cung

6e

ta từng

4b

quen thuộc

8f

vô cùng,

98

sau đó đầu

d

cũng không

5

quay lại

lên xe ngựa.

24

© DiendanLeQuyDon.com

Sau lưng c3ta, vẫn a6là cơn mưa dangâu xào 4dxạt lạnh f0băng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: