vp13t 541~560
Chương : Ngươi là thịt cá 11Edit: Tử Dương*****************************
Lưu Nguyệt bây giờ đã là Bắc Mục Trung Nghĩa Vương, là kẻ địch của bọn hắn, làm việc vì Bắc Mục, mà không phải là một Vương Phi của một trong bảy nước Trung Nguyên.Mà hắn, Dạ thái tử, Vương tương lai của Ngạo Vân, Ngạo Vân, Bắc Mục, thủy hỏa bất dung.Lần này, hắn buông thả chính mình, hắn đem mọi nợ nần hắn nợ Lưu Nguyệt, trả, sau này, bọn họ nếu gặp lại cũng là làm việc vì chủ kiến của mình, là địch nhân.Ánh đèn kéo dài trên thân hình mờ nhạt, lại khiến nó càng dài hơn.Một thân hào hoa phú quý, một thân cao ngạo, một thân... hiu quạnh."Tốt, khi gặp lại, không phải ngươi chết, chính là ta vong." Trong trẻo lạnh lùng quyết tuyệt, Lưu Nguyệt hung hăng đập vỡ chén rượu trong tay.Hôm nay, nàng chỉ đến cần lương, ngày khác, đợi Bắc Mục nàng xưng bá biên cương, độc tôn thảo nguyên, khi đó, nàng đến cũng không phải vì số lương ít ỏi như thế này nữa.Bóng đêm nồng đậm, đen đến xuyên thấu tất cả mọi sự.Chuẩn bị, triệu tập, mở kho, vận chuyển.Dê bò cả đàn cả lũ bị đuổi ra quan ngoại, người chọn, ngựa nâng, xe kéo, trang bị đầy đủ lương thảo, vải vóc, hoàng kim, một đội rồi một đội binh mã Ngạo Vân, uốn lượn mà đi, cơ hồ không nhìn thấy cuối.Thủ đô Ngạo Vân bách tính kinh ngạc, nhiều binh sĩ bốc xếp và vận chuyển như vậy, chuẩn bị đi nơi nào vậy? Đây là muốn làm gì?Mà mấy trọng thần của quốc gia khác dừng lại ở thủ đô Ngạo Vân để tham gia đại hôn của Độc Cô Dạ, nghi thức sắc lập chánh phi, cũng không phải dân chúng bình thường không biết gì, vận chuyển nhiều đồ như vậy ra quan ngoại, chẳng lẽ là muốn nghị hòa, dâng cho Bắc Mục?Mặc dù, những đồ được vận chuyển được bao bọc kĩ càng, thế nhưng, người biết hàng, đương nhiên có thể từ dấu vết bánh xe nông sâu sẽ biết là chuyển vật gì.Đang cho Bắc Mục? Trời ơi, những thứ này không lẽ là...Nhất thời, trên bầu trời bồ câu đưa tin từ nam chí bắc, tin tức nhiều vô kể bay đi khắp nơi.
Chương : Ngươi là thịt cá 12Edit: Tử Dương********************************
Biên quan Ngạo Vân Thâm Lam quan, dự trù năm ngày, lương thảo đã cạn kiệt, năm mươi vạn binh mã Bắc Mục hết cạn đạn lương."Làm sao bây giờ? Một hạt gạo cũng không còn?" Sắc mặt Thác Bỉ Mộc trầm xuống.Hàn Phi, Khoát Ba Lực, sắc mặt trầm trọng, nghe vậy không nói tiếng nào, bọn họ mang theo nhiều lương thực như vậy, gần như là toàn bộ số lương thực còn lại của mười thành Khô Sa, bây giờ một hạt gạo cũng không còn, Trung Nghĩa Vương lại không có động tĩnh, chẳng lẻ muốn binh mã và dân chúng Khô Sa thập thành hắn, toàn bộ chết đói ở đây?"Hôm nay là ngày giao hẹn cuối cùng, đợi một chút, nếu như Trung Nghĩa Vương vẫn không có tin tức...." Hàn Phi trầm ngâm trong nháy mắt." Thiên mã thượng tựu đen." (Su: bó tay, Pra tỷ cứu em >"<) Thác Bỉ Mộc cắn răng.(Pra: "Thiên mã thượng tựu đen": Đến ngựa trời mà cũng hoá đen, ý là đến nước đường cùng thì việc gì cũng làm liều để sống, giống nghĩa câu "Bần cùng sinh đạo tặc" của VN)" Chúng ta mang binh tấn công, dựa vào thế lực của chúng ta, nhất định có thể đoạt...."" Đại tướng quân, thư, Trung Nghĩa Vương dùng bồ câu đưa tin." Thác Bỉ Mộc còn chưa nói hết, khuôn mặt phó tướng đột nhiên mừng như điên từ đàng xa lao đến.Nhanh chóng xông về phía trước, Hàn Phi vẻ mặt ngưng trọng trong nháy mắt mừng như điên, phi thân lên ngựa, điên cuồng hét lên: "Các huynh đệ, nhận lương thực đi."Bầu trời trong xanh, khói đen cuồn cuộn hướng về Thâm Lam quan.Xa xa, Thâm Lam quan, xe ngựa dê bò uốn lượn mà đi, đông nghìn nghịt che kín một phương.Hôm nay vốn là đại hôn của thái tử Ngạo Vân Độc Cô Dạ, đáng tiếc không có tân nương, cũng không có tân lang.Nhìn nhóm lương thực châu báu cuối cùng cũng đã ra ngoài, Lưu Nguyệt cười sáng rực, phi thân lên ngựa cùng Âu Dương Vu Phi đi về phía trước.Vẫn đứng thẳng ở cửa thành, Độc Cô Dạ nhìn hết thảy nhưng từ đầu tới đuôi không hề nói tiếng nào, lúc này đột nhiên nhìn bóng lưng Lưu Nguyệt định đi xa, lớn tiếng nói: "Lưu Nguyệt, ta muốn hỏi nàng một câu cuối cùng, ngày ấy nàng nói không còn yêu Hiên Viên Triệt nữa, có thật hay không?"Thúc mạnh ngựa, Lưu Nguyệt cũng không quay đầu lại lớn tiếng nói: "Phải.""Cái gì?" Lời của Lưu Nguyệt vừa ra khỏi miệng, phía sau cổng thành, ngược hướng với Lưu Nguyệt, bốn người cưỡi ngựa bay vút đến, nam nhân đi đầu rống to một tiếng, như tiếng sấm giữa trời quang.La sát đẹp đẻ, tuấn mỹ vô song.Không phải là Hiên Viên Triệt ngày đêm kiên trình chạy tới thì là ai.
Chương 543: Đau cùng thổ lộ 1Edit: Miko************************************
Nắm cương ngựa trong tay rồi đột nhiên căng thẳng, trong lòng Lưu Nguyệt bỗng trầm xuống, Hiên Viên Triệt.
Sao hắn lại tới đây?
Sao hắn lại tới lúc này? Hắn bây giờ hiển nhiên phải ở Thiên Thần cách đây ngàn dặm.
Là bởi vì nghe thấy tin tức của nàng, cho nên vượt ngàn dặm xa xôi đến đây sao?
Nháy mắt trong lòng đã có hàng trăm dấu hỏi.
Âu Dương Vu Phi cùng Lưu Nguyệt cơ hồ là sóng vai mà đi, thấy vậy mi gian chậm rãi hiện lên thần sắc lãnh đạm, mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt.
Mi mắt thật sâu.
Phóng ngựa như bay mà đến, Hiên Viên Triệt khuôn mặt xanh mét, ngàn dặm xa xôi ngày đêm thần tốc mà đến, không muốn gặp mặt mà câu nói đầu tiên, lại chính là không có thương hắn.
Chết tiệt, buồn cười.
"Nàng xoay người lại cho ta ." Một tiếng ngựa hí, Hiên Viên Triệt thắng ngựa đứng lại phía sau Lưu Nguyệt, nhìn bóng dáng Lưu Nguyệt, mặt trầm như nước, rống to một tiếng.
Gió lạnh yên tĩnh, nơi đây không có một mảnh tiếng động.
Ánh mắt mọi người đều chú ý tới trên người Lưu Nguyệt đang đưa lưng về phía Hiên Viên Triệt.
Chậm rãi xoay người, một thân lửa đỏ da cừu, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng màu chói mắt.
Giương đầu, ánh mắt thản nhiên tập trung vào Hiên Viên Triệt bây giờ đang bị lửa giận thiêu đốt .
Trên cằm có hơi hơi màu xanh, mặt yêu mỵ như la sát , lúc này mang theo gian nan vất vả mệt mỏi, mang theo phẫn nộ.
Nhưng mà cặp mắt kia lại phát sáng kinh người, phát sáng cơ hồ có thể làm tan rã hết thảy.
Khuôn mặt hoảng loạn cùng phẫn nộ, nhưng lại phần nhiều là vui mừng, là an tâm, là vui sướng vô tận.
Khuôn mặt nơi đó thâm tình không hối hận, làm cho đất trời bốn bên tuyết trắng, ở dưới cặp mắt kia, màu sắc đều tan biến.
Hiên Viên Triệt của nàng, Hiên Viên Triệt của nàng a.
Cơ hồ có điểm si mê nhìn nam nhân phong sương (gian nan, vất vả) trước mặt, mấy tháng không thấy, vốn cho là không nghĩ, không nhớ, sẽ không đau lòng.
Nhưng mà, thật sự đối diện, mới biết hết thảy đều là lời nói dối, nồng đậm tưởng niệm kia giấu ở trong lòng, sớm đã thấm vào xương tủy, hòa nhập thành đại dương.
Tham lam nhìn người anh tuấn đang phẫn nộ trước mặt, thì ra là tưởng nhớ đã thật sâu như vậy.
Gió lạnh bay múa, mặt đất tĩnh lặng.
Nhìn người trước mặt kia một thân lửa đỏ bình tĩnh, khuôn mặt xuất hiện trăm lần trong giấc mộng, phẫn nộ trong mắt, từ lúc Lưu Nguyệt xoay người lại, cũng đã hoàn toàn tiêu biến.
Chương 544: Đau cùng thổ lộ 2Edit: Miko***************************************
Nàng vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại .
Không có gì vui sướng hơn việc hắn có thể tận mắt nhìn thấy nàng an toàn, có thể hoàn toàn an tâm.
Lưu Nguyệt của hắn rất tốt, rất tốt .
Tay che lên vị trí trái tim, hào quang trong mắt Hiên Viên Triệt bắn ra bốn phía, cả người tràn đầy hơi thở sáng lạn không cách nào nói rõ.
Chậm rãi vươn tay về phía Lưu Nguyệt , Hiên Viên Triệt ánh mắt như nướng người: "Không có việc gì là tốt rồi."
Trăm ngôn vạn ngữ, mấy tháng sinh tử ngăn cách, ngàn dặm xa xôi ngày đêm thần tốc mà đến, khi gặp mặt, lại hóa thành một câu nói, câu nói ngắn ngủi bảy chữ.
Không có việc gì là tốt rồi.
Trái tim ấm áp, mùa đông khắc nghiệt lại không che dấu được đáy lòng nóng bỏng.
Trong tim ấm áp, mặt lại lãnh đạm.
Khóe miệng chậm rãi vẽ ra một tia mỉm cười bên ngoài, Lưu Nguyệt thong thả nhướng mày, trên mặt hiện lên một tia tươi cười thản nhiên : "Ta đương nhiên không có việc gì, đa tạ Thiên Thần Vương quan tâm."
Bình thản mà khách khí, không có thâm tình, không có mừng như điên, chỉ giống như với người lạ bình thường.
Oanh, Hiên Viên Triệt chỉ cảm thấy có một tiếng vang lớn trong đầu, phát ra âm thanh ong ong, chẳng lẽ Lưu Nguyệt lại nói lời này với hắn, đây hẳn không phải khẩu khí của Lưu Nguyệt.
"Nàng nói cái gì, lại đây." Sắc mặt trầm xuống, Hiên Viên Triệt đánh ngựa định hướng tới gần bên người Lưu Nguyệt .
Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt trầm xuống, vung tay lên, hộ vệ tùy thân Bắc Mục phía sau, đao trên thắt lưng lập tức nhoáng lên một cái, bỗng chốc vây quanh ở trước người Lưu nguyệt, đo đao sắc bén với Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thấy vậy biến sắc, trên mặt nháy mắt bốc lên một cỗ tức giận.
"Thiên Thần Vương, ngươi và ta sớm đã trở thành quá khứ, vẫn là không nên quá quen thuộc thì tốt hơn. "Thanh âm thản nhiên vang lên, Lưu Nguyệt nói chậm rãi, một lời lại như nước lạnh thấu xương.
Nàng và hắn không quen? Không quen?
Hiên Viên Triệt đột nhiên sửng sốt, ánh sáng ngọc quang mang trong mắt nháy mắt tan rã đi.
Đầu ngón tay vuốt ve trên cổ áo da cừu, mắt Lưu Nguyệt ôn đạm, không có bỏ qua Hiên Viên Triệt, trong mắt chợt lóe qua bi thương rồi biến mất.
Lông mày cụp xuống, thu lại sâu sắc trong đáy mắt.
"Ngươi có ý tứ gì? Nguyệt, ngươi làm sao vậy?" Cau mày thật chặt, Hiên Viên Triệt không dám tin nhìn Lưu Nguyệt.
Chương 545: Đau cùng thổ lộ 3Edit: Miko********************************
"Không có gì ý tứ, ta đã có vị hôn phu, ở cùng nam nhân khác lại quá thân mật trong lời nói như vậy, vị hôn phu của ta sẽ ghen ."
Dứt lời, Lưu Nguyệt vừa chuyển đầu, hướng tới bên người Âu Dương Vu Phi cười sáng lạn, nắm chặt tay Âu Dương Vu Phi.
"Cái gì?" Không dám tin, hoàn toàn không thể tin, đây là có chuyện tình gì ?
Mới mấy tháng không gặp, vì sao thấy mặt, Nguyệt lại đối diện hắn nói đã có vị hôn phu, không thể ở gần với hắn.
Chê cười, này thật sự là trời đất chê cười.
Trượng phu của nàng là hắn, là Hiên Viên Triệt hắn, tuyệt đối không phải người khác.
"Vương phi." Thu Ngân sắc mặt trầm xuống vọt tới sát phía sau Hiên Viên Triệt, nhịn không được hướng Lưu Nguyệt quát.
Trước phải gả Độc Cô Dạ, bọn họ không nói, hiện tại lại làm trò trước mặt Vương bọn họ, đưa ra một cái vị hôn phu.
Vương của bọn họ có lỗi với nàng ở điểm nào? Vì cái gì phải tổn thương Vương của bọn họ như thế, người này từng theo Vương của bọn họ vào sinh ra tử, Vương phi thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền cũng không oán không hối, có phải điên rồi hay không?
"Vương phi, ngươi như thế nào có thể nói nói như vậy." Ngạn Hổ cũng nhịn không được .
Chỉ có Đỗ Nhất không lên tiếng, phóng ngựa đi tới bên người Lưu Nguyệt, yên lặng theo đuôi ngựa, nàng là chủ nhân của hắn .
Trái ngược với đám người Hiên Viên Triệt tức giận cùng không dám tin, Âu Dương Vu Phi bên người Lưu Nguyệt cũng hơi hơi kinh ngạc, xoay qua nhìn Lưu Nguyệt đang nắm tay mình.
Thấy Âu Dương Vu Phi quay người lại nhìn nàng, Lưu Nguyệt cười xinh đẹp nói: "Chẳng lẽ chàng không muốn làm vị hôn phu của ta?
Cười thật đẹp, câu hồn đoạt phách, có thể làm hoa mắt tất cả thế gian.
Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt như như thế, trong mắt chợt lóe qua một tia trầm tư, lập tức liền nở nụ cười, phong lưu phóng khoáng, tuyệt thế vô song.
Nhẹ nhàng cầm tay Lưu Nguyệt , Âu Dương Vu Phi cười to nói: "Tự nhiên nguyện ý, vị hôn thê của ta."
Thanh âm ôn nhuận, tĩnh lặng đẹp đẽ như có như không, nhưng lại nương vào gió Bắc vù vù, bay lên, truyền khắp toàn bộ cửa thành Ngạo Vân, rơi vào trong tai mọi người ở đây.
Độc Cô Dạ tựa vào trên cửa thành thấy vậy, chậm rãi xoay người, đi vào trong cửa thành.
Chương 546: Đau cùng thổ lộ 4Edit: Miko*********************************
Hôm nay, người thương tâm không chỉ có hắn .
Một bên kinh ngạc, một bên vui mừng.
Tiểu Hoa cùng Tiểu Hỉ Thước phía sau Âu Dương Vu Phi, đột nhiên gặp chuyển biến to lớn như thế, không khỏi cũng trố mắt một lát, vui sướng .
Liên tục nói: "Vốn nên là như vậy."
"Đúng rồi, đúng rồi, như vậy tốt lắm, thiên hạ này, chỉ có công tử nhà ta cùng Thiếu phu nhân, mới là trời sinh một đôi, như vậy tốt lắm. . . . . ."
". . . . . ."
Thanh âm vui sướng trong gió Bắc vù vù, lay động theo gió mà đi.
"Câm mồm, Nguyệt nàng. . . . . ." Hiên Viên Triệt cả khuôn mặt xanh mét, cơ hồ không thể tự giữ thân hình ở trên ngựa nhoáng lên một cái.
Này tuyệt đối là Lưu Nguyệt ở đây diễn trò, tuyệt đối có suy tính của nàng, hắn phải tin tưởng nàng.
Nhất định là vậy, nhất định là vậy.
Nhưng là, ngàn dặm bôn ba mà đến, lòng tràn đầy mừng như điên, kết quả lại là nông nỗi như vậy, cho dù kiên cường như hắn, cho dù hắn tin tưởng như trước, nhưng cũng chịu không nổi, chịu không nổi.
"Thiên Thần Vương, chúng ta sau này còn gặp lại." Thấy Hiên Viên Triệt sắc mặt xanh mét, Lưu Nguyệt không nhiều lời, hướng Hiên Viên Triệt khách khí gật gật đầu, ghìm ngựa một cái, xoay người liền quay đầu hướng tới quan ngoại mà đi.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy cười cười, cũng theo sát mà lên.
"Mộ Dung Lưu Nguyệt, ngươi đây là ý gì? Ngươi thật quá." Thu Ngân thần tình cuồng nộ.
"Không được, ngươi nói rõ ràng với chúng ta rồi mới có thể đi." Ngạn Hổ cũng kích động, thúc ngựa định đuổi theo hướng Lưu Nguyệt .
Không thể chỉ nói hai câu như vậy rồi đuổi bọn họ đi, không thể, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là chuyện gì?
Thân thể vững vàng thận trọng, không lưu luyến chút nào .
Hiên Viên Triệt nhìn thân ảnh quyết tuyệt xoay người đi, thật sống như lấy đi sinh mạng của hắn, không, không thể để cho nàng đi, không thể.
Phóng ngựa hướng phía trước lao đến, không nghĩ đến vừa mới kéo thân ngựa, thân hình Hiên Viên Triệt đột nhiên nhoáng lên một cái, một ngụm máu tươi chậm rãi theo khóe miệng chảy xuống, thân thể liền rơi xuống phía sau.
"Vương, Vương. . . . . ."
"Vương thượng. . . . . ."
Thu Ngân cùng Ngạn Hổ trong nháy mắt mặt mũi trắng bệnh, vội vã lao đến.
Lưu Nguyệt nghe thanh âm Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đột nhiên vô cùng hoảng sợ, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua.
Chương 547: Đau cùng thổ lộ 5Edit: Miko***************************************Người trước mắt, trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng kia một tia máu tươi chậm rãi rơi xuống, thân hình cao lớn tới bây giờ cũng chưa từng hạ xuống, lúc này lại ngã, mà đôi mắt kia bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, nhìn chằm chằm nàng.
Tim, nháy mắt đập thật nhanh, cơ hồ từ trong ngực nhảy ra.
Tay, cầm lấy cương ngựa, hung hăng nắm chặt, lực đạo cơ hồ vò nát roi ngựa trong tay.
"Cần xem một chút sao?" Âu Dương Vu Phi cũng quay đầu nhìn thoáng qua, thanh âm ôn hòa hướng Lưu Nguyệt nói.
Đây là nôn nóng mạnh mẽ công tâm, cảm xúc dao động quá lớn.
Trong tai nghe lời nói của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt miễn cưỡng quay đầu lại ... khóe miệng phác họa vẽ tươi cười: "Không cần, nếu đã là không yêu, không dây dưa nhiều làm gì".
Dứt lời, kẹp lấy ngồi xuống tuấn mã, bốn vó tuấn mã dạt ra hướng phía trước phi nhanh đi.
"Mộ Dung Lưu Nguyệt, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Như thế nào lại trở thành vô tâm vô phế như thế. Ngày đó ngươi rớt xuống khe núi, sinh tử không biết, ngươi không biết Vương thượng đã như thế nào đâu, người cơ hồ đã chết cùng với ngươi.
Sống như cái xác không hồn, chỉ mong ngươi nhất định có thể sống, nhất định sẽ không có việc gì, người đã vì ngươi bình định hết thảy chướng ngại, làm cho thiên hạ này về sau ở không ai dám phá hư ngươi cùng Vương, hắn nhờ lòng tin như vậy mà cố gắng chống đỡ.
Bất ngờ nghe được tin tức ngươi gả cho Độc Cô Dạ, Vương thượng bỏ lại chiến sự biên quan, thời gian bốn ngày kiên cường chạy hơn ba nghìn dặm lộ trình, tới đón ngươi.
Ngươi lại báo đáp một mảnh thâm tình của Vương như vậy, đối đãi với người như vậy."
Lời nói thê lương mà tuyệt đối phẫn nộ, ở ngoài cửa thành Ngạo Vân bay lên, theo gió lan ra phía chân trời.
Đầu ngón tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, Lưu Nguyệt cắn răng thật chặt.
Thời gian bốn ngày, hơn ba nghìn dặm lộ trình, không ăn không ngủ, cuống cuồng lao đi, khó trách tiều tụy như vậy.
Nàng lại làm hắn tức giận như thế, làm hắn thương tâm sâu như thế.
Hít vào một hơi thật sâu, đau lòng đến không thể hô hấp, trên mặt Lưu Nguyệt ngược lại càng phát ra vững vàng, hết sức giương lên roi ngựa, tuấn mã vung lên bốn vó, dần dần biến mất ở cuối chân trời.
Chương 548: Đau cùng thổ lộ 6Edit: Miko**********************************
Rời đi bỏ lại ánh mắt mọi người.
Thu Ngân, Ngạn Hổ thấy vậy, không dám tin tưởng mắt của chính mình, Vương Phi yêu Vương của bọn họ như vậy, nhưng lại bỏ Vương của bọn họ mà đi rồi? Liền như vậy đi rồi?
Cửa thành tĩnh lặng như tờ, ánh mặt trời chiếu khắp, nhưng cực kỳ âm hàn .
Ra roi thúc ngựa thẳng ra Thâm Lam quan (cửa ải Thâm Lam).
Trên đường đi, Lưu Nguyệt không dừng lại chút nào, giống như đem tình cảm ngập tràn không thể nói ra, hoàn toàn tập trung phi nước đại trên đường.
Dê bò chật đất, xe ngựa chật đất, nhiều đội, đi một hàng, cơ hồ trải thẳng ra phía chân trời, dõi mắt nhìn lại là một đoàn đều đặn.
Cả đội, tiếp nhận, rời xa Trung Nguyên, đi về Bắc Mục.
Trời thảo nguyên mênh mông, trời chiều như lửa, trong nháy mắt, đường chân trời rũ xuống, bóng đêm nồng đậm thay cho ánh sáng chói lọi ban ngày, bao phủ trên cả vùng đất.
Xe nối tiếp ngựa, ngựa nối tiếp xe.
Vô biên vô hạn, toàn bộ tung hoành trên thảo nguyên rộng lớn, bò kêu dê kêu, trên thảo nguyên hoang vu, lần đầu tiên sức sống tràn trề như thế.
Xây dựng doanh trại tạm thời, lửa trại rừng rực, đầy khắp núi đồi, giống như tinh thần mùa hè, lòe lòe nhấp nháy, như trang điểm toàn bộ màn trời đen tối một phương.
Mà ở trong lửa trại rừng rực này, là binh dân Bắc Mục Khô sa mười thành hết sức vui vẻ ăn uống.
"Ha ha, Trung Nghĩa Vương của chúng ta thật bản lãnh, thật bản lãnh." Thoải mái cười to, Hàn Phi đang cầm bát rượu to lớn, hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng lên.
"Phải, ba trăm vạn gánh lương thảo, một trăm vạn xấp vải bố, dê bò mỗi loại năm mươi vạn con, ba trăm vạn lượng hoàng kim, đây quả thực là thiên giới, ta chưa từng nhìn thấy nhiều đồ như vậy, bò dê nhiều như vậy, vàng nhiều như vậy . . . . . ." Thác Bỉ Mộc vui sướng hoa chân múa tay, ở trên đống lửa vừa nói vừa nhảy.
"Ha ha, không hiểu biết". Khoát Ba Lực một bên cười ha ha, một bên cởi bỏ vạt áo, thân trên trần trụi, sắc mặt hồng như rượu.
"Ngươi hiểu biết quá."
"Ta cũng không có. . . . . ."
"Ha ha. . . . . ."
Bóng đêm như mực, lại che không được một phương hưng phấn như điên.
Lửa trại rừng rực, vô số người chăn nuôi phóng khoáng nhảy trên thảo nguyên, vô số binh lính đấu kiếm hát vang, vô số dân chúng lui đến, một phương đều say.
Chương 549: Đau cùng thổ lộ 7Edit: Miko*********************************
Tất người chăn nuôi phương Bắc đều đắm chìm trong vui mừng như điên, nhiều lương thảo như vậy, nhiều hoàng kim như vậy, từ giờ bọn sẽ họ có ăn, có ăn .
Thanh âm cuồng tiếu (cười thoải mái), xuyên phá trời cao, bay bổng xa xa.
"Đến, thành chủ, ta kính ngươi một chén." Khoát Ba Lực ợ một cái rõ to (thực thô bỉ a), chạy đến ngồi trước đống lửa, trên mặt Lưu Nguyệt vẫn lạnh nhạt, không vui không buồn.
Thành chủ đúng là thành chủ, bắt người của bọn họ hàng phục, nhìn xem, họ không còn kiêu ngạo nữa rồi ... việc tốt thế này, mà cư nhiên lại không có một tia vui mừng, cứ bình tĩnh như vậy.
Người có năng lực này chính là không giống với kẻ khác, không giống.
Lưu Nguyệt bị cắt đứt trầm tư, ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn Khoát Ba Lực thần tình hưng phấn, đưa tay nhận lấy chén rượu, nhìn thoáng qua đám người Hàn Phi theo sát phía sau Khoát Ba Lực .
Mi mắt lãnh đạm nói: "Các ngươi chỉ biết có uống rượu."
Khoát Ba Lực bi chất vấn đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nói: "Không uống rượu, phải làm gì?"
Âu Dương Vu Phi vẫn ngồi ở bên người Lưu Nguyệt nghe nói, thì khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt chậm rãi nói: "Ngươi mất hứng?"
"Không, ta thật cao hứng." Lưu Nguyệt liếc Âu Dương Vu Phi một cái, quay đầu nhìn Khoát Ba Lực , Thác Bỉ Mộc, Hàn Phi đi tới, trầm giọng nói: "Nếu các ngươi suy nghĩ sâu thêm một chút, ta sẽ càng cao hứng."
"Có ý tứ gì?" Thác Bỉ Mộc cùng Khoát Ba Lực liếc nhau, một bộ dáng hai vị Hòa thượng sờ đầu không được.
Mà Hàn Phi khuôn mặt dâm loạn dâm loạn, tương đối là không thu hút, lúc này nghe Lưu Nguyệt vừa nói như vậy, lại nhíu nhíu mày, đột nhiên đè thấp thanh âm nói: "Lương thảo nhiều vượt xa kỳ vọng ban đầu, thành chủ, ý của ngươi là. . . . . ."
Lưu Nguyệt nghe nói ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Phi một cái, chậm rãi gật gật đầu, lộ ra bộ dạng trẻ nhỏ dễ dạy, chậm rãi nói: "Thời điểm ta đến thủ đô, ta hy vọng không nhìn thấy nhiều đồ như vậy, cũng như, càng thêm không hy vọng có người thấy những đồ này đi địa phương nào."
Lời vừa nói ra, Khoát Ba Lực cùng Thác Bỉ Mộc tuy rằng hào sảng, nhưng là người tài năng ở khô sa mười thành hỗn loạn đi ra , tuyệt đối không phải ngu ngốc, vừa nghe lời này, hai người sắc mặt hơi hơi sửng sốt, toàn bộ kiềm chế không được mừng như điên .
Chương 550: Đau cùng thổ lộ 8Edit: Miko********************************
"Ý tứ thành chủ là, khô sa chúng ta . . . . .".
Lời nói mừng như điên còn chưa có nói xong, một cái tát của Hàn Phi đánh ra, lập tức tiêu trừ thanh âm dư thừa.
"Ta biết làm như thế nào". Hàn Phi hướng tới Lưu Nguyệt khom người thật sâu chào cung kính, sắc mặt đỏ bừng, trên mặt dù nghiêm chỉnh, thân thể lại hưng phấn phát run.
"Chúng ta cũng biết". Khoát Ba Lực cùng Thác Bỉ Mộc đều đồng thời khom người, đè thấp thanh âm hướng Lưu Nguyệt nói.
Đồ nhiều như vậy là để cho khô sa mười thành, là cho một mình khô sa mười thành bọn hắn, như vậy nhiều, toàn bộ cho khô sa mười thành bọn họ, bọn họ làm sao có thể không mừng như điên, làm sao có thể không kích động.
Chậm rãi gật gật đầu, Lưu Nguyệt thản nhiên nói: "Biết là tốt rồi, về sau ta thời điểm ta nhờ cậy mọi người còn rất nhiều".
"Thề sống chết đi theo." Hàn Phi, Khoát Ba Lực, Thác Bỉ Mộc, trăm miệng một lời, thần thái nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Liếc mắt nhìn ba người một cái, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Âu Dương Vu Phi luôn luôn tại bên người nàng nói: "Bọn họ hào sảng có thừa, chi tiết không đủ, ngươi đi."
Âu Dương Vu Phi nghe vậy liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái, đột nhiên nở nụ cười nói: "Tốt."
Lưu Nguyệt thấy vậy gật gật đầu, đứng lên đi tới hướng đống lửa trại, một phương lập tức truyền đến sự sùng bái kèm theo vui mừng cực kỳ ầm ỉ.
Một phương tràn đầy vui sướng.
Mà ngay trong tiếng hoan hô vui mừng như điên, có chút binh mã bắt đầu khởi động, phân cách ra một ít so với đại đội lương thảo, ẩn vào đêm tối mờ mịt của thảo nguyên.
Đêm, chậm sâu.
Trên bầu trời đêm thảo nguyên, không có nặng nề như Trung Nguyên, cho dù trời đông giá rét như vậy, cũng rộng rãi cực kỳ.
Trời cao, thảo nguyên mênh mông như biển, đồng thời cho người ta một loại khôn cùng dũng cảm, cộng với một loại hoang vắng tịch liêu.
Bóng đêm xuống, Lưu Nguyệt ở trong chủ trướng .
Lưu Nguyệt thay một thân hắc y, mắt nhìn Đỗ Nhất bất động thanh sắc xuất hiện ở ngoài lều trại, thủ hạ nàng trực tiếp dạy dỗ ra, không giống với người khác, biết nàng thực sự rốt cuộc mốn làm cái gì.
Hôm nay Triệt, làm cho nàng đau lòng tột đỉnh.
Chương 551: Đau cùng thổ lộ 9Edit: Miko***********************************
Nàng không thể không nói như vậy, trong thành Ngạo Vân không biết có bao nhiêu người Minh đảo, huống chi bên người nàng còn có một cái người trọng yếu của Minh đảo.Nàng không thể để chuyện nàng yêu Hiên Viên Triệt bại lộ ra ngòai, nàng chưa chuẩn bị thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ.Nếu nàng muốn hại người, trong lời nói của nàng sẽ tận lực biểu đạt tình yêu, nếu nàng thực sự yêu một người, thì sẽ phải che dấu thật sâu, che dấu thật sâu.Nhưng, nàng thật sự không yên lòng, nàng phải liếc mắt nhìn một cái.Bởi vậy, tối nay nàng để Âu Dương Vu Phi cùng đám người Hàn Phi rời đi, tất nhiên là sẽ không có ai ở bên cạnh như hình với bóng xem nàng thật sự muốn gì.Hướng Đỗ Nhất sừng sững ở lều trại bên cạnh phất tay một cái, Lưu Nguyệt còn chưa có thổi tắt ngọn đèn trong lều, gian ngoài đột nhiên vang lên một đạo thanh âm ôn nhuận thanh nhã: "Lưu Nguyệt, ta biết nàng không ngủ, đến, ta có lời muốn nói với nàng." Ôn nhã mà bí mật mang theo cảm giác đang mỉm cười, không phải Âu Dương Vu Phi thì là ai.Lưu Nguyệt nghe nói gắt gao nhíu mày, nắm lấy áo da cừu lửa đỏ bên cạnh, che lại một thân hắc y, rồi đi bộ ra ngoài.Ngoài lều trại, Âu Dương Vu Phi một thân áo lông cừu màu trắng, cười tủm tỉm đứng ở dưới bầu trời đêm, ngóng nhìn nàng, gió đêm trêu ghẹo mái tóc dài của hắn, một thân tao nhã khôn cùng.Âu Dương Vu Phi nhẹ nhàng cười, nhìn Lưu Nguyệt nói: "Ta nói xong lời này sẽ đi."Dứt lời, nhìn Lưu Nguyệt thật sâu cười cười, chậm rãi nói: "Vị hôn thê thương yêu của ta, có vẻ như nàng đã biết ta là người nào."Lưu Nguyệt nghe vậy trong lòng khẽ nhúc nhích, Âu Dương Vu Phi thật là sắc sảo, có thể từ trong một vài câu nói, liền đoán biết được.Không có chờ Lưu Nguyệt nói chuyện, Âu Dương Vu Phi mỉm cười giơ giơ vạt áo, hướng Lưu Nguyệt nhẹ nhàng xoay người một cái, cười nhẹ nói: "Như vậy, xin cho ta một lần giới thiệu, Thiếu đương gia thị tộc thứ hai Minh đảo họ Âu Dương hiện nay, thời điểm chỉ hôn nàng bảy tuổi nhưng vẫn không biết, cũng chưa thấy qua, vị hôn phu Âu Dương Vu Phi."
Chương 552: Đau cùng thổ lộ 10Edit: Miko*********************************
Thanh âm thản nhiên, rất nghiêm nghị, cũng rất ôn nhuận.
Lạnh lùng nhíu nhíu khóe mắt trái, Lưu Nguyệt hai tay ôm ngực sắc mặt không lạnh cũng không mừng, cũng không nói nói, chỉ lạnh lùng nhìn Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy đứng thẳng người cười, nhìn Lưu Nguyệt nói: "Lúc trước tuy rằng không có nói lời lừa dối nàng, bất quá cũng coi như ta khởi tâm không tốt, hôm nay, cố ý tạ lỗi."
Ngày đó khi hắn đáp lại Lưu Nguyệt hỏi ý từng nói, hắn đi qua Minh đảo, đã cứu người trên đó.
Hắn là người Minh đảo đương nhiên đi qua nơi đó, đã cứu người Minh đảo , tuy rằng không có lừa gạt, nhưng hành vi này, cũng giống như lừa gạt.
"Ngươi tới chính là để nói với ta những lời này?" Lưu Nguyệt sắc mặt rất nhạt, không có chút cảm xúc phập phồng nào.
"Không, đương nhiên không phải." Âu Dương Vu Phi cười cực kỳ phong tình: "Đêm nay ta cố ý tiến đến không phải vì xin lỗi, cũng không phải vi truy cứu rốt cuộc là ai nói cho nàng thân phận của ta, ta chỉ là thận trọng lấy thân phận Minh đảo Âu Dương Vu Phi này , một lần nữa cùng ngươi nhận biết."
Lưu Nguyệt nghe được, nhíu mày, trên mặt thoáng qua một tia không kiên nhẫn.
"Hảo, ta đã nhận biết." Vung tay áo bào, Lưu Nguyệt xoay người định hướng đến trong lều trại.
Phía sau, Âu Dương Vu Phi thấy vậy khẽ cười nói: "Như vậy, ta ở trong này lấy thân phận vị hôn phu của Nạp Lan Lưu Nguyệt, nói rõ, Âu Dương Vu Phi ta yêu thích cùng coi trọng vị hôn thê Lưu Nguyệt của ta, về sau, sẽ vì mỹ nhân, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dốc hết toàn lực."
Lời nói nhẹ nhàng, không sâu trầm, không nghiêm túc, nhưng trong lời nói nhẹ nhàng, lại làm cho người ta có thể rõ ràng nghe ra, bên trong hắn chứa đựng kiên định và quyết tâm.
Bước chân Lưu Nguyệt trong nháy mắt dừng lại, khẽ chau mày, Lưu Nguyệt chậm rãi xoay người nhìn Âu Dương Vu Phi, hai mắt nhíu lại.
Thần tình tươi cười, Âu Dương Vu Phi cũng không chờ Lưu Nguyệt mở miệng, tự nhiên cười nhìn Lưu Nguyệt nói tiếp: "Ta chỉ là nói ra ý nghĩ của ta, cũng không bắt buộc ngươi phải lập tức tiếp nhận".
Dừng một chút, nhìn lông mày rét lạnh của Lưu Nguyệt, hay tay Âu Dương Vu Phi bắt lấy nhau.
Chương 553: Đau cùng thổ lộ 11Edit: Miko**********************************
"Nàng cũng yên tâm, Âu Dương Vu Phi ta cũng không giống như kẻ tiểu nhân, mượn lực lượng Minh đảo, diệt trừ kẻ đối địch, dùng võ lực loại bỏ tình địch, đoạt được người mong ước".
Nếu phải làm vậy, Âu Dương Vu Phi ta khinh thường .
Ta hôm nay mở miệng nói những lời này, tất nhiên sẽ cùng người ganh đua cao thấp, cạnh tranh công bằng, nàng không cần lo lắng ta âm thầm làm điều gì ngáng chân.
Bất quá, nàng cũng không nên quá tin tưởng ta không có tư tâm, hôm nay ta còn không ghen đến mức xử dụng thủ đoạn, nhưng ngày khác thì ta không dám nói chính xác.
Nàng cũng biết, nam nhân đã ghen tị, không phải có thể dễ thuyết phục ."
Âu Dương Vu Phi nói đến đây thì nở nụ cười, một thân phong lưu khí chất kia, ở trong đêm tối, cơ hồ làm cho lòng người xao động.
Lưu Nguyệt bất động thanh sắc hướng Âu Dương Vu Phi hơi hơi gật gật đầu, Âu Dương Vu Phi cười nói: "Nói xong lời này, lập tức phải đi khô sa mười thành an bài mọi chuyện, chúng ta gặp ở kinh thành."
Dứt lời, vung tay áo bào, xoay người bước đi, cực kỳ rõ ràng lưu loát .
Trong bóng đêm, thân ảnh toàn màu trắng, rất nhanh tan rã ở trong bóng đêm khôn cùng, nhưng lại không che dấu được chuyện hắn từng ở đây là có thật.
Sắc mặt lạnh lùng, hai mắt Lưu Nguyệt nặng nề, không mở bình thì không biết trong bình có gì, Âu Dương Vu Phi này thật đúng là không hề khách khí tới đây gặp nàng.
Đúng là cáo già, khó đối phó a.
Trong lòng dự tính rất nhanh, khó đối phó cũng để qua một bên, trước tiên phải làm chuyện nàng đêm nay dự tính, bị hắn trì hoãn như vậy, thời gian còn lại đã không còn nhiều.
Xoay người tiến vào lều trại, vung tay lên tắt ngọn đèn dầu.
Thoát ra ngoài nhanh như tia chớp, rời khỏi đại quân.
Nàng chỉ có thời gian một buổi tối, thời gian thật gấp.
Phóng ngựa qua binh mã khô sa mười thành đầy khắp núi đồi, đi tới hướng Thâm Lam quan Ngạo Vân .
Tất cả mọi người nghĩ rằng bóng đen quang minh chính đại chạy gấp, là binh sĩ tuần tra, không có bất luận kẻ nào để ý tới.
Chạy như điên mà đi, Lưu Nguyệt suýt hận mình không thể bay được.
Hôm nay nếu không đi được, ngày mai lại càng vào sâu trong thảo nguyên, muốn quay về trong Ngạo Vân, thời gian lại càng không cho phép .
Chương 554: Đau cùng thổ lộ 12Edit: Miko**********************************
Bóng đêm như mực, chỉ cần lướt qua sườn núi cao, mặt sau kia chính là Thâm Lam quan, Lưu Nguyệt càng quất ngựa mau hơn.Mà ngay tại thời điểm Lưu Nguyệt hướng Thâm Lam quan đi tới, Hiên Viên Triệt cùng Thu Ngân Ngạn Hổ cũng như bay hướng tới chỗ Lưu Nguyệt nơi quan ngoại."Ta tin tưởng nàng, nhưng là ta càng tin tưởng chính mình, người mà ta yêu thương, tuyệt đối sẽ không thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ." Phóng ngựa như bão táp, trên mặt Hiên Viên Triệt là tiều tụy cùng kiên quyết."Vương. . . . . ." Ngạn Hổ liều chết cắn răng, nếu là chuyến đi này, vi phạm lời nói của Lưu Nguyệt với Vương, không biết Vương có an toàn hay không.Bóng đêm như dệt, hai phe nhân mã theo hai phương hướng, vội vàng chạy tới.Mau một chút, mau một chút, chỉ cần lướt qua sườn núi cao, cũng chỉ có hơn mười lý, mau, Lưu Nguyệt đầu đầy tóc đen, cơ hồ ép thẳng thành một đường phía sau ót.Trên mặt, trong mắt, kia vẫn không có toát ra lo lắng và thâm tình, vào lúc này không có một tia tình cảm biểu lộ trên mặt.Nàng không thể để cho Hiên Viên Triệt của nàng bị thương tổn như vậy trở về, nàng đau lòng, nàng đau lòng.Mắt thấy sắp vượt qua sườn núi cao cao, phía sau đột nhiên có thanh âm điên cuồng kinh thiên động địa.Một tiếng tiếp theo một tiếng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, thanh âm càng lúc càng lớn, mới đầu còn là trăm ngàn người rống to, ngay sau đó đã chuyển thành trăm ngàn vạn người rống to."Trung Nghĩa Vương, mau trở về, mau trở về." Ngàn vạn người lo lắng rống to, vang vọng trên thảo nguyên trống rỗng, thanh âm bức người.
Chương : Nhiếp chính nữ vương 1
Edit: Tử Dương
*******************************
" Trung Nghĩa Vương, ngài ở đâu? Ở đâu?"
Thanh âm vang vọng trên thảo nguyên mênh mông xanh thẳm, từ xa truyền lại.
Phía sau là năm mươi vạn binh mã mười thành Khô Sa Bắc Mục, điên cuồng hét lên giữa sơn dã bạt ngàn như thế, xen lẫn tiếng kêu của vài chục vạn dê bò, đinh tai nhức óc.
Chân mày lại càng nhíu chặt hơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vội vã tìm nàng như vậy?
" Chủ nhân?" Đỗ Nhất luôn luôn theo sát Lưu Nguyệt, không nói gì, lúc này cũng nhận ra sự lo lắng trong thanh âm kia, không khỏi mở miệng gọi Lưu Nguyệt một tiếng.
Quay đầu nhìn đường phía trước, chỉ cần đi thêm hơn mười dặm nữa, chính là biên quan Ngạo Vân, như vậy có thể gặp Hiên Viên Triệt bị nàng đả thương nặng nề.
Lại quay lại nhìn phía sau mình, vài chục vạn người gào thét như sóng trào, khiến người ta kinh hồn bạt vía, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghiến chặt răng, tay Lưu Nguyệt run lên, pháo hiệu trong thảo nguyên tối tăm, nở rộ trên không trung.
Đó là pháo hiệu truyền tin của mười thành Khô Sa.
Đứng nguyên tại chỗ, Lưu Nguyệt nhanh chóng nhíu chặt mày.
Bên Hiên Viên Triệt gấp, bên này lại càng gấp hơn, nàng nếu đem năm mươi vạn người đi theo, dĩ nhiên là phải để bọn họ nguyên vẹn trở về, gào thét lớn như vậy, nàng từ trước đến nay chưa từng thấy.
Chờ một chút, Triệt, chờ một chút, nàng giải quyết chuyện tình ở đây xong, nàng sẽ đi tìm hắn, ngay lập tức, nhanh chóng là được mà.
Mà ở một phương hướng khác, Hiên Viên Triệt chạy phía thảo nguyên mà Lưu Nguyệt đang nghỉ ngơi, cũng nghe thấy tiếng gào thét như sóng trào và pháo hiệu sáng rực.
Cách hắn gần như vậy. Ngay tức thì, Hiên Viên Triệt càng thúc ngựa mạnh hơn, điên cuồng chạy về phía pháo hiệu.
Vó ngựa như bay, gần như làm cho bụi đất cuộn lên như mây đen.
Phía sau, ngựa Hãn huyết dũng mãnh của thảo nguyên, nặng nề bước qua đám người, chạy như bay về phía Lưu Nguyệt.
Cách rất xa, Lưu Nguyệt nương theo ánh đuốc của người đang đi đến, nhìn thấy rõ người đang đi tới.
Khố Tạp Mộc, đại tướng đệ nhất Bắc Mục.
Dung mạo nháy mắt giật mình, hắn không phải được bố trí bên cạnh Tiêu thái hậu và Bắc Mục Vương Da Luật Hồng, sao bây giờ lại ở chỗ này?
Chương : Nhiếp chính nữ vương 2Edit: Tử Dương**********************************
Nhìn lướt qua bảo mã Hãn huyết phía dưới Khố Tạp Mộc, đó là ngựa Tiêu thái hậu cỡi, chính là độc nhất vô nhị, bây giờ lại cho Khố Tạp Mộc dùng, rõ ràng sự tình rất cấp bách.Rốt cuộc Bắc Mục xảy ra chuyện gì?" Trung Nghĩa Vương tiếp chỉ." Xa xa, Khố Tạp Mộc đầu đầy mồ hôi hét lên với Lưu Nguyệt, lo lắng tràn ngập trong thanh âm, gần như không khống chế được.Tiếp chỉ? Trong lòng Lưu Nguyệt run lên, nắm thật chặt roi ngựa, hít sâu một hơi, xoay người một cái đã nhảy xuống, khẽ khom người.Điên cuồng vọt lên, Khố Tạp Mộc còn chưa đến bên cạnh Lưu Nguyệt, rất xa, đôi tay run rẩy ném thánh chỉ trong tay về phía Lưu Nguyệt, vừa lớn tiếng nói: "Ý chỉ của Tiêu thái hậu, Trung Nghĩa Vương mau trở về."Lưu Nguyệt duỗi tay ra, một phát bắt được thánh chỉ Khố Tạp Mộc ném vào khoảng không, nương theo ánh lửa của Khố Tạp Mộc mang đến, mở ra." Tiêu thái hậu bị ám sát, bị thương nặng thập tử nhất sinh, mau trở về, mau trở về." Hai lần mau trở về, nói rõ chuyện nghiêm trọng đến mức nào.Đem thánh chỉ cuộn lại, nét mặt Lưu Nguyệt run lên, mắt liếc qua Khố Tạp Mộc điên cuồng chạy đến, đang ghìm ngựa dừng lại: "Sao lại thế này? Thái hậu sao lại bị ám sát?"Vẻ mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, mùa đông lạnh lẽo như vậy lại đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đầy mồ hôi giống nhưmới vớt lên từ dưỡi nước, rơi thẳng xuống.Lời còn chưa dứt, nhưng khuôn mặt kia không ngăn được sự lo lắng, chứng tỏ tình trạng của Tiêu thái hậu rất không tốt.Năm ngón tay nắm chặt thánh chỉ trong tay, Lưu Nguyệt nghiến răng quay đầu nhìn bầu trời đêm đen như mực phía sau, đó là phía Thâm Lam quan của Ngạo Vân.Chỉ có mời dặm, chỉ có mười dặm thôi." Mau đi theo thần, Trung Nghĩa Vương, Thái hậu nói rõ muốn ngài lập tức trở về, mau, mau." Không kịp ngừng lại, khuôn mặt Khố Tạp Mộc lo lắng, dứt khoát chìa tay kéo Lưu Nguyệt đang đứng trên mặt đất, vẫn không động đậy.
Chương : Nhiếp chính nữ vương 3
Edit: Tử Dương
*********************************
Đã đợi không kịp, hắn cưỡi ngựa hãn huyết mà đến, một mạch bảy ngày, không biết tình trạng ở Thịnh Kinh rốt cuộc thế nào, Tiêu thái hậu có chống chọi nổi không?
Năm ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, Lưu Nguyệt lưỡng lự, toàn bộ rối rắm.
Phía trước, mười dặm nữa chính là chỗ của Hiên Viên Triệt.
Phía sau, ngàn dặm đồng bằng, là nơi có người tuyệt đối tin tưởng nàng, có cùng mục đích với nàng, cùng chung chí hướng với nàng.
Lúc này, nàng hẳn là có quyết định trọng đại, cho nên mới vội vã gọi nàng về như vậy.
Lòng bàn tay đau đớn, nhưng cũng không bằng sự khó khăn trong lòng Lưu Nguyệt.
Hít một hơi thật sâu, Lưu Nguyệt đột nhiên khoát tay, trước đôi tay đang bắt tới của Khố Tạp Mộc, giật mạnh một mép vải xuống, khẽ cắn ngón trỏ, lấy máu nhanh chóng viết mấy chữ lên trên, quay người lại ném cho Đỗ Nhất trầm giọng nói: "Ngươi đi đưa cho chàng, nhất định phải đích thân giao cho chàng, nhất định."
Dứt lời, nhảy lên lưng ngựa, run dây cương, khẽ kêu một tiếng: "Đi." Phóng ngựa hướng về phía thảo nguyên mênh mông, chạy về phía thủ đô Bắc Mục, Thịnh Kinh.
Chuyện có lớn có nhỏ, có nhẹ có nặng, thời cơ đến, không có cách nào.
Bóng đêm dày đặc, đau thương buồn bã âm u.
Mà lúc này, Hiên Viên Triệt từ nơi khác điên cuồng chạy đến, cũng đã xông đến trên sườn núi cao.
Một con ngựa sườn núi cao, Hiên Viên Triệt có thể nhìn thấy nơi xa nhất, chỉ thấy thân hình lóe lên, ánh lửa mạnh mẽ không hòa nhập vào bóng tối, một bóng lưng duyên dáng, cực kỳ dứt khoát đi xa.
Cực kỳ nhanh biến mất trong đêm tối.
" Lưu Nguyệt...." Mạnh mẽ rống to, Hiên Viên Triệt gần như ngay lập tức, hướng về phía bóng lưng quay mình mà đi, cuồng liệt rống to.
Gió điên cuồng tung bay trên đồng cỏ, thanh âm lan xa bốn phương.
Loáng thoáng giống như nghe thấy có người gọi tên của nàng, Lưu Nguyệt vừa phóng ngựa chạy như điên, một bên quay đầu nhìn đêm tối mờ mịt phía sau.
Chỗ mắt nhìn, chỉ có đêm tối vô biên, chỉ có thảo nguyên mênh mang, nơi đó có ai đó.
Lắc đầu, chỉ sợ là mình nhớ Hiên Viên Triệt đến điên rồi, lại nghe thấy chàng đang gọi mình.
Chương : Nhiếp chính nữ vương 4Edit: Tử Dương**********************************
Giương lên roi ngựa, Lưu Nguyệt và Khố Tạp Mộc chạy như bay, không hề ngừng nghỉ.
Đèn đuốc ảm đạm, nhanh như sấm chớp.
Hiên Viên Triệt vừa thấy, gần như một phát cắn nát răng.
Giương lên roi ngựa, Hiên Viên Triệt định điên cuồng đuổi theo.
Bên cạnh, sớm dự liệu được Hiên Viên Triệt sẽ hành động như vậy, Thu Ngân và Ngạn Hổ vội vàng đồng thời đưa tay ngăn lại Hiên Viên Triệt đang muốn phát điên lên.
" Vương, không thể đi như vậy, trước mặt đã là phạm vi của năm mươi vạn đại quân Bắc Mục, không thể cứ điên cuồng mà xông vào mà không phòng bị."
Thu Ngân và Ngạn Hổ, đồng thời lên tiếng.
Năm mươi vạn đại quân, ngay cả mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, cũng có thể dìm chết ba người bọn hắn.
Cho dù võ công đạt tới đỉnh cao, cũng không có thể vượt qua vài chục vạn đại quân.
Huống chi, cái nhìn cuối cùng của Lưu Nguyệt, rõ ràng quay đầu lại, nhưng vẫn quay người đi, hiển nhiên là không đem Vương bọn họ vào trong mắt, dứt khoát cắt đứt mọi thứ.
Đã như thế, bọn họ cần gì đuổi theo, cần gì đưa mạng lên tay nàng, mới cam tâm.
Trong lòng tràn lòng oán hận không ngăn được, bọn họ từng rất khâm phục, rất kính trọng Tiểu Vương phi bọn họ, lòng tràn đầy yêu thích.
Nhưng hiện tại, bọn họ khinh thường nàng, xem thường người tổn thương Vương của bọn họ, một nữ nhân lẳng lơ, khinh thường.
Oán giận chán ghét.
Nhưng, bọn họ lại quên mất, vị trí hiện tại của bọn họ là trên sườn núi cao, chung quanh lại tối đen như mực.
Mà Lưu Nguyệt ở phía dưới, bên cạnh lại có đuốc, ánh sáng khác biệt, chỉ có thể để cho họ nhìn thấy Lưu Nguyệt ở phương xa, mà Lưu Nguyệt căn bản không nhìn thấy bọn họ.
Cứ như vậy cùng nhau đưa tay cản lại, Lưu Nguyệt đã nhanh chóng biến mất trong đêm tối, đi rất xa.
" Tránh ra cho ta." Hiên Viên Triệt vừa thấy thủ hạ phía sau liền nóng nảy.
Vương Vương, cần gì, cần gì." Thu Ngân cắn chặt hàm răng nhìn Hiên Viên Triệt, vẫn chặt chẽ ngăn cản.
" Các ngươi một lũ ăn hại, Nguyệt đã ra ám hiệu với ta, vị hôn phu, nàng khi nào thì có vị hôn phu? Đây nhất định là bởi vì người kia ở đó, cho nên nàng mới phải nói vậy."
Chương: Nhiếp chính nữ vương 5Edit: Tử Dương*********************************
Hơn nữa, trễ như thế, nàng không ở trong lều lớn của chủ soái, chạy đến nơi gần Thâm Lam quan của Ngạo Vân như thế, ngoại trừ tới gặp ta, ta không nghĩ ra bất kì lí do khác.
Các ngươi không hiểu nàng, nhưng ta hiểu, ta hiểu."
Sau lửa giận công tâm, thương tâm vô hạn, hắn trái lại linh quang chớp động, trong đầu thông tuệ.
Không mất trí nhớ, nhưng thái độ đối với hắn như vậy, lại thêm cái gì vị hôn phu, lời ấy nhất định có liên quan tới vị hôn phu của nàng.
Lưu Nguyệt chuyền tín hiệu cho hắn, chỉ là lúc ấy quá mau quá giận, cho nên không để mắt đến, Nguyệt của hắn tuyệt đối không phản bội hắn.
" Vương ngài cần gì phải lừa mình dối người, ngài xem nàng cũng không quay đầu lại..." Ngạn Hổ không còn gì đẻ nói nữa, Vương bọn họ thâm tình như vậy, lại bị cô phụ, tâm bọn họ cũng không yên.
"Các ngươi không hiểu, tránh ra." Vung lên roi ngựa, Hiên Viên Triệt định xông đến hai người bên cạnh.
Chính lúc giằng co ấy, trên bầu trời một bồ câu đưa tin xào xạc di chuyển, bay đến đầu vai Thu Ngân mới hạ xuống.
" Vương, tình hình quân sự của Triệu Quốc." Liếc mắt quét đến ký hiệu trói trên đùi bồ câu đưa tin, mặt Thu Ngân liền biến sắc, bỗng chốc đã thay đổi.
Đây là quân tình tuyệt đối trọng yếu, mới làm ký hiệu đặc biệt như vậy.
" Binh tập kích, Trần Trùng, Lịch Sơn, Tam Quan, thành bại chỉ trong một lần động binh, mau trở về." Một hàng chữ ngắn ngủi, lại làm cho Hiên Viên Triệt vẻ mặt lo lắng tất cả đều nghiêm túc.
Ba quan này bốn mươi vạn binh mã của hắn đang đóng binh, nếu bại, thì thất bại trong gang tấc không nói, mặt khác còn có thẻ tấn công Thiên Thần, nếu thắng thì lại bắt toàn diện Triệu Quốc.
Đây gần như là hai phần ba binh lực Thiên Thần hắn, hắn không được thua, thua là không đứng lên nổi.
" Vương, mau trở lại đi, nếu Vương Phi đúng như ngài suy nghĩ, ngài ấy nhất định sẽ chờ ngài, hiện giờ nơi đó đang gấp, Vương, mau trở lại." Thu Ngân lập tức quay đầu.
" Vương, đi mau, tương lai còn dài." Ngạn Hổ cầm lấy ngựa Hiên Viên Triệt.
Tương lai còn dài, tương lai còn dài.
(Su: TMD, chính vì cái câu này mà Su ta mới khổ TT_____TT)
Hiên Viên Triệt nắm chặt cương ngựa trong tay.
Ngẩng đầu nhìn phương xa, đèn đuốc lấm tấm trải rộng, đã muốn không còn nhìn ra ai là Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt đến đâu rồi?
Chương : Nhiếp chính nữ vương 6
Edit: Tử Dương
*********************************
Gần trong gang tấc, lập tức có thể gặp nhau, nhưng lại............
Bôn ba ba nghìn dặm, bốn ngày bốn đêm, không ngủ không nghỉ, vốn tưởng rằng có thể cùng tay nắm tay.
Không nghĩ rằng, chỉ nói mấy câu nói như vậy, chỉ nói mấy câu nói làm hắn thương tâm như vậy.
Không cam tâm, không cam tâm!
Không biết rõ, hắn không cam tâm cứ như vậy mà rời đi, cứ như vậy mà quay người rời đi.
Thế nhưng, nhưng.....
Hai hàm răng cắn chặt, roi ngựa trong tay Hiên Viên Triệt gần như bị bóp nát.
Sao sa trên bầu trời u tối, lạnh nhạt thờ ơ mà thong dong tự tại.
Lưu Nguyệt không nghe thấy, quay đầu lại tiếp tục đi, mà Đỗ Nhất nhận nhiệm vụ quan trọng là liên lạc giữa Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, trong bóng đêm lờ mờ cũng nghe thấy thanh âm của Hiên Viên Triệt. Ngay lập tức phóng ngựa như điên về phía thanh âm kia.
" Vương thượng, đi thôi, đi thôi, quân tình không đợi người......"
" Vương, nếu không tin, sau này trở lại cũng được, hiện tại...."
Thu Ngân và Ngạn Hổ không ngừng thúc giục.
Hiên Viên Triệt cầm roi da trong tay càng ngày càng chặt, chuyện hôm nay, tình hôm nay, nếu như không nói rõ ràng mà đi, ngày sau gặp lại trong lòng khó tránh có sự xa cách, tình và tín nhiệm, không thể vĩnh cửu, càng không thể có bất kì hoài nghi nào dính vào, nếu không, sẽ lên men, sẽ biến chất.
Đứng sừng sững một lúc lâu.
" Vương......." Thu Ngân thấy vậy lên tiếng lần nữa, còn chưa nói xong, tiếng vó ngựa xa xa vang lên, trong bóng đêm, Đỗ Nhất chạy đến nhanh như sấm chớp.
(Su: woa woa woa, Nhất Nhất thật oai phong a!)
Hiên Viên Triệt liếc mắt một cái, hai mắt đột nhiên sáng ngời, Đỗ Nhất.
Đỗ Nhất luôn theo sát Lưu Nguyệt.
Mà lúc này Đỗ Nhất lại ở đây, như vậy nghĩa là....
Đêm gió gào thét, Hiên Viên Triệt lập tức phóng ngựa chạy đi đón Đỗ Nhất.
Thu Ngân, Ngạn Hổ liếc mắt nhìn nhau, nét mặt khẽ kinh ngạc, chẳng lẽ là.... Ngay sau đó cũng thúc ngựa đi đón.
" Vương thượng, chủ nhân đưa cho ngài." Ghìm ngựa đứng lại, Đỗ Nhất thấy thật sự là Hiên Viên Triệt, tức thì một câu dư thừa cũng không nói, nhanh chóng móc từ trong ngực ra huyết thư của Lưu Nguyệt, đưa cho Hiên Viên Triệt.
Máu thấm qua vạt áo, vài chữ ít ỏi, trong bóng đêm này trải rộng ra trước mắt Hiên Viên Triệt.
Gió lạnh lướt qua, ấm hay lạnh, tự biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro