Chap 34
Lẽ ra đã có chap sớm cho các bạn nhưng viết gần được một chap thì máy out lên mất sạch quên lưu . Chán thật phí công mấy tiếng viết , viết lại lên lâu hazz. Chap này dài nhưng vì mất hứng ko viết lại y như cũ lên mình cắt ngắn lại ko nói chi tiết nữa . Cảm hứng mất thì việc viết lại thật sự chả ra gì mn đọc thông cảm cho vậy . Có hơn ko nhỉ
.........
Hơn một tháng nó trong viện . Cô Yến luôn chăm sóc bên nó cả ngày , tạo cho nó cảm giác như người mẹ của nó vậy . Còn chú thì bận làm việc tối mới vào thăm nó được rồi đón cô về
Nó đã quên tất cả , mọi thứ xung quanh nó hoàn toàn lạ lẫm xa lạ chỉ có chú Hải và cô Yến là nó thân quen mà thôi .
Sau hơn một tháng trời nằm viện điều trị cuối cùng nó cũng được ra viện và cô chú đưa nó về nhà cô chú ở . Chiếc xe con màu đen bóng loáng sang trọng đón nó đủ thấy cô chú giàu có rồi . Và nó còn ngỡ ngàng hơn khi căn nhà bốn tầng tuyệt đẹp trong phố yên lạc hiện ra trước mặt nó khi ra khỏi xe . Cô chú có một ng giúo việc là bác Hai hơn 50 tuổi nhưng nó chưa bjo gặp cho tới tận hôm nay về nhà
Sau khi đưa nó thăm quan các phòng trong căn nhà sang trọng tuyệt đẹp này cô chú cho nó ở phòng tầng hai . Trong phòng màu xanh nước biển mát mẻ với chiếc ti vi to tướng cùng bộ loa đầu đĩa đủ cả . Một chiếc lap top trên giường cho nó dùng . Quá tuyệt vời
- Con vừa ý khi ở đây ko con ? Cô yến cười nhẹ hỏi
- Con thấy thiếu gì cứ bảo chú nhé đừng ngại . Chú hải tiếp lời
- Con ko thấy thiếu gì cả , nhưng con muốn biết vì sao cô chú đã cứu mạng con lại còn cho con ở lại nhà . Cô chú tốt quá nhưng cho con biết vì sao được ko ạ ? Nó nói ra thắc mắc trong lòng
- Con đợi chú . Chú hải nói rồi đi lên tầng
Một lúc sau chú đi xuống cùng một khung ảnh trên tay
- Con xem đi .
Nó ngỡ ngàng khi thấy người trong ảnh giống nó như đúc vậy , từ kiểu cười tới biểu cảm khuôn mặt . Chỉ khác ở màu tóc vàng nghịch ngợm còn nó tóc đen hiền lành mà thôi
- Đây là Đông con cô chú con ạ . Cô yên cầm tấm ảnh xúc động rồi khóc
- Con chú đã mất trong một đêm thằng bé đua xe . Cô chú chỉ có mình nó , do đc nuông chiều mà nó mới yểu mệnh , chú đã khuyên bảo nhưng tính nó ngang bướng quen bạn xấu ăn chơi chơi lên ..... Chú hải cũng xúc động mắt đỏ hoe lên
- Cô chú ngày đầu gặp con đã tưởng con mình còn sống rồi . Rồi tối đó con bị ng ta đánh ngất đi ở cổng nhà mình thì có thể nói con có duyên với gia đình chú . Bjo con lại ko nhớ gì cả , cô chú muốn nhận con làm con nuôi ko biết ý con ra sao ?
- Con hiểu rồi ạ , thật lòng con rất cảm kích ơn cứu mạng của cô chú với con . Hai ng đã cho con một mạng một lần nữa được sống trong thâm tâm con đã coi cô chú là bố mẹ thứ hai của con rồi . Bố mẹ đẻ con ra sao con ko còn nhớ nữa con chưa biết có nhớ đc hay ko nhưng nếu cô chú ko chê bai con xin đc gọi cô chú là bố mẹ đc ko ? Nó cũng xúc động sau câu chuyện của cô chú mà rơi nc mắt nói nghẹn ngào
- Con ơi ...
Cô chú ôm lấy nó , cả ba vui tới phát khóc . Từ nay nó đã có một thân phận mới , nó đã là công tử của nhà họ Hoàng với cái tên bố mẹ đặt cho là Hoàng Hải Nam .
Gia đình nó bố có một công ty riêng làm bên xây dựng và sản xuất bộ phận xe máy cũng ko lớn nhưng thuộc dạng kha khá ở hà nội . Nó đã bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới với danh nghĩa là con trai duy nhất của nhà họ hoàng . Bố hải mẹ yến coi nó như con ruột vậy chăm sóc nó từng tí . Quần áo nó thì toàn đồ hiệu do chính tay mẹ yến đi chọn mua . Hai tháng sống ở đây nó đã ko còn nhận ra mình , từ một thằng nhok cao 1,74 m nặng có 52,53 kg gầy nhàng nhàng mà bjo nó đã 62kg . Cao lớn trưởng thành vượt bậc nhìn nó khác hoàn toàn . Tất cả là do nó được mẹ và bác Hai chăm vỗ béo khi bình phục . Bjo có khi bố mẹ đẻ nó đứng trước nó cũng ngờ ngợ chứ ko dám nhận nó nữa vì nó rất khác rồi . Trắng trẻo thì vẫn thế nhưng do béo lên ng nó bjo trông chững chạc phong độ như ng lớn . Nó để tóc dài kiểu lãng tử che xuống mắt nữa , rồi hôm đi cùng mẹ làm tóc nó hứng lên nhuộm màu đỏ phớt thôi rất đẹp và hợp làm nó càng nổi bật lên . Nó đúng chất công tử đẹp trai phong độ khác xa xưa , chỉ còn khuôn mặt giống xưa vài phần thôi do nay cao to lớn mà . Nó sau khi đã bình phục hoàn toàn thì toàn ở nhà với mẹ và bác hai tối bố mới về . Gia đình vui vẻ thật hạnh phúc nó đã quên mất việc mun tìm lại ký ức đã quên rồi . Nó hạnh phúc và bằng lòng với cuộc sống hiện tại . Mấy lần nó mun nhớ lại là đau đầu phải uống thuốc lên nó ko dám nghĩ nữa . Cuộc sống nó bắt đầu từ đây , một trang mới của cuộc đời Hoàng Hải Nam .
- Anh này , con khỏi bệnh rồi anh đã xin đc cho con đi học chưa ? Mẹ bất ngờ nói trong bữa ăn tối
- Anh lo xong rồi , Nam này tuần sau bố dẫn con tới trường ... học ngành quản trị nhé con , con thấy sao ?
- Yeahhh quá tuyệt ạ hihi . Nó nhẩy cẫng lên do hàng ngày toàn ở nhà với mẹ hết nghe nhạc vào face xem phim thì chả bit lz cả
- Con thích vậy là tốt rồi , do vào học bằng đường " phụ " , dở dang con phải chăm chỉ học cho theo kịp các bạn nhé . Bố dặn
- Vâng con sẽ cố gắng sau này còn giúp bố trên công ty nữa hì
- Con nghĩ được vậy bố mẹ mừng lắm , cần gì thì bảo mẹ mua cho . Mẹ gắp thức ăn cho nó
- Vâng con biết mà
Nó và bố mẹ bjo ko còn ai coi là con nuôi hay bố mẹ nuôi nữa mà trong lòng như ng ruột thịt rồi rất vui vẻ hạnh phúc . Nó may mắn có bố mẹ hiền hậu nhân đức bảo ban nó còn gì bằng nữa . Nó tự nhủ ko đc hư hỏng theo con đường của Đông để bố mẹ đau lòng . Nó phải là ng con ngoan trả ơn cho bố mẹ
Ngày nhập học , nó diện đồ hiệu sang trọng mà thật ra trong tủ quần áo của nó toàn thế do mẹ mua cho . Nó thật đẹp trai tự khen mình xuống nhà bố mẹ với bác hai cũng khen ko ngớt do nó đẹp thật chứ đâu . Mái tóc đỏ phớt óng ánh tưởng nghịch nhưng thật ra cực chất hợp với nó .
Mọi thứ hoàn hảo , nps hồi hộp lên lớp . Nhưng trên lớp sau khi vào học nó mới nhận ra nó có tiếng trong lớp đồn nó là công tử đại gia gái theo ko hết đc bố mẹ chạy cho vào đây học . Vậy là tự nhiên nó bị cô lập với đám con trai của lớp ghét nó . Nó đâu muốn thế nó là ng vui vẻ hài hước đấy chứ đâu có kiêu căng ngạp mạn ko coi ai ra gì như bọn con trai nói đâu . Nó chỉ biết ngồi học một mình và từ đấy nó chỉ có thể chơi với các bạn nữ trong lớp mà thôi . Họ chơi với nó mới bit nó ko như bọn con trai nói , nó chả bjo nói lại lz mình cứ sống của mình ai nói kệ họ mà thôi .
- Con về rồi hả . Mẹ cười tươi mở cổng cho nó phóng xe vào sân sau khi học về
- Vâng , con đói quá mẹ ơi . Nó làm nũng mẹ
- Lên thay đồ rửa mặt đi mẹ bảo cô hai dọn cơm ra mẹ con mình ăn trưa nhé
- Hì vâng
Nó hôn chụtvaof má ng mẹ xinh đẹp rồi chạy như bay lên phòng vất chiếc cặp xuống giường vào nhà tắm rửa mặt xong xuống nhà ăn ăn cùng mẹ . Bác hai thì ko bjo chịu ăn cùng nhà nó cả dù bố mẹ nói sao bác ấy cũng luôn ăn sau . Bữa trưa thì bjo cũng chỉ có nó và mẹ ăn với nhau còn bố tối mới về
- Ăn từ từ thôi con ăn thế nghẹn bjo . Mẹ vừa cười vừa lấy thêm thức ăn cho nó
- Tại con đói oá ... Nó nhai nhồm nhoàm
- Cả tuần đi học đã quen bạn quen lớp chưa con ?
- Con quen rồi . Nó ko muốn nói sự thật cho mẹ biết
- Vậy là tốt rồi , à Nam này mai thứ bảy con nghỉ học phải ko ?
- Vâng
- Mai bố mẹ bay vào nam thứ ba mới ra con ở nhà một mình với cô hai đc ko con ? Mẹ lo lắng hỏi
- Ụ ôi mẹ iu ơi con mẹ lớn sắp lấy vk thế này mẹ lo gì hihi . Nó nhõng nhẽo trêu mẹ
- Mẹ nói thật từ ngày con còn ở viện chưa có ngày nào mẹ con mình xa nhau . Mẹ chẳng muốn đi đâu tại bố con bắt mẹ đi theo thôi
- Hì thì việc xã giao thì mẹ lên cùng bố có mặt là phải . Mẹ yên tâm con hứa mẹ về con ko thiếu một cộng tóc đâu .
- Cậu Na ơi , mỗi lần cậu chải đầu ko rụng cái tóc nào sao
- Sặc bác Haiiiiii
Nó với mẹ phì cười vì bác Hai trêu nó . Tình yêu mẹ dành cho nó thật lớn biết bao . Bố hải cũng vậy , tuy bận rộn nhưng ko tối nào bố ko cùng mẹ sang phòng nó chơi nc với nó . Nó cũng quen đc mẹ ôm để nhõng nhẽo mè nheo rồi . Xa bố mẹ mấy hôm cũng buồn buồn . Đã gần ba tháng nó ở đây rồi , quá khứ của nó ng thân của nó nó đã quên hết và bjo nó chẳng còn mun nhớ gì nữa . Nó đang hp cùng bố mẹ , nó thích cuộc sống bjo . Nếu nó nhớ lại đc quá khứ thì sao nhỉ ? Nó đang là một chàng công tử nhà giàu có sành điệu đẹp trai gái theo ko ít , nếu nhớ lại nó là ai thì nó có chấp nhận đc ko khi nó đã quen cuộc sống bjo ? Nó tự nghĩ thế rồi .... ngủ luôn chả thèm nhớ nữa . Nó ko cần nhớ càng tốt chả sao cả . Nó nghĩ vậy đấy ....
Tối nay nó lại như mọi ngày nằm phòng nghe các bài nhạc trẻ trên mạng và onl face . Hơn một tuần qua nó có quen một cô bé rất cá tính lại xinh nữa . Cả hai cũng cho nhau ảnh để biết , em ấy đang là sinh viên của đại học quốc gia hà nội quê ở hưng yên . Nó với em ấy nc rất hợp nhau và đã chính thức bắt đầu .... yêu nhau dù chưa một lần gặp @@!!
Nghe có vẻ ảo nhưng lại là thật , thực ra tình cờ một lần nó nc vs em ấy trên face và sau một trò chơi nó thắng em ấy thì theo yêu cầu là ai thắng game đó ng đó đc đưa ra một yêu cầu và tất nhiên một thằng FA ( nó mà nhớ ra thì Ép Ây cái mặt nó ấy hic ) như nó đã ra điều kiện là muốn em ấy làm ng yêu của nó . Lý do ư ? Thông minh xinh đẹp , cá tính lại rất hợp và hiu nó thì sao nó ko thích cho đc . Em ấy cũng rất giữ lời hứa và ok đk nó đưa ra . Bọn nó đã bắt đầu " yêu " được 5 ngày rồi ^^ bảo sao nó ko suốt ngày cười cho được .
Đến lịch hẹn lại lên ol nc với em yêu rồi
- Anhhhhhh . Em iu nt trên face đã đc ... 5 phút
- Anh đây , anh xin lỗi tại nc với bố mẹ lâu quá . Nhớ anh rồi à hehe
- Ai thèm nhớ , em gọi ng iu em gọi anh đâu hihi
- Thế thôi anh trả em cho ng iu đấy anh off nhé
- Dám ko hứ
- Dám sao ko
- Xí , thôi ko đùa na , nhớ mai chưa anh ^^
- Anh nhớ rồi , 9h đúng , cổng time city chứ gì
- Vag , anh mà quên em thôi lun đấy
- Haha ngu gì quên chứ , anh có trí nhớ siêu phàm mà . Quên để mất ... vk ah hehe
- Ai là vk anh đấy nhỉ
- Chả biết , mai ai gặp anh thì là vk anh haha
- Hihi chưa biết ng ta ra sao đòi lấy anh ngốc thế ^^
- Ơ anh bảo lấy em bao giờ thế ? What??? @@!!!
- Ghétttttttt
Nó với em cứ trêu nhau như vậy cho tới tận hơn 1h đêm . Ngày nào cũng thế , nó và em nc là chẳng bjo thấy chán cả .
Vui kinh khủng, tình yêu nó dành cho em cứ lớn dần lên sau mỗi tối như vậy . Nó cũng cảm nhận đc tình yêu của em dành cho nó . Dù mới yêu thôi nhưng cảm giác cả hai đã yêu nhau lâu lắm rồi thì phải ấy . Ko thấy có gì ngại ngùng cả , nó mong nó sẽ có ng yêu và sẽ hp khi có em . Một cô nàng thật sự xinh đẹp xứng đôi với nó
Sáng hôm sau nó ngủ dậy lúc 8h sáng , nếu ko có cái đt báo thức chắc nó ôm gối ngủ tới trưa luôn đc nghỉ học mà . Nó nhớ ra ngay cuộc hẹn gặp mặt đầu tiên với người yêu lên vội dậy ngay lập tức đánh răng rửa mặt rồi diện chiếc bò jean xanh thẫm và chiếc áo cộc đỏ . Nó khoác chiếc sơ mi trắng sang trọng ngoài nhưng lại bỏ cúc ra ko cài . Nó cũng ko hiu vì sao mà rất thích mặc vậy . Nó đâu biết cái sở thích phong cách ấy của nó là do Na dạy hazzz...
Nước hoa thơm tho các kiểu nhìn trong gương nó tự tin về độ hấp dẫn phái nữ của mình xong xuống nhà
- Bác Hai ơi bố mẹ con đi rồi ạ ? Nó hỏi to
- Vâng , ông bà đi lúc 6h30 . Cậu ngủ lên ông bà ko gọi . Cậu đói ko tôi lấy đồ ăn cho nhé
- Dạ thôi con ko đói , bác cho con xin cốc cafe đi hì
- Vâng cậu đợi một tí
Nó ra ghế ngồi lấy đt ra nt cho em yêu xem em dậy chưa
- Ng đẹp ơi dậy chưa đấy ^^
- Dạ em đang trên xe bus rùi na , anh dậy chưa
- Ui ngoan thế đã đi rồi à hehe
- Hihi vag , luôn đúng hẹn mờ anh
- Ok 9h anh chờ em , xem bất ngờ ko haha
- Đừng chê em xấu mà chạy na hihi ^^
- Ơ xấu thì chả chạy haha
- Hứ thế đừng có tới nữa
- Hehe tới chứ xem em " xấu " tới đâu chạy cũng ko muộn haha
- Vag em xấu lém cứ chuẩn bị tinh thần mà xách dép chạy đi
- Ui có ng dỗi kìa , anh đi giày ko cần xách đâu chạy nhanh lắm ^^
- Ghét ...
- Yêu....
- Ko thèm
- Thèm
- Ai thèm
- Em
- Ai hả
- Em + Anh ^^
- Hihi thôi ko nói nc nữa na lát gặp nói ko hit chuyện na hihi
- Haha hâm thế , lát gặp
Nó vừa nhâm nhi tách cafe của bác Hai cười một mình nc với em . Đúng là nc vs em nó luôn vui vẻ thật bảo sao ko yêu cho đc .
8h40 phút , nó đi bộ từ nhà nó ra đầu ngõ yên lạc bắt một chiếc taxi ra time city . Còn gần chục phút nữa mới tới 9h , nó ngối ở bờ hồ đợi em . Lo lắng chút , hồi hộp chút nữa , ko biết bên ngoài em ấy ra sao nữa . Nó cũng biết em ấy xinh rồi nhưng mà điện thoại chụp cũng ảo ảo lên nó cũng hơi sợ tí . Biết đâu đấy nó gặp xách giày chạy thật thì sao .
Kia rồi , người con gái có chiều cao 1,63 m ( em nói ) với đôi giầy trắng thể thao cá tính , chiếc quần jean xanh ôm sát , áo cộc trắng và có một điều trùng hợp là em ấy cũng chỉ khoác cái sơ mi kẻ xanh đỏ giống hệt cách nó mặc dù ko ai bảo ai . Chỉ khác là nó áo sơ mi trắng thôi ^^ nó thấy thích rồi đấy nhé . Dáng người đến gần hơn còn cách nó khoảng hai chục mét nó thấy rõ được khuôn mặt em , giống hệt luôn trong những tấm ảnh em gửi cho nó , chứng minh em ko hề chụp chỉnh sửa thêm gì . Mái tóc dài nhuộm nâu vàng ngang lưng tung bay theo gió thổi .
Tuyệt , duyệt luôn , nó mỉm cười sung sướng trong lòng còn khuôn mặt chỉ khẽ cười nhìn về phía em
Em có lẽ đã nhận ra nó lên từ xa xa đã cười mỉm nhìn nó tay khẽ vén tóc sang một bên chỉnh lại túi xách đeo ở vai đi chậm chậm tới và dừng khi nó đứng dậy trước mặt em
- Bây giờ anh chạy vẫn còn kịp đấy . Em cười trêu nó , xinh lại duyên dáng nữa . Nó cũng khá bất ngờ khi em cũng hài hước dí dỏm vậy
- Anh cũng muốn chạy nhưng khổ nổi chân anh tê quá , ngồi chờ mãi lên ko nhúc nhích được rồi em ạ . Nó đùa lại bằng nụ cười thường ngày vui vẻ
- Vậy anh ngồi tiếp cho hết mỏi rồi chạy nhé hihi
- Cũng được , với điều kiện nếu em đi tiếp ko quay lại . Nó thách thức em luôn . Gì chứ nó cực thích các trò chơi cân não với con gái thế này
- Em cũng đang định vào time mà đâu có ở đây đâu , chỉ buồn là ko có người em mong muốn dẫn em thôi .
Em nháy mắt tinh nghịch vênh mặt ko chịu kém
- Haha , thôi được rồi số em may lắm nhé . Anh hết mỏi chân rồi , ko biết anh có vinh hạnh được tháp tùng người đẹp đi chơi ko nhỉ . Nó cười mỉm nháy mắt lại
- Hihi anh ...
Nó ôm em vào lòng , em cười nhẹ hạnh phúc ôm nó . Cả hai chẳng cần ngại ngùng hay quan tâm những người xung quanh làm gì cả chỉ đơn giản là nó và em đều thấy rất muốn được ôm người mình yêu thương mà thôi .
- Em đẹp lắm , bé ạ . Nó khẽ vuốt mái tóc thơm phức của em thì thầm
- Em còn sợ anh chê em ko xứng với anh . Em nói thì thầm
- Anh yêu em ..
- Em cũng vậy , yêu anh , anh ngốc của em ...
Một nụ hôn tình cảm diễn ra ko nhanh cũng ko lâu , đủ để cả nó và em khẳng định chủ quyền trên lãnh thổ ng yêu mình . Em đỏ mặt ngượng ngùng khi tách nhau ra vì nhiu ng xung quanh đi qua lại nhìn chúng nó cười có ng còn vỗ tay nữa mới hài
- Vậy là chính thức rồi phải ko nhỉ . Nó cầm tay em nói trong hạnh phúc
- Anh nghĩ nụ hôn đó chưa đủ là bằng chứng phải ko . Em trêu lại nó
- Đủ mà , thế bjo em muốn vào time hay thế nào ?
- Mình vào chơi đi anh em chưa vào bjo cả cũng tò mò hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro