Chương 1
Edit: Cỏ
Hôm nay là lễ giáng sinh.
Hai bên đường, , nhà nào cũng trang trí lễ hội, mùi thơm của gà quay thoang thoảng trong không khí, tiếng trẻ con ồn ào vui nhộn ngập cả bầu trời đêm.
Ike đang lái xe trên đường về nhà, nghĩ đến người nào đó ở nhà một mình, anh khẽ mỉm cười.
Bọn họ đã kết hôn được một năm, bởi vì công việc, Ike thường xuyên không ở nhà, nhưng tình cảm của bọn họ vẫn gắn bó với nhau.
Khi biết tin Ike đi công tác mà bỏ lỡ lễ giáng sinh đầu tiên sau khi kết hôn, đối phương mặt đầy u buồn, Ike biết anh ấy không vui.
Anh ấy đối với công việc rất cuồng, nhưng cũng rất chu đáo với Ike, ngay cả khi Ike bỏ lỡ sinh nhật của bọn họ vì công việc, anh ấy cũng không có câu hờn dỗi nào.
Trước khi cưới anh ấy cố gắng phí tâm tư theo đuổi Ike, sau khi kết hôn với Ike cũng cực kỳ dịu dàng bao dung, còn cực kỳ kiên nhẫn, cho nên mặc dù Ike cứng đầu không nói lời yêu một cách dễ dàng, nhưng anh ấy đã sớm đặt đối phương ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, bất kỳ người nào cũng không sánh bằng.
Đây cũng là lý do hôm nay anh lựa chọn từ bỏ công việc của mình và lái xe hơn trăm cây số về nhà, anh muốn dành cho người yêu của mình một bất ngờ lớn, anh muốn nói cho đối phương biết, mình yêu anh ấy nhiều hơn so với những gì anh tưởng tượng, sau đó hai người họ sẽ cùng nhau trải qua lễ giáng sinh ngọt ngào này.
Tối nay, Ike sẽ để cho đối phương lấy bất cứ thứ gì mình muốn.
Nhắc tới mới nhớ, họ đã lâu không thân mật với nhau.
Nghĩ đến đây, mặt Ike không khỏi đỏ lên, liền tăng tốc độ xe.
Anh rất muốn về nhà ngay lập tức, đi gặp người yêu đẹp trai trên mặt tràn đầy nụ cười vui mừng, Ike vẫn luôn đối xử với mọi người bình tĩnh và lý trí, chưa bao giờ từng giống như hôm nay vậy không kịp chờ đợi, giống như một đứa trẻ đang háo hức chờ được mở quà.
Nhưng mà, khi mở món quà ra, phát hiện bên trong trống rỗng không có thứ gì, còn để lên thứ gì đó đập tan giấc mộng đẹp đẽ của anh.
Những tiếng rên rỉ cao thấp phát ra từ phòng ngủ, cho thấy bên trong cuộc tình đang diễn ra mãnh liệt như thế nào.
Trái tim của anh như từ trên trời cao rơi xuống, rõ ràng mới vừa rồi còn tràn đầy vui sướng kích động, giờ phút này tất cả những cảm xúc này đều bị mất đi, trở nên trống rỗng, trong lòng chết lặng.
Anh yên lặng đi đến gần phòng ngủ, cánh cửa đóng lại cùng âm thanh truyền tới bên trong, giống như báo trước cái chết của anh.
Đầu óc Ike trống rỗng.
Tiếng rên rỉ bên trong càng lúc càng cao, cộng thêm tiếng thét chói tai, tất cả mọi thứ trở về yên tĩnh, tưởng như cuộc tình đã đến hồi kết.
Anh mở cửa.
Trên chiếc giường lộn xộn, hai cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau cùng một chỗ, trên mặt bọn họ đầy mệt mỏi sau khi thỏa mãn lòng ham muốn, lúc này kinh ngạc nhìn Ike xuất hiện ở cửa phòng ngủ.
"Mặc quần áo cho tử tế vào." Ike lạnh lùng nói.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người mà anh từng yêu sâu đậm, tràn đầy tình cảm, nhưng bây giờ ánh mắt lại tràn đầy dục vọng, chậm rãi nói: "Chúng ta cần nói chuyện một chút."
Người yêu của anh, Vox Akuma, giờ phút này trên khuôn mặt tuấn tú, biểu cảm có thể nói tuyệt vời, sau khi choáng váng, anh ấy thật giống như vừa tỉnh dậy trong mơ, đẩy người dưới giường ra đứng lên.
Ike đóng cửa lại, anh vẫn chưa bình tĩnh lại, giờ phút này anh chỉ muốn đi đến ghế sa lon đợi.
Anh quay người rời đi, nhưng sau lưng lại nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó có người ôm lấy anh từ phía sau không để cho anh đi thêm bước nữa.
"Buông tôi ra." Ike nhẹ giọng nói, anh giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay này, ngược lại bị ôm ngày càng chặt, giống như bọn họ có thể hòa làm một.
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi, Ike, đừng đi." Anh không ngừng nói xin lỗi.
Ike ngửi thấy trong miệng anh ấy truyền tới mùi vị rượu: "Anh uống rượu?"
Sau khi bọn họ ở chung ở chung một chỗ, Ike cấm Vox hút thuốc và uống rượu, Vox cũng tuân thủ rất tốt, anh cũng một mực rất tin tưởng lời hứa của Vox với mình, giống như lúc nào cũng tự hào về tình yêu duy nhất của Vox dành cho mình, nhưng giờ phút này, lời hứa của Vox, kèm theo mùi rượu trên người anh, thật giống như đang chế nhạo sự kiêu ngạo và ngu dốt của anh.
"Thực xin lỗi, anh.. không phải cố ý." Dường như Vox biết lời giải thích của mình không có sức lực, sau khi anh nói xong cũng không có gì để nói, chỉ ôm thật chặt Ike không để anh nhúc nhích.
"Buông ra." Giọng của Ike phát ra lạnh như băng, anh bắt đầu bộc lộ sự đanh đá, đó là cái gai Ike không bao giờ để lộ ra khi họ ở bên nhau.
Bây giờ Ike, so với lần đầu tiên lúc bọn họ gặp mặt còn lạnh lùng hơn, Vox không chịu buông tay, anh có cảm giác chỉ cần buông tay ra, Ike sẽ biến mất khỏi người anh, nhưng anh không thể làm gì được.
Qua một lúc lâu cũng không thấy anh ấy buông tay ra, Ike đang muốn nổi giận, cũng cảm giác được đầu của Vox đang đặt trên vai mình, cũng cảm giác được bả vai của mình đã thấm đẫm nước mắt của Vox.
"Vox...." Anh thở dài: "Anh cứ như vậy chúng ta không thể nào nói chuyện được."
"Em đừng đi." Giọng nói buồn buồn của Vox từ bả vai anh truyền tới.
"Em không đi." Ike nhẹ giọng dỗ dành, mặc dù lúc này anh chỉ muốn tránh xa Vox.
Cuối cùng Vox cũng buông tay ra, Ike thở phào nhẹ nhõm, nóng lòng muốn thoát khỏi Vox, anh đi tới phòng khách ngồi trên ghế sa lon.
Trong khoảng thời gian này anh cảm giác được ánh mắt của Vox ở sau lưng đang nhìn anh chằm chằm, giống như một con sư tử đực sợ sư tử cái rời khỏi lãnh thổ của mình.
Sau đó Vox cũng đi tới, anh ngồi xuống dựa vào Ike, tầm mắt chuyển sang thứ đồ nào đó Ike đang cầm trong tay.
Anh mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Cái này mua cho anh sao?"
Ike cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra trên tay vẫn còn ôm bó hoa mua từ cửa hàng hoa, hoa hồng đỏ tươi mất đi sự ngọt ngào, giờ trông thật chói mắt.
"Cảm ơn em, nó rất đẹp." Anh giọng nói.
Trong lòng Ike tràn ngập tức giận, đây là cái gì? Rõ ràng chính anh ấy bị bắt gian trên giường, tại sao anh ấy có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, không muốn giải thích?
"Đáng tiếc nó tới không đúng lúc." Khóe miệng Ike nhếch lên tỏ ra giễu cợt.
"Thật xin lỗi." Vox ôm hoa hồng, mắt và mũi đỏ hoe, trông như sắp rơi nước mắt lần nữa.
"Được rồi, chuyện này đã xảy ra rồi, có nói xin lỗi cũng không thay đổi được tất cả." Ike ôm trán với vẻ mặt mệt mỏi.
Anh chỉ vào phòng ngủ, hỏi: "Đó là ai?"
Vox cúi đầu xuống, nhăn nhó trả lời: ".... Anh không biết."
Giọng anh đanh lại: "Anh đem người anh không quen biết về nhà? Tình một đêm? Nói thật đi, Vox, đây là lần thứ mấy?"
"Đây là lần đầu tiên, thật xin lỗi, Ike, tin anh đi, anh thật không nghĩ tới...." Vox lắp bắp giải thích.
"Im miệng, tôi không muốn nghe." Ike hít một hơi thật sâu.
Anh yên lặng một lúc, nói: "Chúng ta chia tay đi."
Giọng nói bình thản, không chút do dự.
Cả người Vox sững sờ một cái, cổ họng thắt lại: "Không được."
"Vox," anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Vox, trước kia anh thích nhất đôi mắt chứa đầy sự tự tin này, lúc này đang ngưng tụ thành giọt nước mắt, bên trong có những lời cầu xin ân hận, anh buộc mình không được mềm lòng: "Tôi không muốn hận anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro