16 - 20
Cuối cùng, hai người ngồi lại cùng nhau ăn kem ốc quế.
Bên cạnh là mấy bạn nhỏ ríu rít không ngừng tranh luận vì sao hai chị gái này vừa nãy tranh giành nhau mà bây giờ lại ngồi cùng ăn kem.
"Thế giới người lớn thật là phức tạp."
"Nhưng mà nếu như tớ với tiểu Minh có cãi nhau nhất định phải ba ngày không để ý tới cậu ấy!"
"Đúng đúng, còn cho cậu ấy một trận nữa cơ!"
"Vậy mà hai chị gái kia giận đối phương như chúng ta sao chuyện gì cũng không xảy ra?"
"Xùy."
"Các cậu không hiểu đâu, ba mẹ tớ thường xuyên như vậy gây lộn xong qua hôm sau lại thân thiết như cũ."
"Đúng đúng ba mẹ tớ cũng thế á, bọn họ nói cái này gọi là ——"
"Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa!"
"Phốc ——" Phác Thái Anh thiếu chút nữa phun kem ốc quế ra ngoài.
Nàng quay đầu nhìn đám củ cải nhỏ kia: "Này này chị nghe thấy đấy có được không? Tụi chị mới không phải đầu giường đánh nhau cuối giường hòa."
"Vậy hai chị là cái gì?" Một đứa nhóc hỏi.
"Tụi chị là......" Phác Thái Anh nhất thời không biết nói gì, Lạp Lệ Sa từ phía sau nàng ngước mặt ra, bổ sung nói: "Cuối giường đánh nhau đầu giường hòa."
"A nè." Phác Thái Anh quay đầu lại trừng mắt nàng, "Tụi chị chỉ là muốn tranh nhau trả phần tiền còn lại của kem ốc quế thôi."
Lạp Lệ Sa cười lên tiếng, ngồi trở lại tiếp tục ăn kem, tâm tình vui vẻ mỹ mãn.
Phác Thái Anh thật không nghĩ tới mình vậy mà còn vì chuyện tiền nong mà nháo nhào lên nơi công cộng. Thật là nếu người ta phát hiện mình là người Phác gia vậy mặt mũi mình không biết trốn vào đâu luôn quá!
Nàng thân là tiểu phú bà không cần mặt mũi sao?!
"Chị có muốn uống trà sữa không?" Phác Thái Anh nhìn thấy mấy bạn trẻ trong tay ai cũng có một cốc trà sữa "Em đi mua cho chị nha?"
"Không cần." Lạp Lệ Sa nói, "Sẽ béo."
Phác Thái Anh: "Bộ dáng ăn kem ốc quế này của chị chắc cũng không để ý đến chuyện cân nặng mà."
Lạp Lệ Sa: "Ừm, tiếp tục ăn sẽ béo lên."
"Phải không?" Phác Thái Anh lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra "Chị muốn ăn không? Cái kẹo này người ta cho lúc tiếp thị xe í." ( Đoạn này dịch lụi)
Lạp Lệ Sa nhìn thoáng qua, lập tức đưa tay qua.
Phác Thái Anh nặng nề mà ném kẹo vào tay nàng: "Không phải sợ béo sao!"
"Mấy viên kẹo thì không có gì."
"Phải không vậy?" Phác Thái Anh lại lấy ra mấy viên chocolate, "Chị có muốn ăn không? Vẫn là hàng tặng ở buổi triễn lãm xe."
Lạp Lệ Sa phi thường tự giác lấy chocolate về.
Phác Thái Anh khϊếp sợ: "Chị không sợ béo à?!"
Lạp Lệ Sa nói: "Chỉ mấy viên chocolate thôi, không có gì."
Phác Thái Anh nhìn chằm chằm sườn mặt nàng một hồi, sau đó lôi ra một cây kẹo que: "Ha lần này chị có muốn ăn không? Kẹo này là em mua á."
Lạp Lệ Sa ghét bỏ mà nhìn kẹo que: "Không cần, sẽ béo."
Phác Thái Anh chớp chớp mắt, đột nhiên cười một chút dang đôi tay ôm chặt nàng: "Ui chao, A Lạp thật là tốt bụng."
"Ừ ừ." Lạp Lệ Sa cả người bị ôm vào trong ngực, đối với ánh mắt đánh giá của người khác cũng bỏ qua bình tĩnh nói, "Tôi cảm nhận được tình yêu của em rồi, trước tiên buông tôi ra đã."
Phác Thái Anh ngẩng đầu vừa thấy, mới phát hiện vừa rồi nàng dùng sức quá nhiều không cẩn thận để kem ốc quế nàng dính lên mặt Lạp Lệ Sa.
"...... A em xin lỗi!" Phác Thái Anh chạy nhanh chóng lấy khăn giấy, cho nàng lau mặt.
Bạn nhỏ ngồi bên cạnh cười không ngừng, có thậm chí khoa trương đến mất cười lăn lộn dưới đất. Lạp Lệ Sa dùng dư quang nhìn thoáng qua tụi nhóc, bất đắc dĩ cười cười rồi lại nhìn về phía Phác Thái Anh.
Đối phương biểu tình nghiêm túc, ngũ quan được phóng đại trước mắt. Làn da tinh tế nhìn không một chút tỳ vết, trên người mang theo cổ hương vị nhàn nhạt giống như là mùi nước hoa, như là vị ngọt ngào kem ốc quế, khiến người khác tò mò mơ màng.
Phác Thái Anh hơi tiến lại gần một chút, tay đột nhiên bị đối phương bắt lấy nàng sửng sốt một chút: "Chị làm sao vậy?"
"Được rồi, để tôi tự làm." Lạp Lệ Sa nhận lấy khăn giấy.
"Vâng, chị đừng giận em là được."
"Sao mà giận được chứ."
Hai người lại ngồi một hồi, mấy đứa nhỏ bên cạnh lại đột nhiên nói muốn đi đến khu trò chơi điện tử chơi, thúc giục cha mẹ lên lầu.
Đoàn người vô cùng náo nhiệt mà rời đi, Lạp Lệ Sa phát hiện ánh mắt Phác Thái Anh vẫn luôn nhìn theo hướng bọn họ rời đi, ngạc nhiên nói: "Em cũng muốn đi khu trò chơi điện tử?"
Phác Thái Anh ngẩn ra, thầm nghĩ biểu hiện mình rõ ràng thế hả?
Khi còn nhỏ, bạn học thường xuyên được đi khu trò chơi điện tử, nàng cũng muốn đến đó nên đã nói với ba Phác. Phác Thiên Túng lúc ấy sự nghiệp đang ở giai đoạn phát triển không bao giờ có dư thời gian dẫn nàng đi, lại lo lắng vấn đề an toàn của nàng chỉ đơn giản mua một đống máy chơi game đặt ở trong nhà để nàng muốn chơi gì thì chơi.
Nhưng một người chơi hoài cũng sinh ra nhàm chán, không đến mấy ngày mấy đồ vật kia cũng không còn gì mới mẻ.
Ngay lúc đang nhớ về chuyện cũ, bỗng nhiên có người giữ chặt cổ tay nàng, xúc cảm ấm áp chạm lên da thịt khiến nàng có chút không nói nên lời.
Đi theo Lạp Lệ Sa được vài bước, mới bừng tỉnh hỏi: "Chị muốn đi đâu vậy ạ?"
Lạp Lệ Sa hướng cằm chỉ về phía trước đó là hướng các bạn nhỏ khác đang tụ tập: "Bạn nhỏ khác có thể đi chơi, Thái Anh Thái Anh cũng có thể."
Phác Thái Anh muốn cười: "Em là người trưởng thành rồi."
"Vậy bé người trưởng thành này, còn muốn đến chơi không nhỉ?" Lạp Lệ Sa quay đầu lại hỏi.
"Xông lên!!!"
Phác Thái Anh hưng phấn mà đi đến lầu 3, đứng trước cửa khu trò chơi điện tử nhìn cảnh tượng bên trong nào là đèn ngũ sắc nào là âm thanh ồn ào náo nhiệt, ánh mắt lại càng hưng phấn nhưng không nên bắt đầu từ đâu.
Lạp Lệ Sa bưng một rổ xu trò chơi đi đến: "Em muốn chơi cái gì?"
Phác Thái Anh cả kinh: "Nhiều vậy hả chị? Có đắt lắm không ạ?"
"Không đắt đâu, xu trò chơi mà thôi." Lạp Lệ Sa lôi kéo nàng đi đến chỗ trò chơi ném bóng vào rổ gần nhất, bỏ hai xu vào máy "Bắt đầu đi."
"A? Nhanh vậy sao? Không để em làm nóng người à?" Phác Thái Anh vừa dứt lời, liền thấy mấy trái bóng rổ lăn ra ngoài theo bản năng nhặt lên, luống cuống tay chân nhắm vào rổ mà ném.
QAQ
Lạp Lệ Sa ở một bên nhìn nàng chơi, ý cười nhẹ nhàng.
Một ván trôi qua, Phác Thái Anh mặt xám mày tro một lúc rồi lại ý chí chiến đấu sục sôi: "Ok tới luôn! Hình như em tìm được bí quyết rồi!"
Bí quyết chính là càng thua càng phải ném bóng nhiều vào, liên tiếp mấy lần sau nàng đều áp dụng cách này.
Lúc này, Lạp Lệ Sa đi tới tùy tay cầm lấy một quả bóng rổ ném đi, quay đầu nhìn nàng: "Cái này rất đơn giản, chú ý lực tay và phương hướng thì sẽ thành công thôi."
Vừa dứt lời, quả bóng vừa rồi đã bay vào rổ.
Phác Thái Anh xem đỏ mắt, cắn răng nói: "Cái này một chút cũng không hề dễ dàng tẹo nào, hừ!"
Phác Thái Anh tiếp tục điên cuồng bất chấp ném ném ném, có lẽ là ông trời mở mắt rồi nàng ném vào được 1 quả.
"A!!!" Phác Thái Anh khó có thể tin mà chỉ vào quả bóng rổ, lắp bắp hỏi, "Chị nhìn thấy không, nhìn thấy không? Vào rổ rồi kìa a a a a!"
"Thấy, Thái Anh Thái Anh giỏi quá." Lạp Lệ Sa vỗ tay.
"A, tiềm lực của em muốn bạo phát, đàn em Diêu Minh chính là em đây!" Phác Thái Anh múa may đôi tay, "Thế nào muốn so tài với em không hả?"
"So cái gì?"
"Người thua đáp ứng một yêu cầu của người thắng nhé?"
"Được rồi." Lạp Lệ Sa để rổ xu xuống, vén tay áo bắt đầu nghiêm túc, "Đến đi, bạn nhỏ."
Ngay từ đầu, Lạp Lệ Sa đã lấy ưu thế tính toán áp đảo đối phương.
Phác Thái Anh tinh thần vừa nâng cao một phát bị đánh sập, tâm trí bị tàn phá, giây tiếp theo liền khóc lên: "Hu hu chị hung dữ!"
Lạp Lệ Sa dư quang nhìn nàng muốn khóc lớn mà cố gắn kềm chế nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được cong cong khóe miệng, sau đó mấy trái sau ném không chuẩn xác.
Cơ hội tốt đây rồi! Phác Thái Anh bắt lấy thời cơ thừa thắng xông lên, nhanh chóng bắt được quả nào liền lập tức ném về cái rổ, có mấy quả hên xui có thể lọt rổ.
Cuối cùng thắng Lạp Lệ Sa với điểm số suýt soát một quả bóng.
"Em chiến thắng!!!" Phác Thái Anh kích động ôm chặt đối thủ của mình, nhảy loạn tại chỗ "Trời ạ, em đúng là quá đỉnh luôn á."
"Đúng vậy đúng vậy." Lạp Lệ Sa cười vỗ vỗ đầu nàng, dùng ánh mắt bức lui mấy người lạ mặt muốn lại xem trò vui "Em lợi hại thật, nói đi muốn tôi đáp ứng yêu cầu gì?"
Phác Thái Anh lập tức nhớ tới tiền đặt cược, nàng buông tay, sờ sờ cằm, tầm mắt đánh giá trên dưới Lạp Lệ Sa lộ ra một tia không có ý tốt: "Để em nghĩ xem nào, nên yêu cầu cái gì nha ~~~"
Lạp Lệ Sa bị nàng nhìn nhìn đến trái tim dừng lại: "Em muốn cái gì...... Đều được hết."
"Em nghĩ ra rồi." Phác Thái Anh nhìn nhìn bốn phía, đi đến trước mặt nàng nhẹ nhàng lướt đến lỗ tai nàng.
Lạp Lệ Sa: Trái tim trong lòng ngực bắt đầu đập loạn xạ.
Lạp Lệ Sa hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cái cổ trắng nõn non mịn cùng lỗ tai mềm mại phiếm hồng kia theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói: "Em muốn cái gì?"
Phác Thái Anh ghé mắt, ánh mắt nai con sâu tựa mặt biển.
Nàng khóe mắt cong cong: "Em muốn trả lại tiền cho chị, chị không thể từ chối hai cây kem vừa rồi nhất định phải là em mời chị!!!"
Lạp Lệ Sa: "?"
Làm sao thế này???
【 Alipay nhận được chuyển khoảng 3.5 đồng 】
Lạp Lệ Sa thật là oan ức bị ép buộc mở mã Alipay, nàng quên mất tắt âm thanh nên lời nhắc nhở lập tức vang lên.
Người đàn ông chơi ném bóng bên cạnh nghe vậy, chế nhạo mà liếc nhìn các nàng một cái, sau khi nhìn rõ mặt mũi các nàng ánh mắt không thể rút ra được, thường xuyên quay qua trộm ngắm hai cô gái xinh đẹp.
Đáng tiếc hai người này căn bản không có chú ý tới sự tồn tại của hắn, thôi hắn cứ an ổn chơi tiếp game của hắn vậy.
Phác Thái Anh cầm lấy cây búa hơi đập lên mấy con chuột chũi, lại cầm súng gỗ bắn loạn xạ vào màn hình trước mắt, cưỡi motor tại chỗ tiêu sái đua xe, mở cửa xe điện đυ.ng soái khí mà vung tay lái......
Hơn một giờ sau, Phác Thái Anh rốt cuộc nguyện ý dừng lại nghỉ ngơi dưỡng sức quay về khu nghỉ ngơi ngồi xuống, dùng tay quạt quạt gió: "Chúng ta không phải tới tránh oi bức hả? Sao mà giờ càng ngày càng nóng vậy nè?"
Lạp Lệ Sa đem một lọ nước khoáng đưa đến trước mặt nàng: "Bạn nhỏ này, em nói xem."
Phác Thái Anh ngượng ngùng mà cười cười, uống hai ngụm nước, ủy khuất giải thích: "Lần đầu tiên em tới chơi ạ, khó tránh khỏi có chút kích động không nghĩ tới ở đây chơi thật là vui quá đi."
"Trước kia em không có tới chơi à?" Lạp Lệ Sa ánh mắt nhu hòa nhìn nàng.
Phác Thái Anh nằm bò lên trên bàn, lắc đầu: "Không có."
Lạp Lệ Sa nhìn bộ dáng đáng thương này của nàng, nhịn không được sờ sờ đầu nàng: "Không có gì, tôi cũng chưa từng tới đây chơi."
"Thật vậy à?" Phác Thái Anh giương mắt, thẳng tắp mà nhìn nàng, "Vậy sao lúc nãy chị không vào chơi? Muốn tiết kiệm tiền sao ạ?"
Lạp Lệ Sa: "Tôi nhìn em chơi là được rồi."
"Không được!" Phác Thái Anh lúc này mới nhớ lại, đối phương hình như chỉ toàn đi theo mình cho xu vào máy chứ chẳng bao giờ tham gia chung.
Nàng đứng lên, lôi kéo Lạp Lệ Sa đi đến quầy game: "Đến đây chơi để vui vẻ mà, đừng nên tiết kiệm tiền. Nhanh lên qua đây chơi cái này đi, nếu không em cũng không thèm chơi với chị nữa."
Lạp Lệ Sa đứng trước sàn nhảy, sống không còn gì luyến tiếc xoay người muốn trốn lại bị Phác Thái Anh mà gắt gao túm chặt, thống khổ nói: "Không muốn."
"Không sao đâu, hạt loạn xạ lên cũng được." Phác Thái Anh kéo nàng lên sàn nhảy audition, cởi giày cao gót ra nói "Em với chị cùng chơi một máy vậy là chúng ta có thể chơi chung rồi."
Lạp Lệ Sa vẻ mặt khổ bức: "Nhưng tôi thật sự không biết chơi trò này."
"Không sao mà, em sẽ chỉ chị từng bước." Phác Thái Anh nói xong, bắt đầu bỏ xu vào máy chọn nhạc.
Lạp Lệ Sa lại lần nữa muốn đánh trống lui quân, vừa định đi xuống liền nghe thấy âm nhạc vang lên khúc dương cầm, kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Phác Thái Anh vươn tay đến: "Đến đây nào."
Lạp Lệ Sa lâm vào rối rắm.
"Cô gái này nếu cô không muốn chơi, vậy cứ để tôi chơi giúp cho nè." Một nam sinh ở dưới đài đột nhiên nói.
Lạp Lệ Sa liếc mắt nam sinh kia một cái, thì ra từ đầu chỗ này luôn có người nhìn xem mà khi Phác Thái Anh vừa đi lên liền hấp dẫn một lượng lớn ánh mắt.
"A Lạp." Phác Thái Anh lại hô một tiếng.
Lạp Lệ Sa ngước mắt nhìn đôi tay kia hít sâu một hơi duỗi tay nắm lấy, ngay sau đó đã bị đối phương ôm eo, tay mình thì đặt tại bả vai nàng.
Lạp Lệ Sa: "?"
Phác Thái Anh chớp mắt, tay trái cầm tay nàng: "Như vậy hai chúng ta đều có thể nhảy."
Lạp Lệ Sa rũ mắt cứng đờ nhìn nàng nhảy bước nam dẫn dắt nàng theo từng nhịp điệu, bốn phía vang lên tiếng cười.
"Trời đất ha ha ha ha, ông đây lần đầu tiên thấy có người khiêu vũ trên cái sàn audition đó."
"Học tập đi, học tập đi."
"Tôi vốn muốn nhìn hai cô gái xinh đẹp này battle!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha nhìn xem đầu tôi có đi xuống đất không?" ( y nguyên qt tui không hiểu nên không dịch được.)
Lạp Lệ Sa cũng không nghĩ tới, thế nhưng có một ngày nàng sẽ đứng trên sàn audition nhảy khiêu vũ, đã vậy còn bị người khác dẫn dắt nhất thời khϊếp sợ đến không thốt nên lời.
"Haha." Phác Thái Anh nhìn bộ dáng ngốc lăng của đối phương, khẽ cười một tiếng, "Thế nào, chơi vui không?"
"À thì chơi vui lắm." Lạp Lệ Sa cứng đờ nói.
Phác Thái Anh mặt mày hớn hở, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, không thèm để ý ánh mắt người khác chút nào trong mắt chỉ có hình ảnh Lạp Lệ Sa: "Chuẩn bị xoay một vòng."
Nàng nhắc nhở xong, liền buông một bàn tay, nhón mũi chân.
Lạp Lệ Sa: "......"
Cho đến khi Lạp Lệ Sa xoay xong một vòng, Phác Thái Anh còn không chút bủn xỉn ca ngợi: "Chị đúng là có thiên phú!"
Lạp Lệ Sa: "......" Tốt xấu gì cũng lặng ngụp trong tiệc rượu bao nhiêu lâu rồi.
Lạp Lệ Sa nhấp nhấp miệng, không nhịn được cười lên. Lúc nhìn về phía Phác Thái Anh, tầm mắt trong lúc lơ đãng thoáng nhìn nơi xa có một bóng người quen thuộc đang đi tới.
Đồ đệ nàng, Tư Vũ Đồng!
Không ổn, nếu để đồ đệ nhìn thấy nàng chơi sàn nhảy audition còn là khiêu vũ, sư phụ như nàng còn muốn mặt mũi.
Đối phương đi đến gần đây lắm rồi, âm nhạc sắp đến hồi kết thúc Phác Thái Anh vừa định post một dáng ending hoàn mỹ. Đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị đối phương ấn lại còn tay đối phương ôm lấy thắt lưng nàng ngã ra sau, cả người treo ở giữa không trung, may mà Lạp Lệ Sa gắt gao mà ôm lấy eo nàng mới không đến nỗi ngã xuống.
Quần chúng xung quanh lặp tức truyền đến tiếng hô khen ngợi bọn họ.
Nàng chớp chớp mắt: "Chị cướp dáng post của em."
"Ha ha ngại quá." Lạp Lệ Sa nương theo tư thế này đưa lưng về phía Tư Vũ Đồng, nhưng lại không xác định đối phương đi đến đâu, đành phải duy trì động tác này.
Phác Thái Anh nhẹ nhàng đẩy nàng một chút, ặc không đẩy nổi.
"?"
Một lát sau, Phác Thái Anh nhỏ giọng nhắc nhở: "Âm nhạc đã ngưng rồi đấy ạ."
"Ừm." Lạp Lệ Sa dùng tai nghe ngóng bốn phương tám hướng, trên mặt lại bất động thanh sắc, "Tôi nghĩ muốn nhìn kĩ em một chút."
"A?" Phác Thái Anh chậm rãi trừng lớn mắt, "Nhìn em làm gì? Trên mặt em có dính thứ gì ạ?"
"Có sự xinh đẹp."
"......" Cái kiểu nói lời âu yếm gì đây hả!
Phác Thái Anh ghét bỏ mà nhìn nàng một cái, bĩu môi: "Có một chút thôi ạ?"
"Phi thường xinh đẹp."
Phác Thái Anh lúc này mới vừa lòng, lại đẩy một chút người kia vẫn bất động: "A này, em giữ mãi thế này mỏi lắm luôn á!"
Dưới đài cũng có người ồn ào, có người bảo hai nàng cứ tiếp tục, có người đuổi hai người xuống trả chỗ. Lúc này, Lạp Lệ Sa rốt cuộc nghe thấy được giọng nói Tư Vũ Đồng, đối phương đã đi qua hướng khác rồi.
Lúc này nàng mới kéo Phác Thái Anh lên, cúi đầu bước nhanh đi ra khỏi quầy game, mới vừa đi hai bước, Phác Thái Anh lại đem nàng túm về: "Từ từ, còn giày của em nữa."
Lạp Lệ Sa mới vừa quay đầu lại, liền thấy ở phía đối diện Tư Vũ Đồng hình như đang đi kím bạn, đang muốn đi qua bên này vội vàng chuẩn bị trốn đi.
Phác Thái Anh mới vừa ngồi xổm xuống cầm lấy giày, đột nhiên đã bị người ôm lên một đường như gió mà xông ra ngoài.
Phác Thái Anh:???
Lạp Lệ Sa chạy trốn tới lầu một, lúc này mới đặt người trên tay xuống ghế thở hồng hộc mà ngồi một bên.
"Chị đột nhiên có chuyện gì vậy ạ?" Phác Thái Anh nghĩ mà sợ, sợ vừa đặt mông lên ghế Lạp Lệ Sa lại đột nhiên đem nàng ôm đi.
"Không có gì, tôi thấy em mang cao gót cũng không tiện lắm." Lạp Lệ Sa xua xua tay, ôi ôm một người chạy xuống thật là mệt nhọc.
Phác Thái Anh vuốt vuốt thuận khí cho nàng, sau đó mới để giày xuống đất mang vào lại.
Lạp Lệ Sa miệng khô lưỡi khô: "Tôi có hơi khát nước, tôi đi mua nước nhé em muốn uống cái gì."
"Nước khoáng ạ, loại này cũng tiện nhất."
>>
Phác Thái Anh nhìn theo bóng dáng nàng đi vào siêu thị mini bên cạnh, nhìn chằm chằm bóng dáng cao gầy đĩnh bạt một hồi sờ sờ mặt, mới phát hiện trên mặt không biết từ khi nào đã tươi cười.
Lúc này, di động vang lên là Đào Thư Cần gọi đến.
Phác Thái Anh cả kinh, không xong nàng quên mất cuộc hẹn với Đào Thư Cần.
"Alo, cậu chạy đi đâu mất rồi hả?" Đào Thư Cần ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
Phác Thái Anh nói: "Tớ...... Tớ cảm thấy khát nước, mới mò vào siêu thị đi mua nước uống ấy chứ."
Đào Thư Cần: "Siêu thị? A vậy vừa lúc, tớ vừa lúc có việc, đã đi đến cửa siêu thị nè. Cậu hiện tại đang ở đâu vậy?"
"Cái gì?!" Phác Thái Anh hoảng sợ mà đứng lên, nhìn ra cửa lớn liếc mắt một cái đã thấy Đào Thư Cần lấp ló ngoài cánh cửa, chỉ cần đi vào sẽ đυ.ng mặt nàng mất.
Nàng xoay người chạy nhanh đi tìm Lạp Lệ Sa mới vừa đi ra khỏi cửa hàng, một hơi nhảy lên muốn nàng cõng mình: "A Lạp, đi thôi, em hiện tại không tiện chạy."
Lạp Lệ Sa kịp thời ổn định, theo bản năng ôm lấy chân nàng: "Làm sao vậy?"
"Không kịp giải thích, chạy mau!" Phác Thái Anh ghé vào trên lưng nàng, duỗi tay chỉ đến hướng cửa sau nói "Xông lên!!!"
Lạp Lệ Sa cõng người cất bước liền chạy.
Tác giả có lời muốn nói:
Lạp Lệ Sa: Yêu đương gì đó cũng cần có thể lực. [ Châm điếu thuốc tang thương ]
Từ cửa sau chạy ra được khoảng vài trăm mét hẳn là không còn ai phát hiện bọn họ nữa đâu ha, Phác Thái Anh mới vỗ vỗ bả vai Lạp Lệ Sa: "Được rồi được rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."
Lạp Lệ Sa lúc này mới dừng lại, Phác Thái Anh từ nàng trên lưng nhảy xuống dưới còn thương tiếc mà xoa bóp bả vai nàng: "Chị vất vả rồi."
"Không sao." Lạp Lệ Sa vẫy vẫy cánh tay, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Gặp một người không nghĩ là sẽ đυ.ng mặt." Phác Thái Anh hàm hồ nói, trong lòng sớm đã yên lặng quỳ xuống xin lỗi Đào Thư Cần mấy lần.
Lạp Lệ Sa thấy nàng bộ dáng không muốn nói đến chuyện này nữa, không tiếp tục truy vấn mà thay đổi đề tài khác: "Bây giờ đi đâu đây?"
Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, nói: "Có nơi nào có thể thoải mái ngồi trong phòng máy lạnh, lại có mấy hoạt động gϊếŧ chết thời gian như tỷ như xem phim gì đó?"
Lạp Lệ Sa xem xét một vòng, khi nhìn về phía nào đó ánh mắt bỗng sáng ngời: "Đúng là có đấy."
Phác Thái Anh: "Chỗ nào ạ?"
"Đi theo tôi." Lạp Lệ Sa lôi kéo nàng đi qua đường cái.
Vài phút sau, Phác Thái Anh đứng ở trước cửa, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu —— Tiệm net Tinh Tinh.
Phác Thái Anh: "......"
"Hai máy, dùng hai tiếng." Lạp Lệ Sa đứng trước chỗ quầy, sau khi ông chủ tính toán ghi chép xong đưa hai tấm thẻ cho hai người.
Lạp Lệ Sa dứt khoát lưu loát mà lấy thẻ, quay đầu lại nhìn về phía Phác Thái Anh ra hiệu nàng đi vào: "Đi thôi."
"Dạ." Phác Thái Anh bước nhỏ đuổi kịp, cẩn thận nghĩ lại nơi này không phải đúng là vừa có máy lạnh vừa có thể xem phim sao.
Trong tiệm net ngoại trừ âm thanh gõ bàn phím điên cuồng, dư lại cũng chỉ có vài câu hét thô tục. Hai người vừa vào cửa liền có không ít người chú ý tới các nàng, mấy tên chơi game cũng dừng lại nhìn chằm chằm các nàng.
Lần đầu tiên tới tiệm net, Phác Thái Anh theo bản năng bắt lấy vạt áo phía sau Lạp Lệ Sa, khẩn trương lại mới mẻ mà nhìn đông nhìn tây.
Lạp Lệ Sa quay đầu lại, nhìn nàng ngốc ngốc cảm thấy rất là đáng yêu, giống như một chú nai con chạy lạc đường trong rừng rậm. Nàng không tiếng động mà cười cười, bắt lấy bàn tay đang níu quần áo mình bao bọc trong lòng bàn tay.
Phác Thái Anh thuận thế cầm lấy tay nàng, đi theo vào một khu vực hai người có ghế sô pha dài, nàng ngồi vào bên trong. Màn hình máy tính có chút lớn, sau khi khởi động máy tất cả dàn máy đều phát ra ánh sáng đủ màu sắc.
"Wow." Phác Thái Anh nhỏ giọng kinh hô.
Lạp Lệ Sa hé miệng nhịn cười: "Trước kia em chưa đến bao giờ sao?"
"Đúng ạ." Phác Thái Anh thành thật gật gật đầu.
Lúc này Đào Thư Cần lại gọi đến, nàng nhanh chóng tắt máy sau đó xoay người gửi một cái tin nhắn Wechat cho Đào Thư Cần nói mình có việc về nhà trước, buổi tối gặp lại nhau ở lễ sinh nhật.
Đào Thư Cần không hỏi nhiều, tiếp tục đi xem triển lãm tranh.
Phác Thái Anh lúc này mới yên tâm cất di động, mở trang web tìm một bộ điện ảnh sau đó vừa ý dựa người lên sô pha, chú ý tới bên kia Lạp Lệ Sa mở ra một giao diện mua sắm.
"Đây là web gì vậy chị?" Phác Thái Anh hỏi.
"Dùng để gọi thức ăn." Lạp Lệ Sa hỏi, "Em có muốn chọn món không?"
"Còn có thể gọi đồ ăn?" Phác Thái Anh ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh bốn phía đúng là ở góc bên kia có một quầy hàng tiện lợi nhỏ nhỏ, trên kệ bày đầy đồ ăn vặt và đồ uống.
"Em muốn ăn đậu rang, măng chua, có không ạ?" Phác Thái Anh hỏi.
"Có." Lạp Lệ Sa lập tức tăng thêm lượng đậu và măng chua trong giỏ hàng, "Có muốn snack với Coca chứ?"
"Muốn ạ." Phác Thái Anh thò lại gần nhìn chằm chằm màn hình, trong mắt phản chiếu hình ảnh thức ăn trên máy tính "Oa, có nhiều loại đồ ăn như vậy à, em còn muốn cái này cái này cùng cái kia."
Lạp Lệ Sa đem tất cả thứ nàng nói thêm vào giỏ hàng, cuối cùng thêm một chai nước khoáng cho bản thân.
Vài phút sau, người phục vụ đã đem đồ ăn vặt đưa tới. Phác Thái Anh ôm một bao đồ ăn vặt to bự nằm dài trên sô pha, khϊếp sợ không thôi: "Đây chốn thần tiên nào đây, khó trách bọn họ đều muốn ở đây hoài."
Nói xong, nàng quay đầu chỉ chỉ một nam sinh ngồi ngoài sảnh, trên người nam sinh đắp một mền mà lại còn ngủ vô cùng ngon lành, thường thường còn cựa quậy ngáp vài cái.
Lạp Lệ Sa cười cười.
Phác Thái Anh mở ra bánh snack bỏ vào miệng phát ra âm thanh rộp rộp, đôi mắt nhìn chằm chằm máy tính, không gian trở nên yên lặng hiện tại tâm tình nàng không dừng lại ở bộ phim.
Nàng đưa bịch bánh đến trước mặt Lạp Lệ Sa: "Chị ăn chung với em nè."
Lạp Lệ Sa: "Em ăn đi, tôi không thích ăn cái này."
Phác Thái Anh: "Vậy được rồi."
Một lát sau, Phác Thái Anh lại nhích nhích đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: "Hình như chị là khách quen ở đây hả, nhìn chị có vẻ quen thuộc lắm?"
"Không thường xuyên đâu." Lạp Lệ Sa giải thích nói, "Trước kia em gái tôi rất hay đi đến tiệm net, muốn tìm được nó cứ vào tiệm net sẽ gặp được."
"Thì ra là thế, vậy sau khi tìm được cậu ấy rồi chị có mắng cậu ấy không ạ?" Phác Thái Anh hiếu kỳ.
Lạp Lệ Sa trả lời: "Sẽ không mắng, nhưng tôi sẽ trừng phạt nàng bằng cách khác."
"Hình phạt như thế nào vậy ạ?" Phác Thái Anh rất là tò mò, nhìn sao cũng thấy chị ấy không giống kiểu người thích bạo lực.
Lạp Lệ Sa vân đạm phong khinh: "Canh lúc nàng đang chơi game, trực tiếp đóng cầu dao điện."
Phác Thái Anh: "......" Quá tàn nhẫn!
"Có chị em gái thật tốt." Phác Thái Anh hơi hơi hâm mộ "Em cũng muốn có một đứa em gái...... A thôi, vẫn là chị gái tốt hơn, hu hu hu em cũng muốn chị gái nữa."
Lạp Lệ Sa cười: "Muốn có chị gái không đơn giản đâu."
Phác Thái Anh khó hiểu, sau đó mới lĩnh ngộ được thâm ý trong lời nói nàng, cười nói: "Sao nào, ý chị muốn nhận làm chị gái em ạ?"
"?"Lạp Lệ Sa nhíu nhíu mày, thật ra nàng không có nghĩ đến việc này sau khi suy xét cảm thấy việc này cũng không tệ "Đúng vậy."
Phác Thái Anh trực tiếp được dịp mà tới: "Lại mua hai chai bia!"
Lạp Lệ Sa: "Em muốn uống?"
Phác Thái Anh: "Đương nhiên, chúng ta phải làm lễ chị em kết bái!"
Lạp Lệ Sa: "......"
Bia được đem tới sau, Phác Thái Anh mở nắp lon bia rót ra cái ly, sau đó giơ ly bia lên dũng cảm nói: "Nào, từ hôm nay trở đi chị chính là chị gái khác cha khác mẹ của em!"
"......" Lạp Lệ Sa đưa ly chạm vào, "Kính Thái Anh Thái Anh."
"Kính A Lạp." Phác Thái Anh ngửa đầu, uống mấy hớp liền buông xuống, "Mừng chuyện vui hôm nay uống cứ một ngụm đi không sao đâu, chị đừng nghĩ nhiều em không có khinh thường chị đâu."
Lạp Lệ Sa hết sức vui mừng: "Ngày thường đi không ít tiệc rượu rồi ha, ngôn ngữ trong nghề em đều nói làu làu hết nhỉ."
"Cái này ha ha." Phác Thái Anh làm bộ ngượng ngùng mà xua xua tay, "À đúng rồi, nếu chúng ta đều kết bái chị em rồi, đương nhiên là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu chị nói đúng không?"
"Đúng vậy." Lạp Lệ Sa không biết nàng nhắc tới chuyện này làm gì, nhưng vẫn là theo bản năng trả lời.
Phác Thái Anh cười haha: "Vậy chị đưa mấy cái hóa đơn cho em đi, tiền đồ ăn vặt này chúng mình chia đôi, tiền net cũng chia đôi nha."
Lạp Lệ Sa: "............"
Khó lòng phòng bị.
Hoá ra đây là kết quả nàng đã chờ lâu.
"Thái Anh Thái Anh, tuy rằng tôi nghèo nhưng không đến mức không mua được mấy thứ này."
"Em cũng thế, em hoàn toàn có thể tự trả phần của mình." Phác Thái Anh đúng lý hợp tình nói, "Cho nên chia đôi là tốt nhất."
Lạp Lệ Sa bị buộc bất đắc dĩ bị thái độ cường ngạnh cùng ánh mắt kiên quyết lần nữa mở Alipay.
Phác Thái Anh chuyển xong phí lúc này mới thư thái, nhìn thấy nàng giống như ăn không ngồi rồi liền hỏi: "Chị có muốn cùng xem phim với em không?"
"Phim gì đấy?"
"Siêu kinh điển luôn, em đã xem không dưới mười lần rồi í." Phác Thái Anh chỉ chỉ màn hình máy tính, long trọng giới thiệu nói, "《 Starbucks cứu rỗi 》, câu truyện kể về một người đàn ông vì muốn uống Starbucks, từ nhỏ đã cầm theo một cái muỗng nhỏ mỗi ngày đi đến kế bên trộm múc một muỗng. Hai mươi năm sau trong một đêm mưa cuối cùng hắn cũng được uống một ly Starbucks!" ( ở đây Qt là ăn Starbucks mình đổi thành uống)
Lạp Lệ Sa: "............"
"Chị xích sát vào đây, tụi mình cùng xem." Phác Thái Anh lấy cái tai nghe trên thùng máy đưa cho nàng một bên.
Lạp Lệ Sa đeo tai nghe vào, Phác Thái Anh dịch sang vị trí bên cạnh cảm khái nói: "Hưmm coi phim ở đây so với coi ở rạp lời hơn nhiều."
Lạp Lệ Sa theo động tác xê dịch thân thể hai người chen nhau một chỗ xem phim. Chỉ là không bao lâu, Phác Thái Anh liền ngủ mất rồi.
Lạp Lệ Sa nhìn người đang dựa vào vai mình bấm nút tạm dừng phim. Nàng ngã người xuống phía sau một chút để người kia điều chỉnh góc độ thoải mái, rồi mới mở điện thoại ra xử lí công việc.
Cũng không biết qua bao lâu Phác Thái Anh đột nhiên hít hít mũi giống như là phát hiện đồ ăn ngon nào đó, mặc dù còn buồn ngủ mà cố gắn mở mắt ra, ánh mắt theo vị giác quay đầu nhìn về phía sãnh cách đó không xa.
Chỉ thấy nam sinh nằm ngủ lúc nãy đã thức từ khi nào, lấy ra một cái nồi điện nhỏ cắm điện nấu nước, ở bên trong nồi là mì gói và chân giò hun khói, rau xanh cùng trứng gà
"Đúng là biết hưởng thụ cuộc sống quá vậy." Phác Thái Anh kinh ngạc nói.
Lạp Lệ Sa: "..."
"Sao chị không nói lời nào?" Phác Thái Anh ngẩng đầu, chợt phát hiện tư thế nằm của mình có gì đó không đúng, bởi vì chỉ cần nàng vừa quay đầu, cằm của nàng sẽ áp lên ngực người ta.
Nàng lập tức rụt đầu về, lỗ tai dần nhiễm hồng ngó đông nhìn tây không biết mới nghĩ ra điều gì mở miệng nói vô cùng hợp tình hợp lý: "Chúng ta không phải đã kết bái thành chị em rồi à, dựa một chút cũng đâu có gì đâu?"
Lạp Lệ Sa dừng một chút: "Theo đạo lý thì đúng là không có thật, vậy em muốn tựa thêm một chút không?"
"À ừm chuyện này" Phác Thái Anh đang rất rối rắm, nếu giờ nàng không dựa nữa chẳng phải lộ ra nàng đang giấu đầu lòi đuôi sao?
Nàng ngơ ngác tiếp tục tiến sát vào, cuối cùng còn phát biểu cảm nghĩ: "Ồ mềm nha!"
Lạp Lệ Sa rũ mắt: "..."
"Thơm nữa."
Lạp Lệ Sa nội tâm run lên: "..Nói thơm cũng không đúng."
"A không phải." Phác Thái Anh lỗ tai càng đỏ, vươn ngón tay thon dài chỉ nam sinh ngồi bên kia "Nồi thức ăn của cậu ta, thơm lắm."
Lạp Lệ Sa nhướng mày nói: "Vậy em nói tôi không thơm bằng một nồi mì?"
"Đương nhiên không phải vậy." Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn nàng vài giây, sau đó ngước lên cổ nàng ngửi ngửi "Chị em, chị thơm quá nha."
Lạp Lệ Sa buồn cười, nhéo nhéo mũi nàng. Phác Thái Anh không bỏ qua còn muốn cắn nàng.
Hai người nô đùa cãi nhau ầm ĩ, lúc này đột nhiên có một nam sinh phía đối diện phàn nàn: "Nè nè hai cô gái kia đừng có ở đây phát cowm tros nữa, ông đây còn muốn an tịnh chơi game."
Hai người ngẩn ra, Phác Thái Anh chớp chớp mắt phát hiện không biết từ khi nào nàng đã dựa cả người vào Lạp Lệ Sa, vội vàng ngồi thẳng đáp lại: "Hai chúng tôi không hề có."
"Hành động kia vậy mà bảo không rắc cơm hả?" Nam sinh ngữ khí ê ẩm, "Ông đây bị ánh sáng tình yêu của các người chiếu hỏng mắt cẩu titan."
Phác Thái Anh ủy khuất, quay đầu méc Lạp Lệ Sa: "Cậu ta đổ oan chúng ta kìa."
Lạp Lệ Sa sờ sờ đầu nàng, cười nói: "Sao chúng ta không biến lời nói thành thật luôn, để tránh cậu ta nói bậy đặt điều."
Phác Thái Anh: "A?"
Được rồi mỗi chữ cần hiểu thế nào nàng đều hiểu...cơ mà ráp chúng lại với nhau nghĩ chạy đi đâu hết rồi?
"Ý chị là chúng ta bây giờ cố gắn tú ân ái hết cỡ cho cậu ta thấy, cho cậu ta ăn cơm đến nghẹn chết luôn?"
Lạp Lệ Sa nửa dựa vào trên sô pha, nói: "Ừm không sai biệt lắm, dù sao chúng ta đã bị nói rồi còn vấn đề gì nữa đâu?"
"Đúng rồi, không có vấn đề gì hết!" Phác Thái Anh lập tức nhào vào l*иg ngực nàng còn quay qua làm mặt quỷ với cậu nhóc đối diện "Lêu lêu."
"Má, quá chói mắt cẩu!" Nam sinh nói.
Vừa nghe vậy Phác Thái Anh càng hăng hái, quay đầu hôn lên má Lạp Lệ Sa một cái, đắc ý nói: "Cho mi mù mắt luôn, hừ."
Nam sinh: "Hừ làm như chỉ có mấy người mới có ghệ vậy á, tôi cũng có chỉ là cô ấy không đến đây thôi!"
Phác Thái Anh: "Tôi thấy cậu chỉ đang vô trung sinh hữu thôi thì có."
Vô trung sinh hữu = không làm mà nói thành có, ăn không nói có.
Nam sinh: "Bạn gái tôi còn đẹp hơn mấy người gấp trăm ngàn lần cơ."
"Cậu là bánh quy nhỏ, vậy bạn gái cậu chắc là khối bánh quy lớn hử?" Phác Thái Anh kéo Lạp Lệ Sa qua, "Cậu bạn này mau nhìn bạn g.... a không, miệng gáo. Mở to mắt chó của cậu nhìn đây, nàng thật là xinh đẹp! Cậu có khả năng tìm người đẹp hơn nàng hử?!"
Hai người giống như hai con gà con tiểu học đang gây gỗ, Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa không nói gì, muốn nàng hỗ trợ mình mới quay đầu nhìn, theo bản năng đưa mắt sát vào hai má đỏ ửng của nàng. Quay đầu hung dữ nhìn người kia: "Cậu xem việc "tốt" cậu làm nè, cậu làm nàng tức giận đến đỏ mặt rồi đó!"
Nam sinh: "..."
Lạp Lệ Sa: "..."
Lạp Lệ Sa lôi kéo Phác Thái Anh đang hổ báo ra khỏi tiệm net, thở dài: "Hết giờ rồi, em muốn đi đâu nữa không?"
"Thời gian vui vẻ của thần tiên luôn luôn ngắn ngủi thế, em còn muốn tìm người vừa này tâm sự thêm một chút nữa." Phác Thái Anh lưu luyến mà quay đầu lại nhìn thoáng qua tiệm net, "Em phải đi tìm bạn em nữa."
Lạp Lệ Sa: "Bạn?"
"Dạ." Phác Thái Anh đột nhiên nở nụ cười, "Hôm nay là sinh nhật em, bạn em muốn cùng em trải qua sinh nhật."
Lạp Lệ Sa kinh ngạc nói: "Sinh nhật em? Sao từ sớm không nói với tôi trước một tiếng."
"Không phải em vừa nói cho chị đó sao?" Phác Thái Anh cười nói, "Hôm nay gặp được chị thật là vui vẻ, lần sau có cơ hội lại cùng nhau đi net nhé."
"Lần sau là khi nào?"
"A?" Phác Thái Anh không đoán được nàng thế mà muốn hỏi ngày giờ cụ thể, này còn không phải là lời khách sáo sao?
Nhưng nếu người ta đã hỏi, cũng vẫn là đến trả lời một chút: "Thứ bảy tuần này nhé?"
"Được." Lạp Lệ Sa gật gật đầu, lại nhìn xung quanh "Em chờ tôi một chút."
"Làm sao vậy?"
"Tôi đi mua quà cho em."
"Không cần làm thế đâu!" Phác Thái Anh ở phía sau hô, "Không cần mua món gì giá trị quá, nếu quá mười đồng em sẽ không nhận đâu á!!!"
Lạp Lệ Sa bước chân hơi ngừng một chút, quay đầu lại nhìn nàng.
Phác Thái Anh buông lời hung ác: "Vượt qua mười đồng liền tuyệt giao."
Quá khó khăn, Lạp Lệ Sa bắt đầu mê mang, có món quà nào mà mười đồng cơ chứ?
Nàng nhìn chung quanh, cuối cùng đi vào một tiệm bánh bao, lại nhìn thoáng qua bà chủ, trong lòng sinh ra một kế sách.
Phác Thái Anh ngồi ở bên ngoài tiệm net, đợi một hồi mới nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang cầm cái đĩa đi tới, mà ở phía trên còn có cái nắp che lại, hiếu kỳ nói: "Đây là cái gì?"
"Bánh sinh nhật." Lạp Lệ Sa đem cái đĩa đặt trước mắt nàng, trước ánh nhìn chờ mong mở nắp ra.
Phác Thái Anh nụ cười có hơi cứng lại: "?"
Trên đĩa có đặt bốn cái bánh bao cỡ lớn, phía trên được chồng thêm một cái bánh bao khác. Trên bánh bao được dùng sốt cà chua viết dòng chữ ——00, sinh nhật vui vẻ.
Phác Thái Anh trừng mắt nhìn mấy cái màn thầu, khó có thể nói rõ tâm tình lúc này, đã cảm thấy kinh ngạc lại cảm thấy kinh hỉ. Ăn qua bao nhiêu loại điểm tâm, bánh ngọt quý giá, đây vẫn là lần đầu nàng nhìn thấy cái bánh sinh nhật hiếm lạ như vậy..... à tạm thời gọi nó là bánh sinh nhật đi.
Nhưng nghĩ lại, cái bánh sinh nhật hoàn mỹ mà phù hợp với những gì nàng yêu cầu, chỉ trong mức mười đồng tiền.
Quan trọng không phải ở tiền nhiều hay ít, mà là ở tâm ý.
"Cảm ơn! Em rất thích!" Phác Thái Anh hay tay ôm má, nhìn Lạp Lệ Sa cười đến sáng lạn "Nhưng mà vì sao lại là 00?"
Lạp Lệ Sa ngồi xuống đối diện nàng, giải thích: "Chữ Hán chiếm nhiều chỗ quá, viết không đủ."
Phác Thái Anh: "A vậy cũng tốt lắm." Bị ép là 0.
"Nhanh nếm thử đi."
"Để em ước nguyện trước đã." Nghi thức vẫn phải có đầy đủ, Phác Thái Anh chắp tay nhìn chằm chằm mấy chiếc bánh bao cầu nguyện——
Bánh bao ơi bánh bao à, mong rằng em là một bé bánh bao ngon lành.
"Ước nguyện xong rồi, em muốn ăn ngay bây giờ." Phác Thái Anh cầm lấy cái bánh bao có sốt tương cà cũng đưa cho Lạp Lệ Sa một cái, sau đó chậm rãi cắn một ngụm.
Phác Thái Anh: "!"
Trời xanh có mắt, nguyện vọng được thực hiện!
"Ăn ngon quá." Phác Thái Anh nhai màn thầu hàm hồ nói.
Lạp Lệ Sa cũng ăn một ngụm, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lại vừa thấybộ dạng thỏa mãn của Phác Thái Anh, cảm giác yêu thương càng thêm nồng hậu. Chỉ mấy cái bánh bao là có thể làm nàng vui vẻ như thế, trước nay chưa từng thấy qua người nào rộng lượng như vậy.
Lúc hai người đang ngồi gặm bánh bao, từ xa có một dì gái mập mạp đi đến, trên người còn đeo hệ một cái tạp dề bên trên là logo tiệm bánh bao.
Bác gái nói: "Dì đến lấy lại mâm."
"Dạ." Phác Thái Anh gật gật đầu.
Nhưng ai ngờ, bác gái mới vừa đi lại đây bỗng nhiên té ngã xuống đất.
Phác Thái Anh hoảng sợ, theo bản năng mà hô một tiếng "A Lạp".
Lạp Lệ Sa giống như không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục gặm màn thầu.
"Ui da ai da, đau chết mất, ai tới cứu tôi với a a a." Bác gái ngã trên mặt đất lăn lộn.
Phác Thái Anh nhìn tư thế này cùng với kĩ thuật diễn này, cực kỳ giống ăn vạ trong truyền thuyết, thật cẩn thận nói: "Dì ~ đứng lên đi~ đứng lên nào~"
"Dì đứng dậy không nổi nữa, dì đau quá mau giúp dì với." Bác gái kêu rên.
Phác Thái Anh mở chức năng quay phim trên điện thoại, tiến lên nâng người dì gái dậy vừa định xoay người đi về, ai ngờ bác gái một phen túm chặt tay nàng, không cho nàng đi.
Phác Thái Anh: "Dì này, cháu có quay lại video rồi. Dì đừng ăn vạ cháu ạ.."
"Hư nói cái gì vậy, dì ăn vạ cháu làm gì." Dì gái lấy từ túi quần lấy ra một cái thẻ, đặt vào tay nàng "Cảm ơn cháu thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhà dì tài sản quá nhiều không chỗ để, cái này chỉ tính là chút quà mọn tạ lễ thôi. Cháu nhận lấy đi, muốn ăn cái gì mua cái gì thì tự mua nhé, mật mã là sáu số sáu. À đúng rồi, chúc cháu sinh nhật vui vẻ."
Nói xong, bác gái liền cầm cái mâm của quán, soái khí hừng hừng xoay người đi về tiệm.
Phác Thái Anh trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy từng bước chân đi rất là mạnh mẽ của dì gái, cảm thấy thế giới này có hơi huyền ảo quá mức không còn giống hiện thực nữa.
"A Lạp? Nàng vừa mới muốn ăn vạ em, rồi sau đó lại cho em tiền đúng không?" Nàng khó có thể tin nói.
"Đúng vậy, em nhận lấy đi, dù sao thì có thể nhà dì ấy hết chỗ để tiền thật." Lạp Lệ Sa nhìn thoáng qua bác gái, vừa lúc bác gái quay đầu lại nhìn các nàng liếc mắt một cái vẫy vẫy tay, thuận tiện lặng lẽ cho Lạp Lệ Sa một cái đánh giá khác.
Lạp Lệ Sa: "..." Không nghĩ tới kỹ thuật diễn của dì lại kém như vậy!
Phác Thái Anh: "Em cảm thấy có gì không đúng lắm, để em đi tìm bác ấy....Um! Um Um Um!"
Phác Thái Anh bị bịt miệng kéo đi rồi.
Trở lại trung tâm thương mại, Phác Thái Anh mới hồn về cố chủ, mở to mát :"Chị làm gì vậy?"
Lạp Lệ Sa lái sang chuyện khác: "Chị sắp đến giờ rồi, phải về thôi."
Qu ả nhiên, Phác Thái Anh lập tức nói: "Vậy chị về trước đi, gọi xe hay đi tàu điện ngầm, xe bus vậy?"
"Xe bus đi." Lạp Lệ Sa nhìn trạm xe bus ở đối diện nói.
Phác Thái Anh gật đầu: "Được, vậy em cũng đi tìm bạn em đây, lần sau chúng ta hẹn đi ăn cơm chiên nhé?"
"Ừ, thứ bảy gặp." Lạp Lệ Sa quyết định dứt khoát, yên lặng ở trong lòng bỏ hết các cuộc gặp xã giao khác đi.
Lạp Lệ Sa sau khi ngồi trên xe bus xong, vừa mới xuống xe liền đến gallery, sau đó tìm thấy chiếc Porsche của bản thân, lập tức chạy về hướng công ty.
Xe mới vừa chạy qua ngã rẽ, ở một phương hướng khác liền có một chiếc taxi lướt ngang qua. Chẳng là một người đang nhìn kính chiếu hậu, một người thì cúi đầu chơi điện thoại, cứ như vậy mà thoáng qua nhau.
Sau khi Phác Thái Anh xuống xe, căn cứ theo định vị của Đào Thư Cần mà tìm thấy cô ấy. Hai người tiếp tục tham qua thêm một lúc, thẳng tới khi chạng vạng, Đào Thư Cần mới lưu luyến mà chuẩn bị rời đi.
Đào Thư Cần cảm khái nói: "Họa giạ (người vẽ tranh) này là một người trẻ tuổi, lớn lên đặc biệt đẹp trai, trước khi ra ngoại quốc tham gia giao lưu đã từng gặp qua một lần, chậc chậc, *cmn* rúng động nhân tâm mà."
Phác Thái Anh: "Ngư chiểu (Cá trong đầm)? Cái tên gì quái vậy?"
"Thật sự là bởi vì quái, cho nên anh ta mới vẽ ra bức tranh mang phong cách riêng biệt và độc đáo." Đào Thư Cần nói.
Phác Thái Anh không để bụng, phía sau truyền đến tràng vỗ tay nhỏ, hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy hai người phụ nữ dáng người cao gầy không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau của các nàng.
Hai người đều mang kính râm, một người ăn mặc tây trang thoải mái, sạch sẽ lưu loát, một tay cắm vào túi quần, một tay thì ôm lấy người bên cạnh. Mà người còn lại thì có chút kỳ lạ, mang kính râm thì không nói, trên đầu còn trùm lấy một cái khăn, lén lút mà nhìn bốn phía xung quanh, xem các giả trang chắc là một vị nhân sĩ danh giá
Vị nhân sĩ danh giá nói: "Bạn nhỏ, tôi cảm thấy cô vô cùng tinh mắt, họa gia này có phải đặc biệt giỏi hay không hả? Ha ha ha."
Đào Thư Cần: "Cô là?"
Người phụ nữ lập tức đứng thẳng eo, chiếc cằm tinh xảo bởi vì tươi cười mà càng hiện lên sự diễm lệ: "Anh ta là cậu em vợ của tôi!"
"Chú em." Người phụ nữ bên cạnh lại nhắc nhở lần thứ N với nàng.
"Mặc kệ." Người phụ nữ mắt điếc tai ngơ, "Bạn nhỏ có đối tượng chưa? Cô cảm thấy A Chiếu của chúng tôi thế nào a?"
Vừa dứt lời, người phụ nữ bên cạnh lập tức che miệng của nàng lại, lịch sự cười nói :"Ngại quá, quấy rầy rồi."
"Buông em ra, Ngu Xu Xu, ui nha thiếu chút nữa té rồi kìa, chị đền được không hả? A! Chị yêu, em sai rồi mà, hu hu đừng nhéo lỗ tai a, đau đau đau...."
"Em đưa cho cái tên nhóc kia phương thức liên lạc với bao nhiêu phụ nữ rồi?" Người phụ nữ bên cạnh tức giận nói.
"Em cũ là vì em trai chúng ta mà suy nghĩ dùm thôi mà, nó mỗi ngày nhìn thấy mặt của hai chúng ta, còn có thể nhìn trúng người khác không?" Người phụ nữ khóc thút thít, "Đúng rồi, chị vừa nãy tại sao nhìn cô gái nhỏ ở bên cạnh kia mà ôn nhu như vậy hả, em thấy chị mà muốn bị đánh rồi....UI da da, đừng nhéo, cẩn thận tối nay để chị ngủ ở WC đấy."
Hai người ồn ào nhốn nháo mà rời đi, lúc đi ngang cua quẹo kia, Đào Thư Cần lại nhìn thoáng qua, liền thấy nữ nhân kia không biết từ lúc nào đã thoát khỏi người phụ nữ bên cạnh, sau đó ấn người nọ vào chỗ góc tường...
Đào Thư Cần lập tức thu hồi tầm mắt, e thẹn nói :"Hóa ra hai người ấy là người yêu a, hay là hai người chị của Ngư Chiểu nhỉ?"
Phác Thái Anh vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên nói: "Tớ hình hư biết là ai rồi."
"Thật sao? Ai cơ?"
Đào Thư Cần lập tức thu hồi tầm mắt, e thẹn nói: "Nguyên lai các nàng là người yêu a, vẫn là cá chiểu các tỷ tỷ?"
Vẫn luôn không nói chuyện Phác Thái Anh đột nhiên nói: "Ta giống như biết là ai."
"Thật sự? Ai a?"
Phác Thái Anh thoáng quay đầu lại nhìn hai vị phụ nữ đang đưa lưng về phía các nàng, tuy rằng mang khăn trùm đầu, nhưng giọng nói lại không lừa được ai. Mà đúng lúc tức có một người bạn gái đồng tính đã là một bí mật công khai trong vòng bạn bè, chỉ là không ngờ nhiều năm như vậy, cảm tình của hai người còn tốt như vậy.
"Một vị tiền bối. "Phác Thái Anh cười cười, "Triệu Thanh Huỳnh."(*)
(*)Hai nhân vật khách mời Ngu Xu và Triệu Thanh Huỳnh trong bộ [Xin chị cười với em] cùng tác giả Kiến Kình Lạc.
----------------------
Hai người sau khi rời khỏi gallery, thì lái xe trở về địa điểm tổ chức sinh nhật, tiệc sinh nhật được tổ chức ở câu lạc bộ lớn nhất ở thành phố, nhân viên đang trong giai đoạn phục vụ buổi tiệc một cách thỏa đáng, dịch vụ cung cấp ăn, uống và chơi bời cao cấp.
Nhóm bạn đã đến dự cũng khá nhiều rồi, một đám người trẻ tuổi chơi đến cũng không bị gò bó, không khí rất nhanh liền nóng lên.
Phác Thái Anh uống không ít rượu, ngồi ở trong phòng nghe bọn họ ca hát, điện thoại rung lên vài cái, mở ra vừa thấy, là tin nhắn mới của Lạp Lệ Sa.
[A Lạp]: Sinh nhật vui vẻ.
"A Lạp" chuyển khoản 9.99 tệ.
Phác Thái Anh nhìn thấy con số này thì nở nụ cười, bên cạnh có một bạn nữ đang ngồi, quay đầu qua thì thấy: "Ái chà, keo kiệt như vậy, có phải xem thường cậu không?"
Phác Thái Anh cất điện thoại vào, ngẩng đầu, vươn ngón trỏ, đẩy trán cô bạn ra, say khướt mà nói: "Cậu thì hiểu cái búa gì, cái này mới gọi là thành tâm thành ý, cái này mới được gọi là yêu!"
"Cậu uống đến khờ rồi!"
"Cậu mới khờ đấy." Phác Thái Anh nấc cục một cái, "Nếu có một người chỉ có mười tệ, lại cho ta 9.99 tệ, vậy thì chứng tỏ điều gì?"
"Chứng tỏ điều gì?"
"Chứng tỏ chị ấy quan tâm! Nhiều thêm một phần thì sợ ta kiêu ngạo!" Phác Thái Anh giơ lên chén rươu, "Nào, vì tình hữu nghị của chúng ta, Cạn ly!"
Cô bạn học vừa cụng ly với nàng xong, quay đầu liền bắt đầu hát.
Phác Thái Anh trực tiếp nằm liệt lên sofa, híp mắt, gửi cho Lạp Lệ Sa một tin nhắn thoại giọng nói ngắt quãng: "Cảm ơn Ách A Lạp, A Lạp tốt nhất...Em yêu chị muah muah đa!"
Lúc Lạp Lệ Sa nhận được tin nhắn, đang ăn cơm cùng với đồng nghiệp, cô đi ra ngoài hành lang, mở tin nhắn thoại ra: "...Em yêu chị muah muah đa!"
Bàn tay cầm điện thoại, run lên nhè nhẹ.
Đương nhiên, cô cũng không cho rằng tin nhắn thoại này là lời tỏ tình gì, hiện tại người trẻ tuổi một tiếng thì "Anh yêu em", "Phú bà anh nằm rồi nè". mức độ đáng tin của ngôn ngữ suy giảm đáng kể.
Cô gửi tin nhắn thoại trả lời: "Em uống say sao?"
Phác Thái Anh la lớn: "Em không có!"
Thiếu chút nữa đã bay mất điện thoại ra ngoài, Lạp Lệ Sa nắm chặt điện thoại, dặn dò: "Uống chút thôi, hại thân, uống nhiều nước ấm vào."
Phác Thái Anh: "Ha ha ha ha ha!"
"?" Lạp Lệ Sa buồn bực nói, "Sao thế? Cười vui vẻ như vậy?"
"Ha ha ha ha, uống nhiều nước ấm còn được, chị là thẳng nữ sao?" Phác Thái Anh ôm điện thoại cười ha ha, dọa người khác hoảng sọ, hoài nghi nàng đang nổi khùng rồi.
"Hử?" Lạp Lệ Sa không biết tại sao lại đột nhiên lòi ra cái chủ đề này, càng buồn bực thêm, "Thẳng nữ? Chị không phải a."
"Ha ha ha ha ha hả hả hả???" Tiếng cười của Phác Thái Anh vang dội, lúc đầu óc xoay chuyển trở lại, ý thức mới một lần nữa quay trở về, lồm cồm ngồi dậy, "Chị không ohari cái gì???"
Lạp Lệ Sa thẳng thắn thành khẩn nói: "Chị không phải thẳng, ai nói với em chị là thẳng nữ."
"A cái này..." Phác Thái Anh xấu hổ, gãi dãi đầu, hoài nghi bản thân đã uống rượu giả, nói thầm, "Ngại quá, em không phải cố ý thăm dò."
"Không sao, chị không ngại." Lạp Lệ Sa mỉm cười, "Bây giờ tỉnh rượu rồi?"
"Một chút thôi, em buồn ngủ quá." Phác Thái Anh mới ngã xuống thêm lần nữa, trong đầu lại tự động hiện lên năm chữ rất to ——
Chị không phải thẳng nữ.
Chị không phải thẳng nữ.
Chị không phải thẳng nữ.
Dòng chữ như máy phát thanh.
Ngay sau đó máy phát thanh của Phác Thái Anh phát ra một đoạn kịch.
Phác Thái Anh buột miệng thốt ra: "Chị đã hôn với ai chưa?"
"Hử?" Phác Thái Anh thật là khó có thể lý giải được suy nghĩ của bạn nhỏ say xỉn này, chuyển đề tài nhanh như vậy?
Phác Thái Anh vừa định hỏi lại lần nữa, bạn bè liền kêu nàng lên hát, nàng phất phất tay, đứng dậy đi ra bên ngoài, điện thoại còn đang ấn ghi âm, mơ mơ màng màng hỏi: "Em là hỏi, chị muốn hôn với ai —— A Fu**! Chị là người hay quỷ vậy!"
Nàng vừa mới đi tới hành lang, liền đυ.ng mặt với Lạp Lệ Sa đang dựa vào lan can, sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra, rầm một tiếng, hai chân trực tiếp làm một cái đại lễ long trọng.
"Thế này chị nhận không nổi đâu, mau đứng lên đi." Lạp Lệ Sa chạy nhanh tiến lên đỡ nàng đứng dậy.
Phác Thái Anh sờ sờ đầu gối bị ngã đau, lại nghe thấy Lạp Lệ Sa vừa dịu dàng vừa lo lắng hỏi nàng có đau không, chỉ số thông minh phút chốc trở về lúc ba tuổi, vốn dĩ cảm thấy không có chuyện gì lớn, vừa nghe thấy người khác quan tâm, liền nhịn không được mà rớt nước mắt: "Đau quá đi, muốn thổi thổi."
Lạp Lệ Sa thổi thổi cho nàng, lòng bàn tay lau lau nước mắt ở khóe mắt của nàng: "Không sao không sao, không què được đâu."
Vừa nghe lời này, Phác Thái Anh thấy đỡ hơn, gật gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Lạp Lệ Sa sau khi dỗ dành nàng xong, lại nhìn xem bốn phía, đây cũng không phải là chỗ rẻ gì, liền hỏi: "Em không phải đi ăn sinh nhật sao? Làm sao lại ở chỗ này?"
"!"
Đại não của Phác Thái Anh lại đình chỉ hoạt động, bởi vì tác dụng của cồn, đã không có cách nào nhanh chóng thi triển ra một phản ứng gì.
Nàng đơn giản cắn răng một cái, quyết định lấp kín cái miệng thích đặt câu hỏi cho nàng trả lời!
Nàng vươn cánh tay mềm mại ra, câu lấy cổ của Lạp Lệ Sa, nhìn chằm chằm vào cánh môi mỏng căng mọng đỏ hồng của cô, bao phủ hết thảy.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro