Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11-15

Lạp Lệ Sa còn tưởng rằng kia chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, trên cuộc đời này luôn luôn có thể gặp được những việc như vậy nhưng không phải ai ngẫu nhiên gặp nhau đều sẽ đồng hành cùng nhau.

Công việc bắt đầu bận rộn hơn Lạp Lệ Sa cũng quên mất cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên kia.

Nhưng hơn một tháng sau, hai người lại lần nữa ngẫu nhiên đυ.ng mặt nhau, nàng không thể không cảm thán duyên phận thật là chẳng thể nói trước được.

Chạng vạng ngày đó, Lạp Lệ Sa ra ngoài họp cùng người phụ trách đội thi công, ở văn phòng ngây người một buổi trưa để tiến độ dự án tỉ mỉ lúc tan họp đã không còn sớm.

Office building không phải ở công trường mà là ở kế bên làng đại học.

Nàng đi xuống dưới lầu trên đường phần lớn là lứa trẻ trang điểm thời thượng, nàng thở ra một hơi không nghĩ trực tiếp lái xe về nhà chỉ đơn giản đi dạo dọc theo đường phố.

Trên đường cái từng dòng xe di chuyển ngang qua, Lạp Lệ Sa đi lên cầu vượt quay đầu nhìn thoáng qua phong cảnh thành thị, thư giản đầu óc một hồi.

Lúc này, cách đó không xa vang lên một giọng nói: "Này mỹ nữ, ta thấy con có rất nhiều phiền não hay là qua đây tính một quẻ đi xem có biện pháp giải quyết hay không."

Lạp Lệ Sa ngẩn ra, quay đầu lại nhìn lại liền nhìn thấy một nữ sinh ngồi ở giữa trời chiều đầu quấn khăn thành một cục, mang mắt kính tròn.

Trước mặt mở một bàn nhỏ, bên cạnh treo cái bảng mặt trên viết hai chữ —— đoán mệnh.

"Mỹ nữ, lại đây xem một quẻ đi. Giá cả chắc chắn là con có lời, đây là cho con một cơ hội nghịch thiên sửa mệnh mà." Nữ sinh thét to.

Nếu là ngày thường Lạp Lệ Sa thấy thần côn gì đó sẽ tự động tránh đi nhưng hiện tại cả người lười biếng không nghĩ động. Lại thấy đây là vị nữ thần côn không khỏi cảm thấy mới mẻ liền đi tới đối diện ngồi xuống.

"Một quẻ bao nhiêu tiền?"

Đại khái là không nghĩ tới nàng thật sự muốn đoán mệnh, nữ sinh lập tức ngồi thẳng hướng nàng lộ ra một nụ cười tươi, môi hồng răng trắng, má lúm đồng tiền thấp thoáng hiện ra: "Sự nghiệp, gia đình, nhân duyên, một đề tài 20 đồng, nếu như xem tất cả vậy được chiết khấu còn 50."

"Sự nghiệp đi."

"Không thành vấn đề, nam tả nữ hữu, cho thầy xem tay phải của con."

Lạp Lệ Sa vươn tay, đối phương nắm lấy nhìn một hồi, lại nhéo nhéo lật qua lật lại nhìn một hồi.

Lạp Lệ Sa: "? Thầy không phải muốn xem chỉ tay sao?"

"Đúng vậy, nhưng thầy phát hiện tay con đẹp hơn nhiều so với chỉ tay. Lấy nhiều năm kinh nghiệm của thầy có thể nói đôi tay này nhất định có thể vì con mang đến không ít đồ vật."

Lạp Lệ Sa: "......" Trời đất, thật đúng là bị nói trúng rồi.

Vẽ bản vẽ nhiều năm như vậy còn không phải là dựa vào đôi tay này sao?

"Chờ một chút ha trời hơi tối rồi, thầy đi mở đèn." Nữ sinh nói moi từ ba lô bên cạnh ra một cái đèn bàn nhỏ, lạch cạch một tiếng ánh sáng chiếu vào trên tay Lạp Lệ Sa.

"Oaa, đường vân sự nghiệp của con rất rõ ràng càng sâu lại kéo dài có thể nói sự nghiệp của con sẽ phi thường thuận lợi, và chính con cũng tin tưởng vào bản thân mình. Tin tưởng thầy, sự nghiệp của con tài vận đều có thể đạt được vận may."

Nữ sinh vùi đầu nói, từ hướng Lạp Lệ Sa nhìn lại vừa vặn có thể thấy lông mi nhỏ dài đang rũ xuống của nàng.



"Cảm ơn." Lạp Lệ Sa nghe xong một ít lời vô nghĩa lấy ra hai mươi đồng tiền đặt lên bàn, đang chuẩn bị rời đi đối phương đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng.
"Mỹ nữ, thật sự không muốn xem thêm gia đạo, tình duyên sao? 45 đồng thôi, ưm hay là con đưa thầy thêm 10 đồng nữa là được tổng cộng 30, thầy tính trọn gói cho con luôn." Nữ sinh cả người đều muốn nằm lên trên bàn, người đi đường bốn phía tò mò mà nhìn về phía bên này.

Lạp Lệ Sa đành phải ngồi trở về, lấy ra mười đồng tiền: "Xem nhanh lên......"

"Từ từ, thầy cảm thấy con có hơi quen mắt!" Nữ sinh đột nhiên đánh gãy nàng lời nói.

Lạp Lệ Sa: "?". ngôn tình hoàn

Ngay sau đó nữ sinh rọi đèn bàn hướng lên trên, kéo kính râm đi xuống lộ ra một đôi mắt nai kinh hỉ nói: "A, chị không phải cái người...... Gọi là gì nhỉ...... A Lạp? Đúng chớ?"

"Phác Thái Anh?"

"Đúng vậy, là em!" Phác Thái Anh mới vừa rồi mang kính râm hơn nữa đối phương ngồi hướng ngược sáng, không nghĩ tới ngồi ở đây còn có thể gặp được người quen vẫn luôn không nhìn kỹ là ai.
Nàng trực tiếp đẩy kính râm gác lên đầu, vui vẻ mà vỗ vỗ mu bàn tay Lạp Lệ Sa: "Bất ngờ thật á, không nghĩ tới ở nơi này cũng có thể gặp gỡ được chị. Cơ mà chị tới đây làm gì thế?"

"Không phải bị em kêu tới đoán mệnh sao." Lạp Lệ Sa buồn cười nói, cúi đầu nhìn chăm chú vào hai đôi tay nắm chặt, đối phương còn đắm chìm trong sung sướиɠ gặp được người quen căn bản không chú ý chính mình giống như mẹ già nắm tay nàng không buông, nàng cũng không dám nói cái gì liền kím vài chuyện nói "Em sao lại mở sạp đoán mệnh ở đây?"

Phác Thái Anh nhất thời nghẹn lời, nàng có thể nói lần trước thể nghiệm sinh hoạt sau đó bị ghiền loại hoạt động này, do đó bắt đầu trải nghiệm từng nghề một sao?

"Ừmmm, nói ra thì rất dài." Phác Thái Anh thở dài thật sâu.

Lạp Lệ Sa: "Vậy em nói ngắn gọn đi."
"......" Phác Thái Anh nhấp nhấp miệng, "A! Do sinh hoạt bức bách á."

"Ừm." Lạp Lệ Sa không muốn ép hỏi nguyên nhân nữa, nhìn nhìn quầy hàng nhỏ "Hôm nay sinh ý thế nào?"

"Thật không dám giấu giếm, nguyện ý mắc mưu cũng chỉ có mình chị, chị thật đúng là người tốt hu hu huuu." Phác Thái Anh vừa định che miệng làm bộ khóc một chút, đầu óc vừa xoay chuyển đã quên mất nàng còn nắm tay Lạp Lệ Sa.

Mời vừa định úp tay vào mặt liền không cẩn thận chạm đến mu bàn tay Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa: "......"

Phác Thái Anh: "............"

Hai người đồng thời thu hồi tay.

"Đêm nay trời tối thật sớm." Phác Thái Anh nhìn phía tây.

"Đúng vậy, đêm nay trăng thật đẹp." Lạp Lệ Sa nhìn phía đông.

Phác Thái Anh trầm mặc.

Lạp Lệ Sa đợi một chút quay đầu nhìn nàng, khó hiểu nói: "Sao không nói gì nữa?"
Phác Thái Anh gãi gãi có chút đỏ mặt: "Chị biết " Trăng thật đẹp" còn có hàm ý khác chứ?"



"A?" Lạp Lệ Sa chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi, "Có ý tứ gì?"

"Natsume Souseki đã từng đem câu nói " anh yêu em" phiên dịch thành " Mặt trăng thật đẹp, phải không? " đó." Phác Thái Anh thư nói.

Góc học tập: 月 が 綺麗 で す ね | tsuki ga kirei desu ne dịch là " Mặt trăng thật đẹp, phải không?" Cụm từ này là một cách thơ mộng hơn để nói rằng anh yêu em. Trong những năm giảng dạy (1867-1916), ông được cho là đã nghe thấy một sinh viên dịch " I love you" khá vụng về sang bản dịch trực tiếp và nghĩa đen của nó: " Ware Kimi wo Aisu." Soseki tin rằng - sản phẩm của thời đại và văn hóa của ông trong thời kỳ Minh Trị - rằng bản dịch trực tiếp này đã bác bỏ khả năng cảm thụ của người Nhật. Do đó, bản dịch tinh tế hơn, có sắc thái hơn về " trăng thật đẹp... " đã ra đời. ( Nguồn: web stuki.world)
Lạp Lệ Sa nheo mắt, nàng là học sinh ngành khoa học và công nghệ cả ngày trầm mê số liệu cùng vẽ bản thảo nào có tìm hiểu gì về đại văn hào lãng mạn thế giới.

Lạp Lệ Sa khóe môi co quắp: "Tôi, tôi không có ý kia......"

"Em biết, em đùa chị chơi thôi." Phác Thái Anh đột nhiên chỉ vào nàng cất tiếng cười to, "Sao có thể có người sẽ thích người khác khi chỉ mới gặp vài lần chứ."

Lạp Lệ Sa nhìn gương mặt tươi cười kia, tim đập bỗng dưng lỡ một nhịp mà thầm nghĩ: Nói không chừng là có thật.

"Em luận quẻ tiếp cho tôi đi, tiền không thể lấy không." Lạp Lệ Sa đột nhiên vươn tay, ý vị không rõ nhìn nàng một cái, "Lần này là tình yêu."

"Không thành vấn đề." Phác Thái Anh để sát vào một chút, nhìn kỹ nàng lòng bàn tay "Ớ, đường tình yêu cũng thuận lợi nốt, chị là cái bát diện linh lung, rất có cá tính vô luận là đối với nam hay nữ đều toát ra mị lực rất mạnh, sắp tới sẽ có rất nhiều vận đào hoa nha."
Góc học tập: " Bát diện linh lung" - Thành ngữ TQ có nghĩa hình dung một người khéo léo trong việc đối nhân xử thế, có thể linh hoạt trong giao tiếp.

"Thật vậy hử?" Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm hàng mi rũ xuống hỏi.

Phác Thái Anh ngẩng đầu, cười nói: "Giả, thật ra em lên mạng tra lời kịch. Ai tới xem e, đều bói như vậy."

Lạp Lệ Sa: "......"

Lạp Lệ Sa: "Em, nhóc lừa đảo này có tin tôi gọi công an không?"

"Em đây chết cho chị xem." Phác Thái Anh một chút cũng không sợ, cầm lấy một cây bút đâm đâm ngòi bút hướng vào lòng bàn tay.

Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Gì đây, cách thức gì vậy?"

"Đây là phá đường sinh mệnh!"

"......"

Lúc này, mấy người bán hàng rong đột nhiên xao động lên: "Quản lí đô thị tới rồi, chạy mau!"

Phác Thái Anh sửng sốt, vội vàng đứng dậy bắt đầu gấp ghế.

Ai ngờ Lạp Lệ Sa động tác càng mau hơn, trực tiếp túm khăn trải bàn gom tất cả đồ vật lăn long lóc nhét vào vác lên vai, một tay khiên cái bàn một tay khác giữ chặt cổ tay của nàng.
Lạp Lệ Sa: "Chạy mau!"

P/s: Cảm ơn đã ủng hộ và bình chọn.

"Đứng lại!" Phía sau là một bảo vệ đô thị đang rượt theo bọn họ.

Phác Thái Anh chưa bao giờ gặp qua tình huống này một bên kinh hồn táng đảm chạy theo Lạp Lệ Sa, một bên lại nhịn không được quay đầu nhìn khoảng cách của bọn họ với bảo vệ.

Vừa quay đầu lại cả người đột nhiên bị kéo vào hẻm nhỏ, nàng phản xạ có điều kiện muốn kinh hô đã bị người kia dùng tay bịt miệng.

"Hư."

Hai người trốn ở chỗ ngã rẽ, Lạp Lệ Sa lặng lẽ nhích ra ngoài muốn nhìn thoáng qua, buông tay ra thủ thế ý muốn Phác Thái Anh đừng lên tiếng, nàng gật gật đầu.

"Đứng lại, đừng chạy!" Giọng của bảo vệ càng ngày càng gần, đối phương cũng đi vào hẻm nhỏ.

Trái tim Phác Thái Anh đều muốn nhảy ra ngoài, nhút nhát sợ sệt mà nhìn Lạp Lệ Sa ý muốn dùng ánh mắt giao lưu.

Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn nàng một cái, há miệng thở dốc không phát ra âm thanh.

Nhưng Phác Thái Anh nhìn đã hiểu, nàng muốn nói "Đừng sợ". Lúc này, Lạp Lệ Sa đột nhiên duỗi tay ôm lấy mình đống đồ vật giấu sau lưng nàng.

Phác Thái Anh cả người bị ôm lấy, một trận hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng nhưng đối phương cũng không có trực tiếp đem mặt chôn ở cổ mà là vẫn giữ một chút khoảng cách.

Nàng đại khái đoán được ý tưởng đối phương khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng cũng duỗi tay ôm lấy Lạp Lệ Sa đem mặt gác lên vai người ta, lộ ra một đôi mắt ngập nước lặng lẽ nhìn chằm chằm bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh.

Một lát sau, bảo vệ đi ngang qua chỗ cả hai,dư quang thoáng nhìn hai người đang ôm nhau nhất thời không nghĩ nhiều lặp tức đi tiếp để tìm người. Cho đến khi bóng dáng nữ bảo vệ đi ra khỏi đường tắt Phác Thái Anh mới dám thở dài nhẹ nhõm. Một lát sau, nàng phụt một tiếng bật cười.

Lạp Lệ Sa buông tay, nhìn nàng cười cong khóe miệng cũng bị lây nhiễm nở nụ cười.

Lúc này, đèn đường mở hai người đối diện một lát, đồng thời dời mắt.

Phác Thái Anh trộm sờ soạng gương mặt nóng bừng, Lạp Lệ Sa thu liễm cảm xúc.

Phác Thái Anh bình tĩnh lại thấy nàng vẫn còn cầm đồ vật lỉnh kỉnh vội vàng tiếp lấy: "Đồ có nặng không?"

"Không nặng cứ để tôi cầm, chút đồ này mà nặng gì chứ." Lạp Lệ Sa bất động thanh sắc mà cướp về, thoạt nhìn không chút nào phải cố gắn dùng sức nhận được ánh mắt sùng bái của Phác Thái Anh trong lúc nhất thời cằm nâng càng cao.

Phác Thái Anh thật sự sùng bái, có lẽ đây là chị gái tự lập tự cường, người ta còn làm việc ở công trường cơ mà có tí đồ thế này thì tính cái gì!

"Chị thật là lợi hại." Phác Thái Anh vẫn chia sẻ một ít đồ vật với nàng, hai người xoay người đi về hướng đường cái "Dọn đồ nhanh gọn còn chạy trốn mau. Tốc độ phản ứng của chị dứt khoát lưu loát làm em phục sát đất luôn á, chị có nhiều kinh nghiệm trong vụ này lắm hả?"

"Ặc......" Lạp Lệ Sa nhìn nàng một cái, có thể nói thẳng là do mình lo lắng cho nhóc con này bị bắt nên mới xuất ra tốc độ kinh người thế không?

Phỏng chừng là không thể, người trẻ tuổi mặt mũi lớn nhất. Nàng cũng không nghĩ nói thẳng liền gật đầu cho có lệ: "Ừ, đúng vậy, trước kia cũng có mở quán."

"Thật sao, vậy chị bán thứ gì?"



"Ừm...... Xem phong thuỷ." Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh kinh ngạc nhìn nàng, nhìn thế nào cũng chả giống thầy phong thuỷ: "Thiệt hay giả?"

"Ừm, đào sườn núi tìm linh thạch, tìm long hỏi huyệt, luận âm dương và xem hướng." Lạp Lệ Sa nói xong, đột nhiên cười, "Đều là gạt người giống em."

Phác Thái Anh cười không ngừng: "Chị cũng thật có ý tứ."

"Cũng thế."

Phác Thái Anh lại hỏi: "Vậy hiện tại chị còn bày quán không?"

"Không mở nữa, hiện tại đã có công việc ổn định."
Phác Thái Anh uyển chuyển hỏi: "Là việc ở công trường sao?"

Lạp Lệ Sa im lặng một lát.

Phác Thái Anh khẩn trương nhìn nàng, cho rằng nàng xấu hổ khi phải thừa nhận lập tức thắp cho nàng một cái cầu vồng: "Đúng vậy ư? Nếu chị làm việc ở công trường cũng tốt quá, cha em cũng đã từng làm việc ở công trường. Em có cảm giác rất thân thiết với nơi đó, lâu lâu cũng sẽ đi xem một chút!"

"Phải không?" Lạp Lệ Sa kinh ngạc nhìn nàng một cái, "Em thích công trường?"

"Thích chứ, nếu không phải nhờ những người lao động kia thành thị này sao có thể xây dựng tốt như vậy." Phác Thái Anh chỉ sang cách đó không xa "Chị nhìn xem những tòa văn phòng cao ốc này, vô luận các nhà thiết kế đã thiết kế hình dạng ra sao đều sẽ có công nhân hoàn toàn xây dựng được nó, có phải rất tuyệt không?"
Lạp Lệ Sa: "Em nói rất đúng."

"Cho nên em siêu thích những công nhân nghiêm túc kiên định." Phác Thái Anh cổ vũ mà nhìn nàng.

Lạp Lệ Sa nhìn trong mắt nàng bốc lên hai ngọn lửa nhỏ, thật sự không nghĩ tới mình thân là một kiến trúc sư ở trong mắt nàng thế nhưng không đáng giá nhắc tới. Nhưng lại không đành lòng đánh gãy vui sướиɠ của nhóc con, theo bản năng gật gật đầu: "Ừm, tôi là người khuân gạch."

"Vậy chị quá tuyệt vời." Phác Thái Anh thiệt tình nói, "Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Chị lại làm một việc cao cả như vậy, em rất sùng bái chị!"

Lạp Lệ Sa bị nàng nói tới mức có chút ngượng ngùng, cây cầu vồng này làm nàng vui vẻ đến mức muốn bay lên mây, cho dù được thưởng cũng chưa vui vẻ nhưu thế bao giờ.

Phác Thái Anh tuy rằng gia cảnh không tồi, nhưng kết giao bạn bè từ trước tới nay không xem gia cảnh, dù sao cũng chẳng có chiếm được đồng nào.
Vì tỏ vẻ cảm ơn, Phác Thái Anh quyết định mời nàng một bữa: "A Lạp, em mời chị ăn một bữa nhé."

"Được." Lạp Lệ Sa vẫn chưa muốn đi về nhà vậy ăn một bữa cơm cũng không tồi.

"Chị muốn ăn cái gì?" Phác Thái Anh vỗ vỗ túi, "Em sẽ mời!"



Lạp Lệ Sa nhìn nàng bẹp bẹp túi, trong mắt hoài nghi bên trong cũng chỉ có 30 đồng nàng cho.

Lạp Lệ Sa: "Cơm chiên đi, tôi muốn ăn cơm chiên." Tiện nghi, năm đồng một phần sẽ không làm áp lực kinh tế với Phác Thái Anh.

"Chị thích ăn cơm chiên?" Phác Thái Anh nhấp nhấp miệng, bỏ ý định dẫn đối phương đi ăn nhà hàng có sao Michelin. Lại nghĩ tới lần trước gặp mặt mình còn nói chính mình là sinh viên nghèo.

Ừm nhìn qua nhìn lại, cơm chiên đúng là lựa chọn tốt nhất.

"Em biết gần chỗ này có phố ăn vặt, chị chờ em về trường học cất đồ trước được không?"
"Có thể."

"Vậy chị chờ em ở đây nha, đừng đi đâu hết." Phác Thái Anh nói xong liền xách theo đồ vật chạy về phía trước. Sau đó gọi cho Đào Thư Cần "Alo, mau tới tiếp tế tớ một chút, tớ đang ở Lam Tường."

Hơn mười phút sau, Đào Thư Cần lái xe ngừng trước mặt nàng: "Cậu đây là đang làm gì?"

"Đừng nói nữa, thể nghiệm sinh hoạt." Phác Thái Anh đem đồ vật nhét vào trong xe, "Có mang tiền mặt không? Cho tớ một chút."

Đào Thư Cần lấy từ trong bóp tiền ra chút tiền lẻ: "Cậu muốn đi đâu? Không trở về nhà?"

"Không, tớ có hẹn đi ăn với bạn. Tạm biệt." Phác Thái Anh đóng cửa xe liền chạy trở về, kết quả ở trên đường gặp lại Lạp Lệ Sa, "Sao chị lại tới đây?"

Lạp Lệ Sa đưa tờ giấy đang cầm cho nàng mặt trên còn viết hai chữ "đoán mệnh": "Em quên cái này."

"A em lại não cá vàng rồi." Phác Thái Anh cười tiếp nhận tờ giấy.
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nhìn thấy sân trường Lam Tường trước mắt: "Em là học sinh Lam Tường?"

"A?" Phác Thái Anh quay đầu nhìn lại, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

Lạp Lệ Sa lo lắng nhóc con này cảm thấy mất mặt, cổ vũ nói: "Khá tốt, công nhân từ trường kỹ thuật Lam Trường rất nổi tiếng, mọi thứ đều tốt"

" Haha, đúng vậy đúng vậy."

Lạp Lệ Sa lại hỏi: "Em học kỹ thuật gì?"

Phác Thái Anh thấp thỏm nói: "Học vận hành máy xúc đất......?"

Lạp Lệ Sa: "Ngành này có hơi vất vả."

Phác Thái Anh: "Đúng vậy, cho nên em đã chuyển ngành. Hiện tại em đang học vận hành xe nâng hàng hóa như thế cũng không còn vất vả."

Lạp Lệ Sa giơ ngón tay cái lên: "Ưu tú."

Tại làng đại học những quầy ăn vặt đặc biệt nhiều, hoàng hôn vừa buông đã có vô quầy bán hàng rong xuất hiện, ngay ngắn trật tự mà xếp thành hai hàng.

Tóp mỡ cho vào chiên cùng đồ ăn tản ra mùi hương dẫn tới không ít học sinh tiến đến.

Phác Thái Anh tuy đã học ở đây lâu như vậy vẫn rất ít tới bên này, ngày thường chính là Trương thúc nhận thầu khẩu phần ăn của nàng.

"Em có đề cử món nào không? Tôi không hay đến đây, cũng không biết quán nào ngon." Lạp Lệ Sa hỏi.

"Ừm, để em xem......" Phác Thái Anh nhìn xung quanh một vòng, cắn cắn môi đột nhiên mắt sáng ngời. Nhìn đến một quầy bán cơm chiên có nhiều người xếp hàng lại liếc mắt nhìn đến tên cửa hàng "A đúng rồi chỗ đó đó, quán cơm chiên Tình Yêu. Đặc biệt ăn ngon bán đắt như tôm tươi."

"Vậy đi tiệm đó." Lạp Lệ Sa đi theo nàng.

Không ít học sinh vây quanh tiệm nhỏ, Phác Thái Anh lo lắng khói dầu mới kêu Lạp Lệ Sa đứng cách đó hai mét chờ mình. Sau đó một mình chen vào đám người, nhướng nửa người ra hỏi bà chủ: "Bà chủ, có cần đặt bàn trước hay lấy số chờ không?"

"Phốc." Bốn phía cũng không biết là ai cười trước, ngay sau đó vang lên một trận cười trộm.

Phác Thái Anh ngốc lăng nhìn bọn họ: "Như, như thế nào?"

"Ôi chao, chỗ này làm gì mà cần lấy số chi nữa. Tới sớm thì vào chọn món tới sau thì đứng xếp hàng đợi." Bà chủ cười ha ha, "Con muốn món nào?"

Phác Thái Anh hỏi: "Có thực đơn ạ?"

"Dán ở dưới xe đẩy đó." Lão bản nương chỉ tớ giấy dán dưới xe đẩy.

Phác Thái Anh cúi đầu nhìn một hồi mới rời khỏi đám người, tìm được Lạp Lệ Sa: " Chị muốn chọn món ăn kèm nào? Chân giò hun khói, trứng, dưa chua, gà xiên que......"

Đến khi Phác Thái Anh nói hết tất cả tên các món ăn kèm, Lạp Lệ Sa kinh ngạc nhìn nàng: "Trí nhớ không tồi."

"Dễ như ăn bánh thôi ạ." Phác Thái Anh dương dương tự đắc, mấy chuyện này so với nhớ lời kịch đơn giản nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Thêm cái trứng gà và chân giò hun khói đi." Lạp Lệ Sa nói.

"Okla." Phác Thái Anh lại chen vào đám người, sợ bà chủ không nhìn thấy giơ hai ngón tay la lớn, "Bà chủ, hai phần cơm chiên thêm trứng và chân giò hun khói."

Lão bản nương: "Có thêm hành, rau thơm, ớt không?"

Phác Thái Anh: "......" Sao mà nhiều nguyên liệu thế?

Nàng lại phải chạy về hỏi Lạp Lệ Sa: "Hành, rau thơm, ớt chị muốn thêm vào không?"

"Vậy bỏ thêm ớt là được." Lạp Lệ Sa nói xong chuẩn bị đi theo nàng. Kết quả Phác Thái Anh vội vàng chạy đi bỏ nàng lại, một lần nữa quay về quầy hàng nói "Bà chủ, hai phần cơm chiên chân giò hun khói và trứng gà! Không bỏ hành với rau thơm, chỉ lấy ớt!"

"Được, còn mười mấy người đang đợi hai đứa không vội thì ngồi chờ tí nhé." bà chủ nhiệt tình tiếp đón.

Lạp Lệ Sa nhìn người một lần nữa chạy về, cười hỏi: "Lần này lại là hỏi cái gì?"

"Chị muốn ngồi chờ không?" Phác Thái Anh mi mắt cong cong, "Đứng chờ rất mệt, chúng ta ngồi ở đây đi."



Lạp Lệ Sa không có dị nghị.

Phác Thái Anh dẫn nàng sang phía sau quầy hàng mới phát hiện cái gọi là bàn ăn chỉ là mấy cái bàn xếp, trên mặt bàn còn có mấy cái khe, mặt bàn còn có vài vết bẩn đã khô bà chủ cũng không có thời gian đến lau dọn, có thể lau sơ sơ đã là không tồi.

Phác Thái Anh có chút ngượng ngùng mà nhìn về phía Lạp Lệ Sa: "A Lạp, chị còn muốn ngồi chứ?"

"Ngồi thôi, vì sao lại không?" Lạp Lệ Sa nhìn nàng lộ ra vẻ đầy xấu hổ, biết nàng cảm thấy ngượng ngùng. Nàng rất đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đặt mông ngồi trên ghế.
Trong nháy mắt kia, nàng cảm thấy mông mình lăn qua một lớp dầu. Lại nhìn thoáng qua cái bàn trước mặt quả thực đã bị dầu làm bóng loáng.

Lạp Lệ Sa, phải kiên cường!!

Mặc niệm ba giây sau, Lạp Lệ Sa phi thường tự nhiên mà ngồi xuống cũng đem khuỷu tay gác lên bàn, ra vẻ quen thuộc mà nhìn nhìn bốn phía: "Quán này khá tốt, so với nhà tôi đã tốt hơn nhiều lắm."

"Phải không?" Phác Thái Anh nhìn nàng một cái, thấy biểu hiện của nàng tự nhiên giống như đang ngồi trong nhà, tức khắc cảm thấy mình đang làm ra vẻ hơi lố, nhỡ như bị đối phương bắt gặp được mình chán ghét chỗ này chẳng phải là sẽ làm nàng thương tâm đến tan nát cõi lòng?

Nàng cắn răng, dứt khoát học theo gác hai cái cánh tay lên bàn chống cằm nói: "Nhà em cũng vậy, điều kiện kém đến mức trong nhà mọc đầy cỏ," bởi vì đó là sân golf. "Em muốn nuôi cá cũng chẳng được." bởi vì lão ba nói bể bơi không nuôi cá, "Thật là nghèo rớt mồng tơi" tấc đất tấc vàng.
Lạp Lệ Sa đau lòng nhìn nàng: "Nhà tôi chẳng khá hơn là bao, có khi còn thảm hơn em."

Phác Thái Anh: "Haizzz."

Lạp Lệ Sa: "Haiz."

"Đến với cơm chiên Tình Yêu, thời gian sau này vạn sự như ý, tình yêu sự nghiệp đều xuôi chèo mát mái, tốt nghiệp thuận lợi!" Bà chủ thừa dịp vừa ngơi tay thét to một tiếng, tức khắc lại hấp dẫn một đám học sinh lại đây, "Mau tới nếm thử cơm chiên Tình Yêu, mũi tên tình yêu tiếp theo sẽ đến với mọi người!"

Phác Thái Anh: "...... Bà chủ rất lợi hại."

Lạp Lệ Sa: "Chiêu trò Marketing."

Hai người hàn huyên một hồi, bà chủ rốt cuộc đã dọn lên hai phần cơm chiên.

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm hộp cơm cơm chiên, không khỏi nhìn chằm chằm. Có thể là do đói bụng, nhưng phần cơm này thoạt nhìn có thể so với tay nghề của Trương thúc trong nhà.

Cơm chiên trứng, hạt cơm tơi còn dính chút trứng.
Lại xếp thêm một tầng chân giò hun khói, chỉ cần nhìn đủ khiến cho người khác thèm ăn hơn.

Phác Thái Anh nhanh chóng ăn một muỗng, tuy rằng có chút dầu mỡ nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

"Ưmmmm ngon quá, A Lạp chị mau nếm thử, thật không hổ là cơm chiên Tình Yêu."

Lạp Lệ Sa thong thả ung dung tách hai chiếc đũa, nhìn nàng cả người đều muốn vùi vào trong chén: "Thật sự ngon như vậy?"

"Ngon ngon."

Lạp Lệ Sa bán tín bán nghi mà ăn một ngụm: "!!!"



"Ăn ngon ha?" Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn nàng.

Lạp Lệ Sa gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên: "Thật không sai."

Hai người vùi đầu ăn hơn phân nửa, bởi vì lượng thức ăn vừa đủ ăn căng không chịu được lúc này mới từ bỏ.

Phác Thái Anh thõa mãn than thở: "Đêm nay ăn thật no."

"Tôi cũng thế."

"Sắc trời cũng không còn sớm nữa, nhà chị cách chỗ này xa không?" Phác Thái Anh hỏi.
Lạp Lệ Sa trả lời: "Không xa, tôi lái x...... tôi tìm đường rồi đi xe đạp công cộng về là được, chỉ cần hai mươi mấy phút."

"Vậy chị phải chú ý an toàn á." Phác Thái Anh nói, "Tôi đưa em đến giao lộ."

"Dạ được."

Hai người vui vẻ thoải mái xuyên qua phố mỹ thực, đi đến đường cái Lạp Lệ Sa dừng lại quay đầu nhìn nàng: "Chúng ta có duyên vậy, không bằng thêm WeChat nhau nha?"

"Được chứ." Phác Thái Anh mới vừa đem tay vói vào trong túi lại lén lút nhét lại. Nếu bây giờ nàng lấy ra di động "quả quýt" đời mới nhất, chẳng phải là đạp đổ hết kịch bản sao?

"Ui da, ui da, bụng đau quá." Phác Thái Anh đột nhiên ôm bụng, chau mày, biểu tình thống khổ, "Không được, đau chết em rồi."

Lạp Lệ Sa lo lắng nói: "Em có sao không? Có muốn đi bệnh viện chứ?"

"Không cần đâu, em đi WC trước, chị ở đây chờ em một hồi được không?" Phác Thái Anh nói xong liền ôm bụng cắm đầu chạy, sau đó quẹo vào một cái hẻm nhỏ.
Cũng không biết chạy bao xa, mới tìm được một cửa hàng bán di động cũ: "Ông chủ, có hàng second-hand không? Lấy cho tôi một cái."

Lạp Lệ Sa đợi một hồi càng thêm nôn nóng, Phác Thái Anh nói chạy đi liền chạy đi mất, không biết thế nào.

Lúc nàng chuẩn bị đi tìm người, liền thấy có một bóng người chạy tới ngừng ở nàng trước mặt, đôi tay chống đầu gối thở dốc sau đó ngẩng đầu, cười cười: "Để chị đợi lâu rồi, nào mình thêm WeChat đi."

Phác Thái Anh khui chiếc điện thoại di động second-hand không biết tên hãng mở WeChat, đưa mã QR của bản thân ra.

"Được." Lạp Lệ Sa bàn tay đút vào túi sờ soạng một lát vừa chuẩn bị lấy ra điện thoại, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng như là nhớ tới cái gì biểu tình bắt đầu trở nên khó xử, "Ngượng quá, tôi hình như quên mang di động."
"A?"

Lạp Lệ Sa: "Hay là em đọc số WeChat đi, tôi nhớ kỹ về nhà sẽ thêm em."

Phác Thái Anh: "......"

Đúng rồi! Trực tiếp cho số WeChat không phải xong rồi sao! Mình chạy làm gì!

Mệt chết, thật muốn đòi mạng.

Phác Thái Anh trở về Phác gia, liền nhận được cuộc gọi từ Đào Thư Cần: "Thái Anh Thái Anh, ngày mai nhớ tới dự tiệc đó nha, tất cả đượ chuẩn bị xong cả rồi."

Phác Thái Anh gật đầu khom lưng: "Không thành vấn đề, vất vả cho đồng chí quá."

Đào Thư Cần nói: "Tiệc sinh nhật còn vất vả hơn nhiều."

Ngày mai là sinh nhật Phác Thái Anh, hai người là bạn từ bé nên thường hay giúp nhau chuẩn bị tiệc mừng.

Lúc sinh nhật, Phác Thái Anh chỉ cần là một bé gái thảnh thơi thôi.

Nàng sớm đã tắm rửa xong, khi đi ngang qua thư phòng nhìn thấy lão ba vẫn còn đang làm việc mới thúc giục nói: "Ba ngủ sớm một chút đi, đừng thức đêm."

Ba Phác theo bản năng sờ sờ đầu: "Ba đi ngủ ngay đây. Đúng rồi bảo bối, sinh nhật ngày mai con muốn có quà gì nào?"

"Cái gì cũng được ạ." Phác Thái Anh nói.

Phác Thiên Túng thập phần chờ mong nói: "Vậy ba cho con một người bạn trai nha, thế nào?"

Phác Thái Anh mắt trợn trắng: "Vậy con sẽ cho ba một người con gái bỏ nhà đi."

Phác Thiên Túng: "Không biết tốt xấu, chỉ biết khi dễ lão ba của con. Con gái nhà người ta cũng biết đi tìm này kia vài đối tượng, vậy mà con lại " vườn không nhà trống". Con có biết là có bao nhiêu người tìm ba hỏi thăm chưa?"

"Ba." Phác Thái Anh đi vào phòng, ngồi trên bàn đùa nghịch mô hình địa cầu trên bàn, "Bọn họ tìm ba hỏi thăm, rốt cuộc cũng đâu phải coi trọng con đâu người ta là coi trọng ba cùng với Phác gia chúng ta ấy chứ?"

"Cái này thì có vấn đề sao? Ba cùng Phác gia đều là của con." Ba Phác thở dài, "Huống chi, ai nói kẻ có tiền hôn nhân đều là liên hôn? Lỡ như đó là chân ái ai mà biết được?"

Phác Thái Anh bĩu môi: "Thôi bỏ đi."

Người muốn theo đuổi nàng xếp hàng dài mấy con phố nhưng cơ hồ đều biết nàng là thiên kim tiểu thư hoặc ít nhiều gì cũng để mắt đến gia sản nàng vài phần.

Ba Phác gỡ kính xuống: "Bảo bối, con phải tập thích ứng đi. Về sau còn sẽ có nhiều người vì thân phận của con mà tiếp cận, con phải học được cách phân biệt nhân tâm."

Phác Thái Anh: "Con đương nhiên biết."

Phác Thái Anh còn nhớ rõ khi còn nhỏ, lần đầu tiên kết bạn với một người. Nàng đối với người ta toàn tâm toàn ý trả giá, đối phương lấy được đồ tốt từ nàng lại ở sau lưng cùng các bạn học nói nàng là nhà giàu ngu ngốc, còn xúi giục các bạn khác đến moi móc thứ tốt từ nàng.

"Phác Thái Anh không có mẹ, chỉ cần các cậu biểu hiện tốt quan tâm an ủi nó vài câu, nó liền sẽ xem các cậu là khuê mật. Sau này các cậu muốn cái gì cứ uyển chuyển mà nói với nó. Tớ chưa thấy ai ngu ngốc như vậy, lần nào cũng trúng chiêu ha ha ha ha!"

Phác Thái Anh chậm rãi nắm chặt nắm tay, vừa muốn xông lên lại phát hiện có người đã động thủ trước.

Đào Thư Cần học lớp bên cạnh, hai người trước đó chưa bao giờ quen biết. Lần này chỉ là đi ngang qua lớp học tìm một người bạn học chơi, liền nghe thấy mấy lời nói kia đã bất chấp tất cả xông lên đánh tơi bời nữ sinh kia: "Không có mẹ làm sao, lão nương xé cái miệng thúi này của mày, để mẹ mày nhìn không ra luôn!"

"Đừng đánh đừng đánh nữa, giáo viên tới kìa." Phác Thái Anh thấy giáo viên từ hành lang bên kia đi tới, vội vàng vọt vào thừa cơ sấn loạn đá kia nữ sinh mấy đá. Đúng lúc giáo viên tiến vào nàng ôm Đào Thư Cần lăn qua một bên, khóc lóc hô, "Mấy cậu đừng đánh Đào Thư Cần nữa mà!"

Lúc sau đương sự đều phải viết kiểm điểm, Phác Thái Anh nằm lên bàn trộm xé tờ giấy đưa cho Đào Thư Cần: "Sao cậu lại tức giận như thế? Tớ với cậu cũng không thân quen mà?"
Một lát sau, Đào Thư Cần đẩy tờ giấy trở về: "Xùy, tớ cũng là nhà giàu ngố, cũng không có mẹ."

Phác Thái Anh ngơ ngác một chút, không nhịn được nữa cười một tiếng. Đào Thư Cần nhìn nàng một hồi, cũng nở nụ cười.

"Con đương nhiên biết ai mới là bạn bè thật sự." Phác Thái Anh cười nói.

Phác Thiên Túng thở dài: "Còn chuyện bạn trai thì sa......"

"Ba, tuổi của ba cũng không còn trẻ." Phác Thái Anh đánh gãy lời lão ba, bắt đầu sử dụng chiêu lấy độc trị độc, "Ba tính toán khi nào mới tìm cái bạn gái đây? Đừng làm cho con gái sốt ruột, ba xem ba ba nhà người ta có vợ hiền con ngoan quây quần. Còn ba vẫn là cửa đình vắng vẻ, gà trống nuôi con."

"......." Phác Thiên Túng bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, "Hừ, chỉ biết khi dễ ba."

"Ba ngủ ngon." Phác Thái Anh phất phất tay.

Phác Thái Anh trở về phòng chơi di động, cùng Đào Thư Cần hẹn thời gian và địa điểm tập họp, cùng bàn về party buổi tối.
Trước khi ngủ nàng lại nhìn vòng bạn bè một lần, phát hiện bạn tốt Lạp Lệ Sa mới vừa thêm đã đăng một trạng thái nửa tiếng trước.

【 A Lạp 】: Ăn ngon. [ hình ảnh ]



Đúng thế đó chính là bức ảnh cơm chiên Tình Yêu, phía trước quán ăn có rất nhiều người vây quanh.

Phác Thái Anh liếc mắt một cái liền thấy được trong đám người có bóng dáng của mình, giơ tay lên cao tay còn làm kiểu chữ V, thực tế là đang nói "Hai phân cơm chiên".

Xem ra A Lạp thích ăn cơm chiên thật rồi.

【 Không phải 0】 bình luận: Lần sau có cơ hội nói, lại dẫn chị ăn. [ đáng yêu ]

【 A Lạp 】 trả lời 【 Không phải 0】: Được [ nhe răng cười ]

【 Không phải 0】 bình luận: Chị còn chưa ngủ?

【 A Lạp 】 trả lời 【 Không phải 0】: Ăn nhiều cơm chiên quá, ngủ không được phải đợi tiêu thực.

【 Không phải 0】 bình luận: Thảm quá vậy, em ngủ trước nha. Chị cũng ngủ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon [ ánh trăng ]
【 A Lạp 】 trả lời 【 Không phải 0】: Ngủ ngon.

Lạp Lệ Sa tắt điện thoại, ở ngoài sân xoay hai vòng tưới cây xong lúc này mới trở về phòng chuẩn bị ngủ. Nhưng nằm trên giường, liền nhịn không được nhớ tới hai lần ngẫu nhiên gặp gỡ.

Tổng cảm thấy thực thần kỳ, lần đầu tiếp xúc với bé con như thế, rất có ý tứ.

Nàng click mở vòng bạn bè của Phác Thái Anh, phát hiện không thấy bài đăng nào.

Lạp Lệ Sa lâm vào rối rắm: Đây là không có đăng gì hay là vẫn là chưa cho phép mình xem???

*

Hôm sau, vừa sáng sớm Phác Thái Anh đã bị ba Phác đánh thức, đầu như cái ổ gà đi ra ngoài sân.

Một chiếc Maserati màu đỏ sậm dừng ngay trên thả cỏ xanh mượt, dưới những tia nắng ban mai tản ra ánh sáng mê người.

Phác Thái Anh vui sướиɠ tiến lên sờ sờ thân xe, khó tin nói: "Chiếc xe này ba mua cho con sao?"
"Đúng vậy, thử xem đi." Phác Thiên Túng vui tươi hớn hở nói.

Phác Thái Anh hưng phấn ngồi vào ghế lái, mở động cơ chạy ra ngoài, nửa giờ sau mới trở về, đầu ổ gà bị gió thổi đến rối tung lên.

Nàng hai ba bước chạy vào phòng khách, từ sau lưng ôm chặt ba Phác: "Cảm ơn ba, con rất thích!"

Phác Thiên Túng đang ăn bữa sáng, đột nhiên không kịp phòng ngừa phun ra một ngụm sữa bò.

Ngồi ở đối diện, Trương thúc ưu nhã cầm lấy khăn ăn xoa xoa vết bẩn trên mặt, ưu nhã mà cầm lấy dao nĩa, ưu nhã mà đứng dậy, ưu nhã mà nói: "Lão già kia, để mạng lại."

Phác Thiên Túng chạy trối chết.

Phác Thái Anh nhìn trái ngó phải, sớm đã tập mãi thành thói quen cầm lấy bữa sáng của mình trở lại phòng đi rửa mặt.

Cơm nước xong, Phác Thái Anh trang điểm, thay vào một chiếc váy đen được cắt may khéo léo, gợi cảm nhưng cũng lộ ra một tia nghịch ngợm. Phía sau lưng lộ ra một bờ vai trắng mịn, xương bướm như ẩn như hiện.
Dưới lầu vang lên tiếng kèn xe "Tin tin", nàng đi đến ban công thấy Đào Thư Cần đã tới đón, nàng quay về phòng chọn một đôi giày cao gót rồi đi ra ngoài.

"Không tồi nhaa." Đào Thư Cần ngồi trong xe, nhìn nàng chậm rãi đi tới, "Buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành." Phác Thái Anh mặt mày vui vẻ, vừa lên xe đã hỏi kế hoạch hôm nay.

Đào Thư Cần: "Hôm nay có một triển lãm tranh, chúng ta cùng đi xem đi buổi chiều lại đi tụ họp."

"Không thành vấn đề."

Đào Thư Cần là sinh viên mỹ thuật, một khi có triển lãm tranh là muốn được đi xem. Phác Thái Anh bị nàng hun đúc lâu dần cũng hiểu được một ít.

Chỉ là lâu rồi mới lại giày cao gót mới hơi mệt, ăn xong cơm trưa nàng không tiếp tục cùng Đào Thư Cần đi xem triển lãm nữa mà là tìm một quán cà phê ngồi nghỉ ngơi.

Nàng vừa uống cà phê, di động đã đổ chuông không ngừng, thân thích bạn bè này nọ đồng loạt gửi lời chúc mừng.
Nàng xem qua một lần, dư quang liếc đúng chỗ bạn tốt mới.



Vừa lúc không có việc gì, nàng chủ động chọc chọc đối phương: 【 Chị đang bận sao? 】

Bên kia rất mau trả lời.

【 A Lạp 】: Không vội, làm sao vậy?

【 Không phải 0】: Không có việc gì, chỉ muốn hỏi thăm chị một chút. [ nhe răng cười ]

【 A Lạp 】: Đêm nay có muốn đi ăn cơm chiên không?

Phác Thái Anh: "!"

Làm sao bây giờ???

Vừa muốn ăn bữa tiệc lớn, lại muốn ăn cơm chiên.

Nhưng mà Đào Thư Cần đã hẹn không ít bạn bè đến, bây giờ mà cho người ta leo cây là phải giải thích với một đống người luôn.

【 Không phải 0】: Đêm nay ăn không được rồi, hiện tại em đang ở ngoài.

【 A Lạp 】: Ở đâu?

【 Không phải 0】: Khu triển lãm Minh Thanh.

【 A Lạp 】:? Tôi hiện tại cũng ở đó, em đang đứng đâu?

Phác Thái Anh: "!!!"

Sao trùng hợp thế, làm sao bây giờ!
Phác Thái Anh còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, bên kia đã gọi điện thoại tới: "Thái Anh Thái Anh, em ở đâu?"

"Em ở......" Phác Thái Anh vội vàng chạy ra khỏi tiệm cà phê, đứng kế bên một cây đại thụ, "Em đứng ngay cái cây to to, phía trước là đường lớn phía sau cũng là đường lớn."

Lạp Lệ Sa "A" một tiếng: "Hình như tôi thấy em rồi."

Phác Thái Anh: "......" Vậy mà cũng tìm thấy được?!

"Em xoay qua bên phải nhìn xem." Lạp Lệ Sa không lớn xác định mà nói.

Lạp Lệ Sa tối hôm qua ngủ tương đối trễ, sáng sớm lại phải đi xem triển lãm tranh, ăn xong cơm trưa liền ở trong xe nghỉ ngơi một chút.

Mới vừa xuống xe đã bị một bóng hình cách đó không xa hấp dẫn, cảm thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời lại nhớ không nổi là ai.

Vừa lúc Phác Thái Anh gửi tin nhắn đến, nàng mới ngộ ra cảm thấy người kia có điểm giống Phác Thái Anh.
Chậm rãi đến gần, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng kia. Đến khi người nọ quay đầu lại nhìn về phía bên này, nàng nhìn thấy bé con xinh đẹp tinh xảo, trong lúc nhất thời hô hấp đều ngừng vài giây, thực nhẹ mà nói một tiếng: "Vậy mà đúng thật là em."

Phác Thái Anh chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn nhìn váy áo lặp tức buồn rầu.

Còn chưa nghĩ ra cách ứng phó, đối phương đã bước nhanh tới trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới nàng: "Hôm nay sao lại trang điểm đẹp như vậy."

"Cảm, cảm ơn." Phác Thái Anh đầu óc nhanh chóng hoạt động, lập tức lừa dối nói, "A, em không phải làm thêm sao, hôm nay đi làm người mẫu partime nên mới phải trang điểm."

"Phi thường đẹp, rất hợp với em." Lạp Lệ Sa không chút nào bủn xỉn ca ngợi, khóe miệng nhếch lên, lại hỏi, "Em làm người mẫu gì?"
"Người mẫu xe." Phác Thái Anh thấy phía xa xa đỗ một chiếc Porsche không sản xuất nữa, đầu óc chưa kịp nghĩ đã nói ra đáp án.

"Người mấu quảng cáo xe?" Lạp Lệ Sa nghi hoặc nhìn nàng, "Loại nào?"

Lạp Lệ Sa ý muốn hỏi là hãng xe nào, đến lúc đó xem xem có hợp không nếu thích hợp liền trộm mua một chiếc để nàng lập công trạng.

Nhưng ai biết, Phác Thái Anh buột miệng thốt ra nói: "Người mẫu quảng cáo xe nâng chuyển hàng hoá."

Lạp Lệ Sa: "......"

Hai người ngồi dưới bồn hoa tàng cây nghỉ ngơi, Phác Thái Anh lót áo khoác Lạp Lệ Sa phái dưới cảm thấy hơi ngượng ngùng: "Thật sự không thành vấn đề sao?"

"Không có gì đâu, dù sao quần áo cũng dùng cho việc tiện nghi của bản thân mà cái váy của em đẹp thế không nên để bẩn." Lạp Lệ Sa nhoẻn miệng cười.

"Nhưng mà, cái này có thật sự không sao chứ?" Phác Thái Anh chỉ vào cổ áo hỏi trên đó thêu nhãn hiệu mà còn là một nhãn hiệu xa hoa nữa, "Không tiện lắm đâu?"

"Tiện thật mà, đảm bảo mua hàng pha ke trên mạng lại còn bao ship." Lạp Lệ Sa mắt không chớp tâm không thẹn mà nói, ý đồ dời đi lực chú ý nàng "Váy này của em thật xinh đẹp, là được người ta tài trợ sao?"

"A đúng vậy, ông chủ nói gương nhân viên đại diện phải phù hợp với nhãn hàng liền đi thuê bộ váy này." Phác Thái Anh cúi đầu nhìn váy, "Cũng không biết đắt hay không, em chưa thấy qua bao giờ ạ."

Đắt, đắt lắm luôn, Lạp Lệ Sa thầm nghĩ.

Lạp Lệ Sa nhìn thời gian, hỏi: "Công việc hôm nay của em kết thúc rồi à?"

"Hả?" Phác Thái Anh quay đầu nhìn nàng một cái, ổn định cảm xúc hoảng loạn gật gật đầu, "Vâng đã xong rồi ạ, hoạt động diễn ra cả ngày mà em chỉ phụ trách ca buổi sáng thôi."

"Vậy sao em lại đến đây?" Lạp Lệ Sa truy vấn, "Triển lãm xe ở gần đây à?"

"Đúng vậy, sau khi kết thúc em đã cùng bạn đến xem triển lãm tranh." Phác Thái Anh nói xong, nhìn xung quanh một vòng lo lắng Đào Thư Cần đột nhiên chạy ra tìm mình, vậy chẳng phải là lộ hết hay sao.

Nàng nhìn một hồi, thấy có người đi về hướng này tầm mắt nhìn qua Lạp Lệ Sa, dừng một chút vươn đôi tay đặt lên trán Lạp Lệ Sa: "Mặt trời lên cao quá, chị có thấy nóng không?"

Lạp Lệ Sa hơi giật mình, ngơ ngác mà nhìn nàng: "Vẫn bình thường."

Phác Thái Anh nghiêng đầu, duỗi tay lau sạch một giọt mồ hôi treo trên đuôi mày nàng: "Còn nói không nóng hả, chúng ta đổi chỗ ngồi khác đi."

"Được." Lạp Lệ Sa đứng lên, "Phía trước có một cửa hàng chúng ta vào đó ngồi tí n...... Em làm sao? "

Nàng vừa cúi đầu đã thấy, một cánh tay thon dài mảnh khảnh đang giữ lấy cổ tay nàng.

Phác Thái Anh bắt lấy nàng, không lòng dạ cười cười: "Chân em có tí đau, chị không để ý chứ?"

Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn về phía nàng giày cao gót, ấn bả vai nàng xuống: "Chờ một lát."

Phác Thái Anh không hiểu gì nhìn nàng.

Lạp Lệ Sa ngồi xổm xuống thay nàng cởi giày ra phía sau gót chân bị trầy một chút, làn da trắng nõn đã phiếm hồng một chút.

Nàng mở túi lấy ra hai cái băng keo cá nhân, thật cẩn thận mà dán lên vết thương.

"Túi của chị là túi thần kì của Doraemon hả? Sao mà cái gì cũng có hết vậy." Phác Thái Anh kinh hỉ nói.

Lạp Lệ Sa cong môi, lại xem xét chân còn lại của nàng sau đó cẩn thận dán băng.

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng một hồi, ánh mặt trời xuyên qua lá cây dừng trên người nàng khiến màu tóc nâu tự nhiên kia càng thêm ấm áp. ( ở đây tả màu tóc là màu socola mình chuyển thành màu nâu)

Một cơn gió thổi qua, Phác Thái Anh duỗi tay nhặt một chiếc lá rơi trên tóc nàng đối phương hình như có cảm giác, ngẩng đầu lên.

Phác Thái Anh đưa chiếc lá cho nàng xem.

Lạp Lệ Sa thần sắc lại có chút co quắp, quay đầu đi, lỗ tai có chút hồng: "À ừm, váy em thiếu chút nữa bị gió thổi tốc lên."



Phác Thái Anh: "......"

Phác Thái Anh nhanh chóng chặn váy.

Một lần nữa mang lại giày cao gót, Phác Thái Anh giả bộ như chưa có gì xảy ra thoải mái đứng lên duỗi người, đi hai bước vui vẻ nói: "Quả nhiên có hiệu quả, một chút cũng không cộm chân."
Lạp Lệ Sa mỉm cười không nói.

"Đi thôi, chúng ta đi đến cửa hàng có điều hòa." Phác Thái Anh chỉ về phía trước cũng tiến lên dẫn đường.

Lạp Lệ Sa theo phía sau, nhìn đôi tay nàng đang đung đưa theo bản năng sờ sờ cổ tay mình.

"A Lạp, chị đi nhanh lên đừng đi phía sau." Phác Thái Anh đột nhiên quay đầu lại, hướng nàng vẫy tay.

"Ừm." Lạp Lệ Sa bước nhanh hơn.

Ai ngờ Phác Thái Anh cao hứng quá mức vừa bước tiếp hai bước, cao gót cũng không cẩn thận bước trúng vào một cái khe gạch.

"A!" Phác Thái Anh hoảng sợ hét lên một tiếng, cả người ngã về phía sau, đôi tay ở không trung chới với, hoảng loạn nhắm mắt.

Nhưng mà màn té ngã trong tưởng tượng không có xảy ra, một bàn tay gắt gao ôm lấy eo nàng.

Trong lòng nàng còn sợ hãi mà mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa đã kịp thời ôm lấy nàng, theo bản năng nhanh chóng ôm lấy người ta sau đó đứng thẳng: "Cảm ơn chị, may là có chị ở đây."
"Đi đường sao không cẩn thận thế." Tuy rằng ngữ khíc có ý trách cứ nhưng trên mặt Lạp Lệ Sa lại là nuh cười điềm đạm không hề có ý ghét bỏ.

Phác Thái Anh nhấp nhấp miệng, thầm nói: "Còn không phải vì chị đi theo phía sau."

"Tôi nghe thấy được đó nhé." Lạp Lệ Sa cười.

"Vậy chị đi chung với em đi." Phác Thái Anh nói.

"Được."

Phác Thái Anh: "Sau này khi đi đường cũng đừng đi phía sau, đi cạnh em là được. Lỡ như lần sau em lại té chị có thể kịp thời đến cứu."

Lạp Lệ Sa: "Tuân lệnh."

Phác Thái Anh ra lệnh nói: "Nắm tay em dẫn đi."

Lạp Lệ Sa vươn tay, một lát sau đối phương đã bao phủ lấy.

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn nàng, Phác Thái Anh cười: " Em sợ lại té mất, chị nắm tay em đi."

"Được." Lạp Lệ Sa đem tay nàng bao lấy trong lòng bàn tay.

Đi không bao lâu, Phác Thái Anh đã vung văng vung vẻ tay đang nắm, càng vung lại càng cao càng xa.
Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn thoáng qua Phác Thái Anh tâm tình không tồi: " Bọn em người trẻ tuổi có sức sống quá nhỉ."

Phác Thái Anh không phục: "Người trẻ tuổi bọn em? Chẳng lẽ chị không phải còn trẻ sao?"

"Tôi đã là cô gái quá lứa rồi." Lạp Lệ Sa thở dài.



"Nói bậy, chị tuổi trẻ xinh đẹp lại tự tin lạc quan, còn rất lợi hại sao mà là cô gái quá lứa được chớ." Phác Thái Anh thiệt tình nói, "Em hâm mộ chị muốn chết luôn á."

"Lợi hại ở đâu?" Lạp Lệ Sa nghi hoặc nói.

"Thì......" Phác Thái Anh nhất thời nghĩ không ra lí do cụ thể, nhưng đời này có một loại người có thể dựa vào khí tràng cùng khí chất là có thể khiến người khác tin phục, nàng đột nhiên nghĩ tới sực việc tối hôm qua, "Ăn cơm rất giỏi."

"...... Phụt." Lạp Lệ Sa nhấp miệng nén cười, không để mình cười ra tiếng, "Cảm ơn, ăn nhiều đúng là có bản lĩnh thật đấy."
Nói đùa một chút, hai người đi tới cửa hàng gần nhất, giữa trưa cũng không có nhiều khách hàng lắm, hai người tìm khu ghế công cộng ngồi xuống.

"Em muốn mua gì không? Hay là chúng ta thuận tiện đi dạo chút nhé?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Phác Thái Anh lắc đầu, đột nhiên ánh mắt nàng lia đến cửa hàng bánh ngọt M. Nàng nhanh chóng đυ.ng đυ.ng vào chân Lạp Lệ Sa: "Mau nhìn, ở đó có giảm giá kìa chị."

Lạp Lệ Sa nhìn qua thấy nơi đó chỉ có vài người đứng xếp hàng: "Tôi đi mua."

"Không, cứ để em đi cho." Phác Thái Anh kéo nàng lại, "Chị ngồi chờ đi, em sẽ đi mua."

"Đôi cao gót của em không tiện đứng lâu xếp hàng đâu vẫn là ngồi ở đây nghỉ ngơi thì hơn, tôi đi một hồi liền quay lại." Lạp Lệ Sa lại ấn nàng về chỗ ngồi.

"Aw chị đừng tranh với em mà." Phác Thái Anh giãy giụa muốn đứng lên, nếu là ở ngày thường nàng mới không để bụng mấy đồng bạc mua bánh đâu.
Nhưng đối phương là Lạp Lệ Sa, trời nóng bức còn ở công trường bận rộn vất vả cần cù làm việc, mỗi một phân tiền đều là tiền mồ hôi nước mắt. Nàng sao mà vì cơn thèm ăn mà lãng phí tiền cực khổ của người ta được.

"Em mới đừng tranh giành với tôi." Lạp Lệ Sa càng không thể để một cô bé bần cùng nhưng cần cù lao động tiêu tiền, nàng bày ra ý tứ trưởng bối chỉ chỉ những người khác trong khu nghỉ ngơi. "Bé ngoan chỉ cần ngồi chờ thôi là được rồi, em nhìn bạn nhỏ nhà người khác đều rất nghe lời kìa."

Phác Thái Anh quay đầu, thấy mấy em bé cỡ bốn năm tuổi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đung đưa hai chân mong chờ nhìn mẹ đang mua kem ốc quế.

Phác Thái Anh: "......"

Lạp Lệ Sa xoay người mới vừa đi hai bước, phía sau Phác Thái Anh đột nhiên bỏ giày cao gót, đi chân trần vọt tới phía trước nàng.
Lạp Lệ Sa: "!!!"

Lạp Lệ Sa lập tức đuổi theo, hai người đến quầy hàng cùng lúc trăm miệng một lời nói: "Hai cây kem ốc quế, tính cho tôi!"

Nhân viên cửa hàng: "Rốt cuộc tính cho ai đây?"

"Tôi!" Hai người lại lần nữa trăm miệng một lời nói.

Phác Thái Anh trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, xoay mông một cái Lạp Lệ Sa bị đυ.ng hơi ngã sang một bên, lập tức lại dùng bả vai đáp trả đυ.ng lại nàng.

Hai người dỗi tới dỗi đi, xô đẩy tới xô đẩy đi, tranh giành trả tiền.

Nhân viên: "......" Này là chiến thuật định quỵt tiền mới hả?

Bên khu nghỉ ngơi một bé gái quay sang hỏi bạn nhỏ bên cạnh: "Hai chị gái kia vì bánh ngọt mà đánh nhau ư?"

Bạn nhỏ 1: "Không biết, người lớn cũng thật phức tạp."

Bạn nhỏ 234: "Ai da, thật phức tạp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro