Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[KHR FANFIC SƯU TẦM] THROWN INTO THE PAST: FIRST MEETING

CHAP 1: DOPPELGANGERS

Một Giotto mười tám tuổi đang đi dạo trong khu vườn riêng của lâu đài Vongola (nơi chỉ có những người bảo vệ mới có thể lui tới) khi anh nghe tiếng sột soạt trong bụi cây phía sau mình. Ngạc nhiên, người tóc vàng quay lại với nụ cười nở trên môi, hoàn toàn nghĩ rằng mình sẽ thấy một trong số những người bảo vệ. Nhưng thứ xuất hiện ở đó lại làm cho hàm anh rớt xuống đất (ẩn dụ thôi, tất nhiên)

Từ trong bụi cây xuất hiện một cậu bé tầm bốn tuổi; cậu bé có mái tóc rối màu chocolate chỉa ra tứ phía, và đôi mắt to, sợ hãi. Những vết trầy xuất hiện khắp mặt và đôi tay và cậu bé trông như sắp khóc bất cứ lúc nào.

Người tóc vàng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cậu bé với đôi mắt mở to. Làm thế quái nào mà nó đến được đây? Căn cứ Vongola được bảo vệ rất ư là kĩ càng và bất cứ gián điệp và/hoặc sát thủ còn chẳng thể qua nổi bức tường bên ngoài, và một cậu bé có thể đến được khu vườn riêng chỉ với vài vết trầy thôi sao?

Giotto vừa định hỏi thăm cậu bé thì đột nhiên, cậu nhóc loạng choạng và khụy gối xuống đất.

Bước lên trước, vị boss mafia trẻ tuổi bế cậu bé lên vì, dù có là gián điệp/sát thủ hay không, thì cậu ấy vẫn chỉ là một đứa bé. Còn chưa kể sự thật là trực giác của anh mách rằng đứa bé này vô hại.

Không biết nên làm gì tiếp theo, Giotto thở dài hướng về lại lâu đài, bế cậu bé trên tay.

Suốt đường đi, anh nhận thấy có vài điểm tương đồng giữa mình và cậu bé tóc nâu; khuôn mặt họ quá giống nhau, đến nỗi đó là chuyện không tưởng khi bảo rằng họ không có máu mủ gì với nhau hết, nhưng rắc rối ở đây là, Giotto chẳng còn họ hàng thân thích nào còn sống cả.

Người thanh niên quá tập trung vào khuôn mặt của cậu bé tóc nâu, thành ra lúc suy nghĩ đó bị đứt quãng, anh sắp đụng vào một cái cây. Đổi hướng kịp lúc, anh tiếp tục đến địa điểm, lần này chắc chắn sẽ nhìn rõ hơn đường mình đi.

Sau khi bước vào trong, anh vừa định đi đến một trong số những phòng ngủ cho khách thì nghe G gào lên.

"Ý NGƯƠI LÀ CÁI KHỈ GÌ MÀ NGƯỜI KHÔNG BIẾT MÌNH Ở ĐÂU HỬ?" anh nghe cánh tay phải của mình nói to và chợt cảm thấy tò mò. Lampo thử lẻn vào phòng cậu ta để chôm kẹo nữa sao?

"TA ĐÃ CHẾT TIỆT NÓI VỚI NGƯƠI RỒI! MỚI GIÂY TRƯỚC, TA ĐANG Ở GIỮA BUỔI BIỂU DIỄN PIANO!" một giọng khác cũng lớn tương đương hét lên, dù cái giọng này trẻ hơn nhiều, và chắc chắn không phải là Lampo.

Giotto để thoát ra ngoài một tiếng huýt sáo; dù chưa thấy mặt, nhưng anh biết thằng nhóc bí ẩn này còn quá nhỏ để có mấy lời nói thô tục kia. Bước theo hướng phát ra giọng nói, Giotto thấy người bạn thân của mình đứng bên ngoài phòng ngủ của anh ta, hét lên với cậu nhóc cao tới ngang vai, có mái tóc bạc. Dù người tóc vàng chưa nhìn rõ mặt nó, nhưng anh vẫn khá chắc thằng nhóc này có thái độ rất giống với vẻ người bảo vệ Bão của anh đang mang trên mặt.

G hét lại, "PIANO LÀ CÁI MẸ GÌ?"

"ĐÓ LÀ DỤNG CỤ ÂM NHẠC, ĐỒ MẤT DẠ-"

Giotto cắt ngang trước khi thằng nhóc có thể phun ra một mớ từ thô tục với G.

"Có chuyện gì xảy ra ở đây thế?" anh hỏi với giọng bình thường. Ngay lập tức, cả hai người ngưng cãi vã, và thằng nhóc nhìn Giotto.

Khi nhìn thấy mặt của nó, mắt Giotto mở to vì sốc; khuôn mặt của thằng nhóc này cực giống với người đàn ông nó đang cãi lộn.

G, lúc đó chú ý đến cậu bé trên tay boss mình và mặt anh tỏ vẻ nghi vấn. "Ai đấy?" anh hỏi.

Giotto nhún vai. "Một cậu bé tớ tìm được khi đang đi dạo trong vườn."

"Cậu mang nó vào trong đây thật ư?" G hỏi, giọng nói lại lên tông. "Nếu đó là gián điệp thì sao? Theo những gì chúng ta biết, thì nó với thằng nhãi này" - anh chỉ về phía cậu bé tóc bạc - "Có thể là đồng bọn đó!"

"Oi!" thằng nhóc nói lớn. "Đừng có nói về ta như ta không có mặt ở đây, đồ chết tiệt! Dù sao thì, ta chưa bao giờ thấy thằng nhóc đó trong đời!"

"Làm như ta sẽ tin ngươi ấy!" G hét, lườm cậu cháy mặt. "Sao bọn ta có thể chắc chắn rằng ngươi không phải là gián điệp gửi từ nhà khác để lấy thông tin từ nhà Vongola hử?"

Đảo mắt, thằng nhóc nói, "Vì bố ta là bạn tốt của-"

Tuy nhiên, cậu bé bị cắt ngang bởi một tiếng nổ lớn phát ra từ bãi đất trống.

Thoát ra một tiếng thở dài, Giotto chuyển thằng nhóc từ tay mình để nó thể yên vị trên lưng, rồi quay lại và đi về phía tiếng ồn phát ra.

G lôi lấy cánh tay của thằng nhóc còn lại và theo người tóc vàng.

Khi tới được bãi đất trống, họ thấy Alaude đang còng tay một thằng nhóc có mái tóc đen và đôi mắt sắc lạnh. Nó đang nhìn Alaude với ánh mắt giận dữ pha trộn với nhục nhã, và từ nơi Giotto đang đứng, anh có thể thấy thằng nhóc đó giống người bảo vệ Mây của anh rất nhiều.

Bây giờ, cậu chủ trẻ mafia bắt đầu thấy nghi ngờ; mấy đứa nhóc này xuất hiện ở đâu nhỉ? Và có lí do vì sao mà bọn chúng trông quá giống anh và những người bảo vệ của anh không?

Lại thở dài, anh ra hiệu cho Alaude đến gần và người đàn ông im lặng làm theo. Khi anh thấy những đứa trẻ cũng với boss mình và tên cánh tay phải chết tiệt, anh nhướng mày như muốn hỏi, "Và chúng là?"

Lắc lắc đầu, Giotto nói, "Chúng không biết từ đâu xuất hiện. Và còn thằng nhóc đó?"

"Ta tìm thấy nó đang đi vòng vòng xung quanh, nên ta đã bắt nó vì tội xâm phạm bất hợp pháp. Nó không trả lời bất cứ câu gì ta hỏi."

"Ngươi biết nó không?" G hỏi thằng nhóc có cánh tay vẫn bị anh giữ chặt nãy giờ.

"Không," thằng nhóc nói, nhìn đi chỗ khác và bĩu môi, rõ là đang tức mình vì nó không đủ mạnh để làm G thả lỏng tay nắm.

Một sự im lặng bối rối bắt đầu lớn dần, và chỉ khi Giotto định phá vỡ nó, thì anh cảm nhận có cử động trên lưng mình và nhìn ra sau thấy cậu bé đã mở mắt.

Khi nó nhìn thấy anh, mắt nó mở to trong sợ hãi và nó nhanh chóng rời khỏi người Giotto, đẩy lưng anh sang chỗ khác và rớt xuống đất cái bịch.

Khi đáp xuống đất, cậu ngước mặt nhìn tất cả những người đáng sợ xung quanh mình, ba người đàn ông và hai cậu bé, rồi mắt cậu ngấn nước.

"Okaa-san," cậu bé thút thít với ngôn ngữ mà Giotto nhận ra ngay đó là tiếng Nhật.

Cố gắng đeo lên nụ cười có thể làm trấn an nhất của mình, Giotto đáp lại với ngôn ngữ đó. "Đừng sợ, cậu bé."

Không may, việc đó dường như phản tác dụng và cậu bé khóc to hơn, sợ người nước ngoài lạ mặt với mái tóc vàng và đôi mắt xanh biển.

"Im đi, động vật ăn cỏ," một giọng nói cất lên và Giotto nhìn về phía cậu bé Alaude đang giữ với sự ngạc nhiên.

Vậy ra đó là lí do vì sao nó không đáp lại lời Alaude trước đó; có lẽ cậu bé chỉ hiểu được tiếng Nhật.

Cậu bé tóc nâu, đủ thấy ngạc nhiên để ngưng khóc và cậu nhìn cậu bé lớn hơn với đôi mắt mở to. "H-Hibari-sempai?" cậu hỏi.

Cậu bé còn lại, giờ đã được xác định là Hibari, đơn thuần chỉ gật đầu và quay đầu đi chỗ khác, nheo mắt lại. Giotto phải nén cười; nó thật giống Alaude. Cậu ta cố làm ra vẻ ta đây không quan tâm, và tỏ ra khó chịu, nhưng Giotto biết việc bảo cậu bé này im lặng chính là cách cậu ta an ủi cậu bé tóc nâu.

Không nói một lời, Alaude đột ngột vác cậu bé tên Hibari lên vai và hướng vào bên trong, bảo, "Ta sẽ đưa thằng nhóc này đi để điều tra. Ta nghĩ hai ngươi cũng nên mang chúng đi theo, nếu các ngươi không muốn bị bắt."

G, lần này, không cãi lại, chỉ đi theo người bảo vệ Mây vào trong lâu đài.

Mỉm cười trấn an cậu bé tóc nâu dưới đất, Giotto đưa tay về phía cậu.

Tsuna, giờ đã bình tĩnh hơn vì biết có sempai cùng trường cậu ở đây, cười e thẹn đáp lại và nắm lấy bàn tay của anh.

Cả hai bước đi im lặng sau nhóm trước một lúc, sau đó Tsuna nhìn lên người tóc vàng, thấy rằng anh ta không đáng sợ chút nào; anh ấy trông tử tế. "Gomenasai," cậu nói, và người đàn ông nhìn xuống với vẻ bối rối. "Em xin lỗi vì đã cư xử không đúng ban nãy," cậu giải thích với nụ cười biết lỗi trên mặt, và Giotto có một ham muốn được ôm chầm lấy cậu bé quá chừng.

"Không sao đâu," Giotto đáp. "Đó không phải là lỗi của em khi em thấy sợ hãi. Dù sao thì, tên anh là Giotto. Còn em thì sao?"

"Em là Sawada Tsunayoshi, nhưng nhiều người gọi em là Tsuna!" cậu bé nhanh nhảu đáp lại và Giotto khẽ mỉm cười một chút.

"Well thế thì, rất vui khi được gặp em, Tsuna," Giotto nói.

Anh định nói nhiều hơn, nhưng lúc đó, Tsuna kéo anh đứng lại, nhìn chằm chằm về phía trước.

Nhìn theo hướng của cậu bé, Giotto chú ý rằng những người kia đã đứng lại từ đời nào, và anh đang đứng gần Mây của mình một cách nguy hiểm, mém nữa là va vào rồi.

Người bảo vệ Mây vừa được nói đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa để mở, nơi mà Giotto lập tức biết được là dẫn tới phòng của Asari.

Từ trong đó phát ra tiếng người tán gẫu với nhau, và khi Giotto mở cửa ra, anh gần như bật ngửa, thấy người bảo vệ Mưa của mình ngồi lên một cái gối và thưởng thức trà với một cậu bé giống anh ta cực kì.

Thấy người đàn ông Nhật, Tsuna để thoát ra một tiếng ré nhỏ và chạy vào phòng.

Khi hai người trong phòng thấy cậu, họ đều cười giống hệt nhau, và Tsuna cười đáp lại.

Gật đầu, cậu nói, "Ohayou gozaimasu!"

Trông hơi ngạc nhiên, Asari nói với giọng nhẹ, "Một Giotto phiên bản nhỏ." Mắt anh nhìn về phía Giotto khi nói thế, một nụ cười tinh nghịch hiện trên môi anh, sau đó anh quay lại với cậu bé và nói bằng tiếng Nhật, "Ohayou, cậu bé. Anh có đúng không khi đoán em không biết vì sao em lại tới đây?"

Tsuna gật đầu, và Asari mỉm cười.

Nhìn về hướng boss của mình, anh hỏi, "Các cậu định đưa chúng đi đâu?"

"Phòng hỏi cung," Giotto đáp. "Ý của Alaude."

Gật đầu, Asari đứng dậy, nói, "Chúng tớ tốt hơn là nên đi cùng." Quay về cậu bé mình đang uống trà cùng, anh nói, "Đi thôi, Yamamoto-kun. Bạn anh muốn hỏi cậu vài câu. Được chứ?"

Yamamoto mỉm cười và gật đầu, nói, "Em không phiền đâu, Asari-san."

Và khi cả bọn bắt đầu đi tiếp, Giotto quan sát những đứa trẻ mà mọi người thấy được. Từ những gì anh thấy tới giờ, tất cả bọn chúng và có cử chỉ y chang với bất cứ ai giống chúng vẻ ngoài, điều mang đến một ý nghĩ đáng sợ.

Nếu theo logic hiện giờ, thì họ sẽ đưa tới kết luận là bóng ma của Daemon sẽ nhanh chóng xuất hiện, và trời sẽ giúp họ nếu nó làm thế.

.End chapter 1.

CHAP 2: DEAR LORD, THERE ARE TWO!

Daemon, người đang trên đường về nhà sau khi làm xong nhiệm vụ mới nhất ở Rome, nhìn nghi hoặc cái cảnh trước mặt anh. Anh chưa bao giờ, kể cả trong những giấc mơ quái dị nhất, tưởng tượng được trên đời này lại có người có mái tóc gần giống anh đến thế.

Việc đột nhiên thấy hai đứa nhóc có mái tóc gần như giống hệt nhau đã làm anh khó chịu vô cùng rồi; còn chưa kể khuôn mặt của thằng nhãi kia cũng na ná mặt anh, và việc đó làm anh lên gân máu hơn nữa..... ít ra thì đứa con gái cũng không có gì giống anh hết.

"Nhà ngươi là cái thể loại gì thế?" Daemon hỏi thằng nhóc đang lườm mình.

"Nhà ngươi là cái thể loại gì thế?" thằng nhóc vặn lại, nhìn anh chằm chằm với đôi mắt không đồng màu; sao việc đó có thể xảy ra được? Người bảo vệ Sương mù khá chắc rằng một người không thể sinh ra với con mắt màu đỏ..... phải không?

Mi mắt anh giật giật một chút, anh nói, "Ta hỏi ngươi trước, nhãi ranh! Dù sao thì, ba mẹ ngươi không dạy ngươi là phải lễ phép với người lớn hả?"

"Ta không có ba mẹ!" thằng nhóc nói lớn. "Giờ thì cút khỏi mắt ta đi, tên biến thái mặt dày!"

"B-Biến thái á?" Daemon hỏi, hóa đá vì sốc. Tức không kìm được, anh đã tạo ra ảo ảnh hàng trăm ngàn con rắn, cuốn vào người cậu bé. Dù thế, cậu bé đã làm anh sốc bằng cách cho thấy rằng cậu ta cũng có thể dùng được ảo giác.

Sau trận đấu lâu, dài hơi, hai vị thuật sĩ ngã xuống đất, thở hổn hển. Trong suốt thử thách dài như thế, cô bé, người nãy giờ bị bỏ quên, chỉ ngồi đó, im lặng nhìn họ chằm chằm.

Cảm thấy ánh nhìn của cô về phía mình, Daemon quay sang nhìn cô bé, và cô lập tức quay đi chỗ khác.

"Em gái ngươi sao thế?" anh cuối cùng cũng hỏi thằng nhóc, tên của nó anh vẫn chưa biết.

"Nó không phải em gái ta!" cậu càu nhàu, nhìn đi chỗ khác. "Ta còn chẳng biết nó là ai. Chỉ là, khi ta đột ngột xuất hiện ở đây, nó ở cùng với ta."

"Xuất hiện ở đây?" Daemon hỏi chất vấn.

"Xét từ trang phục của ngươi mà mọi người khác đang mặc và cái không khí chung quanh đây, ta đoán chắc bọn ta đang ở trong khoảng thế kỉ 17. Ta tới từ tầm bốn trăm năm sau trong tương lai," cậu bé nói, lãnh đạm nhún vai như việc bị thảy về quá khứ vài thế kỉ trước là chuyện cơm bữa với nó.

Daemon cười thành tiếng; anh đã bắt đầu thấy thích thằng nhóc này rồi. "Từ tương lai, phải không?"

"Phải," cậu nói, nhìn anh với cặp mắt nheo lại. "Và từ trang phục của nhỏ này, có lẽ nó cũng đến từ khoảng thời gian như ta."

Lần đầu tiên, Daemon chú ý, với vẻ ngạc nhiên, rằng quần áo của chúng quả thật khá lạ mắt. Khẽ cười khẩy, anh quyết định mình sẽ tham gia vào 'trò chơi' nho nhỏ của chúng.... bây giờ.

"Kufufu, ta hiểu rồi," anh nói. "Vậy vì đến từ tương lai, nên ta đoán các ngươi chắc chẳng có chỗ nào để ở khi tới đây?"

"Bọn ta sẽ nghĩ cách," cậu bé với cặp mắt dị màu nói, và Daemon nhướng mày. Dù bảo rằng không biết con bé, thì thằng nhóc này có vẻ như đã trở nên thân thiết với nó.

Không muốn vụt mất đồ chơi mới của mình nhanh quá, người bảo vệ Sương mù bảo, "Well, sao các ngươi trong ở cùng ta và Famiglia của ta trong lâu đài Vongola nhỉ?"

"Vongola?" cậu bé lặp lại, một vẻ kì lạ hiện ra trên mặt. "Hiểu rồi," cậu nói. "Xét từ ảo ảnh của ngươi, chắc ngươi là người bảo vệ Sương mù của Vongola Primo, Daemon Spade, phải không?"

"Oh, ngươi biết ta à?" anh nói, cảm thấy hứng thú một cách kì lạ.

"Tất nhiên rồi, Vongola là nhà nổi tiếng nhất nước Ý, ai cũng biết về nó hết," thằng nhóc chậm rãi trình bày, như là đang nói với một đứa con nít hay một tên đần vậy.

"Thật sao?" người thuật sĩ lớn hơn kêu lên thích thú, phần nào thấy mình càng lúc càng tin vào câu chuyện của cậu bé. "Thế thì, ngươi phải kể cho ta nghe nhiều hơn khi chúng ta về lâu đài."

"Ta không biết nhiều về việc đó," cậu bé khịt mũi. "Ta đến từ nhà Estraneo trước khi chúng bị... phá hủy. Ta ghét mọi thứ và bất cứ việc gì dính líu tới mafia."

"Hiểu rồi," Daemon trầm ngâm nói. "Well, nếu đi với ta, ngươi sẽ có cơ hội quậy tung văn phòng của một boss mafia và chọc tức cánh tay phải của hắn trong thời gian ngươi ở đó. Ta còn đảm bảo là chúng không giết ngươi đâu?"

Cậu bé trông như là đang suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu và nói, "Kufufu, có vẻ như chúng ta đã có thỏa thuận rồi, Spade. Nhân tiện, ta là Mukuro Rokudo, và đây là Nagi."

"Ta tưởng ngươi bảo ngươi không biết nó," Daemon nghi hoặc hỏi.

"Không," Mukuro nói với một cái nhún vai. "Nhưng trước khi ngươi tới đây, ta đã cố nói chuyện với nhỏ này, nhưng nó không biết tiếng Ý, chỉ biết cái thứ ngôn ngữ châu Á nào đó. Tiếng Nhật, ta nghĩ thế. Tất cả những gì ta có thể hiểu là nó tên Nagi."

"Hiểu rồi," Daemon nói trong suy tư, nhìn xuống cô bé. "Rất vui khi được gặp em, Nagi-san," anh nói với cô, và mắt cô mở to.

Cúi đầu, cô bé nói, "Hajimemashite, Spade-san."

Daemon mỉm cười khi cô bé đáp lại, và Mukuro chỉ nhìn qua nhìn lại hai người. "Cứ gọi ta là Daemon," người bảo vệ Sương mù nói, đưa tay ra như một lời mời. "Bạn em ở đây nói với ta là bọn em bị lạc. Em có muốn đi cùng với bọn ta cho đến khi tìm được đường về nhà không?"

Nagi nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mặt với sự phân vân trong lòng. Một điều đã được nhắc đi nhắc lại trong đầu cả trăm lần là cô không bao giờ được tin lời người lạ, nhất là những người có vẻ ngoài bảnh bao, nhưng mấy cái luật đó có được áp dụng ở đây không? Cô bị kẹt ở một nơi có trời mới biết ở đâu với cơ hội về nhà sớm gần như bằng không, và cuối cùng cô cũng sẽ chết nếu không làm gì đó sớm.

Cuối cùng, sau chút lưỡng lự, Nagi cầm lấy tay anh và mỉm cười, cho phép anh dẫn cô bé về nơi mình sống.

________________________________

Giotto mắt mở to vì sốc. Anh không thể tin chuyện gì đã xảy trước mặt mình nữa.

Một Alaude bình tĩnh và trầm tính thường ngày giờ trông như sắp điên lên tới nơi, và tất cả là nhờ công của thằng nhóc đầu bạc anh vừa biết tên là Hayato Gokudera. Ngay cả G cũng không thể làm Alaude tức như Hayato, và điều gây ấn tượng ở đây là, thằng nhóc còn chẳng cần cố gắng.

"Ta hỏi ngươi một lần nữa," người có mái tóc màu vàng nhạt nói với một giọng như không thể kiểm soát được nữa, "và lần này, ngươi phải trả lời ta rõ ràng. Làm sao ngươi vào được lâu đài này?"

Hayato chỉ quay đầu đi chỗ khác và khoanh tay lại. "Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi. Nếu ngươi vẫn chưa hiểu, thì không có lí do gì mà ta phải nói với ngươi nữa."

Cuối cùng thì, cuối cùng thì, sức chịu đựng của Alaude vỡ ra làm đôi và anh lao vào thằng nhóc.

Phóng lên trước, G và Giotto mỗi người giữ một tay, cố gắng ngăn anh ta tra tấn thằng nhóc khó chịu. Lí do duy nhất Alaude không làm việc đấy từ trước đó là do boss anh đã đe dọa sẽ cho giải tán mạng lưới thông tin của anh.

Trong hai tiếng vừa qua, cả bọn ở trong phòng hỏi cung, cố lấy thông tin từ bọn nhóc là bằng cách nào và tại sao chúng lại ở trong khuôn viên Vongola. Tới giờ, họ vẫn chưa biết thêm được gì hết ráo.

Xoa xoa thái dương trong cố gắng làm tan đi cơn đau đầu khủng khiếp đang có, Giotto định tiếp tục mở miệng hỏi thì cảnh cửa phòng bật mở và Daemon bước từng bước dài vào trong, một cái nhếch mép hiện diện trên mặt.

"Tôi tìm các cậu mãi!" anh hào hứng nói to. "Chúng ta có khách này!" Ngay sau khi anh nói thế, hai đứa trẻ bước vào ngay phía sau anh, và khi Giotto thấy quả đầu dứa của chúng, người anh đông cứng với nỗi kinh hoàng.

Quỷ thần ơi, có hai đứa lận!

.End chapter 2.

CHAP 3: FROM THE FUTURE

Giotto nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ một hồi, rồi quay lại ngó người bảo vệ Sương mù của mình, hi vọng chúng không phải là mấy đứa như anh đang nghĩ.

"Daemon... mấy đứa trẻ này là ai?" người tóc vàng hỏi với giọng lo lắng.

Nhún vai, người bảo vệ Sương mù nói, "Chịu. Tôi chỉ vừa mới bắt gặp chúng ở thị trấn, và vì chúng không còn nơi nào để đi, nên tôi mang chúng về đây."

Giotto chỉ nhìn chằm chằm vào người thuật sĩ với đôi mắt mở to. Người này luôn luôn..... thiểu năng vậy sao?

"NGƯƠI CÓ BỊ NGU KHÔNG ĐẤY?" G hét. "Nếu chúng là gián điệp hay mấy thứ đại loại thế thì sao?"

Phẩy tay, Daemon nói, "Không có chuyện chúng là gián điệp đâu!"

"Tại sao?" Asari hỏi, không giấu gì sự tò mò.

"Vì chúng đến từ tương lai," người thuật sĩ đáp lại với nụ cười ngốc nghếch trên môi, rõ là cũng chẳng tin những điều thoát ra từ miệng mình.

Im lặng một lúc lâu; những người lớn trong phòng, trông có vẻ là đã quên hoàn toàn bọn trẻ, đang tự hỏi không biết bao nhiêu lần Daemon đã để trí óc đi du lịch đến tận đẩu tận đâu thế này. Mukuro đứng xem cái cảnh trước mặt mình với chút hứng thú, Gokudera trông như đang suy tính cái gì, và những đứa nhóc còn lại (không có đứa nào hiểu cái chi hết) chỉ đơn thuần nhìn với ánh mắt bối rối, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

"Dù sao thì," Daemon tiếp tục. "Đâu phải tôi là người duy nhất đem mấy đứa trẻ lạ hoắc vô nhà!". Khi vừa nói thế, anh nhìn về phía những đứa trẻ khác trong phòng, và cũng vừa nhận ra sự tương đồng giữa chúng với những người bảo vệ khác. Mắt anh mở to khi thấy điều đó. "Oh mai Dưa! Talbot vừa tìm ra cách nhân bản chúng ta, phải không?"

Mukuro ngẩng mặt lên nhìn đám người lớn ngu ngốc với vẻ chán nản, rồi cầm lấy tay Nagi và lẻn chuồn đi chỗ khác, gần nơi của mấy đứa trẻ kia.

Trong khi mọi chuyện diễn ra như thế, thì Gokudera, người vẫn còn đang suy nghĩ những gì Daemon vừa nói (về hai đứa đầu dứa đến từ tương lai), cuối cùng cũng kết luận là chúng chắc chắn đang ở trong quá khứ, và có thể nói, mấy đứa kia cũng thế.

"Những gì đầu dứa nói là sự thật!" cậu bé tóc bạc nói, và mọi người quay đầu về phía cậu.

"Cái gì?" Giotto nói, vẻ bối rối hiện rõ.

"Ta khá chắc là ta, cũng như mấy đứa kia, không có đến từ thời này."

G khịt mũi khi nghe tới đó. "Thực tế chút đi, nhóc. Có chết cũng không có chuyện ta tin các ngươi tới từ tương lai đâu."

"Đó là sự thật," Gokudera gào lên. Quay sang Mukuro, cậu nói, "Trước khi các cậu tới đây, đó là năm 199X, phải không?"

Giotto nhìn cậu bé với đôi mắt mở to; không phải do nó bảo mình đến từ tương lai, mà là vì anh thật sự tin nó. Giotto sẽ biết nếu như cậu bé có nói dối (một trong số những lợi thế của việc sở hữu siêu trực giác) và đứa trẻ này, dù nghe có vẻ không tưởng, thực sự đang nói thật.

"G," anh nói để bạn mình im lặng. Khi trong phòng đã không còn tiếng ồn, Giotto quay sang Tsuna. Cúi người xuống, Giotto hỏi với một giọng nhẹ nhàng nhưng không kém nghiêm túc, "Tsuna-kun, nói anh nghe. Năm nay là năm mấy?"

Cậu bé tóc nâu nghiêng đầu qua một bên trong thắc mắc. "Là năm 199X." cậu nói không chút ngập ngừng.

G há hốc trong im lặng. Khi Giotto quay sang nhìn anh với vẻ nghiêm túc, người tóc đỏ quay đầu sang một bên, vẫn từ chối tin vào những gì diễn ra trước mặt mình. "Nó có thể bịa ra chuyện này đấy. Có lẽ nó hiểu tất cả những gì chúng ta vừa nói." Dù bảo thế, lời nói của G vẫn không chắc chắn lắm.

Thoát ra một tiếng thở dài, Giotto quay sang Alaude. "Thế cậu nghĩ sao?" anh hỏi người tóc vàng nhạt.

Alaude đã im lặng kể từ khi Daemon xông vào phòng khi nãy, quan sát mọi chuyện xảy ra với vẻ khá hứng thú. Giờ khi tất cả đôi mắt hướng về phía mình, anh đeo lên bộ mặt thờ ơ và nói, "Ta nghĩ chúng ta nên gọi Talbot và tìm cách đưa bọn nhóc này về thời gian của chúng đi." Và như thế, người tóc vàng rời khỏi phòng, để lại một Hibari vẫn còn đang bị còng tay.

_______________________________

Knuckle vừa mới kết thúc bài thể dục chạy ba cây số như mọi ngày và đang trở về phòng để thay cái áo choàng mục sư của mình. Dù thế, khi bước vào phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một hình dáng nhỏ bé đang ngủ trên giường.

Tò mò, anh lại gần để xem đó là ai; hình dáng này quá nhỏ đối với Lampo, người nhỏ nhất trong lâu đài.

Kéo tấm chăn ra, hàm anh rớt xuống sàn nhà khi anh thấy một cậu bé, tầm khoảng năm tuổi hoặc hơn, cuộn tròn như một trái bóng, ngủ ngon lành.

Người mục sư đứng yên một hồi lâu, không biết nên làm gì tiếp theo. Cuối cùng, anh không nghĩ được cách nào khá hơn ngoài việc đánh thức cậu bé dậy để có thể tra hỏi.

Nhẹ nhàng, anh lay vai của cậu bé, nhưng nó không đáp. Anh thử lại, lần này mạnh hơn và cũng thế, cậu bé không làm gì khác ngoài ngáy.

Không còn cách nào khác, để làm cậu bé tỉnh, người bảo vệ Mặt trời phải hét vào tai nó, "Dậy đi!"

Cuối cùng, mắt cậu bé lờ mờ mở ra và cậu nhìn xung quanh với vẻ bối rối, trông có vẻ như không nhận ra mình ở đâu.

"Em có sao không?" Knuckle hỏi, đặt tay lên vai cậu bé.

Đứa trẻ nhìn ánh với vẻ trống rỗng, và khi nó mở miệng nói, đó không phải là tiếng Ý.

"Anh là ai?" cậu bé hỏi bằng tiếng Nhật.

Knuckle khá ngạc nhiên khi nghe nó nói. Rõ ràng, cậu bé này không những không biết mình ở đâu, mà nó còn không nói được tiếng Ý.

Cố nở một nụ cười, Knuckle giới thiệu bản thân, nói, "Anh là một mục sư có cái tên Knuckle, và anh cũng là người bảo vệ Mặt trời của nhà Vongola ở Ý."

Đôi mắt cậu bé tối lại trong bối rối, nhưng nó không kéo dài lâu khi một nụ cười tỏa nắng nở trên môi cậu và cậu nói, "Em không biết Vongola là cái gì, nhưng rất vui khi được gặp anh, Knuckle-san! Em là Sasagawa Ryohei tới từ Namimori, Nhật Bản!"

.End chapter 3.

CHAP 4: WHAT HAPPENED

Sau khi Alaude đi khỏi, một sự im lặng dài, bối rối bao trùm căn phòng.

Thứ đầu tiên phá vỡ nó không phải từ bất kì người lớn nào trong phòng; thực ra, đó là tiếng réo từ bụng Tsuna.

Khi mọi người quay sang nhìn cậu bé tóc nâu, mặt nó đỏ ửng lên và Giotto mỉm cười .

"Well, cho đến khi chúng ta tìm được cách đưa mấy em về nhà, sao ta không ăn chút gì nhỉ?"

Tất cả mấy đứa trẻ Nhật (trừ Hibari) háo hức gật đầu, do nãy giờ bị bỏ đói.

Trong lúc đó, hai đứa trẻ người Ý trông khá là bối rối cho đến khi Asari dịch cho chúng hiểu. "Các em muốn ăn chút gì đó không?"

Mặt Mukuro bừng sáng và cậu nói ngay tắp tự, "Vâng! Em đói lả rồi!"

Ngay cả Gokudera cũng mỉm cười một chút, nhưng nhanh chóng thay thế bằng vẻ nhăn nhó. "Chút thức ăn cũng được; tôi vẫn còn phải tống mớ đồ ăn có độc của chị gái ra khỏi dạ dày này."

Chẳng buồn đáp lại lời đó, thay vào đó G nói, "Được rồi, nhưng trước hết, chúng ta cần phải giới thiệu một chút! Và ta còn phải xem xem ngôn ngữ của từng đứa nữa."

Gật đầu, Giotto quay sang sáu đứa trẻ đã đứng dồn lại. "Tên anh là Giotto, và đây là nơi bạn anh và anh sống. Bọn anh có tất cả bảy người, và vài trăm nhân viên. Chào mừng đến nơi này, và hi vọng các em sẽ thoải mái khi sống ở đây!" Sau đó, chuyển sang tiếng Ý, người thanh niên lặp lại tất cả những gì vừa nói. "Vậy," anh lên tiếng, chuyển lại sang tiếng Nhật, "Em nào nói tiếng Nhật thì giơ tay lên." Khi anh nói thế, ba cánh tay giơ lên, và cánh tay thứ tư là của Hibari, người vẫn, không may, bị còng nãy giờ.

Quay sang hai đứa còn lại, Giotto nói, "Hai em chỉ hiểu được tiếng Ý phải không?"

Gokudera và Mukuro gật đầu, sau một bài giới thiệu dài hơi từ tất cả những người lớn và những đứa trẻ có mặt ở đó (thậm chí còn dài hơn khi mọi việc đều phải nói hai lần, một lần tiếng Nhật và còn lại là tiếng Ý), Giotto rút ra chiếc chìa khóa còng tay của Alaude mà anh luôn mang theo, mở khóa cho Hibari, và tất cả đi xuống nhà ăn.

______________________________________________

"Vậy, em không biết tại sao mình lại có mặt ở đây à, Ryohei-kun?" Knuckle thăm hỏi, hi vọng có thể nhận được vài câu trả lời từ cậu bé.

Cậu bé tóc trắng chỉ lắc đầu và nói, "Em HẾT MÌNH đi ngủ trong phòng mình, nhưng khi thức dậy, em HẾT MÌNH thấy em ở đây!" Lúc đó, mắt cậu bé mở to, và cậu nói, "Em phải về nhà sớm, nếu không thì Kyoko sẽ lo lắng HẾT MÌNH mất!"

"Kyoko?" Knuckle tò mò hỏi.

"Em gái HẾT MÌNH của em đó!"

"Anh biết rồi..." Knuckle chậm rãi nói. "Well, Ryohei-kun, cho đến khi chúng ta tìm được chính xác lí do vì sao mà em lại ở đây, anh e là em phải ở lại chỗ này."

Ryohei trông có vẻ hơi mất tinh thần một chút, nhưng, việc đó chẳng bao giờ tồn tại lâu, khi một nụ cười rộng tới mang tai nở ra trên khuôn miệng của cậu và cậu nói, "Được thôi! Nhưng, anh cho em chút thức ăn HẾT MÌNH được không? Em HẾT MÌNH đói rồi"

Cười lớn, Knuckle nói, "Được rồi. Nhưng trước khi lấy chút gì đó để ăn, chúng ta phải đi gặp vài người bạn của anh, được chứ?" Người mục sư biết mình chắc chắn phải cho Giotto biết về "kẻ đột nhập" ngay lập tức, nhưng thật dễ dàng để biết được ý nghĩ của cậu bé, và dù anh biết rằng hoàn toàn không có chuyện cậu bé này phần nào có thể gây nguy hiểm.

"Vâng!" cậu bé nói. "Giờ, HẾT MÌNH đi thôi!" Khi nói thế, cậu ôm cánh tay của Knuckle và lôi anh ra khỏi phòng ngủ của mình.

Thoáng một nụ cười nhẹ, người mục sư dẫn cậu bé năm tuổi về hướng phòng ăn, trong khi nghe nó cứ huyên thuyên kể về cô em gái tuyệt vời của mình.

Khi mở cánh cửa phòng ăn, vừa định đi về phía nhà bếp, thì anh chợt hóa đá ngay tại cửa phòng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Giotto, G, Asari, và Daemon ngồi xung quanh bàn, nói chuyện với nhau trong khi có sáu đứa nhóc ngồi ở mấy khoảng trống giữa họ, vui vẻ xới tung món ăn được bày ra trước mặt mình.

Người đầu tiên chú ý tới anh là Asari, anh ấy mỉm cười rộng mở và nói, "Ah, có vẻ như Knuckle cũng tìm ra được bóng ma của mình này! Giờ người cuối cùng còn lại là Lampo."

Knuckle, bối rối không biết lời của người đàn ông Nhật nghĩa là gì, nhìn thêm một lượt xung quanh và chú ý thấy chúng giống y hệt từng người bảo vệ, trừ cô bé duy nhất, chắc là của Daemon, nếu như tóc của cô bé có giống ai đó.

"Thế thì, nó nói tiếng Ý hay tiếng Nhật?" G hỏi.

"Gì cơ?" Knuckle hỏi lại trong bối rối.

"Well," Giotto giải thích. "Ở đây Tsuna, Nagi, Takeshi và Kyoya nói tiếng Nhật, Hayato và Mukuro nói tiếng Ý," anh nói, chỉ về phía mấy dứa trẻ khi nói đến tên của chúng. "Còn cậu bé đó thì sao?"

"Ah, đây là Ryohei, và cậu bé nói tiếng Nhật," Knuckle nói, vẫn chưa hiểu hết tình hình bây giờ.

Giotto gật đầu, và như anh định nói gì đó thì Tsuna giật giật tay áo anh.

"Em ăn xong rồi, Giotto-san," cậu bé nói.

Giotto không thể kiềm được tiếng cười khi anh thấy khuôn mặt của cậu bé. Lấy chiếc khăn ăn, anh nhẹ nhàng lau mặt của nó, nói, "Ngon không?"

"Hai!" cậu bé vui vẻ nói.

"Ne! Em muốn ăn HẾT MÌNH!"

Sau đó, trong lúc Ryohei đang ăn, Giotto và những người kia giải thích cho Knuckle chính xác chuyện gì đang xảy ra, và, khá ngạc nhiên rằng, người mục sư tin họ.

Sau vài phút nữa, họ quyết định rằng mỗi đứa trẻ sẽ ở trong phòng người bảo vệ mà chúng có nét tương đồng. Có chút tranh cãi khi nói đến việc Nagi có nên ở với Daemon hay không, nhưng cuối cùng, những người bảo vệ kết luận rằng ngày cả Daemon cũng không có bệnh hoạn tới mức đi hành hạ một cô bé không chút phòng bị (không phải là họ không nghi ngờ, tất nhiên)

__________________________

"Dù sao thì, đây là phòng của chúng ta," Giotto nói, cúi xuống mỉm cười với Tsuna, nó đang nhìn cả căn phòng với vẻ kinh ngạc. Sau khi mọi người ăn xong, những người bảo vệ đã tách ra để dẫn những đứa nhóc tới phòng của mình.

Người tóc vàng nhìn cậu bé năm tuổi lẽn bẽn bước vào trong, tay lướt qua mấy bức tường, rồi chui vào trong chăn trên giường. Với Giotto, cậu bé trong như một chú cún lần đầu tiên thấy nhà mới của mình vậy. Kiềm lại niềm thôi thúc được ôm chầm lấy cậu bé đến ngạt thở, Giotto định mở miệng nói gì đó thì bị cắt ngang bởi một tiếng la thất thanh phát ra từ căn phòng phía bên kia; phòng của Daemon.

Mắt anh mở to, Giotto nhìn nhanh Tsuna, rồi chạy đến nơi tiếng la phát ra với Tsuna theo sau.

Khi vào được trong phòng, họ không thấy Daemon tra tấn Nagi tội nghiệp, như họ nghĩ. Thay vào đó, họ thấy cô bé tóc dứa nhìn chằm chằm chiếc gương trước mặt trong nỗi kinh hoàng.

"Nagi-chan?" Giotto bối rối hỏi. "Có chuyện gì thế?"

.End chapter 4.

CHAP 5: OKAA-SAN

"Nagi-chan? Có chuyện gì thế?"

Cô bé có mái tóc tím quay về phía phát ra giọng nói với đôi mắt ngấn nước. "T-Tóc em.... Tóc em bị làm sao thế?" cô bé vừa hỏi vừa nấc.

"Tóc em... sao?" Giotto hỏi, bối rối. "Có gì à?"

"Nó b-bị sao thế?" cô bé hỏi.

Bây giờ đây, Giotto cực kì bối rối. "Anh... không thấy có chuyện gì cả." anh nói. " Chẳng phải nó đã như thế kể từ khi em đến lâu đài sao?"

Câu nói đó có vẻ như đã làm cô bé bối rối. "E-eh? Từ đầu nó đã như thế này rồi sao?"

Giotto ngây người nhìn cô bé. Sau đó, quay sang người bảo vệ Sương mù của mình với gân máu trên mặt, anh nói với một giọng nguy hiểm, "Daemon..."

Daemon, người nãy giờ ngồi xem với vẻ nghệt ra, quay sang nhìn Giotto khi nghe thấy tên mình thoát ra khỏi miệng của người tóc vàng.

Thấy được cái sắc mặt hiện tại của boss mình, anh chầm chậm lùi lại, sợ gần chết. Giơ tay ra phía trước, anh nói, "Không phải tôi đâu! T-Tóc nó đã như thế kể từ khi tôi gặp nó rồi! Tôi thề đấy!"

Người thuật sĩ biết thế nào boss cũng chả tin mình, và khi định tìm một lí do khác thì tự nhiên có một tiếng cười rợn gáy cất lên, và mọi người quay sang nhìn cái đầu dứa cuối cùng trong phòng.

Cậu bé tóc xanh đang ôm bụng, cười như điên trong lúc những người còn lại trong phòng nhìn cậu với vẻ sốc.

"Ngươi-!" Daemon há hốc, đột nhiên nhớ lại rằng thằng nhỏ cũng biết xài ảo ảnh.

Nagi, dù không biết họ đang nói gì, thì cũng nhận ra rằng chính cậu bé, Rokudo Mukuro, đã làm chuyện này với mình. Cô cũng biết, từ việc quan sát trận đấu của cậu với Daemon trước đó, kiểu tóc này không có thật.

Đứng trước mặt Rokudo-san và cố gắng không khóc, cô bé nấc một cái và nói, "L-Làm ơn biến tóc tôi trở lại bình thường. L-làm ơn."

Dù không biết tiếng Nhật, thì Mukuro cũng không khó để hiểu cô bé đang nói gì.

Trong một lúc, cậu định lờ đi lời cầu xin của cô bé, nhưng sau khi thấy cô cố gắng không khóc, một chút nhân tính trong cậu bé đã khiến cậu làm theo lời cô.

Thở dài một cái, cậu quay đi trong bực dọc, phá ảo giác của mình trên tóc cô bé.

Phút sau, thay vì kiểu dứa, cô bé Nagi có mái tóc tím dài gần tới hông, và hoàn toàn chẳng dính dáng một tí gì đến dáng hình trái dứa.

Mukuro khó chịu lỉnh sang chỗ khác, và Nagi thì thở dài nhẹ nhõm.

Tuy thế, ba người còn lại trong phòng, trông cực kì ngạc nhiên khi thấy sự khác biệt của Nagi cùng kiểu tóc mới. Cô bé trông... bình thường.

Tươi cười, Tsuna vui vẻ chạy lại chỗ cô, cười tỏa nắng.

"Dù có trông thế nào, thì Nagi-chan luôn luôn dễ thương hết á!"

Cô bé người Nhật đỏ mặt khi nghe những lời đó và lắp bắp, "A-arigato Sawada-san."

Lắc lắc đầu, Tsuna đáp lại, "Cậu có thể gọi tớ là Tsu-kun. Mẹ tớ hay gọi tớ như vậy đó!"

"H-hai," cô bé trả lời, còn e thẹn hơn trước.

Tsuna trông như định nói gì, nhưng lúc đó, một cái ngáp nhỏ thoát ra khỏi miệng cậu, nhanh chóng tới lượt Nagi, và cả Mukuro, người nãy giờ đứng rúc trong góc.

Khẽ mỉm cười, Giotto cúi xuống bế cậu bé lên, cậu khẽ ré một tiếng và ôm chặt lấy cổ Giotto khi vừa được nhấc lên khỏi mặt đất.

"Vẫn còn hơi sớm, nhưng sao các em không nghỉ một chút đi? Hôm nay các em cũng bận nhiều rồi mà," Giotto dịu dàng nói, mang Tsuna về phòng của họ. Trước khi bước ra ngoài hành lang, anh quay lại nhìn Nagi với chút ẩn ý trong mắt, rồi nói với Mukuro bằng tiếng Ý, "Em cũng nên nghỉ một chút đi, Mukuro!"

"Sao cũng được," Mukuro đáp lại với chất giọng bất cần, trước khi quay sang làm đúng theo chính xác những gì người tóc vàng đã bảo và leo lên giường của Daemon, chừa một chỗ bên cạnh mình để cho biết rằng Nagi cũng được chào đón.

Cô bé hơi ngập ngừng một lúc, nghĩ về những gì người kia đã làm với tóc của mình. Dù thế, khi thấy thái độ của Mukuro, cô nghĩ mình có thể tin tưởng cậu ấy thêm một lần nữa.

Trèo lên giường chỗ sát bên cậu, cô bé nằm xuống và nhắm mắt lại.

"Mi dispiace..." một giọng nói thủ thỉ và cô bé không thể kìm lại được nụ cười. Giờ cô đã biết nói 'Tôi xin lỗi' bằng tiếng Ý như thế nào rồi.

Khi chúng từ từ chìm vào giấc ngủ, không đứa nào để ý tới Daemon, người nãy giờ nhìn chúng mà sốc không nói nên lời, trong lòng tự hỏi không biết tự bao giờ mình lại yếu tới mức để hai đứa nhóc cướp đi cái giường mà không bị xây xát chút gì.

___________________________________

Sau khi đã đặt Tsuna lên giường mình, Giotto triệu tập cuộc họp với tất cả những người bảo vệ của mình.

Khi tất cả tới, họ đều có nét nghiêm trọng trên mặt.

Trước khi Giotto kịp mở miệng, Asari đã lên tiếng, "Chúng ta cần phải nhanh chóng đưa bọn trẻ về nhà! Ta không thể để chúng dính đến mafia được."

"Tớ đồng ý," Knuckle nói nhỏ. "Chắc chắn Chúa sẽ không bao giờ tha thứ cho ta nếu ta lôi những đứa trẻ ngây thơ vào thế giới đen tối này."

Một tiếng cười mũi phát ra từ bàn đối diện. "Ngây thơ á?" Daemon hỏi với giọng nghi hoặc. Dù thế thì chỉ một cái nhìn từ phía Giotto cũng làm anh im lặng, khoanh tay lại và nhìn đi chỗ khác, lầm bầm gì đó vói chính mình rằng dù trời có sập thì thằng nhóc tóc dứa kia cũng chả ngây thơ được.

"Tớ hoàn toàn đồng ý với hai cậu," Giotto nói, nhìn người bảo vệ Mưa của mình, rồi sang người bảo vệ Mặt trời. Cuối cùng, anh quay qua Alaude và hỏi, "Cậu hỏi Talbot chưa?"

Người kia gật đầu. "Khi ta giải thích cho động vật ăn cỏ nghe, hắn nhìn ta như ta vừa khám phá được cái gì đó mới lạ lắm rồi nói "Tôi tự hỏi không biết vụ này là gì đây! Đừng lo, tôi sẽ đưa bọn trẻ đó về nhà chúng trước khi chúng kịp nhận ra!" "

Giotto gật đầu khi nghe xong, trông phần nào cũng bớt lo hơn. "Cậu ấy nói là tầm bao lâu mới xong không?"

Tới đó, Alaude làu bàu trong họng, nói "Một tháng."

Và cả bàn im lặng.

"Một...tháng?" G hỏi, rõ là không thể tin vào tai mình.

"Ta phải lo cho bọn nhóc đó trong một tháng sao?" Daemon rít lên, sự kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt.

"Sao ngươi không bứng cái mồm lại đi?" G hỏi, trông còn khó chịu hơn cả người thuật sĩ. "Làm gì có chuyện bọn nhóc của ngươi còn khó chịu hơn cả tên nhãi mà ta phải lo chứ."

"Muốn cá không?" Daemon nói, mắt sắc lẻm.

Trước khi G kịp đồng ý, boss của họ đã cắt ngang.

"Đủ rồi," Giotto nói, sự dứt khoát ánh lên trong giọng nói của anh. "Chúng ta có nhiều vấn đề quan trọng hơn cần phải giải quyết ngay lập tức. Việc Talbot không thể đưa bọn trẻ về trong một tháng không thể làm gì khác được. Cho tới lúc đó, chúng ta chỉ có thể tăng cường phòng vệ. Chỉ có ba người bảo vệ có thể ra ngoài lâu đài vào lúc này, và dù đã được chia ra như thế, các cậu không chỉ có trách nhiệm với đứa trẻ cùng phòng với mình. Nếu thấy bất cứ đứa nào gặp nguy hiểm, hay có ai trong số chúng cần gì, việc của các cậu là giúp chúng. Rõ chưa?"

Tất cả mọi người ngồi quanh bàn gật đầu.

"Và tớ nghĩ tốt hơn hết không nên nói với mấy nhà khác rằng giờ chúng đang sống với ta," Asari nói thêm. "Việc đó chẳng khác gì mọi họ đến bắt cóc mấy đứa trẻ cả. Chúng ta cần phải giữ bí mật về chúng để an toàn."

Đột nhiên, vẻ mặt của Daemon chợt trở nên tinh quái, và chả cần liếc mắt đến anh ta, Giotto nói, "Đừng có nghĩ đến việc đó, Daemon."

Giờ thì, Daemon không có ngốc, anh biết boss mình thường dễ dãi với nhiều việc. Dù vậy, khi có việc gì liên quan đến sự an toàn của bọn trẻ (và sự an toàn của những thứ anh yêu quý), thì không có ai trên quả đất này có thể trái ý anh và bỏ đi mà không bị sứt mẻ này nọ và/hoặc mất mạng.

"Vâng, thưa Primo," người thuật sĩ ngoan ngoãn nói, bĩu môi vì mình bị chụp mũ quá sớm.

"Nhưng tớ tự hỏi không biết vì sao mà Lampo không có bóng ma của mình nhỉ?" Asari bất chợt hỏi, và mọi thứ ngừng lại.

Ai cũng quay về phía người bảo vệ trẻ nhất, và cậu nhún vai, như nói là, "Sao tôi biết được?"

Giotto, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, chợt nảy ra ý kiến, "Có lẽ... là do khác biệt tuổi tác chăng?"

"Khác biệt tuổi tác?" G nhắc lại.

Người tóc vàng gật đầu, "Ý tớ là, chúng trông giống ý hệt chúng ta... có lẽ sự khác biệt về tuổi của chúng cũng giống nhỉ?"

Mọi người suy nghĩ về chuyện đó, và tự nhiên một nụ cười rộng tới mang tai nhoẻn ra trên khuôn miệng của Knuckle. "Tất nhiên rồi!" anh nói. "Lampo gần như nhỏ hơn Giotto tám tuổi, và cậu bé đó, Tsuna, trông như chỉ mới lên bốn. Đứa nhóc của Lampo chắc chắn chưa ra đời!"

"Cảm ơn trời," Lampo lầm bầm, vì cậu ta không khoái trẻ con. Dù thế, nhưng những người bảo vệ khác biết rằng trong thâm tâm cậu ta cũng cảm thấy thất vọng lắm.

"Well-" Giotto mở miệng, định kết thúc cuộc họp, nhưng lại bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa lịch sự (làm sao một tiếng gõ cửa lại có thể lịch sự được?). Hơi nhướng mày, anh nói, "Mời vào!"

Cánh cửa mở, một cô hầu bước vào, khuôn mặt hiện rõ nét khổ sở.

"Mariam?" Giotto hỏi, bối rối. "Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Một trong số những cậu chủ khóc..." cô nói, bước qua một bên để cho thấy Tsuna đứng bên cạnh mình, mặt cậu hơi đỏ, đôi mắt ngấn nước và đã chạy dài ra hai bên má. "Tôi-tôi xin lỗi, nhưng vì tôi không hiểu cậu bé nói gì, nên tôi mang đến đây..."

Đứng dậy, Giotto bước qua bên kia căn phòng tới chỗ cậu bé, quỳ xuống trước mặt cậu. "Tsuna-kun? Có chuyện gì sao?" anh hỏi. "Em bị đau ở đâu à?"

Cậu bé tóc nâu lắc đầu. "E-Em muốn mẹ em..."

.End chapter 5.

CHAP 6: ATTACHED AT THE HIPS

Hayato dụi mắt ngái ngủ khi đang lang thang trên hành lang trong một lâu đài lạ hoắc. Chẳng bao lâu sau nó nghe thấy tiếng khóc và đi theo để rồi thấy cậu bé tóc nâu trước đó, Tsuna.

Tất cả những người lớn đứng xung quanh cậu đều hoảng loạn, cố gắng làm cho cậu ngừng khóc, và điều đó làm Hayato cảm thấy có chút ganh tị. Bất cứ khi nào khóc như thế, nó cũng toàn gặp rắc rối với cha mình.

Lần duy nhất nó không gặp rắc rối là khi người phụ nữ hiền từ dạy nó chơi piano đến. Khi thấy nó khóc, cô ấy không nổi nóng; chỉ ôm chặt lấy nó và bảo với nó rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Sau vài phút ngập ngừng, Hayato thu hết can đảm và quyết định tiến về phía họ, tất cả những người lớn đều hướng mắt về nó.

Lờ đi những cái nhìn tò mò, cậu bé tóc bạc nhanh chóng tiến lại gần người tóc nâu và vụng về vòng tay ôm lấy cậu ấy. Khi Tsuna ngước lên nhìn nó, nó cười yếu ớt, không nói gì.

Vì vài lí do, nụ cười ấy làm Tsuna bình tĩnh lại, và cậu nghĩ có lẽ onii-san này cũng không đáng sợ như cậu đã nghĩ. Nhanh chóng lau đi nước mặt, Tsuna tự ép mình nở ra một nụ cười méo xệch và miệng Hayato nở rộng hơn. Buông ra, nó nghịch ngợm làm rối tung mái tóc của người kia, và khẽ hôn thân thiết kiểu gia đình lên má của cậu ấy.

Những người bảo vệ Vongola xem cảnh trước mắt với một vẻ mặt đầy ấn tượng khi thấy Tsuna từ một cậu bé sợ hãi, trở lại thành một trái bóng căng tròn đầy năng lượng như ban đầu trước lúc òa lên.

Và kể từ đó, Tsuna và Hayato không thể tách rời. Dù không nói cùng ngôn ngữ, thì chúng phần nào cũng hiểu rõ nhau một cách kì lạ, mà một khi đứa này xuất hiện thì không bao giờ vắng mặt đứa kia. Dẫn tới việc Tsuna sẽ không đi ngủ nếu như "Hayato-nii" của cậu không ở đó, và ngược lại.

Cùng lúc, điều tương tự xảy ra với Mukuro và Nagi. Sau sự cố về tóc trong ngày đầu tiên, người thuật sĩ trở nên bảo bọc cô bé duy nhất trong nhóm một cách kì lạ.

Hầu hết các ngày trong tuần đầu tiên, mọi người gần như chỉ làm việc của mình; Hayato và Tsuna khám phá tòa lâu đài và đôi lúc là khu vườn, một hoạt động mà Ryohei và/hoặc Takeshi thỉnh thoảng cũng tham gia. Kyoya phần lớn thời gian ở một mình, cậu làm gì thì ai mà biết, nhưng có khi cũng tham gia vào chuyến đi với Hayato và Tsuna nếu Ryohei và Takeshi không có ở đó. Cậu bé người Nhật không phải không thích chúng, cậu chỉ ghét đám đông; lí do duy nhất cậu chịu đựng Hayato (người cậu cũng phần nào chả ưa) là vì Tsuna không bao giờ xa cậu hơn một mét, và cậu cũng phần nào khá quý mến cậu bé tóc nâu; thực ra thì, ai cũng thế cả. Kể cả Nagi và Mukuro thỉnh thoảng cũng quyết định tạm ngừng việc chơi khăm Daemon để đi tìm hiểu những cặp khác.

Cho tới một ngày kia, khi Asari đang chán và chả có nhiều việc để làm, đột nhiên anh nảy ra ý kiến rất hay là dạy cho bọn trẻ biết một chút về ngôn ngữ của nhau.

Dù phải hứa hẹn đủ điều về phía Kyoya, nhưng anh cuối cùng cũng tập trung cả đám nhóc về thư viện.

"Chúng ta sẽ làm gì ở đây vậy, Asari-nii?" Tsuna tò mò hỏi, nghiêng đầu qua một bên tỏ ý nghi vấn. Những người bảo vệ đã (may thay) nói với những đứa trẻ Nhật là gọi họ bằng anh trai thay vì chú, vì hầu hết trong số họ đều chưa đến hai mươi.

"Anh sẽ dạy cho các em biết một chút về ngôn ngữ mà Hayato-nii của em đang nói," Asari đáp với một giọng dịu dàng, và thấy mắt của cậu bé tóc nâu sáng rỡ lên khi nghe xong.

Cậu quay sang cậu bé tóc bạc ngồi cạnh mình, bắt đầu có cử chỉ như vui lắm, và Hayato nghĩ mình có thể hiểu những gì bạn mình muốn nói.

Quay sang người đàn ông Nhật, cậu hỏi, "Chúng tôi có học ngôn ngữ của họ luôn không?"

Asari khựng lại một chút vì ấn tượng khi thấy khả năng giao tiếp của chúng với nhau như thế nào, rồi mỉm cười. "Tất nhiên rồi," anh nói. "Nhưng, không may là, điều này có nghĩ em và Mukuro sẽ phải xa nửa kia của mình một vài giờ."

"Cái gì?" Mukuro nói lớn, đứng phắt dậy. "Tại sao chứ? Nếu chúng học tiếng Ý, thì chẳng phải bọn ta có thể giúp chúng sao? Và chúng cũng giúp bọn ta học ngôn ngữ của chúng luôn à!"

"Đúng thế, nhưng mọi chuyện sẽ nhanh hơn nếu chúng ta học cùng lúc thay vì học lần lượt từng nhóm. Một khi các em đã học được những gì căn bản nhất, chúng ta sẽ trở lại và giúp nhau, được chứ? Em không thích việc mình có thể nói chuyện được với Nagi sao?"

Tsuna, người nãy giờ im lặng ngồi xem, rồi lay lay tay của Hayato và ngước nhìn nó có ý dò hỏi.

Người tóc bạc đưa tay phải lên, như để nói đây là mình, và áp với tay trái, dường như là để chỉ Tsuna, rồi tách chúng ra xa.

Tsuna, cũng hiểu ý bạn mình là gì, mở to mắt trong ngạc nhiên, nhưng cũng bằng lòng chấp nhận việc đó ngoài mong đợi. Mỉm cười với Hayato, cậu gật đầu một cái, rồi quay đi và chạy đến ngồi bên cạnh Takeshi và Kyoya, người nhếch mép khinh bỉ với Hayato.

Nhịn lại ham muốn được nhào vô tấn công cậu bạn lớn tuổi hơn, Hayato quay đi và theo Asari tới khu khác của thư viện cùng Mukuro; Knuckle, người nãy giờ im lặng, ở lại cùng với năm đứa còn lại.

Sau bảy ngày luôn có Tsuna bên cạnh, cảm giác thật kì lạ khi nhìn xung quanh và thấy Mukuro ở nơi này, và nó biết thằng nhóc đầu dứa cũng cảm nhận y như thế. Sự thật nho nhỏ này dẫn đến một kết quả kì lạ là chúng trở nên thân với nhau hơn.

Asari chú ý điều đó, và mỉm cười; chẳng có người bảo vệ nào đoán được rằng hai đứa trẻ người Ý duy nhất sẽ thân với những đứa trẻ Nhật nhút nhát nhất thay vì thân với nhau. Dù thế, theo cách nào đó, thì điều này cũng khá hợp lí.

Và trong một tiếng rưỡi tiếp theo, Asari dạy Hayato với Mukuro về cách cư xử và những điều cơ bản trong văn hóa Nhật, mấy thứ đại loại như là "xin chào" và "tạm biệt", "bạn khỏe không?" và "tôi ổn," và Hayato đề nghị học một câu đặc biệt.

Trong khi đó, điều tương tự cũng xảy ra với người bảo vệ Mặt trời và những trẻ Nhật và, không ngạc nhiên mấy, khi cả bọn quay về bên nhau, những người học được nhiều nhất là Mukuro, Hayato, Tsuna, và Nagi.

Lúc mà Asari nói câu "Quay về nào," Mukuro và Hayato chạy lon ton và lần lượt phóng đến chỗ Nagi và Tsuna đang đợi.

Khi Hayato yên vị bên cạnh Tsuna, cậu bé tóc nâu cười với nó, và nói ngay câu, "Ti voglio bene*."

Mắt Hayato mở to khi nghe những lời đó từ cậu bé; nó sướng rơn khi hiểu rằng nó rất quan trọng với bạn mình.

Ôm lấy cậu, nó nói ngọng nghịu, "Anata wo mamotte agetai*." Gần như mất cả đời để nó nhớ được câu đó, và thực sự phát âm để chúng phần nào cũng có thể hiểu được. Dù thế, khi nó nhìn thấy vẻ mặt của Tsuna, thì việc đó cũng đáng.

Cậu bé tóc nâu khẽ cười khúc khích, nói ngay một cách hào hứng, "Hai!"

_________________________

*Ti voglio bene - "Tớ yêu cậu" . Đừng hiểu lầm, nói với gia đình á.

*Anata wo mamotte agetai - Tớ muốn bảo vệ cậu.

**Mấy cái đó au tra trên mạng, tính chính xác không cao, nên bạn nào thấy sai cũng đừng blame au và càng không nên blame trans nhá.

.End chapter 6.

CHAP 7: UNEXPECTED QUESTIONS

Alfeo rảo bước từng bước trong lâu đài Vongola, trên đường đi tới văn phòng của Primo. Người đàn ông tóc cam vừa trở về từ cuộc chuyển giao ở Anh và thực sự đang rất mong được chợp mắt một tí trong giờ nghỉ chiều. Thật tuyệt khi trở về nhà. Chỉ cần đưa bản báo cáo của mình cho Primo, thế là anh sẽ được nghỉ mấy ngày.

Trên đường đi, có cái gì đó làm anh chú ý; tất cả những cô hầu đều trông có vẻ vui hơn mức cần thiết vì vài lí do. Gạt nó đi trong đầu để có thể tìm hiểu sau, anh tiếp tục tiến về văn phòng của boss mình.

Đưa tay lên gõ cửa, anh chờ đợi tiếng gọi mời vào thường khi của Giotto, nhưng chẳng nghe thấy gì cả. Khi anh chỉ vừa mới tự hỏi không biết người kia có phải giờ đã ra ngoài không, thì cửa mở. Mắt anh chuyển hướng xuống dưới, anh thấy một cậu bé, có lẽ là bốn tuổi, nhìn anh chằm chằm với cặp mắt nâu to, tò mò và khuôn mặt quá quen thuộc tới mức chẳng thể gọi đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên được.

Sau khi quan sát anh vài phút, cậu bé có lẽ đã cho rằng Alfeo không nguy hiểm và bước qua một bên với nụ cười trên mặt, đưa một ngón tay lên môi và thì thầm, "Shh! Giotto đang ngủ! Đừng đánh thức anh ấy dậy!"

Với chút lúng túng khi cậu bé dùng tiếng Nhật và mặt cậu trông giống boss mình tới mức không thể tin được, Afleo bước vào trong, nhìn xung quanh. Những gì anh thấy ở đó làm mắt anh mở to ngạc nhiên. Giữa căn phòng là năm cậu bé và một cô bé trông giống những người bảo vệ Vongola một cách kinh ngạc.

Bọn trẻ bày biện khắp sàn nhà, vẽ những bức tranh với những cây bút chì màu rực rỡ. Đó là hoạt động bình thường của trẻ con; dù thế, cái việc bất thường ở đây, là thứ một vài đứa trong số chúng đang vẽ.

Phần lớn bọn trẻ đều vẽ những thứ bình thường, như những bông hoa, thỏ con và mặt trời tươi cười, nhưng với những gì Alfeo có thể biết được từ bức tranh của cậu bé giống Alaude đang vẽ, anh nghĩ anh thấy một thằng nhóc đánh bại được năm người khác, tất cả đều to xác gấp đôi cậu bé, bằng một cặp tonfa. Máu đổ rất nhiều... Còn với đứa giống Daemon, nó vẽ còn lộn xộn hơn cậu bé giống Alaude. Đó là bức tranh nhìn rất giống cai ngục Vendice; làm sao một đứa trẻ lại có thể biết về chúng, Alfeo không rõ, nhưng nó làm anh rởn tóc gáy.

Trong căn phòng cùng với đám trẻ là Giotto, người đã gục ra bàn mà ngủ, một tiếng ngáy nho nhỏ thoát ra từ miệng anh; G, nằm vật người ra ghế bành, mắt nắm lại, rõ là đã thiếp đi trong lúc đang đọc vài tài liệu; và Asari, đầu gục xuống trên một cái ghế sofa khác, một tay cầm một tờ giấy và tay kia để hờ trên kiếm của mình, cảnh giác ngay cả lúc ngủ, đề phòng kẻ thù.

Chuyển mắt lại về phía lũ trẻ, cậu bé tóc nâu mở cửa ban nãy đã bay sang ngồi bên cạnh cậu bé tóc bạc.

Đi đến lại ngồi gần chúng, Alfeo mỉm cười tò mò với lũ trẻ và nói, "Này mấy nhóc! Nói cho anh biết các em đang làm gì ở đây được không?"

Trong số bảy đứa, chỉ có hai đứa có vẻ như hiểu rõ anh đang nói gì. Đứa trẻ hơn trong hai đứa đó, người tóc bạc, khịt mũi với anh, rồi nói, "Nếu ngươi muốn biết, thì bảy đứa này không hiểu tại sao lại bị gửi tới đây từ bốn trăm năm sau và Giotto cùng những người khác đang chăm sóc cho tụi tôi cho đến khi tìm được đường để quay về. À, và chỉ có ta với tên đầu dứa kia mới hiểu được tiếng Ý. Mấy đứa còn lại là người Nhật."

Trong một lúc, mọi chứ trở nên im lặng, vì Alfeo không biết phải đáp ra sao nữa. Sau đó, nở một nụ cười rộng trên khuôn miệng của mình, anh nói, "Em có trí tưởng tượng phong phú quá, cậu bé à! Giờ, em nói cho anh biết lí do thật sự vì sao các em có mặt ở đây không?"

Cậu bé giống Daemon gầm nhẹ trong họng và cậu nói, "Bọn ta đã nói thật rồi đấy, tên hề! Thích thì hỏi mấy đứa khác đi!"

Vẫn còn hoài nghi, Alfeo quay sang Tsuna và hỏi cậu bé sao cậu lại ở trong lâu đài. Cậu bé chỉ nhìn anh bối rối vài phút rồi trước khi quay sang cậu bé tóc bạc với dấu chấm hỏi trên mặt.

"Ta tưởng ta nói với ngươi là chúng không hiểu tiếng Ý, tên ngốc! Hỏi cậu ấy bằng tiếng Nhật ấy!" cậu bé rít lên, và Alfeo hơi ngạc nhiên một chút khi nghe thấy một chút cay độc trong giọng nói của cậu ấy cực kì giống G; rõ ràng, vẻ ngoài không phải là thứ duy nhất mà họ chia sẻ.

Bắn thêm một ánh nhìn nghi ngờ về phía cậu nhóc, Alfeo quay sang cậu bé tóc nâu và hỏi, "Các em làm gì ở đây thế?"

Vẻ mặt của cậu bé trông có vẻ như đã hiểu rồi và cậu mỉm cười ngọt ngào, bảo rằng, "Bọn em bị chuyển tới đây từ tương lai đó! Anh thấy không, một ngày nọ tự nhiên tụi em xuất hiện ở đây, và vài chuyện mắc cười xảy ra rồi sau đó Giotto-nii bảo bọn em là bọn em giờ đã bị kẹt trong quá khứ rồi! Bọn em phải chờ đến cuối tháng để một người tên là Talbot có thể đưa bọn em về nhà!"

Không hiểu vì sao, khi thoát ra khỏi miệng của một cậu bé ngây thơ, câu chuyện nghe có vẻ đáng tin hơn, nhưng Alfeo không biết mình có nên tin vào chuyện là đám nhóc này đã bằng cách nào đó đi xuyên thời gian không nữa.

Người đàn ông miên man suy nghĩ quá nên không chú ý rằng một trong số mấy đứa nhóc đã len lén tiến về phía sau anh, và anh thấy tim mình gần như ngừng đập khi một cậu bé với mái tóc đen tràn đầy năng lượng và đôi mắt nâu biết cười nhảy lên lưng của anh, vòng tay ôm lấy cổ anh và nói, "Ta bắt được ngươi rồi! Giờ ngươi là người hầu của ta!"

Sau khi vượt qua cơn sốc trước đó, Alfeo mỉm cười, phần nào thấy mình bị cuốn vào mấy đứa nhóc này.

"Oh vậy sao?" Anh hỏi. "Vậy thì ngài muốn tôi làm gì, hỡi đấng quyền năng vĩ đại?"

Cậu bé sau lưng anh cười khúc khích trước khi nói một cách hào hứng, "Chơi với bọn em đi! Giotto-nii, G-nii với Asari-nii ngủ hết rồi, còn mấy người kia thì bận việc khác! Bọn em chán quá!"

Đứng dậy, với cậu bé vẫn đang treo lơ lửng vòng qua cổ anh, Alfeo nghe nó ré lên một tiếng nhỏ trước khi bấu chân vào người anh để khỏi té. Cúi xuống nhìn mấy đứa nhóc, anh nói, "Chúng ta đi qua phòng khác chơi nhé? Ta đâu muốn đánh thức Giotto-sama và những người khác đâu."

Sau khi dịch lời của mình qua tiếng Ý cho hai đứa kia, Alfeo cùng bọn nhóc ra khỏi phòng, với cậu bé anh nhanh chóng biết được tên là Takeshi đang đeo trên lưng và cậu bé tóc nâu, tên là Tsuna nắm chặt lấy tay anh và nhanh nhảu lôi anh về phía trước.

___________________________________

Tầm nửa giờ sau, Giotto thức dậy bởi một sự im lặng đến mức kì lạ.

Ngồi bật dậy trên ghế của mình, người tóc vàng che miệng ngáp một cái rồi nhìn xung quanh tìm bọn trẻ. Thấy những tờ giấy với nét vẽ bị bỏ rơi trên sàn, Giotto trở nên hoảng loạn.

Đứng phắt dậy, anh gọi, "G! Asari! Dậy đi! Bọn trẻ biến mất rồi!"

Ngay lập tức, cả hai người ngồi bật dậy và bắt đầu nhìn ra xung quanh, vẫn còn ngái ngủ.

Không thấy mấy đứa trẻ đâu, họ đứng lên, lần lượt phóng ra khỏi phóng và bắt đầu cuộc tìm kiếm loạn xì ngầu.

Cả ba chưa đi được ba bước thì nghe thấy một tiếng cười vang làm làm họ dừng lại và nhìn nhau bối rối.

Ra hiệu ra họ im lặng, Giotto chậm rãi bước về phía mà anh nghĩ tiếng phát ra từ đó. Sau vài phút, họ nghe một tiếng khúc khích khác, và, giờ đã chắc chắn hướng đi, cả ba lần theo.

Đứng lại trước cánh cửa phòng họp, Asari đẩy vào, và cả bọn đều thấy một cảnh tượng thú vị trước mắt.

Mấy cái bàn, thường bố trí theo một hình vuông khép kín, đã được đẩy sát tường và mấy cái gối với chăn được trải ra khắp sàn.

Ở giữa phòng, Alfeo bị giữ chặt trên sàn bởi năm đứa nhóc, trong khi hai đứa kia, dễ dàng nhận ra được đó là Kyoya và Mukuro, đang ngồi trên bụng anh ta.

Ở một góc căn phòng, người đang ngồi trên mấy cái bàn là Isabella, xem mọi chuyện diễn ra với nét hứng thú trên mặt. Mái tóc suôn dài màu đỏ rượu vang của cô đã được hất ra đằng sau cột kiểu đuôi ngựa, và cả cô lẫn Alfeo đều đã thay bộ đồ vest sang áo thun thấm mồ hôi đơn giản.

Tất cả căng thẳng đều được thoát ra khi anh thấy bọn trẻ vẫn ổn, Giotto tựa lưng vào khung cửa, một nụ cười hứng thú nở ra trên miệng anh.

"Các em trông có vẻ như đang rất vui nhỉ," anh nghe G nói, chất giọng cũng vui không kém gì chính Giotto.

Mấy đứa trẻ đều quay sang nhìn anh, một nụ cười tươi rói nở trên môi từng đứa; kể cả Kyoya trông có vẻ cũng cười một chút.

Ngẩng đầu lên để có thể nhìn thấy boss của mình. Alfeo cười có hơi chút ngây ngô, "Chào boss," anh nói, "Tôi vừa mới về không lâu trước đó, nhưng khi tới để đưa báo cáo cho ngài, ngài và mấy người kia đang ngủ nên tôi để lên bàn và chơi với mấy đứa nhóc này đây."

Giotto gật đầu, nụ cười vẫn hiện diện trên môi anh. "Không sao," anh nói, "Tôi sẽ đọc sau."

Sau đó, Tsuna tự nhiên hỏi một câu mà làm tất cả những người lớn trong phòng đều ngạc nhiên. Nó quá bất ngờ, đến độ không ai biết phải đáp ra sao.

"Ne, Giotto-nii, Vongola là gì ạ?"

.End chapter 7.

CHAP 8: IT'S TIME

"Ne, Giotto-nii, Vongola là gì ạ?"

Im lặng vài phút trước khi Giotto lên tiếng, "Cái gì?"

"Vongola ấy!" Tsuna nhắc lại.

Im lặng tiếp vài phút nữa trước khi Asari hỏi: "Tsuna-kun.... Em nghe cái tên đó ở đâu vậy?"

Tsuna ngây ngô nhún vai, bảo, "Em nghe lén mọi ngươi nói từ đó mọi lúc; ngay cả mấy anh cũng nói thế nhiều lắm!"

Ba người lớn kia ném cho nhau những cái liếc không mấy dễ chịu; họ nên cẩn thận hơn khi chắc chắn rằng không có đứa trẻ nào ở quanh khi nói về những chuyện có liên quan đến mafia.

Khẽ thoát ra một tiếng thở dài, Giotto quay sang hai đứa trẻ người Ý, hỏi chúng trước, "Hai em biết bao nhiêu về Vongola?"

Mukuro và Gokudera cả hai nhìn nhau có vẻ quan trọng lắm trước khi Mukuro nói với một giọng đầy ẩn ý, "Tất cả mọi thứ."

"Tất cả mọi thứ á?" Giotto hỏi, nghe có vẻ ngơ ngác.

Hayato gật đầu trước khi nói, "Về mafia, về những người bảo vệ, những chiếc nhẫn, các nhà đồng minh," rồi, sau khi suy nghĩ được một lúc, "Nhà của bố em cũng là đồng minh của Vongola."

"Và tôi từng là một thành viên của Estraneo," Mukuro thêm vào, vẻ mặt phần nào tối lại.

Giotto và hai người bảo vệ đang đứng ở đó mất một lúc để mọi thứ chìm vào trong đầu trước khi Asari bảo với chúng, "Vậy thì làm ơn đừng để mấy đứa khác biết nhé."

Hayato khịt mũi. "Chứ anh nghĩ chúng tôi là ai, bọn ngốc chắc? Tất nhiên chúng tôi sẽ không nói cho mấy đứa khác biết. Chỉ vì chúng tôi là một phần của thế giới này, thì đâu có nghĩa là mấy đứa khác cũng phải như thế!"

Tất cả những người lớn kia đều ấn tượng với sự bảo vệ ánh lên mạnh mẽ trong mắt chúng, và ngạc nhiên khi thấy việc đấy không chỉ nói về nhiệm vụ của chúng, mà còn cả những người khác nữa.

Gật đầu, người tóc vàng hít một hơi thật sâu, đầu anh hoạt động liên tục khi cố nặn ra một câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi của cậu bé tóc nâu.

Nhìn lại về phía đôi mắt nâu socola, Giotto ngồi xuống một cái gối và mở miệng trả lời. Dù thế, trước khi anh kịp nói gì, Tsuna chạy về phía anh và nhanh chóng leo lên đùi anh, ngửa đầu ra sau và ngước lên nhìn anh cùng một nụ cười trên môi.

"Tsuna?" Giotto hỏi, có chút bối rối trước hành động bất chợt của cậu bé nhút nhát.

Nụ cười của cậu bé bốn tuổi nở rộng ra và cậu nói, "Đây sẽ là một câu chuyện dài, phải không ạ? Bất cứ khi nào đi thăm ông, ông kể chuyện cho em nghe, và em luôn ngồi trên đùi của ông đó!"

"Ông của em à?" Giotto hỏi, muốn hoãn lại cuộc nói chuyện sắp tới càng lâu càng tốt.

Tsuna lắc lắc đầu; "Ông không phải là ông thật sự của em! Em chỉ gọi ông như thế! Ông là boss của ba em! Nhưng ông rất là hiền và có một hôm, ông cùng những người bảo vệ của ông với ba em tới thăm nhà em đó!"

"Những người bảo vệ... của ông?" Giotto hỏi, mắt anh mở to khi nhìn về phía bạn mình, những người đã ngồi xuống bên cạnh anh, chẳng chú ý gì đến mấy đứa trẻ khác cũng đã lại gần và ngồi xuống.

Khuôn mặt trẻ con của Tsuna trở lên một chút bối rối khi gật đầu. "Nhưng em thật sự không biết người bảo vệ là gì," cậu nói, có phần hơi lúng túng. "Nhưng em biết là họ với ông là bạn rất thân!"

"Họ có mấy người?" Giotto hỏi, giọng anh chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút.

Mặt của Tsuna đăm chiêu suy nghĩ khi cậu đếm số người trên đầu ngón tay mình trước khi nói với một giọng mừng rỡ, "Có sáu người ạ!"

Giotto chợt cảm thấy máu trên mặt mình chạy đi đâu hết. Chuyện đó là không thể nào.... phải không? Bố của Tsuna không thể nào ở trong mafia được, đúng chứ? Hít vô một hơi, người tóc vàng hỏi với một giọng bình tĩnh nhất có thể, "Mấy người bạn của ông em hay gọi ông là gì?"

"Họ gọi ông là Timoteo!" Tsuna trả lời ngay tắp tự, rồi nói thêm, gần như là sau khi nghĩ một lúc, "Nhưng đôi khi họ cũng gọi ông là Nono..."

"Nono?" Giotto hỏi, hơi thở dường như át cả giọng nói.

Tsuna gật đầu và đáp, "Một lần em hỏi bố em từ đó nghĩ là gì. Mặt bố em lúc đó nhìn mắc cười lắm, rồi bố nói là em nghe nhầm. Bố bảo là họ không gọi ông là Nono, mà là nonno, tức là ông. Nhưng em khá chắc là em nghe Nono mà..."

Giotto gật đầu, trao đổi cái nhìn không chắc chắn lắm với những người khác. Có lẽ những gì bố của Tsuna nói với nó là đúng; có lẽ nó đã nghe nhầm... nhưng trông có vẻ không giống thế.

Tự nhiên, anh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ khi Tsuna cựa quậy lo lắng trên đùi anh. Nhìn xuống, Giotto bắt gặp ánh mắt của nó, đôi má của Tsuna có một vệt hồng. "Umm, vậy Giotto-nii, anh nói với em về Vongola được chưa?"

Giotto, nhận ra cái vẻ thẹn thùng của cậu bé rất đáng yêu, hỏi với một giọng nhẹ tênh, "Sao em lại có hứng thú với Vongola thế?"

Tsuna cựa quậy một chút rồi nói ra với giọng thỏ thẻ, "Nhẫn của anh..."

Một lần nữa, tất cả những người lớn hóa đá, ngay cả với Isabella và Alfeo, những người bây giờ cũng đã lắng nghe. Những đứa trẻ Nhật khác cũng nghe với vẻ chăm chú.

"Nhẫn của anh?" Giotto hỏi với giọng nhỏ như của Tsuna.

Cậu bé tóc nâu gật đầu lần nữa, vẫn trông khá rụt rè. "Nó giống của ông....."

Ngạc nhiên cứ liên tục đến. Giờ, không chỉ bố của Tsuna có liên quan đến mafia, mà cả việc ông ta cũng ở trong Vongola cũng rất cao!

Khi không thấy Giotto trả lời, Tsuna nói tiếp, giọng trở nên thoáng buồn. "Papa đi làm xa nhà, nên em dường như chả mấy khi gặp ông ấy. Nhưng khi lớn lên, em muốn đi làm ở cùng một nơi với bố, để có thể giành nhiều thời gian với ông ấy hơn! Nhưng bây giờ, em còn quá nhỏ, nên em phải tìm hiểu mọi thứ về công việc của bố! Và vì Giotto-nii có nhẫn giống của ông, và anh cũng có những người bảo vệ, nên em nghĩ có lẽ công việc của Giotto cũng giống như ông với bố..."

Giotto cảm thấy như ruột mình thắt lại thành từng khúc, khi thấy vẻ buồn bã đến đau đớn trên khuôn mặt non nớt của Tsuna. Cậu bé thật sự rất nhớ bố mình...

Quyết định làm cho cậu vui lên, Giotto kéo cậu bé lại gần, lơ đi tiếng ré do ngạc nhiên của cậu, và mỉm cười, nói, "Well, Tsuna-kun, Vongola là một nhóm mà anh đã thành lập khi còn là một thiếu niên, chẳng bao lâu sau từ khi bố mẹ anh qua đời. Bọn anh là một nhóm chỉ có một mục tiêu duy nhất là bảo vệ những kẻ yếu đuối..."

______________________

Sau đêm đó, khi tất cả những người bảo vệ đưa bọn trẻ của từng người lên giường và biến mất cho một "cuộc họp gia đình", sáu đứa trẻ kia không hiểu làm sao lại có thể tìm được đường tới phòng của Tsuna và Giotto.

"Mà các cậu biết không, Giotto-nii và mấy người kia còn tuyệt vời hơn tớ nghĩ đó!" Takeshi nói với một nụ cười thán phục trên mặt. "Khi lớn lên, tớ muốn được như họ!"

"Tất cả bọn họ đều HẾT MÌNH!" Ryohei rống lên với giọng đồng tình, và ngay cả Hibari cũng trông như có chút ấn tượng với mấy người trông trẻ tạm thời của chúng.

Chrome ngập ngừng gật đầu đồng ý trong khi Mukuro và Hayato ngồi im lặng, hứng thú ngồi xem mọi chuyện diễn ra. Nhờ những bài học về tiếng Nhật của Asari, hai đứa cũng biết chút ít về những gì bọn trẻ đang nói. Tuy không đủ chắp vá lại để hiểu cuộc nói chuyện lái về hướng nào, nhưng chúng cũng khá thích thú.

Đó là còn chưa kể lúc sau chúng sẽ hiểu cả bọn đang nói về việc gì thông qua bạn thân của mình.

Cuộc nói chuyện kéo dài thêm một lúc lâu nữa và không ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc vào thời điểm khoảng hai tiếng sau hoặc hơn, những đứa trẻ còn lại cũng thiếp đi, nằm la liệt khắp nơi ở từng chỗ khác nhau.

Và đó là cảnh Giotto thấy khi về lại phòng mình lúc gần nửa đêm.

Nén nụ cười, người tóc vàng nhanh chóng đi về phía tủ đồ của mình và lôi ra vài cái chăn, một cái anh đắp lên người Kyoya, cậu bé đang nằm cuộc tròn trên chiếc ghế dài êm ái gần giường Tsuna. Một cái khác được phủ lên Takeshi và Ryohei, chúng đang ngủ ở cuối chiếc giường to vật vã của Giotto, và cái cuối cùng đắp lên Nagi và Mukuro, hai đứa cuộn lại nằm gần nhau ở một góc khác nơi cuối chiếc giường. Cuối cùng, Giotto chỉnh lại chiếc chăn trên giường Tsuna để Hayato cùng được ấm.

Xong việc, người tóc vàng quay sang chỗ khác và dợm bước ra khỏi căn phòng, tắt đèn khi anh rời đi.

Phòng y tế chắc cũng còn giường cho anh nghỉ tạm, chỉ đêm nay thôi.

____________________________________________

Buổi sáng hôm sau, như có ám hiệu gì đó, cả bảy đứa trẻ du hành thời gian đều thức dậy cùng một lúc.

Bọn trẻ giữ im lặng một cách khác thường, vì biết rằng đứa nào cũng có cảm giác như đứa nào.

Chúng đều biết lúc đó đã đến.

Chúng đều biết đã đến lúc nói lời tạm biệt với những người bạn mới của mình.

Chúng đều biết đã đến lúc phải về nhà.

.End chapter 8.

CHAP 9: HOME

Dù tất cả những đứa trẻ đều đã tỉnh đậy, nhưng im lặng vẫn cứ tiếp diễn khi chúng nhìn nhau, lập tức nhận ra được ý nghĩa của nhận thức mới trong đầu mình.

Về nhà tức là chia tay, và dù bọn trẻ có ước được về thời gian của mình, chúng cũng buồn với viễn cảnh sắp tới cho tình bạn giữa chúng.

Tsuna nắm chặt lấy bàn tay của Hayato, và Mukuro thì vòng tay ôm lấy Nagi.

Im lặng cứ kéo dài mãi như thế cho đến khi Kyoya đứng lên với một cái thở dài. "Đi ăn sáng thôi."

Chán nản, tất cả những đứa trẻ Nhật gật đầu, và mọi người đi theo mà không phản đối gì, kể cả với Mukuro và Hayato, những đứa thường hay gây sự với cậu bé trai kia.

Khi bọn trẻ tới phòng ăn, khá ngạc nhiên rằng, người lớn duy nhất có mặt ở đó là Lampo.

Ngẩng đầu lên nhìn chúng, người thanh niên, chỉ hơn chúng tầm mười tuổi, mỉm cười uể oải, nhấp một chút cà phê.

"Cái gì đánh thức mấy nhóc dậy sớm thế?"

Im lặng được vài phút trước khi Hayato trả lời, "Bọn em sắp rời khỏi đây."

Lúc đó, Lampo nhìn chúng chằm chằm tỏ vẻ không hiểu trước khi hỏi, "Cái gì? Rời đi sao?" Dù rõ ràng là chả mấy khi tiếp xúc nhiều với bọn trẻ, thì mặt cậu cũng trở nên lo lắng. "Có chuyện gì xảy ra với mấy đứa sao? Ý mấy đứa là sao khi bảo là rời khỏi đây? Mấy đứa không còn chỗ nào để đi hết ở thời này và Talbot chưa sẵn sàng để đưa mấy đứa về!"

Mukuro lắc đầu, cái nhếch mép luôn thường trực trên miệng biến đâu mất. "Không, Lampo, không có gì xảy ra hết, và bọn tôi không cần ông Talbot giúp để về nhà nữa..."

Tsuna ngước lên nhìn người bảo vệ tóc xanh, đôi mắt mờ đi vì nước. "Tới lúc rồi, Lampo-nii. Chúng em sẽ gặp lại anh một ngày nào đó, phải không?"

Phải mất thêm một lúc nữa để Lampo có thể tiêu hóa hết toàn bộ thông tin vừa biết được, cảm thấy trong lòng mình tự nhiên lại trống trải; bọn trẻ sẽ về nhà ư? Trong hơn hai tuần rưỡi ở đây, sự hiện diện của bọn trẻ đã trở nên quen thuộc; chúng đã hoàn toàn trở thành một phần trong đời anh, và sẽ rất khó để trở về cuộc sống như trước khi chúng đến.

Cố gắng nở ra một nụ cười nhằm an ủi, cậu nói với đứa nhóc, "Tất nhiên một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau rồi. Anh đâu có may mắn tới mức thoát khỏi lũ nhóc này dễ dàng như thế, ne?"

Tsuna nở một nụ cười như muốn khóc và lập tức gật đầu, trong lúc cố gắng thuyết phục chính mình việc đó.

"Vậy giờ chúng ta dùng bữa sáng lần cuối đi, ne? Như một gia đình," Lampo đề nghị, và bọn trẻ háo hức gật đầu; Hayato và Mukuro cũng biết từ bữa sáng và dể dàng hiểu được nghĩa của toàn bộ câu nói.

Chúng không thể rời đi mà không dùng bữa sáng với những người bảo vệ, phải không?

__________________________

Khi Giotto bước vào phòng ăn trong khoảng gần hai mươi phút sau, anh thấy mình là người cuối cùng có mặt, và chỗ ngồi sắp xếp cũng khác so với thường ngày.

Bình thường thì bọn trẻ hay ngồi cùng nhau, nhưng hôm nay tất cả những người bảo vệ ngồi bên cạnh đứa trẻ mà mình trông nom với một chỗ còn trống bên cạnh Tsuna, rõ ràng là dành cho anh.

Cảm thấy có một cảm giác hụt hẫng kì lạ trong lòng mình, anh chậm rãi bước đến gần bàn ăn và ngồi xuống, người tóc vàng nhìn xuống cười với bạn cùng phòng của mình, nhưng cậu bé không đáp lại với nụ cười tỏa nắng thường khi.

Hơi nhướng mày lên một chút, Giotto vuốt mớ tóc mái của cậu sang một bên, đặt tay lên trán cậu và hỏi, "Em có sao không, Tsuna-kun? Hôm nay em bị sốt à?"

Cậu bé bốn tuổi chỉ lắc đầu và đáp lại với nụ cười nhỏ, mắt cậu liếc nhanh đến chỗ Lampo.

Giotto đi theo ánh nhìn của cậu, mắt gặp đôi mắt của Lampo và ném cho cậu một cái lườm dò hỏi.

Lampo chỉ lắc đầu với chút ẩn ý, mắt cậu bảo Giotto cho qua chuyện này đi. Giotto miễn cưỡng làm theo, và thời gian còn lại của bữa sáng trôi qua trong im lặng, không ai mở lời nói chuyện với bất cứ người nào để phá vỡ sự im lặng khó chịu này.

______________________________

Dù bữa sáng hôm ấy có yên lặng thật, nhưng Tsuna thấy mình khá là thích nó, và cố gắng không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau khi cậu ăn xong.

Tuy vậy, nhưng khi cậu cuối cùng cũng buông nĩa xuống, Tsuna buộc phải nhìn lên đôi mắt dò hỏi của Giotto.

Cảm thấy nụ cười tự nhiên nhoẻn rộng trên khuôn mặt khi cậu nghĩ đến việc xem người kia như anh trai trong mấy tuần vừa rồi, Tsuna ra dấu cho anh đến gần hơn một chút.

Với đôi mắt tò mò, Giotto cúi xuống và tự nhiên thấy mình được Tsuna ôm chặt lấy khi cậu bé hôn nhẹ lên má anh.

"Giotto-nii giống bố và ông của em rất nhiều, và em cũng muốn được như anh khi lớn lên," cậu khẽ thì thầm bên tai anh, và Giotto cảm thấy tim mình như ngừng lại khi nhận ra sao những từ đó lại giống một lời tạm biệt đến thế.

Đẩy ra một chút, Giotto trông khá là hoang mang khi cậu bé tóc nâu cười tỏa nắng với anh, dù trong đó có một chút buồn bã.

Sau đó, trước khi Giotto kịp nói lời nào, cậu bé nhắm mắt lại và biến mất trong một làn khói.

Khi Tsuna mở mắt, cậu thấy mình giờ đang ở trong một đất nước cách xa hàng ngàn dặm, vào thời gian mấy trăm năm sau.

Cậu mất một lúc để nhìn ra khung cảnh quen thuộc ở khu vực mình sống trước khi quay đi và bước về phía cổng của nhà Sawada, bên ngoài nơi cậu đã xuất hiện lại.

Bước chậm rãi, mọi thứ cảm thấy khá thực với cậu bé, cậu đứng trước cửa lớn, nhìn nó một lúc.

Rồi, cậu rướn người lên và bấm chuông.

Mất một lúc lâu trong im lặng khi cậu chờ cửa mở, và khi nó mở ra, cậu thấy mẹ mình đứng ở đó, vẻ mặt nhuốm mệt mỏi, với quầng thâm nơi đôi mắt như cô đã chưa được ngủ mấy ngày liền.

Khi thấy con mình đứng ở phía cửa, cười yếu ớt, mắt Nana mở to trước khi cô khụy xuống và kéo cậu lại trong một cái ôm bảo vệ thật chặt, những giọt nước mắt rơi xuống má.

"Tsu-kun," cô khẽ nấc lên, vùi đầu vào mái tóc của Tsuna khi cậu bé cảm nhận được nước mắt của mình cũng đã rơi xuống.

______________________________

G nhìn chằm chằm trong cơn sốc tại chỗ mà Tsuna đã biến mất trước khi cảm thấy có một cái giật từ tay áo mình.

Nhìn xuống, anh thấy Hayato ngước lên nhìn mình với nụ cười nửa miệng trên mặt. Ra dấu cho anh lại gần hơn, giống như Tsuna, cậu bé tóc bạc bất ngờ ôm lấy quanh cổ G trước khi càu nhàu với giọng đùa cợt, "Hóa ra ngươi cũng không hẳn là tên đần nhất. Ta có thể có người bạn cùng phòng tệ hơn."

G ngây người đẩy ra trước khi nhìn lại về phía cậu bé tóc bạc, cảm thấy lòng mình đau quặn khi anh nhận ra cậu bé này cũng nói lời từ biệt.

Trong một lúc, cái nhếch mép của Hayato chuyển thành một nụ cười hạnh phúc thật sự, rồi cậu cũng biến mất trong một làn khói, xuất hiện lại trong tòa lâu đài cách nơi mình đứng không xa mấy, nhưng trong thời gian rất, rất xa trong tương lai.

Chẳng bao lâu sau cậu lại bị rượt bởi người chị gái của mình khi cố cho cậu nếm thử thức ăn cô đã sáng chế ra trong lúc cậu đi vắng, mà chẳng chú ý đến những giọt nước mắt nhẹ nhõm đang cố gắng không rơi trên má cô chị.

__________________________________

Khi người bạn cùng phòng nhỏ tuổi của G nói lời tạm biệt, chuyện tương tự cũng xảy đến với Daemon.

Cảm thấy một chút lay động sau khi thấy Tsunayoshi biến mất, anh nhìn xuống đám nhóc của mình, lập tức hiểu được từ vẻ mặt của chúng là chúng cũng sẽ rời khỏi đây.

Mukuro cười khẩy, rồi nói, "Giường của ngươi khá thoải mái; giờ bọn tôi biết nên chôm cái nào khi tới đây vào dịp tiếp theo rồi."

Nagi cười khúc khích, rõ ràng cũng nghĩ như bạn mình, dù cô bé có không hiểu lời người kia nói. "Thật vui khi được biết anh, Daemon-nii. Hi vọng anh không giận vì những gì bọn em đã gây ra cho anh!"

Trước khi Daemon có thể đáp lại với một câu trả lời nhát gừng, cả hai đứa biến mất, một đứa quay về tòa nhà cũ nơi cậu bị tấn công đột ngột vởi hai người bạn thân nhẹ nhõm, đứa còn lại quay về căn biệt thự nơi mà ba mẹ cô chưa hề nhận thức về việc cô đã mất tích.

__________________________________

Giờ chỉ còn có ba đứa, Asari bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.

Nhìn xuống Takeshi, anh thấy cậu bé cười bí hiểm với mình.

Đứng lên ghế để vòng đôi tay nhỏ của mình qua cổ của người đàn ông Nhật, Takeshi hôn nhẹ lên má anh trước khi nói, "Em hi vọng một ngày nào đó anh sẽ lại mời em uống trà."

Và khi buông ra và bước đi nơi khác, Takeshi mỉm cười thêm một lần nữa trước khi biến mất theo cách giống như bạn mình và xuất hiện lại trước nhà hàng của bố cậu.

Cậu bước hai bước vào trong trước khi khách hàng chú ý đến cậu và hét lên báo cho Tsuyoshi biết là con trai ông đã trở lại.

Chẳng bao lâu sau Takeshi thấy mình trong vòng tay ôm chặt đến ngạt thở của ông bố.

_________________________

Alaude nhìn xuống cậu bé ngồi cạnh mình, đôi mắt anh phản bội cảm xúc khi thấy cậu bé đi. Kyoya nhìn lại anh với đôi mắt lạnh băng trước khi mỉm cười; tuy bé thôi, nhưng vẫn là một nụ cười.

"Ta công nhận ngươi là động vật ăn thịt," cậu khẽ nói không có đầu đuôi gì trước khi đột ngột quay đầu đi chỗ khác để giấu đi giọt nước mắt nhỏ long lanh trên má và biến mất.

Cậu xuất hiện lại trong một căn nhà ở Nhật khi việc li hôn của ba mẹ cậu đã xong hết và cậu được bảo là bắt đầu đóng gói đồ đạc để chuyển tới nhà mới ở Pháp.

____________

Ryohei là đứa trẻ cuối cùng biến mất, và Knuckle thấy mình đang cố gắng không khóc khi cậu bé mỉm cười tỏa nắng với anh.

"Knuckle-nii đúng là một bạn cùng phòng hết mình," cậu nói với một giọng nhỏ nhẹ khác thường. "Em sẽ đi học boxing vè trở nên mạnh mẽ, như anh vậy."

Và như thế, cậu bé cuối cùng biến mất, trở về thời gian của mình kịp lúc để cứu cô em gái quý giá khỏi bọn con trai hư hỏng trong trường.

Lúc sau về tới nhà, cậu lại bị ôm chặt bởi cả bố và mẹ cùng cô em gái nhỏ.

Cuối cùng cậu cũng đã trở về.

.The end.

(Còn phần 2 nữa! M.n có thể vào wall của mình để đọc :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro