
Về nhà
Khi trời gần tối thì cả đám cũng đã thu gọn diều lại và chuẩn bị đi về, họ chào hỏi nhà Hùng rồi cùng nhau dắt xe ra cổng, Chi thấy trời cũng gần tối mà phải nhờ Kim chở về thì Kim phải vòng lại một lượt khá xa nên đã kêu Kim lấy xe đạp Chi mà về đi, còn Chi với Minh về chung xe, nhưng Kim nói:
“ Lên xe đi, tớ trở về nhà cậu còn lấy xe của tớ về nữa chứ”.
Chi nói:
“ Thế thì phiền cậu quá không?”.
Kim nói:
“ Phiền gì đâu, lên xe, không lẽ cậu định cho thằng Minh nó đang mệt trở bà về sao?”.
Chi còn hơi đắng do thì Kim nói tiếp:
“ Nhanh lên xe đi, trời tối giờ”.
Rồi họ cùng nhau đạp xe về trên con đường nhỏ. Khi đi qua nhà Tâm mà thấy Tâm vẫn đạp xe theo thì Chi hỏi:
“ Sao cậu chưa về nhà nữa vậy?”.
Tâm nói với vẻ mệt mỏi:
“ Còn chở thằng Đặng về nữa chi?”.
Minh bảo:
“ Thông cảm đi, chị em mới tỉnh chả nhớ gì nhiều đâu”.
Chi thắc mắc hỏi:
“ Ủa nhà Đặng ở đâu vậy?”.
Minh nói một cách nhanh chóng:
“ Cách nhà mình ba căn”.
Chi nói với vẻ bỡ ngỡ:
“ Ủa Đặng gần nhà mình vậy á?”.
Kim cười nói:
“ Chứ sao nữa bà?”.
Rồi trên con đường nhỏ về đêm đã rộn lên những tiếng cười của lũ trẻ mới lớn. Tiếng cười ngân vang đã ngưng khi những chiếc xe đạp đã lăn bánh đến nhà của Chi, ba Tú đã đứng từ cổng đợi từ bao giờ, họ chào tạm biệt nhau và Tâm đưa Đặng về nhà, Kim nhanh chóng dắt xe ra. Chi và Minh vừa vào nhà đã nháo nhát kể chuyện đi thả diều hôm nay, những chiếc diều được đặt lại trước hiên nhà của Chi, ba Tú nhanh chóng kêu những đứa con đi tắm. Tắm xong sạch sẽ, Chi với Minh nhanh chóng ngồi vào ăn cơm, vì đã vui đùa cả ngày nên Chi và Minh đã ăn rất nhiều, đến độ vét sạch hết cả nồi cơm với những món ăn dân giã như canh cua rau đay cùng với cà pháo chấm mắm tôm.
Tiếng lăn bánh của hai chiếc xe đạp đang trên đường đi về nhà, họ im lặng đến độ còn nghe thấy tiếng dế kêu. Đi được một đoạn Tâm chạy vượt lên ngang xe với Kim và hỏi:
“ Sao lúc chiều không đánh lại? rõ ràng Kim có võ mà”.
Kim điềm tĩnh trả lời:
“ Mẹ Kim dặn cái gì nhịn được thì nhịn thôi”.
Tâm thắc mắc hỏi:
“ Không phải má là người đạp chân nó trước hả?”.
Kim liếc Tâm một cái và nói:
“ Tại Hào kéo tay của Chi đỏ hết cả tay nên mới làm vậy thôi”.
Tâm nhanh chóng quát:
“ Thế thì đánh lại Hào ngay sau khi nó táng Kim không được hả?”.
“ Sao tự nhiên ngu vậy?”.
Kim mếu khóc, Tâm cũng chẳng nói gì thêm, đi được một đoạn thì Kim nói:
“ Tâm toàn bắt nạt Kim, biết thế không về quê học rồi”.
Tâm nhanh chóng xin lỗi và họ về nhà và không nói thêm gì nữa. Trong căn phòng nhỏ ở nhà Chi, ánh đèn vẫn còn le lói, Chi nhìn lại mình trong gương và xoa xoa cái má, rồi tới cái cằm,… dường như Linh vẫn chưa quen với thân hình này. Khi nhìn trong gương một lúc lâu, bỗng dưng Chi lại nhìn vào gương và cười nói chuyện một mình:
“ Cảm ơn cậu đã cho sống một lần nữa với cơ thể của cậu”.
“ Cậu có cảm nhận được những nụ cười của những người bạn đó khi mà đi cùng không?”.
“Tớ chưa bao giờ cảm nhận được tình bạn là như thế nào cho đến ngày hôm nay”.
Nói tới đây thì bỗng dưng Chi rơi nước mắt, đôi mắt đỏ hoe và những tiếng nói càng ngày không được rõ ràng:
“ Tớ sống như vậy đã đủ tốt cho cuộc sống mà cậu tặng cho mình không Chi?”.
Ngưng được một lúc, Chi vội quẹt nước mắt và nói tiếp:
“ Cậu đẹp thật đó, thân hình thì cao ráo, mắt to tròn, mũi cũng cao nữa”.
“ Mà Chi này sao cơ thể này đôi lúc nó lại không nghe lời của mình vậy, sao cơ thể như bất động không kháng cự khi gặp Hào?”.
“ Rốt cuộc Hào là người như thế nào đối với cậu vậy?”.
Chi đột ngột ngưng những câu hỏi, ánh mắt dường như vô hướng, cậu lấy lại được bình tĩnh và nói tiếp:
“ À người mẹ mà cậu nhắc đến vẫn chưa đến tìm cậu nữa, nếu mà gặp lại mẹ thì cậu muốn nói gì nhỉ?”.
Đang nói được một lúc thì ba Tú ở ngoài gõ cửa, vọng tiếng vào:
“ Ngủ sớm đi Chi, ngủ trễ không tốt cho sức khoẻ với da mặt đâu con”.
Chi cất tiếng nói:
“ Dạ, con đi ngủ liền đây ạ”.
Ba Tú vẫn đúng ở ngoài một hồi lâu, rồi gõ cửa lần nữa, Chi thấy lạ liền hỏi:
“ Có việc gì nữa không ba?”.
Ba Tú nói:
“ Con mở cửa đi, ba đưa cái này cho con”.
Chi nhanh chóng lê dép đi mở cửa và nói:
“ Cái gì vậy ba?”.
Ba Tú đưa chiếc điện thoại Nokia màu hồng lại cho Chi và nói:
“ Lúc trước ba tịch thu vì con phá phách, không nghe lời. Giờ ba trả lại cho con này”.
Chi vui vẻ cầm lấy điện thoại và nói:
“ Con cảm ơn ba, chúc ba ngủ ngon”.
Ba Tú cười rạng rỡ rồi nói:
“ Ngủ ngon nhá con”.
Ngôi nhà cũng đã chìm trong bóng tối, chẳng còn ánh sáng của thứ con người đã dành thời gian lâu dài để phát minh ra mà chỉ còn là ánh sáng tự nhiên của mặt trăng. Trăng hôm nay tròn và trời cũng quang, những ngôi sao vẫn đang toả sáng, nhưng đâu đó vẫn còn sự trằn trọc của Hào vẫn chưa ngủ được, và vẻ mặt u uất của Kim. Và cả vẻ mặt u tối của người phụ nữ mới thua ván bài, lời qua tiếng lại của những “con cá” trên sòng bài đã làm cho không khí yên tĩnh của trời đêm biến mất. Những lời đe doạ của những chủ sòng bài khi “ con cá” thiếu nợ cũng văng vẳng bên tai, tiếng la thất thanh khi mất một ngón tay hoặc ngón chân nghe thật điếng tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro