Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Doãn Tử Ly thức dậy , bầu không khí nơi ngục tù thật lãnh lẽo . Ánh mắt cô mơ màng , không thắp nổi lên ngọn lửa hi vọng . Khắp người đau nhức , vết bầm tím , vết roi quật hằn lên thân thể nhỏ bé của cô . Từ xa , một người thanh niên trẻ tuổi đang đeo chiếc mặt nạ cùng bộ quần áo sang trọng tiến lại . Chùm chìa khoá kêu leng keng làm Tử Ly giật thót. Anh khẽ mở cửa nhà giam .
"Cô gái nhỏ ! Cô dậy rồi à ?"-chàng trai với khuôn mặt ưa nhìn dịu dàng hỏi
"Cha mẹ tôi đâu , thả tôi ra , tôi ko có giết người "- ánh mắt Tử Ly nói lên nỗi tuyệt vọng, hai hàng lệ khẽ tuôn rơi trên đôi gò má của cô
"Hừ , Trạch Lệ Mỹ chỉ vì cô mà chết , cô là một người đàn bà ác độc, người như cô ko đáng sống .Tôi sẽ tự tay giết chết cô " - chàng trai cười khổ
"Đừng làm hại cha mẹ tôi"- Doãn Tử Ly hét lên , tiếng nấc nhẹ phát ra nơi cổ họng cô
"Cô ko có quyền ra lệnh ở đây"- chàng trai nâng chiếc cằm nhỏ bé của cô , nhẹ nhàng nhưng lại oán hận vô cùng.
"Cha mẹ tôi hiện đang như thế nào"- Tử Ly ráng kiềm những giọt nước mắt cuối cùng của mình
" CHẾT RỒI"- chàng trai lạnh nhạt nói
"Cầm thú, tôi sẽ ko để yên cho các người . Tất cả các người hãy đợi đó , tất cả sẽ chết , chết hết - cô đau đớn hét vào mặt anh ta
Cô gái nhỏ bé ngất đi , những giọt lệ long lanh vẫn còn vương trên khoé mắt cô . Chàng trai tháo chiếc mặt nạ xuống . Khuôn mặt tàn bạo , lạnh lùng , nhưng đôi mắt của anh ẩn chứa nhiều nỗi niềm sâu xa . Anh ôm choàng lấy Tử Ly , mắt anh nhắm tịt , anh kê sát vào đầu cô một cách ôn nhu.
"Anh xin lỗi Tử Ly , anh rất yêu nhưng cũng rất hận em . Tại sao em lại cướp đi tính mạng của người anh yêu thương nhất ? Trạch Lệ Mỹ đã chết, em làm như vậy là vì cái gì ?"- chàng trai nói mặc cho dòng lệ đang rơi ướt đẫm khuôn mặt của anh.
Anh khẽ nâng Tử Ly lên , đưa người con gái nhỏ ra khỏi phòng giam. Anh đi tới căn phòng gần đó , nơi được trang trí bằng những nội thất sang trọng , lộng lẫy nhất . Anh đặt Tử Ly xuống chiếc giường mềm mại , êm ái .Cô thiếp đi từ lâu nhưng nãy giờ vẫn chưa tỉnh , anh khẽ đưa tay vén tóc cô gái nhỏ , một nụ cười trìu mến , dịu dàng bỗng phát ra nơi môi của anh. Dường như có những tia nắng ấm đang ẩn mình trong nụ cười ấy .
  "Tử Ly à , anh muốn vén lại tất cả những nỗi thù hận trong tim anh nhưng anh ko thể . Anh muốn đến ôm em ngay bây giờ nhưng lý trí anh lại ko cho phép . Nỗi thù hận trong lòng anh ngày một lớn hơn , anh muốn trả thù cho Lệ Mỹ nhưng tại sao người giết cô ấy ko ai khác lại là em chứ , thật nực cười"- anh nhìn Tử Ly một cách yêu thương và nói
Anh khoác chiếc áo choàng đen lên mình . Khe khẽ mở cửa phòng để ko làm Tử Ly thức giấc , anh bước ra khỏi phòng một cách nhẹ nhàng. Anh căn dặn dì Vũ không được đánh thức Tử Ly , đợi khi nào cô ấy tỉnh dậy thì báo ngay cho anh biết. Hành động quan tâm này phải chăng anh vẫn còn yêu Tử Ly rất nhiều , nhưng giờ điều đó ko còn quan trọng nữa . Lòng hận thù đã chia cách tình yêu to lớn mà anh dành cho Tử Ly.
  Đã hơn 12 giờ trưa , Tử Ly thức dậy với cơn nhức đầu đang hoành hành . Nỗi đau cô phải gánh chịu lúc này là quá lớn , nỗi đau mất cha mẹ , mất đi người mình yêu thương nhất , mất đi tất cả . Cô lấy tay quẹt nước mắt và nhủ lòng phải cố gắng mạnh mẽ .
  "Là ai đã đưa mình vào nơi đây , căn phòng này trông đẹp quá , nhưng thật ra nó chỉ là một nơi chứa đầy sự u tối và hiu quạnh thôi"-cô nức nở , đôi mắt cô đỏ ửng
Từ cửa phòng , một luồn sáng bỗng lóe lên , len qua khuôn mặt xinh đẹp của Tử Ly. Anh chàng khi nãy bước vào , vẫn chiếc mặt nạ đó , vẫn giọng nói lạnh lùng đó.
  "Dì Vũ nói cô đã dậy"- anh nhìn Tử Ly với đôi mắt hiền dịu
Tử Ly im tiếng , cô vẫn ôm gối thút thít và như chẳng muốn nghe ai nói bất cứ gì nữa
  "Cô tốt nhất nên vui"-anh nói
  "Vui ?một người bị mất cha, mất mẹ và mất đi cả người mình yêu thương nhất thì có lý do gì để vui nữa chứ . Còn lũ khốn kiếp các người hãy cút ra khỏi mắt tôi , tôi thà chết chứ ko bao giờ phục tùng các ngươi"
  "Hãy vui vì tôi sẽ ko giết cô đi"- anh lạnh lùng trước những lời nói của Tử Ly
  "Cho tôi chết đi , tôi muốn chết , thà tôi chết còn hơn phải sống chung với lũ tàn ác các ngươi"- cô cầu xin trong nước mắt
  "Được , nếu cô muốn , tôi sẽ cho cô sống ko bằng chết . Cô sẽ gánh chịu những đau khổ tột cùng , tôi sẽ cho cô chết dần trong những tội lỗi mà cô đã gây ra"-anh ta cười khẩy
  "Cả đời này tôi sẽ ko bao giờ buông tha cho các người , các người là đồ tồi , ĐỒ TỒI"- giọng nói cô điên cuồng , cô như mù quáng trong hận thù
Anh ta khẽ kéo chiếc mặt nạ xuống , khuôn mặt ấy trông thật điển trai và quen mắt.
  " Là anh sao , Lâm Vương Diện . Ko ngờ đó là anh , người tôi yêu nhất  , giờ lại trở thành kẻ thù của tôi . Đúng là hay thật"- cô cười khổ
  "Đúng đấy , cô gái nhỏ của tôi . Từ giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ . Tập sống trong ngục tù dần đi"- Vương Diện đặt tay lên vai Tử Ly
Cô hất tay anh ta xuống , ánh mắt cô lúc này đã chẳng còn tí yêu thương , trong đó ẩn chứa một ngọn lửa hận thù , ngọn lửa đó như muốn nuốt chửng con người cô.
  "Lâm Vương Diện, tôi tuyệt đối sẽ luôn ghi nhớ mối thù này . Tên giả thú như anh rồi thế nào rồi cũng sẽ bị trừng phạt thôi , đừng nghĩ là tôi luôn ngu ngốc như xưa . Tôi đã biết được bộ mặt ác nhân của anh rồi , chẳng qua chỉ là SÚC VẬT"- cô mạnh mẽ chỉ thẳng vào mặt Vương Diện nói
                                          __________ HẾT CHAP 1__________
                                      [ CÙNG ĐÓN XEM CHAP 2 NHA CÁC CHẾ ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh