
Chap 1 : Không có anh, em vẫn sống tốt !
Sáng sớm, ánh nắng đầu tiên xuyên qua từng khe cửa sổ khiến cô chợt tỉnh giấc. Cô vơ vội điện thoại, có tin nhắn. Cô khựng vài giây rồi quyết định mở xem. Chỉ vỏn vẹn mấy chữ " Chia tay đi. Anh mệt mỏi rồi."
Cô không trả lời. Chỉ lặng lẽ vệ sinh cá nhận sau đó đến công ti làm việc như thường lệ.
Vừa bước vào bàn làm việc, cô đã nghe mọi người xung quanh chúc mừng Nhược Lâm - người cũng trúng tuyển vào công ty cùng đợt với cô hai năm trước- đã có bạn trai. Cô chỉ cười khẩy, thậm chí là nhếch mép. Vừa thấy cô, người đàn bà kia đã vội õng ẹo tới ngoáy vào nỗi đau của cô:
_Ơ kìa Hy Nhã à, sao hôm nay trông cô mệt mỏi thế, trông cứ y như vừa bị thất tình vậy, à không, bị bạn trai đá mới đúng - Nói xong cô ta cười khanh khách đầy khoái chí.
_ Phiền cô giữ trật tự để tôi làm việc- Chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, Hy Nhã cứ thế buông lời lạnh lùng.
_ Xíu nữa, tan làm cô có rảnh không, tôi có mời mọi người đi ăn trưa, bạn trai mới của tôi cũng đến, để ra mắt mọi người ý mà.
_ Xin lỗi. Tôi không có thời gian.
10ph sau, cô nhận được tin nhắn của bạn thân cô. :" Tao vừa nghe tin, không thể tin được Lôi Dương lại có thể đê tiện đến vậy. Mày thế nào rồi?"
Cô trả lời : " Vứt"
Sau đó cô nhắn tin cho Nhược Lâm :" Cho tôi thời gian và địa điểm, tôi sẽ tới. "
Hết giờ làm. Mọi người đến địa điểm hẹn. Cô xin phép tới trễ. Cô ghé vào trung tâm mua sắm. Cô chọn cho mình một bộ đầm đỏ cúp ngực làm lộ ra khe ngực vốn dĩ đã rất quyến rũ của mình. Chiếc váy dài vừa chấm gối, nhưng được xẻ tà lên rất cao, thêm thắt eo nổi bật. Đây không phải là phong cách ăn mặc của cô, nhưng cô cho phép bản thân mình thay đổi. Cô về nhà. Tắm rửa xong xuôi. Cô thay chiếc đầm đó. Cô búi tóc lên cao để lộ chiếc cổ cao và bờ vai trắng ngần, cùng xương quai xanh quyến rũ. Từng bước trang điểm được cô làm thuần thục. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng lấy trong túi cây son mà cô chẳng bao giờ dùng tới - màu đỏ tươi. Đây là cây son anh ấy tặng cô vào hôm lễ tình nhân trước. Anh bảo :" Anh biết em không thích màu nổi như thế, nhưng hãy thử thay đổi một chút xem nào." Cô nhìn thẳng vào gương. Đây hoàn toàn không phải là Hy Nhã trước đây. Hôm nay, cô trang điểm rất đậm, cực kì gợi tình. Cô mang đôi giày cao gót đen bước ra khỏi nhà. Bất kể là ai cũng đều ngoái nhìn cô. Cô thực sự quá đẹp. Đẹp kiêu sa và lộng lẫy. Đường cong tuyệt mĩ, số đo hoàn hảo như muốn thiêu đốt người nhìn. Nhìn thấy vậy cô chỉ khẽ cười nhạt.
Đứng trước địa điểm, cô nhận được điện thoại của một đồng nghiệp :" Hy Nhã, cô tới chưa?"
Cô chỉ nhỏ nhẹ:" Tôi tới rồi. Phòng mấy thế."
_" Phòng 3. Cô nhanh lên nhé."
Cô tắt điện thoại, hít một hơi rồi bước vào. Đứng trước phòng 3, tay cô khựng lại, nhưng rồi vẫn quyết định đẩy cửa bước vào.
Dường như mọi người đều há hốc mồm trước Hy Nhã. Một Hy Nhã luôn trong trang phục công sở ôn hòa nhã nhặn - Một Hy Nhã sexy quyến rũ. Thật khác xa nhau. Duy chỉ có một ánh mắt không hướng lên, mà lặng lẽ ngồi im trong góc phòng. Ánh mắt đó lãnh đạm đến mức có thể khiến người nhìn không dám đối mặt trực diện. Nhược Lâm lại thêm phần ganh ghét vì cô cũng công nhận, Hy Nhã đẹp hơn cô. Hy Nhã bước tới khẽ gật đầu chào hỏi mọi người. Một người khẽ cất tiếng :" Chà, Hy Nhã, hôm nay cô đẹp thật, thì ra phòng của chúng ta lâu nay ẩn giấu một mĩ nhân, haha ".
Nhược Lâm tức giận trong lòng, cầm chai rượu trong tay đến đưa cho Hy Nhã :"Hy Nhã à, nhìn cô hôm nay quả thật như là vịt hóa thiên nga ý. Mà, cho dù có đẹp đến đâu lại không giữ được người đàn ông bên cạnh thì cũng vô dụng mà thôi, haha".
Đoạn, Nhược Lâm đổ rượu trong ly xuống đất, cười một cách khinh bỉ.
Hy Nhã nhếch môi :" Tranh được đồ cũ mà cũng đắc chí gớm nhỉ? Buồn cười thật ấy".
"Cô.. cô..."
Nhược Lâm vung tay, định tát Hy Nhã, thì một bàn tay to lớn kịp chặn lại.
_"Làm loạn đủ chưa?". Người đàn ông nói bằng giọng lạnh lùng, có phần giận dữ.
_"Em mới là bạn gái anh đấy". Nhược Lâm đáp trả.
Đúng lúc đó thì Hy Nhã uống cạn ly rưọu trên tay rồi lên tiếng :" Tôi có việc phải đi trước. Mọi người ở lại chơi vui vẻ."
Nói xong, cô vội vã ra về, bỏ lại một ánh mắt nhìn cô mà lòng xé đau, chỉ biết tỏ ra vô cảm, nén nước mắt vào trong.
Vừa ra tới cửa, cô không kìm được mà òa khóc. Bao nhiêu nỗi đau cô chôn chặt như được giải phóng . Cô khóc đến mức ngất xỉu. Nhưng một bàn tay đỡ kịp cô, bế cô lên xe. Chuyện như thể mới bắt đầu....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro