Tập 17: Chuyện không may
Ngày hôm nay đi học mới một nửa thời gian, mắt phải tôi giựt lợi hại, ngực có điểm hoảng trương, tinh thần dạo gần đây có điểm không yên, chẳng lẽ sắp có chuyện không may xảy ra? Một hồi, hầy giáo bất chợt gọi tên to, nói là hiệu trưởng tìm tôi có chuyện gấp. Thấp thỏm bất an tôi liền thu thập sách giáo khoa hướng phòng hiệu trưởng đi đến.
Tôi đi tới phòng hiệu trưởng, lại ngoài ý muốn phát hiện ba ba và Thôi tài xế cũng đều ở bên trong, ba ba cúi đầu ngồi ở trên ghế sa lon bộ dáng như đưa đám, tôi nhẹ nhàng gọi ông một tiếng "Cha".
Ba ba lập tức ngẩng đầu lên, thấy tôi thì sắc mặt xanh tím đem mấy tờ báo chí ném tới trước mặt tôi. Tôi cầm lên vừa nhìn, là mình và Lộc Hàm mặc áo đôi thân mật chụp ảnh, tôi lắp bắp "Chuyện này...con..."
Ba ba tức giận chất vấn: "Có đúng vậy không? Đúng không, hả?"
Đầu óc trống rỗng, sách giáo khoa cũng rơi trên mặt đất, tại sao có thể như vậy? Mấy tờ báo chí danh qua đều ghi đầu đề là tôi và Lộ Hàm, bức ảnh làm tôi đau mắt.
"Hai đứa làm vậy chẳng khác nào hủy chính mình" Ba ba tức giận tiếp tục nói.
Thôi thúc thúc lôi kéo tôi thất thần, nói: "Vì chuyện của cậu mà danh dự công ty cũng đã bị tổn thất rất nhiều, mấy người vốn đã chuẩn bị ký hợp đồng thì liền bỏ ngang."
Hiệu trưởng có điểm lúng túng: "Đồng tính luyến ái cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ cần không hiện ra tình huống này thì trường học của chúng tôi sẽ áp dụng thái độ không chấp. Thế nhưng chuyện bây giờ nháo lớn như vậy, vì danh dự trường học tôi chỉ có thể xin lỗi em và Lộc Hàm."
Tôi vừa nghe hiệu trưởng nói, nóng nảy: "Hiệu trưởng thầy là nói có ý gì? Hiệu trưởng, thầy không thể khai cậu ấy được, cậu ấy đã diễn kịch rất thành công, hơn nữa còn mang lại nhiều tự hào cho trường học, thành tích của cậu ấy tốt như vậy, khai trừ... thì tiền đồ của cậu ấy cũng... mất hết." Tôi luống cuống, cầu khẩnhiệu trưởng.
Hiệu trưởng hơi bối rối: "Thế nhưng sự tình nháo lớn như vậy, trường học của chúng tôi nổi danh học phủ, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh dự trường học. Nếu như tôi không xử lý em, tin đồn sẽ truyền rằng tôi bao che em, tôi đây một hiệu trưởng cũng rất khổ tâm."
Tôi hốt hoảng, mất lý trí cầm lấy tay hiệu trưởng không buông "Vậy thầy khai trừ em được rồi, không nên khai trừ cậu ấy, đều là lỗi của em, từ đầu đến cuối cậu ấy không có làm gì sai cả."
Thôi thúc thúc lôi kéo tôi gần như ngất đi: "Mân Thạc, cậu lý trí một chút, hiện tại chỉ có một phương pháp có thể cứu hai cậu." Tôi vừa nghe lời này, lập tức nắm Thôi thúc thúc: "Biện pháp gì, biện pháp gì?"
Thôi thúc thúc xoa xoa mắt tôi: "Công ty đang bố trí buổi họp báo, Mân Thạc, bây giờ cậu và chúng tôi cùng nhau đi đến đó, rồi nói cái ảnh chụp này là bịa đặt."
Nghe được Thôi thúc thúc nói, tôi do dự, nếu như phủ nhận quan hệ của chúng tôi thì tôi và Lộc Hàm thực sự không có khả năng ở cùng một chỗ, làm sao bây giờ? Tôi nên làm gì đây? Mắt tôi rươm rướm, nếu mà mình không làm vậy, bao nhiêu tiền đồ của Lộc Hàm đều bị hủy.
Dọc theo đường đi tôi không nói gì, đầu óc cứ hoảng loạng, mắt thì mông lung. Lộc Hàm, em rất sợ, em thật là bất lực, rốt cuộc em nên làm sao?
Đến buổi họp báo, tôi cứ ngẩn ngơ ngồi ở phía trên, ánh đèn flash dưới đài một mực lóe lên, các phóng viên cầm cameras hướng ngay tôi, nó khiến con mắt tôi đau, tôi thật muốn rơi lệ.
"Xin hỏi, cậu Kim Mân Thạc, tin tức truyền rằng cậu là Gay, điều đó có đúng không?"
"Cậu Kim Mân Thạc, vị khác chính là đồng học của cậu? Nghe nói là sinh viên xuất sắc của đại học Minh Dương, đúng không?"
Tôi vẫn không nói gì, các phóng viên liền đem ngón tay hướng ba ba: "Kim xã trưởng, lần này bởi vì chuyện của lệnh công tử mà danh dự công ty bị lớn ảnh hưởng, các cuộc làm ăn, các chiến lược quảng cáo thiết kế đều bỏ qua phương án của ngài có phải thật không ạ?"
Ba ba không nói gì, tôi chỉ nghe ông thở dài, lòng đau đến sắp lấy máu, cho nên tôi quyết định cầm microphone lên: "Không phải như thế. Tôi và người nam sinh kia không có yêu thương gì, tôi rất bình thường, tôi không phải Gay."
"Vậy tại sao lại có ảnh chụp này?" Các phóng viên thấy tôi lên tiếng thì như ong vỡ tổ tiến hành tra hỏi.
Tôi trầm mặc một hồi không nói gì, đầu thực sự cháng váng như muốn chết lập tức, khổ sở không biết nên nói cái gì cho phải.
"Là người khác ghép, chúng tôi đối với lần này cũng cảm thấy thật bất ngờ." Ba ba tiếp lời đáp trả.
"Là ai hợp thành?"
"Hơn nữa nhìn cái dạng này cũng không phải ghép?"
Tôi và ba ba cũng không biết nên nói cái gì, đột nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên "Là tôi ghép, là tôi chụp ảnh." Hai mắt tôi mơ hồ nhìn sang, dĩ nhiên là Nghệ Hưng.
Lời của hắn đưa tới một trận gây rối của các ký giả, lập tức đem màn ảnh nhắm ngay hắn, mặt Nghệ Hưng không thay đổi nói lên: "Kỳ thực tôi là một Gay, tôi rất thích Mân Thạc, thế nhưng cậu ấy không thích tôi, cho nên tôi ghép hình cậu ấy với người khác vì muốn trả thù."
∗∗∗
Không thể nào, Nghệ Hưng chẳng hề biết cái kỹ thuật này, hơn nữa ảnh chụp cũng không phải ghép. Tôi ngơ ngác Nghệ Hưng, có chút choáng váng: Nghệ Hưng, sao cậu lại nói dối, là cậu muốn giúp tôi sao? Nhưng làm như thế cũng sẽ hủy đi cậu.
Mọi chuyện đều tới quá đột nhiên đánh thẳng vào đầu tôi, ta bất chợt cảm thấy mệt mỏi, dường như muốn chìm vào giấc ngủ, thật hy vọng đây hết thảy đều chỉ là một giấc mơ đáng sợ mà thôi. Tôi cảm thấy mắt tối sầm, và hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh lại trong đầu óc hỗn độn, tôi vừa mở mắt thấy ba ba một mực ở bên giường coi chừng mình, thấy bộ dáng ông tiều tụy tôi mới biết được chuyện khi nãy đều không phải là mộng, mà là sự thực tồn tại đáng sợ. Tôi khó chịu nhắm hai mắt lại, thực sự không muốn tỉnh nữa.
Nhìn ba ba tóc bạc và nếp nhăn, ông vì chuyện của tôi mà thoáng đã già hơn rất nhiều. Tôi khóc lôi kéo tay ba ba: "Cha, con xin lỗi, con là đứa bất hiếu." Ba ba không nói gì, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ trán tôi.
Tôi chậm rãi ngồi dậy dựa vào gối đầu: "Cha, Nghệ Hưng thế nào? Con chắc chắn cậu ấy sẽ không làm chuyện như vậy, con tin tưởng cấu ấy." Ba ba thở dài một hơi nói rằng: "Ta đã phái người điều tra, chụp được hình con là người nhân viên trước kia của công ty cha Nghệ Hưng, hiện tại đã từ chức không biết đi nơi nào, hơn nữa trên thẻ ngân hàng của hắn đột nhiên có rất nhiều tiền, ta nghĩ, là cha Nghệ Hưng muốn làm ta suy sụp nên mới phái người chụp trộm con."
Nhớ tới lời khuyến cáo của Nghệ Hưng, tôi đột nhiên rất khó chịu, tôi là người xấu, chỉ biết luyến ái mà không để ý người khác, chân tướng gì trong mắt đều không nhận biết được, mặc dù là cha Nghệ Hưng muốn hại ba ba, thế nhưng hiện tại tôi lại hại Lộc Hàm, cũng hại Nghệ Hưng.
Tinh thần tôi thực sự là sắp hỏng mất, liền ôm chặt lấy ba ba: "Thằng nhỏ này, con thật sự thích nó đến vậy sao?" Giọng tôi run run: "Cậu ấy là người đầu tiên đối tốt với con, cha, lẽ nào cha cũng xem thường con?" Ba ba không nói gì thêm, chỉ là ôm tôi, ông cũng nghẹn ngào, vẫn lầm bầm nói: "Con ngoan, xin lỗi. Ba xin lỗi."
∗∗∗
Trong khoảng thời gian này tôi không có đi học, di động cũng tắt máy, tôi một người ở nhà không ra cửa, chuyện gì cũng không muốn suy nghĩ. Nghệ Hưng đột nhiên tới tìm tôi, nhìn bộ dáng tôi tiều tụy, hắn sờ mặt tôi: "Cậu gầy, vẫn khỏe chứ?"
Tôi buồn bã ôm Nghệ Hưng, không nói gì, một hồi lâu Nghệ Hưng mới lên tiếng: "Có bao nhiêu thích hắn? Cậu phải đi tìm hắn chứ?" Tôi lắc đầu, tôi không thể ích kỷ như thế, hiện mấu chốt ở nơi này nên tôi căn bản không thể đi tìm Lộc Hàm.
Nhìn Nghệ Hưng tái nhợt, ngực áy náy cực kỳ: "Nghệ Hưng, cậu có khỏe không? Xin lỗi, tôi làm liên lụy đến cậu."
Nghệ Hưng cười khổ một cái: "Mình rất khỏe, không có gì." Đột nhiên hắn ôm bụng, mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ giọt rớt xuống, chắc chắn là đau vô cùng.
Tôi vội vã gọi điện thoại cho Thôi thúc thúc kêu ông mau lái xe tới, nhìn Nghệ Hưng đau đến sắp ngất đi tôi sốt ruột vỗ vỗ mặt hắn: "Nghệ Hưng, cậu thế nào? Nghệ Hưng, cậu đừng làm tôi sợ, Nghệ Hưng..."
Thôi thúc thúc vừa vào cửa liền mau giúp tôi dìu Nghệ Hưng lên xe. Lúc ra cổng lớn, tôi mới phát hiện Lộc Hàm một mực đứng chờ tôi ở cửa.
Xuyên thấu qua cửa xe tôi nhìn Lộc Hàm, anh cũng thấy tôi, chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, thế nhưng Nghệ Hưng đau đớn vẫn còn nắm thật chặc tay tôi. Chứng kiến Nghệ Hưng thống khổ, tay vốn định mở cửa xe đành bỏ xuống.
Xe nhanh chóng chạy qua Lộc Hàm, nhìn trong kính chiếu hậu Lộc Hàm đuổi theo xe, nước mắt nhịn đã lâu rốt cục chảy xuống.
Lộc Hàm, xin lỗi. Em không thể lại để cho anh thấy sự nhu nhược này, cho dù là chia ly thống khổ như vậy em cũng muốn anh trở nên hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro