Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Nam sủng.

Chương 2: Nam Sủng.

Mạc Danh được Sở Thương Minh dùng xe ngựa tiếp đến vương phủ, sắp xếp ở một tòa sở viện an tĩnh, hoàn cảnh coi như là không sai.

Trong mắt mọi người bên ngoài, Mạc Danh chính là nam sủng của Sở Thương Minh, vì vậy hai người đã thỏa thuận hai ba ngày Sở Thương Minh sẽ đến viện của hắn một lần. Ví dụ như lúc này đây.

Sở Thương Minh mới từ triều trở về, theo ước định liền đi tới Mạc Vân các của Mạc Danh, mới vừa đẩy cửa bước vào, nghênh diện liền bay tới một vật thể không rõ ràng. Hắn theo bản năng liền phất tay áo , thứ ám khí không rõ kia liền hoa hoa lệ lệ dính vào trên tường.

Kèm theo đó là một tiếng "Gà của ta!" và "Quác" vang lên, Sở Thương Minh vừa ngẩng đầu lại thấy một bóng người phi phác tới, trên trán hiện ra ba cái hắc tuyến, dưới chân cũng nhanh chóng vận khí thiểm sang một bên.

Người tới phác hụt, thân thể không có chỗ bám liền té ngã chó ăn shit trên mặt đất.

Thế này Sở Thương Minh mới nhìn ra người tới không ai khác chính là Mạc Danh, còn ám khí kia lại là một con gà. Trong sân cũng trở nên loạn một đoàn. Bàn ghế ngã chỏng chơ, lá cây rau cỏ lộn xộn trên mặt đất, tổng thể trông vô cùng thê thảm.

Nam nhân nhíu nhíu mày, khoanh tay, không có ý tứ muốn đỡ Mạc Danh dậy.

"Ai ai, đau chết lão tử." Mạc Danh từ trên mặt đất bò dậy, phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, sau đó luống cuống chạy tới túm lấy con gà bị Sở Thương Minh đánh ngất.

"Hửm, Vương Gia, là ngài à?" Làm xong, thế này Mạc Danh mới chú ý tới Sở Thương Minh đã tới. Hắn còn cho rằng là người hầu nào tiến vào đâu.

Sở Thương Minh cảm thấy có chút buồn bực, hắn đường đường Tam Vương Gia, từ trước tới này không ai dám bỏ qua sự tồn tại của hắn, hiện tại ở trong này lại chẳng bằng một con gà. Tên tiểu tử này có phải quá không đem hắn để vào mắt rồi hay không. 

"Không phải tối qua đã nói hai ba ngày sẽ tới chỗ ngươi một lần sao? Thế nào, không hoan nghênh bản vương?" 

Thấy ngữ khí của Sở Thương Minh không tốt, Mạc Danh mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái, "Vương gia nói đùa rồi, ta làm sao dám không hoan nghênh ngài. Hắc, đứng ngoài này không tiện lắm, mời vương gia vào trong uống trà đi."

Quay người định mang theo Sở Thương Minh vào phòng, thế này mới chú ý tới trong sân lộn xộn, cười gượng giải thích. "Ha ha, vương gia thứ tội, ta định nấu cơm trưa nhưng không cẩn thận để chạy mất con gà, ngài vào trong trước đi, để ta dọn dẹp."

"Người hầu ta phái đến đâu? Sao không phân phó người đi làm bữa, tự mình động thủ làm cái gì?" Sở Thương Minh ngăn lại Mạc Danh bước chân, nhíu nhíu mày nhìn trong viện không một bóng người nói. Hắn cũng không đến nỗi keo kiệt làm khó một đứa trẻ. (Tác giả: Xác thực hiện tại Mạc Danh vẫn còn là một đứa trẻ nha.)

"À, bọn họ bị ta lui đi rồi. Ta người này không có thói quen để người khác hầu hạ."

Xác thực, là một công dân tốt thế kỷ 21, Mạc Danh tỏ vẻ không tiếp thu được để một đống người hầu hạ, cảm giác kia quả thật rất kỳ quái a.

Không thói quen để người khác hầu hạ... Sở Thương Minh đem câu này nghiền ngẫm một lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Mạc Danh dẫn Sở Thương Minh vào trong nhà, bận rộn rót cho hắn chén trà rồi nhân tiện hỏi, "Trưa rồi, Vương gia có muốn dùng cơm ở Mạc Vân các không?"

"Có."

Nghe thấy Sở Thương Vân trả lời như thế, Mạc Danh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái. Kỳ thực khi hỏi câu này hắn cũng chỉ là dựa theo lễ phép chứ cũng không thực sự cho rằng Sở Thương Minh sẽ muốn ăn cơm ở đây. Người ta là Tam Vương gia đó, đâu phải tùy tiện là có thể ăn ở đâu, không cẩn thận là bị hạ độc như chơi nha.

Không chỉ là một mình Mạc Danh kinh ngạc, mà ngay cả Sở Thương Minh chính mình cũng là cảm thấy kinh ngạc. Vốn dĩ hắn định cự tuyệt, nhưng nhìn gương mặt hồng hồng trắng nõn mong chờ ( Tác giả: ?? Uy uy người ta là chạy mệt nên mới đỏ mặt a, ngươi chỗ nào nhìn ra hắn thẹn thùng thế?) của thiếu niên, lời nói đến bên miệng lại sửa lời.

"Ách, vậy trước ngài ngồi trong chốc lát đi, tiểu dân rất nhanh liền làm tốt cơm." Mặc dù kỳ quái nhưng Mạc Danh cũng không thể đổi ý. Dù sao đây cũng là nhà của hắn, đồ cũng là đồ của hắn, Mạc Danh cũng ngượng ngùng hạ lệnh trục khách.

Sở Thương Minh gật đầu ngồi trong phòng uống trà, Mạc Danh thì nắm theo gà đại ca đi về phía nhà bếp ở trong sân, làm cơm.

Bởi vì có chút nhàm chán, Sở Thương Minh liền ở trong phòng lung tung xem xét. Phòng của Mạc Danh được bày trí đơn giản, một bộ bàn một trương giường một cái tủ, góc phòng và bên cửa sổ đặt vài chậu cây dược thảo màu xanh khiến cho người ta thấy rất thoải mái, giống như là chủ nhân của nó vậy.

Đi một vòng quanh phòng xong, Sở Thương Minh vô thức dừng lại trước trương giường duy nhất trong phòng. Bên trên chăn gối được xếp gọn gàng, một vài quyển sách thả ở trên đầu giường, có lẽ do chủ nhân còn đang xem dở dang. Đều là một ít sách thuốc và sách về bốn quốc gia trên đại lục. Sở Thương Minh cúi đầu định vươn tay ra lấy một quyển, chợt một mùi hương thảo dược thơm mát bay vào mũi, khiến cho lòng người dễ chịu.

Mùi hương phát ra là từ chiếc chăn kia, Sở Thương Minh không tự giác mà đem một góc chăn đưa lên ngửi. 

Thật thơm...

Đang lúc hắn thất thần thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Sở Thương Minh lúng túng đem chăn trong tay vứt xuống, dùng tốc độ nhanh nhất lắc người sang bên cạnh nhưng vẫn chậm một bước, Mạc Danh trong tay bưng một khay thức ăn bước vào, thấy nam nhân lãnh nghiêm mặt đứng ở bên giường, mà chăn của mình thì bị vứt lung tung trên giường, ánh mắt kỳ quái nhìn về phía người duy nhất trong phòng.

"Vương Gia muốn trước ngủ một giấc sao? Vậy ngài nằm tạm trên giường ta đi, một lát ta lại kêu người mang cơm tới." Thật là, không phải chỉ là không cẩn thận đánh gãy hắn ngủ hay sao, đều là nam tử hán đại trượng phu, người này cần gì phải xấu hổ banh mặt đứng ở đó trừng hắn chứ?

Người nào đó hoàn toàn không ý thức được thân phận hiện giờ của hắn, cho nên vô cùng thoải mái ngỏ ý kêu mỗ nam nhân nằm ở trên giường của mình. Ha ha, sau này có ngươi đẹp mặt.

"...Không cần. Ăn cơm." Sở Thương Minh sắc mặt càng đen, môi thẳng tắp mân thành một đường thẳng, lạnh lùng phun ra bốn chữ ngồi trở lại trên bàn, chờ cơm.

"Vâng vâng, ăn cơm ăn cơm." Mạc Danh tuy là cảm thấy người này quá khó hiểu nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đem thức lần lượt đặt trên bàn. Hắn mới mặc kệ người này nghĩ cái gì á. Dù sao cũng không liên quan tới hắn.

Sở Thương Minh cao lãnh gắp một khối thịt kho tàu bỏ vào miệng, màu sắc tiên diễm, nhập khẩu tức hóa, vị thơm nồng đậm lan tỏa trong miệng, không ngọt không ngấy, so với ngự trù trong cung cũng không thua kém.

"Đây là ngươi làm, món này kêu là gì?" Hắn kinh ngạc hỏi thiếu niên đang vùi đầu khổ ăn phía đối diện.

"Thịt kho tàu a, Vương Gia chưa từng ăn qua? Hắc, nó chỉ là một món ăn dân dã ở quê của tiểu dân thôi."

Không ngờ thịt kho tàu ở đây có chút khác so với hiện đại, Mạc Danh sợ bị lộ cho nên tìm cớ lấp liếm, cũng may Sở Thương Minh không tiếp tục hỏi tiếp, chỉ bày ra bộ dạng cao quý im lặng dùng bữa, nhưng mà tốc độ kia khiến cho Mạc Danh phải líu lưỡi.

Rất nhanh thì đem bữa trưa giải quyết xong, khi Mạc Danh đang thu thập bát đũa đi rửa thì Sở Thương Minh cũng đứng dậy, bỏ lại một câu rồi không quay đầu bước đi.

"Sau này bản vương sẽ dùng cơm ở Mạc Vân các."

Mạc Danh suýt chút nữa đem bát trong tay rớt ra, vừa muốn phản đối thì ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng hắn đâu cả.

Uy uy, Vương Gia đại nhân ngài đừng đùa, cùng ngài ăn cơm cái gì tiểu nhân thật sự Hold không được đâu! QAQ

Mặc kệ Mạc Danh không tình nguyện thế nào, trong phủ người đều đồn khắp việc Sở Thương Minh như thế nào như thế nào sủng Mạc Danh, ngày nào cũng tới Mạc Vân các cùng nhau ăn cơm nha.

Mỗi lần nghe thấy hạ nhân bàn tán như vậy, Mạc Danh chỉ hận không thể phun cho mấy người đó cả mặt là huyết. Cái gì mà sủng, vương gia nhà các ngươi thuần túy là tới cọ cơm mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro