Chương 22
Toàn bộ cả chuyến săn đêm lần này của đám thiếu niên mất hơn hai ngày đã quay trở về, bọn chúng được chơi đùa tất nhiên sẽ thoải mái hơn. Lam khải nhân đối với bút ký coi như cũng là hài lòng, tiếp đó chính là việc công bố kết quả khảo thí của các vu sư
Không ngoài suy đoán của mọi người, vu sư năm nhất năm nay quả thực là xuất hiện nhiều hạt giống tốt. Lam vong cơ toàn bộ đều là điểm Giáp bài danh đệ nhất toàn khối. Giang trừng cùng Kim tử hiên cũng đều là Giáp, ngoại trừ môn lịch sử học của Kim tử hiên và môn độc dược của Giang trừng là điểm Ất, hai người trên dưới cùng xếp hạng hai. Ngụy vô tiện lấy vị trí thứ tư vì cả lịch sử và độc dược của hắn đều là điểm Ất, vì điều này mà hắn đã bị Giang trừng mắng tới cẩu huyết lâm đầu, đã bảo ôn tập lại lịch sử học mà còn dám chơi bời nhảy nhót, bị điểm Ất là đáng đời.
Thế nhưng chỉ riêng thành tích của bốn kẻ đứng đầu này đã đủ khiến các vu sư lớp trên phải lau mắt mà nhìn. Đây là chưa nhắc đến cái vị xuất thân không tốt Mạnh dao kia, thành tích cũng bài danh đệ thất toàn khối
Mấy thiếu niên này đã không còn dùng thông minh để đánh giá được nữa, phải nói là thiên phú trác tuyệt, năng lực học tập quá xuất sắc. Thực là, không hổ danh là những kẻ thừa kế gia tộc sao?
Còn cúp học viện là do Ravenclaw dành được, Lam khải nhân vung đũa phép làm trang trí trong đại sảnh đổi thành màu vàng đồng và xanh lam, mấy con tiểu ưng thật là hưng phấn, này không uổng công bọn họ học hành chăm chỉ nha
Hai vị huynh trưởng nhà gryffindor và slytherin lại mông bên mông, đầu sát bên đầu ôm chân tự kỷ "Là lỗi của ta, do ta không tốt"
"Năm nay không giành được hạng nhất, không giành được....."
"Hức, uhuhuhu...." Còn ôm nhau khóc luôn rồi kìa
Đám người làm trừ điểm của nhà " ◤(¬‿¬)◥ " nén bi thương nha
---
Năm học thứ nhất của đám nhỏ đã kết thúc, mọi người đều là tất bật thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Ngoại trừ đám đệ tử Vân mộng bị Giang phu nhân lôi đi săn đêm, còn lại đều sẽ thành thật báo cáo tình huống khảo hạch một năm này của mình cho các vị trưởng bối nhân tiện bán thảm để trách bị nước miếng dìm chết.
Người xem, Ngụy vô tiện học giỏi như vậy, xuất thân tốt như vậy còn suýt thi trượt kìa, học không tốt thì không thể trách con được a!! Bán thảm, bán thảm.
Trưởng bối, tay đang cầm bản tuyên dương thành tích năm vị đứng đầu mà Lam khải nhân có lòng gửi tới "......"
Giận run người (ノಥ益ಥ)ノ ┻━┻ mắng "Không có tiền đồ"
"Cha, cha, con nói nhầm, là Hoài tang huynh a"
Hoài cái gì tang, người ta tuy rằng tất cả đều là điểm Bính ( điểm A= chấp nhận được) nhưng tốt xấu gì cũng là vừa giới hạn trung bình. Còn ngươi, một Đinh (Dở), một Mậu (Tệ) thiếu chút nữa thì trượt rồi, ta cho ngươi mạnh miệng này.
"Còn chưa có trượt mà"
Đây là đoạn đánh hội đồng của phụ mẫu và hài tử mà gần như nhà nào cũng xuất hiện, căn bản là do năm nay chất lượng phần tử đứng đầu quá tốt làm các trưởng bối không khỏi nhìn 'con người ta' mà nổi bão.
Nhiếp hoài tang cũng vì kết quả của mình mà rung đùi đắc ý, trên trung bình nha, vẫn lên lớp nha, không bị đại ca giáo huấn nh..... được rồi, có mắng mấy câu nói hắn không biết cố gắng, rồi lại thả hắn đi chơi anh vũ nha, mấy bé chim béo, ta... tới đây. ('ᗢ`)
Nhiếp minh quyết "....╬"
Mạnh dao không giống bất cứ trường hợp nào, hắn tự về mà không có trưởng bối đón. Một mình thiếu niên khoác bọc hành lý có mấy bộ quần áo, một ít tiền, thêm một cái túi càn khôn mà Nhiếp hoài tang tặng để đựng sách, cứ thế mà đi. Nói là về nhưng hắn cũng không có lập tức về 'nhà' mà đến vùng lân cận săn đêm, nói rõ ra chút là muốn luyện tập. Tri thức về nhập môn hắn đã có rồi, luyện tập cũng chỉ có lần duy nhất đi với nhóm Lam hi thần, hắn.... rất cần mình nhanh chóng trở nên ưu tú hơn.
Xuất thân của hắn không tốt, mẫu thân cũng dần không được coi trọng nên nàng kỳ vọng vào hắn trở nên ưu tú, tài giỏi. Thế nào là ưu tú thì một hài tử mấy tuổi không thể hiểu được hắn chỉ nghĩ ngoan ngoãn nghe lời trưởng bối nhưng hắn quả thực bị khi dễ không ít... vẫn là vì xuất thân quá kém của hắn.
Bị khi dễ đến một ngày hắn 8 tuổi, trên người hắn xảy ra bạo động ma pháp, mấy đứa trẻ đang bận đánh người cũng bị thương nhẹ. Dù phải cúi mình tạ lỗi với người khác nhưng mẫu thân hắn vô cùng vui mừng, nàng thực vui vẻ vì hắn. Nếu một hài tử thức tỉnh năng lực, tất nhiên sẽ có người đến chỉ dạy. Vân bình gần Vân mộng, nhưng vẫn chưa có cơ hội để một thế gia lớn như vậy chỉ giáo, các gia tộc nhỏ gần đó sẽ tự động cử người đến.
Trông cậy vào một kẻ xuất thân bình thường trở nên vĩ đại chi bằng chú tâm bồi dưỡng hài tử nhà mình thật tốt thì hơn, chỉ cần đảm bảo đứa nhỏ kia không bị bạo động ma pháp tiếp là tốt rồi. Thế nên một phương thức phổ thông để khống chế linh lực của mình, một cuốn tạp kỹ dạy tu luyện linh lực là tất cả những gì mà Mạnh dao có được.
Có thể kết ra kim đan trước khi đến hogwarts học tập, nếu có người biết hoàn cảnh chắc chắn sẽ phải nói một câu về Mạnh dao 'thiên tư phi phàm'
Lần săn đêm này của Mạnh dao cũng không phải quá khó khăn, cũng là giải quyết oán niệm như trước nhưng hắn thật hài lòng, tích tiểu thành đại không phải sao, hắn vẫn là cứ là từ đơn giản đến phức tạp thôi
Thiếu niên mua lấy một xâu hồ lồ, thầm nghĩ rồi có một ngày hắn sẽ, sẽ....
Mạnh dao không nhịn được nhớ về nhóm thiếu niên mà mình cùng đi săn đêm. Lam hi thần và Lam vong cơ một ôn hòa một nghiêm túc, một ấm áp một lạnh nhạt nhưng đều bộc lộ sự nghiêm túc ưu tú hơn người. Giang trừng cùng Ngụy vô tiện đều là phóng khoáng, kinh nghiệm lão luyện, hào quang bức ngươi. Ngay cả Nhiếp hoài tang tuy rằng chỉ nói tranh ảnh thơ ca chim chóc nhưng không biết hiểu nhiều thì sao có thể nói tốt như vậy. Còn chưa nói đến những vị khác như Kim tử hiên, đại ca của Nhiếp hoài tang, hay Ôn ninh..... Hắn có thể mơ hồ đoán ra, nhóm người này là những người sẽ đứng trên đỉnh của giới vu sư, sinh ra để thừa nhận vinh quang vô hạn.
Nếu nói không hâm mộ chắc chắn là nói dối, thế nhưng...
Liệu...liệu có một ngày, hắn có thể đứng sóng vai cùng bọn họ trong vinh quang chăng?
Trải qua một năm học tập trong giới vu sư, thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi không nhịn được sinh ra khát vọng.
Mạnh dao có chút thất thần nhưng lại lập tức sực tỉnh, bởi vì hắn nhận được một ánh mắt quá mãnh liệt, xuất thân làm hắn trở nên mẫn cảm lập tức ngẩng đầu tìm kiếm. Là một hài tử, đang nhìn chằm chằm cái móng cừu... cái xâu hồ lô trên tay hắn mà chảy nước miếng. Hắn rất hoài nghi liệu đôi mắt nhỏ kia bây giờ có phải chỉ có hình ảnh hồ lô không?
Mạnh dao vẫy tay gọi nó, đưa tay nói "Đệ muốn không, cho đệ a" nhìn quần áo thì đứa bé này chắc cũng không khá giả, lại thích ăn ngọt mà không được ăn chắc ủy khuất lắm rồi
Hài tử mắt càng sáng hơn, không khách khí cầm lấy cười toét miệng "Cảm ơn ca ca"
Mạnh dao, đã nhìn thấy mấy cái răng sữa bị sâu của nó "....."
"Không có gì" hẳn nào không được phép ăn ngọt, cứ như vậy dù sau khi thay răng thì cũng sớm rớt bằng sạch
Đứa bé cắn một ngụm sai đó vừa chạy vừa quay đầu quơ quơ hồ lô nói "Tạm biệt ca ca"
Mạnh dao hoảng hốt "Đi từ từ, cẩn thận..."
Hắn còn chưa nói xong, đứa nhỏ đã 'nghe lời' đâm sầm vào một nam nhân cao lớn đang đứng đưa lưng về bọn họ nói chuyện, xâu hồ lô cũng tiện thể để lại dấu ấn lên áo người kia
Mạnh dao lúng túng chạy đến đứng cạnh đứa nhỏ, dù sao hồ lô cũng là hắn cho, lại không thể để một đứa nhỏ đứng chịu một mình, nói "Công tử, thực xin lỗi, ta, ta có thể đền cho ngài"
Nhiếp minh quyết biết rõ áo mình bị bẩn rồi, quay lại liền nhìn thấy hai cái đầu đen nhỏ, lớn thì cúi người xin lỗi, nhỏ thì nước mắt lưng tròng có vẻ tiếc hồ lô sau chuyển lên nhìn thấy hắn thì rớt nước mắt luôn, bẹp miệng nói "Xin, xin lỗi" ít ra cũng biết nó sai
Đám đệ tử Thanh hà đi cùng: đó là do bộ dạng của ngài quá dọa người!!
Nhiếp minh quyết nhìn Mạnh dao nói "Không sao, không cần đền, chỉ là một cái áo" rồi quay sang nói với đứa nhỏ "Khóc cái gì, nam tử hán đại trượng phu sao có thể rơi nước mắt, cười lên"
Hắn còn tự mình làm gương, cười ra một nụ cười 'dữ tợn'
Đứa nhỏ càng sợ tới run người, lùi không ngừng rồi chạy mất
Nhiếp minh quyết "....." sao lại chạy rồi
Đệ tử Thanh hà: tông chủ, ngài đừng cười, chúng ta sẽ sợ hãi
Phốc, Mạnh dao không nhịn được cười một cái, lại thi lễ nói "Cảm tạ vu sư đại nhân không so đo"
Người trong cùng giới gặp nhau tất nhiên sẽ lập tức nhận ra, áo choàng, phụ kiện, túi càn không, đũa phép gì cũng được, nói chung là sẽ hơn người thường một chút.
Nhiếp minh quyết thấy lễ nghi cùng phong thái của thiếu niên liền biết là một đứa nhỏ tốt, có lẽ đang học năm nhất, năm hai, rất xứng đáng để luận bàn trao đổi một phen "Ngươi rất tốt, cố gắng phát triển"
Mới gặp lần đầu sao có thể biết người tốt hay không, Mạnh dao cũng không để trong lòng, mỉm cười nói "Cảm tạ khích lệ, ta sẽ cố gắng"
Hắn vượt qua bọn họ rời đi trước, săn đêm xong rồi thì cũng nên về gặp mẫu thân thôi.
---
Rất nhiều năm về sau, Nhiếp minh quyết vẫn như cũ cảm thấy đạo lữ của mình đúng là thiếu niên tài tuấn, ưu tú chính trực, bản lĩnh săn đêm thượng thừa, rất được bách tính yêu thích, rất.... đáng giá luận bàn trao đổi một phen!!!!
Kim quang dao thở dài "Vì cái gì đạo lữ nhà người ta mơ uyên ương nghịch nước, thưởng hoa thưởng nguyệt, ấm áp dịu dàng, bàn luận tranh cổ bình cổ, nũng nịu ngạo kiều, ngọt ngào kẹo đường mỗi ngày. Còn đạo lữ của ta lại muốn đánh nhau với ta?"
Uyên ương nghịch nước - Vong tiện "......"
Thưởng hoa thưởng nguyệt – Hi trừng "....."
Ấm áp dịu dàng – Hiên ly "....."
Nũng nịu ngạo kiều – Truy lăng "....."
Bàn luận tranh cổ, bình cổ - Tang nghi "....."
Ngọt ngào kẹo đường mỗi ngày – Tiết hiểu "....."
Người độc thân – Ôn nhu, ôn ninh "....."
Âm thầm phỉ nhổ "Hắn chính là tên ngốc to con, đầu gỗ chỉ biết đánh nhau"
Tên ngốc to con Nhiếp minh quyết "....." vẫn không hiểu vấn đề.
****
Lời của tác giả: Ta về rồi đây, xin lỗi vì đã biến mất lâu như vậy không đăng truyện
Chương này có hơi ngắn một chút, những chương sau sẽ không thế
Có một số chuyện sẽ không thể thay đổi được, nhưng ta sẽ hướng mọi kết cục về He. Ta không thích nhất là Kim quang thiện, Tô thiệp, Ôn triều bách gia hoặc tựa như thế nên còn lại ta sẽ cố gắng yêu thương nhất luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro