2. Đông
Mùa đông ở Di Lăng thật sự rất lạnh, đứa nhỏ 5 tuổi y phục rách nát ngồi ở góc đường nhìn những đứa trẻ tay trong tay với cha nương, tưởng tượng mình cũng giống như những đứa trẻ đó, y phục ấm áp, một nhà ba người hạnh phúc.
Bỗng, một cái màn thầu còn ấm xuất hiện trước mắt đứa nhỏ, nó nhận lấy, ngẩng lên cảm ơn người tốt bụng bằng một nụ cưòi xán lạn. Người đàn ông thấy đứa nhỏ tội nghiệp, muốn đem về nuôi nhưng đứa nhỏ lắc đầu, nó bảo mình không thể đi được, nó phải chờ cha nương. Hoặc là, có điều gì đó không cho nó đi, nó phải ở lại để chờ, dù không phải cha nương nhưng thứ đó nói với đứa nhỏ rằng, "nó" là điều đứa nhỏ cần.
Cứ thế được vài ngày liền, người đàn ông tốt bụng đó vẫn quay lại cho đứa nhỏ đồ ăn nước uống, đám chó dữ cũng không còn giành đồ ăn với đứa nhỏ nữa, yên phận hơn không ít.
Rồi một ngày người tốt bụng đó không quay lại nữa, mặc dù đứa nhỏ vẫn tìm được thức ăn nhưng đám chó dữ không có đồ ăn, chúng nhìn màn thầu trên tay đứa nhỏ đầy thèm thuồng, rồi lao đến. Đứa nhỏ cố gắng ôm cái màn thầu mà chạy nhưng chút sức lực kia làm sao chạy nhanh hơn một bầy thú hoang dã? Cứ chạy lại bị cắn, cuối cùng dồn hết sức leo lên cái cây cao. Cây cao, thân cây, cành cây to lớn vững chắc, dù đứa nhỏ có chút sợ rớt xuống nhưng đã cảm thấy an toàn.
Đứa nhỏ lau nước mắt, đem màn thầu ăn vào dưới tiếng chó sủa, muốn đợi cho chúng nó đi thì trèo xuống. Ai đầu ngờ chỗ cành cây phát triển lại sát bên một ngôi nhà hoang, nơi mà đám chó thường dùng làm chỗ ngủ, cứ như thế đứa nhỏ không dám trèo xuống, ở trên cành cây suốt một đêm dài.
Nắng sớm cũng không làm đứa nhỏ phủ một lớp chăn bằng tuyết suốt đêm ấm lên được, đứa nhỏ cả đêm không dám ngủ, duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mê vì sợ rơi xuống. Bỗng, dưới thân cây truyền lên tiếng kêu sợ hãi của bầy chó, đứa nhỏ tò mò nhìn xuống, chỉ thấy ở dưới là một vị thần tiên ca ca không nhiễm bụi trần, ánh mắt màu lưu ly lại nhìn đứa nhỏ ba phần yêu thương, bảy phần xót xa.
"Ngụy Anh."
Đứa nhỏ nhớ rõ tên mình có chữ "Anh", vì thế đáp lại tiếng gọi kia bằng một nụ cười xinh đẹp, có gì đó bảo đứa nhỏ nên nhảy xuống, vị thần tiên ca ca kia nhất định sẽ đỡ được.
"Ngụy Anh, xuống đi."
Đứa nhỏ thật sự đã làm vậy, vị thần tiên ca ca kia dường như vô cùng quen thuộc với hành động này, ngay lập tức tiếp được đứa nhỏ, ôm gọn vào trong lòng mình. Đứa nhỏ cảm thấy mùi đàn hương quen thuộc đặc biệt an tâm, sức lực cũng cạn kiệt, rúc vào lòng đối phương ngủ thiếp đi.
———————————————————
Đầu giờ mão, khói của lư hương trong Tĩnh Thất cũng tan hết đi.
Ngụy Vô Tiện mơ màng thức dậy, cầm lấy bàn tay quen thuộc đang vuốt ve mặt mình hôn loạn cả lên sau đó đẩy chăn ra, kéo cả cánh tay ôm vào ngực.
"Ưm... Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đắp chăn lại ngay ngắn cho Ngụy Vô Tiện, hạ thấp giọng nói.
"Ngoan, đông lạnh. Trời còn sớm, ngươi ngủ thêm chút nữa."
Lam Vong Cơ muốn ngồi dậy, nhưng ái nhân đã sớm ôm hắn lại, rúc vào lòng hắn, nói đầy giọng mũi.
"Đừng, cho ta... ôm thêm một chút.. đi..."
Giọng y càng nói càng nhỏ, đến cuối đã im bặt. Lam Vong Cơ không còn cách nào khác, yêu chiều hôn lên trán người trong lòng.
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro