Nếu Ngụy Anh lớn lên ở Lam gia~ (18)
Tác giả: Linh Y Tích (作者: 泠依惜)
Dịch: Ngộ (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)
Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả (❁'◡'❁) Translate with author permission.
Bạn tác giả siêu dễ thương luôn (●'◡'●)ノ♥
Lời tác giả như sau:
Nếu năm ấy Ngụy Anh 9 tuổi là được Lam Vong Cơ nhặt về thì sao?
̶N̶̶h̶̶ì̶̶̶n̶ ̶x̶̶e̶̶m̶ ̶t̶̶r̶̶ẻ̶ ̶n̶̶g̶̶o̶̶a̶̶n̶ ̶b̶̶ị̶ ̶t̶̶r̶̶ẻ̶ ̶h̶̶ư̶ ̶t̶̶ừ̶̶n̶̶g̶ ̶b̶̶ư̶̶ớ̶̶c̶ ̶b̶̶i̶̶ế̶̶n̶ ̶h̶̶ư̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶ ̶t̶̶h̶̶ế̶ ̶n̶̶à̶̶o̶ ̶n̶̶h̶̶é̶
:v thực ra là lộ nguyên hình thôi ~
Lam Khải Nhân: Cũng tại năm đó đã nhìn lầm người
~~~Start reading~~~
61
Gương mặt của thiếu niên tuấn mỹ, trẻ trung cách hắn quá gần, cục xương cổ họng của Ngụy Vô Tiện nhẹ lăn một chút, vô thức nuốt nước miếng một cái, vừa định lên tiếng nói chuyện, thình lình cái tay đang đè ở hạ thân hắn của Lam Vong Cơ bỗng nhiên giật giật, xoa bóp ở chỗ đó một cái không nhẹ không nặng.
"Lam Lam Lam Lam Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện nhất thời giống như con mèo nhỏ bị hoảng sợ, xù lông toàn thân, bắt lấy cánh tay Lam Vong Cơ, nói: "Đừng đừng đừng, đừng mà!"
Lam Vong Cơ dừng một chút, quả thật không làm ra hành động gì nữa, nhưng cũng không lập tức thu tay lại, mà ánh mắt trầm trầm hỏi: "Không phải ngươi nói, là phải giải quyết sao."
"..." Ngụy Vô Tiện tự nói trong lòng: "Ta nói là thường thường sẽ, chứ không nghĩ là thật sự làm nha." Lại nghĩ chút, nếu nói ra thế thì há chẳng phải tỏ ra hắn không có can đảm? Vì vậy sửa lời: "Lam sư huynh, tay ngươi sức lực lớn như thế, lại còn không có kinh nghiệm, ta là lo lắng ngươi ... khụ khụ."
"..." Lam Vong Cơ vừa rồi gấp gáp vội vàng, giờ ngược lại dường như bình tĩnh lại rồi, lạnh giọng hỏi hắn: "Ngươi có kinh nghiệm?"
Ngụy Vô Tiện quả quyết: "Có nha!"
Lam Vong Cơ: "..."
Mặc dù Nhiếp Hoài Tang nói Vân Thâm Bất Tri Xứ làm mai một Ngụy Vô Tiện, nhưng thực thế, hắn trừ việc chưa có xem xuân cung ra thì những kiến thức khác hoặc ít hoặc nhiều hắn đều hiểu chút. Con trai cái tuổi này, bất kể là xuất phát từ tò mò hay từ cái gì khác, thế nào cũng đã thử mấy lần chỗ đó thế nào thế nào rồi. Ngụy Vô Tiện cảm thấy không cần phải giữ miệng trước mặt Lam sư huynh, nhìn y lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, thậm chí còn hết sức thêm dầu thêm mỡ nói: "Cho nên, coi như phải giải quyết thì cũng là để cho ta tới là được, không nhọc phiền Lam sư huynh ngươi đâu!"
Dứt lời, giống như rất sợ đối phương đổi ý, eo ếch phát lực đạp chân một cái, ngồi dậy, đặt ngược Lam Vong Cơ ở dưới người, cười hế hế, học Lam Vong Cơ vừa mới làm, làm bộ đùa bỡn muốn đi sờ sờ hạ thân y.
Nhưng mà không biết là Lam Vong Cơ bị lừa sợ hay là bị thế nào, hoàn toàn không đẩy hắn ra, mà là không nói tiếng nào nhìn động tác của hắn.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Sao Lam Trạm không đẩy ta ra?"
Nhưng tay hắn đã đưa tới, mũi tên đã lên cung bắn, không quay đầu lại được, mặc dù tốc độ ngày càng chậm, nhưng mắt thấy lập tức không thể tránh né được mà đụng phải chỗ dưới háng đối phương kia. Ngụy Vô Tiện nhanh trí, đổi lại phương hướng, soạt một cái sờ tới đai lưng Lam Vong Cơ, kéo hai ba cái, nói: "Nào, chúng ta cởi quần trước đã."
Lam Vong Cơ: "..."
Y không đồng ý cũng chẳng cự tuyệt, vẫn không chớp mắt nhìn Ngụy Vô Tiện như thế, nhìn đến nỗi Ngụy Vô Tiện phát hoảng trong lòng: "Lam Trạm rốt cuộc là thế nào đây, chẳng lẽ không phải y nên vội vàng đẩy ta ra sao?"
Trong lòng khó xử nhưng trên mặt không lộ ra. Trong lúc quấn quít nhau, hắn đã tháo đai lưng của Lam Vong Cơ ra, bên dưới khố có một khối nhô lên to ơi là to, Ngụy Vô Tiện liếc một cái, không hiểu sao bỗng có chút rụt rè.
Hắn đột nhiên nghĩ: "Không đúng nha, sao ta lại phải sợ? Phải là Lam Trạm sợ mới đúng chứ?"
"..."
Nghĩ vậy, hắn không vòng vo nữa, nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, nắm chặt chỗ đó của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ khẽ run, ánh mắt cũng không được tự nhiên lóe lóe.
Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, có chút đắc ý, trong lòng thổi sạch cái chút hoang mang lúc trước đi, nói: "Lam sư huynh quả nhiên là khẩn trương đến nói không ra lời, vậy thì hôm nay ta dứt khoát làm người tốt thì làm tới cùng, thay y "giải quyết" một chút!"
Vì tỏ ra bản thân rất thành thạo, hắn còn đặc biệt thả mềm giọng, nói: "Lam sư huynh, trước kia chắc ngươi chưa từng làm qua chuyện này. Đừng sợ, hôm nay sư đệ sẽ giúp ngươi, rất thoải mái."
Lam Vong Cơ: "..."
61
Miệng Ngụy Vô Tiện thậm chí còn hừ hừ hai tiếng nhỏ, tay thì cách quần sờ sờ hai cái, đột nhiên hướng vào bên trong duỗi tay, bất chợt nắm lấy Lam tiểu Vong Cơ.
"A" Hắn chần chờ trong chốc lát, giảm thấp giọng, nói: "Lam Trạm, ngươi thật là to."
Lam Vong Cơ nghiêng đầu qua một bên, dường như nhẫn nhịn nửa ngày rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bắt đầu lại động động, đẩy Ngụy Vô Tiện ra, nói: "Ngụy Anh, ngươi đừng náo loạn nữa."
Ngụy Vô Tiện mới rồi bị y đẩy ra, chịu không nổi, lá gan lớn hơn, Lam Vong Cơ đẩy hắn ra hắn cũng không chịu xuống, vừa cản trở động tác của đối phương, không chịu bỏ tay ra, vừa cười cười hí hí nói: "Sư huynh bây giờ mới bảo ta không được càn quấy, đã trễ rồi!"
Nhưng mà nói tới nói lui, sức lực của Lam Vong Cơ quá là lớn, nếu thực sự muốn đẩy Ngụy Vô Tiện ra thì kết quả sẽ là trực tiếp đẩy hắn lăn ra giường luôn ấy. Nhưng tay Ngụy Vô Tiện vẫn không chịu buông, nắm lấy chỗ kia của y, chỗ đó quá mức nhạy cảm, Lam Vong Cơ quýnh lên, đem ngựa chết thành ngựa sống, học theo hồ lô vẽ cái gáo, cũng nắm lấy chỗ kia của đối phương.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, ai cũng không chịu buông tay. Ngụy Vô Tiện khẽ nhướn lông mày, động động trước hai cái, Lam Vong Cơ thấy vậy, không cam lòng yếu thế cũng động động hai cái.
Ngụy Vô Tiện còn mặc quần chỉnh tề, nhưng quần Lam Vong Cơ đã bị kéo ra hơn phân nửa, hai người cứ thế công bằng sờ đấu một phen, rốt cuộc Lam Vong Cơ ý thức được vấn đề, cũng đi cởi quần Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện ngược lại tự giác vô cùng, không đợi y động thủ, tự kéo đai lưng mình ra, ném ra thật xa, tay còn kéo tay Lam Vong Cơ sờ sờ lên người mình, cười nói: "Đến đây nào, đến đây, sư huynh, sờ chỗ này này, chỗ này thoải mái."
Lam Vong Cơ nói: "Không biết xấu hổ!" nhưng tay thì vẫn theo lời y tóm lấy chỗ kia, trùng trùng bóp một cái.
"Aaa!" Ngụy Vô Tiện bị bóp đau, kêu to một cái: "Nhẹ chút nhẹ chút! Đau, đau á!"
"..." Lam Vong Cơ buông lỏng cổ tay, khẽ vuốt hai cái như an ủi, nâng mắt nhìn hắn, nói: "Thế này thì sao."
Ngụy Vô Tiện bị ánh mắt y nhìn ngẩn cả người, một lát sau mới nói: "Không, không đau."
Lam Vong Cơ "Ừ" nhẹ một tiếng, ánh mắt liếc lại về chỗ cũ, tiếp tục vùi đầu làm chuyện trong tay. Ngụy Vô Tiện càng đờ đẫn hơn, nghĩ nghĩ, mới rồi bốn mắt nhìn nhau cùng Lam Trạm, trong một giây ấy, hắn cảm thấy trong lòng giống như bị thứ gì đụng phải một cái, cơ thể cũng như tay càng nóng hơn lúc trước.
... chuyện gì xảy ra thế?
Ngụy Vô Tiện có chút chột dạ sờ sờ mặt, hình như càng nóng hơn so với lúc trước.
Lam Vong Cơ đụng từng cái từng cái ở chỗ đó của Ngụy Vô Tiện, y thật sự là chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, lực đạo trên tay không nhẹ chẳng nặng, thật sự không thoải mái. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện cũng có được mấy cái"kinh nghiệm" gì gì kia đâu chứ? Hắn chẳng qua cũng chỉ thử một hai lần, ngay cả chỗ đó của chính mình thoải mái hay không, chỗ nào thoải mái hắn cũng chẳng rõ ràng nữa là.
Lam Vong Cơ làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, lúc này cũng chẳng ngoại lệ, mặc dù động tác trên tay không thạo nhưng chuyên tâm dồn trí, suy một ra ba, tất cả phản ứng của Ngụy Vô Tiện đều bị y nhìn tong mắt cả. Cứ thế cứ thế, trong một lần đầu ngón tay ma sát qua đầu tính khí của thiếu niên, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ từ yết hầu.
"!"
Dường như không dám tin thanh âm kia do chính mình phát ra, Ngụy Vô Tiện dùng tay bịt miệng, sững sờ cúi đầu nhìn Lam Vong Cơ, thấy y dù lỗ tai đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu nhưng mặt thì vẫn trắng nõn một mảnh.
Ngụy Vô Tiện cắn môi dưới, trong lòng không nói ra được là không phục hay là như thế nào, mặt càng ngày càng nóng, khẽ cắn răng, cũng bắt đầu càng ra sức phục vụ thứ đồ to lớn trong tay. Tim đập vang thình thịch, thình thịch bên tai hắn giống như là muốn che giấu cái âm thanh đang phát ra kia, Ngụy Vô Tiện mở miệng nói chuyện: "Ai, Lam sư huynh, ngươi thật là lợi hại mà."
Lam Vong Cơ cúi đầu, nói: "Đừng nói."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không nói lời nào ngươi không cảm thấy nhàm chán hả, đều là đàn ông, chúng ta phải trao đổi cảm thụ một chút chứ." Vừa nói hắn vừa quẹt quẹt cọ cọ hai cái ở đầu dưới thứ kia của đối phương, cố ý hỏi: "Thế nào, làm thế này có thoải mái không?"
Chỗ đó là chỗ Lam Vong Cơ vừa mới sờ sờ hắn, giờ hắn trả lại nguyên dạng, Lam Vong Cơ quả nhiên phát ra một tiếng rên.
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ đắc ý, vừa tiếp tục chăm sóc chỗ kia vừa dùng một tay sờ sờ mặt Lam Vong Cơ, nói: "Lam sư huynh, mặt ngươi thật là đỏ nha."
Thật ra thì mặt Lam Vong Cơ căn bản không đỏ, mặt Ngụy Vô Tiện mới đỏ ấy. Nhưng Lam Vong Cơ không nhìn thấy được, vì bản thân bị đối phương thấy cũng đỏ mặt như đối phương được nên nhất thời cảm thấy càng túng quẫn.
Ngụy Vô Tiện vừa kích động vừa hưng phấn hơn, sờ mặt y xong, lại sờ sờ cổ y, ấn ấn cục xương nhô ra ở cần cổ thiếu niên, động tác càn rỡ. Lam Vong Cơ rốt cuộc bị hắn chọc giận, trách mắng: "Chớ lộn xộn!"
Ngụy Vô Tiện lúc này nào có sợ gì y, dương cằm: "Thế nào là lộn xộn nha?" lại hung hăng sờ sờ tuốt tuốt tính khí của đối phương một cái: "Thế này được tính sao?"
Lam Vong Cơ: "Ngươi!"
Lúc này Ngụy Vô Tiện thu tay về, đầu ngón tay dính một chút chất lỏng trong suốt, rũ mắt nhìn nhìn, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười he he.
Lam Vong Cơ: "..."
Y thẹn thùng cực điểm cũng quẫn bách đến cực điểm, bất chấp chuyện đang làm trong tay, nhìn hai cái móng vuốt của Ngụy Vô Tiện cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt y làm ác, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của thiếu niên, muốn tìm thứ gì đó buộc chúng nó lại với nhau. Nhìn tứ phía xung quanh một lần, sau đó tháo mạt ngạch trên đầu mình xuống, không nói lời nào trói tay hắn lại.
Ngụy Vô Tiện cũng chẳng phải ăn chay gì, thấy động tác này của Lam Vong Cơ, lập tức hiểu ý đồ của y, "Hé hé" một tiếng, không cam lòng yếu thế đánh trả: "Lam sư huynh, mạt ngạch không phải chỉ có ngươi có đâu!" tay tránh thoát, cũng lột mạt ngạch của bản thân xuống, vung lên muốn trói Lam Vong Cơ.
Thiếu niên đúng là thiếu niên mà, vừa đánh nhau cái là bất chấp những thứ khác, chuyện "giải quyết" thật tốt lúc trước bị hai người hoàn toàn quên mất, chỉ biết dùng cả tay lẫn chân đấu đá đòi trói nhau trên giường, một bộ dạng không trói đối phương lại thì thề không bỏ qua. Lam Vong Cơ vừa bắt được tay trái của Ngụy Vô Tiện, mạt ngạch mới quấn quanh được hai vòng thì tay phải của y liền bị Ngụy Vô Tiện bắt được, sau đó một sợ dây vải cũng bò tới tay y y như y bò lên tay hắn.
(ơ thế là chim nhỏ cứ thế tung tăng trong không khí hả :>)
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện cũng nói: "Ây! Lam Trạm!"
Hai người ngươi nhào lên ta, ta nhào lên ngươi, lăn qua lộn lại, cuối cùng chẳng ai trói được ai, mà mạt ngạch thì xoắn lấy nhau quấn cùng tóc nhau, bốn mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng dừng động tác lại.
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Nhìn được trong mắt đối phương là ảnh ngược của chính mình.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên giữ nguyên tư thế này ôm lấy Lam Vong Cơ, cổ nâng lên một chút, hôn lên môi đối phương.
63
"Ưm...ô..."
Lúc Ngụy Vô Tiện hôn cũng chẳng biết chính mình nghĩ thế nào nữa, đại khái thật sự là bị khuôn mặt đẹp đẽ kia của Lam Vong Cơ đầu độc, nhất thời xung động... Dù sao đối phương cũng ngẩn người cứng đờ ra rồi, cũng chẳng đẩy hắn ra, Ngụy Vô Tiện tiếp tục mà tiến tới thôi.
Lúc này, thân thể hai người thiếu niên quấn quít chung một chỗ, không còn lưu lại một khoảng cách giống như lần đầu "giải quyết" lẫn nhau, giờ, hai người vô cùng rõ ràng phản ứng thân thể của nhau. Hai thứ đồ dưới thân cứng rắn trực tiếp đụng phải nhau.
Không biết là ra tay trước, sờ lên cây đồ kia của đối phương, đợi Ngụy Vô Tiện tỉnh hồn lại, tay hắn đã sờ lên Lam tiểu Vong Cơ một lần nữa.
Hai cánh môi dính chặt nhau, không còn dư thừa khoảng cách để nói chuyện, Ngụy Vô Tiện thở dốc ra một tiếng, muốn gọi tên Lam Vong Cơ nhưng thình lình tay đối phương bỗng nhiên dùng sức, một chút bóp kia của đối phương nhanh vô cùng, tên của Lam Vong Cơ đã ra đến bên mép, cuối cùng lại trở thành một tiếng "Lam sư huynh" mềm nhũn.
Lam Vong Cơ: "..." tình khó kiềm chế, Lam Vong Cơ cắn môi dưới của Ngụy Vô Tiện một cái.
"Aaaa!" y dùng sức không lớn nhưng Ngụy Vô Tiện dường như bị sợ, tránh thoát y, oán giận nói: "Lam Trạm, ngươi làm gì mà như cắn người thế?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ bỗng mềm nhũn ra, suy đoán bản thân có lẽ đã gợi lên ký ức không tốt cho đối phương, một tay trấn an vỗ lưng hắn: "Xin lỗi."
Ngụy Vô Tiện lầm bầm hai tiếng, nhìn giống như là tha thứ cho y, thân thể cuộn tròn trong ngực y, hạ thân càng nâng lên trên tay y hơn. Lam Vong Cơ càng tăng nhanh tốc độ tay hơn, rốt cuộc thiếu niên bắn ra trong tay y.
Lam Vong Cơ nhìn thân thể thiếu niên phát ra tiếng rên rỉ ngâm nga, từ sâu trong cổ họng, thân thể căng thẳng, một trận co quắp nhỏ, y cũng tới cực hạn của bản thân.
Hai cỗ thân thể ôm nhau, dần mềm ra, Ngụy Vô Tiện thở hổn hển từng ngụm, đầu óc vừa chiên qua một đống lửa nóng cũng dần dần tỉnh táo lại. Hắn cảm giác tóc mình quẹt vào mắt, muốn đưa tay lên dời nó đi, chớp chớp mắt, không kịp đề phòng nhìn thấy dịch thể dính nóng trên tay.
Hắn sững người một lát, sau đó phản ứng được thứ trên tay rốt cuộc là thứ gì.
Chất lỏng kia chảy dọc theo ngón tay hắn xuống, hắn mở mắt nhìn.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn đột nhiên tránh thoát khỏi ngực Lam Vong Cơ, ngồi dậy, hai ba nhát kéo quần áo, xuống giường, cầm đai lưng vắt vẻo trên bình phong, chạy như trốn.
Sau lưng, Lam Vong Cơ chống tay nâng nửa người dậy, ngẩn người nhìn hắn: "..."
Ngụy Vô Tiện đóng cửa cái đoàng, không quay đầu lại, cắm đầu chạy xa thật là xa, một lúc lâu sau, bước chân mới dần chậm lại, từng bước từng bước, cuối cùng đứng yên.
Hắn ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, gió thổi lạnh khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn sờ đôi môi ướt nhẹp chọc người kia của mình, chậm rãi nhớ lại câu nói kia của Giang Trừng: "Nếu hôn, chỉ hôn người mình thích, chẳng lẽ là ngươi cưỡng bức người ta?"
Trong lòng mờ mịt, nghĩ: "Làm sao giờ, ta lại khinh bạc Lam sư huynh rồi."
===TBC===
Hạnh phúc biết bao khi tiểu Ngụy Anh ở Lam gia được tái xuất giang hồ ╭(●`∀'●)╯
Mong mỗi bạn đi qua hãy nhớ trả đủ phí để Ngụy Anh ở Lam gia được nhanh chóng được đẩy ngã Lam Trạm sư huynh nhá. Phí ở đây là gì? Chính là những lời cảm ơn của các bạn đến tác giả Linh Y Tích đó. ପ(''▽'`)ଓ♡⃛ Đồng thời, nếu các bạn có ý tưởng gì thì có thể bình luận góp ý, tốt nhất bằng tiếng Trung hoặc tiếng Nhật tiếng Anh nhé, Ngộ sẽ chụp lại rồi gửi cho Tích Tích. Nếu bạn nào có khả năng vẽ thì :3 hãy thể hiện hết mình nhé, một bức hình thể hiện ý tưởng của bạn chắc chắn sẽ có khả năng trở thành chi tiết trong phần sắp tới của series đồng nhân văn này đó. Mong nhận được hồi âm từ mấy bạn, chứ nếu cứ ít như dạo trước :v vậy đừng hỏi tại sao Ngộ cứ im ỉm suốt nhé ;v;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro