Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nếu Ngụy Anh lớn lên ở Lam gia ~ (01)

Chuyên mục đăng lại đã chạm tới Tiểu Ngụy Anh lớn lên ở Lam gia rồi đây bà con!!! :3 Vui quá trời là vui. :3 Và Ngộ phát hiện :3 mấy bồ hay comment bên này hình như đều là fan ruột của bé Ngụy Anh  và Tích Tích. Yêu các bồ nhiều (●'◡'●)ノ♥ Giờ thì, cùng xoắn quẩy lại nào!

Tác giả: Linh Y Tích

Edit: Jun - Vong Tiện Anh Trạm (ngộ)

Bản dịch ĐÃ CÓ sự đồng ý của tác giả (❁'◡'❁)

Bạn tác giả siêu dễ thương luôn (●'◡'●)ノ♥

Lời tác giả như sau:

Nếu năm ấy Ngụy Anh 9 tuổi là được Lam Vong Cơ nhặt về thì sao?

̶N̶̶h̶̶ì̶̶̶n̶ ̶x̶̶e̶̶m̶ ̶t̶̶r̶̶ẻ̶ ̶n̶̶g̶̶o̶̶a̶̶n̶ ̶b̶̶ị̶ ̶t̶̶r̶̶ẻ̶ ̶h̶̶ư̶ ̶t̶̶ừ̶̶n̶̶g̶ ̶b̶̶ư̶̶ớ̶̶c̶ ̶b̶̶i̶̶ế̶̶n̶ ̶h̶̶ư̶ ̶n̶̶h̶̶ư̶ ̶t̶̶h̶̶ế̶ ̶n̶̶à̶̶o̶ ̶n̶̶h̶̶é̶

:v thực ra là lộ nguyên hình thôi ~

Lam Khải Nhân: Cũng tại năm đó đã nhìn lầm người.

~~~ Phiên ngoại 'Trèo tường' thay văn án ~~~

Ngụy Vô Tiện xách hai vò rượu một chân vừa bước lên tường, gót chân còn chưa đứng vững đã cúi đầu dò xét tình hình... đúng như dự đoán, một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới góc tường, một tay cầm Tị Trần lạnh lùng nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện nhìn về phía y huýt sáo:

- "Ai dô, Lam Trạm, thật khéo nha."

Lam Vong Cơ mặt không đổi nói:

- "Ngụy Anh, tháng này là lần thứ ba rồi."

Ngụy Vô Tiện hồn nhiên:

- "Thật sao, ta sai rồi. Nhưng lần này ta ra ngoài không phải là vì ta đâu, là vì bạn mới kết giao đó, cho nên coi như là nhìn mặt mũi của người khác mà tha cho ta một mạng đi."

Lam Vong Cơ càng lạnh lùng hơn, nói:

- "Người khác?"

Ngụy Vô Tiện đem vò rượu trong tay ném ra hai vò:

- "Thiếu tông chủ của Vân Mộng Giang thị Giang Vãn Ngâm, còn có Nhị công tử của Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Hoài Tang, đều là công tử trong tứ đại thế gia. Họ và ta nói chuyện vô cùng hợp, rượu này mua là để giúp vui thôi."

Lam Vong Cơ đứng ở chân tường cắn răng nói:

- "Ngươi căn bản không có tí hối cải nào!"

Ngụy Vô Tiện nhíu mày không chút sợ hãi:

- "Ngươi nếu biết thì đừng để ý đi, hai ta đã quen biết bao năm rồi. Hay là..." - vừa nói vừa giơ tay làm mặt quỷ với Lam Vong Cơ. "Lần này muốn phạt ta thế nào đây Lam sư huynh? Để ta đoán nha, nhất định lại chép sách, đúng không?"

Lam Vong Cơ không nhịn nổi nữa, tức giận nói:

- "Ngụy Anh! Đem đồ lưu lại!"

- "Vậy tự ngươi đến mà cầm!"

Lời Ngụy Vô Tiện còn chưa dứt, Lam Vong Cơ đã nhảy lên đầu tường, nhào lên, giơ tay muốn cướp lấy vò rượu của hắn. Nào ngờ Ngụy Vô Tiện sớm đã có chuẩn bị, lách người với tốc độ cực nhanh khiến y không những không bắt được mà còn suýt vì quá đà mà trượt chân. Đợi cả người ổn định lại thì đầu sỏ đã đi xa, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười:

- Khửa khửa khửa, sư huynh trọng trách thật nặng nề nha ~"

- "..."

~~~ TBC ~~~

TBC ngay dưới :v Phần up lại này, Ngộ sẽ up đúng theo trình tự của Tích Tích đăng nhé :D Lúc trước Ngộ up, ban đầu có hơi không giống, nhưng về sau thì y xì nhé :> Giờ thì cùng quắn thôi!

1.

Lần đầu tiên Lam Trạm đi xa là năm chín tuổi, đi cùng huynh trưởng Lam Hoán, đến Di Lăng.

Trong lúc hai người đi ngang qua một con đường nhỏ, trùng hợp nhìn thấy bên đường có một đứa nhỏ quần áo tả tơi, nhìn hình dáng thì tầm tám, chín tuổi, đang khom người nhặt vỏ trái cây người khác bỏ lại để ăn. Mùa đông ở Di Lăng lạnh hơn so với Cô Tô rất nhiều, vậy mà đứa nhỏ ấy chỉ mặc quần áo mỏng manh, hai đầu gối để lô ra ngoài gió rét buốt.

Đúng lúc trong tay Lam Trạm đang cầm hai túi giấy dầu đựng bánh nướng nóng hổi vốn định giữ lại cho bữa tối, y liền dừng chân, đưa hai túi bánh cho hắn.

Đứa nhỏ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ bừng, hai gò má dính nước bẩn nhem nhuốc, đưa tay nhận túi bánh của y, nhếch môi cười với y.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Lam Trạm đều bắt gặp đứa nhỏ đó ở cùng một chỗ. Mặt đã được lau sạch hơn một chút, để lộ ra một khuôn mặt rạng rỡ ưa nhìn, nhưng lại càng để lộ rõ hơn những vết thương do bị đông lạnh tạo thành, nhìn thấy mà giật mình. Đứa nhỏ kia nhớ người đã cho hắn đồ ăn này, mỗi lần ngẩng đầu mà thấy y đều sẽ nhanh trí cười thật ngoan ngoãn. Quả nhiên Lam Trạm liền đi tới, đưa hắn túi đồ, có khi là bánh bao nóng, có khi là cháo nóng. Y đã ở Di Lăng bảy, tám ngày, cũng đã gặp đứa nhỏ này bảy tám lần. Hôm đó là ngày cuối cùng ở Di Lăng, y cũng đem túi đồ tới nơi đó nhưng không thấy đứa nhỏ đâu.

Trong lòng Lam Trạm  có chút thất vọng mà chính y cũng không nói rõ được, y lặng lẽ nắm túi giấy dầu trong tay nhìn nơi đó thật lâu, rồi cầm túi giấy trong tay trở về quán trọ. Nhưng về đến nơi, đã thấy huynh trưởng đứng dưới màn trướng đỏ của quán trọ chờ y, đứng bên cạnh là đứa nhỏ không kém y là bao nhiêu kia.

Đứa nhỏ đó cúi đầu, đứng bên cạnh Lam Hoán hết sức luống cuống, áo mỏng tả tơi lúc trước đã thay đổi, đang mặc một bộ đồ dày, bàn tay đỏ bừng đang không ngừng bấm véo nhau. Lam Hoán đang cùng hắn nói mấy câu, quay đầu đã thấy Lam Trạm đi tới, hướng y vẫy tay:

- "A Trạm, tới chào hỏi nào."

Đứa nhỏ kia rõ ràng co rúm lại một chút, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Lam Trạm, lại lập tức lộ ra nụ cười quen thuộc kia, nắng chiếu vào gương mặt nhỏ trắng nõn đã được rửa sạch kia khiến người ta yêu thích không thôi.

2.

Lam Trạm đã từng hỏi huynh trưởng tại sao phải đưa đứa nhỏ đó về nhà, những kẻ vô gia không nơi về nhiều như vậy, Vân Thâm Bất Tri Xử không phải nơi làm việc thiện kiểu đó.

Lam Hoán cười nói:

- "Hắn thiên tư không tệ, là một nhân tài hiếm thấy, nếu cứ vậy mà bị mai một đi thì thật đáng tiếc. Nếu đã bị ngươi phất hiện, vậy coi như là duyên phận đi."

Lam Hoán không lớn hơn y mấy tuổi, vậy mà cười lên đã lộ ra sự bao dung hơn người biết bao nhiêu, đáp:

- "Thúc phụ đã gặp hắn, đáp ứng để hắn ở lại."

Lam Trạm gật đầu, không nói gì nữa. Lam Hoán đặt ly trà xuống, nhìn y lần nữa, thản nhiên nói:

- "Huống hồ, ta thấy A Trạm, đệ rất thích hắn đấy thôi. Cũng hiếm thấy thật đấy."

- "..."

Lam Trạm theo bản năng muốn phản bác nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được, đến lúc hồi phục tinh thần, Lam Hoán đã vỗ một bên vai y rồi bước đi.

Đứa nhỏ nhặt về được sắp xếp chỗ ở cùng các môn sinh khác họ. Khi Lam Khải Nhân hỏi hắn tên gì, hắn ngoẹo đầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng miễn cưỡng phun ra được một chữ "Anh." Vì thế Lam Khải nhân liền nói:

- "Vậy, gọi Lam Anh đi."

Đứa nhỏ này đem hai chữ "Lam Anh" nhai đi nhai lại trong miệng nửa ngày, cau mày giống như có mấy phần bất mãn, nhưng lại không dám nói ra. Đến lúc đi ra khỏi Lan thất, hắn đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói:

- "Ngụy Anh! Ta gọi là Ngụy Anh!"

Lam Khải Nhân tay đang viết chữ ngừng lại, nhìn hắn một lát, rồi đem chữ Lam vừa mới ghi lại sửa thành chữ Ngụy.

Ngụy Anh đang ôm sách được phân cho đứng ở cạnh cửa, không hề có gió nhưng lại run lập cập, trực giác nói cho hắn biết, cái vị tiên sinh Lam Khải Nhân này giống như có chút ý kiến với hắn.

3

Lam Khải Nhân để Ngụy Anh đi theo một nhóm trẻ nhỏ cùng lứa cùng nhau nghe học. Bởi vì là lần đầu tiên đi học, sợ bị muộn, lại còn rất hưng phấn, suốt một đêm, Ngụy Anh không ngủ, trời còn chưa sáng đã chạy tới cửa Lan thất chờ. Đến khi trời sáng hẳn, không chống cự nổi cơn buồn ngủ, liền híp mắt gật gù.

Lam Trạm luôn là người đầu tiên tới lớp, y cũng không ngờ được là hôm nay còn có người tới sớm hơn cả y. Nhìn kỹ lại thì chính là đứa nhỏ hôm trước mới nhặt về, đã thế hắn còn đang gục đầu ngủ bên cửa.

Lam Trạm nhìn hắn, do dự một hồi, đem tập tài liệu trong tay để xuống, nhẹ nhàng lay hắn:

- "Ngụy Anh, tỉnh lại đi."

Ngụy Anh đang mơ mơ màng màng, chợt nghe có người gọi tên hắn, giật mình tỉnh lại, nhảy cẫng lên, mém thì đụng vào người Lam Trạm.

- "A, a? Giờ là lúc nào rồi? Ta tới trễ rồi sao?"

Lam Trạm kéo hắn cách ra một chút, đứng thẳng người lại rồi nói:

- "Còn chưa bắt đầu giờ học."

Nghe thế, Ngụy Anh mới thở phào nhẹ nhõm. Bỗng ý thức được người đang nói chuyện với mình là ai, vội xoay người lại, miệng cong lên cười:

- "Lam công tử, chào buổi sáng."

Con ngươi đảo một hồi, rồi sửa lại lời nói:

- "Lam sư huynh!"

Lam Trạm cũng không để ý cách gọi của hắn, chỉ cho hắn một chỗ ngồi trong phòng. Ngụy Anh đem sách vở bày biện thật chỉnh tề ở trên bàn xong đã thấy Lam Trạm ngồi ở bàn trước mặt hắn, đang sắp tài liệu, trong lòng cảm động thành một đống rối tinh rối bời, không hề để ý rằng người ngồi trước hắn chả nhìn thấy, dù hắn đã chảy cả nước mắt vì cảm động rồi.

Sau đó không lâu, cả Lan thất người đã tới đủ, vậy mà hai chỗ ngồi bên người Lam Trạm vẫn trống.

4.

Đêm xuống, thời điểm Lam Trạm xách đèn lồng đi ngang qua Tàng thư các, thấy cửa có chút ánh sáng, giống như có người ngồi ở ngưỡng cửa. Thân thể nho nhỏ bọc trong bạch sam có chút rộng, bị gió đêm thổi run lập cập.

Lam Trạm liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên là Ngụy Anh. Hắn đang cầm đọc một quyển sách, bên cạnh là ngọn đèn cũ đang lay lắt và mấy quyển sách đang mở. Ngụy Anh nghe tiếng bước chân, có chút kinh hoảng mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là Lam Trạm mới an tâm nở nụ cười rồi nâng tay vẫy chào hắn.

Lam Trạm nhìn qua, thấy vết thương do đông lạnh của hắn bị vỡ ra, giống như còn đang chảy máu. Hắn xách đèn lồng đi tới nói:

- "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm tùy ý đi lại vào ban đêm."

Ngụy Anh ngượng ngùng gãi đầu:

- "Xin lỗi, Lam sư huynh, gia quy nhiều quá, ta chưa xem hết..." Nói xong, hắn liền ôm đống sách đứng lên, cầm theo cả ngọn đèn trên đất: "Ta lập tức về phòng."

- "Đợi một lát."

Ngụy Anh ôm chồng sách dừng lại.

- "Ngươi ở đây đợi ta một lát."

- "?"

Lam Trạm nói xong liền rời đi, để lại Ngụy Anh ngơ ngẩn đứng đó. Hắn đem sách và đồ trong tay để lại trên giá, sau đó cũng chẳng biết làm gì khác, đành đi đi lại lại đợi y trở về. Lam Trạm cũng không để hắn đợi lâu, y trở về. Y đem đèn để trên bàn, móc trong ngực ra một lọ cao thuốc nho nhỏ, mùi thuốc đắng ngắt lan ra khắp phòng.

Ngụy Anh lùi ra sau, theo bản năng muốn đưa tay bịt mũi, nhưng động tác đến nửa chừng thì gắng sức nhịn xuống. Lam Trạm nói:

- "Vết thương nứt. Dược cao."

Ngụy Anh gật đầu một cái, đưa tay quệt qua miệng lọ dược cao một cái rồi tùy tiện qua loa lau trên miệng vết thương, rồi nói:

- "Cảm ơn Lam sư huynh. Thực ra, hôm trước Lam Hoán sư huynh đã đưa cho ta một lọ rồi.

Lam Trạm cau mày nhìn động tác tùy tiện xoa thuốc của hắn liền biết lí do tại sao đã sớm đưa thuốc cho hắn mà vết thương vẫn chậm chạp không lành.

- "Đồ này thật là siêu tốt đó nha! Ta có đồ thật tốt nha!", Ngụy Vô Tiện rất cường điệu nói, nói xong tay còn đưa lọ thuốc lên quơ qua quơ lại, trên ngón tay có hai vết thương mà chính hắn cũng không để ý, máu trên miệng vết thương đã khô khốc.

Lam Trạm bắt lấy cái tay kia làm Ngụy Anh kinh hãi:

- "Lam... Lam sư huynh?"

Lam Trạm không đáp, đem tay hắn kéo đến trước mặt, cầm lọ thuốc cao lên. Ngụy Anh vèo một cái rụt tay trở về, lại thấy Lam Trạm đã đem tay nhúng vào dược cao rồi đưa về phía hắn. Ngụy Anh xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đưa tay ra. Tay mang vết thương do bị đông lạnh khẽ run. Lam Trạm buông lọ thuốc xuống, cẩn thận đem cái tay kia đặt lên tay mình, tỉ mẩn nhẹ nhàng bôi thuốc khắp các chỗ bị thương.

Ngụy Anh nhìn chằm chằm tay mình một hồi lâu, lại đưa mắt nhìn Lam Trạm, cuối cùng đóng đinh ánh mắt trên mặt đất, nhỏ giọng nói:

- "Thật xin lỗi ..."

=== TBC ===

:3 Lâu rồi mới lại gặp lại Tiểu Ngụy Anh ở Lam gia :3 mấy bồ thấy vui không :3
Xin thông báo thêm một tin vui nữa đó là :3 hôm qua Ngộ đã "gạ gẫm" được Tích Tích viết tiếp phần 12 rồi đó :3 á há há há há, vui quá trời, từ giờ mà đăng dần thì chắc đến lúc em ấy viết xong phần 12 thì Ngộ cũng đăng xong 10 phần cũ đã đăng lên rồi, và đăng phần 11 đã ngâm giấm bấy lâu chưa đăng cho ai xem, à đã có một bạn đọc rồi hen :v Nên là cố gắng nào!

Vẫn chuyên mục quen thuộc, mấy bồ cho Ngộ xin đôi lời cảm nhận gửi đến Tích Tích nhé. Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài luôn được khuyến khích :> Không thì tiếng Việt vẫn okie. Mấy bạn hãy phát huy tinh thần ngoại ngữ cao độ để comment đi nào! Hôm qua "gạ gẫm" được em ấy viết tiếp cũng là nhờ những lời cảm ơn của mấy bồ đó :3 
À, góc nhờ vả, nếu được, xin nhờ các bạn hãy viết cảm nhận cụ thể về truyện cho em ấy nhé :> để em ấy hiểu rõ hơn nhân vật hoặc cách viết/cách diễn đạt của mình như thế nào, ra sao, khiến mọi người cảm nhận theo góc độ nào, hoặc đoạn nào bạn ấn tượng nhất, hay ý kiến đề xuất viết truyện với ý tưởng hoặc nội dung như thế nào... . Những lời cảm ơn đúng là rất cần thiết, nhưng những lời nhận xét toàn diện thì vẫn là tốt hơn đúng không :D Hôm qua nhắn tin với em ấy thấy em ấy rất vui với những lời nhận xét chi tiết và cụ thể. Và em ấy đang lên ý tưởng cho một phần truyện bad boy muộn tao Lam Uông Kỷ với một phần truyện ngược thì phải. :> Lảm nhảm nhiều rồi, phiền các bạn quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro