Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vong Tiện - Ngươi muốn lông của ta. (09)

Đồng nhân văn: <Ngươi muốn lông của ta>

Tác giả: 现代汉语字典彩色插图本

Dịch: Ngộ :> Vong Tiện Anh Trạm

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả. Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest. Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2020 rồi ~

CP: Hàm Quang tiên quân x Di Lăng lão thỏ

Mừng Valentine trắng 14/03 :3

Phần 08 đang dừng ở đoạn: Tiện Tiện quyết dùng lông thỏ làm đồ tặng Hàm Quang tiên quân

 Giờ cùng đọc phần tiếp nào ~

~~~ Start reading ~~~

Lúc Ngụy Vô Tiện trở về, tú nương đã làm xong ba cái mạt ngạch, chỉ chờ hắn tới lấy.

"Nếu theo Ngụy công tử yêu cầu, túi lông thỏ này làm bốn cái mạt ngạch thì không đủ, làm ba cái thì lại hơi thừa..."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy còn cứu được, vội vàng hỏi: "Vậy còn dư lại bao nhiêu lông thỏ?"

Tú nương nói nốt lời chưa nói xong: "Cho nên ta làm mạt ngạch này dày một chút." Tú nương rũ mạt ngạch trong tay ra: "Vô cùng dày, giữ ấm vô cùng! Lông thỏ đều được dùng hết, không lãng phí một cọng nào!"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Tú nương không biết chuyện tiếp tục bổ một đao: "Nói đến, phẩm vị của công thử thật là khác biệt, thường ngày ta nhận sinh ý đều là làm áo choàng lông thỏ, chăn lông thỏ, mạt ngạch lông thỏ thế này là lần đầu tiên ta làm đó."

Trong lòng Ngụy Vô Tiện than thở luôn miệng, lại nói cảm tạ với tú nương nhiệt tình, cất ba cái mạt ngạch lông thỏ đi, rời Loạn Táng Cương.

Đến chân dốc Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện tìm một thân cây nghiêng, phi thân ngồi lên nhánh cây, một tay vắt lên chân một tay cầm mạt ngạch, tự mình diễn thử: "Hàm Quang tiên quân, đây là ta tặng cho ngươi... ừm... dây buộc bằng lông thỏ?"

"Không được không được, chi bằng nói là đai lưng lông thỏ? Nhưng mà quá nhỏ. Hay là... dây cột tóc bằng lông thỏ?"

Ngụy Vô Tiện tưởng tượng Hàm Quang tiên quân tiên khí tung bay buộc tóc bằng dây cột tóc lông thỏ nhung, yên lặng dùng tay đỡ trán.

"Hay là nói thật đi, khụ khụ, Hàm Quang tiên quân đây là mạt ngạch ta lông thỏ ta tặng ngươi, nhưng mà..."

Nhưng mà cái gì còn chưa nói hết, dưới tang cây đã có người nói tiếp: "Đẹp mắt."

Ngụy Vô Tiện thấy rõ người tới, nhảy xuống cây, được Hàm Quang tiên quân tiến lên đón vững vàng ôm vào ngực.

Ngụy Vô Tiện cong mắt cười, đánh giá người trước mặt, hỏi: "Hàm Quang tiên quân, chuyện hôm qua sau khi uống say, ngươi còn nhớ không?"

Rái tai bị một vệt đỏ ửng bám lên, tiên quân chậm rãi nói: "... Nhìn được chữ lớn, nhớ cơ bản."

"Nhưng mà có một lời, hôm qua nói chưa xong, hôm nay muốn nói bổ sung cho ngươi." Ngụy Vô Tiện chôn đầu vào vai tiên quân, nói: "Lam Trạm, xin lỗi."

Theo thói quen giơ tay lên vuốt vuốt lông cho người trong ngực, Lam Vong Cơ thấp giọng: "Giữa ta với ngươi, không cần phải nói những điều này."

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được thủ pháp và lực độ trên tay càng ngày càng giống xoa thỏ, trong lòng buồn cười, vẫn hào phóng thả tai thỏ ra, quả nhiên tiếp đó trong chớp mắt, tay tiên quân lập tức rời lên tai thỏ, xoa xoa nắn nắn.

Hàm Quang tiên quân không chút do dự: "Cũng thích."

Bên này tình nồng ý mật, Ngụy Vô Tiện còn chuẩn bị hôn hôn Hàm Quang tiên quân dưới tàng cây, lại nghe trên đỉnh sườn núi truyền tới một tiếng gấu gào như tiếng sấm.

Ngay sau đó là tiếng Ôn Tình mắng: "Ôn Ninh! Nói tiếng người!"

Ôn Ninh tủi thân thút thít: "Nhưng mà tỷ tỷ, đệ thấy Ngụy công tử, còn có một vị công tử áo trắng nữa, đệ đang hoan nghênh bọn họ mà."

Ôn Tình: "... mau trở lại!"

Ôn Ninh: "Nhưng mà tỷ tỷ..."

Ôn Tình: "Còn quấy rối nữa, mấy lọ mật hoa của đệ cũng sẽ bị Ngụy Vô Tiện móc sạch đem đi chưng cất rượu đó!"

Ôn Ninh nghe được lời này, chạy như bay, trong chớp mắt chạy không thấy bóng, Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười, cũng chẳng còn không khí hôn tiếp nữa, ý thức trở về, từ từ có chút không thoải mái.

Ngụy Vô Tiện xoay đi vặn lại trong ngực tiên quân, khí tức Lam Vong Cơ trầm xuống, khàn giọng hỏi hắn: "Ngụy Anh, sao thế?"

"Không có gì, là cái đuôi thỏ của ta, chen trong quần áo quá không thoải mái." Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, chỉa chỉa đôi tai thỏ hỏi Hàm Quang tiên quân: "Ngươi còn xoa xoa tai nữa không. Không xoa thì ta thu hồi lại nhá."

Lam Vong Cơ còn chưa đáp, Ngụy Vô Tiện đã lại lên tiếng, ánh mắt nghi ngờ: "Lam Nhị caca, ngươi đang nghĩ gì đó? Sao tai lại đỏ như thế chứ?"

"Không có."

"Nhưng mà..."

Lam Vong Cơ ném ra một câu cắt ngang để cứu nguy: "Ngụy Anh, ngươi có bằng lòng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng ta, kết làm đạo lữ?"

Ngụy Vô Tiện bị những lời này đánh choáng váng đầu. Trong đầu toàn là: "Ta kết làm đạo lữ với Lam Trạm!" bay vòng vòng.

Cứ thế cho đến lúc biến trở lại thành một con thỏ đen nhỏ, được Hàm Quang tiên quân ôm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, rồi tiếp tục bị tiên quân nhét lại vào trong chăn, nói muốn thương nghị cùng thúc phụ một lát rồi sẽ về, toàn bộ những điều này hắn không nhớ rõ, chỉ biết là đã từng xảy ra, nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng nhất là: "Hàm Quang tiên quân và Di Lăng lão thỏ muốn kết làm đạo lữ!"

Tin tức này trước tiên làm kinh hãi toàn tộc Lam thị, được Lam Khải Nhân thổi râu phừng phừng bỏ lại một câu cần chọn ngày lành tháng tốt rồi phất tay áo rời đi. Sau đó, bái thiếp của Lam thị tiên môn mời khách dự lễ truyền khắp tam giới.

Tam giới kinh hoảng, nói là một đạo sấm sét làm long trời lở đánh xuống làm núi lở đất mòn cũng không quá đáng chút nào.

Có người nghĩ: "Lần kết hợp này của Hàm Quang tiên quân và Di Lăng lão thỏ sẽ làm địa vị của Lam thị tiên môn không thể lay động được."

Có người tò mò: "Hàm Quang tiên quân và Di Lăng lão thỏ, một người là tiên nhân tuấn nhã cực kỳ, một kẻ là thỏ yêu mặt xanh nanh vàng, sao lại sinh ra tia lửa của tình yêu được chứ?"

Cứ thế từ đây về sau mấy ngàn năm, đủ loại hí khúc thoại bản lấy Hàm Quang tiên quân và Di Lăng lão thỏ làm nhân vật chính cứ thế phát triển không suy.

Trong những câu chuyện này, Hàm Quang tiên quân vẫn là tiên nhân tuấn nhã đoan chính, còn hình tượng của Di Lăng lão thỏ, có thể nói là quái lạ vô cùng hoặc là ma đầu mặt lạnh, hoặc là thỏ yêu nhỏ thân thế thê thảm, thậm chí còn có người mô tả hắn thành cô nương yêu mị. Tất cả những bản xuất sắc đều bị con thỏ đen nhỏ nào đó tìm về làm sách đọc trước khi ngủ. Ờ mà chuyện này nói sau.

Mà vào giờ phút này, con thỏ đen nhỏ còn đang nằm trong chăn chờ Hàm Quang tiên quân của hắn.

Thời điểm sắp ngủ rồi lại cảm nhận được có người hôn hôn tai thỏ của hắn.

Thỏ đen nhỏ lập tức mở mắt ra, hai móng thỏ ôm ngón tay của tiên quân, cao hứng kêu lên: "Lam Trạm!"

Hàm Quang tiên quân ngồi bên giường, ôm cục lông nhung lên, hỏi: "Vẫn còn mệt?" vừa nói vừa cởi đấu bồng của cục lông nhung ra, muốn để hắn nghỉ ngơi sớm chút.

Cục lông nhung không phối hợp nửa điểm, móng thỏ lập tức nhấc lên đè ngón tay tiên quân lại, trong nháy mắt hóa ra hình người.

Thanh niên tuấn tú quỳ xuống bên hông tiên quân, bàn tay mò dọc theo eo tiên quân đi tới ngực, dò đến trái tim đập càng ngày càng nhanh của y.

"Hàm Quang tiên quân, ta phát hiện, ngươi hình như cực kỳ thích nhìn ta mặc bộ đấu bồng này, đẹp mắt không?"

Làn da trắng mịn của thanh niên như ẩn như hiện dưới đấu bồng màu đen, càng hút mắt người, sao lại khó coi được?

Tay lại đi lên nữa, dò lên cổ áo của tiên quân, một cái tay khác nhẹ nhàng cởi đấu bồng ra, lại hỏi: "Hay là không mặc thì càng đẹp mắt hơn?"

Lam Vong Cơ giơ tay lên giữ lấy gáy hắn, xoay người đè Ngụy Vô Tiện dưới thân, ngực phập phồng kịch liệt, khàn giọng: "Đều đẹp mắt."

Một cái tay khác sờ tới, lần nữa cột lại đấu bồng mà Ngụy Vô Tiện vừa cởi ra.

Ngụy Vô Tiện đưa tay đẩy ra: "Làm bẩn rồi thì phải làm sao?"

Lam Vong Cơ một tay giữ hai cổ tay hắn, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại cực kỳ của hắn, trong lúc răng môi quấn quít, nói: "Còn có cái mới."

Ngụy Vô Tiện không nỡ, dùng dằng muốn cởi đấu bồng ra, dán lên người Lam Vong Cơ, cọ cọ.

Nửa ngày cũng không thoát được khỏi tay y, lại nghe thấy Lam Vong Cơ lớn tiếng nói: "Ngụy Anh, đừng động."

Ngụy Vô Tiện vòng vòng mắt, lòng nói: "Ta mà biến thành thỏ nhỏ là thoát ra ngay được nha!"

Lam Vong Cơ nhìn một cái là đoán ra được hắn đang nghĩ gì, nắm cằm hắn, hung hăng chặn môi hắn.

Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức gần như thở không nổi, muốn xin tha nhưng chỉ có thể phát ra tiếng nấc nghẹn ngào, trong lúc choáng váng mơ hồ, hắn cảm giác có cái gì đó nhung nhung buộc hai tay hắn lại với nhau.

"Lam Trạm, ngươi... ô... sao ngươi có thể trói ta bằng... ô... ta đưa cho ngươi... lông lông..."

Tay Lam Vong Cơ mang theo nhiệt độ nóng bỏng thò vào trong đấu bồng, một bàn tay bóp bóp mông, một tay khác dò vào giữa khe hở hai mông.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được ngón tay đang làm loạn trong cơ thể hắn, cả người căng cứng không dám lộn xộn.

Giống như trấn an, Lam Vong Cơ lặp đi lặp lại những dấu răng viền đỏ ở môi ở cổ Ngụy Vô Tiện, cuối cùng, y chống nửa người trên lên, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm người dưới thân y, bị y bắt nạt đến khóe mắt đỏ bừng, thấp giọng: "Ngươi tặng, ta sẽ dùng."

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ cởi quần áo tiên khí lung bay xuống, lộ ra thân thể đàn ông vô cùng có lực. Tầm mắt hắn dọc theo lồng ngực trần của Lam Vong Cơ dọc xuống, liếc xuống chỗ nào đó, đột nhiên có chút sợ... cái này, cái này cái này....

Có nên biến lại thành con thỏ nhỏ không ta? Trong lòng Ngụy Vô Tiện nghĩ. Nhưng nghĩ lại lại thấy giờ mà biến thành thỏ nhỏ thì thật quá có lỗi với Lam Trạm.

Lam Vong Cơ chẳng cho Ngụy Vô Tiện bao nhiêu thời gian, trong lúc hắn thất thần, cúi đầu cắn cục xương ở cổ họng Ngụy Vô Tiện một ngụm rồi trầm người xuống, đâm vào bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện.

"!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Ngụy Vô Tiện sắp ngất đi rồi, nước mắt không kiềm được tuôn ra, tay vừa ôm cổ tiên quân vừa không ngừng nhỏ giọng hút khí: "Đau, Lam Trạm, ta đau..."

Lam Vong Cơ hôn nhẹ lên mắt hắn, lại nghe hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta sắp biến thành thỏ..."

Lam Vong Cơ vừa bực mình vừa buồn cười, ôm hắn, không động đậy chút nào nữa, giơ tay lên xoa xoa tóc hắn, vỗ về, nhưng bất ngờ lại sờ đến một thứ lông lông nhung nhung.

Nhìn lại, là một cái tai thỏ rũ xuống.

Ngụy Vô Tiện bị xoa liên hồi mới phát hiện ra, khoảnh khắc bị thứ to lớn kia làm đau, hắn thế mà lại đau đến mức lộ ra tai thỏ và đuôi thỏ. Ngụy Vô Tiện ngượng đến mức gần như cả người hồng phấn, hắn nghĩ: "Đường đường là Di Lăng lão thỏ, thế mà lại bị người đâm ra đuôi với tai như thế!"

Ngụy Vô Tiện mất hứng kêu lên: "Ta không làm nữa! Ta phải biến thành thỏ! Không làm!"

Kháng nghị không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy thứ đồ trong cơ thể mình lại lớn thêm một vòng.

Lam Vong Cơ không thỏa mãn tư thế này vì nhìn không hết đuôi thỏ, vì vậy y lật người bên dưới thành tư thế quỳ rạp, vừa nhẹ nhàng bóp đuôi thỏ vừa mạnh mẽ đâm thẳng.

Cảm nhận được thân thể dần mềm nhũn của Ngụy Vô Tiện, tiếng rên ngâm nga cũng theo đó mà ngọt dính, Lam Vong Cơ nhìn chăm chú vào mạt ngạch lông thỏ trên tay Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: "Còn có hai cái..."

Giờ phút này, Ngụy Vô Tiện cảm thấy thú vị, không đến mức đau như lúc mới bắt đầu, không còn choáng váng đầu óc nữa, nên rốt cuộc có khí lực thu hồi cái đuôi và tai lại.

Lam Vong Cơ im lặng không lên tiếng, nhưng động tác dưới người thì ngày một hung ác, lần sau so với lần trước thì càng thêm dùng sức, cho đến khi tiếng rên rỉ ngọt dính kia biến thành tiếng khóc lóc xin tha, y mới cắn tai Ngụy Vô Tiện hỏi: "Cái đuôi đâu?"

... :> ...

Lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, theo thói quen hắn giơ tay lên che ánh mặt trời chói mắt, nhưng mới giơ nhe lên khỏi giường, toàn thân từ cao đến thấp đều đau nhức, ký ức ngày hôm qua cũng ùa hết về.

Ngụy Vô Tiện xoa xoa eo, bắt đầu nghĩ lại từng li từng tí những gì tối qua Lam Vong Cơ đã đắc ội hắn.

Ví dụ như không để hắn có cơ hội biến thành thỏ nhỏ chạy đi, bất luận Ngụy Vô Tiện cầu xin kiểu gì cũng không chịu đi ra khỏi cơ thể hắn.

Ví dụ như nhất định muốn hắn phải lộ ra tai thỏ và đuôi thỏ, không đáp ứng thì sẽ trầm mặt nhẫn tâm bắt nạt hắn.

Còn cả ví dụ như dùng mạt ngạch lông thỏ của hắn để dùng ở chỗ kia chỗ đó!

Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy thật sự là ném hết mặt mũi thỏ, đường đường là Di Lăng lão thỏ thế mà lại để cho Hàm Quang tiên quân táy máy thê thảm đến mức đó!

Vì vậy, lúc Hàm Quang tiên quân mang đồ ăn đi vào bên trong tẩm điện thì người đang ngủ say đã biến thành con thỏ nhỏ thanh tỉnh.

Nói chính xác chút thì phải là con thỏ nhỏ thở phì phò híp mắt vô cùng không dễ dỗ.

"Ngụy Anh, dùng đồ ăn sáng trước đã."

Thỏ đen nghiêng đầu qua, không nhìn y.

Hàm Quang tiên quân ngồi xuống bên giường, thỏ đen bèn đưa lưng về phía y, lăn một vòng vào tỏng.

Hàm Quang tiên quân lại dịch vô trong nữa, cục lồng nhưng lại lăn vào trong nữa.

Cứ lòng vòng năm sáu lần như thế, mắt thấy cục lông nhung sắp lăn đụng vào tường rồi, Hàm Quang tiên quân rốt cuộc không kiềm chế nổi ý cười nơi đáy mắt, sợ con thỏ nhỏ của y bị đụng, đưa tay ra muốn ôm cục lông nhung vào trong ngực.

Nhưng mà không biết có phải là trùng hợp quá hay không, tiên quân vừa đưa tay ra chộp một cái, cục lông nhung cũng đồng thời lăn một vòng, đột nhiên cục lông cảm thấy lưng đau xót. Quay đầu nhìn: Trên tay Lam Vong Cơ còn nắm đống lông mới níu xuống từ trên lưng hắn!

"..."

"..."

"..."

"..."

Lúng túng cũ, ngượng ngùng mới cùng tề tụ, cục lông nhung vùi mặt thỏ vào trong chăn, tố cáo tiên quân: "Ngươi muốn lông lông của ta!"

=== Hoàn chính truyện ===

Ảnh trên đầu là của Đại thần thỏ 奇迹总裁李雏雏. Hình đăng đã được sự đồng ý của tác giả.

==========

Mấy bạn thấy thế nào? :3 Lâu lắm rồi mới được gặp lão thỏ nhỉ? Phần 9 rồi, phần nào Ngộ dịch xong cũng uốn éo vì cute ứ chịu được. Trong lúc dịch, Ngộ không thể ngừng dùng giọng điệu chimte để diễn đạt được. Hự hự hự. Chắc sẽ có vài phần phiên ngoại đó, phiên ngoại "Tắm" hôm bữa đã đăng rồi hehe

Bất kể là thấy thế nào thì đã đi qua đây thì cho xin một câu cảm ơn, một lời nhận xét để gửi đến bạn tác giả nào ~ Tiếng Anh, tiếng Trung thì càng tốt, không thì tiếng Việt, tiếng gì cũng được nhé! Chúng ta cùng trao yêu thương để nhận lại yêu thương nào :v Cùng gửi thật nhiều lời cảm ơn đến bạn tác giả giúp ngộ nhé! Gửi tích cực vô anh em, gợi ý tích cực các tình tiết bạn nghĩ vô, rồi Ngộ sẽ gửi cho tác giả :3 Và từ giờ, mỗi đồng nhân văn nếu không đủ 200 vote + 35 lời cảm ơn đến tác giả thì... chúng ta không thuộc về nhau, chúng ta không cần nhìn nhau nữa đâu lá la la là là la~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro