Vong Tiện - Khúc ca thiên đường
Tác giả: Phong Thanh Gian Đồng
Dịch: Ngộ (Jun – Vong Tiện Anh Trạm)
CP: Lam Vong Cơ x Ngụy Vô Tiện
Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả (●'◡'●)ノ♥ Xin đừng đưa đi đâu đăng lên đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn. Đặc biệt đừng đăng/ghim lên pinterest. Xin hãy hành động cư xử văn minh lịch sự, năm 2021 rồi ~
#忘羡婴湛_蓝忘机# #蓝忘机0123生日快乐_湛宝宝生日快乐# #一忘情深# #VongTiệnAnhTrạm_LamVongCơ #LamVongCơ_23_01_sinh_nhật_vui_vẻ
~~~
Áo trắng ngả nghiêng qua cõi trần
Paro thiên sứ - ác ma
Chúc Trạm bảo bảo sinh nhật vui vẻ!
---
Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục
Dài hơn vui buồn của tam giới
Lại ngắn không bằng một cái hôn.
---
Yến tiệc vừa mới kết thúc, Lam Vong Cơ sờ cành ô liu trên đỉnh đầu.
Hình tượng có chút ngây thơ, nhưng y không dỡ xuống.
Yến tịch này tổ chức vì y, trưởng đại thiên sứ của thiên giới, tấm gương mà chúng thiên sứ kính ngưỡng, từ lúc ra đời tới nay đã trải qua hơn một trăm năm mươi ngàn năm.
Khen ngợi, ca múa, chúc phúc, dù là sinh nhật nhưng cũng không khác ngày thường là mấy, thói quen nói năng thận trọng, tạo thiện tu thân, công việc là đánh giá thiện ác của loài người, đối với vui buồn y không hề đụng chạm đến bao giờ, đưa chúng nó đi đến địa phương nên đến.
Hơn một trăm năm mươi ngàn năm qua, gần như không hề xuất hiện sai lầm, chỉ có gần đây xuất hiện một chút nhạc đệm nho nhỏ, quấy nhiễu đến vị thiên sứ đại đại nhân quanh thân đầy ánh sáng thần thánh này.
Bởi vì nhiệm vụ liên tiếp, thuận tiện tiến hành thị sát đối với hạ giới nên y từ tầng trời thứ sáu đi đến tầng trời thứ hai, đi tới chỗ ở của các chư thần thưởng phạt, nơi đó, mấy chục triệu năm qua chưa từng thay đổi. Y đi trên con đường ấy, không khí so sánh với nhân gian thì cũng chẳng trong lành hơn bao nhiêu, lạnh anh, tiêu điều, ít được chăm sóc, thỉnh thoảng còn có linh hồn vừa thăng thiên đi qua, còn chưa kịp hết mê mang và không biết phải làm sao, hoặc là thiên sứ bị phạt kêu rên đau đớn, sông băn phương bắc cũng không ngăn được âm thanh khiến người ta rợn tóc gáy đó.
Đối với tất cả, Lam Vong Cơ đã thành thói quen, chẳng nhiệt tình cũng không đồng tinh hay gì cả, biểu cảm lạnh như băng đặc khiến sáu cánh của y chói rọi rực rỡ, đây cũng là ưu điểm của trưởng đại thiên sứ giỏi nhất về đánh giá nhân gian.
Nhưng khác với ngày trước đó là, cách đây không lâu, trưởng thiên sứ trông coi tầng trời thứ hai tặng y quà sinh nhật trước thời hạn... là một cục phiền phức bự nhìn đẹp hơn so với bình thường rất nhiều.
Chẳng phải là tâm lý sống trong sung sướng quấy phá trong lòng, không thích ứng được môi trường khó khăn ở tầng trời thứ hai, chỉ là sự khác biệt về loài tạo thành mâu thuẫn bản năng. Lam Vong Cơ nhẹ nhíu mày, một bên cánh khẽ nhẹ rớt xuống một cái lông chim vô cùng nhỏ, che giấu bản năng khó chịu.
Tầng trời thứ hai dù xuất hiện cái gì cũng không kì lạ, vì thế Lam Vong Cơ lễ phép đi về phía Ngụy Vô Tiện. Đó là một nam thanh niên cả người đen nhánh, đang ngồi ở một xó xỉnh thầm thường, đang cho mèo ăn bánh mỳ. Mèo đen nhỏ lấy lòng cọ tới cọ lui ở chân hắn, thanh niên cười rạng rỡ lộ ra hai cái răng nhọn xinh đẹp hút máu, và cả cánh xương của ác ma tà khí.
Rõ ràng hắn là một ác ma, nửa tháng trước bị đại thiên sứ trưởng của tầng trời thứ hai giới thiệu cho Lam Vong Cơ gặp mặt, nói đây là vì xúc tiến trao đổi giữa thiên đường và địa ngục, mà Lam Vong Cơ so với hắn lớn hơn một ngàn tuổi, cũng coi như cùng lứa, vừa vặn thích hợp mang hắn đi ngắm thiên đường. Từ sau hôm đó, hắn suốt ngày dạo chơi ở phụ cận quanh đây, hơn nữa quan minh chính đại dạo chơi, mà Lam Vong Cơ giống như một học sinh giỏi bị một học sinh cá biệt nghịch ngợm phá phách ngồi cùng bàn, mỗi lần nghĩ đều là nghĩ làm sao có thể nhanh chóng kết thúc cái quan hệ này, nhanh chóng trở về tầng trời thứ sáu vạn trượng ánh sáng của thần.
Ngụy Vô Tiện đút bánh mỳ xong, ôm com mèo vào trong ngực xoa xoa một trận, tiếp đó ngẩng đầu lên nhìn, bên trong con ngươi màu đỏ thẫm tràn ngập ý cười nhiệt tình, đầu lưỡi không biết là vô tình hay cố ý liếm liếm răng nhọn, còn xấu bụng thể hiện hết trước mặt Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ híp mắt, ngón tay để sau lưng khẽ nắm lại.
Y nhớ tới tối qua đè Ngụy Vô Tiện dưới người, đối phương cũng dùng đôi con ngươi như hai ngọn lửa rực cháy này đốt ra một cái động trong tim y.
Đó là khi các thiên sứ ngẫu nhiên dừng chân tại viện một cột, từ lúc Lam Vong Cơ tới nơi này ở thì các thiên sứ khác không dám đến quấy rầy nữa, Ngụy Vô Tiện nằm dưới ánh nắng không bao giờ tắt, đầu ngón tay tái nhợt xuyên qua những hạt bụi bạc khẽ vuốt ve gáy và ngực Lam Vong Cơ, cũng dùng đôi môi lạnh ấy lần lượt miêu tả những nơi ngón tay đi qua.
Lam Vong Cơ thừa nhận, dáng vẻ Ngụy Vô Tiện nửa cởi nửa mặc quần áo đen quả thực quá mức hấp dẫn y, còn cả cặp mắt nhiếp hồn như được dày công tôi luyện kia nữa, thế mà, hết lần này đến lần khác, lúc y tấn công đôi mắt ấy lại không chịu nhắm lại, vẻ mặt yếu ớt của hắn khiến y không nhịn được, đưa tay ra, giống như nâng lên một đóa hồng, in lên một nụ hôn trước khi nó vỡ tan tành.
Dù y sống hơn một trăm năm mươi ngàn năm, cũng biết nói chuyện yêu đương là mánh khóe mà ác ma thường dùng, còn như y, sinh ra ở một gia tộc duyên thân đơn bạc, đã sớm lãnh đạm, coi như không thấy đối với nóng lạnh của tình người, cũng biết sự kết hợp giữa các thiên sứ vốn là lạnh nhạt thế nào, cánh ôm lấy nhau có bao ấm áp thì lòng lại xa lạnh nhau bấy nhiêu.
Y có thể tưởng tượng được tính cách này của Ngụy Vô Tiện ở địa ngục sẽ được hoan nghênh đến nhường nào, bất kể là mặt trái hay mặt phải, người ở nơi đó đều là không hướng về thiên đường, về bản chất nơi đó cũng chẳng khác trần gian là mấy, tràn đầy ăn chơi trụy lạc ngày qua ngày lại. Đám ma quỷ oán trách cũng giống như nhân viên say rượu ở nhân gian, ở nơi có tin vịt, bát quái, ai sẽ cự tuyệt một người trời sinh dáng vẻ tươi cười làm việc tàn nhẫn quyết tuyệt, ngay cả máu chảy dưới xương thịt kia cũng tràn đầy mị lực thế kia được?
Ngụy Vô Tiện người này thẳng thắn nhưng không thẳng thừng, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều cất giấu mỗi câu chuyện, vẻ mặt đút mèo ăn thế mà lại đơn thuần đến đáng yêu, Lam Vong Cơ phát hiện lúc này hắn mang heo yên tĩnh khó gặp, thu hồi răng nanh nhọn, khoác lên người sự ôn nhu như được dệt nên từ ánh trăng tuyết trắng, không còn dùng sự ồn ào náo động để che giấu sự cô độc nữa.
Lam Vong Cơ đứng một bên, cánh lại không tự chủ được khẽ run.
Ngụy Vô Tiện tiếp tục chọc mèo của hắn.
Thiên sứ và ác ma đã sớm không còn giống như trong sách nói, thần thánh hoặc quái dị nữa. Họ cũng giống như loài người, ăn uống vui đùa, sinh lão bệnh tử, trao đi tình cảm, nhận lại phản bội. nhưng Lam Vong Cơ sống hơn một trăm năm mươi ngàn năm, gặp quá nhiều vui vẻ đau buồn, trải qua vô số sinh ly tử biệt, tu linh hồn của con người lại, nhìn qua nhìn lại, mỗi phong cảnh bởi vì có người mà khó quên ở nhân gian đều có bước chân của vị trưởng đại thiên sứ này, chưa từng khiến y rủ xuống dù là chút xíu sự thương hại.
Lam Vong Cơ không tính là già, nhưng cũng không phải chim non mới ra đời, nhiệm vụ chủ yếu nhất của y chính là đi một vòng trong trái tim người sắp chết, nhìn xem họ còn có tâm nguyện gì chưa dứt, có còn nước mắt chảy khô nào muốn giữ lại.
Nếu như có, y sẽ làm phép, để bọn họ quên đi.
Một lần y thấy một đôi vợ chồng già, họ ở lâm trường cách xa thành phố, trong một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, bọn họ vì việc vặt vãnh vô ích mà cãi vã, bị cuộc sống làm cho lưng còng đi, nếp nhăn nhiều đến mức mí mắt sắp không mở ra được, nhưng ông lão vừa đặt bữa sáng mới làm xong, còn nóng hổi lên bàn, vừa nhìn người vợ cúi đầu dệt áo lông, nhấp nhấp miệng nhưng không lên tiếng, cầm một khối bánh mỳ, uống một bát súp khoai tây.
Nhưng Lam Vong Cơ lại nghe được một chữ cũng không lọt những lời ông ta muốn nói.
Ông lão tiều phu già có chút xấu hổ, cái tai ửng đỏ và khuôn mặt già nua của ông đã thay ông nói: Bà biết không, tôi chỉ muốn cùng bà trải qua từng buổi sáng không có cãi vã hoặc là giống như bây giờ, bà không để ý đến tôi, hoặc ngủ nướng, hoặc dẫn con đi chơi trong sân. Cả đời tôi chỉ muốn cùng bà trải qua buổi sáng, đến buổi trưa, rồi buổi tối.
Hôn nhân của loài người bị thời gian làm hao mòn không còn dáng vẻ gì cả, nhưng ban đầu cũng là hình dáng của tình yêu, lời thề trong giáo đường bị ánh sáng của cửa sổ thủy tinh cắt ra, trình lên trước mặt thiên sứ làm bằng chứng, giống như kim cương tỏa sáng lấp lánh.
Lời thề kia hôn qua nụ cười, cũng nhận lấy nước mắt.
Cuối cùng bị ai quên mất, chỉ còn một người nhớ, rốt cuộc một câu nói cũng không nói được.
Lam Vong Cơ nhận ra bản thân nghĩ hơi nhiều, vi phạm quy tắc thiên sứ không muốn không cầu gì.
Ngụy Vô Tiện đút miếng bánh mỳ cuối cùng cho mèo, lại mò từ trong ngực ra mấy khối kẹo đường, còn rất tự nhiên lại kín đáo đưa cho Lam Vong Cơ một khối.
Lam Vong Cơ nhận láy khối đường kia.
Ác ma này quả nhiên khó đối phó.
Từ khi quen biết Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ càng ngày càng không hiểu chính mình, rõ ràng hắn chiếm dụng thời gian công vụ quý báu của mình nhưng càng dựa gần vào hắn, cánh chim đụng phải cánh xương của ác ma cũng chẳng thèm để ý, mặt trăng đụng mặt tời cũng chẳng thèm để ý.
Ngụy Vô Tiện nhìn cành ô liu trên đỉnh đầu y, đưa tay muốn tháo xuống, lại bị Lam Vong Cơ nghiêng đầu tránh ra.
Ngụy Vô Tiện cười: "Tiện tay tết mà thôi, trách ngươi không nói sớm với ta sinh nhật ngươi sắp đến, lần sau sẽ đưa ngươi cái tốt hơn."
Lam Vong Cơ không lên tiếng, y biết mình lại một lần nữa bỏ lỡ lần trở về tầng trời thứ sáu, trở về rồi không thể thiếu lại bị quấy rầy, nhưng y nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện, giống như loài người phàm trần, rộng mở cánh cửa trái tim, để tên ác ma này đi vào đi dạo.
Ngụy Vô Tiện nhặt một lông chim trắng tinh lên, cắm trên đầu, ánh sáng rực rỡ phía trên chưa hoàn toàn biến mất.
"Coi như đáp lễ, thế nào, ngươi có cho hay không?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn không chớp mắt, gật đầu, lại theo bản năng muốn hơi thu lại ba đôi cánh trắng như tuyết bắt mắt kia.
Ác ma xông ngang đánh thẳng trong trái tim y, thiêu đốt cả một biển lửa, còn hát lên một khúc ca loạn lòng.
===END===
Mong mỗi bạn đọc đồng nhân này đều có thể gửi đôi lời cảm ơn tới bạn ấy giúp nhé. (dù Ngộ biết là số người comment rất ít, đọc chùa là chính nhưng vẫn hi vọng có,)Tiếng Trung, tiếng Anh thì là tốt nhất, :> ; không thì tiếng Việt cũng được. Cảm ơn các bạn đã bình luận gửi lời cảm ơn đến Phong thái thái giúp Ngộ! Sau đồng nhân này, Ngộ sẽ tập hợp lời cảm ơn cảm nhận để gửi cho Phong thái thái.
Không đủ phí comment gửi đến đại thần, Ngộ sẽ không up gì hết!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro