Chương 2 - Tuần tra Loạn Táng Cương
Buổi sớm hôm sau ở Vân Thâm Bất Tri Xứ...
Lúc này, mọi hoạt động thường ngày của Cô Tô Lam Thị cũng đã bắt đầu từ lâu, chỉ duy nơi Tĩnh Thất là vẫn một hơi lặng im.
Trong cái tiết trời lành lạnh của cuối thu này, được cuộn tròn quấn người trong lớp mền bông dày cộm đối với Ngụy Vô Tiện chính là một loại hưởng thụ. Trạng thái còn đang ngái ngủ, hắn vô thức đưa tay sờ soạng bên cạnh mình nhằm tìm kiếm hơi ấm quen thuộc. Khi bàn tay quờ quạng một lúc, chỉ cảm nhận được phần giường bên cạnh đã ngấm lạnh từ lâu, hắn chợt thấy có chút mất mát mà nheo nheo đôi mắt, từ từ mở ra, lên tiếng gọi tìm.
"Ưm...Lam Trạm à"
"Ngươi tỉnh rồi ?" - Lam Vong Cơ vốn đang yên tĩnh đọc sách, nghe tiếng đạo lữ của mình liền đặt sách lại gọn gàng trên bàn mà tiến đến, ngồi xuống bên giường, không quên kèm theo nụ cười nhẹ tựa như không, cùng ánh nhìn ôn nhu, có ý nuông chiều dành cho người trước mặt. Dường như tâm trạng của Hàm Quang Quân sáng nay thực sự rất tốt.
Dù vẫn muốn biếng nhác nằm thêm một lúc, nhưng thần trí lúc này đã có chút thanh tỉnh, khó ngủ thêm được nữa, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng chống tay uể oải ngồi dậy. Chỉ là không ngờ...
"A....."
Hắn vừa cử động người liền cảm nhận tức thì một cơn đau nhức từ lưng eo truyền đến, khiến hắn bất giác không kịp chống đỡ mà phải nhăn mặt rên lên.
"Lam Trạm à, chuyện gì ngươi cũng chiều ý ta, riêng việc này sao ngươi lại không chút nương tình, hại cái thân thể yếu đuối của ta giờ thành thế này đây" - Ngụy Vô Tiện một tay chống giường, từ từ ngồi dậy, một tay xoa eo, vừa nhăn nhó ủy khuất vừa lên tiếng mè nheo trách móc.
Cái vị Hàm Quang Quân kia đối diện với biểu tình của hắn tuy có chút ngại ngần, áy náy, nhưng lại pha vào sự hài lòng, vui vẻ, bất giác không kiềm chế được mà vành môi đánh lên một đường cong, tạo thành một nụ cười tuyệt mỹ. Y đưa tay đến vùng eo của Ngụy Vô Tiện xoa xoa, đồng thời truyền vào một chút linh lực giúp cho hắn nhanh chóng giảm bớt đau nhức.
Mải mê cảm thụ sự chăm sóc dịu dàng của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lúc này mới để ý nhìn lại mình. Y phục của hắn từ lúc nào đã được mặc chỉnh tề trên người, cả mái tóc đêm qua xõa dài, giờ cũng đã cột cao gọn gàng cùng sợi buộc tóc màu đỏ quen thuộc.
"Chúng ta hôm nay phải đi đâu sao ?" - Nguy Vô Tiện nhìn hết một lượt rồi hướng Lam Vong Cơ mà hỏi.
"Ừm. Loạn Táng Cương có dị tượng. Huynh trưởng đã phân phó." - Lam Vong Cơ cũng không nhanh không chậm hồi đáp, vẫn là phong cách kiệm lời, ngắn gọn nhưng đủ ý.
Ngụy Vô Tiện cũng ý thức được sự việc quan trọng, hắn liền lấy lại tỉnh táo, lê cái thân đau nhức của mình chuẩn bị một chút, rồi nhanh chóng cùng Lam Vong Cơ ngự kiếm rời đi.
.
.
.
Loạn Táng Cương năm xưa vốn là nơi chôn thân của rất nhiều nhân sĩ, tích tụ oán khí không hề ít, nhiều năm trôi qua vẫn chưa thể tiêu tán hết, là nơi cực tốt để tà túy phát triển. Vì vậy, nơi này luôn được các thế gia khắp tu chân giới đặc biệt canh chừng, có biến động liền sẽ có người được phái đến để xem xét.
Theo tin báo từ Tông chủ của Vân Mộng Giang Thị, Loạn Táng Cương thời gian gần đây luôn xuất hiện tà khí có biến động lạ so với ngày thường. Các danh môn thế gia lân cận đều cử người đến kiểm tra nhưng lại không thể dò ra chính xác nguồn cơn. Cuối cùng, Vân Mộng Giang Thị đành phải nhờ Cô Tô Lam Thị từ xa đến trợ giúp, còn tỏ ý thỉnh người có kinh nghiệm về âm tà nhất đi cùng, dù lời lẽ không quá rõ ràng, nhưng đọc qua liền hiểu là đang muốn nhắc đến Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện.
.
.
.
Theo căn dặn của Hàm Quang Quân, Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi dẫn theo các môn sinh được tuyển chọn, xuất phát trước đến Loạn Táng Cương để dò xét và bố trận. Khi mọi thứ được sắp xếp xong cũng là lúc Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đến nơi tụ họp cùng với bọn họ.
Đám môn sinh vừa thi lễ với hai vị tiên bối, lúc ngẩng lên liền bị dáng điệu của Ngụy Vô Tiện đập vào mắt, không giấu nổi nét mặt kinh ngạc. Cái vị Ngụy tiền bối hôm qua còn dẫn bọn họ chạy náo khắp Vân Thâm, tinh quái linh hoạt biết nhường nào, giờ lại thành điệu bộ dáng đi hai hàng, nhấc bước khó khăn, chân nhón chân bằng, một tay chống eo không ngừng xoa xoa, mặt nhăn mày nhó tỏ vẻ vô cùng khó chịu.
Lam Tư Truy có chút lo lắng mà tiến tới hỏi thăm.
"Ngụy tiền bối, người không khỏe sao ?"
"Chỉ là ngủ không được ngon, có chút uể oải. Ta không sao" - Ngụy Vô Tiện nói lời trấn an Tư Truy, không quên kèm theo nụ cười gượng gạo đến méo mó, liền sau đó lại quay sang tặng cho vị bạch y nhân đĩnh đạc đang đứng kế bên một ánh nhìn ủy khuất, hờn trách.
Vậy nhưng, câu trả lời "ngủ không được ngon, có chút uể oải" đến tai những thiếu niên Lam gia kia, thế nào lại thành ý nghĩ "là bị Hàm Quang Quân phạt trọng hình đến thê thảm như vậy", khiến bọn chúng không khỏi khiếp sợ. Ai cũng đều biết Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối giao hảo tốt thế nào, ngay cả người thân cận phạm lỗi, qua một đêm chịu phạt liền trở thành thế này, tình cảnh trước mắt càng như khẳng định thêm ý nghĩ về sự "chấp pháp nghiêm minh" của Hàm Quang Quân trong mắt chúng đệ tử Lam Thị. Chỉ có Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi từ lâu đã hiểu sự tình nên lặng lẽ cúi mặt mà lén mỉm cười.
Còn vị Hàm Quang Quân uy nghi kia, lúc này gương mặt y vẫn diện vô biểu tình, không chút phản ứng, chỉ nhẹ nhàng dùng ánh mắt quét qua, đám môn sinh lập tức lạnh gáy mà liền nghiêm túc tản ra làm việc. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện cũng tự mình đi một vòng tuần tra. Vừa đi, Ngụy Vô Tiện vừa lấy ra vài tấm bùa, xem một lượt rồi đính lên những thân cây trên đường hắn đi qua.
"Ngươi đang làm gì ?" - Lam Vong Cơ thấy kỳ lạ, hướng hắn mà hỏi.
"A, ta vừa làm ra đó, còn chưa kịp đặt tên. Bùa chú này dán lên vật có sinh khí, chúng sẽ hút các loại khí âm tà xung quanh rồi giam vào, chỉ cần tiêu diệt vật chủ thì các thứ bị giam bên trong sẽ tiêu tán theo. Thế nào ? Lợi hại không ?" - Ngụy Vô Tiện vô cùng tự hào mà hùng hồn diễn giải.
Lạ thay, Lam Vong Cơ vẫn một hơi lặng thinh nhìn hắn, không chút biểu cảm. Y chính là đang hồi tưởng lại những lần Vân Thâm Bất Tri Xứ gà bay chó chạy, náo loạn khôn xiết mỗi khi hắn thử nghiệm sáng chế mới, chỉ hận không đủ ngôn từ có thể diễn tả hết độ huyên náo đó. Thúc phụ y cũng vì vậy mà không ít lần nổi trận xung thiên, trách phạt vô hiệu, bất lực đến mức đành mượn cớ bế quan để tĩnh tâm suốt nhiều ngày, xem như không thấy để tâm không phiền.
Ủng hộ hắn không xong, cản hắn thì không nỡ... Hàm Quang Quân quả thực đã vất vả nhiều rồi.
"Hầy, ngươi như vậy là sao a ? Không phải là không tin vào phát minh của ta đó chứ ?" - Ngụy Vô Tiện thấy gương mặt lãnh đạm của Lam Vong Cơ liền mất hứng, khuôn miệng đánh lên một vòng cung, kèm theo vẻ mặt ủy khuất mà hỏi tới.
"Không còn sớm nữa, mau chóng làm việc" - Lam Vong Cơ sợ rằng bản thân không chống chọi nổi với điệu bộ câu nhân này của hắn, đành cố ý lảng tránh sự truy hỏi mà một câu dứt khoát, nhanh chóng bước đi.
"Ấy, Lam Trạm, chờ ta. Á á á"
Ngụy Vô Tiện mắt thấy Lam Vong Cơ rời đi liền gấp gáp đuổi theo, vội vội vàng vàng thế nào mà vấp chân, ngã về phía trước. Ngay lúc nghe thấy tiếng kêu của hắn, Lam Vong Cơ không nghĩ nhiều, lập tức phản xạ, quay người lại đưa tay ra đỡ lấy... vừa vặn ôm trọn người vào lòng.
Giữa thời tiết se lạnh, lại thêm không gian núi rừng hoang vu u ám, cái ôm ấm áp này khiến cho Ngụy Vô Tiện có ý hưởng thụ mà không nỡ đứng dậy. Lam Vong Cơ mắt thấy hắn không hề hấn gì mới yên tâm, rồi cũng để mặc hắn tùy ý tựa vào người mình. Tình cảnh ngọt ngào này trong vài lời khó mà tả hết... Một khắc lãng mạn còn chưa kịp tròn, Ngụy Vô Tiện như nhận ra điều gì đó liền vội nhìn xuống ngực Lam Vong Cơ, nơi bàn tay hắn đang đặt lên...
Tấm bùa vốn trong hắn từ khi nào đã dính chặt trên người Lam Vong Cơ....
Ngụy Vô Tiện vô cùng kinh hoảng mà bật nảy người ra sau, không quên giật tấm bùa ra, đưa mắt hoang mang nhìn y, cả người hắn bất động như đóng băng vì căng thẳng. Lam Vong Cơ bị hành động này của hắn làm cho bất ngờ đến ngây ngốc, hai tay còn chưa kịp thu về. Nhìn mãi cả nửa ngày cũng không thấy Lam Vong Cơ có biểu hiện gì lạ, Ngụy Vô Tiện liền nắm lấy y mà mấp máy hỏi tới:
"Lam Trạm, ngươi... ngươi không sao chứ ? Có... có cảm thấy điều gì bất thường không ?"
"Không có" - Lam Vong Cơ hồi đáp với giọng đều đều thường thấy.
Như vẫn không yên tâm, Ngụy Vô Tiện cứ đi loanh quanh, vừa nhìn vừa sờ nắn khắp người y hết một lượt, mãi vẫn không tìm ra điểm gì kỳ lạ nữa mới thực sự dừng lại.
Họ nhanh chóng trở lại với nhiệm vụ, tiếp tục tuần tra. Sau khi xác định được tình hình ổn định, đoàn người Lam Thị mới trở về Trấn Di Lăng tìm chốn nghỉ ngơi. Lúc mặt trời khuất bóng cũng là lúc bọn họ yên vị ở một quán trọ nhỏ trong trấn, vẫn là hai vị trưởng bối một phòng, các chúng đệ tử chia nhau ở các phòng còn lại.
.
.
.
Hào hứng vì lâu ngày mới ra ngoài đổi gió, Ngụy Vô Tiện liền quên ngay việc bản thân đêm qua đã thê thảm thế nào mà nổi lên ý nghĩ muốn lần nữa trêu ghẹo Lam Vong Cơ . Đây là hắn lại muốn tự mình chuốc lấy khổ rồi phải không ?!
Đêm đó, Ngụy Vô Tiện dụng tâm tìm hai bình rượu mạnh, mượn cớ là mừng công rồi nài nỉ y uống cùng mình. Lam Vong Cơ không thể không phát hiện ra ý đồ của hắn, chỉ là không nỡ làm cho đạo lữ của y mất nhã hứng mà nguyện ý thuận theo, cứ như vậy một hơi uống cạn. Trong khi chờ y ngủ rồi rơi vào trạng thái say, Ngụy Vô Tiện đã vẽ ra trong đầu đủ mọi loại tình thú, còn nghĩ làm sao để đảo chính, quyết lấy lại uy danh của Lão Tổ, không thể để Hàm Quang Quân "đè ép" mãi được. Đã vậy, hắn còn không ngừng tưởng tượng viễn cảnh Lam Vong Cơ ngoan ngoãn, mặc sức để hắn trêu chọc, khinh bạc.
Thời khắc đã tới, Lam Vong Cơ sau khi ngủ đã bắt đầu vào trạng thái say, từ từ ngồi dậy. Nhìn y lúc này, dù gương mặt không biểu tình gì, nhưng lại đặc biệt nhu thuận, ngây thơ như đứa trẻ, Ngụy Vô Tiện chính là bị gương mặt này thu hút đến không thể nhịn được.
"Lam Nhị ca ca, ta tới đây !"
Ngụy Vô Tiện đã không đợi được nữa, liền tự mình leo nhanh lên giường, hai chân chống hai bên thân Lam Vong Cơ. Hắn say mê nhìn ngắm gương mặt của y một lúc rồi chủ động ôm lấy, đặt lên một nụ hôn nồng nhiệt, hứa hẹn cho một "trận giao chiến" kịch liệt cả đêm nay.
Chỉ là một lúc sau...
.
.
.
"ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ... DÂM TẶC"
CHÁT
HUỴCH
.
.
.
Sau khi tiếng kêu la thất thanh cùng tiếng té ngã kết thúc, Ngụy Vô Tiện mới nhận ra mình đang nằm trên nền đất lạnh, chấn kinh rồi ngơ ngẩn đến bất động...
Đây là loại tình huống gì ?!
Một khắc trôi qua, hắn mới cảm nhận được cái lưng vì bị đập mạnh xuống đất cứng mà tê rần, còn một bên mặt lại truyền đến luồng cảm giác nóng rát, khiến hắn có chút choáng.
Rút cục là chuyện gì ???
Hắn vẫn chưa lấy được ý thức rằng vì sao hắn vốn ở trên giường, như thế nào lại văng xuống đất cùng với một cái tát trời giáng, in hằn đỏ cả một bên mặt.
Khi ngước nhìn lên, hình ảnh bắt gặp trước mắt còn làm hắn thập phần kinh hoảng hơn nữa. Nam nhân bạch y trước mặt hắn quần áo xốc xếch, lại đang hai tay che lấy trước ngực, nhìn hắn với đôi mắt căm hờn, tức giận pha lẫn với sợ hãi, ủy khuất.
.
.
.
"Ngươi... ngươi... ngươi... đồ dâm tặc"
ĐÙNG !!!!!!!!!!!!!!
Nghe lời thốt ra từ miệng của nam nhân bạch y kia, Ngụy Vô Tiện bất giác cảm thấy đại não của hắn dường như nổ tung.
.
.
.
(còn tiếp)
-------------------------------
Nguyệt Ma
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro