Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Ngụy Vô Tiện không quay người, hắn chỉ lẳng lặng đứng đó để Lam Vong Cơ ôm.

" Lam Trạm, ta có chuyện muốn nói với ngươi, mặc dù đã từng nói một lần rồi, nhưng đó là kiếp trước, kiếp này khác. Ngươi có muốn nghe không?"

Lam Vong Cơ gác cằm lên vai hắn :" Ngươi nói gì ta cũng đều nghe."

" Hảo."

" Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân! Ngươi đặc biệt tốt, ta rất thích ngươi. Hoặc nói cách khác là muốn ngươi, ái ngươi, không ngươi liền không được. Ta muốn cùng ngươi mỗi ngày đêm săn, muốn cùng ngươi ngao du thiên hạ, cùng ngươi lăn giường. Suốt đời suốt kiếp, cho dù có trải qua bao nhiêu kiếp, ta vĩnh viễn, vĩnh viễn chỉ là của một mình Hàm Quang Quân ngươi.!!"

" Muốn ngươi."

" Phải!"

" Ái ngươi..."

" Phải!!"

" Phi ngươi liền không được!!!"

" Phải!! Ta muốn cùng ngươi mỗi ngày." Hắn nhanh chóng quay người lại ôm lấy y, đặt lên môi y một nụ hôn. Bờ môi mềm mại của hắn cọ cọ lên môi mỏng của y khiến tâm y ngứa điên lên. Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn khiến cho nụ hôn càng sâu hơn.

Tiểu Duyệt Quân bịch bịch chạy ra hoa viên, nhìn thấy cảnh này liền ngơ ngác, nhóc nhanh chóng đem hai tay che mặt lại hô hô :" Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a."

Hai người nghe thấy tiếng nhóc liền buông ra, Ngụy Vô Tiện mặt đỏ như cà chua nép vào ngực y giấu đi sự xấu hổ. Mà Lam Vong Cơ cũng chẳng kém, tuy khuôn mặt không lộ thần sắc nhưng đôi tai đã bán đứng y từ lúc nào.

" Sao a cha và phụ thân không tiếp tục a." Tiểu Duyệt Quân đô đô miệng chạy tới.

Ngụy Vô Tiện vội cúi người xuống bế nhóc lên. :" Nhóc con, ta chỉ trêu con gọi Lam Trạm là phụ thân, thế mà liền gọi đến thuận miệng như vậy!"

Tiểu Duyệt Quân nghiêng đầu :" Trêu Duyệt Duyệt a? Nhưng chẳng phải lúc ở cái động lớn kia, a cha khóc còn gọi phụ thân sao. Sư thúc nói, nếu cha có đạo lữ, Duyệt Duyệt sẽ có phụ thân hoặc mẫu thân, nhưng mà sư tổ nói với Duyệt Duyệt, người mà a cha thích là nam nhân a, cho nên Duyệt Duyệt gọi phụ thân là sai sao?"

" Không sai, y là phụ thân con." Ngụy Vô Tiện hôn trán nhóc.

" Ngụy Anh. Nó là..." Lam Vong Cơ vươn tay ra nắm lấy tay hắn.

" Duyệt Nhi là Nguyên Anh của ta, hình dáng của nó là từ tâm ta mà ra. Sư tôn nói với ta, Nguyên Anh của ta khác với những người khác, hình dáng Duyệt Nhi được đúc kết từ nội tâm sâu thẳm mà ta khao khát nhất, từ đạo lữ ghi lên tam sinh thạch, chính vì thế nếu ta lại chết đi sang kiếp mới, Nguyên anh của ta vẫn sẽ như vậy."

" Nội tâm khát khao nhất...."

Hắn gật đầu :" Chính là cho dù ta có mất ký ức nhưng sau trong tâm ta ta luôn khát khao ngươi."

" Ngụy Anh, ta cũng là."

Ngụy Vô Tiện bật cười :" Sao, kinh hỉ không? Hạnh phúc không? Thưa Hàm Quang Quân."

" Hỉ, rất hỉ..." Lam Vong Cơ ôm lấy hai người vào lòng. :" Của ta, vĩnh viễn."

" Ân, của ngươi. Cho nên giữ thật chặt a, bản vương số người muốn vào phủ đếm dài từng con phố đấy."

Lam Vong Cơ nhéo má hắn :" Vậy, ngươi có chấp nhận ta trở thành vương phi của ngươi hay không, Minh Lan Vương?"

" Hảo, đợi ngày ta về hoàng cung liền xin ban hôn, lúc đó ngươi cũng đừng hòng mà đào hôn!" Ngụy Vô Tiện trêu chọc.

" Không đào hôn, của ngươi."

" Đúng vậy, của ta."

" Của Duyệt Duyệt nữa!!!"

"....." Hai người nhìn nhóc rồi bật cười.

" Của Duyệt Duyệt." Hai người đồng thanh.

Lam Vong Cơ tay ôm lấy tiểu Duyệt Quân cùng nắm tay Ngụy Vô Tiện rời đi. Lúc qua một nơi ít người qua lại, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn hai người cách đó không xa. Một nam một nữ, nữ nhân nhìn cho dù có tuổi nhưng nhờ chăm sóc cẩn thận vẫn xinh đẹp như vậy, nàng mặc y phục đặc trưng của Lan Lăng Kim thị.

Kia là...Kim phu nhân? Ngụy Vô Tiện chớp mắt, người kia là ai...

" Lam Trạm, kia..."

" Là Kim Quang Dao." Y nhẹ giọng đáp, nhìn vẻ mặt của hắn y liền biết hắn không nhận ra. Rốt cuộc Kim Quang Dao lúc còn là Mạnh Dao dáng vẻ khác so với lúc là Liễm Phương Tôn rất nhiều.

" Liếm Phương Tôn? Không đúng, vì sao hắn lại ở đây.."

" Là ta dẫn dắt hắn tới. Đừng quan tâm, đi thôi." Lam Vong Cơ xoa đầu hắn rồi mang hắn đi. Trước khi đi còn nhìn lại hai người kia khẽ nhếch mép, ánh mắt trở nên sắc bén lạnh lùng.

Ngày hôm sau sự việc diễn ra ở Bất Dạ Thiên nổi danh khắp Tu chân giới, ai ai cũng biết việc làm xấu xa của Vân Mộng Giang thị và Lan Lăng Kim thị. Đến nỗi Phàm giới nơi kia còn nghe tới.

Ngụy Vô Tiện ở lại Bất Dạ Thiên nửa năm bồi dưỡng lại tình cảm với đám người Ôn Nhược Hàn, mà Lam Vong Cơ cũng một mực đi theo hắn. Như thế cũng trụ lại Bất Dạ Thiên. Chuyện của hai người Ngụy Vô Tiện đang thông tri cho Ôn Nhược Hàn. Lúc đầu Ôn tông chủ còn phản đối kịch liệt.

Rốt cuộc đứa cháu trai mới tìm về chưa được bao lâu đã bị tiểu cũ kỹ quải chạy. Chính vì thế mà, Ôn Húc, Ôn Tình, Ôn Triều, Ôn Ninh cũng như Ôn Nhược Hàn đều gây khó dễ cho tiểu tiên quân đang ở nơi không người thân này.

Thế sự khó lường là thế, chưa nghỉ ngơi được bao lâu Ngụy Vô Tiện lại nhận được một lá thư tới từ hoàng cung.

Lá thứ rơi trên mặt đất, Ngụy Vô Tiện ngơ ngác, những giọt nước mắt nóng hổi tháng không biết quỷ không hay trào ra ngoài. Cơ thể hắn lung lay ngã lên mặt tường.

Lam Vong Cơ vội vàng ôm lấy hắn: " Ngụy Anh!"

" Lam Trạm...ta muốn về Phàm giới ngay lập tức."

" Ta bồi ngươi..."

" Không...không cần."

" Ta bồi ngươi! Đừng bỏ ta lại một mình, Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện dại ra nhìn y, hắn gắt gao ôm chặt lấy y mà khóc...:" Lam Trạm...Lam Trạm...Nhị hoàng bá của ta không còn nữa....Lam Trạm....a...ô ô..."

" Ngụy Anh, ta ở." Lam Vong Cơ đau lòng ôm chặt lấy hắn.

Y biết nhị hoàng bá hắn nói tới là ai. Là nhị hoàng tử đương triều, cũng là một vị võ tướng mạnh mẽ chỉ càn kẻ địch nghe danh liền khiếp sợ. Thế nhưng y thắc mắc, rốt cuộc vì sao vị ấy....kiếp trước lúc Ngụy Vô Tiện trùng sinh, nhị hoàng tử Ngụy Như Thanh vẫn còn sống.

" Lam Trạm...hoàng gia gia cần ta, ta càn phải trở về bây giờ."

" Hảo."

Ngụy Vô Tiện sửa sang lại thần sắc đứng dậy đi ra ngoài  thông tri với Ôn Nhược Hàn, Lam Vong Cơ vãn ở lại phòng thu dọn đồ đạc đợi hắn quay về liền xuất phát.

Mà Lam Vong Cơ hắn rời khỏi Tu chân giới, cũng không đem cho Lam Hi Thần hay Lam Khải Nhân một lá thư thông báo. Cứ thế rời đi, bồi hắn về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro