Phiên ngoại 4
Lam Vong Cơ chậm rì rì đi tới, nhìn lên mặt kính thì suy tư trong phút chốc. Lam Hi Thần nhìn thấy suy tư của đệ đệ thì đi tới, giúp đệ đệ cầm đồ hỏi:" Vong Cơ, làm sao vậy? "
Y nhìn huynh trưởng nhà mình một cái, không lạnh không nhạt nói:" Phụ Thần cùng Mẫu Thần trước khi rời đi có để lại cho phụ đế một tiên đoán. Tiên đoán nói rằng trong tương lai sẽ có một nhân tố giúp cho những người được chỉ định có thể xuyên qua thời không giữa các dị thế giới với nhau. Mà nhân tố đó tương lai sẽ trở thành Thánh Đế của thế giới nguyên bản. Nhưng muốn được Thiên Địa ủng hộ, vị này phải trải qua những đợt khảo nghiệm. "
Lam Hi Thần ngẩn người, Nhiếp Hoài Tang cùng Ôn Triều sửng sốt.
" Ý Vong Cơ chính là...A Nguyệt? "
Lam Vong Cơ gật đầu:" Ta đã hỏi thăm Phụ Thần, người bảo hai trong các thế giới được sáng tạo đang có lịch sử thay đổi. Tuy nhiên thế giới thứ hai kia gặp chút vấn đề. Nó rất nghiêm trọng, cho nên thế giới đó đã tự tạo nên một con đường hòng tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài. "
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang tận trời xanh phát ra. Mấy người Lam Hi Thần giật mình đi nhanh ra ngoài xem xét tình hình. Mà phía bên ngoài, Bạch Anh đang lơ lửng trên không, chân còn không mang giày, y phục diện mạo có chút lười biếng mà nhìn khoảng không. Nào ngờ may trắng lượn lờ, cánh chim bay bay dần dần biến mất mà thay vào đó là một màu đen kịt. Đám mây dần dần như nhiễm điện mà phát ra những đợt chớp nhoáng. Trên không trung, như bị xé rách mà xuất hiện một cái động màu đỏ thẫm trông thật đáng sợ.
Bạch Anh nhíu mày, tay vung một cái, vết rách kia như được chữa trị mà lành lặn trở lại nhưng bầu trời vẫn một màu đen kia. Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần bay tới bên cạnh hắn, giọng Lam Vong Cơ có chút lo lắng :" Có bị thương? "
Hắn lắc đầu:" Không có. Ta vừa từ chỗ Chúc Âm đạo tôn mượn Bàn Vạn Tượng trở về thì cái này xuất hiện. Mặc dù nó không nguy hiểm nhưng nếu để lâu sẽ ảnh hưởng tới mọi người. "
Lam Hi Thần :" A Tiện, đệ có biết đây là xảy ra chuyện gì không? "
Hắn nghe y hỏi thế cũng quay đầu sang nhìn, sau đó tay lập tức ấn pháp quyết kỳ lạ, một đạo chữ hiện ra đánh thẳng vào vết rách, đọc pháp quyết:" Không tự ảnh giả, Thiên tại địa gian, Bàn quyết chí giả, Vạn hóa hư ma. Đi! "
Sau khi hắn hô kết thúc, một lỗ hổng khác xuất hiện đối diện vết rách kia, hai bên như có liên kết, các lôi điện từ trong lòng lỗ hổng cùng vết rách xuất hiện đánh thẳng vào nhau như nối lại. Dần dần dung nhập, tuy hai mà là một. Lam Vong Cơ bay cùng Bạch Anh lại quay đầu nhìn Lam Hi Thần mà dặn dò.
" Huynh trưởng, đợi ta cùng A Anh trở về. "
Lam Hi Thần vẫn còn chưa hiểu gì thì Lam Vong Cơ đã nắm lấy tay Bạch Anh bay vào cánh cổng được tạo ra từ lỗ hổng và vết rách kia. Chờ Ôn Triều cùng Nhiếp Hoài Tang chạy tới thì hai người đã biến mất, bầu trời Thiên Giới trở về như cũ, mọi thứ trở lại quỹ đạo của nó.
" Hi Thần, Vong Cơ đâu? " Ôn Triều hỏi.
Lam Hi Thần :" Đệ ấy cùng A Tiện đi tìm A Nguyệt cùng Ôn thúc thúc rồi. "
Vong Cơ, A Tiện, A Nguyệt, Ôn thúc thúc, bình an.
__________
Bạch Anh thần sắc có chút mỏi mệt dựa vào người Lam Vong Cơ.
Hiện tại cả hai đang bay trong cánh cổng Không Thiên. Là cánh cổng dẫn tới các dị giới được cho phép quay về quá khứ tìm hỗ trợ. Lam Vong Cơ xoa xoa mi tâm hắn, nhỏ giọng nói:" Mệt sao? "
Hắn lắc đầu:" Không mệt, chỉ là ta cảm nhận được thế giới bên kia đang không yên ổn. "
Nghe thấy thế, Lam Vong Cơ ôm chặt hắn, tận lực bay nhanh hơn. Không biết đã qua bao lâu, cả hai dần dần nghe thấy âm thanh. Mà Bạch Anh nghe thấy mặt tức khắc đen lên, đầy giận giữ.
Cho đến khi trong không gian bị bao bọc bởi ánh sáng trắng , cả hai người liền biến mất.
.........
" Tiểu mỹ nhân, hà tất phải giúp những kẻ phàm phu tục tử này, đi theo bổn tọa ất sẽ sáng lạn a. "
Kèm theo đó là những tiếng cười đầy chói tai như đang châm biếm.
Một tên dị hợm, toàn thân đen ngòm, lưng mọc đầu gai, tai nhọn, toàn thân bị bởi phủ bởi một lớp giáp đen cứng cỏi. Không biết mặt mũi ra sao nhưng thật sự rất xấu, khuông miệng rộng ngoác ra mang tai. Gã đứng trên không nhìn một đoàn hỗn độn phía dưới. Mà ở dưới, đất đai cằn cỗi, cỏ cây héo úa. Trong không khí coa thể ngửi ra mùi cháy xém. Xác người chất đống, tiếng la hét cầu xin không ngừng vang lên. Mà phía dưới, những người tay cầm vũ khí không ngừng chiến đấu. Nguyệt Nguyệt lau đi vết máu bên môi, nhìn Ôn Nhược Hàn đang trị thương cho lão Ôn, bé trừng mắt nhìn kẻ kia. Giọng nói non nớt chứa đầy giận giữ:" Hừ, chỉ dựa vào ngươi cũng dám mơ tưởng tới bổn công chúa? Lam Bạch Nguyệt ta trước nay không cúi đầu trước kẻ khác, đặt biệt là những kẻ như ngươi! "
Nói rồi, bé di chuyển những ngón tay nhỏ nhắn của mình, thần linh khí nồng đậm từ đầu ngón tay tản vào không gian rộng lớn.
" Ta là Lam Bạch Nguyệt, là tiểu Thần Nữ của Thất giới, là cháu gái của Thiên Đạo. Sức mạnh của ta là vô đối, chỉ sau phụ thần. " Đột nhiên trong không trung bằng mắt của Ôn Nhược Hàn có thể nhìn thấy, những sợ tơ mảnh mà sắc bén từ từ được kết lại dần dần sát lại gần nhau. Mà tên dị hơn kia đột nhiên cảm thấy bản thân như mất đi khống chế, tay chân như bị nắm lại không thể di chuyển.
Đồng thời hàng ngàn đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ mọc lên như nấm, cao dần cao dần rồi chụp lại bao bọc lấy bé. Ôn Nhược Hàn ngẩng đầu lên nhìn rồi chậc lưỡi một cái. Ngụy Anh ngồi bên nghe thế lo lắng hỏi :" Ôn cữu cữu, có chuyện gì sao? Sao A Nguyệt lại thế kia?"
" Không có gì. A Nguyệt chỉ là muốn cho bọn chúng biết mùi thôi. "
" Có ổn không? Bọn quái nhân này da dày và cứng rắn như vậy. Đao thương bình thường cũng không chém nổi chúng. "
Đúng vậy, đám quái nhân kia thật sự rất kỳ lạ. Thế giới này đang yên bình đẹp đẽ sau bốn năm Nguyệt Nguyệt cùng Ôn Nhược Hàn đến đây thì chỉ sau một đêm trời đất như sụp đổ. Một loạt các thiên tai không ngừng tới: nạn châu chấu, hạn hán, lũ lụt,v.v...những thiên tại này là do thiên nhiên tạo thành, đám người tu tiên cũng không làm được gì. Mà nửa tháng trước, một dị chủng ngoại lai xâm nhập chúng có vẻ ngoài xấu xí, da dày chắc nịch như sắt. Có chém thế nào cũng không hỏng.
Ôn Nhược Hàn trị thương cho lão Ôn xong thì chạy tới bên Lam Trạm đang bất tỉnh bên cạnh Lam Hoán:" Tiểu Vong Cơ thế nào rồi?"
Lam Hoán cũng thu tay lại đỡ lấy Lam Thanh Trì: " Ôn tông chủ, cứ kéo dài không phải là cách. "
Đúng lúc này những đóa hoa Bỉ Ngạn như được bổ sung năng lượng, Nguyệt Nguyệt cũng xuất hiện trở lại. Tuy nhiên hình dáng bé con lại lớn hơn không ít. Tầm độ ở dạng mười lăm tuổi. Xinh đẹp như ngọc, mái tóc màu bạch lam như của phụ đế bé tung bay trong gió. Giữa mi tâm là ấn ký hình một đóa Bỉ Ngạn. Dưới chân nàng chính là một đóa Bỉ Ngạn lớn màu đỏ tươi như giữ thăng bằng. Tên quái vật kia thoát được trói buộc, nhìn thấy dung mạo của Lam Bạch Nguyệt thì ngẩn ngơ. Ánh mắt cho chút thèm thuồng:" Mỹ nhân, quả nhiên là mỹ nhân. "
Lam Bạch Nguyệt nghe thấy cảm thấy buồn nôn không thôi, nàng hất nhẹ tay sang trái. Ngay lập tức trong không trung xuất hiện những đạo kiếm khí sắc bén đem một đội quân quái vật chặt làm đôi. Đôi lam bạc như Bạch Anh vô cảm mà nhìn:" Chỉ với ngươi cũng dám mơ tưởng? "
Tiếng cười chói tai lại vang lên, sau lưng tên kia cũng mọc đầy gai nhọn:" Tiểu mỹ nhân, đừng mạnh miệng như vậy. "
" Ai mới là kẻ mạnh miệng đây? " Nào ngờ tên kia vừa dứt lời, mây mù ùn ùn kéo tơi, sấm chớp liên hồi. Sắc trời từ màu hoang phế đổi thành màu đỏ rực lửa. Một con Phượng Hoàng lửa từ chân trời bay đến, mỗi nơi nó bay qua đều để lại những đốm lửa rồi bùng cháy. Hàng ngàn côn trùng tai hại cũng như đám tiểu binh quái vật bị đốt cháy thành than. Kèm theo đó chính là phía sau Phượng Hoàng là những cánh hoa mẫu đơn trắng. Cánh hoa rơi xuống đất, sinh linh sinh sôi.
Tên kia nghe thế lấp tức nghiến răng :" Là kẻ nào! "
Tiếng quát vừa dứt, Phượng Hoàng bay tới bên cạnh Lam Bạch Nguyệt lập tức vung cánh bay lên tận trời cao, đồng thời thiên lôi giáng xuống. Những cánh hoa bay trong gió, mang theo hương hoa ngào ngạt. Những người bị thương như được hồi sinh mà trở lại bình thường.
Lam Trạm được Ôn Nhược Hàn đỡ cũng mở mắt ra. Đập vào mắt y chính là khung cảnh đẹp tựa thần tiên. Lam Vong Cơ tay ôm eo Bạch Anh từ trên trời hạ xuống, những cánh hoa như gặp được chủ nhân mà tán loạn lén như vui mừng. Hai người đáp tới bén cạnh Lam Bạch Nguyệt, Bạch Anh mỉm nhẹ nói:" Là bản quân. "
" A Anh, Vong Cơ! " Ôn Nhược Hàn ngẩng đầu lên nhìn thấy cháu trai mình lập tức vui vẻ hô.
Lam Vong Cơ chỉ gật đầu một cái, tên kia cảm nhận khí thế bức người của phu phu Vong Tiện thì lùi lại nhưng vẫn nói:" Các ngươi là ai? "
Lam Bạch Nguyệt tức giận chống hông:" Là ai ngươi không xứng biết. " Sau đó khuôn mặt nàng như có thêm sinh cơ, cười tươi như hoa lao vào lòng Bạch Anh mà dụi dụi :" Phụ thần ~ phụ đế ~ "
Hắn dịu dàng mà xoa đầu nàng :" A Nguyệt đã lớn như vậy rồi. Nơi này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? "
Ôn Nhược Hàn buông Lam Trạm ra rồi bay lên bên cạnh bọn họ:" Chuyện dài lắm. "
Lam Vong Cơ nhìn quanh một vòng.
Tan hoang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro