Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 9

Một gã đệ tử mặc viêm dương hỏa bào đang lén lén lút lút thả linh điệp ra, chỉ là linh điệp vừa bay đi một đoạn đột nhiên bị một cỗ sức mạnh bắt lấy. Ôn Nhược Hàn từ trong hành lang đi ra, sắc mặt tối sầm nhưng nhếch mép nói: " Bắt được rồi. "

Nhiếp Thừa tặc lưỡi đi ra : " Lão Ôn, Ôn thị cũng có nhiều sâu mọt vậy sao? "

Ôn Nhược Hàn liếc nhìn lão bạn: " A Anh hiện đang tiến hành thanh trừng bên trong Ôn thị, ta cũng muốn giúp thằng bé nhưng thằng bé không cho. "

Gã môn sinh sắc mặt xanh mét nhìn Ôn Nhược Hàn : " Tông chủ, tông chủ xin ngài tha cho ta. Ta là bị ép buộc a! "

Ôn Nhược Hàn không cho gã một cái nhìn, đạp gã bay ra ngoài rồi gọi người : " Đem hắn trói lại đưa đến đại sảnh thẩm vấn."

Mấy tên môn sinh nghe lệnh đem kẻ kia bắt lại, trói mang đi. Nhiếp Hoài Tang chớp mắt nắm tay Lam Hi Thần: " Hoán ca ca, ngươi kia làm sao vậy? ". Lam Hi Thần lắc đầu: " Người kia phạm sai, bị bắt được nên Ôn tông chủ muốn thẩm vấn người nọ. " Rồi y nhìn Bạch Anh đang phe phẩy quạt không quan tâm thế sự chỉ bất đắc dĩ.

Kiếp trước có lẽ vì chuyện này nên Ôn Nhiếp hai nhà thành kẻ thù. Không ngờ hóa ra, Ôn thị là bị đổ vỏ. Nếu không có Bạch Anh chắc lại đi vào vết xe đổ.

Lam Hi Thần mím môi, ngực y bỗng nảy lên liên hồi khi nhìn Bạch Anh. Y không hiểu, y không rõ, sao đột nhiên lại thế này.

Như cảm nhận được tầm mắt của y, Bạch Anh quay đầu nhìn, đôi lam bạc như xoáy sâu vào tâm trí y khiến đầu óc y trống rỗng. Lam Hi Thần quay đầu lại không dám nhìn vào hắn, chỉ cật lực cúi đầu.

Đợi một lúc Ôn Nhược Hàn đi rồi, mấy đứa nhỏ cũng theo đuôi đi vào Viêm Dương Điện. Bạch Anh ngồi lên thủ tọa, từ khi Thánh Quân xuất hiện, Viêm Dương Điện nơi ghế chủ tọa của Ôn Nhược Hàn sẽ đặt thêm một cái nữa. Vị trí cao hơn, cho thấy địa vị của Thánh Quân, ngay cả tông chủ cũng không thể trêu vào.

Ôn Nhược Hàn ngồi vào ghế của bản thân. Hai phụ tử Nhiếp thị cùng Lam Hi Thần lau mắt mà nhìn. Cũng cảm thấy kì lạ,  bọn họ đều không biết địa vị của Bạch Anh là gì, chỉ biết là tam công tử. Thế nhưng vị tam công tử này ghế chủ tọa lại cao hơn một bậc so với chủ tọa của tông chủ.

Lam Hi Thần quay đầu sang hỏi Ôn Ninh: " Ôn công tử, Bạch công tử đây là? "

Ôn Ninh cố gắng không nói lắp nói nhỏ: " C...công tử là Thánh Quân của Ôn thị...c..cho nên địa vị cao hơn tông chủ."

Y bây giờ mới kinh ngạc, sau đó lại suy ngẫm. Đúng vậy nếu không sao Bạch công tử có thể tùy ý tìm người theo hầu như thế? Nếu địa vị không cao sao có thể làm được như vậy. Bỗng nhiên Lam Hi Thần cảm thấy có chút hãnh diện. Cũng không biết từ đâu mà sinh ra như thế.

Ôn Nhược Hàn híp mắt nhìn gã đệ tử bị trói nói : " Ngươi là nghe kẻ nào sai sử? "

Bạch Anh chép miệng, trong tay biến ra một con linh điệp, chính là con linh điệp bị bắt lại lúc nãy. Hắn phóng linh điệp ra trước mặt gã đệ tử, linh điệp dần tan biến để lại một giọng nói: " Kim tông chủ, nhiệm vụ thất bại, vị tam công tử mới được nhặt về kia bỗng nhiên ra tay làm hỏng kế hoạch. Bây giờ Nhiếp Thừa đã không thể chết, Ôn Nhược Hàn cũng sẽ không bị Nhiếp thị oán hận! "

Mọi người ở đây sắc mặt càng ngày càng khó coi. Gã đệ tử run rẩy, sợ hãi đến mức tiểu ra ngoài.

Nhiếp Thừa nắm cổ áo gã tức giận quát: " Ta và ngươi có thù gì! "

Gã đệ tử khóc lóc: " Nhiếp tông chủ...l...là Kim Quang Thiện, h..hắn ta ra lệnh cho ta ly gián mối quan hệ của hai nhà Ôn Nhiếp aaaaaa..."

Nhiếp Minh Quyết tức giận đem gã đấm đá thành đầu heo. Mà Lam Hi Thần nghe thế cũng ngẩn người.

N..nếu là Kim thị làm, vậy có phải...mẫu thân...đúng rồi,chắc chắn án sử của mẫu thân có ẩn tình, không được mình phải điều tra việc này trước khi quá muộn!

Ôn Nhược Hàn ngồi trên cười khẽ: " A ? Kim Quang Thiện? Tốt lắm. "

Bạch Anh bây giờ mới mở miệng: "  Kim thị khoan hãy động tới. "

Hắn nhíu mày : " A Anh? Ngươi muốn làm gì? "

Bạch Anh chỉ rung nhẹ ngón trỏ, không trung xuất hiện một trận đồ án màu đỏ sau đó đồ án nhập vào người gã đệ tử: " Trận pháp kia gọi Ảnh Rối Phù. Có khả năng điều khiển cũng như lưu lại hình ảnh những gì người dính trận pháp. Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi, ngươi cứ tiếp tục đưa tin và gặp mặt Kim Quang Thiện. Ít nhất hôm nay đưa sai tin cho ta, nói với Kim Quang Thiện rằng nhiệm vụ thành công. Nếu ngươi không nghe lời, thì..." Hắn búng tay, cơ thể gã môn sinh đột nhiên bùng cháy: " Ảnh Rối Phù sẽ thiêu đốt ngươi cho đến khi ngươi nghe lời. "

Ôn Nhược Hàn chậc lưỡi thầm nghĩ: " Thủ đoạn vô biên, quả không hổ danh Thánh Quân Ôn thị. Thế nhưng vì cái gì kiếp trước ngươi bị bọn chúng hại thảm như vậy? "

Bạch Anh như đoán được suy nghĩ hắn liền nhìn chằm chằm, Ôn Nhược Hàn rùng mình.

Ôn Nhược Hàn thở dài cho người thả gã ra. Sau cùng mang theo cả nhà ba người họ Nhiếp đi về phòng cho khách nói: " Lão Nhiếp, ngươi chịu ủy khuất. "

Nhiếp Thừa lắc đầu: " Nếu như ta thật sự chết, khi đó người chịu ủy khuất mới là ngươi, hai ta vốn dĩ là bạn thân. Nếu vì mưu kế của Kim Quang Thiện mà hai nhà kết oán, chắc chắn Minh Quyết sẽ hận ngươi thấu xương. "

Ôn Nhược Hàn như nhớ ra gì đó, thở dài: " Cũng may có A Anh. "

Nhiếp Thừa lại nói: " A Anh còn nhỏ tu vi lại cao thâm như vậy, quả không hổ danh hài tử của Tàng Sắc Tán Nhân cùng Ngụy công tử. "

Hắn lại hất cằm: " Cháu ngoại trai của ta ít nhất phải như thế. Không như hai đứa Ôn Húc Ôn Triều kia."

Nhiếp Thừa ho nhẹ: " A Húc dù sao mười một tuổi kết đan đã không tồi rồi. Hiện A Triều chỉ mới bảy tuổi, còn từ từ. "

Ôn Nhược Hàn lại châm chọc: " Ngươi còn không biết, A Anh thằng bé..."

Thằng bé làm sao?

Nhiếp Thừa nghi hoặc.

Tầm mắt Nhiếp Thừa theo Ôn Nhược Hàn nhìn thấy một đứa nhỏ mặc viêm dương hỏa bào dành cho dòng chính tầm sáu bảy tuổi cùng đứa con thứ hai nhà mình lại hỗ động một chỗ cười nói vui vẻ trong hành lang bên kia.

Nhiếp Thừa gật gù: " Ân , A Triều cùng Hoài Tang thật thân thiết. "

Mà hắn còn không biết, sau thẩm vấn, Ôn Húc cùng Nhiếp Minh Quyết vừa gặp nhau liền rút kiếm nâng đao lôi nhau đi Luận Võ Trường đánh nhau. Nói là đánh nhau, thật ra lại là cùng luận bàn sau lại chẹp miệng bàn tán về hai người cha thêm đệ đệ nhà mình. Sau cùng như gặp tri kỉ lại làm thân.

Thanh Dương Điện, thư phòng của Bạch Anh.

Lam Hi Thần lẽo đẽo theo sau Bạch Anh cho đến khi hắn trèo lên bàn. Bàn sách cao hơn so với cơ thể hắn, Lam Hi Thần lo lắng sợ hắn ngã bèn nhanh chân tới đỡ nắm đặt lên bàn.

" Bạch công tử, làm thế rất nguy hiểm. "

Bạch Anh cũng không đáp lại cứ nhìn chằm chằm y. Bị hắn nhìn y có chút khẩn trương lại hỏi: " Bạch công tử? "

" Ngươi theo ta vào đây làm gì? "

Lam Hi Thần chớp mắt: " Hi Thần chỉ là...sự việc hôm nay ở Viêm Dương Điện, dấy lên nghi ngờ về án của mẫu thân nên hơi thất thần. Xin lỗi. "

" Mẫu thân ngươi? "

" Ân, chính là mẫu thân của ta cùng A Trạm, chúng ta chỉ có thể gặp nàng mỗi tháng một lần. "

Bạch Anh nhướng mi: " A Trạm lại là ai? "

Bây giờ Lam Hi Thần mới ngẩn người. Bạch công tử hỏi vậy là sao? Y không nhớ về A Trạm? Sao lại thế này? Y hỏi: " Bạch công tử không biết A Trạm? " Thấy hắn lắc đầu, y trong lòng bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm: " A Trạm là đệ đệ ta. "

" À. " Bạch Anh nhăn mi, như có luồng điện chạy qua đại não.

A Trạm? A Trạm là ai?

Ngụy Anh, theo ta về Cô Tô!

Lam Trạm ~

Bạch Anh đột nhiên trào nước mắt, ngực lại nhói đau đến nghẹn, hắn để tay lên miệng cố ngăn cơn ho, nhưng kết quả máu đỏ nhuộm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ấy. Lam Hi Thần hốt hoảng bế hắn xuống cố gắng giúp hắng điều tức. Chỉ là chưa được bao lâu thấy người trong lòng đột nhiên nặng xuống.

Là Bạch Anh đã ngất xỉu.

Hai má bánh bao của hắn nhuốm nước mắt cùng máu hòa quyện, y run rẩy đem Bạch Anh cõng lên chạy ra ngoài, trên hành lang vừa lúc gặp Ôn Ninh cùng Ôn Triều Nhiếp Hoài Tang cùng nhau đi. Lam Hi Thần vội hô: " Ôn công tử, Hoài Tang...đ...đi gọi y sư, Bạch công tử ngất xỉu rồi! "

Nhiếp Hoài Tang cùng Ôn Triều hoảng lên chạy đi, mà Ôn Ninh cũng chạy tới theo dặn dò của Lam Hi Thần tìm được khuê phòng của Bạch Anh. Y đặt hắn nằm xuống, dặn dò Ôn Ninh đi tìm một ít nước. Ôn Ninh có chút lo lắng nhưng cũng nghe theo.

Lam Hi Thần nắm tay Bạch Anh như an ủi, như cố gắng làm dịu đi cơn phập phồng nơi khoang ngực hắn.

Bạch công tử....

Ôn Nhược Hàn lo lắng nhìn Ôn Hòa hỏi: " A Anh thế nào?"

Gần một khắc trước hắn cùng Nhiếp Thừa đang trò chuyện ở khách viện, thì nghe tới có môn sinh chạy đến báo cáo, nói rằng Bạch Anh đột nhiên ngất xỉu, hiện đang ở khêu phòng. Ôn Triều lại chạy đi tìm y sư cho nên Ôn Nhược Hàn cùng Nhiếp Thừa nhanh chóng đến Thanh Dương Điện

Ôn Hòa thở dài để tay Bạch Anh trở lại trong chăn rồi đứng lên hành lễ: " Tông chủ, không biết như thế nào, ta cảm thấy linh hồn của Thánh Quân không đồng nhất, bị thiếu hụt nghiêm trọng cho nên cơ thể thập phần yếu nhược. Vì thế người có khả năng chịu kích thích mới dẫn tới ngất xỉu. "

Lam Hi Thần đứng một bên sắc mặt trắng bệch, sao lại như vậy? Vì sao lại chịu kích thích. Hình như y như thế sau khi mình nhắc tới A Trạm...chẳng lẽ...

Lam Hi Thần không phải kẻ ngốc, y có thể đoán được phần nào.

Bạch công tử, thực xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro