Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 4



Dưới đây chính là hình tượng nhân vật Ngụy Vô Tiện tức Bạch Anh sau khi lịch hiếp hồi tưởng. Do chính mình vẽ 🤣 tự nhiên thấy mình cũng chịu chơi khiếp!


________

Bạch Anh mở mắt ra, phượng mâu màu lam bạc vô cảm nhìn nóc giường.

Hắn đây là...lịch kiếp về lúc nào vậy?

Bạch Anh ngồi dậy, đôi tay mũm mĩm nhỏ nhắn chống lên giường: " Trở về lúc nhỏ?" Hắn lại nhìn bố cục xung quanh phòng.

Nơi này không giống với căn phòng hắn từng ở Liên Hoa Ổ, giống với căn phòng lúc ở khách điếm thì đúng hơn. Đây là đã trở về lúc trước khi vợ chồng Ngụy Trường Trạch và Tàng Sắc Tán Nhân bỏ mình sao.

Bỗng tiếng gõ cửa vang lên đánh thức hắn.

Là giọng của chủ khách điếm. Hắn nhảy xuống, máu tóc màu bạch hồng buông xõa ra. Bạch Anh liếc nhìn lấy dây cột tóc màu đỏ, đem mái tóc dài đến đầu gối chân tết nhẹ rồi buộc lại vắt qua vai.

Bạch Anh đi ra mở cửa, đứng bên ngoài quả thực là chủ khách điếm, chỉ là bên cạnh còn có thêm vài nam nhân mặc y phục màu tím cửu liên. Ánh mắt hắn tối sầm, chính là trở về nhưng Ngụy Trường Trạch cùng thê tử đều đã không còn?

" Ngụy tiểu công tử. " Lão bản cúi xuống nhìn hắn. Kỳ thực ông cũng thật kinh ngạc, lúc chiều nhìn thấy tiểu Ngụy Anh là một mái tóc màu đen không quá dài được buộc đuôi ngựa, mà mắt cũng là màu đen nốt, nhan sắc cũng không giống đứa bé trước mặt này. Mặc dù khuôn mặt tựa giống nhau nhưng Bạch Anh không giống Ngụy Anh. Bạch Anh mang một vẻ đẹp kiều diễm phi giới tính, rất dễ câu đi trái tim người khác. Còn Ngụy Anh lại là một dáng vẻ nghịch ngợm tỏa sáng như vầng thái dương. Khí chats cũng khác biệt hoàn toàn. Nhưng lão bản cũng sẽ không nhớ sai. Đứa bé trước mặt đích xác là hài tử của Ngụy Trường Trạch và Tàng Sắc Tán Nhân.

" Ông chủ, có chuyện gì sao?" Giọng nói non nớt nhưng thẠp phần xa cách của hắn vang lên.

" Tiểu công tử, cha mẹ công tủe đã mấy ngày không về. Tiền phòng còn chưa thanh toán, cho nên...."

Bạch Anh gật đầu, đi vào phòng lấy ra một tờ ngân phiếu đưa ông: " Đã đủ? "

" Cái này...." Lão bản do dự nhùn mấy người phía sau. Mà bọn họ như không kiên nhẫn, tiến lên kéo hắn ra khỏi phòng: ' Ngươi còn không rõ ý tứ ông chủ sao? Cha mẹ không có, bọn ta cũng không thể nuôi ngươi mãi, cút ra khỏi đây đi!"

Bạch Anh liếc nhìn cánh tay bị kéo, hắn búng tay, bàn tay kia lập tức bốc cháy: " Dơ bẩn. "

Nam nhân đau đớn ôm cánh tay hô hoán. Mà lão bản không tình nguyện nói với hắn, Bạch Anh hiểu ý, đi vào phòng đem hết những gì của cha mẹ để lại thu vào không gian trữ trong tiềm thức rồi đi ra.

Lão bản thật tình rất thương tiểu Ngụy Anh, chỉ là bị ép buộc. Mấy người này liên tục mấy ngày gây sức ép khiến ông cùng người nhà không chịu nổi, khách khứa cũng dần ít đi. Đi ra đến cổng hắn quay người làm lễ với lão bản như tỏ lòng kính trọng rồi rời đi.

Bạch Anh khẽ cười lạnh.

Hóa ra kiếp trước của mình khốn khổ đều là do Giang gia gây cho.

A~ sao mình lại không nhớ tới chứ.

_______________

Ôn Nhược Hàn nằm trên giường bỗng nhiên mở bừng mắt ngồi dậy, mồ hôi lạnh khiến hắn rùng mình. Hắn nằm mộng. Trong mộng, hai nam nhân như thần tiên hiện báo mộng cho hắn.

" Ôn Nhược Hàn. "

Ôn Nhược Hàn nhíu mày nhìn hai người: " Các ngươi là ai?"

" Ta là Thiên Đạo, người bên cạch là Đế Quân. Ta cùng hắn tiến vào mộng của ngươi muốn nói cho ngươi một chuyện. "

Ôn Nhược Hàn hành lễ: " Gặp qua Thiên Đạo, Đế Quân. "

" Ngươi đã tìm được tiểu muội của ngươi ?"

Ôn Nhược Hàn ngẩn người lắc đầu mà cười khổ: " Mấy chục năm qua, ta đều tìm kiếm nhưng không thấy nàng."

" Quả thực rất khó, bở vì muội muội của ngươi được Bão Sơn Tán Nhân thu lưu. Sau liền rời núi hành tẩu. Ngươi và nàng cũng đã gặp qua không ít lầm, giao tình cũng rất tốt. "

" Bão Sơn...Tán...ý người...tiểu muội của ta...là Tàng Sắc Tán Nhân? "

Phượng Cảnh gật đầu: " Nhưng ngươi cũng không càn tìm nàng, nàng cùng Ngụy Trường Trạch bị sát hại, hiện tại chỉ còn lại hài tử. Hãy đi tìm nó. Có thể ngươi sẽ thấy tiểu Ngụy Anh không giống ngày xưa. Bởi vì hài tử của ta đã lịch kiếp thành tiểu Ngụy Anh. Ôn Nhược Hàn, ta biết ngươi là một người say mê võ học nhưng cũng nên lui ra nhìn tới bên ngoài nói gì về các ngươi. Huyết mạch Phượng Hoàng ta ban cho các đời tông chủ là để các ngươi lấy nó trấn giữ Loạn Táng Cương.

Có thể ngươi không biết, tiểu Ngụy Anh tức hài tử của ta đã trải qua kiếp này là kiếp thứ hai. Chỉ vì Ôn thị các ngươi, kiếp trước Ôn thị toàn diệt bao gồm của nó. Mà nó là cháu ngoại của ngươi, Ôn Nhược Hàn. Hài tử của ta lịch kiếp thành tiểu Ngụy Anh, đến lúc chết vãn một mực cố gắng trấn áp Loạn Táng Cương, cuối cùng nguyên thần rách nát lịch kiếp thất bại. A Anh xin chúng ta lịch kiếp hồi tưởng một lần nữa, không mang theo dáng vẻ của tiểu Ngụy Anh nữa mà là dáng vẻ là thần tiên của nó. Bây giờ muốn cứu lấy Ôn thị chỉ có A Anh mới làm được.

Hãy nhớ, A Anh là cháu ngoại của ngươi, đón thằng bé về..."

Giọng của Phượng Cảnh nhỏ dần nhỏ dần cho đến khi hai người mất hụt.

Ôn Nhược Hàn ôm ngực.

Tàng Sắc...ngươi...thật sự là A Nguyệt sao...

Ôn Nhược Hàn nhanh chóng chạy ra ngoài, dựa theo trí nhớ , hắn đi tới Di Lăng. Tìm kiếm suốt một ngày, cuối cùng nhìn thấy Bạch Anh nhỏ bé hờ hững cầm theo bó hoa linh lan tươi dựa ngồi trên ghế một tiệm mỳ nhìn hắn.

Ôn Nhược Hàn đầu tiên là cả kinh, quả thật như hai người kia nói tới. Rất giống phu thê Tàng Sắc Tán Nhân nhưng không hoàn toàn, Bạch Anh thật sự quá đẹp. Ôn Nhược Hàn tiến tới quỳ xuống trước mặt hắn run rẩy.

" N...ngươi là Ngụy Anh...?"

Bạch Anh gật đầu: " Ôn thúc thúc, đã lâu không gặp."

Bạch Anh dựa theo trí nhớ đáp lại, khoảng thời gian này thì gần một năm trước Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc Tán Nhân mang theo tiểu Ngụy Anh đến Bất Dạ Thiên nghỉ mát. Cũng là gặp vị trước mặt này. Nếu hắn nhớ không lầm, ở kiếp trước hắn cũng chưa nhìn thấy Ôn Nhược Hàn lúc về sau. Căn bản lúc hắn định tiến vào Viêm Dương Điện thì hay tin Ôn Nhược Hàn đã chết. Phượng Hoàng lửa cũng bí mật tiến vào cơ thể hắn, nhưng hắn không phát giác ra điều này. Cho đến khi lịch kiếp thất bại, Bạch Cẩn nói hắn mới biết chuyện.

" A Anh, ta ...ta là cữu cữu của ngươi. "

" Cữu? "

" Ân."

" Là...đúng vậy, cữu cữu. "

Ôn Nhược Hàn ôm lên Bạch Anh, mang hắn rời đi, hắn nói: " Cẩn thận một chút tránh người Giang thị nhìn tới. "

" Người Giang thị?"

" Ta bị lão bản đuổi ra ngoài, chính là người mặc áo tím chín cánh sen uy hiếp ông ấy đuổi ta ra. Hiện tại có lẽ đang ở đâu đó theo dõi đi. "

Ôn Nhược Hàn nghe thế liếc nhìn xung quanh, Bạch Anh ôm cổ Ôn Nhược Hàn nhàn nhạt nói: " Ta đã sử dụng phép ẩn thân, không ai nhìn thấy đâu. Yên tâm. "

" Ngươi...là Ngụy Anh hay là..."

Bạch Anh chu môi, hắn nhét một viên đường vào miệng: " Cũng là Ngụy Anh, những cũng không hẳn, ta là hắn kiếp trước. "

" Là kiếp trước sao? Lịch kiếp thất bại sau đó lại lịch kiếp hồi tưởng?"

Bạch Anh thở ra một hơi. Quả nhiên như thế nói.

" Là phụ đế, phụ thần ta thông tri cho cữu cữu ?"

Ôn Nhược Hàn gật đầu: " Ta tìm ngươi một ngày trời. "

" Phụ đế phụ thần ta nói không sai. Ta là lịch kiếp lần hai hồi tưởng về, cho Tu chân giới một cơ hội sửa đổi lần cuối. "

Ôn Nhược Hàn xoa đầu hắn đáp xuống sân của Viêm Dương Điện: " Ngươi là Thiên Đạo chi tủe cũng được, là lịch kiếp hồi tưởng cũng ngươi. Ngươi mãi mãi là cháu ngoại của ta. Yên tâm, có ta ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn. "

Bạch Anh khinh bỉ: " Cũng không biết người nào đó kiếp trước bị một thọc chết không minh bạch đâu."

" Nếu ngươi sẵn lòng, có thể kể cho ta về quá khứ khi là Tiểu Ngụy Anh kiếp trước của ngươi? "

Bạch Anh đi phía trước không thèm nhìn Ôn Nhược Hàn mà giải trừ phép ẩn thân: " Tùy theo tâm tình. Phải chờ xem Ôn tông chủ thành tâm thế nào a?"

Ôn Nhược Hàn bất đắc dĩ đi theo hắn.

__________

Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Hi Thần nằm trên giường ngơ ngác. Bố trí phòng quen thuộc nhưng cũng không quen thuộc. Y ngồi dậy nhìn bàn tay trẻ con của mình. Trong nháy mắt y như hiểu gì đi.

Y mở cửa đi ra ngoài sân, nhìn lên bà trời đêm sao chắp tay hành lễ.

Tại hạ Lam Hi Thần, đa tạ ân điển của Thiên Đạo chi tử Bạch công tử cùng Thiên Đạo và Đế Quân.

" Ca ca?" Lam Trạm ngơ ngác nhìn một loạt hành động quái dị của Lam Hi Thần.

Lam Trạm tay cầm điểm tâm, từ trong hành lang đi ra ngoài. Lam Hi Thần nghe thấy tiếng đệ đên liền quay người chạy tới ôm.

" A Trạm, ca ca đây, làm sao vậy?"

Lam Trạm lắc đầu đưa điểm tâm ra: " Ca ca, cho huynh. Thúc phụ mang A Trạm xuống Thải Y Trấn, nghĩ ca ca sẽ thích liền mang về. "

" Ân, ca ca rất thích, cảm ơn A Trạm. "

" Ca ca thích là tốt rồi. Ca ca sắc trời đã muộn, ca...A Trạm có thể ngủ cùng ca không? "

" Dĩ nhiên là có thể! " Lam Hi Thần vui mừng nắm tay Lam Trạm vào phòng.

Đã bao lâu, y luyến tiếc nhớ mong tiếng gọi ca ca đến từ đệ đệ? Kể từ khi mẫu thân mất, đã không còn nghe thấy nữa. Thậm chí đến lúc trước khi hồi tưởng. Lam Vong Cơ còn hận y, hận Lam gia...hận rất nhiều. Sau khi Bạch Anh rời đi, y vô số lầm ngăn cản đệ đệ tự sát. Nhưng có lẽ trời còn thương sót. Để y quay về, sửa đổi sai lầm.

Bạch công tử, đa tạ.

Ơn tri ngộ, vĩnh viễn không quên.

Không biết Bạch công tử có trí nhớ kiếp trước hay không, thử đến Di Lăng một phen, nếu may mắn...có thể mang Bạch công tử trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, tránh cho một cuộc đời trẻ nhỏ sống trong đau khổ.

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro