Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 26

Quan hệ thế nào?

Lam Vong Cơ ngẩn người, chẳng lẽ nói là không tốt?

Lại nghe hắn nói: " Nếu ngươi có ký ức của kiếp trước, vậy ngươi cũng biết thân phận của ta đi. Lam Trạm, kỳ thực kiếp này ta không có ký ức về ngươi. Ngày đó gặp nhau ở Vân Thâm Bất Tri Xứ dẫn tới phát bệnh, ta đã ẩn ẩn đoán ra ký ức bị động tay động chân. Nhưng ta cũng không hối hận. Mặc kệ kiếp trước chúng ta quan hệ thế nào, kiếp này là kiếp này. Kiếp này ngươi có thân nhân, và ta cũng vậy. Ta có sứ mệnh của ta. Còn ngươi ta cũng không đoán được sự tình ra sao. Nhưng là, bất kể kiếp này thế nào, lựa chọn của ngươi ra sao ngươi hãy chịu trách nhiệm với nó. Bởi vì sẽ không có cơ hội thứ hai để sửa chữa nữa. "

Y không khỏi chấn động, lập tức nắm lấy tay Bạch Anh, hắn có thể nhìn ra tới người này đang mất bình tĩnh. Điều đó thể hiện ở khuôn mặt tái nhợt của y. Lam Vong Cơ mở miệng nói: " Ngụy Anh, để ta cùng ngươi được không? Kiếp trước không thể bảo hộ được ngươi. Kiếp này ta không muốn mất đi ngươi nữa! "

Bạch Anh ngẩn người nhìn đôi thiển sắc lưu ly ấy, lại mím mím môi không tự chủ mà đồng ý. Hắn không từ chối được người này. Kể từ lần đầu gặp đã không thể từ chối!

Ngày đó Lam Vong Cơ bảo sẽ chịu trách nhiệm, lúc đầu hắn có suy nghĩ cự tuyệt nhưng lúc đó lại nhìn thấy đối phương chờ mong lại không tự chủ được mà chấp nhận.

Lam Vong Cơ nhận được sự đồng ý của người trong lòng không khỏi vui mừng, y đột nhiên đem Bạch Anh ôm vào trong lòng như khảm người này vào cốt nhục. Rốt cuộc, qua hai đời Lam Vong Cơ y cũng đã nhận được sự đồng ý của hắn. Không còn là sự đáp lại một cách lạnh lùng vô tình như ngày đó ở hang động sau huyết tẩy Bất Dạ Thiên nữa.

Ngụy Anh, rốt cuộc ngươi không làm ta cút đi.

Ta cũng sẽ không để ngươi làm ta cút.

Là ta luôn ít nói tổn thương ngươi, nhưng kiếp này được làm lại, ta nhất định đem ngươi bảo hộ chu toàn.

Ngươi ở đâu, ta ở đó.

Nếu cả thiên hạ không dung được ngươi thì còn ta.

Ta...thà phụ cả thiên hạ, cũng sẽ không bao giờ phụ ngươi!

Không bao giờ!

Bạch Anh nhận được cái ôm của y cũng không có đẩy ra mà ngửi lấy mùi đàn hương thanh lãnh trên cơ thể người này. Mùi hương của Lam Vong Cơ thật sự rất dễ chịu. Hắn biết, đây là do thường xuyên sử dụng đàn hương huân phòng nên y phục, cơ thể đều lây dính lấy chúng. Bạch thất của Bạch Anh cũng vậy, mặc dù không dùng đàn hương nhưng Ôn Ninh luôn mang theo hương liệu mà hắn thường huân phòng. Là trúc liên hương.

Mùi hương ngọt, mát mẻ mà thanh tao của hương trúc hòa trộn cùng hương hoa sen.

Sử dụng lâu ngày, trên người Bạch Anh cũng nhiễm hương liệu ấy.

Bạch Hạc mặc dù đang bay, nhưng nó là hạc tiên là linh cưỡi của Bạch Anh. Đồng bệnh tương liên, Bạch Anh như thế nào Bạch Hạc đều như thế đó. Mặc dù đang bay nhưng nó vẫn chú ý tới hai còn người đang ngồi trên lưng mình. Cái đầu lắc lắc một chút như tỏ ra bất mãn.

Bạch Hạc: Chủ nhân, hai người có chú ý tới cẩu độc thân là ta không vậy?

Tiếng lòng của nó, Bạch Anh cũng không trả lời mà chỉ cười khẽ. Lam Vong Cơ mới ý thức được bản thân lại làm điều gì. Vành tai y khẽ đỏ như máu không dám nhìn đối phương. Mà Bạch Anh nãy giờ vẫn chú ý Lam Vong Cơ, cũng phát hiện tới điều này, hắn vươn tay chạm vào vành tai y nói: " Thật không ngờ ngươi thẹn thùng sẽ đỏ tai. Không giống Hoán, hắn luôn là đỏ mặt. "

" Ngươi...cùng huynh trưởng thật thân thuộc. "

" Ta sau khi trở về, Hoán luôn bồi ta, làm quản gia của ta. Mười mấy năm qua vẫn luôn là hắn cùng A Ninh và Hoài Tang chiếu cố ta rất nhiều. Hơn nữa nếu không có ta, hắn cũng sẽ không thay đổi được Lam gia. Hắn nợ ta ân tình. "

" Ân. Ngụy Anh, chúng ta đi hải ngoại làm gì? "

Bạch Anh ngồi dịch lên phía trước một chút, ấn thủ quyết, một đóa hoa sen hiện ra. Sau đó bụi phấn từ nhụy sen bay lên dần kết thành một lớp màng. Lam Vong Cơ chú ý tới, đó là bản đồ đại dương!

" Lam Trạm, ngươi học thức uyên bác, đã nghe tới Bồng Lai đảo? "

Lam Vong Cơ nhấp nhấp môi nói: " Cấm thất có một quyển Sơn Hải Kinh. Trong đó có nhắc tới đảo Bồng Lai. "

Hắn gật đầu, vẫn chăm chú nhìn bản đồ. Bỗng bản đồ hiện ra một dấu chấm màu đỏ phía đông. Bạch Anh chạm vào chấm đỏ rồi vỗ vỗ nhẹ cổ Bạch Hạc nói: " Bạch Hạc, hướng đông. Tốc độ nhanh nhất. "

Nghe được hiệu lệnh, Bạch Hạc kêu lên một tiếng lập tức tăng tốc, nghiêng thân về hướng đông bay nhanh đi. Bạch Anh xoa eo nói: " Hôm nay là ngày Bồng Lai đảo xuất hiện, ba trăm năm một lần. Nếu không đi nhanh sẽ phải đợi tiếp."

Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn cũng không nói gì, chỉ ôn nhu nhìn và nhìn. Cho đến hơn nửa canh giờ sau, Bạch Hạc dừng trên không trung của một hòn đảo. Quanh đảo được bao phủ bởi sương mù ngũ sắc mờ ảo. Mặt nước như phát ra ánh sáng trong veo, có thể nhìn thấy đáy biển sâu đến mức nào. Hồn đảo rộng lớn như ẩn như hiện giữa đại dương bao la, xung quanh đảo còn có những hòn đảo nhỏ khác bao quanh ở cự ly không xa.

" Đến rồi. "

" Chúng ta trực tiếp đi vào? " Lam Vong Cơ hỏi

Hắn lắc đầu: " Bồng Lai đảo vốn là đảo tiên, không phải ai cũng có thể xâm phạm vào." Nói rồi hắn triệu hồi ra một bông mẫu đơn bằng pha lê. Ánh sáng hoàng hôn chiếu vào bông mẫu đơn, lập tức tỏa ra ánh sáng khúc xạ vào lớp sương mù, Mắt thường có thể thấy nơi ánh sáng của bông mẫu đơn khúc xạ vào đều tản đi lớp sương mù, hiện ra một mảnh xinh đẹp thế ngoại đào viên. Bạch Hạc lập tức bay vào nơi đó.

Bồng Lai đảo, tên như thực. Vốn là nơi của nhiều tiên nhân cư ngụ, phồn hoa xinh đẹp. Bồng Lai đảo có năm ngọn núi tạo thành thung lũng. Bởi phía dưới của thung lũng không có đáy nên thung lũng được gọi là Quy Khư. Nước từ tám phương trời và chín vùng đất, và nước sông Ngân Hà trên Thượng giới đều chảy đổ vào nơi này, thế mà nước ở đấy chẳng tăng chẳng giảm. Ở nơi này có năm đỉnh núi, Ngọn thứ nhất tên là Đại Dư, ngọn thứ hai là Viên Kiều, ngọn thứ ba là Phương Hồ, ngọn thứ tư là Doanh Châu, và ngọn thứ năm là Bồng Lai. Các thác nước chảy dựng đứng, đổ từ trên đỉnh Bồng Lai xuống, tựa như tơ lụa cung nga trên Dao Trì, bên dưới thác nước là một dòng sông màu xanh ngọc nên thơ.  Cung điện các vị tiên thường làm bằng vàng và ngọc. Những vị tiên nhân thích sự thanh tĩ trang nhã sẽ sử dụng gỗ được làm từ thân cây đào thiên. Cầm thú ở đó có màu trắng tinh khiết. Cây cối bằng ngọc trai và san hô. Nhiều nhất vẫn là hoa đào. Có thể nói đảo Bồng Lai là thạch đảo của những loài hoa. Hoa trái có vị thơm ngon dễ chịu. Ai mà ăn được hoa quả ấy sẽ không già và không chết. Vị thần chấp quản đảo Bồng Lai chính là Hoa thần.

Năm ấy Bạch Anh ngủ hơn trăm năm đều ở Bồng Lai đảo, cho nên hắn rất quen thuộc với nơi này.

Bạch Hạc hạ cánh xuống đất, chờ đợi chủ nhân cùng Lam nhị công tử đáp xuống liền thu nhỏ lại bay về hướng nam đảo.

Lam Vong Cơ đưa tay chạm lên mũi, một cánh hoa anh đào không biết từ lúc nào đậu trên mũi y. Y kinh ngạc, một làn gió nhẹ thổi tới như quấn quýt lấy hai người không buông, mang theo hương hoa khiến người xao xuyến. Nhưng cánh hoa đào trộn lẫn một số cánh hoa khác như mưa mà rơi trên người cả hai. Như có người điều khiển, Bạch Anh và Lam Vong Cơ đi đến đâu, cánh hoa đều theo đến đó. Cho đến nửa đoạn đường. Trên bầu trời liền xuất hiện hai vị tiên tử y phục thoáng đãng. Phong cách như vũ nữ, các nàng tay cầm giỏ hoa, bay trên không trung, phi bạch lụa tiên phấp phới trong gió. Giọng cười các nàng thánh thót lại lanh lảnh.

" Hi hi hi...chào mừng khách nhân ghé thăm Bồng Lai đảo ~"

Lam Vong Cơ thủ lễ, Bạch Anh lắc đầu: " Nhị vị Hoa linh, không biết Hoa Thần còn ở? "

Một vị Hoa linh cung cung mắt cười: " Điện hạ ~ chủ nhân đợi người ở Thần Hoa Cung ~ "

" Đa tạ! " Nói rồi, Bạch Anh nắm lấy tay Lam Vong Cơ phi thân lên không trung, bay về hướng núi Bồng Lai.

Trên núi Bồng Lai có một tòa cung điện ẩn hiện trong những loài hoa. Đây là Thần Hoa Cung, Hoa Thần cung điện. Ngoài Thần Hoa Cung ở núi Bồng Lai còn có những tòa tiên phủ khác, đều là của các vị tiên nhân dưới trướng Hoa Thần.

Bên cạnh Thần Hoa Cung có một cái đình viện làm từ ngọc bích được những dây leo hoa quấn quanh. Bên trong, một vị nữ tử y phục hồng nhạt, tóc cài trâm ngọc phức tạp. Một bông mẫu đơn hồng cài lên càng tôn lên sự xinh đẹp thanh thoát của nàng. Nàng chính là chủ nhân ở đây, Hoa Thần. Hoa Thần thưởng thích một tách trà hoa hài lòng mỉm cười. Đây là trà mới nàng mới sáng chế ra, được làm từ lá trà hòa lẫn cùng hoa đỗ quyên. Màu trà đỏ nhìn không những hài hòa còn mang đến cảm giác ngọt ngào.

Như cảm nhận được gì, nàng quay đầu nhìn về phía ngoài. Bạch Anh cùng Lam Vong Cơ vừa lúc hạ xuống  lối mòn phủ bằng gạch men. Y phục Bạch Anh thật sự phức tạp và nhiều lớp, nhưng lại như cánh hoa mà phiêu đãng, cho dù đã hạ xuống mặt đất nhưng vẫn theo quán tính mà phấp phơi trong gió.

" Điện hạ, đã lâu không thấy. " Hoa Thần mỉm cười dịu dàng nhìn hai người.

Bạch Anh gật đầu : " Hoa Thần nương nương, đã lâu. "

Lam Vong Cơ hành lễ: " Hoa Thần. "

Hoa Thần vén nhẹ tay áo làm động tác mời, Bạch Anh dẫn theo Lam Vong Cơ ngồi xuống đối diện nàng. Hoa Thần lắc đầu: " Điện hạ, lần đầu ta thấy người mang theo phàm nhân tới đây. "

Bạch Anh lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh không nhanh không chậm nói: " Ta hiện tại cũng là phàm nhân. "

Hoa Thần liếc nhìn hắn, lại nhìn xuống tay của Lam Vong Cơ, nàng sử dụng chút pháp lực của mình, nhìn thấy cổ tay Lam Vong Cơ hiện ra một sợi dây màu đỏ. Nàng có chút ngẩn người rồi khôi phục bình tĩnh thầm nghĩ:  Người này là thiên mệnh chi nhân của điện hạ mà Đế tôn cùng Thiên Đạo đã nhắc tới? Lam Vong Cơ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro