chương 25
"Ngụy Anh..." Lam Vong Cơ rốt cuộc cố gắng đến Ngụy Vô Tiện trước mặt, nhẹ nhàng gọi tên hắn
"Nga? Lam Trạm?!" Ngụy Vô Tiện mặt vô biểu tình nhìn qua.
" Người giết môn sinh Ôn thị bên đường chính là ngươi?"
"Đương nhiên."
"Những tấm bùa triệu âm đó..." "Ta làm."
"Ngươi dùng phương pháp gì thao túng mấy vật âm sát này?"
Độ cung ở khóe miệng Ngụy Vô Tiện giảm mạnh, liếc y bằng một con mắt, nói: "Lam nhị công tử, ngươi hỏi vậy là có ý gì."
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, nói: "Trả lời."
Quỷ sơ sinh chuyển động, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lướt qua, hắn miễn cưỡng từ từ lui về phía sau, lẻn vào trong tối. Ngụy Vô Tiện lúc này mới quay qua Lam Vong Cơ, nhướng mày nói: "Xin hỏi...... Ta không trả lời thì sao?"
Bỗng nhiên, hắn lắc mình né qua, thoát khỏi Lam Vong Cơ tự nhiên chộp tới, lùi lại ba bước, nói: "Lam Trạm, chúng ta vừa mới cửu biệt gặp lại, ngươi liền động thủ bắt người, không được hay lắm nhỉ?"
Lam Vong Cơ thì động thủ bất động khẩu, Ngụy Vô Tiện gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, hai người đều là nhanh nhẹn như nhau. Lần thứ ba đẩy tay y ra, Ngụy Vô Tiện nói: "Ta còn tưởng rằng chúng ta ít nhất cũng coi như người quen đi. Ngươi cứ một lời không hợp đã vung tay đánh nhau như vậy, có phải có chút tuyệt tình không?"
Lam Vong Cơ nói: "Trả lời!" Giang Vãn Ngâm cũng tới, che trước Ngụy Vô Tiện, kêu: "Lam nhị công tử!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam nhị công tử, câu hỏi của ngươi cũng khó nói lắm. "
Lam Vong Cơ mím môi định nói gì đó lại bị Ngụy Vô Tiện đột nhiên nghệt mặt ra hỏi: " Hả? Lam Trạm rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lam Vong Cơ gằn từng chữ: "Cùng ta về Cô Tô."
Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đều ngẩn ra. Giây lát, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Cùng ngươi về Cô Tô? Vân Thâm Bất Tri Xứ? Đi nơi đó làm gì?"
Hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ: "A. Ta đã quên, thúc phụ ngươi Lam Khải Nhân ghét nhất thứ tà ma ngoại đạo của ta. Ngươi là môn sinh đắc ý của hắn, đương nhiên cũng thế, ha ha."
" Ngụy Vô Tiện! " Lam Vong Cơ đột nhiên quát lớn
" Lam Vong Cơ! " Ngụy Vô Tiện không chịu yếu thế, ẩn ẩn nhìn được là hắn tâm tình không tốt, cảm xúc bị mất khống chế. Ngụy Vô Tiện cắn răng nói: " Ngươi cho ngươi là ai? Cô Tô Lam thị các ngươi là ai mà quản ta? "
Giang Vãn Ngâm cau mày : " Lam nhị công tử thỉnh tự trọng, Ngụy Vô Tiện là người của Giang gia ta, không đến lượt Lam thị các ngươi quản. "
Ba người giằng cô một lúc nhưng cuối cùng bị một tiếng rên rỉ kêu đau của Ôn Tiều đánh gãy, dời đi sự chú ý của Giang Vãn Ngâm và Ngụy Vô Tiện. Cuối cùng hai người vẫn bỏ qua Lam Vong Cơ.
Bạch Anh lạnh lùng nhìn khung cảnh trước mặt. Trước mặt hắn chính là ký ức của kiếp trước. Hắn biết hiện tại hắn đang trong mơ. Chỉ là Bạch Anh hắn không rõ. Rốt cuộc là chuyện gì, những gì hắn nhớ rõ đều không như vậy.
Bạch Anh lẩm bẩm lùi lại: " Kiếp trước vốn không có, rõ ràng chỉ có ta cùng Giang Vãn Ngâm, không hề có ai khác. Là từ đâu xảy ra vấn đề. Phụ thần phụ đế! Là hai người làm sao? Rốt cuộc trong kiếp trước Lam Vong Cơ là gì của ta...nếu là hai người làm...thì vì sao lại xóa đi kí ức của ta về y! "
Hình ảnh lại thay đổi, Bạch Anh nhìn thấy bản thân cùng Lam Vong Cơ đang chiến đấu cùng Đồ Lục Huyền Vũ. Lại ngẩn người.
" Trừ phi...."
" Trừ phi cái gì? "
" Trừ phi, Lam Trạm! Ngươi thích Miên Miên! "
" aaaaaaaaaaa câm mồm câm mồm....đừng cắn aaa...Lam Trạm ngươi điên rồi...ngươi là chó, ngươi là chó...aaaaa..."
Bạch Anh rùng mình, hắn vẫn không có thiện cảm với họ nhà chó, nhìn Lam Vong Cơ cắn tay bản thân trong đầu liền liên tưởng tới kiếp trước lưu lạc bị chó cắn qua ngày.
Bạch Anh nhìn Lam Cong Cơ cự tuyệt Ngụy Vô Tiện nhưng lúc Ngụy Vô Tiện ngủ lại lén đem đầu hắn gối lên chân mà không khỏi lắc đầu. Lại nhớ tới một năm qua Lam Vong Cơ đối xử với mình khác nhau một trời một vực mà không khỏi cười nhạt.
" Hát cũng thật dễ nghe. " Bạch Anh không khỏi lẩm nhẩm giai điệu theo giọng hát của Lam Vong Cơ khi y hát cho Ngụy Vô Tiện nghe.
Mà giai điệu về kết thúc, Bạch Anh cũng từ trong mộng tỉnh ra.
Hắn ngồi dậy, tay đặt lên má phải, cảm nhận được sự ẩm ướt liền giật mình. Hắn khóc, từ trước tới nay hắn chưa khóc một lần nào, thế nhưng tỉnh mộng lại khóc. Bạch Anh ngẩn người : " Lam Vong Cơ, ngươi là gì của ta...lại khiến ta thành ra thế này..."
Bỏ qua những cảm xúc ngổn ngang, hắn đi rửa mặt, mặc y phục chỉnh tề lại đến trước gương nhìn ảnh ngược của bản thân trong gương lại thở dài. Dung mạo đứng đà bảng xếp hạng công tử thế gia rất được người ưa thích. Kể cả lần đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp Kim Quang Thiện, hắn vẫn cảm giác được ánh mắt nóng cháy đến từ kẻ đó. Làm hắn ghê tởm cùng cực.
Hôm nay diễn ra Thanh Đàm Hội. Ôn thị tổ chức bách gia Thanh Đàm Thịnh Hội, đại hội diễn ra bảy ngày, mỗi ngày các hạng mục đều không giống nhau. Trong đó chủ yếu là các đệ tử môn sinh các gia tộc cùng nhau thi thố. Số còn lại là các gia chủ ngồi tán gẫu biện luận với nhau vào mỗi sáng. Lần này Thanh Đàm Hội diễn ra ở Bất Dạ Thiên. Ngày thứ sáu sẽ là ngày các tông chủ cùng môn sinh gia quyến nhập tiệc. Ngày cuối cùng cũng vậy.
Lần này Thanh Đàm Hội, Bạch Anh không tính ra mặt sớm, hắn có việc phải làm. Nhưng hạng mục bắn tên hắn cũng ghi danh.
Lam Hi Thần một bên rót trà đưa cho Bạch Anh, biết hắn không tham gia Thanh Đàm Hội mấy ngày liền hỏi : " A Tiện, vì sao không tham gia Thanh Đàm Hội? "
Bạch Anh vuốt ve đầu Bạch Hạc: " Ta hôm qua phát hiện, cần làm chút việc. Phải đi hải ngoại mấy ngày. Ngươi cùng nhị ca bọn họ tự làm việc đi thôi, ta không quản. "
" Một mình sao? "
Bạch Anh nhìn thấy một thân ảnh màu trắng trong đám người hỗn độn : " Ngươi muốn ta mang theo người đi? "
" Khụ...một mình không an toàn. " Lam Hi Thần nhìn dung nhan Bạch Anh mà không khỏi thất thần. Cho dù người này đã dùng màng che mặt nhưng chỉ riêng đôi mắt phượng xinh đẹp ấy lộ ra thôi cũng biết dung nhan đối phương kiều diễm tới mức nào.
Hắn khẽ câu môi : " Vậy theo ngươi, gọi Lam nhị công tử đi cùng ta, một canh giờ nữa xuất phát. "
Nghe thấy Bạch Anh nhắc tới Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần mừng thầm trong bụng: " Hay quá, A Tiện cùng Vong Cơ thân cận rồi! " Lại nhìn Bach Anh liếc bản thân một cái, Lam Hi Thần mặt hớn hở làm lễ rồi chạy đi tìm đệ đệ nhà mình. Trước đó chạy đi tìm Lam Thanh Trì xin phép cho Lam Vong Cơ rời khỏi Thanh Đàm Hội.
Bạch Anh nhìn y rời đi bất đắc dĩ mà lắc đầu: " Lam Vong Cơ, ta cho ngươi một cơ hội. Rốt cuộc kiếp trước chuyện gì xảy ra với hai chúng ta. "
Đúng giờ, Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần đi đến ngoại thành Bất Dạ Thiên, ở đó Ôn Triều cùng Ôn Ninh đã chờ sẵn. Y có chút ngẩn người.
" Hi Thần! Lam nhị công tử! " Ôn Triều thi lễ.
Ôn Ninh cũng theo cùng : " Hi Thần ca ca , Lam nhị công tử."
" Triều huynh, A Ninh." Lam Hi Thần gật đầu, Lam Vong Cơ đáp lễ.
Bạch Anh đứng nhìn bốn người chào hỏi nhau cũng im lặng không nói gì, tay khẽ cào cào phần đuôi tóc ra lệnh Bạch Hạc hóa lớn.
" Đi thôi, còn câu giờ sẽ trễ. Nhị ca, A Ninh, ở nhà đừng để đám kia tự tại quá, Lam Trạm đi. " Nói rồi hắn phi thân lên Bạch Hạc ngồi, sau đó lại đưa tay ra để Lam Vong Cơ nắm lấy rồi kéo lên. Bạch Anh vỗ nhẹ lưng Bạch Hạc, Bạch Hạc lập tức cất cánh bay đi với tốc độ rất nhanh.
Tu chân giới vốn có một phần ba là đất liền, đa số còn lại là biển rộng lớn. Xen kẽ đó là những hòn đảo chìm nổi trong đại dương rộng lớn. Không riêng phần đất liền, hải ngoại bao la cũng có tu sĩ tu tiên. Vốn đất liền cùng hải ngoại không xâm phạm lẫn nhau, nhưng cũng hỗ trợ nhau mà phát triển.
Lam Vong Cơ nhìn sườn mặt Bạch Anh không khỏi ngẩn người, đến khi hắn quay đầu nhìn bản thân mớ hoàn hồn biết mình đã thất lễ. Nhìn Lam Vong Cơ tay chân luống cuống, Bạch Anh không khỏi cười khẽ: " Lam Trạm, cần gì như thế. "
" Là ta thất lễ trước. "
Hắn lắc đầu: " Không có gì. Đây cũng là số lần hiếm hoi ta cùng ngươi ở chung một mình nhỉ. "
" Ừm. "...Kiếp trước ta cùng ngươi đều tan rã trong không vui. Ngụy Anh, lần này ngươi đừng ném ta đi, có được không?
" Cái gì? " Bạch Anh ngây người hỏi.
Lam Vong Cơ mới biết bản thán đã lỡ đem lời trong lòng nói ra. " Xin lỗi! "
" Không, Lam Trạm, ngươi vừa gọi ta là gì? "
" Bạch Anh? "
Hắn nhíu mày: " Không phải! "
Lam Vong Cơ mím môi: " N...Ngụy Anh! "
Bây giờ Bạch Anh mới trừng lớn mắt như không thể tin được nhìn y. Vốn tên này ngoại trừ Lam Hi Thần, dòng chính Ôn thị, còn lại đều không ai biết. Lúc vừa nhập gia phả, Ôn Nhược Hàn tuyên bố hắn với tên Bạch Anh, không phải Ngụy Anh! Hắn trong lòng không khỏi khiếp sợ, như ẩn ẩn đoán ra được gì đó không khỏi chua xót. Hắn kiếp này vốn đã bị rút đi một hồn thể, không biết cảm xúc. Không cười hay giận. Đối với ai cũng một bộ lạnh nhạt vô cảm. Nhưng từ khi gặp được Lam Vong Cơ, hắn như sinh động hẳn lên, hắn biết cười, biết khiếp sợ. Tay không khỏi tự động sờ bụng giống như nơi đây đã từng có gì đó.
Hắn nhớ tới gần một năm trước vì Lam Vong Cơ mà dính phải hội chứng mang thai giả.
Thấy Bạch Anh im lặng bình tĩnh mà nhìn mình, Lam Vong Cơ cúi đầu xuống một chút không dám nhìn. Chờ đợi người nọ lên tiếng, không lâu sau y nghe thấy giọng hắn cất lên: " Lam Trạm, ngươi...là từ kiếp trước tơi? "
Lam Vong Cơ không được tự nhiên gật đầu: " Đúng vậy. "
" Hóa ra...ngươi là biến số mà phụ đế nói tới. Lam Trạm, kiếp trước ta và ngươi quan hệ thế nào? "
Quan hệ thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro