72 - 73
72.
Ngụy Vô Tiện thấy một đại nam nhân như hắn ăn bánh còn phải có người đút cho thật là kì quái, lại thêm không khí bỗng nhiên yên lặng và biểu cảm muốn nói lại thôi của người xung quanh, cuối cùng vẫn là cực kỳ xấu hổ đoạt lấy bánh trong tay Lam Vong Cơ, nói: "Không nóng lắm, tự ta ăn là được."
Cũng may Lam Vong Cơ cũng không quá kiên trì, chỉ "Ừm" một tiếng rồi đặt bánh vào tay hắn. Ngón tay dừng một chút, thuận thế xắn tay áo tung bay của Ngụy Vô Tiện lên, sợ hắn dính dầu.
"Không sao, bẩn thì thôi, giặt tí là sạch." Ngụy Vô Tiện cười nhạo: "Lam gia các ngươi thật là ưa sạch sẽ."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ nâng con ngươi, yên lặng nhìn hắn, "Bây giờ ngươi cũng là người Lam gia."
Ngụy Vô Tiện: "....."
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nghĩ thầm sao Lam Trạm nhập diễn nhanh vậy, liền phối hợp nói: "À... đúng."
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, lặng im không tiếng động nắm lấy tay hắn, ánh mắt nhàn nhạt quét một vòng người bốn phía, có vẻ tự nhiên vô cùng, tựa như chuyện vốn phải như vậy.
Ngụy Vô Tiện bị y nắm tay có chút khó chịu, dù sao hai người không đâu lại tự nhiên dắt tay, thật kì quái. Nhưng chuyến này họ đột nhiên đến Vân Mộng, không có cách nào giải thích cho mọi người rằng Lam Vong Cơ bị mất linh lực phải đến tìm thuốc dẫn. Vì vậy nói tới nói lui cũng chỉ có lý do "Đột nhiên muốn dẫn đạo lữ về Vân Mộng chơi" thôi.
"Cũng đâu cần nắm tay, hai đại nam nhân đi đường còn nắm với chả dắt..." Ngụy Vô Tiện làu bàu bằng thanh âm chỉ hai người nghe được, vô thức giãy một cái, nhưng cũng không tránh né. Lực tay Lam Vong Cơ cực lớn, muốn rút cũng không rút nổi.
Ngụy Vô Tiện nghĩ thôi cứ theo y vậy, liền vô tư bình tĩnh mặc cho người ta nắm tay.
Cái miệng há hốc của Lục sư đệ đã được Tam sư đệ khép lại giúp, Tứ sư đệ lặng lẽ liếc mấy đứa sư đệ khác một cái ra hiệu, có lẽ trong lòng đã suy đoán mấy phần.
Lông mày Giang Trừng nhăn tít lại cũng chưa buông lỏng được, tựa như nhìn thấy cái gì cực kỳ đáng sợ, sắc mặt kì kì quái quái, không thể nói là ghét bỏ, lại tựa như tràn đầy nghi hoặc. Môi hắn giật giật cực nhẹ, phảng phất kìm nén một bụng lời muốn nói, cuối cùng đành nuốt xuống không thốt ra được gì.
Dù sao Ngụy Vô Tiện cũng đã thành thân với Lam Vong Cơ rồi, ai biết được hơn nửa tháng nay phát sinh cái gì, coi như tình hình bây giờ rất kì quặc cũng không ai dám tùy tiện hỏi một câu, kết cục này đã định, không tiện xen vào.
Lam Vong Cơ hiện nay là đạo lữ danh chính ngôn thuận của Ngụy Vô Tiện, quan hệ phu thê, đây là sự thật trước mắt mọi người. Dù hai người họ tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã có quan hệ hành lễ nhập gia phổ.
"A ––" Lục sư đệ bừng tỉnh đại ngộ, "Đệ biết rồi!"
Ngụy Vô Tiện nheo mắt, thầm nghĩ: biết cái gì, mỗi lần ngươi bừng tỉnh đại ngộ đều không có gì tốt.
Quả nhiên, Lục sư đệ bỗng ngốc ngốc bật cười, hai mắt phát sáng, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện.
"Đại sư huynh, đây có phải là lại mặt trong truyền thuyết không?!"
"...." Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên rất muốn bịt kín cái miệng thúng này của nó.
Ngày trước kêu "Cô gia" thì thôi, giờ còn cái gì "Lại mặt".
Lại mặt tức là về nhà thăm bố mẹ, để chỉ việc người đã xuất giá trở về nhà ngoại thăm người thân. Nhưng hai người họ đều là nam tử, nói gì thì cái từ này cũng cứ là lạ. Ngụy Vô Tiện chưa từng coi mình là gả đi, chỉ cho rằng hai bên dùng quan hệ bình thường hữu hảo mà đi đến thống nhất, để Ngụy Vô Tiện sang Lam gia ở rể thôi.
Ngụy Vô Tiện gõ cốp một cái lên đầu Lục sư đệ, cười mắng: "Nói gì đấy? Lại mặt cái gì? Ta đưa Lam Trạm về chơi thôi."
Lục sư đệ bị gõ vào đầu, ủy khuất ba ba "Au" một tiếng, "Đại sư huynh, đệ sai rồi, huynh đừng đánh mà!"
Mọi khi mấy sư huynh sư đệ giỡn nhau là chuyện thường, Lục sư đệ nhỏ nhất nên suốt ngày bị ôm đầu vò vò nắn nắn. Ngụy Vô Tiện đã lâu không gặp nó, tay thật là ngứa ngáy, lại muốn đưa ra đánh đầu nó một cái.
Nhưng tay đã bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy, Lam Vong Cơ nhìn hắn, thanh âm nhàn nhạt, "Đừng bắt nạt nó."
Ngụy Vô Tiện cũng không biết làm sao, vừa nhìn thấy đôi con ngươi nhàn nhạt kia, tính tình liền mềm xuống ba phần. Hắn rút tay khỏi tay Lam Vong Cơ, "A" một tiếng, lầm bầm: "Ngươi ngược lại rất quan tâm nó."
Ở chung với Lam Vong Cơ đã nhiều ngày, Ngụy Vô Tiện cũng mò được chút tính tình của y. Lam Vong Cơ vừa nhìn thấy cái gì tuổi nhỏ, hoặc tội nghiệp, liền sẽ dễ dàng mềm lòng, bảo sao khi Ngụy Vô Tiện bán manh làm nũng mềm mềm, người này cũng liền chiều theo hắn.
Cho nên hiện tại Ngụy Vô Tiện tận lực không lấy cứng đối cứng với y, dù sao so lực tay mình cũng yếu hơn, lại không thể ức hiếp Lam Trạm không có linh lực được, quá vô lương tâm. Ngụy Vô Tiện trước mặt Lam Vong Cơ đã quen co được giãn được, trước kia lúc chép sách ở Tàng Thư Các đã trêu chọc gần đến giới hạn của Lam Vong Cơ, nói hươu nói vượn cái gì mà "Xin lỗi bao nhiêu lần cũng được, quỳ xuống xin lỗi cũng được", toàn lời vô cùng mất tôn nghiêm, chỉ cần kiếm được chút lợi cho mình liền bất chấp cái gì cũng làm được.
Lục sư đệ vội vàng che đầu, không muốn bị gõ nữa, giương mắt lên thấy đại sư huynh thường ngày xưng vương xưng bá không biết bị vuốt lông chỗ nào, sao lại phục tùng theo lời Lam Nhị công tử như vậy, nhất thời cực kỳ vui mừng, liền suýt nữa bổ nhào tới ôm chân Lam Vong Cơ.
Tiểu thiếu niên ôm lấy con diều, cười nói giòn tan: "Cảm ơn cô gia!"
Ngụy Vô Tiện nghe cái xưng hô quen thuộc này, vậy mà cũng không thấy quá chói tai, ngược lại vô thức cảm giác tràng diện trước mặt có vẻ quen quen, hình như đã phát sinh một lần hơn nửa tháng trước.
Có vẻ cũng đúng... lúc đó Lam Vong Cơ cũng mua cho Lục sư đệ một con diều mới.
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, tựa như bình yên tiếp nhận loại xưng hô này, móc chút bạc vụn trong ngực ra đặt lên sạp hàng, nói với Lục sư đệ: "Cầm đi chơi đi."
Lục sư đệ mừng rỡ nói: "A, thật tốt!"
Ngụy Vô Tiện "Hứ" một tiếng, chẳng hiểu sao trong lòng có chút khó chịu, cười như không cười quay sang nói: "Lam Nhị công tử, con diều này là ta nhìn thấy trước cơ mà, sao ngươi chỉ mua cho nó mà không cho ta?"
Lam Vong Cơ dù sao cũng tới muộn một bước, không thấy cảnh hai người cùng cầm vào con diều, nghe vậy sững sờ, tựa như không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện lại cũng thích con diều này, "Ngươi cũng muốn?"
Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, muốn đùa giỡn với y, liền ra vẻ không vui nhíu mày, "Đúng đó, là ta nhìn thấy trước."
Lục sư đệ thức thời chịu thiệt, dâng con diều lên, "Đại sư huynh, huynh cầm đi."
Ngụy Vô Tiện bật cười, khoát khoát tay, "Đệ thích thì lấy đi, không tranh với đệ." Hắn xoay chuyển lời nói, có vẻ cố ý muốn làm khó dễ Lam Vong Cơ, nghiêm túc nói: "Nhưng Lam Nhị công tử ơi, chúng ta phải nói một chút, ngươi như vậy là không công bằng."
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ run rẩy bất an, thanh âm lại vẫn nhàn nhạt như cũ, "Ngươi... còn thích cái nào không?"
Ngụy Vô Tiện nghiêm túc lắc đầu, "Không."
Lam Vong Cơ mím môi, bàn tay nắm tay Ngụy Vô Tiện vô thức hơi siết lại, "Sang hàng khác."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Sang hàng khác làm gì?"
Lam Vong Cơ: "Sang hàng khác, lại nhìn."
Ngụy Vô Tiện hiểu ra, "Nếu vẫn không thấy thích cái nào khác thì sao?"
Lam Vong Cơ sửng sốt.
Nửa ngày, mi tâm y nhíu lại, tựa như đụng phải vấn đề rất nan giải, chậm rãi nói.
"Về Cô Tô, lại giúp ngươi tìm."
Ngụy Vô Tiện không nín được nữa, "Phụt----!"
"Ngươi đủ rồi đó." Giang Trừng tê cả da đầu, cảm thấy không hiểu nổi mấy cái trò tán tỉnh này, chỉ coi như hai người kia uống nhầm thuốc, vì một con diều mà đưa đẩy tới lui. Hắn túm lấy một con diều nhét vào ngực Ngụy Vô Tiện, nói: "Cầm đi, đằng nào chả phá, đại nam nhân còn chọn ba lấy bốn, không mất mặt chắc?!"
"Ngươi thật không biết nói chuyện!" Tiểu cô nương bán điều vốn đang say sưa ngắm mấy công tử đẹp trai, bỗng đâu nghe được thiếu niên áo tím lớn miệng nói cái gì mà "đằng nào chả phá", lập tức nghẹn đỏ cả mặt, hai tay chống nạnh buồn bực nói: "Phá cái gì mà phá, đều là diều ta và mẹ cực khổ may đấy!"
Giọng người Vân Mộng lớn, ầm ĩ lên thì thật náo loạn, Lam Vong Cơ chợt nhớ năm trước Ngụy Vô Tiện đến cầu học từng bảo giọng Cô Tô thật là mềm mại, cãi nhau không được khí thế như người Vân Mộng.
Xem ra, quả nhiên không sai.
Giang Trừng chưa cãi nhau với tiểu cô nương bao giờ, lập tức cũng phát nghẹn, sắc mặt kìm nén đỏ đỏ trắng trắng, lại không kéo thể diện xuống mà xin lỗi được, đành cứng đờ đứng ở đó.
Ngụy Vô Tiện nhìn không nổi, thầm nghĩ sư đệ này quả nhiên không biết nói chuyện với con gái. Hắn rút tay khỏi tay Lam Vong Cơ, cười cười đứng bên quầy hàng dụ dỗ: "Tỷ tỷ đừng giận mà, sư đệ ta thật không biết nói chuyện, tỷ vạn lần đừng để trong lòng."
Thiếu niên dáng dấp tuấn tú, cười lên càng đẹp mắt, có một cỗ khí chất phong lưu chưa hoàn toàn trưởng thành, cô nương nhìn thấy liền đỏ mặt, tức giận cũng vơi đi một nửa, lập tức che miệng nở nụ cười, giận trách: "Ngươi nhỏ hơn ta ư, sao lại gọi tỷ tỷ?"
Ngụy Vô Tiện nhướn mày, thanh âm mang theo mấy tia nhu thuận, "Ai da, ta cũng quên mất. Người xinh đẹp ta đều gọi tỷ tỷ, quen rồi không sửa miệng được."
Ngón tay Lam Vong Cơ im lặng siết chặt Tị Trần, mi dài rủ xuống che khuất ánh mắt.
Tiểu cô nương cười đến nở hoa, khoát tay nói: "Coi như vậy đi, mấy cái diều ngươi thích liền lấy, mai ta lại may thêm là được."
Ngụy Vô Tiện nói: "Như vậy sao được, ta không thể tùy tiện lấy đồ của tỷ tỷ, tiền này..." Hắn quay đầu sang Giang Trừng, vỗ vỗ vai hắn, cười nhẹ nói: "Sư đệ, tiền mua diều tính hết cho ngươi nhé?"
"Hừ." Giang Trừng khoanh tay trước ngực, thấy cục diện bế tắc được giải cũng hòa hoãn hơn, xem như ngầm thừa nhận, "Cuối tháng đến Liên Hoa Ổ thanh toán, trả ngươi gấp đôi."
Đến khi mấy sư đệ ôm diều đi trước, Ngụy Vô Tiện mới khoe khoang quay sang nói với Lam Vong Cơ: "Thế nào, có phải ta rất lợi hại không, hai ba câu đã dỗ người ta hết giận rồi."
Ai ngờ người bên cạnh dừng bước, thanh âm lạnh lùng, "Có gì vui chứ."
Ngụy Vô Tiện gật gù đắc ý, "Ngươi không hiểu đâu, nói chuyện với cô nương cũng là một nghệ thuật đấy, theo tính cách này của ngươi, có khi cả đời chẳng cầm được tay cô nương nào."
Hắn vừa dứt lời bỗng có chút chột dạ, dù sao mình cũng chưa sờ đến tay cô nương bao giờ, lại giả bộ trăm trận trăm thắng trước mặt Lam Vong Cơ.
Khí tức quanh người Lam Vong Cơ đã lạnh xuống vô cùng, nghiến răng nghiến lợi đáp.
"Không cần."
Ngụy Vô Tiện chợt sửng sốt, nhận ra mình đã chọc vào chỗ không nên chọc, cứ phải giẫm vào nơi người kia ghét nhất mới được.
Hắn thật thích được ở bên Lam Vong Cơ, nhưng lần này người kia xuống núi không muốn đưa mình theo, chẳng phải là dù có Khế ước buộc hai đứa lại, hắn vẫn là làm phiền y sao.
Chuyện này....
Trong lòng Ngụy Vô Tiện lập tức thấy hơi khó chịu, thầm nghĩ đến câu hỏi của Lam Vong Cơ trên thuyền, chính là muốn nhét mình lại Vân Mộng, không muốn đưa mình về cùng đây mà.
Lam Vong Cơ không thích mình dính theo, mình lại chủ động như vậy, chẳng phải là mặt dày ôm chân người ta sao, không tốt lắm đâu.
Ngụy Vô Tiện lầm bầm một tiếng, "Không cần thì không cần, sao phải hung dữ vậy chứ."
Hắn lại nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tâm lý chợt cân bằng rồi. Lam Vong Cơ không nắm tay cô nương, tức là vừa vặn chỉ có thể nắm tay mình.
Ngụy Vô Tiện khẽ ho một tiếng, đưa tay tới câu lấy ngón tay Lam Vong Cơ, nói: "Được rồi, là lỗi của ta, ngươi đừng giận mà. Đền cho ngươi, chịu khó dắt tay ta một chút được không nè."
Người được hắn nắm tay trong mắt thoáng một tia ngạc nhiên, có lẽ không ngờ Ngụy Vô Tiện không tức giận quay lưng với mình, trái lại còn dỗ dành nhận lỗi nữa.
Ngụy Vô Tiện nhẹ đụng vào vai y, cười nói: "Nhị ca ca, ta sai thật mà, ngươi đừng giận có được không?"
Cõi lòng ngột ngạt của Lam Vong Cơ bỗng như bị cái móng vuốt mềm mềm gãi gãi, cào ra một khe hở, sau đó mềm mại ấn vào.
Y trở tay nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện, nhếch môi không nói gì.
Ngụy Vô Tiện lặng lẽ đánh giá y, cảm thấy hình như còn giận, bất an nhéo nhéo ngón tay y, nói: "..... Hết giận chưa?"
Lam Vong Cơ rũ thấp mi mắt, không đáp.
Ngụy Vô Tiện lại nhéo tay y, ảo não than một tiếng, "Vậy là còn giận rồi."
Lam Vong Cơ đang muốn lên tiếng, trên mặt bỗng chạm tới một tia ấm áp, liền kinh ngạc trợn to mắt.
Mấy thiếu niên kia tự giác cách họ một khoảng, líu ríu đi phía trước, hiện tại đoàn người đã vòng qua chợ, xuyên qua mấy ngõ nhỏ không người, sắp tới cổng Liên Hoa Ổ.
Ngụy Vô Tiện hôn xong, xác nhận bốn phía không ai nhìn thấy, mới cười hì hì nói: "Hết giận chưa?"
Hắn phát hiện Lam Vong Cơ hình như rất thích hôn, trước kia cũng nhiều lần hôn chút liền hết giận, cho nên dù không đoán được tâm tư y, hôn một cái chắc chắn không sai.
Lam Vong Cơ còn chưa kịp phản ứng, vạn vạn không ngờ Ngụy Vô Tiện lại dám hôn mình giữa ban ngày ban mặt như vậy, nhất thời đỏ ửng vành tai, hạ giọng nói: "Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện "Hừ" một tiếng, lại nhìn người trước mặt.
Sau đó, hắn nhanh nhảu đưa tay ôm chầm lấy cổ Lam Vong Cơ, trên đôi môi nhàn nhạt mổ một cái.
"Chụt!"
Tiếng này vừa ướt vừa mềm, còn mang theo tiếng nước, cánh môi mềm mại cọ cọ, làm Lam Vong Cơ tê rần từ miệng vào tận tim, suýt nữa không khống chế được kéo người vào lòng mà hung ác hôn.
Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không ý thức được mình làm việc dọa người thế nào, chỉ nhìn y không chớp mắt, buồn rầu gãi gãi gáy, "Vẫn chưa hết giận, ta thật hết cách mà."
Trước mặt Lam Vong Cơ, hắn không thể dùng cách dỗ tiểu cô nương được, cứ cảm thấy không thể đoán ra suy nghĩ của người này, toàn chọc cho y càng giận dữ hơn, cho nên chỉ có thể thăm dò từng chút một.
Nhưng ngực Lam Vong Cơ đang lên xuống gấp gáp, tựa hồ nhận được đả kích cực lớn, có vẻ xấu hổ không chịu được, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy lại càng không hiểu.
Dù sao con người Ngụy Vô Tiện không có nhiều xấu hổ như vậy, chỉ là thấy không có ai nhìn liền hôn một chút thôi.
Ngụy Vô Tiện còn đang muốn nói, tay chợt bị siết chặt lấy.
Sau đó, hai người dịch chuyển một bước, lôi kéo tới một góc cua trong hẻm nhỏ.
Từng bước từng bước, các thiếu niên dường như không chú ý tới hai người sau lưng đã tách ra khỏi đoàn từ khi nào.
Càng không biết y phục màu đen khẽ rung động, im lặng quấn lấy y phục màu trắng, thẳng đến khi hai cái bóng trùng điệp nhập lại thành một.
"Cái.... Ưm..."
73.
"Sao môi ngươi đỏ thế?" Giang Trừng nhíu mày, khinh bỉ nói: "Bọn ta còn tưởng các ngươi lạc đâu mất, hóa ra giữa đường ăn quà vặt sao?"
Ngụy Vô Tiện ho nhẹ một tiếng, cảm thấy toàn thân nhũn ra, còn chưa phục hồi tinh thần, gõ gõ lên bát canh, "Ăn canh, đừng nói nhảm."
Hắn tự cho là gan đã đủ lớn, lớn hơn cả cái người thẹn quá hóa giận như Lam Vong Cơ, vậy mà bị y ấn lên tường hôn lâu như vậy, quả nhiên không thể lấy cứng chọi cứng mà.
Lam Vong Cơ ngồi bên cạnh đang lẳng lặng nhìn bé mèo đen lăn lộn trong lòng Giang Yếm Ly, mắt nàng hiện lên một tia ôn nhu, đưa tay vuốt ve mảnh lông trắng duy nhất trên bụng nó.
Bé Con đã đợi trong túi thật lâu, sắp nín hỏng rồi. Mèo khác gặp cảnh không quen thuộc đã ít nhiều cố tìm chỗ trốn, nhưng bé mèo đen này lại như có lá gan rất lớn, vừa đến Liên Hoa Ổ liền bắt đầu chạy nhảy chơi đùa, muốn bắt cũng không bắt được.
Ngụy Vô Tiện chạy theo kêu nó, cuối cùng theo thân ảnh đen sì nhỏ bé chạy vào trong bếp. Tập trung nhìn lại, đúng là có tiền là cha, có canh là tỷ.
------ hóa ra ngửi mùi canh hầm thơm ngon mà chui vào lòng Giang Yếm Ly.
"Thật ngoan, nó tên là gì vậy?" Giang Yếm Ly cười nói.
Ngụy Vô Tiện tranh lấy cơ hội nói cái tên khó mở miệng, phá lệ bình thản, có vẻ kiêu ngạo không chịu được, "A, nó gọi là Bé Con."
Lục sư đệ đang thèm thuồng nhìn canh cũng nhíu mày, "Đại sư huynh đặt tên cái kiểu gì thế, sao lại ngang hàng với trình độ của Giang sư huynh rồi?"
Giang Trừng ngạc nhiên nói: "Ta đặt tên làm sao----"
Giang Yếm Ly bật cười một tiếng, quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Lam Nhị công tử, tên này... chắc là A Tiện đặt."
Nàng cũng không tính là quen Lam Vong Cơ, chỉ có thể nói là gặp mặt qua, nhưng lần này Ngụy Vô Tiện trở về mang theo Lam Vong Cơ, kì thật nghiêm chỉnh mà nói cũng có thể coi là đệ đệ của mình, bởi vậy không quá trọng lễ nghĩa, muốn mọi người thả lỏng một chút.
Thiếu niên mười sáu tuổi lại cực kỳ lễ độ, từ khi tới Liên Hoa Ổ liền một mực yên tĩnh, đối mặt với sư tỷ của đạo lữ cũng chẳng biết thế nào lại rất câu nệ.
"Đúng vậy, Giang..." Y dừng lại, thanh âm vô cùng bình tĩnh, không hiểu sao còn có chút ngoan ngoãn, "Sư tỷ."
Giang Yếm Ly tự nhiên trong lòng mềm nhũn, nhìn hai thiếu niên nhỏ vừa thành thân, che miệng cười, thanh âm nhỏ nhỏ nói: "Gọi như vậy cũng tốt."
Ngụy Vô Tiện thấy mình gọi Lam Hi Thần là đại ca chẳng làm sao, nghe Lam Vong Cơ gọi "sư tỷ" lại bỗng cảm thấy trong lòng xốp giòn mềm mại, tựa như đang dẫn người về nhận thân, muốn nói cho mọi người rằng người này từ nay là tiểu phu quân của mình.
Hắn không nói được đây là loại cảm giác gì, nhưng vô thức lại muốn thân mật một chút.
"Nếm thử canh sư tỷ nấu đi." Ngụy Vô Tiện che giấu tiểu tâm tư vi diệu trong lòng, không ngừng tìm bát lấy canh cho Lam Vong Cơ, tựa như sợ y đến Vân Mộng không vui, mỗi giây mỗi phút đều để ý sắc mặt của Lam Vong Cơ.
Giang Yếm Ly nhẹ nhàng "Ai nha" một tiếng, muốn đứng lên, "Các đệ không nói trước Lam Nhị công tử sẽ tới, ta đi lấy thêm một chén nữa."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Không cần, để đệ."
"Không sao." Lam Vong Cơ lắc đầu. Ngón tay y nhẹ nhàng đưa tới chén canh của Ngụy Vô Tiện, dùng cái chén Ngụy Vô Tiện đã uống một nửa, nếm thử một miếng.
Tam sư đệ sặc canh, "Khục!"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt liếc qua đám thiếu niên đang ngớ ra nhìn chằm chằm y uống bát canh của Ngụy Vô Tiện, mím môi, quay sang chân thành nói: "Cảm ơn sư tỷ, canh uống rất ngon."
Ngụy Vô Tiện cũng ngốc ngốc nhìn Lam Vong Cơ đặt chén canh đã uống xong xuống, bỗng do dự không biết mình có nên uống tiếp hay lấy một chén mới.
Hắn nâng chén canh vô thức vuốt ve, mắt liếc nhìn Lam Vong Cơ, quan sát thần sắc đối phương.
Lam Vong Cơ vừa trực tiếp uống bằng chén của mình, người ưa sạch sẽ như vậy lại không chê mình, nếu mình tỏ ra quá để ý chẳng phải không cho người ta mặt mũi sao?
Ngụy Vô Tiện dùng ánh mắt do dự liếc nhìn Lam Vong Cơ, thử thăm dò cầm bát về, ra vẻ bình tĩnh uống một ngụm, trong lòng tim đập thình thịch loạn cả lên, tay cũng ẩn ẩn đổ mồ hôi.
Ngón tay Lam Vong Cơ khẽ cuộn lại.
Hai người đều mang tâm tư ngồi đó, rõ ràng ngón tay chỉ cách nhau một khoảng cách rất nhỏ, lại không một ai dám động dậy.
Giang Trừng nhai ngó sen rau ráu, mặt đầy quái dị.
Lục sư đệ vô tâm vô phế uống canh, hoàn toàn không chú ý động tĩnh bên này.
Giang Yếm Ly cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu liễm biểu lộ, cười nói: "Lần này hai đệ ở Vân Mộng bao lâu?"
Ngụy Vô Tiện: "Còn chưa biết nữa, có thể mấy ngày, hoặc nửa tháng, tùy hứng thôi."
Hắn hàm hồ trả lời, trong lòng lại đang nghĩ phải tìm được thuốc dẫn mới có thể thở về.
"Cũng tốt, ở chơi cho vui." Giang Yếm Ly gật đầu nói: "Phụ thân ra ngoài mấy ngày nay sẽ về, mẫu thân vừa lên đường đến Lan Lăng ngày hôm qua, hai đệ ở một thời gian, Liên Hoa Ổ cũng có thêm chút không khí."
Ngụy Vô Tiện nghe được Ngu Tử Diên đi vắng, trong lòng âm thầm thở phào, nghĩ cũng không muốn trước mặt Lam Vong Cơ quậy phá rồi bị bắt đi quỳ từ đường.
Như vậy quá mất mặt đi.
Giang Yếm Ly: "Vậy ta sắp xếp thêm một phòng nhé?"
Lam Vong Cơ: "Không cần."
Ngụy Vô Tiện: "Ai dà, ở phòng đệ là được."
Lam Vong Cơ quay đầu chân thành nói: "Không cần phiền phức sư tỷ, chúng ta có thể ở bên ngoài."
Ngụy Vô Tiện: "Ơ? Ở ngoài? Ở khách điếm á?"
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Giang Yếm Ly khó xử nói: "Đã đến đây, không thể để hai đứa ở khách điếm được..."
Lam Vong Cơ lại dường như rất kiên định, "Thật không cần phiền phức, quấy rầy rồi."
Ngụy Vô Tiện lầm bầm: "Đã đến rồi, sao còn phải ra khách điếm."
Lam Vong Cơ nhéo tay hắn, "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện lại cực kỳ không tình nguyện, vô thức trở tay nắm lấy tay y, nũng nịu lấy lòng nói: "Lam Trạm... ở phòng ta đi mà, được không?"
Có lẽ bản thân hắn cũng không nhận ra, lời nói của hắn so với ngày xưa đã mềm đi mấy phần, cả người mong đợi nhìn Lam Vong Cơ, ngoan ngoãn như Bé Con trong lòng Giang Yếm Ly vậy, con mắt đen láy tỏa sáng.
Cánh môi Lam Vong Cơ giật giật, như là có chút dao động.
Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, ngón tay dưới bàn khẽ gãi gãi vào lòng bàn tay y, thanh âm trầm thấp chậm rãi, chỉ có hai người họ nghe được.
"Nhị ca ca, nghe ta một lần đi mà....."
Hắn vừa dứt lời, liền phát hiện mọi người đều đã im lặng.
Đến khi Ngụy Vô Tiện nhận ra mình vừa nói cái gì, đầu óc liền bùm một cái nổ tung, da mặt bỗng chốc khô nóng.
----- cái cái cái cái cái câu này cùng thói xấu nũng nịu lấy lòng của hắn, mẹ nó không thu hồi được rồi!
"Bộp!"
Ngụy Vô Tiện lấy một tay che mặt.
Giang Trừng đã không còn mang sắc mặt kì quái nữa, mà là giống như gặp quỷ, da gà da vịt rụng lả tả. Giang Yếm Ly thì che miệng cười, cười đến cong cả hai mắt.
Lục sư đệ thấp giọng lẩm bẩm: "Đây là đại sư huynh đó... hôm nay ra cửa chưa xem hoàng lịch rồi."
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ khẽ run, ngón tay nắm chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện.
Y nhẹ nhàng sờ sờ đầu Ngụy Vô Tiện, cực lực khống chế khóe miệng muốn cong lên, khẽ gật đầu.
"Được, nghe ngươi."
--------------------------TBC
Ây da mấy nay quả thật bận quá, không lên updateđược cho mọi người. Từ nay mình cũng sẽ bận hơn, không update liên tục được,nhưng hố đã đào quyết không bỏ, mọi người hãy yên tâm <3 nớp diu <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro