Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

59 - 61

59.

Lam Vong Cơ chưa bao giờ thấy Ngụy Vô Tiện chủ động đến vậy, nhất thời đầu óc mù mịt vô cùng.

Ngày thường trước khi hôn nhau y đều phải kỳ quái nói dăm ba câu gì đó, ý để đối phương chuẩn bị tư tưởng cho tốt, thành ra bây giờ bị Ngụy Vô Tiện chủ động hôn, y cực kỳ bất ngờ, không kịp đề phòng.

Theo lý mà nói hắn sẽ không bao giờ hôn mình khi còn có mặt Lam Hi Thần, hoặc trêu ghẹo mình như vậy. Nhưng Ngụy Vô Tiện không chỉ hôn, mà dường như còn không thể chờ đợi thêm được nữa.

Sau khi hai người tiến thêm một bước tiếp xúc da thịt ở địa đạo, tay chân Ngụy Vô Tiện càng lúc càng hư hỏng, sờ soạng vào trong quần áo lỏng lẻo của y, luồn ra sau lưng y mà lưu luyến mân mê, cực kỳ ghẹo người. Lam Vong Cơ hừ một tiếng, tức giận đè chặt cổ tay hắn, ngực áo lên xuống gấp gáp, thấp giọng nói: "Ngươi đang..."

Y còn chưa nói xong, trên môi đã mềm mại, Ngụy Vô Tiện cứng đầu liếm lấy môi y, con ngươi đen láy ngập trong một tầng nước mông lung, nhìn y không chớp mắt.

Con ngươi nhạt màu của Lam Vong Cơ chạm vào mắt hắn, khoảng cách rất gần, tựa như xuyên qua đáy mắt đối phương có thể thấy được bóng mình in lên rõ ràng.

Ngực kề sát rung động theo nhịp tim, phảng phất cảm nhận được gấp gáp và nhiệt tình từ cả hai phía, rõ ràng không thành thục, nhưng vẫn thủy chung nhiệt liệt quấn lấy mà hôn y.

Ngụy Vô Tiện vốn chỉ muốn hôn y như vậy, nhưng bị y trầm mặc nhìn chăm chú, trong lòng bỗng nổi trống lui quân. Lúc đầu hôn chỉ là thật tâm mơ mơ hồ hồ, cảm thấy mấy ngày chưa được hôn rồi, khao khát vô cùng, Lam Vong Cơ lại đồng ý hôn hắn, liền kiên trì ép người xuống giường mà hôn thôi.

Hắn không đoán được suy nghĩ của Lam Vong Cơ, nhưng trong tiềm thức luôn cảm thấy Lam Vong Cơ sẽ không cự tuyệt mình. Với cả, dù có cự tuyệt, hắn còn con bài tẩy "đã là phu thê" làm đường lui, cũng sẽ không quá khó coi.

Tay chân thiếu niên mềm dẻo thon dài, chăm chú quấn lấy thân thể Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vừa tỉnh dậy, cả người còn mang chút lạnh lẽo, Ngụy Vô Tiện lại chạy loạn hái hoa ở bên ngoài, lén lén lút lút đến tặng cho y, cho nên thân thể có hơi nóng hổi, mang theo chút mồ hôi dinh dính.

Lam Vong Cơ nhéo nhéo ngón tay đang đặt lên eo mình, Ngụy Vô Tiện liếm môi y, thấy y không đáp lại, trong lòng có chút mất mát, lặng lẽ lui ra, suy tính xem có nên nói gì hay không.

Nào ngờ còn chưa kịp phản ứng đã bị ngón tay người kia lùa vào trong tóc, giữ gáy, hôn xuống thật sâu.

Toàn thân Ngụy Vô Tiện run lên, "Ưm" một tiếng, bị thiếu niên cắn đầu lưỡi chảy cả nước mắt, rồi lại được Lam Vong Cơ tựa như dỗ yên đứa trẻ quấy phá mà hôn cho run rẩy chân tay.

Thế rồi hắn càng hoảng hốt vịn lên vai Lam Vong Cơ. Ngón tay mang những vết chai sần của thiếu niên luồn vào áo, miết lên eo hắn, mân mê xoa nắn chỗ da thịt đẫm mồ hôi nhạy cảm, làm cánh môi Ngụy Vô Tiện run lẩy bẩy, trong lòng khao khát được Lam Vong Cơ sờ nhiều hơn nữa, toàn thân ngứa ngáy vô cùng, nơi nào cũng mong mỏi được yêu thương.

Ngụy Vô Tiện rên một tiếng, cong thắt lưng dâng hiến da thịt vào tay người kia, cổ họng phát ra những tiếng thở dốc thoải mái. Hắn mơ hồ cảm thấy có chút mới lạ, thì ra có những chỗ mình động vào không cảm giác gì, Lam Vong Cơ sờ một cái lại tựa như đốt lên ngọn lửa, nóng đến kịch liệt.

Hô hấp của Lam Vong Cơ càng lúc càng nặng, phảng phất như bị người kia kéo xuống vực thẳm loạn mê, lý trí phút chốc tan rã, chỉ còn biết đem người dưới thân nhào nặn ra những tiếng rên rỉ êm tai.

Bỗng nhiên, không biết bóp vào đâu, Ngụy Vô Tiện chợt kêu "A" một tiếng.

Tiếng kêu vừa mềm vừa ướt át, tựa như bị kinh hãi một phen, âm cuối còn mang chút hàm hồ nức nở khó nhọc. Ngón tay bám víu trên vai y mềm nhũn ra, nhè nhẹ giữ ở nơi đó, tựa như đã bị rút hết toàn bộ sức lực.

Lam Vong Cơ còn chưa kịp phản ứng, đã theo bản năng co ngón tay nhéo một cái lên chỗ da thịt đàn hồi mịn màng kia, nắn bóp cho Ngụy Vô Tiện sợ hãi thở gấp, hốt hoảng giãy giãy nói: "Khoan..."

Thiếu niên đã hoàn toàn mất đi vẻ trấn định đòi hôn ban đầu, tựa như đặc biệt không thể chịu nổi bị sờ chỗ đó, liền như đứa trẻ con giãy giụa chống cự lại y.

Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn xuống nơi Ngụy Vô Tiện vừa dây dưa quấn quýt khiến quần áo rời rạc lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết, còn ngón tay y... cũng miết lên đầu vú bên phải của Ngụy Vô Tiện, thậm chí vô thức dùng vết chai trên ngón tay mân mê phần thịt non mềm, khiến cho nó đỏ rực đứng thẳng lên.

Lam Vong Cơ chợt thanh tỉnh lại, vội đẩy Ngụy Vô Tiện ra, xấu hổ từ tai xông lên khắp mặt mũi, đầu nổ bùm một tiếng.

Gương mặt trắng ngọc nhìn không rõ ràng, nhưng nếu đưa tay sờ, liền sẽ cảm thấy vô cùng nóng hổi.

Ngụy Vô Tiện bị nắn bóp đã ướt cả hai viền mắt, đôi môi nhỏ bị hôn sưng đỏ mấp máy thả ra những tiếng rên vụn vặt, nhè nhẹ đóng mở, quần áo xộc xệch lộ ra bờ ngực lên xuống kịch liệt, khiến Lam Vong Cơ thở gấp một tiếng, khó khăn dời ánh mắt đi, vội vàng mặc quần áo lại cho Ngụy Vô Tiện.

Nhưng y phục còn chưa kịp mặc, bàn tay đã bị Ngụy Vô Tiện nắm lấy. Hắn như đã phát nghiện cảm giác thoải mái này rồi, liền cầm ngón tay Lam Vong Cơ luồn vào từng lớp quần áo xiên xẹo, áp lên lồng ngực mình. Lam Vong Cơ đụng phải da thịt mềm nóng, còn bị Ngụy Vô Tiện thở khẽ dùng đầu vú cọ cọ lên đốt ngón tay, toàn thân y cứng đờ.

Yết hầu Lam Vong Cơ nặng nề cuộn xuống, thanh âm khàn khàn, "Ngụy Anh, ngươi đừng động đậy."

Nói sao thì nói, con người Ngụy Vô Tiện này hẳn nhiên chẳng hiểu thích là cái gì, chỉ biết treo đầu môi mấy chữ "phu thê chi thực" nói tới nói lui. Nếu y thừa dịp Ngụy Vô Tiện ý loạn tình mê mà chiếm tiện nghi của hắn như vậy, thật sự vạn lần không nên.

... ít ra... cũng muốn Ngụy Vô Tiện nói rõ cảm giác của hắn với mình. Ngụy Vô Tiện chưa từng nói thích mình, nếu mình hiểu sai ý, hoặc bản thân người này chỉ thấy chơi vui liền làm, thì chẳng phải là....

Lam Vong Cơ từ nhỏ khắc kỷ thủ lễ lại quy phạm đoan chính, thế mà bị người này quấy rầy đến loạn thất bát tao. Nhưng đáng sợ nhất là, Lam Vong Cơ lại không cách nào buộc mình đẩy đối phương ra được, cứ mỗi khi Ngụy Vô Tiện đụng tới, y liền mê muội cả đầu óc, chỉ biết cố duy trì một tia lý trí cuối cùng để không làm ra chuyện quá đáng với hắn.

Những ngày qua coi như có hôn có vuốt ve, nhưng thật sự chạm vào nơi đó thì đúng là hơi quá phận rồi. Lam Vong Cơ có một loại cảm giác tội lỗi vô cùng mạnh mẽ khi bản thân lại ham muốn kéo người kia vào biển tình dục trầm luân, lưu lại những dấu vết khó tả trên thân thể ngây ngô của hắn. Y liền vội vàng dừng ngay việc đang làm lại.

Đối phương có thể mê muội đầu óc, nhưng y tuyệt đối không thể.

Ngụy Vô Tiện tựa như còn chút ngẩn ngơ, đưa tay câu lấy cổ Lam Vong Cơ, vành áo trượt từ vai xuống tận khuỷu tay, người lại càng dán chặt vào Lam Vong Cơ hơn, nghiêng mặt sang bên rên lên mấy tiếng "Tiếp tục nào", dinh dính mềm mềm ghé vào môi Lam Vong Cơ mà hôn.

Hôm nay không biết Ngụy Vô Tiện uống lộn thuốc gì, cả người vô cùng chủ động, tựa như một khắc cũng không muốn rời xa.

Lam Vong Cơ bị hắn ướt át hôn "Chụt" một cái, hô hấp trì trệ, cắn răng đẩy tiểu đạo lữ mềm mại ra, hiếm khi lúng túng đỏ tai lắp bắp nói: "Hoa, hoa---"

Lần đẩy này cực kỳ dùng sức, Ngụy Vô Tiện bị đẩy ngã chổng vó trên giường, suýt nữa thì đập cả đầu.

Liên tiếp bị ngăn lại, Ngụy Vô Tiện giận vô cùng, sờ sờ cái gáy đau, "Hoa gì mà hoa!"

Lam Vong Cơ buồn bực, bối rối lôi bó hoa trong ngực ra, cố bình ổn hô hấp lại.

Sau khi cuống họng khàn khàn ổn định hơn, y khẽ nhíu mày, gương mặt tràn đầy nghiêm túc mà ngước mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, nhả từng chữ.

"Hoa, bị đè nát rồi."

Lam Vong Cơ nói thế, tựa như trời sắp sập đến nơi không bằng. Trong lời nói còn có đau lòng và hối hận, nghiêm túc hơn cả lúc nhìn thấy Ngụy Vô Tiện trèo tường mua trộm Thiên Tử Tiếu năm xưa nữa.

Ngụy Vô Tiện lập tức bị y dọa một trận, ngốc ngốc nhìn nhìn, nói: "A? Nát rồi?"

Lam Vong Cơ dịch ánh mắt khỏi y phục xộc xệch đang lồ lộ ra chút cảnh xuân sắc trước mặt, vành tai đỏ bừng, "Ừ."

Hai người nghiêm trang nhìn chằm chằm vào bó hoa vừa bị đè cho nát bươm, mỗi người mang một tâm tư riêng.

Ngụy Vô Tiện trăm mối không thông, thầm nghĩ: hoa bị đè nát thì thôi, lại đi hái thêm là được, sao Lam Trạm phải phản ứng lớn thế không biết, chẳng lẽ thích bỏ hoa này đến vậy?

Nhưng hắn thực không đoán ra được vì sao Lam Vong Cơ nghiêm túc như thế, suy tư một chốc, nghĩ nghĩ đủ kiểu, cuối cùng đưa tay nhẹ vỗ lên vai Lam Vong Cơ, ra vẻ anh em tốt trấn an.

"Không sao, ta còn đầy, ngươi thích ta lại tặng cho."

Lam Vong Cơ bị hắn vỗ sững cả người, không kịp phản ứng sao Ngụy Vô Tiện phối hợp như vậy, nhất thời á khẩu không biết nói cái gì.

Ngụy Vô Tiện thấy khóe mắt y phiếm hồng, những sợi tóc vốn chỉnh tề bị mình làm cho tán loạn, đoan chính quy phạm bị phá nát càng tôn lên vẻ tuấn dật, bỗng nhiên lòng hắn có chút ngứa, bất động thanh sắc ngả tới gần hơn, sờ lên mặt Lam Vong Cơ, thấp giọng dụ dỗ: "Được rồi, chỉ là bó hoa thôi mà, muốn có lần sau ta lại hái cho, chúng ta tiếp tục..."

Hắn vừa dỗ vừa tiến sát đến khóe môi Lam Vong Cơ, trầm luân trong biển sắc dục.

"Chỉ là bó hoa thôi?" Lam Vong Cơ bỗng trầm giọng nói.

Ngụy Vô Tiện: "Ừ?"

Bàn tay đầy vết chai mỏng ngăn đôi môi hắn lại, khuôn mặt Lam Vong Cơ hơi lùi về sau, con ngươi nhạt màu im lặng nhìn hắn: "Ngươi... hay đi tặng hoa lắm ư?"

Ngụy Vô Tiện không kịp phản ứng, cười nói: "Cũng không thường xuyên, nhưng có đi tặng hoa rồi."

Chẳng biết tại sao, hắn vừa thấy Lam Vong Cơ liền vô thức muốn hái hoa tặng cho y, không vì nguyên nhân gì, dường như ngày xưa chín tuổi từng làm chuyện như vậy, hắn liền tay nhanh hơn não.

Lam Vong Cơ trầm mặc.

"Dù sao cũng là chuyện hồi chín tuổi." Ngụy Vô Tiện bắt lấy tay y, "Trí nhớ ta không tốt, chuyện chín tuổi ta không nhớ được rõ ràng, mà cũng chẳng quan trọng..."

"Bộp" một tiếng, Lam Vong Cơ hất tay hắn ra.

Ngụy Vô Tiện cứng người, kinh ngạc nhìn y, bàn tay bị bỏ rơi dâng lên chút lửa cay cay đau nhức.

Ngực Lam Vong Cơ lên xuống lợi hại, khóe mắt phiếm hồng càng thêm đỏ hơn, tựa như bị người ta khi dễ, Ngụy Vô Tiện thấy mà ẩn ẩn chột dạ. Tay y nắm chặt lại thả lỏng, cuối cùng dùng sức bóp bó hoa đến trắng bệch đốt ngón tay, nghiền chảy ra nước.

Hồi lâu sau, Lam Vong Cơ hít nhẹ một hơi, sắc mặt nặng nề quay người trên đệm, chỉ chừa cho hắn tấm lưng.

"Ngươi ra ngoài đi."

Ngụy Vô Tiện: "...."

Ngụy Vô Tiện không hiểu lắm, "Vừa còn vui vẻ, ngươi làm sao thế?"

Lam Vong Cơ đưa lưng về phía hắn, thanh âm nhàn nhạt, lại tựa như đang đè ép cơn giận, "Ngươi đã không muốn nhớ, thì đừng đùa giỡn làm người khác tâm phiền ý loạn."

Ngụy Vô Tiện cũng cáu, "Ta giỡn ai?! Ta dậy sớm như thế đi hái hoa cho ngươi, vừa rồi rõ ràng ngươi còn nói thích, sao giờ lại muốn đuổi ta đi, ngươi-----"

Lam Vong Cơ nghe hắn nói tặng hoa, càng thêm tức giận, giọng nói trầm thấp nặng nề.

"Đa tạ."

Y dừng một chút, nhấn nhá từng chữ, không cho cự tuyệt.

"Nhưng hiện tại ta muốn nghỉ ngơi."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện nghẹn nửa ngày, thấy y trở mặt, còn muốn đuổi mình đi, nhất thời vừa ủy khuất vừa phẫn nộ.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, vừa rồi còn hôn mình, giờ hôn xong liền muốn đá mình đi, nhất thời không nghĩ được nguyên nhân khác, không thèm lựa lời mà cao giọng: "Ai mất linh lực mà chả buồn phiền. Nhưng ngươi không thể tùy tiện trút giận lên người khác như vậy nha!"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, hai người đều cứng đờ cả.

Bầu không khí yên lặng đến vô cùng, dường như mỗi tiếng hít thở đều bị phóng đại lên gấp mấy lần.

Hối hận như sóng triều cuộn tới, Ngụy Vô Tiện run cả ngón tay, cổ họng lẩy bẩy nhả ra mấy tiếng "A a", nửa câu không nói nên lời.

Hắn biết rõ, mình vừa...

Nói sai rồi.

Lam Vong Cơ mất linh lực vốn là vì hắn, mạo hiểm tính mạng phải nằm dưỡng thương đến giờ cũng là vì hắn. Hiện tại còn chưa biết lúc nào Lam Vong Cơ mới khôi phục được linh lực, trước nay là thế gia đệ tử mẫu mực như vậy, bị mình trêu ghẹo đến tổn hại linh mạch, nếu đổi lại là mình, chắc chắn cũng có chút buồn bực mất mát.

Nhưng lời hắn vừa nói, lại giống như chà đạp lên vết thương của người ta vậy.

Quả là cực kỳ đáng ghét.

Ngụy Vô Tiện hổ thẹn ngồi bên giường, nhìn Lam Vong Cơ đưa lưng về phía mình không thèm đáp lại một tiếng, nhất thời không biết nên xin lỗi thế nào.

Nửa ngày, hắn ngượng ngùng há miệng, "Xin lỗi nha, ta không có cố ý nói như vậy..."

Lam Vong Cơ không nói gì, sợi tóc đen nhánh thuận gối rũ xuống chăn mền, nổi bật lên da thịt tái nhợt, nghiễm nhiên là bộ dáng chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, bóng lưng cũng có chút mỏng manh.

Ngụy Vô Tiện nhìn hồi lâu, đứng ngồi không yên, giúp y điều chỉnh lại góc chăn xong liền vội vàng đứng dậy.

"Nghỉ ngơi cho tốt, không quấy rầy ngươi nữa. Ta.... Ta ra ngoài trước."

60.

"A a a a Ngụy Vô Tiện, mày đúng là cái đồ------‼" Ngụy Vô Tiện bực bội tựa lên cột đình, vò loạn cả mái tóc.

Dường như cực kỳ tức giận với bản thân, Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng, sắc mặt nặng nề loanh quanh bước mười vòng, mãi không nuốt trôi được cơn tức này.

Hôm nay coi như Lam Trạm tâm tình không tốt, mình còn đi chọc ghẹo y, thật đúng là hết chuyện.

Dụ dỗ Lam Trạm hôn mình, liền váng đầu lao vào hôn y, để y nghỉ ngơi dưỡng sức không được sao?

Mẹ nó, đúng là cạn lời!

------- Ngụy, Vô, Tiện, con người mày thật là đáng ghét!

Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng tức, cuối cùng nghiêng người một cái, gáy đập vào thành cột, phát tiết kêu "Á" một tiếng.

"Có chỗ nào phiền não, sao lại mặt ủ mày chau như thế?" Lam Hi Thần bước vào trong đình, đứng trước mặt cười với hắn.

Ngụy Vô Tiện: "...."

Ngụy Vô Tiện vội vàng lăn xuống dưới, đoan chính ngồi lên hòn đá nhỏ bên cạnh bàn đá trong sân đình, nói: "Đại ca."

"Ừ." Lam Hi Thần cũng ngồi xuống, vén tay áo rót cho hắn chén trà, ung dung nói: "Ta cũng vừa đi ngang qua, thấy đệ bực bội như vậy, liền muốn tới xem có giúp được gì không."

Ngụy Vô Tiện khéo léo nhận chén trà từ tay Lam Hi Thần, hàm hồ "Dạ" một tiếng, cúi đầu uống một ngụm.

Hương trà thanh nhã, vị trà vấn vương, vừa uống vào rất đắng, xuống lưỡi lại có từng đợt ngòn ngọt, làm giận dữ trong lòng vơi đi vài ba phần.

Ngụy Vô Tiện dùng ánh mắt lặng lẽ dò xét Lam Hi Thần, trong lòng so sánh với gương mặt của Lam Vong Cơ, thầm nghĩ: rõ ràng cả hai trông rất giống nhau, một người lại luôn tươi cười, một kẻ suốt ngày xụ mặt, tính cách có thể khác biệt lớn đến vậy.

Mà điều làm hắn bối rối nhất chính là, hắn tựa hồ vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ, dù đối phương có lạnh lùng băng giá, cũng liền muốn dính lấy y không buông.

Lam Hi Thần nhấc mắt thấy hắn nhìn mình như vậy, lại như không phải đang nhìn mình, hiểu rõ hỏi: "Cãi nhau với Vong Cơ à?"

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, ngón tay nắm chặt chén trà khựng lại.

Lam Hi Thần cười nói: "Xem ra đúng rồi."

Ngụy Vô Tiện sờ sờ chóp mũi: "Rõ lắm sao?"

Lam Hi Thần lắc đầu, "Mấy ngày trước Vong Cơ cũng có vẻ mặt như vậy."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện: "Vẻ mặt y không phải mỗi ngày đều một kiểu sao?"

Lam Hi Thần: "Ta lớn lên bên Vong Cơ, chỉ chút xíu thay đổi trên mặt của đệ ấy ta cũng có thể biết." Y dừng một chút, cười nói: "Nếu đệ ở chung với đệ ấy lâu ngày, cũng sẽ hiểu được thôi."

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: "Hiểu được thì ích gì... giận thì vẫn giận thôi."

Lam Hi Thần cũng tự rót cho mình một chén trà, nói: "Nói ta nghe, xảy ra chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện "Ư" một tiếng mập mờ, cắn răng nói: "Đại ca, hình như đệ làm Lam Trạm giận rồi."

Lam Hi Thần: "Vì sao giận?"

Ngụy Vô Tiện: "Vì... đệ ăn nói không cẩn thận." Hắn mấp máy môi, "... hơi nặng lời."

Lam Hi Thần thấy hắn ấp úng mãi, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ rũ mi mắt, lời nói lại chẳng ăn khớp gì: "Thật ra Vong Cơ rất thích động vật nhỏ."

Ngụy Vô Tiện: "A?"

Lam Hi Thần: "Có lẽ không phải giận đệ, mà là tâm tình không tốt thôi."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, không cách nào kết nối được hai câu này với nhau, nghi ngờ hỏi: "Sao tâm tình y lại không tốt?"

Lam Hi Thần ngước mắt nhìn hắn, "Vô Tiện, đệ không biết đệ ấy có nuôi mèo sao?"

Ngụy Vô Tiện mù mịt, "Không biết."

Lam Hi Thần cũng nghi hoặc, "Đệ không biết tí gì?"

Ngụy Vô Tiện: "Mỗi ngày đệ đều ngủ ở Tĩnh Thất, chưa từng thấy nửa cọng lông mèo, đâu ra cả con mèo chứ."

Lam Hi Thần có chút suy nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng. Có lẽ sợ đệ không thích mèo nên nuôi ở chỗ khác rồi."

"Chỗ khác?" Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy, con mèo kia giờ sao rồi?"

Lam Hi Thần lắc đầu, thở dài nói: "Hình như mất rồi."

Ngụy Vô Tiện "A" một tiếng, "Mất rồi?"

Lam Hi Thần: "Ừ. Năm ngày trước lúc đệ ấy theo đệ xuống núi, có nói phải xuống núi bắt mèo, có lẽ con mèo lạc mất rồi."

Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ, "Bảo sao mấy ngày nay tâm trạng y tệ như vậy."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: nuôi thì nuôi, còn phải che che giấu giấu, ta cũng đâu có đem nó đi hầm thịt để khiêu khích y chứ.

Lam Hi Thần: "Nhắc tới cũng thật đáng tiếc, hiếm khi thấy đệ ấy thích con mèo nào như vậy."

Ngụy Vô Tiện: "Rất thích sao?"

Lam Hi Thần: "Ừ, thường hỏi ta phải nuôi thế nào."

Ngụy Vô Tiện liền nghĩ ra một kế, giọng nói mừng rỡ cao lên mấy độ.

"A, đệ biết rồi!"

61.

Lam Vong Cơ đè phẳng từng mảnh từng mảnh cánh hoa nát đầy những nếp gấp, cẩn thận trải ra, ý muốn khôi phục chúng như ban đầu.

Nhưng nhánh hoa đã bị mình bóp cong, vừa đặt vào trong bình liền rủ xuống mất rồi. Vậy nên Lam Vong Cơ tìm một cái bình ngọc trắng cổ dài, đặt nhánh hoa vào trong, mới miễn cưỡng giúp nó không rũ xuống, phảng phất giữ được dáng vẻ vừa hái xong.

Y lặng lẽ nhìn bó hoa Lam Tuyết và Phong Linh Thảo, mím môi, đưa mắt nhìn về cánh cửa chẳng còn bóng ai.

Cấm chế ở Tĩnh Thất đã giải, tối nay vốn dĩ Ngụy Vô Tiện nên về Tĩnh Thất nghỉ ngơi, như là đêm đầu tiên về Vân Thâm vậy.

Nhưng Lam Vong Cơ đợi rất lâu, đợi mãi không thấy được người. Đã sắp đến lúc Vân Thâm đóng cửa, Ngụy Vô Tiện vẫn còn chưa có trở lại.

Lam Vong Cơ cũng không trực tiếp hỏi Lam Hi Thần chuyện Ngụy Vô Tiện ngủ ở gian phòng kia, và... phải chăng tối nay hắn sẽ không về đây ngủ.

Có lẽ tức giận, không muốn về nữa.

Chuyện hôm nay, là lỗi của y. Nhất thời bị cơn giận làm cho choáng váng, nghĩ về hai năm đứng chờ mòn mỏi dưới gốc cây mà chẳng đợi được người, chỉ có thể đem đoạn ký ức phủi bụi giữ sâu trong lòng, cũng buồn bực khi mình mừng rỡ đi tìm người kia, phát hiện hắn đã có người khác chơi cùng, thậm chí không còn nhớ gì chuyện của hai đứa lúc bé nữa.

Ngụy Vô Tiện nói trí nhớ hắn không tốt... những chuyện kia đều chẳng hề quan trọng.

----- nhưng những chuyện ấy đối với Lam Vong Cơ mà nói, lại quan trọng vô cùng.

Nhưng thế nào đi nữa, hôm nay Ngụy Vô Tiện cũng đã cố gắng cẩn thận dỗ dành mình, còn bị mình vô duyên vô cớ trút giận lên đầu. Lam Vong Cơ càng nghĩ càng thấy không đúng.

Bởi vậy giờ y rất áy náy, không biết nên bù đắp cho người ta thế nào.

Y đang nhíu mày suy tư, chợt nghe sàn gỗ trước cửa đột nhiên vang lên những tiếng thanh thúy nhỏ vụn.

Lam Vong Cơ khẽ bước chân, ra ngoài xem xét.

Một bé mèo đen chui ra từ bụi cỏ, thuận hành lang leo lên cửa Tĩnh Thất, có chút cảnh giác ngốc ngốc vô cùng, đôi mắt to tròn đen láy nhìn thấy Lam Vong Cơ liền sửng sốt.

Lam Vong Cơ cũng sững cả người.

Bé mèo đen có lẽ chỉ mới vài tháng tuổi, nhút nhát nhìn y, móng vuốt không dám bước tới nữa, mắt cũng muốn đảo về phía sau.

Ai ngờ rừng cây sau lưng phát ra tiếng sột soạt, một cái tay lắc lắc, bên trong truyền tới giọng thiếu niên thì thào, "Ngoan, mau đi mau đi."

Bé mèo chần chừ quay đầu nhìn một cái, lại cẩn thận bước lên một bước, móng sắc thu gọn trong đệm thịt.

Lam Vong Cơ trầm mặc cúi xuống một lúc, đưa tay ra.

Bé mèo con nhìn tay y, thử thăm dò bước lên bàn tay, tựa như không phát hiện ác ý, hai móng đồng loạt giẫm lên, mắt lom lom nhìn thiếu niên tuấn dật thanh lãnh nhuộm trong ánh trăng.

Tim Lam Vong Cơ khẽ động, nhẹ nhàng bế nó lên, không thuần thục sờ sờ gáy bé mèo.

Bé mèo này cũng thuộc dạng thích hưởng thụ, mỗi lần được vuốt lông sẽ "Meoo" một tiếng, cuộn cả người trong tay y, đưa cổ cọ cọ lên đốt ngón tay.

Lam Vong Cơ ẩn ẩn thấy diễn xuất này có phần quen mắt, nhưng nhìn vật nhỏ mềm mềm này cũng không còn cách nào, chỉ có thể vuốt ve ôm nó trong ngực.

Rừng cây bên kia lại lắc lư mấy cái, truyền ra tiếng cười há há.

Ngụy Vô Tiện đầy một người mồ hôi, toàn thân dính lá cây tro bụi đến loạn thất bát tao, nhưng vẫn cố kìm nén hơi thở khó chịu trốn trong rừng cây, lấy khe hở giữa các tán cây nhòm trộm ra ngoài.

Ai ngờ vừa chuyển mông một cái, nhấc mắt lên, đã không thấy gót giày trắng trước mắt đâu nữa, mèo cũng mất luôn.

Ngụy Vô Tiện chỉ kịp kinh ngạc, phần gáy đã mát lạnh rồi.

------- cả người hắn bị Lam Vong Cơ một tay xách ra.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Vong Cơ ôm mèo một tay, tay kia xách hắn, sắc mặt không chút dao động.

Ngụy Vô Tiện: "Ha ha ha ha... thật trùng hợp."

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện: "...."

Lam Vong Cơ nhìn hắn một lát, tay mang cả mèo lẫn người, muốn vào nhà rồi nói.

Ngụy Vô Tiện lại trông mong ngăn cản y, "Đừng! Cho ta nói vài lời cái đã."

Lam Vong Cơ dừng tay, đặt hắn xuống cửa Tĩnh Thất, nhạt tiếng nói: "Chuyện này là sao?"

Ngụy Vô Tiện: "À, ta nghe đại ca nói ngươi có nuôi mèo."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện: "Nhưng mèo bị mất rồi."

Lam Vong Cơ trầm mặc.

Ngụy Vô Tiện sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói: "Ta chỉ muốn tìm nó cho ngươi, nhưng lại nhớ ra đại ca cũng không biết mèo của ngươi mặt mũi thế nào. Đâu còn cách khác, chỉ có thể bắt cho ngươi một con thôi."

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi yên tâm, con mèo này ta đã xác nhận rồi, không có chủ, mà tính tình lại ngoan ngoãn. Con mèo kia tám chín phần không tìm được, nếu ngươi còn để ý, vậy cứ tạm nuôi con này trước, đợi miêu tả kỹ hình dáng con kia cho ta, ta lại đi tìm."

"Đúng rồi, ngươi đừng động vào ta, ta đi bắt mèo cả ngày, người toàn mồ hôi với đất cát, làm ngươi bẩn mất. Ngươi ôm nó là được, ta đánh vật nửa ngày mới tắm rửa sạch sẽ được cho nó đấy." Ngụy Vô Tiện chọc chọc con mèo trong tay Lam Vong Cơ, cười nói.

Lam Vong Cơ sững lại, "Vì bắt nó nên giờ ngươi mới về?"

"Đúng vậy." Ngụy Vô Tiện thở dài, "Hình như ngày xưa nó từng bị đối xử tệ bạc, cho nên rất cảnh giác với con người, khó bắt lắm. Ta lại không thể tùy tiện bắt mèo đã có chủ, chỉ có thể chạy theo nó đến tận trưa."

Lam Vong Cơ mím môi, không nói gì.

Ngụy Vô Tiện đứng ở cửa im lặng nhìn y hồi lâu, bỗng vô cùng nghiêm túc lên tiếng.

"Xin lỗi."

Lam Vong Cơ: "Cái gì?"

Ngụy Vô Tiện: "Sáng nay ta nói lời không nên nói. Linh lực của ngươi sẽ sớm khôi phục lại thôi, khoảng thời gian này coi như chưa khỏe đi." Hắn dừng một chút, cười nói: "Vậy ta cho ngươi mượn linh lực là được, ngươi muốn bao nhiêu ta cho bấy nhiêu."

Lam Vong Cơ trầm mặc sờ mèo.

"Nhưng mà," Hắn xoay chuyển lời nói, thử thăm dò tóm lấy ống tay áo Lam Vong Cơ, dáng vẻ ủy khuất muốn nói lí lẽ, "Ngươi có giận cũng đừng đuổi ta khỏi Tĩnh Thất, đây là phòng ngủ của ta mà."

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, ngươi quá đáng lắm, muốn giận cắn ta cũng được, sao lại đuổi ta khỏi phòng chứ."

Lam Vong Cơ: "Ta không có..."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi còn nói không có? Ngươi xem buổi sáng ngươi lãnh đạm như vậy, còn đuổi ta nữa."

Lam Vong Cơ: "Cũng không phải--"

Ngụy Vô Tiện: "Không phải cái gì? Lam Nhị công tử còn nói muốn làm phu quân ta, lại đối xử với ta như vậy... thật là hung dữ mà."

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Lam Vong Cơ cúi người nhẹ nhàng chạm một cái lên môi hắn, mèo con trong bàn tay y cũng sững sờ trợn tròn mắt.

Môi Ngụy Vô Tiện nóng bừng, còn chưa kịp phản ứng, "Ngươi..."

Hai tai Lam Vong Cơ đã ửng đỏ, đưa tay che hờ lên mắt mèo con, lại cắn xuống môi Ngụy Vô Tiện một cái.

Lần này cắn cho Ngụy Vô Tiện kêu "A" một tiếng, vừa định nói lí lẽ, đã bị Lam Vong Cơ nắm cổ tay lôi vào trong phòng.

Thanh âm của thiếu niên vừa trầm thấp vừa hổn hển.

"----- vào đi ngủ!"

------------------------------------TBC

Lời tác giả:

Vợ chồng cãi nhau không cãi qua đêm nha quý dị

Các chị cũng đừng nghĩ quá nhiều, Lam Đại là một tên ngốc bạch ngọt, chính là ngốc ngốc ngọt ngọt đó. Đệ đệ nói nuôi mèo, làm sao anh ý liên tưởng đến nuôi người được :))

Đóa hoa trắng đơn thuần nhất của Cô Tô Lam thị chính là ảnh!

Tôi nói nha, hai cái đứa ngốk nghếk này muốn vờnnhau đến bao giờ :) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro