29 - 33
29.
"Rầm rầm rầm!"
Theo tiếng đập cửa như muống đòi mạng, cánh cửa trúc dao động kịch liệt. Vốn đã không quá chắc chắn, nếu không phải e ngại ảnh hưởng đến Lam Vong Cơ bên trong, đoán chừng người bên ngoài đã sớm vọt vào rồi.
"Ngụy huynh! Mau ra đây! Có chuyện lớn rồi!"
Bàn tay Nhiếp Hoài Tang đã đập đến đỏ rần, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Cánh cửa còn chút hơi tàn rung lắc một trận, "Két" một tiếng mở ra.
Nhiếp Hoài Tang vừa giương mắt lên đã đụng ngay phải đôi con ngươi màu lưu ly cực thiển, thoáng cái đã thất kinh hồn vía bay lên trời lại bị dọa trở về, lắp ba lắp bắp cực kì lúng túng.
"Lam.... Lam Nhị công tử..."
Lam Vong Cơ mặc quần áo chỉnh tề, bình tĩnh đứng ở đó, vừa vặn ngăn cản Nhiếp Hoài Tang vô thức liếc mắt dò xét bên trong.
Y nói: "Chuyện gì?"
Nhiếp Hoài Tang nghe phía sau y truyền đến mấy tiếng sột soạt, xác nhận Ngụy Vô Tiện đang mặc quần áo. Chẳng biết tại sao, hắn thấy Lam Vong Cơ dù đang bình tĩnh nhìn mình lại ẩn chứa lạnh lẽo đến phát hoảng, "Ta..."
"Nhiếp huynh ơi là Nhiếp huynh, sao sáng sớm đã quấy nhiễu người ta vậy." Ngụy Vô Tiện cười cười chen tới, Lam Vong Cơ nghiêng mắt nhìn hắn một chút, đưa tay chỉnh trang lại cổ áo vô tội vạ cho hắn.
Ngụy Vô Tiện tập mãi cũng quen, mặc y kéo cổ áo, hai mắt đại khái nhìn Nhiếp Hoài Tang từ đầu đến chân không có thương tích gì. Liền lười biếng dựa ở cửa, khẽ nâng cằm, ý vị thâm trường nói: "Tối qua ngủ ngon không Nhiếp huynh?"
Nhiếp Hoài Tang sững sờ nói: "Ngủ rất là ngon, từ tối đến hừng đông không tỉnh lần nào." Chuôi quạt chợt đập vào bàn tay, Nhiếp Hoài Tang chỉ chỉ vào sương phòng sát vách, vội la lên: "Đúng rồi, Ngụy huynh có biết đêm qua xảy ra chuyện gì không? Sao trước cửa phòng ta..."
Ngụy Vô Tiện thoáng liếc mắt, trông thấy cột chống ở hành lang gãy mất một nửa cùng gỗ và trúc vụn văn đầy đất, nát bét thành một mảng hỗn độn, nghiễm nhiên đã có người đại chiến ở đây một trận.
Lý công tử cũng đã tỉnh, bất an bứt rứt đứng bên cạnh cửa, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Ngụy Vô Tiện "A" một tiếng, "Đêm qua quên thu dọn rồi." Đêm xuống vừa tối om om lại vừa mệt mỏi, ăn hết mì liền bò về phòng ngủ luôn, ai rảnh đi thu dọn đống bề bộn này chứ.
Nhiếp Hoài Tang: "A?"
Ngụy Vô Tiện vuốt vuốt bả vai đau nhức, lắc đầu.
"Nhiếp huynh à, đêm qua ngươi đúng là ngủ say như chết."
30.
Bản thân hắn đây cũng ngủ không được ngon. Qua một đêm, cảm thấy mơ tới cái gì đó rất kì quái, nhưng lại không rõ là cái gì, tựa như ngủ một giấc liền quên sạch sành sanh.
Lờ mờ chỉ nhớ được có ánh đèn chập chờn, trong mộng có chút xúc cảm nóng ướt dinh dính, đàu óc hốt hoảng choáng váng, cho nên thức dậy đã thấy toàn thân đau nhức.
Ngụy Vô Tiện che mặt thầm nghĩ: tám chín phần là vì ta cùng Lam Trạm ăn chung chén mì kia rồi.
Hắn không thể nói rõ được rung động này là thế nào, đâu phải chưa từng bị ai nắm tay, nhưng khi Lam Vong Cơ nắm đốt ngón tay hắn, phảng phất như có nhiệt ý nóng hổi, nương theo cánh môi ngậm lấy đầu đũa, làm Ngụy Vô Tiện nháy mắt giật mình, trong lòng tê dại.
Hắn chưa từng ăn chung tô mì với ai, nên càng thấy kì dị khi người ưa sạch sẽ như Lam Vong Cơ lại nguyện ý cùng hắn ăn một đũa. Đến tận khi chén mì kia lần nữa được đẩy đến trước mặt, Ngụy Vô Tiện vẫn còn có chút run rẩy.
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm đầu đũa Lam Vong Cơ đã ăn, suy tư không biết có nên đổi đôi đũa mới cho phải phép không. Nhưng nghĩ lại, Lam Vong Cơ đã không ngại hắn, hắn còn lải nhải trong đầu như vậy lại càng không phải phép hơn.
Nghĩ thế, cũng chỉ có thể cúi đầu im lặng ăn ăn, không dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt người kia, ẩn ẩn có cảm giác tê cả da đầu, bởi người ấy vẫn đang lẳng lặng nhìn theo hắn.
Con ngươi màu lưu ly phản chiếu ánh nến nhỏ vụn, gương mặt bạch ngọc của thiếu niên đẹp đến mức nỗi lòng cũng rung động. Ngụy Vô Tiện hít sâu mấy hơi, trong lòng lật qua lật lại câu "Ừ" kia của y đến nhũn cả ra, cuối cùng im lặng không tiếng động nuốt xuống, thầm nghĩ: không có gì không có gì, nhất định là ảo giác của mình thôi.
....... Nếu không phải ảo giác, sao lại cảm thấy Lam Vong Cơ hình như cũng không hề ghét hắn như vậy?
Một đêm ngủ vô thanh vô tức, hôm sau tỉnh dậy đến lúc hôn nhau lại có chút ngượng ngùng, lẽ ra làm nhiều lần như vậy đã phải sớm quen rồi, nhưng lần này Ngụy Vô Tiện phải cắn răng lấy lại bình tĩnh mới dám tiến tới.
Lam Vong Cơ ngược lại hôn rất ôn nhu, cắn cắn cánh môi hắn đến phát ngứa, tựa như chuồn chuồn lướt nước tê dại bò lên từng đốt ngón tay, khiến Ngụy Vô Tiện phải đỡ lấy vai y, ngồi trên đùi y mà mềm mại hôn xuống.
Rõ ràng đã tỉnh từ sớm, nhưng lại triền miên quấn quýt hồi lâu, sau lưng lại được người ta sờ sờ vuốt vuốt, khiến Ngụy Vô Tiện giật mình cảm giác như vuốt lông Hồ ly đêm qua, nhẹ thở một tiếng đuổi theo cánh môi Lam Vong Cơ, nặng nề cắn cắn.
Lam Vong Cơ bị hắn cắn có hơi sững sờ, ngược lại đưa tay nhốt chặt eo hắn, càng ôm người chặt hơn, hôn đến khó bỏ khó phân.
Từ đầu hai người đều quá là không hợp, nhưng vì nhiều lần hôn nhau, đã sớm quen thuộc đến rối tinh rối mù, chỉ cần dùng đầu lưỡi gãi gãi vào lợi mềm cũng sẽ khiến đối phương căm tức hôn xuống càng thô bạo, tất cả đều đã thân thuộc.
Ngực áo Ngụy Vô Tiện bị cọ đến loạn thất bát tao, cần cổ thon dài được một bàn tay đỡ lấy, xoa nắn phần thịt mềm sau gáy hắn, khiến hắn co người run lên một cái.
Vốn còn muốn ngủ tiếp, lại bị hôn lên. Còn bị người ta ép xuống dưới thân, tứ chi dây dưa tựa như đôi chim uyên ương quấn quýt bên nhau.
Hai người ý loạn tình mê đang muốn hôn thật sâu nữa, chợt bị tiếng gõ cửa vang lên bật tách ra.
Lam Vong Cơ áp má lên gương mặt mờ mịt của Ngụy Vô Tiện, nhè nhẹ thở vài tiếng.
Sau đó, đưa tay giúp hắn lau đi cánh môi oánh nhuận ướt đẫm, bàn tay như lưu luyến không rời vuốt lấy cánh môi phiếm hồng nóng bỏng, như có như không cọ xát.
Cho đến tận bây giờ, Ngụy Vô Tiện vẫn bị đôi môi được vuốt ve kia làm cho đáy lòng ngứa ngáy nan giải.
31.
"Chuyện lớn như vậy? Còn không cho chúng ta biết?!" Nhiếp Hoài Tang nghe Ngụy Vô Tiện kể chuyện Hồ yêu xong, cả người phát ngốc. Cây quạt gõ "cạch cạch" lên mặt bàn, "Ngụy huynh cũng chẳng chịu suy nghĩ gì cả!"
Ngụy Vô Tiện tự rót một chén trà, mắt không buồn nhấc một cái, "Nếu ta nói, ngươi chắc chắn bị hù chết. Thà không cho ngươi biết, đỡ bị đánh rắn động cỏ."
Nhiếp Hoài Tang bị chặn họng không nói được gì, nửa ngày cũng nghĩ thông rồi.
"Đúng.... Ngươi nói đúng."
So với việc cứ nơm nớp lo sợ, thà chui vào chăn ngủ một giấc cho xong.
Ngụy Vô Tiện cười cười giơ tay chào hỏi Lý công tử còn đang nhìn quanh quất trái phải, "Lý huynh, ra đây ngồi đi, đứng đấy làm gì?"
Lý công tử nghe vậy ngồi xuống đối diện hắn, nhận chén trà Ngụy Vô Tiện đẩy tới, còn chưa tỉnh hồn nói: "Không ngờ phát sinh chuyện lớn như vậy, đa tạ Ngụy huynh và Lam Nhị công tử."
Ngụy Vô Tiện khoát tay: "Không phải chuyện gì lớn, con Hồ yêu bị bắt vào Tỏa Linh nang rồi."
Nhiếp Hoài Tang nói: "Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?"
Ngụy Vô Tiện gõ bàn một cái, đáp: "Không phải 'chúng ta' mà là ta."
Hắn thấy Nhiếp Hoài Tang còn chưa kịp phản ứng, liền quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi đưa bọn hắn về Cô Tô đi, ta đuổi theo con kia."
Mi tâm Lam Vong Cơ nhíu lại, đang muốn mở miệng nói "Ta đi cùng ngươi", nhưng thoáng nghĩ lại, lời nói bỗng dừng giữa cánh môi.
Một lát sau, Lam Vong Cơ gật nhẹ đầu.
"Được."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: mấy tên nhát gan này, mang theo sợ gặp nguy hiểm, thà cứ đưa về còn hơn. Ai biết cái trấn này còn có chuyện gì nữa, ta thì tự vệ được, phải bảo hộ thêm mấy tên này thì sẽ khó ra tay. Con kia mà không bắt được thì cũng không yên lòng, ai biết nó sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Sáng nay hắn và Lam Vong Cơ đã xem xét đại khái các gian phòng "đầy khách", phát hiện những người trong đó đều đã bị hút khô, hoặc lấy mất một nửa tinh khí, chết một nửa rồi. Xem ra lần này bọn họ đã vô tình lạc vào hang ổ yêu quái.
Những người gần chết còn lưu lại một tia sinh hồn chưa bị rút đi, nhưng đã không còn ý thức, chỉ có thể xụi lơ nằm đó, gọi không tỉnh, cứu không được. Trừ khi tìm ra tà vật đã hút nguyên khí của họ, bắt nó trả lại toàn bộ, nếu không cả đời sẽ co quắp như vậy, không khác gì người chết.
Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ nhận lời dứt khoát như vậy, tâm tư liền vui vẻ.
Hôm qua chạy trốn bị bắt lại, chưa chơi chán đã phải về Vân Thâm. Trước tiên đẩy tiểu cứng nhắc này đi, lấy cớ "bắt yêu" có thể quang minh chính đại đi chơi thêm mấy ngày, đến lúc đó trời cao đất rộng mặc hắn bay nhảy há há há há...
"Đưa về xong." Lam Vong Cơ nhìn thấu tâm địa xấu xa của hắn, nhạt tiếng nói: "Ta tới tìm ngươi."
"..." Ngụy Vô Tiện như con cá nóc bị chọc thủng, nháy mắt xẹp lép.
Ngụy Vô Tiện khó khăn mở miệng nói: "Đừng mà Lam Trạm..."
"Ngụy huynh." Lý công tử đứng bên nhìn nửa ngày, nghi ngờ nói: "Bọn ta muốn chờ Trần huynh về rồi mới đi Vân Thâm được không?"
Ngụy Vô Tiện đang vênh mặt nhếch môi chợt dừng lại, bị hắn hấp dẫn sự chú ý, trong lòng co thắt, "Trần huynh không có trong phòng?"
Hắn còn tưởng Trần công tử đang ngủ. Dù gì con người này trước nay ăn ngủ không tiết chế, so với Ngụy Vô Tiện ngủ đến mặt trời lên cao cũng chẳng thua kém gì. Cửa phòng đã đặt cấm chế, nhưng mấy người Nhiếp Hoài Tang không hề bị thương, chứng tỏ cấm chế có hiệu lực, vậy nếu không tự ra khỏi cửa, nhất định là sẽ an toàn vô sự.
Lý công tử nói: "Đúng vậy á, sáng nay vừa ra cửa đã thấy Trần công tử, hắn nói dù sao hôm nay chúng ta cũng đi rồi, không thể uổng công một chuyến như vậy, nên cố dậy sớm lên miếu La Hán trên đỉnh núi thăm quan, cảm thụ chút linh khí của Thúy Tùng."
Vừa dứt lời, Lam Vong Cơ đã thi thuật phá vỡ cấm chế trong phòng Trần công tử, nhìn vào quả thật không có ai.
Ngụy Vô Tiện đứng bật dậy, cái ghế ngã ngược ra đất vang một tiếng giòn tan.
"Hỏng bét!"
Bọn họ tuy ngăn được người ngoài tiến vào, nhưng không thể ngăn người trong phòng đi ra.
Lâu như vậy chưa về, tám chín phần là gặp nạn rồi!
32.
Trước khi đi, Ngụy Vô Tiện chỉ kịp ném lại một câu "Lam Trạm, ngươi đưa bọn hắn về trước đi!" rồi tóm lấy Tùy Tiện ngự kiếm tránh đường lớn, xông lên đỉnh núi.
Đỉnh núi Thúy Tùng đúng là linh khí tụ lại từ bốn phía, xanh um tươi tốt, khác hẳn với đất dưới núi hoang tàn vắng vẻ, thật xứng với cái tên hai chữ "Thúy Tùng". Tuy nhiên thời tiết vào đông không phải lúc thích hợp để du ngoạn vãn cảnh, cả đường đi lên cũng không gặp ai đến dâng hương bái Phật.
Các vị La Hán từ xưa đã giết tặc, vô lậu, ứng cúng đẳng nghĩa, là Tôn giả Tiểu Thừa Phật pháp cực thanh tịnh trong lục căn*. Dân gian chủ yếu là lập miếu thờ Quan Âm hoặc Thần Tài, rất ít người cung phụng lập miếu Mười tám vị La Hán, một là không đủ tài lực, hai là không phải người học võ thì không cần thờ phụng các vị La Hán vốn tồn tại cả chính khí lẫn sát khí. Tiểu trấn xa xôi thế này lại giữ nổi một tòa miếu La Hán, thật là đáng ngạc nhiên.
*các vị A-la-hán là bậc xứng đáng được tôn trọng cúng dường (ứng cúng) bởi các Ngài đã vượt qua các lậu đạt đến vô lậu. Vô lậu là để chỉ việc vượt qua được sáu trần (lục căn: các đối tượng nhận biết của ngũ giác là mùi hương, màu sắc, âm thanh, vị nếm, xúc cảm và các pháp), đạt đến vô lậu tức là không còn bị ô nhiễm, không còn phiền não, đạt đến sự thanh tịnh tối cao.
Miếu không lớn, nhưng đến chim sẻ cũng đầy đủ ngũ tạng, bát hương, bồ hoàn quỳ lạy, thùng công đức và đèn chong, mọi thứ đều đầy đủ, trên bát hương còn có mấy nén hương chưa cháy hết, đầu nhang bị đốt xám trắng, động nhẹ rơi xuống một lò tàn hương. Hàng Long, Phục Hổ và mười sáu vị La Hán còn lại được phân loại hai bên, không phải loại tượng bị trạm trổ ẩu thả, giật mình nhìn qua tựa như chớp mắt sẽ bắt đầu chuyển động, mặt đồng hiện ánh sáng trong trẻo, có vẻ thường xuyên được người ta cung kính lau chùi. Nhất là con hổ phục dưới vị La Hán, quả thực điêu khắc tinh tế, rõ ràng chỉ là tượng đồng, còn được tráng một tầng men sứ, mắt trắng dã trợn to trông cực tự phụ, miệng há lớn lộ ra hai cái răng nanh, dường như đâm vào da thịt sẽ như đóng đinh xuống vậy.
Hành lang chính dẫn vào mang khí tức lạnh như đóng băng, mi tâm Ngụy Vô Tiện khẽ nhíu, tay nắm chặt Tùy Tiện, bước đi chậm rãi tiến vào bên trong.
Cả đường đi an tĩnh đến quá phận, quả thật là quỷ dị lạ thường.
Nhưng hắn vừa nhấc mắt nhìn thấy người đang cúi bái thắp hương bên trong lại thoáng cái yên tâm.
Trần công tử đứng quay lưng về phía hắn, mặt mũi tràn đầy tán thưởng nhìn vị La Hán Phục Hổ, nói: "Chạm trổ rất đẹp."
"Đúng thật." Ngụy Vô Tiện đi đến bên cạnh hắn, cũng ngẩng đầu cười nói: "Hình thái khác nhau, sinh động như thật."
Trần công tử nói: "Ngụy huynh cũng lên núi sao? Nếu biết sớm rời giường, ta đã gọi ngươi cùng ta đi vãn cảnh."
Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng, "Hổ thẹn, ta không dậy nổi."
Trần công tử "haha" nở nụ cười, "Cũng đúng."
"Không nói nhiều nữa, xuống núi đi." Ngụy Vô Tiện dừng bước chân, nhẹ nhàng vỗ vai hắn nói: "Nơi đây không nên ở lâu, để Lam Trạm đưa các ngươi----"
"Keng!"
Gai nhọn đâm vào vỏ Tùy Tiện, phát ra tiếng giòn tan chói tai. Ngụy Vô Tiện cấp tốc xoay chuyển bàn tay, tiếp theo đỡ lấy đầu vai Trần công tử "Bộp" cái chộp lấy, cổ tay rung lên, vỏ rỗng vừa vặn giữ lấy gai bạc, đè xuống cỗ lực thốt nhiên bạo phát.
"Trần công tử" vốn còn đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, trên người khoác lên một tầng khí khác thường, gương mặt nhìn gần thấy rõ gân xanh cùng răng nhọn chi chít.
Hắn thấy gai bạc bị kẹt không rút ra được, trong cổ run rẩy mấy cái, khàn khàn lên tiếng.
"------ ngươi phát hiện được."
Ngụy Vô Tiện gắng sức kéo căng tay, vững vàng chặn kình khí của đối phương, cười một tiếng.
"Trần huynh biết ta ở cùng Lam Trạm, trước giờ tránh còn không kịp. Sao có thể dậy sớm gọi ta đi vãn cảnh chứ."
Nghe vậy, sắc mặt "Trần công tử" lạnh xuống, cuối cùng trút bỏ lớp ngụy trang, "Quả nhiên thông minh."
Trong đầu Ngụy Vô Tiện không đoán được là hắn giả trang hay kí sinh trên thân thể người kia, nhất thời do dự không dám làm tổn thương Trần công tử, lòng bàn tay thôi động linh lực, như suối nguồn tuôn chảy mà đánh tới.
Chớp mắt tiếp theo, sắc mặt Ngụy Vô Tiện đại biến.
Người bị nắm trong tay chỉ còn lại một kiện quần áo, tựa như tàn cát phất phơ trong gió, nháy mắt tiêu tán không còn một mảnh, linh lực trong bàn tay tuôn ra không có chỗ dùng, lại đảo ngược trở về Đan Điền.
Ngụy Vô Tiện khó tin nổi, "Đây-----"
Một người sống sờ sờ, sao lại tự nhiên tiêu biến mất?!
Hắn còn chưa kịp giật mình, đã thấy ngôi miếu vốn có chút ánh sáng chợt tối đen, như là tắt hết mọi nguồn sáng xung quanh, gió âm cuộn trào, làm người ta không rét mà run, khớp xương cũng phình lên.
Ngụy Vô Tiện nhổ gai bạc kẹt trên vỏ kiếm xuống, cảnh giác quan sát bốn phía đen ngòm xung quanh. Lửa quyết trong bàn tay không hiểu sao không thể đốt lên được, như là bị ai phong ấn thuật pháp vậy.
Quá tối tăm, hoàn toàn không thấy được động tĩnh bốn phía, trong miếu im ắng đến nỗi cả tiếng bước chân cũng có thể vang lên trầm đục.
Gió âm không biết từ đâu thổi đến lất phất trên mặt hắn, quyện lấy khói hương, khiến xương gân dường như tê dại, Ngụy Vô Tiện vội vàng tập trung ý chí nín thở.
"Vụt ----" Sau lưng thốt nhiên vang một tiếng cự vật, mi tâm Ngụy Vô Tiện vặn lên, vào thế phòng ngự lần theo hướng âm thanh mà đón đỡ, bộ pháp bình ổn.
Dù hắn đoán được vật đánh tới rất lớn, nhưng không ngờ... lực đạo còn lớn hơn hắn tưởng tượng quá nhiều!
Cự lực kia tựa như mái hiên thẳng tắp từ bên trên đập xuống chính giữa tay trái đang chống đỡ bằng linh lực của Ngụy Vô Tiện, nện cho Ngụy Vô Tiện mặt mày tái nhợt, giữa răng môi tràn ra tia máu đỏ tươi, tiếp theo là tiếng xương gãy "răng rắc" thanh thúy, chân hắn nện sát mặt đất cố chống người lại.
Có thứ lực đạo gì mạnh đến như vậy chứ?!
Đầu óc Ngụy Vô Tiện nhanh chóng suy nghĩ, dưới chân xen lẫn vài bộ pháp, một tay che phần gãy xương trên tay trái, loạn xạ chỉnh trở về, chịu đựng đau đớn kịch liệt mà đổ mồ hôi lạnh, dựa lại bên tường.
Nếu đã có tường, tức là còn ở trong miếu, thứ này không thể mạnh đến mức đem một người sống sờ sờ đến một nơi khác mà quỷ không biết thần không hay được. Mà còn ở trong miếu tức là, chẳng lẽ-----
Là La Hán hóa?!
Mồ hôi lạnh trên trán Ngụy Vô Tiện rơi lã chã, nghiêng người mới tránh được một kích. Mặt tường bên cạnh bị nện cho vỡ nát, các mảnh đá dưới chân khiến bộ cước hắn bất ổn, lăn lộn né tránh gương mặt bằng đồng cơ hồ xẹt qua trước mắt.
"Tiểu tử, đến miếu của La Hán Phục Hổ ta, còn muốn đi?" Thanh âm kia như tiếng người rầu rĩ nặng nề, phảng phất đè nén một cỗ kình khí hùng hồn, công lực thâm hậu, linh khí như suối nguồn tuôn ra.
La Hán vốn có ranh giới mỏng manh, nếu đã nhập tà đạo, luyện thành bán tiên bán yêu thì sẽ đáng sợ đến mức không ai cản nổi. Ngụy Vô Tiện vừa nghĩ miếu này được trời ban linh khí dày dặc, lúc vào miếu lại chỉ thấy những pho tượng cũ kỹ, cảm thấy có chút chủ quan.
Nếu thật là La Hán hóa, chỉ với hắn thì làm sao địch nổi? Việc này hắn mới chỉ thấy qua trong sách vở, chưa từng chạm trán thật bao giờ. Ở nơi núi non hoang dã thế này lại có thể bắt gặp một ông, không thể ngăn cũng phải kiên trì cản. Chẳng lẽ lại bỏ mạng ở đây!
Ngụy Vô Tiện lần sờ vách đá sau lưng, cảm thấy một cỗ gió đánh tới hướng mặt hắn. Thiếu niên thoáng kéo căng dáng người mạnh mẽ, ngửa ra sau chống tay thành thế Thiết Bản Kiều*, tránh được cỗ xông kình sát khí bay tới từ chính diện.
* thiết bản kiều (铁板桥) có nhiều tư thế từ dễ đến khó, trong đó có thế ngả thẳng nửa người ra sau, như là tư thế tránh đạn thần thánh trong phim Ma trận ý. Search google hình ảnh để xem chi tiết nha hihi
Nhưng như vậy sờ một cái, liền sờ được một pho tượng đồng sau lưng, xúc cảm lạnh buốt khiến ngón tay hắn cóng lại trong chớp mắt. Ngụy Vô Tiện nhẹ "A" một tiếng, theo đường vân sờ lên, sờ đến hai con mắt trang trí nhô ra trên tượng, đường vân bên trên rõ ràng, xác nhận là men sứ được tráng lên đó.
Bàn tay thuận đường vân sờ xuống, sờ đến một cái miệng rộng, đưa tay liền chạm vào hai chiếc răng nanh.
Đây là -----!
Ngụy Vô Tiện thoáng cái liền phúc chí tâm linh.
Hắn nhắm hai mắt, nhanh chóng hít một hơi, đưa linh lực hội tụ ở Đan Điền dẫn dắt lên lòng bàn tay.
Sau đó, dùng linh lực đang cuồn cuộn ở các đầu ngón tay bọc lấy thân kiếm linh hoạt của Tùy Tiện, lấy thế như chẻ tre đánh thẳng tới mặt cửa hướng gió, thân kiếm mang linh lực dường như xé rách vật gì trống rỗng, "Xoẹt" một tiếng xuyên qua nó đính chặt lên tường.
"Á!"
Tiếng rít chói tai tựa như người sống bị thiêu đốt trong nham thạch, khàn giọng đau đớn lăn lộn. Hai bên vách đá đều "ông ông" cộng hưởng mà rung lên, tro tàn nham thạch chảy từ mặt tường xuống, tràn đầy ra đất cát.
Ngụy Vô Tiện đè ép cảm giác thoát lực rã rời, cưỡng ép kiếm lên tinh thần, lửa quyết trong tay cuối cùng cũng bùng lên.
Ánh sáng bỗng lọt vào mắt có hơi đau, nhưng Ngụy Vô Tiện không có nhiều tiện nghi như vậy, bộ pháp dưới chân chấn động, nhanh chóng bước lên mấy bước, rút Tùy Tiện đang đâm lên "ngực" kẻ kia, dùng tay đã bọc linh lực gắt gao bóp chặt cổ nó.
"Khục!" Máu trong miệng Ngụy Vô Tiện bị trọng lực áp chế cuối cùng nghẽn tim mà nôn ra, văng lên giày đen càng đậm màu. Gương mặt thiếu niên ngây ngô tái nhợt đến phát xanh, khóe miệng lại cong lên ý cười ngạo nghễ, "Ta thắng."
"Sao ngươi lại... phát hiện được..."
Người kia, không, phải nói là vật mang sự tồn tại gần như vô hình, một thân đen xám tựa như làn nước, đang bị Ngụy Vô Tiện bóp lấy mệnh mạch. Nó cuồn cuộn trong lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện, cố động đậy mà không thể tránh thoát.
Ngụy Vô Tiện hít nhẹ một hơi, mi tâm nới lỏng.
------ quả nhiên, là Huyễn.
33.
Huyễn không giống với các loại yêu vật có hình thể cố định, nó biến hóa đa đoan lại khó mà nắm bắt, có thể dò xét lòng người, chui vào suy nghĩ, để người ta tin rằng mình gặp phải chuyện cực nguy hiểm, mọi thứ nhìn thấy đều là thật.
Chuyện La Hán hóa chỉ là hương dã tạp kỹ mà thôi, Ngụy Vô Tiện vốn đã bán tín bán nghi, vì sao lúc mới vào miếu liền mơ hồ gợi chuyện, không ngừng ám chỉ với mình rằng những tượng La Hán này không hề tầm thường.
Cộng thêm Huyễn đã ở trong miếu trải qua nhiều năm mệt mỏi mưa dầm thấm đất, muốn giả trang bản sự lại càng dễ dàng. Lúc gạt người đủ để khiến người ta tin nó mười mươi.
Đầu tiên nó tắt đèn, để Ngụy Vô Tiện không đoán được kẻ địch là ai, không thể thắp lửa quyết nên sẽ cảm thấy vô cùng bối rối khi gặp cự lực đánh tới, lại dùng ngôn ngữ dẫn dắt, ít nhiều khiến người ta tin rằng thật sự có La Hán hóa.
Người ta một khi đã tin, uy lực của Huyễn sẽ càng tăng mạnh hơn, nhưng nếu triệt để không tin thì quyền cũng mềm như gió, trong khoảnh khắc đã bị Ngụy Vô Tiện đóng xuyên lên tường rồi.
Thứ sau lưng mà Ngụy Vô Tiện sờ được ban nãy thực ra chính là bức tượng cực sinh động La Hán Phục Hổ. Trong mười tám vị La Hán chỉ có bốn vị có vật cưỡi là các vị Hàng Long, Phục Hổ, Tọa Lộc và Kỵ Tượng*, Ngụy Vô Tiện sờ một cái liền nhớ tới vị La Hán Phục Hổ mình thấy lúc mới vào miếu.
*Tọa Lộc là cưỡi hươu, Kỵ Tượng là cưỡi voi
Lúc này Ngụy Vô Tiện sững sờ,
........ nếu nguyên bản tượng đồng còn ở đây, kẻ công kích hắn kia là ai?
Con người đôi khi rất dễ bị năm giác quan lừa gạt.
Nhiếp Hoài Tang thấy Trần công tử đi ra ngoài, không có nghĩa là Trần công tử thật sự ra ngoài, cũng không có nghĩa kẻ ra ngoài kia... thật sự là Trần công tử.
------ đêm qua vì sao vết máu tí tách của Huyễn dẫn đến cửa lại biến mất, không phải bay lên trời cũng chẳng phải lặn xuống đất, mà vẫn một mực trốn trong khách điếm.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ vô thức coi là nó đã bỏ chạy, cũng không tra xét tình huống trong khách điếm nữa, cộng thêm lúc sau ý loạn tình mê, càng không nghĩ nhiều như vậy.
Đêm qua khi Huyễn xông vào phòng Trần công tử muốn hạ độc thủ liền bị thuật pháp phản sát. Tuy không làm Trần công tử bị thương, nhưng có thể hạ một chút tiểu pháp thuật.
Ngày thứ hai Trần công tử không hề ra khỏi phòng.... Mà vị "Trần công tử" này đã luôn đứng chờ ở cửa ra vào.
Huyễn hóa trang thành Trần công tử, không thể đột phá cấm chế ở cửa phòng, gặp được Nhiếp Hoài Tang còn đang kinh ngạc xem cột trụ ở hành lang bị gãy mất một nửa liền cười cười chào hỏi với hắn.
"Dù sao hôm nay chúng ta cũng phải đi, chuyến này uổng công vậy sao được. Ta muốn nhân lúc sáng sớm lên đỉnh núi ngắm La Hán miếu xem sao, cảm thụ chút linh khí Thúy Tùng."
Nhiếp Hoài Tang tin là thật, về sau báo lại cho Ngụy Vô Tiện.
-------- sau đó dẫn hắn lên núi, vào trong hang ổ của Huyễn, tiến hành tru sát,
Ngụy Vô Tiện nghĩ thông suốt xong, buồn buồn cười một tiếng.
"Cũng phải, ta đi quá gấp, không có cẩn thận kiểm tra kỹ gian phòng xem có chướng nhãn pháp hay không, bị ngươi lừa."
........ có lẽ Trần công tử kia vẫn còn nằm trên giường ấy, chỉ là bị kết giới che mất không thấy được thôi.
Huyễn giãy giụa trong tay hắn, hóa thành các loại hình thù yêu tà kì quái, làm Ngụy Vô Tiện thấy mà đau cả mắt, hảo tâm nhắc nhở: "Đừng giãy giụa, vô ích thôi."
Nhưng Huyễn chẳng rên một tiếng, thề nhất định phải bắt được nhược điểm của hắn, hai con mắt xanh lục u ám nhìn hắn chằm chặp, quan sát suy nghĩ của hắn.
Ngụy Vô Tiện bóp ngón tay, thân thể lỏng như nước chợt chấn động, phát ra tiếng rít chói tai, "Không phí một binh một tốt lại có thể gạt ta quay mòng mòng, ta nên khen ngươi hay nên nói ngươi uổng phí công phu đây."
Ánh sáng chiếu lên cả miếu thờ, lộ ra tất thảy quang cảnh.
Ngụy Vô Tiện thấy nó còn giãy giụa, cũng bất đắc dĩ nói.
"Ta không tin đâu, ngươi cứ dùng lại một mánh khóe như vậy, có lừa được....."
Thốt nhiên, hắn trừng lớn hai mắt, xúc cảm ấm áp thuận lòng bàn tay hắn liếm một chút, liếm cho Ngụy Vô Tiện lạnh từ lòng bàn chân lạnh lên, lông tóc phút chốc muốn nổ tung.
"A a a a a a a a a a a a a a!"
Ngụy Vô Tiện sắc mặt tái nhợt vội vứt bỏ vật trên tay, kêu thảm thiết lộn vòng bò khỏi miếu, cảm giác hoảng sợ như sóng triều bao phủ lấy hắn, ngay cả cánh tay gãy xương ban nãy cũng không để ý tới, trực tiếp quăng xuống đất.
Đây không còn là vấn đề tin hay không tin, mà là cội nguồn của nỗi sợ hãi trong linh hồn, đầu não chưa sợ thì tứ chi đã run rẩy rồi, dọa cho mức Ngụy Vô Tiện khàn giọng kêu đến thảm.
"Ầm ầm ----!"
Huyễn tránh thoát khỏi tay hắn, cười lạnh bắt đầu thi triển thuật pháp. Gạch đá dưới chân Ngụy Vô Tiện tựa như bị nện thành một hố sâu, ầm ầm lún xuống, Ngụy Vô Tiện đang nằm trên mặt đất phủ bụi cũng bị kéo xuống, rơi vào một cái động thật sâu.
Huyễn liền niêm phong kết giới ở cửa hang trên đầu.
" — — a a a a a a a a a a a a a a a!"
Lưỡi dao sắc bén từ bốn phía nhô lên, Tùy Tiện đột nhiên thông suốt, bảo hộ chủ nhân chắn lại quanh thân Ngụy Vô Tiện, nhưng không thể khống chế hắn rơi xuống, đến tận khi hắn "Rầm" một tiếng nện người xuống đáy hố sâu.
Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng xương nứt "răng rắc", khí huyết dâng lên, đầu óc choáng váng kịch liệt, mắt nổ đom đóm, thái dương đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng hắn còn chưa kịp thong thả lại sức, một tiếng "Gâu!" chói tay đã vang lên cách hắn không xa.
Mấy ngón tay bấu chặt trên nền đất của Ngụy Vô Tiện run cầm cập, hai mắt đỏ bừng, hàm răng run rẩy lặng lẽ lăn ra phía sau.
"Không không không không không không không không không được qua đây không được qua đây không được qua đây! — — cút đi!"
Hai chân hắn điên cuồng đạp, đất đá văng tung tóe.
"Cút đi a a a a a a a a a a a a a a a a!"
Tháng đầu tiên khi hắn được Giang Phong Miên nhặt về, đã từng mấy lần rơi vào mộng cảnh bị chó dữ cắn xé, thậm chí còn sinh một cơn bệnh nặng, mê man mất gần một tháng, lúc tỉnh lại đã quên đi nhiều điều, nhưng cuối cùng cũng chầm chậm qua được kiếp nạn.
Hiện tại ác mộng lại tái hiện, vẫn là con vật hắn sợ hãi nhất trong đêm tuyết hôm ấy, bụng đã đói tròn ba ngày, con chó dữ cắn lấy tay hắn, tựa như muốn cắn thủng từng đốt ngón tay hắn vậy!
"Gâu!"
Nước miếng gớm ghiếc chảy ra khỏi hàm răng trắng ởn, ánh mắt màu xanh lục sâu kín phát sáng, ẩn núp ở nơi bí mật nào đó chăm chú nhìn Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nhất thời bị dọa phát điên.
"A a a a a a a a a — — cứu mạng a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!"
"Ngụy Anh!"
Trên đỉnh kết giới bỗng vang một thanh âm quen thuộc, Ngụy Vô Tiện như thấy thiên binh giáng trần, sợ hãi hét lên: "Lam Trạm! Mau cứu cứu mạng a a a a a a a a!"
Y còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng càng nghe càng thấy rõ, dường như y đang dần tiến đến gần hắn hơn.
Nghĩ cũng đúng, nếu kết giới đã lập, người bên trên sẽ không thể nhìn thấy hắn.
Nhưng càng không thấy, nghe được tiếng kêu thảm bên dưới, đầu tim Lam Vong Cơ càng thêm thắt chặt, hơi thở trầm ổn cũng bị xáo trộn mấy phần, dùng linh lực dò xét xem Ngụy Vô Tiện đến cùng là đang ở vị trí nào bên trong.
"Cứu mạng ! Cứu mạng a a a a a a a a a a! Lam Trạm cứu mạng!!!!" Tiếng Ngụy Vô Tiện khản cổ la hét truyền đến từ dưới chân, Lam Vong Cơ dừng bước, Tị Trần bay một đường, cuối cùng cũng thấy được đường biên của kết giới.
Nhưng Ngụy Vô Tiện bên trong đang trải qua chuyện gì, đang sợ hãi cái gì, y hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Lam Vong Cơ siết chặt nắm đấm, khớp xương răng rắc rung động, đáy mắt tràn đầy tơ máu.
----- sau khi Ngụy Vô Tiện rời đi, Lam Vong Cơ mới phát giác có chỗ không thích hợp, sau đó phá kết giới phát hiện Trần công tử còn đang ngủ trên giường.
Nhiếp Hoài Tang nhìn sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi, nhưng chỉ thấy y thoáng trầm mặc, nặng nề lên tiếng nói: "Đi."
Ba người cả lôi cả kéo bị Lam Vong Cơ ngự kiếm cấp tốc mang về sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, cửa còn chưa kịp vào đã không thấy bóng dáng Lam Vong Cơ đâu nữa rồi.
Hẳn là quay lại tìm Ngụy Vô Tiện. Nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, để cho y có thể mang bộ mặt đáng sợ đến thế.
"Ngụy Anh, đã xảy ra chuyện gì?" Lam Vong Cơ đứng ngoài kết giới trầm giọng nói.
Nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ biết hung hăng kêu cứu, như là bị dọa đến hồn phi phách tán, lời nói cũng không còn rõ ràng.
Lam Vong Cơ cắn môi, không thể nhẫn nhịn thêm nữa, thấp giọng nói: "Ta xuống đó."
Ngụy Vô Tiện vừa nghe y nói vậy, khoảnh khắc như bị gọi hồn về.
"Không không không ----- ngươi đừng xuống! Ngươi đừng có xuống!"
Ngụy Vô Tiện chịu đựng cơn sợ hãi, hắng giọng cố duy trì lấy tia lý trí cuối cùng.
"Đây là kết giới liên kết, ngươi vào làm cái gì?! Vào là không ra được đâu! Nhanh.... Nhanh về Vân Thâm tìm đại ca, rồi quay lại cứu ta!"
Lam Vong Cơ: "Nhưng..."
Ngụy Vô Tiện khẽ cắn môi, cả giận nói: "Nhưng nhị cái gì, Lam Nhị công tử mau cút nhanh lên, đừng có xuống cứu ta! Ta cũng không phải không nhịn được!"
Sao hắn lại không biết đây là ảo ảnh cơ chứ, nhưng là ảo ảnh dựa trên ác mộng của hắn, càng dọa cho hắn phát run, căn bản không thể duy trì ý chí nổi.
------- tin hay không là một chuyện, sợ hay không lại là chuyện khác.
Ngụy Vô Tiện gắt gao cắn môi, không dám phát ra tiếng động nào nữa, sợ thật sự lôi Lam Vong Cơ xuống dưới này mất.
Nhưng chó dữ chỉ còn cách hắn mấy bước chân, đầu lưỡi đỏ như máu chảy đầy nước bọt, nhìn như chỉ chớp mắt thôi sẽ nhào vào cắn xé hắn đến chết, gặm cho tứ chi hắn không còn một mảnh!
Ảo giác từ cơn ác mộng kích thích toàn thân Ngụy Vô Tiện phát đau, mỗi tấc xương sống đều đang run rẩy, toàn cơ thể hắn lập cà lập cập, miệng kìm nén những tiếng "ô ô", nước mắt tràn khỏi khóe mi lăn xuống, thấm ướt bộ quần áo đen bẩn thỉu.
Gân xanh trên thái dương dao động thình thịch, máu thẳng hướng xông lên đầu, hốc mắt Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, đốt ngón tay sờ đến đều là máu.
"Gâu!" Con chó dữ gầm gào một tiếng, chợt nhào tới.
"Á!" Ngụy Vô Tiện run cổ, bị dọa nghẹn ngào một tiếng, cuộn tròn người lại, nước mắt lã chã lăn xuống, sắc mặt trắng bệch.
Trên đỉnh kết giới chợt chấn động một tiếng, dường như có ai xé rách xâm nhập vào.
Mùi đàn hương thơm ngát ngào ngạt bao bọc lấy hắn, vừa thanh lãnh lại an ổn, để Ngụy Vô Tiện vô thức rúc vào trong ngực.
"Hừm ------!" Người chẳng biết lúc nào đã ôm lấy hắn buồn bực hừ một tiếng, chỗ vải áo bị con chó dữ cắn phải thấm đẫm máu tươi.
Đốt ngón tay thanh mảnh vung lên, búng ra thuật pháp, "Rầm" một tiếng đánh con ác thú văng ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện há miệng run rẩy bị người ôm trong ngực, mặt mũi ướt đẫm nước mắt, ngón tay bị dọa run rẩy, liều mạng bấu víu lấy vải áo tuyết trắng của người kia, miệng còn khàn khàn gầm thét: "Ngươi--- ngươi xuống đây làm gì! Ta đã bảo ngươi cút!"
Nhưng cánh tay cứng rắn mạnh mẽ áp đầu hắn vào bên cổ, tiện thể che đi hai mắt tràn lệ của hắn.
"Im miệng!" Lam Vong Cơ dường như cũng hơi nóng giận, hiếm khi thất lễ.
Ngụy Vô Tiện vừa định nhấc đầu lên, lại bị y kéo trở về.
Trái tim Lam Vong Cơ kề sát đang nhảy cực nhanh, cả hô hấp cũng nóng rực, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy mặt hắn.
Ngụy Vô Tiện vừa phẫn nộ lại ủy khuất bị y ôm mặt, không khống chế được thô bạo gọi hẳn cả tên đầy đủ, "Lam Vong Cơ, mẹ nhà ngươi ------"
"------ Ngụy Vô Tiện!"
Thiếu niên đang gắt gao ôm hắn lạnh lùng lại hung ác tức giận đáp lời.
Dường như cường ngạnh đến nỗi muốn đâm xuyên Ngụy Vô Tiện vào vách đá, nhưng lại không chịu buông lỏng bàn tay đang ôm hắn thật chặt, tựa như thô bạo ràng buộc muốn đem hắn vò sâu vào lòng.
"Ta là phu quân ngươi."
Ngực Lam Vong Cơ kịch liệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.
"........ đương nhiên làm vậy."
---------------------TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro