Chương 9
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~~
25
Lúc Giang Trừng bị các sư đệ lôi kéo chạy như điên trong Liên Hoa Ổ tìm Ngụy Vô Tiện - người đang bị con chó sói đói trong truyền thuyết nhòm ngó, dĩ vãng vẫn còn đang trong cơn mê hoặc, chỉ cảm thấy bản thân mới rời đi lúc tháng tư, mà Liên Hoa Ổ đã trở nên vô cùng... Quỷ dị.
Lý trí của Giang thiếu tông chủ khó khăn lắm mới giữ chặt mấy sư đệ đã mất khống chế, sợ chúng lại kéo hắn chạy như điên, vội thu hẹp khoảng cách hỏi "Gặp nạn? Nơi này là Liên Hoa Ổ, tên Ngụy Vô Tiện kia ngày thường tu vi như thế nào các ngươi cũng biết, sao có thể gặp nạn?"
Các sư đệ đang gấp đến độ dậm chân, để Đại sư huynh ở cùng một chỗ với các tên Lam Vong Cơ có ý đồ gây rối kia thời gian quá dài, e rằng sẽ đem đến tai ương cho hắn, nhưng bất đắc dĩ bị Nhị sư huynh ngăn cản, chỉ đàng phải nói "Nay đã khác xưa rồi, Đại sư huynh đang có thai a!"
Giang Trừng "..."
Giang Trừng run rẩy buông tay, chẫm rãi đặt lên trán mình, ấn ấn xoa xoa cái trán nổi đầy gân xanh đang nhảy lên thình thịch, cắn chặt răng, thanh âm khó khăn lắm từ kẽ răng đi ra "Muốn ta nói bao nhiêu lần các ngươi mới hiểu? Ngụy Vô Tiện thật sự không có khả năng có thai! Nam tử không có khả năng có thai! Tuyệt đối không có khả năng!"
Các sư đệ cũng sốt ruột giải thích "Nhưng chính miệng y sư nói!"
Giang Trừng giơ tay ngăn cản "Y sư nói như thế nào ta cũng không tin! Các ngươi cũng bớt bớt một chút cho ta, lộn xộn nữa ta đánh gãy chân!"
Nhóm tiểu sư đệ đang lo cho Ngụy Vô Tiện, nhưng bất đắc dĩ không đánh lại Giang Trừng, bản thân không biết làm thế nào mới tốt, Tam sư đệ hơi lớn chút đã bình tĩnh lại, nói với Giang Trừng chuyện khác "Nhị sư huynh, trọng điểm không phải cái này, bất luận Đại sư huynh có thai hay không, giờ phút này tình hình đã rất nguy hiểm dị thường."
Giang Trừng tự nhiên có hứng thú "Vì sao?"
Tam sư đệ nghiêm mặt nói "Cô Tô Lam thị Nhị công tử Lam Vong Cơ kia, y mong muốn Đại sư huynh!"
Giang Trừng "..."
Lại là một câu trả lời vượt qua khả năng nhận thức của mình, nhưng không đến nỗi chấn động nhân tâm, đầu óc Giang Trừng tuy rằng vẫn như cũ xoay chuyển rất chậm, nhưng tỉnh ngộ so với vừa rồi lại sớm hơn một chút, tiếp đó nhớ về từng chuyện lạ lùng trong hồi ức thời kỳ lúc cầu học, hắn nói "Lam Vong Cơ mong muốn Ngụy Vô Tiện? Thật không phải Ngụy Vô Tiện mong muốn Lam Vong Cơ sao? Không đúng... Đừng náo loạn nữa hai người bọn họ đều là nam nhân!"
Tam sư đệ lắc đầu "Không có náo loạn, nam nhân cùng nam nhân cũng không phải là không thể như thế, thế nhân định nghĩa việc này là... Đoạn tụ."
Hai chữ cuối cùng vừa ra, sắc mặt Giang Trừng biến đen trong chớp mắt, hắn nói "Ngụy Vô Tiện sao có thể có thể..."
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Tam sư đệ đánh gãy "Sau lúc Đại sư huynh cùng Lam Nhị công tử ở cùng một chỗ trong phòng ngủ đi ra thì mặt đỏ như cà chua chín."
Giang Trừng cứng họng, nhưng vẫn kiên trì "Đó là bọn họ..."
Tứ sư đệ bổ sung "Còn có chỉ hai bọn họ lặng lẽ bí mật nói với nhau!"
Giang Trừng kiên cường nói "Đó là..."
Ngũ sư đệ nói tiếp "Còn có còn có! Bọn họ huynh huynh ta ta!"
Giang Trừng thoáng chốc cứng đờ "..."
Lục sư đệ nói "Bọn họ yêu nhau say đắm!"
Giang Trừng "..." Nhớ tới chuyện hồi nãy, hắn càng cảm thấy việc này... cũng không phải không có khả năng.
Hoài nghi nhân sinh Giang thiếu tông chủ cắt đứt câu chuyện, nói "Đi thôi."
Các sư đệ chuẩn bị chạy biến như ma, ai ngờ mới được vài bước, Nhị sư huynh bên kia lại nói "... Từ từ!"
Các sư đệ yên lặng quay đầu, trong lòng đang nghĩ nên giải thích chuyện này khẩn cấp ra sao với Giang Trừng, ai ngờ Nhị sư huynh lại nói "Cả ta nữa."
Các tiểu sư đệ "..."
26
Một câu này của Ngụy Vô Tiện, trêu đến Lam Vong Cơ bên tai cùng cái cổ tuyết trắng đều nhiễm lên một mảnh ửng đỏ, hắn thì vẫn còn cười lăn trên đất, tiếp tục mở miệng nói thêm vài câu, thề là muốn đòi lại toàn bộ thua thiệt hôm bị làm ở Tàng Thư Các, nhưng bất luận hắn nói cái gì, người nọ cũng không hề đáp lời, một bàn tay nắm chặt mép thuyền, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, môi mím thành một đường thẳng tắp, xem ra là nhẫn nhịn không dễ a.
Hắn cười đủ rồi, liền nghiêng ngả ngồi dậy, tùy tay hái được mấy cái dài sen, bóc hạt ra, lột vỏ, ân cần đưa cho Lam Vong Cơ, cười hì hì nói "Rồi rồi, không đùa ngươi nữa, mau nếm thử cái này. Hạt sen chính Ngụy ca ca của ngươi đích thân bóc đó!"
Lam Vong Cơ nhìn hai viên hạt sen ở trong tay, mỗi viên đều tròn tròn trắng xanh nhẵn bóng, mập mập đáng yêu, y lấy một viên, đặt trong miệng, vị ngọt thanh quyện với hương sen tràn ngập, lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, đợi hạt sen trong miệng nuốt xuống, sắc mặt y phức tạp nhìn nhìn Ngụy Vô Tiện, nói "Ngụy Anh."
"Hửm?" Lam Vong Cơ chỉ mới ăn được một hạt sen, mà Ngụy Vô Tiện chớp mắt đã ăn sạch cả cái đài sen, trong miệng nhét đầy hạt sen, thích thích căng phồng, tiếng nói không rõ, ánh mắt ý bảo y nói tiếp.
Lam Vong Cơ do dự nói "Đầm sen này... Có chủ nhân?"
Ngụy Vô Tiện thuận miệng bịa chuyện "Không có, những này tất cả đều của Giang thúc thúc, ngươi đừng nhìn Giang thúc thúc ngày thường khiêm tốn, thật ra ông có rất nhiều tiền!"
Lam Vong Cơ không chút khách khí mà trộm liếc nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi "...Thật sự?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu, đang muốn mở miệng, lại có một thanh âm của người khác từ trong đầm sen bên cạnh hai người truyền đến...
"Đương nhiên... Không phải."
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, vừa muốn mở miệng giáo huấn cái kẻ phá hoại không khí ngọt ngào ân ân ái ái của mình cùng Lam Vong Cơ, lọt vào tầm mắt đích thực là một khuôn mặt già nua, quanh năm suốt tháng sống ở Liên Hoa hồ, mặt phơi đến ngăm đen, cả người lại cứng cáp mạnh mẽ, cầm một cây sào trúc dài, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đài sen trong tay hai người.
Ngụy Vô Tiện "..."
Lam Vong Cơ "..."
Không phải nhiều lời, hắn nhanh chóng đứng dậy, đang định chèo thuyền chạy trốn, cây sào trúc của lão nhân kia đã vươn sang bên này...
Ngụy Vô Tiện xưa nay bị cây sào trúc này đánh thành quen, đang chờ nghênh đón một kích này để dành thời gian chạy trốn, cách tay lúc này lại bị một phát bắt được, cả người hắn giật nảy một cái, thẳng tắp mà ngã vào lồng ngực của Lam Vong Cơ, "Bịch" một tiếng, cây sào trúc dài của lão nhân đánh vào trên mạn thuyền, tiếng vang thanh thúy, thanh âm lại rất nhỏ.
Sắc mặt lão nhân phức tạp nhìn hai người trước mắt, cũng không hề táo bạo như ngày xưa, thủy quỷ ngoi lên thuyền, thấy lão nhân như thế, cũng học ông nhìn chằm chằm hai người.
Một lát sau, chỉ nghe lão nhân lẩm bẩm nói "Đứa nhỏ này quả nhiên xấu tính, mới mấy ngày không gặp, đã bắt được một thần tiên về..."
Người già thanh âm lớn, hai người bọn họ tu hành nhĩ lực cũng rất tốt, lời này vừa ra liền bị hai người nghe hết sạch sẽ.
Ngụy Vô Tiện "..."
Hắn không làm, phấn khởi nói "Không phải... Ngài nói cho rõ ràng, rốt cuộc ai bắt ai?!" Lúc trước ở Tàng Thư Các, cảnh ngộ của hắn - Ngụy nào đó có thể nói là khiến người nghe thương tâm rơi lệ a...
Lão nhân giơ sào trúc lên, làm bộ như muốn đánh, Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn câm miệng, trốn sau tay áo Lam Vong Cơ, bất động, hắn xem như là đã nhìn ra, lão nhân này nhất định là thấy gương mặt của Lam Vong Cơ lớn lên rất đẹp, không nỡ đánh, tóm lại, trốn ở phía sau y, là một nước đi rất đúng đắn.
Cây sào trúc của lão nhân sau một lúc vẫn không bỏ xuống, Ngụy Vô Tiện cảm giác bản thân ghê gớm, quay đầu xem xét, liền thấy vẻ mặt lão nhân kia... Cùng với loại biểu tình phí phạm của trời nhìn Lam Vong Cơ, trong miệng vẫn lẩm bẩm "Quá đáng tiếc..."
Ngụy Vô Tiện "..."
27
Ngụy Vô Tiện vốn tưởng rằng lần này nhất định phải cứng rắn ăn đòn mấy lần mới dễ ứng phó với lão nhân này, lại thấy sau khi ông cảm thán một phen, liền chèo thuyền rời đi, để lại hai con người ngây ngốc một hồi lâu.
Ngụy Vô Tiện trầm mặc một lát, nói "Hắc! Lão nhân này nhất định là thấy ta thường ngày trộm nhiều đài sen quá, giờ thấy ta vất vả lắm mới có thể ra du hồ, theo chuyên môn mà muốn hại ta đây mà."
Lam Vong Cơ vốn định thay lão nhân nói đỡ vài câu, nghe Ngụy Vô Tiện nói, phát giác có dị, nhíu mày hỏi "Thật vất vả... Ngày thường ngươi không thể du hồ?"
Ngụy Vô Tiện xua tay, lại phảng phất như nhớ tới việc thú vị gì, độ cung khóe miệng giương lên, lại ôm bụng cười ngửa tới ngửa lui, lăn lộn trên đất, đợi hắn cười đủ, lại đứng dậy, đến bên tai Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói "Lam Nhị ca ca~... Ngươi ở Tàng Thư Các đè ta ra làm, giờ ta đang có thai nè~"
Cả người Lam Vong Cơ run lên, suýt nữa rơi xuống nước.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục cười to, hắn đối với việc này vốn là huyền huyễn, phàm là người có một chút lý trí cũng không thể tin, nhóm tiểu sư đệ lại tin tưởng tuyệt đối không một tia nghi ngờ, đằng nào sau này bọn nó cũng để lộ ra khỏi miệng, chi bằng nói với Lam Vong Cơ trước, tốt xấu gì cũng không có ai quấy nhiễu, hai con người lý trí sẽ không xảy ra bất trắc.
Lam Vong Cơ hoàn hồn, phát giác người này lừa y, có chút buồn bực nói "Hồ nháo! Ngươi là nam tử, sao có thể... Thụ thai?"
Ngụy Vô Tiện cũng vỗ tay với y "Nói đúng, ta sao có thể thụ thai?!"
Thấy hắn phản ứng như thế, Lam Vong Cơ hoàn toàn mê hoặc.
Ngụy Vô Tiện buông thõng tay, nói tiếp "Nhưng mấy tiểu sư đệ lại tin tưởng không nghi ngờ a..."
Lam Vong Cơ khó hiểu "... Tiểu sư đệ?"
Ngụy Vô Tiện nói "Mấy ngày trước thân thể ta không thoải mái, thỉnh y sư tới xem, chuẩn bệnh là có thai."
Lam Vong Cơ "..."
Lam Vong Cơ "Thân thể có khá hơn?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu "Khỏe khỏe, đương nhiên khỏe, ngươi thấy ta như vậy có giống đang bệnh không?"
Không giống...
Ngụy Vô Tiện lại nói "Vì một câu của y sư kia, ta liền bị các sư đệ nhòm ngó, không thể xuống nước không thể trèo cây, đã nhiều ngày suýt nữa làm ta nghẹn chết."
Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng hiểu sự dị thường của các sư đệ đối với Ngụy Vô Tiện, cũng hiểu hắn tạm thời chưa nói với các sư đệ quan hệ của hai người đến cùng là gì, nếu mà nói, lại đem chuyện Tàng Thư Các đào ra, sẽ có khoảng thời gian không thể yên tĩnh...
Sau khi sâu sắc hiểu được nỗi khổ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ an ủi nói "Không sao, khám sai thôi."
Ngụy Vô Tiện gật đầu "Không sai, là khám sai!"
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro