Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子

Tác giả: 敲sang

Weibo: @敲sangsangsang

Lofter: @敲sang

Start reading~

09/02/2022:

Chương 58:

172

Ngụy Vô Tiện sinh rồi.

Giang Trừng bị tiếng khóc nỉ non vừa to vừa rõ của trẻ sơ sinh kia làm cho chấn động không nhấc nổi bước chân, hắn bất động như một pho tượng đứng trong gió, từ phía đằng xa, khóe mắt co quắp nhìn chằm chằm một đám người đứng canh bên ngoài đang lũ lượt chen nhau vào phòng.

Bà đỡ vừa mừng vừa sợ nói lớn, thanh âm như muốn vang vọng cả Vân Thâm Bất Tri Xứ "Sinh rồi! Là một nam hài!" Thân ảnh của bà chiếu vào trên cửa, lung la lung lay, đắc ý không chưa tới lần hai thì một thân ảnh ở bên cạnh nhảy vọt lên... Không sai, nhảy vọt lên, giống như là măng mọc sau mưa.

Khi đám người đã đứng đông nghìn nghịt trong nhà thì một thân ảnh màu đen mới khó khăn lắm đuổi tới nơi, lập tức hai tiếng gầm thét chồng lên nhau, ở trong chứa linh lực, đệ tử đứng gác ở sơn môn cũng phải xoa lỗ tai, cảm thấy rung động không thôi.

"Ngụy Anh! Mau lên giường nằm đi!"

Không sai, vừa mới sinh hạ oắt con xong Ngụy Vô Tiện hắn chỉ nằm ngửa thở hổn hển mấy lần, sau đó liền xuống giường, vươn vai xoa eo mấy lần lại còn rất bá khí đứng lên.

Lam Vong Cơ từ trước đến nay luôn tai mắt lanh lẹ chú ý mọi nhất cử nhất động của Ngụy Vô Tiện, lại có nhãn lực độc đáo vô cùng, đi nhanh mấy bước vượt qua các vị trưởng bối đứng ở phía trước.

Bà đỡ ôm hài tử tinh mắt, nhận ra đây là Cô Tô Lam thị Nhị công tử, là phu quân của người đang nằm trên giường, và là phụ thân của oa nhi trên tay mình, vội vàng tiến lên đưa oa nhi tới, nói "Phụ tử bình an, là một tiểu tử mập mạp!"

Ai ngờ bóng trắng kia dừng lại mấy giây, sau đó vượt qua người bà, đi tới bên giường, vươn tay bế nổi Ngụy Vô Tiện lên giường.

Bà đỡ "..."

Lam Khải Nhân ở phía sau mặt đen lên, Ngu phu nhân thì hùng hùng hổ hổ, nhìn oa nhi trong ngực bà đỡ, nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện làm cho tức điên lên, cỗ hỏa khí này không phát ra không thoải mái, vội vàng nhìn mấy lần, lại vây quanh giường bắt đầu giáo huấn hắn.

Thanh Hành quân nhìn tiểu oa nhi cười cười, nói "Đưa cho ta đi."

Oắt con sau khi sinh, rốt cục rơi vào tay của tổ phụ hắn.

173

Ngụy Vô Tiện là thật sự cảm thấy mình không có vấn đề gì.

Oắt con ngoan ngoãn nghe lời, không có giày vò hắn, hắn cũng là từ trước đến nay sấm to mưa nhỏ, đừng nghe hắn gào mà bị hù dọa, kỳ thật cũng không chưa từng chịu quá nhiều khổ. Đứa con mình mang nặng mười tháng bị bà đỡ ôm, bà quay người lại liền che mất hài tử, Ngụy Vô Tiện duỗi dài cổ mấy lần cũng không nhìn thấy được một góc áo, bởi vậy mới đứng dậy muốn nhìn một chút.

Kết quả là bị Ngu phu nhân cùng Lam Khải Nhân giáo huấn cho một trận, Lam Vong Cơ không nói lời nào, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm... mấy tháng nay của Ngụy Vô Tiện hắn thì xác định được y đang tức giận.

Ngụy Vô Tiện bên này vừa chịu nghe giáo huấn vừa dỗ dành Lam Vong Cơ, oắt con đã bị hắn quên sau ót đang ngủ say sưa trong ngực Thanh Hành quân. Giang Phong Miên ghé vào một bên nhìn, hai đại nam nhân tốt xấu cũng đã làm phụ thân, chiếu cố hài tử cũng tỉ mỉ, đám tiểu sư đệ quây tròn thành một vòng, Ngũ sư đệ Lục sư đệ người thấp, nhón chân lên cũng không nhìn thấy, giật góc áo của hai vị sư huynh mấy lần, cuối cùng mới được các sư huynh phát hiện ôm lấy, nóng lòng hồi lâu mới được nhìn thấy oắt con.

Ngũ sư đệ "..."

Lục sư đệ "..."

Hai vị sư đệ cùng đồng thanh cảm khái "Xấu quá đi..."

Lục sư đệ "Không giống Đại sư huynh."

Ngũ sư đệ "Cũng không giống Lam Nhị công tử."

Giang Yếm Ly ở một bên nhìn hồi lâu, bất đắc dĩ nhìn bên kia giường huyên náo một đoàn, lại nhìn bên này ấm áp một đoàn, thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện còn tốt, liền đi qua chơi với tiểu bảo bảo.

Mới chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, sau đó liền nghe được phụ thân nàng nói "Hài nhi mới vừa sinh ra đều như thế, A Trừng và A Ly khi còn bé cũng xấu như vậy."

Giang Yếm Ly "..."

Giang Trừng kẻ sau cùng bước chân vào nhà "..."

Thanh Hành quân nói bổ sung "Vong Cơ và Hi Thần cũng như thế."

Lam Hi Thần "..."

174

Ngụy Vô Tiện da mặt cực dày, chiêu thức của Ngu phu nhân hắn sớm đã quen thuộc, chút công lực của Lam Khải Nhân thì hắn cũng không để vào mắt, khó khăn lắm mới dỗ được Lam Vong Cơ, liền vươn tay nói "Con yêu của ta đâu con yêu của ta đâu? Ôm tới cho ta xem chút nào!"

Đám người Thanh Hành quân liền nhanh chóng ôm oắt con qua, Ngụy Vô Tiện chưa từng ôm hài nhi, luống cuống tay chân tiếp nhận, được Lam Vong Cơ hướng dẫn mới ôm ra trò được, hắn nháy mắt mấy cái, trêu chọc "Lam Trạm, ngươi lén học phải không?"

Mười phần ánh mắt của Lam Vong Cơ nhìn về phía hắn, Lam Vong Cơ nhỏ giọng nói "Có học một chút."

Ngụy Vô Tiện cười, nhưng vội vã nhìn hài tử cũng không kịp nhiều lời, hắn quay đầu, ánh mắt chuyển hướng về hài tử, tiếu dung lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Ngụy Vô Tiện "..."

Ngụy Vô Tiện líu lưỡi "Ách..."

Tiểu oa nhi trong ngực mặt còn đỏ hỏn, da nhăn nhăn nhúm nhúm giống y như tiểu lão đầu. Ngụy Vô Tiện sờ sờ mặt mình, rồi lại nhìn nhìn Lam Vong Cơ, muốn nói lại thôi.

Lam Vong Cơ cũng tiến tới nhìn, đưa tay muốn chạm vào hài tử, Ngụy Vô Tiện cảm thán "Xấu quá đi..."

Lam Vong Cơ "..."

Ngụy Vô Tiện nhăn mặt chau mày, hắn đường đường đứng thứ tư trên bảng xếp hạng thế gia công tử, là nhân vật truyền kì được người xưng phong thần tuấn lãng, Lam Vong Cơ thì không cần phải nói, xếp hạng thứ hai, hai người đều ưu tú như vậy nhưng sao đứa nhỏ này lại vượt ngoài tưởng tượng của hắn là thế nào.

Giang Phong Miên ho nhẹ một tiếng, khuyên nhủ "Khụ khụ... Hài tử còn nhỏ, tiểu hài vừa ra đời đều như thế, sau này lớn lên sẽ khác."

Ngụy Vô Tiện nghe xong liền nhẹ nhõm thở dài một hơi, chọc chọc khuôn mặt của tiểu bảo bảo, nói "Vậy con nhất định phải không được thua kém cho ta nha..."

Đám người cũng thở dài một hơi.

"... Đại Hoa."

Đám người "..."

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro