Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56

Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子

Tác giả: 敲sang

Weibo: @敲sangsangsang

Lofter: @敲sang

Start reading~

Chương 56:

#02/11/2021:

166

Chỉ vẻn vẹn một ngày cũng khiến đám sư đệ của Liên Hoa Ổ mệt đến mất hồn, nhưng nghe học không chỉ một ngày này, bây giờ cho đến ngày sinh của Ngụy Vô Tiện còn mấy tháng. Sau hai ngày bái phỏng, Giang Phong Miên liền quay về Liên Hoa Ổ, lần này cả nhà bọn họ xuất động, Vân Mộng cũng chỉ có mấy khách khanh ở lại, chỉ sợ xảy ra chuyện bất trắc nên liền trở về sớm.

Mà Ngu phu nhân cũng không chịu ngồi yên, thỏa mãn nhìn đám tiểu tử thúi suốt ngày đi theo Ngụy Vô Tiện kia bây giờ mỗi ngày đều mệt như chó liền yên lòng vô cùng. Cho nên mấy ngày sau, bà dẫn Kim Châu Ngân Châu ra ngoài săn đêm.

Ngày thường Giang Yếm Ly phụ trách chiếu cố các sư đệ, lại bởi vì không có thiên phú tu luyện, Liên Hoa Ổ không cần nàng hỗ trợ trấn thủ, vậy nên nàng liền ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ chăm sóc Ngụy Vô Tiện Giang Trừng và các sư đệ khác.

Nghe học hiện giờ đã khác xa ngày xưa, vì ít người cho nên rất dễ quản, bốn nam hài tử ngủ chung một phòng, Lam Khải Nhân dùng kinh nghiệm rút ra từ trên người Ngụy Vô Tiện để đối phó với đám tiểu sư đệ này, ông đã sớm biết người Liên Hoa Ổ bọn họ chưa đến giờ Sửu là chưa lên giường đi ngủ ,nên để quản lý đám nhóc đó cho thỏa đáng, ông thậm chí còn thay đệ tử đi tuần tra, tự mình đến phòng khách đốc thúc bọn họ nghỉ ngơi.

Thức khuya ngủ muộn đã quen, cho dù có nằm ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt thì đầu óc vẫn không tài nào đi gặp Chu Công được. Trong lòng cả đám đều biết ngày mai cần phải thức dậy sớm, nhưng càng muốn nghỉ ngơi thì đầu óc lại càng tỉnh táo, cộng thêm sự có mặt của vị thần canh cửa Lam Khải Nhân kia nữa nên bất luận thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ.

Quả nhiên, ngày hôm sau mặc kệ tiếng chuông trong núi vang vọng thế nào, bốn người cũng không có phản ứng. Ngủ đến ngã chỏng vó, tiếng khò khè như sấm đánh vang động trời đất. Lam Khải Nhân đợi đến giờ Thìn cũng không thấy ma nào tới liền chạy tới khách phòng đập cửa, tức giận đến dựng râu trừng mắt.

Lúc Ngụy Vô Tiện tản bộ đi ngang qua Lan thất, liền thấy ngoài cửa có một dải người đang đứng.

Ngụy Vô Tiện "... Phụt!"

167

Tới khi Giang Phong Miên cùng Ngu phu nhân tới bái phỏng Vân Thâm Bất Tri Xứ lần nữa thì cũng đến mùa lá về với cội. Khắp núi đâu đâu cũng màu đỏ xen lẫn màu cam của lá phong, trên những cành cây khô gầy vẫn còn lưu luyến lẻ tẻ vài chiếc lá đã úa màu vàng. Mấy trận tuyết lớn qua đi đã phủ lên nền tòa núi một gam màu trắng xóa, cũng khiến những chiếc đèn lồng đỏ như đang nhấp nhô tô điểm trên nền sắc ấy. Bụng của Ngụy Vô Tiện đã nhô ra, không chịu nổi giày vò, Giang Yếm Ly, Giang Trừng và các sư đệ cũng đều ở đây, bởi vậy năm nay liền ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ ăn tết.

Ngu phu nhân hạ kiếm xuống đất, trước tiên liền đảo mắt nhìn lướt qua Giang Trừng và Giang Yếm Ly, lại nhìn một chút Ngụy Vô Tiện đang đỡ cái bụng lớn kia một chút, tiếp theo là đến lượt Lam Vong Cơ đứng ở ngay sát cạnh, cuối cùng là một loạt các sư đệ... Bà nhìn đi nhìn lại, nói "Lam lão tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, nhìn cũng ra dáng lắm."

Các sư đệ "..."

Lam Khải Nhân một tay chắp sau lưng, tay kia thì vuốt chòm râu dê của mình hai cái, nghe xong lời ấy cái cằm hơi giương lên, dường như còn có chút kiêu ngạo.

Các sư đệ đứng nghiêm, hoàn toàn không giống như lúc đứng cùng với Ngụy Vô Tiện "bảy xoay tám lệch" trước kia, nhìn đoan trang hơn không ít... Trong đó những vất vả đắng cay đành phải nuốt hết vào bụng.

Giang Trừng liếc mắt, nhỏ giọng thầm thì "Không phải vẫn còn một tên Ngụy Vô Tiện sao?"

Nhớ tới vết đen duy nhất trong suốt kiếp sống dạy học của mình, ngực Lam Khải Nhân bỗng hiện lên một cục uất, cực kì không thoải mái.

Ngụy Vô Tiện giả ngu "... Hả? Kêu ta làm gì?"

Ánh mắt mọi người tập trung ở trên người hắn, cảm xúc trong mắt các trưởng bối đều trở nên phức tạp, các sư đệ thì lại càng thêm hâm mộ Đại sư huynh.

Ngụy Vô Tiện nói "Có phải là đột nhiên phát hiện ra ta rất ngoan, rất nghe lời, cho nên rất thích ta?"

Khóe miệng đám người không hẹn mà cùng co giật.

Giang Trừng nói "Đúng là không biết xấu hổ."

Ngụy Vô Tiện bĩu môi "Ai cần ngươi? Ta có Lam Trạm là đủ rồi."

Ở bên ngoài phạm vi hàn huyên của đám người, thấy đã đến giờ, Lam Vong Cơ dường như tâm tình không tệ, giúp hắn choàng áo cẩn thận sau đó nắm tay nhau cùng đi vào nhà.

168

Bữa cơm tất niên bày trên một bàn lớn, giao thừa ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa từng náo nhiệt như bây giờ.

Người Lam thị thích yên tĩnh, cho dù là giao thừa, mấy người cũng ngồi rất quy củ, Thanh Hành quân bế quan lâu năm, Lam Khải Nhân liền ngồi ở chủ tọa, phía dưới là Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, tiếp theo là đệ tử quan môn, vẫn như cũ là áo trắng trang nghiêm, trên bàn ăn không ai nói chuyện, chỉ chuyên tâm dùng dược quả và dược thiện.

Người Vân Mộng thì thích ồn ào náo nhiệt, tiệc giao thừa làm thành một bàn lớn, trên bàn đều là thịt cá, nhiệt nhiệt nháo nháo có thể chơi nguyên một đêm.

Bây giờ cả hai nhà hợp lại làm một, cho nên cũng có một chút tư vị đặc biệt, người nhà họ Lam thì buông lỏng quy củ một chút, các sư đệ bị ép quy củ suốt mấy tháng trời nước mắt lập tức ứa ra, ngập tràn khóe mắt, chôn mặt trong chén điên cuồng gặm thịt, không thèm nhìn lấy ánh mắt nóng rực của Lam Khải Nhân đang chằm chặp chiếu lên người mình một cái, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai gia quy bao nhiêu lần bọn họ cũng nhận.

Giang Phong Miên đã lâu không gặp đám nhóc này nên rất tưởng niệm, hỏi thăm Giang Trừng và Giang Yếm Ly mấy câu, lại quay đầu hỏi "A Anh khi nào sinh?"

Con người có tính cách tùy tiện phóng túng như Ngụy Vô Tiện làm sao mà biết, nghe xong hắn liền quay đầu nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ buông bát đũa xuống, nói "Gần một tháng nữa, bà đỡ đã đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, đang ở trong khách phòng."

Ngu phu nhân gật gật đầu, bây giờ đúng là nên cẩn thận chút ít, dù sao Ngụy Vô Tiện cũng là nam tử, để đề phòng lỡ xảy ra sự cố bất ngờ gì thì vẫn nên cẩn thận hơn.

Nhắc tới chuyện này, đám người ngồi xung quanh đều khẩn trương, ngay cả người nhỏ nhất như Lục sư đệ cũng cảm thấy bầu không khí không đúng, lo lắng nhìn về phía Đại sư huynh.

Giang Trừng ngửa đầu nhìn lên trần nhà "Ha ha..."

Chỉ có một mình Ngụy Vô Tiện...

Hắn mờ mịt ngẩng đầu "... Gì vậy?"

Ngu phu nhân nâng trán, mỏi mệt nói "Không có gì, ngươi ăn đi."

Thanh Hành quân cười cười "Tâm tình tích tụ không có ích cho thai nhi, A Tiện như vậy... Khục! Cũng không phải chuyện xấu."

Giang Phong Miên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nâng chén, nói "Như vậy... Ta cũng yên tâm. Tại đây mong A Anh mẫu... Khụ khụ! Phụ tử bình an."

"Phụ tử bình an!"

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro