Chương 52
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~
25/8/2021:
Chúc mừng Vong Tiện quán quân (24/8/2021 - 25/8/2021) OTP tuyệt vời nhất!!!
Chương 52:
154
Sau khi kết thúc kỳ học, đám con em thế gia nháo nhác ai về nhà nấy, nhờ vậy mà Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng thanh tịnh hơn không ít.
Chỉ là...
Ngụy Vô Tiện ngồi đoan chính, nhẹ nhàng dựa vào người Lam Vong Cơ. Cái bụng tròn vo, giống như nhét trái bóng dưới áo, trên người mặc đồng phục Lam thị rộng rãi, phía trên áo thêu hoa văn mây cuốn màu lam nhạt. Hắn miễn cưỡng ngước mắt nhìn về phía Giang Trừng, bĩu môi ghét bỏ nói "Sao ngươi vẫn còn ở đây?" Tức khắc lại hạ cằm xuống không thèm nhìn hắn.
Giang Trừng cảm nhận được gân xanh trên trán mình đang nhảy lên thình thịch, vươn tay định vỗ cho hắn một chưởng giống như ngày xưa.
Lam Vong Cơ ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Giang Trừng "..."
Có một điều cần phải rõ ràng, Giang Trừng Giang Vãn Ngâm Giang thiếu tông chủ không phải sợ Lam Vong Cơ. Không chỉ mình Lam Vong Cơ, coi như cả hai người này liên thủ lại, có đánh thắng được hay không chưa nói nhưng nếu nói đến sợ thì hắn tuyệt đối không.
Vỗ Ngụy Vô Tiện một chưởng chỉ là đùa giỡn, nhưng Lam Vong Cơ lại mềm lòng vì Ngụy Vô Tiện mà khi dễ hắn... Cái này cũng không có gì, cái hắn chân chính e ngại chính là hai người đang đứng sau lưng mỉm cười nhìn mấy người bọn hắn đấu võ mồm - Thanh Hành quân và Trạch Vu quân.
Lam Vong Cơ còn đỡ, nhưng hắn luôn cảm thấy hai cha con Thanh Hành quân và Trạch Vu quân đều là khẩu phật tâm xà, trên mặt chính là vẻ ôn tồn lễ độ trong truyền thuyết, nụ cười tựa như mộc xuân phong khiến hắn cảm thấy giống như đang che giấu điều gì mờ ám, mỗi lần nhìn là nổi hết cả da gà.
Thấy cả người hắn run lên, Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, nói "Sao vậy Giang Trừng?" Lập tức sờ cằm nhìn Lam Vong Cơ một cái "Hắc hắc! Có phải thấy Lam Trạm nhà ta quá ưu tú cho nên thấy sợ không?"
Giang Trừng "..."
Giang Trừng không thèm đếm xỉa đến hắn, bỏ qua câu hỏi này, trả lời hắn câu trước "Mẹ truyền thư tới, kêu ta ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ một thời gian đã, rồi trở về nhà sau."
Ngụy Vô Tiện thuận miệng hỏi "Vì sao?"
... Vì để chiếu cố Ngụy Vô Tiện dưỡng thai.
Giang Trừng sắc mặt tái xanh, đến bây giờ hắn vẫn không tin Ngụy Vô Tiện có khả năng mang thai, cho nên câu hỏi này như đâm trúng nỗi đau của hắn.
Thanh Hành quân nhẹ nhàng thổi đi lá trà trong chén, mỉm cười "Ba người họ tình cảm thật tốt."
Giang Trừng "..."
155
Chỉ một thời gian ngắn sau đó, Giang Trừng cuối cùng đã có thể xác định, Thanh Hành quân và Trạch Vu quân, thật sự là khẩu phật tâm xà.
Hắn đang đứng ở sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, mặt trời đã lặn xuống ngọn núi, chỉ còn non nửa lấp ló ở phía chân trời, ở giữa nơi giao thoa của hai màu xanh lam và vỏ quýt, có một bóng đen phi kiếm đang chậm rãi bay tới.
Lam thị bên này, toàn bộ đại nhân vật đã trình diện đầy đủ, dáng vẻ giống như đang nghênh đón một vị khách quan trọng nào đó.
Giang Trừng "..." Hắn bỗng dưng có dự cảm xấu.
Bóng đen kia càng tới gần, loại dự cảm này càng tăng thêm mãnh liệt. Mí mắt phải của Giang Trừng giật giật không ngừng, bóng người kia cũng càng thêm quen thuộc.
Mắt Giang Trừng tối sầm lại, đầu óc bỗng dưng hoảng hốt, lắc đầu lui lại hai bước, bả vai đụng phải một người. Hắn quay đầu nhìn, là Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng hỏi "Bọn họ..."
Ngụy Vô Tiện giơ tay đặt trước trán, nhìn về phương xa, gật gật đầu "Hình như là mấy người Giang thúc thúc và Ngu phu nhân."
Giang Trừng lâm vào bể sâu tuyệt vọng. Hắn vốn cho rằng chỉ mình hắn ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, đến lúc đó mở một mắt nhắm một mắt là được, ai mà ngờ Liên Hoa Ổ có thể xuất động cả nhà như thế?
Ngụy Vô Tiện nhón chân lên "Người đến không ít đâu."
Lam Vong Cơ đứng bên cạnh hắn gật đầu phụ họa "Hơn mười người, ngoài môn sinh tùy hành, có lẽ là còn mang theo các sư đệ tới."
Giang Trừng theo lời hai người nhìn về phía trước một lần nữa, bóng đen kia càng ngày càng gần, dần dần có thể nhìn ra trang phục màu tím, Giang Phong Miên dẫn đầu bay ở phía trước, Ngu phu nhân theo sát phía sau, một tay chăm chú giữ Giang Yếm Ly, đằng sau còn có đám sư đệ đáng yêu Tam Tứ Ngũ Lục của hắn.
Chuyện quan trọng như thế này, gia chủ chắc chắn đã sớm biết, cuối cùng Giang Trừng cũng hiểu hồi nãy hai người kia cái gì.
Thấy sắc mặt nhăn như đít khỉ của sư muội, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại, có chút hả hê nói "Sư đệ sao vậy?"
Giang Trừng "..."
Giang Trừng hỏi "Ngươi đã biết từ trước phải không?"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, giơ ngón út lên, ngón tay cái thì giữ chặt mấy ngón tay còn lại, nghĩ nghĩ rồi lại giơ ngón cái lên và úp ngón út xuống, dùng cái này để tượng trưng cho một con số rất nhỏ "Chỉ mới biết... Vào nửa canh giờ trước thôi."
Giang Trừng "..."
Ngụy Vô Tiện nói "Nhưng đúng là ta không ngờ các sư đệ cũng sẽ đi cùng, Giang thúc thúc có lẽ ngày mai sẽ trở về Liên Hoa Ổ, Ngu phu nhân kinh nghiệm phong phú, cho nên một đoạn thời gian rất dài sau này sẽ định cư tại Vân Thâm Bất Tri Xứ. Sư tỷ và các sư đệ thì không biết."
Giang Trừng "Kinh nghiệm phong phú gì cơ?"
Ngụy Vô Tiện tự nhiên vô cùng, nói "Thì mang thai chứ chuyện gì. Lam thị hơi ít nữ tử, cho nên sau này chắc hẳn có thể giúp ta một chút."
Giang Trừng "..."
Cho ngươi nhiều chuyện này.
156
Đám người Liên Hoa Ổ vừa đáp xuống đất, mặt Giang Trừng đã đen đến mức không thể nhìn.
Giang Phong Miên đầu tiên là hàn huyên với Thanh Hành quân một phen, Ngu phu nhân đoan chính đứng ở phía sau hai người, ánh mắt thì dò xét Ngụy Vô Tiện đang đứng bên kìa từ trên xuống dưới một lượt.
Ngụy Vô Tiện bị nhìn đến nỗi run cả người, lui lại hai bước trốn ở sau người Lam Vong Cơ. Từ lúc hai người ở chung với nhau, Ngụy Vô Tiện cũng rất mâu thuẫn, ngày xưa nếu gặp rắc rối hắn sẽ chỉ gánh một mình, bây giờ có Lam Vong Cơ giúp hắn cản, cho nên hắn không còn thích gì làm nấy như trước nữa, sợ sẽ liên lụy đến đạo lữ nhà mình, bởi vậy ở trước mặt trưởng bối hắn cũng thu liễm rất nhiều.
Ngu phu nhân hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm Lam thị quả nhiên lợi hại, ngay cả đứa nghịch ngợm như Ngụy Vô Tiện mà cũng có thể dạy được trung thực và nhu thuận như vậy.
Khục... Nhu thuận chỉ là mặt ngoài thôi, công lao lớn phải thuộc về tình yêu.
Đợi hai vị tông chủ hàn huyên xong, mấy tiểu bối mới đi lên phía trước, Giang Trừng cũng tỉnh táo lại, níu lấy Ngu phu nhân hỏi "Mẹ, sao các ngươi lại tới đây?"
Ngu phu nhân chỉ vào Ngụy Vô Tiện nói "Biết rõ còn cố hỏi? Đương nhiên là đến chiếu cố tên tiểu tử này và bảo bảo trong bụng hắn rồi."
Giang Trừng "..."
Giang Trừng nghĩ nghĩ, nói "Mẹ, chuyện này đã qua hơn mấy tháng rồi mà."
Ngu phu nhân nghi hoặc, không hiểu hắn nói gì.
Giang Trừng đau lòng nhức óc "Các ngươi tỉnh lại giùm đi, Ngụy Vô Tiện thật sự không có khả năng đó." Sao đám người này lại chơi đùa hăng hái như thế nhỉ? Là lo lắng Ngụy thúc thúc không có đời sau, cho nên bị kích thích sao?
Ngu phu nhân cũng đau lòng nhức óc, trước kia bà cảm thấy con trai mình là thiên chi kiêu tử, thông minh hơn người, bây giờ thì lại... Không chỉ ngốc nghếch, mà còn cố chấp cứng đầu. Ngu phu nhân nói "Ba tháng rồi, ngươi vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật nữa sao?"
Ngụy Vô Tiện thoăn thoắt chạy tới "Ngu phu nhân, Giang Trừng nói, nếu như ta có thể mang thai thì hắn sẽ nuốt sống Tam Độc."
Ngu phu nhân "..."
Bà quay đầu hỏi Giang Trừng "... Thật sao?"
Giang Trừng kiêu ngạo nói "Thật." Còn ưỡn ngực thẳng lưng, dáng vẻ tràn đầy quyết tâm.
Mặt Ngu phu nhân đã triệt để tái xanh "... Ngươi tự lo cho mình đi!"
Giang Trừng "???"
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro