Chương 44
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~
10/8/2021
Chương 44:
130
Nhiếp Hoài Tang thấy Ngụy Vô Tiện mặt mũi tràn đầy mờ mịt, cái hiểu cái không, dáng vẻ giống như là linh quang chợt hiện, nhưng lại không sờ tới được giới hạn. Hắn vừa nhìn đã hiểu, có tâm nhắc nhở "Ngụy huynh còn nhớ cái lần chúng ta đi ra sau núi bắt thỏ không? Khi đó đã nói chuyện gì?"
Sự kiện lần đó có thể nói là khắc sâu ấn tượng, hai con thỏ Lam Vong Cơ bắt về còn đang được nuôi ở bãi cỏ bên ngoài Tĩnh thất đây này, đến giờ đã trổ mã đến mức ú ú mập mập, nhìn hai cục tuyết tròn vo này trông còn rất ngon nữa là... Khục!
Được Nhiếp Hoài Tang nhắc nhở, Ngụy Vô Tiện liền nghĩ đến thỏ, sau đó liên tưởng đến cái từ "Nghĩa tử" xuất ra từ miệng của đám hồ bằng cẩu hữu và Thanh Hành quân, hắn tay phải nắm thành quyền, lòng bàn tay trái nhẹ nhàng để xuống, bừng tỉnh đại ngộ nói "Ý ngươi là lần kia sao!"
Nhiếp Hoài Tang mỉm cười, vui mừng mở quạt xếp ra phe phẩy, phẩy tới phẩy lui hai lần. Đám bạn xấu thấy Ngụy Vô Tiện đã nhớ ra, đứa nào đứa nấy đều nhảy cẫng hoan hô, nhưng không ngờ được Ngụy huynh kính yêu không nhảy xuống đi tìm Thanh Hành quân với bọn họ, cả đám còn đang mỏi mắt ngửa đầu chờ mong, phía trên lại đột nhiên phun tào một trận cười to.
Ngụy Vô Tiện chân chân thực thực nhớ ra chuyện này, không biết bởi vì lúc trước quên giải thích mà đám hảo huynh đệ này của hắn lại thật sự tin lời của tên sư đệ quỷ sứ kia, đoán chừng một tháng này cũng sống không yên ổn gì, mỗi ngày đều chạy tới chỗ của Thanh Hành quân...
Đám bạn xấu ngơ ngác đứng đấy mặc cho Ngụy Vô Tiện cười một trận, mơ mơ màng màng hỏi "Ngụy, Ngụy huynh... Xảy ra chuyện gì sao?"
Ngụy Vô Tiện cười to một trận, kém chút thì ngã xuống. Hắn phải dựa vào người Lam Vong Cơ, hai tay thì nắm chặt lấy góc cửa sổ, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững. Nhưng từ góc nhìn của đám học sinh đứng ở dưới Tàng Thư Các, thì chỉ nhìn thấy một cái tay run run rẩy rẩy vẫy vẫy về hướng bọn họ.
Hồ bằng cẩu hữu "..."
Nhiếp Hoài Tang "..."
131
Đám người đứng nguyên tại chỗ dưới cây hoa lan đã một lúc lâu mà tiếng cười trong Tàng Thư vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, mấy lần có đệ tử Lam thị đi ngang qua, ai nấy đều như muốn nói lại thôi, lắc đầu đi tiếp.
Đám bạn xấu cảm khái thân phận của "Lam thị Tam công tử" quả nhiên không tầm thường, lại thấy Ngụy Vô Tiện vẫn chưa cười xong, trong lòng càng nóng như lửa đốt, đám người thương thảo một phen, sau đó quyết định vứt bỏ Ngụy huynh sang một bên trước, mục tiêu hàng đầu hiện giờ là đi tới chỗ của Thanh Hành quân để xác nhận cho rõ ràng.
Cả đám đang định rời đi, bỗng nhiên bị Ngụy Vô Tiện gọi lại "Này này này! Ha ha ha ha ha ha ha! Đợi đã, khoan đi đã! A ha ha ha ha ha ha ha!"
Đám bạn xấu dừng bước, quay đầu hỏi "Ngụy huynh, có chuyện gì sao?"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy nếu để cho đám huynh đệ này tiếp tục hiểu lầm thì thật là không tử tế, thế là hắn hắng giọng, cố gắng nín cười, nói "Thật ra... Ta không phải là nghĩa tử của Thanh Hành quân."
Hồ bằng cẩu hữu "..."
Ngụy Vô Tiện "Thanh Hành quân tốt với ta...Là vì có nguyên nhân khác."
Hồ bằng cẩu hữu "..."
Ngụy Vô Tiện bắt đầu quăng nồi "Chuyện nghĩa tử này, là ai nói vậy? Hả?" Hắn quay đầu, nháy mắt hỏi "Lam Trạm, ngươi biết không?"
Lam Vong Cơ "..."
Lần đầu y nghe thấy chuyện này là mới ngày hôm qua, hơn nữa là từ trong miệng phụ thân y, người cũng không biết chút gì về chuyện này.
"Haizz thôi bỏ đi..." Ngụy Vô Tiện không nhụt chí, nháy mắt với Nhiếp Hoài Tang "Nhiếp huynh? Ngươi có biết gì không?"
Nhiếp Hoài Tang "..."
Trong lòng hắn đang tính toán một lượt, bên phía Ngụy Vô Tiện... Có hai người, còn bên phía Giang huynh... Chỉ có một người, Kim Tử Hiên ở ngoài đảo xa không tính...
Nhiếp Hoài Tang lấy quạt che khuất mặt mình, run rẩy một trận "Theo ta nhớ thì hình như là Giang huynh nói."
Hồ bằng cẩu hữu "..."
Ngụy Vô Tiện thấy bầu không khí có vẻ không bình thường, gọi "Triệu huynh? Tiền huynh? Tôn huynh? Lý huynh? Âu Dương huynh?"
Nhiếp Hoài Tang nói "Cho bọn họ chút thời gian."
Ngụy Vô Tiện "..."
132
Ngụy Vô Tiện ghé vào cửa sổ, yên tĩnh nhìn đám huynh đệ đang đứng ở phía dưới, quay đầu hỏi "Lam Trạm, được bao lâu rồi?"
Lam Vong Cơ nói "Một nén hương."
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn tiếp "Lâu như vây rồi mà, bọn họ không mệt sao?"
Nhiếp Hoài Tang đứng bên cạnh đám bạn xấu trưng vẻ mặt nghiêm túc đến mệt rồi, cho nên cũng đi lên tham gia náo nhiệt "Chưa tỉnh nữa, hay là..."
Còn chưa nói hết câu, đã thấy ánh mắt của một người trong đám người đã khôi phục, sau đó nhìn chằm chằm về phía Nhiếp Hoài Tang.
Nhiếp Hoài Tang "..."
Hắn đi sang bên trái một bước, tầm mắt của người kia cũng dịch chuyển theo hắn.
Nhiếp Hoài Tang "..."
Hắn lại đi sang bên phải một bước, cánh tay chẳng biết lúc nào đã đụng tới hai người Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.
Nhiếp Hoài Tang "..."
Nhiếp Hoài Tang nói "... Ta sai rồi."
Đám bạn xấu lần lượt hoàn hồn, nhưng không ngay lập tức hùng hổ khí thế lũ lượt đi hỏi tội Giang Trừng như hắn sở liệu, mà là từng cái đầu đều ngẩng lên nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhiếp Hoài Tang run giọng nói "Các, các ngươi... Không đi tìm Giang huynh sao?"
Một người đứng ra, ngoài cười nhưng trong không cười "Vậy... Nhiếp huynh ngươi là từ khi nào biết được chuyện này hả?"
Nhiếp Hoài Tang "..."
Tất nhiên là vì sự chênh lệch chỉ số thông minh, vừa nghe đã thấy lạ, tên quỷ sứ Giang Trừng đó mà nói thì hắn đã biết không thể tin nổi rồi.
... Hắn nói lời này ra có thể bị đánh chết không?
Nhiếp Hoài Tang trầm mặc một chớp mắt, không biết nên vượt qua ải này thế nào, hắn nói "... Ta có thể giải thích."
Đám bạn xấu nói "... Vậy ngươi giải thích đi."
Nhiếp Hoài Tang "..."
Chuyện này xảy đến quá mức bất ngờ, hắn thật sự không biết nên giải thích như thế nào cả...
"... Các ngươi đứng ở đây làm gì vậy?"
Có tiếng nói phát ra từ phía đằng sau, đám bạn xấu quay đầu nhìn lại, thấy rõ là ai tớ xong, vẻ mặt lập tức càng thêm hình sự hơn vừa rồi.
Giang Trừng đang tích cực thực hiện ý đồ đòi lại mặt mũi cho Liên Hoa Ổ mà chủ động giúp Lam Khải Nhân tới quét dọn tàng thư "..."
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện đang đứng trên lầu, ý cười phiêu đãng.
Trực giác mách bảo lại có chuyện không lành xảy ra...
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro