Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子

Tác giả: 敲sang

Weibo: @敲sangsangsang

Lofter: @敲sang

Start reading~

100

Lam Hi Thần nhìn tình cảnh trước mắt, bó tay toàn tập.

Hai thiếu niên mang tội trên người đứng ở phía trước, cúi đầu chắp tay sau lưng, bày ra bộ dáng biết sai sau đó đổi thành bộ dáng ngoan ngoãn nghiêm túc nghe huấn. Nhưng hết lần này tới lần khác lại nói ra một câu tựa như một kích có thể đâm vào tim người ta, kế tiếp bởi vì câu nói kia của Lam Vong Cơ mà sắc mặt của thúc phụ đại nhân đã đen như đít nồi nay càng lại không thể nhìn nổi.

Lam Khải Nhân vỗ bàn "... Lam Vong Cơ! Ngụy Vô Tiện! Các ngươi..."

Lam Hi Thần vội vàng đi theo đứng dậy ngăn cản "Thúc phụ, hai người họ đã đính hôn, không cần phải xoắn xuýt quá mức. Hành động lần này, hành động lần này chỉ có thể coi như là..." Nói đến đây, y rốt cuộc không nói được nữa...

Lam Khải Nhân nghe xong, dựng râu trừng mắt "... Coi là cái gì?"

Ải tình khó qua, bởi vậy phạm sai lầm? Tình sâu nghĩa nặng, không thể cầm lòng?

Lời này, hình như có chút khó mà mở miệng a...

Lam Khải Nhân hừ lạnh một tiếng "Còn nữa, hai đứa nó lúc ấy cũng chưa đính hôn" Khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn chất tử mà ông coi trọng nhất và cháu dâu kiêm luôn học sinh cá biệt nhất "Huống chi, còn là ở Tàng Thư Các..." Nhắc tới chuyện này lại khiến ông tức đến nỗi không nói ra được câu gì, người trước mắt lại không thể đánh, đành phải phất tay áo chắp tay sau lưng, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người toát ra vẻ tang thương mất mát không gì có thể so sánh nổi.

Lam Vong Cơ "..."

Ngụy Vô Tiện "..."

Lam Hi Thần "..."

Chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy lúc này Lam Khải Nhân dường như có chút... Biệt khuất... Nói là biệt khuất nhưng dùng từ ủy khuất để hình dung có vẻ chính xác hơn một chút...

Khóe miệng Lam Hi Thần mấp máy một trận, nói "Chuyện này tuy nói Vong Cơ động thủ, Vô Tiện bị thiệt, nhưng dù sao cũng là Vô Tiện câu... Cho Vong Cơ xem Xuân..." Nói đến đây y liền im lặng nửa ngày, sau đó quyết định dứt khoát đá vấn đề này sang một bên "Như vậy thì trước mắt phạt mỗi người chép gia quy mười lần, có được không?"

Huynh trưởng cho một nấc thang... Tuy nói có hơi đột ngột thật nhưng tốt xấu gì cũng là một con đường tẩu thoát, Ngụy Vô Tiện vội vàng kéo Lam Vong Cơ cúi người xuống "Đa tạ đại ca."

Lam Hi Thần gật đầu, lại đi kéo thúc phụ đại nhân "Tông vụ ngày hôm nay khá nhiều, thỉnh thúc phụ cùng ta đi xử lý." Nếu như tiếp tục để Lam Khải Nhân ở cùng một chỗ với hai người bọn họ, có lẽ ông sẽ vì tức quá mà xỉu cũng không biết chừng...

101

Hôm nay sau khi Thanh Hành quân bảo Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đến Tàng Thư Các xong, trong lòng liền có một chút cảm giác bất an. Hôm qua Lam Khải tức giận không nhẹ, tuy nói Ngụy Vô Tiện có thai, Lam Khải Nhân không thể phạt nặng hắn, nhưng miệng của người con dâu này lưu loát như thế nào, lưu loát tới nỗi không khóa được cái miệng như thế nào thì ông cũng đã lĩnh giáo rồi...

Vẫn nên đi xem tình hình một chút đi...

Xoắn xuýt một hồi, Thanh Hành quân thay đổi bước chân, vì để bảo đảm sự an toàn cho cháu ngoan nhà mình. Thanh Hành quân liền đi tới Tàng Thư Các, nhưng vì Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi nhanh nên cho dù ông có lo lắng thế nào, trên mặt vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, bước từng bước chậm rãi mà đi.

Đến khi đi tới bên ngoài Tàng Thư Các, ông mới phát giác có cái gì đó không đúng.

Làm sao lại... Ồn ào như vậy? Không sai... Chính là ồn ào... Giống như có một người đang ríu ra ríu rít không ngừng nói cái gì đó, nhưng bên cạnh lại không có ai ngăn cản hành động này của hắn.

Tình cảnh này rất hiếm thấy trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho dù là Ngụy Vô Tiện, có Lam Khải Nhân ở cạnh, cũng không dám lớn mật như thế mới đúng.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm, ông nhấc chân bước vào trong Tàng Thư Các, tầng dưới cùng không có ai, sau đó lại yên lặng đi lên lầu hai...

Nơi phát sinh sự cố cách càng gần với tưởng tượng trong đầu Thanh Hành quân, giọng nói ríu rít cũng càng phát ra rõ từng âm tiết hơn.

"Lam Trạm, hôm nay khoan đừng chép đã, dù sao cũng không có ai trông coi, chúng ta ra sau núi chơi được không?"

"...Sau núi nguy hiểm."

"Sau núi có thể có nguy hiểm gì chứ? Kết giới của nhà các ngươi... Được rồi, nhà chúng ta, đừng nói tà ma, sinh vật sống hơi lớn một chút cũng không gặp được, chỉ có đám thỏ có thể để vào mắt."

"...Cũng không phải là sau núi nguy hiểm, nguyên nhân là ở ngươi."

"Sao vậy? Chẳng qua chỉ là có thai thôi mà, đừng đại kinh tiểu quái*, các ngươi trông coi ta như vậy sẽ nghẹn chết ta mất, đến lúc đó con trai ngươi cũng không tốt hơn được chút nào đâu!"

*Đại kinh tiểu quái: hoảng hồn vì chuyện vặt vãnh

Giọng nói khác trầm mặc một hồi, hỏi "... Vì sao lại là con trai?"

Giọng nói ồn ào thuận mồm bịa chuyện "Trực giác của ta là con trai, sau này nếu như gặp phải Kim Tử Hiên còn có thể giúp ta cùng đánh cho tên kia một trận."

"...Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ẩu đả đánh nhau..."

"Vậy thì trùm bao tải vác xuống núi đánh một trận a! Ai da... Có điều đánh Kim Tử Hiên một mình ta sẽ tới ứng phó, rồi có ngươi hỗ trợ, lại có Giang Trừng trợ trận, giải quyết hắn dễ như trở bàn tay. Nếu thêm một đứa nhóc thì sợ là hơi vướng... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con gái cũng không tệ đâu... Chi bằng chúng ta ôm cả hai, nếu lần này sinh con trai thì lần tới sinh con gái, cũng có thể thuận lợi chăm sóc lẫn nhau?"

"..."

102

Thanh Hành quân đứng ở đằng xa, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng...

Lão phụ thân thấy con trai và con dâu dính nhau, nên ứng đối như thế nào, cho dù là tiên môn danh sĩ như ông, cũng khó mà trong thời gian ngắn nghĩ ra đối sách.

Bởi vì Ngụy Vô Tiện đang đưa lưng về phía Thanh Hành quân nên cũng không thể kịp thời phát hiện, cũng may Lam Vong Cơ kịp thời nhìn thấy, nhắc nhở hắn "Phụ thân đến."

Ngụy Vô Tiện bỗng chốc im lặng trong tích tắc, cầm bút lên vùi đầu cắm cổ viết chữ điên cuồng.

Thanh Hành quân "..."

Từng thấy lừa mình dối người, nhưng chưa bao giờ thấy người... như vậy.

Lúc này Thanh Hành quân lúc cũng không biết nên giáo huấn hai người thế nào, thở dài, hữu khí vô lực hỏi "... Khải Nhân đâu? Sao không thấy thúc phụ con ở đây?"

Tức chết nên lẩn rồi...

Lam Vong Cơ đang suy nghĩ có nên chủ động báo cáo chân tướng cho phụ thân mình hay không thì Ngụy Vô Tiện đã cướp lượt trước, đáp "Đại ca nói hôm nay tông vụ quá nhiều, cần thúc phụ đại nhân giúp xử lý."

Lam Vong Cơ "..."

Lý do này đúng là Lam Hi Thần tự mình tìm, nếu như không để ý Trạch Vu quân phạm vào điều luật không được nói dối trong gia quy, có lẽ cũng có thể tin đôi chút.

Thanh Hành quân cũng nhìn ra chút mánh lới "... Ồ? Nhưng ta nhớ hôm nay tông vụ không nhiều, sáng nay Khải Nhân đã xử lý xong rồi."

Ngụy Vô Tiện chắc chắn nói "Không sai, là Đại ca nói."

Lam Vong Cơ "..."

Thanh Hành quân hỏi "Hi Thần nói?"

Ngụy Vô Tiện gật đầu, cha chồng ở đây, thế giới hai người bị phá vỡ, không thể trêu chọc Lam Vong Cơ, trong lòng của hắn không chỉ khẩn trương, còn có chút vội vàng "Không sai, ngài đi hỏi y thì biết."

Thanh Hành quân bật cười "A Tiện ngươi đây là vội vàng đuổi người sao?"

Ngụy Vô Tiện bị đâm trúng tiểu tâm tư, nhỏ giọng nói "Ta..."

Thanh Hành quân phất phất tay, cực kì thức thời quay người "Được rồi, ta không quấy rầy các ngươi nữa."

Lam Vong Cơ "..."

Ngụy Vô Tiện "... Quấy rầy cái gì?"

Thanh Hành quân lại cười, không trả lời câu hỏi của hắn, quay đầu dặn dò Lam Vong Cơ "Vong Cơ, nhớ chăm sóc A Tiện thật tốt, đừng để hài tử có mệnh hệ gì."

Lam Vong Cơ "..."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro