Chương 26
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~
76
Ngụy Vô Tiện đang mang thai mà còn nhảy nhảy nhót nhót muốn tự mình ngự kiếm nên bị Lam Khải Nhân tịch thu Tùy Tiện, sau đó bị đẩy lên Tị Trần, ổn thỏa chở hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Giang Trừng "..."
Kim Tử Hiên "..."
Giang Trừng hỏi "... Đến mức đó sao?"
Ngụy Vô Tiện vừa bị lấy mất bội kiếm, trong lòng dâng lên cảm giác không cam lòng, nhưng trong nháy mắt lại bị mùi đàn hương của đạo lữ tương lai nhà mình ôm hắn dập tắt, thân mật trước mặt mọi người như vậy Lam Vong Cơ vẫn có chút không quen, bên tai đỏ lên một mảnh nhưng vẫn tận chức tận trách ôm sát hắn, bởi vì mừng rỡ xen lẫn thẹn thùng, khiến y xoắn xuýt đến mức nắm chặt tay lại, khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Nghe thấy tiếng của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện lại đổi chủ ý, mềm oặt dựa vào trong ngực Lam Vong Cơ, tay ôm bụng, nũng nịu nói: "Đương nhiên rồi, sư huynh của ngươi bây giờ đã không thể so với năm đó, rất là mong manh dễ vỡ nên phải có đạo lữ tận tâm bảo vệ mới được."
Giang Trừng "..."
Kim Tử Hiên "..."
Lam Hi Thần "..."
Lam Khải Nhân "..."
Thanh Hành quân "..."
Thanh Hành quân hỏi "Ngụy Anh hắn...... Trước đây như thế sao?"
Lam Khải Nhân không lưu loát nói "Hắn chỉ ở Vân Thâm ba tháng... Vậy mà phạm vào gần hết một quyển《 Nhã Chính tập 》."
Thanh Hành quân gật đầu "Như vậy, cũng làm thật sự là..."
Ngụy Vô Tiện vểnh tai, khẩn trương chú ý động tĩnh bên này.
Thanh Hành quân nói "Thú vị."
Lam Khải Nhân "..."
Ngụy Vô Tiện "..."
Thanh Hành quân "Nhờ vậy mà Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng náo nhiệt hơn một chút rồi."
Lam Khải Nhân "..."
Ngụy Vô Tiện "..."
Ngụy Vô Tiện ngơ ngơ ngác ngác, theo bản năng vỗ tay "Nói hay lắm!"
Giang Trừng vốn cho rằng tên này sẽ bị nhà chồng ghét bỏ "..."
Kim Tử Hiên cũng nghĩ y như vậy "..."
Bởi vì bị ý nghĩ không giống bình thường của Thanh Hành quân làm chấn kinh, đám người nhao nhao bỗng lâm vào trầm mặc, cúi đầu đi đường, tâm sự nặng nề, thỉnh thoảng còn liếc Lam Tông chủ, người bế qua nhiều năm trong truyền thuyết đang chuyên tâm dẫn đường, thầm than Lam gia bây giờ quả nhiên là... Nhân tài xuất hiện lớp lớp a......
77
Bởi vì Lam Khải Nhân không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đám con em thế gia hai ngày này xem như là có thể nhẽ nhõm thảnh thơi một chút, tiện thể xầm xì bàn tán về Lam lão đầu cứng nhắc cổ hủ kia mấy lần, lại nhớ về chuyện cũ, không khỏi hoài niệm người mà bọn họ kính nể Ngụy huynh.
Cho dù Lam lão đầu không có ở đây, đám bạn xấu ngồi xổm dưới tán cây cũng không dám tự mình xuống núi đi dạo, ngẩng đầu nhìn trời, cành lá xanh biếc theo làn gió nhẹ vang lên tiếng xào xạc khẽ khàng, càng nổi bật lên trong không khí u tịch... đến đáng sợ của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nhiếp Hoài Tang "Roạt" một tiếng mở quạt ra, nhỏ giọng thở dài "Ta nhớ Ngụy huynh..."
Bên cạnh có người nhỏ giọng phụ họa "Ta cũng nhớ..."
"Ta cũng..."
Một người móc móc lỗ tai, bất đắc dĩ nói "Ai da, khoan đã... Sao các ngươi lại thầm thầm thì thì như thế hả? Nói nhỏ vậy để làm gì?"
Nhiếp Hoài Tang ánh mắt đìu hiu, buồn bã nói "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm lớn tiếng ồn ào."
Đám hồ bằng cẩu hữu khác nhao nhao gật đầu nói phải.
Người kia "..."
Người kia im lặng nửa ngày, nói "... Các ngươi bị cấm nhiều đến nỗi phát điên rồi sao?"
Nhiếp Hoài Tang nói "Cũng không phải như thế, chỉ là... Không có Ngụy huynh ở đây nên lá gan cũng bị bay mất bảy tám phần, mấy tháng trước chúng ta một đường theo Ngụy huynh trêu đến Lam lão đầu kia tức chết, ta hoài nghi lão ta bây giờ đang tìm thời cơ mà trả thù, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Có một tên trong đám gật đầu "Không sai, cho dù bây giờ lão ta không ở đây cũng cần phải cẩn thận cẩn thận cho chắc ăn... Nhưng mà chuyến này Lam lão đầu... đi đâu vậy?"
Nhiếp Hoài Tang nói "Tin tức ngầm đây... Là Vân Mộng, Liên Hoa Ổ."
"Thật sao?!" Đám bạn xấu nhao nhao ngồi thẳng lên, gần một tháng bị nghiền ép, đôi mắt không có chút thần thái nào bây giờ lại đang tỏa sáng.
Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt, ra vẻ thần thần bí bí "Vậy các ngươi nói, nếu như Lam lão đầu gặp lại Ngụy huynh, tràng cảnh kia e là... Chậc chậc chậc!"
Đám hồ bằng cẩu hữu thành khẩn nói "Thật không dám giấu giếm, ta rất muốn tự mình đi tới Liên Hoa Ổ thưởng thức một chuyến xem sao."
Nhiếp Hoài Tang cười giội nước lạnh "Liên Hoa Ổ? Ngươi ngay cả Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không ra được. Thời gian kết thúc nghe học còn hơn một năm, ngươi trước hết hãy nghĩ làm sao mà qua môn đi đã rồi tính tiếp."
Lại có người nói tiếp "Nếu như không qua được, chẳng phải sẽ còn bị bắt học lại một năm nữa sao?"
Nhiếp Hoài Tang đối với chuyện này đã thấm sâu trong người "..."
Nhiếp Hoài Tang "... Phi! Phi phi phi! Miệng quạ đen! Ác quỷ mau biến! Nói điềm xấu ít thôi!"
Đám bạn xấu "..."
78
Thời điểm nghe thấy tin tức Lam lão tiên sinh sắp trở về, một đám con em thế gia nhóm liếc nhau, có chút bất đắc dĩ, vốn cho rằng lần này lão nhân này có thể về muộn hơn một chút, ai ngờ chưa tới hai ngày lại sắp bị lão cổ hủ kia cho ăn trái đắng.
Đám bạn xấu đang rầu, Nhiếp Hoài Tang lại mở quạt ra, dương dương sái sái phe phẩy quạt xếp, thần sắc có chút đắc ý.
Có người hỏi "Nhiếp huynh à... Ngươi điên rồi sao? Nếu như ngươi điên rồi, mang theo ta nữa, nói không chừng Lam lão......" Nói đến chỗ này, hắn liếc nhìn xung quanh "Lam lão tiên sinh còn có thể rủ lòng từ bi, thả hai ta về."
Nhiếp Hoài Tang nói "Ta thấy ngươi bị điên thì có!"
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu hồ bằng cẩu hữu cúi đầu xuống, mấy cái đầu chụm lại một chỗ, nhỏ giọng thầm thì.
Nhiếp Hoài Tang nói "Theo tin đồn, lần này Lam lão tiên sinh tới Liên Hoa Ổ, dẫn Ngụy huynh, Giang huynh và Kim Tử Hiên kia trở về đây! Đáng tiếc là, ngay cả Lam Vong Cơ xuống núi mấy ngày trước cũng quay về rồi."
Có người thì thầm nói "Sao ngươi lại biết nhiều tin tức ngầm như vậy?!"
Nhiếp Hoài Tang "... Trọng điểm là cái này à? Trọng điểm không phải là Ngụy huynh hắn trở về rồi hay sao?!"
Có người kỳ quái "Chưa từng nghe nói vị kia bị Vân Thâm Bất Tri Xứ đuổi về nhà vậy mà còn có thể được đón trở về a..."
Nhiếp Hoài Tang "Trước Ngụy huynh, chúng ta từng thấy Lam gia có tiền lệ đuổi người về nhà sao?"
Đám người nhao nhao gật đầu "Nói như vậy, Ngụy huynh thật sự không thể tưởng tượng nổi a..."
"Đúng đúng đúng, ta cũng cảm thấy mình rất đáng gờm."
Nhiếp Hoài Tang "Đúng vậy, Ngụy huynh ngươi thật..."
Nhiếp Hoài Tang "..."
Đám hồ bằng cẩu hữu "..."
Ngụy Vô Tiện một tay nắm lấy bờ vai của Nhiếp Hoài Tang, hỏi "Sao hả, có nhớ ta hay không?"
Nhiếp Hoài Tang bị hành động của Ngụy Vô Tiện làm giật nảy mình, trong lòng có hơi sợ hãi, vuốt ngực một hồi lâu mới bớt đau, đang định trả lời, lại cảm nhận được một ánh mắt lạnh giá rét buốt như tuyết mùa đông căm căm ngưng tụ trên đầu vai mình, quay đầu nhìn lại liền thấy Lam Vong Cơ cũng vừa mới trở về đang đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm chỗ tiếp xúc của Ngụy Vô Tiện và bả vai hắn, sắc mặt ám ám trầm xuống, mím môi không nói lời nào.
Nhiếp Hoài Tang "..." Trực giác mách bảo sắp có chuyện không lành...
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro