Chương 23
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~
67
Giang Trừng chậm chạp hồi tưởng lại khoảng thời gian khi mình còn đang nghe học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ sau đó tổng kết lại một phen, nhưng chỉ là hết nghe học, đọc sách thì lại bày trò nháo cùng Ngụy Vô Tiện thôi, mà về phần Ngụy Vô Tiện thì nào là lên núi tìm gà, xuống sông bắt cá, nào là chép sách còn có trêu chọc Lam Vong Cơ...
Khoan... Trêu chọc Lam Vong Cơ?!
Giang Trừng như được bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục cũng đã bắt được trọng điểm, từ manh mối đó tiếp tục suy nghĩ, dường như khoảng thời gian mà hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, những lần hắn nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đúng thật là ngày càng ít đi, trái lại nhiều lần bắt gặp Ngụy Vô Tiện đi trêu chọc tên Lam Vong Cơ kia.
Nhưng... Ở một nơi nhiều con mắt như vậy, bọn hắn rốt cuộc là thế nào mà làm với nhau?! Thậm chí còn có thai... Phi! Không có khả năng!
Càng nghĩ càng rối như tơ vò, Giang Trừng rốt cuộc nhịn không được, tiến lên mấy bước, đi tới trước mặt Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện "..."
Ngụy Vô Tiện náo xong, mới vừa rồi bị Ngu phu nhân bóp lấy bả vai nhấn xuống ghế, vốn cho rằng tạm thời sẽ không tiếp tục có chuyện gì phát sinh, ai ngờ vị sư đệ này người mà từ hôm qua đã bị bọn hắn đánh cho tinh thần hoảng hốt đột nhiên lao ra, y như cây cột đình dài sừng sững đứng trước mặt hắn, đầu óc còn xoay chuyển chậm hơn so với vừa nãy Ngu phu nhân bắt gian tại chỗ hắn và Lam Vong Cơ. Cái tên này... Là muốn làm gì đây?!
Trong sảnh các trưởng bối đang nghị sự... Lại một nữa Ngu phu nhân đối đầu cùng Lam Khải Nhân cũng im lặng tuyệt đối, nhìn về phía Giang Trừng.
Cả người Giang Trừng hội tụ đủ ánh mắt của mọi người trong Thử Kiếm đường dành cho hắn, lại bởi vì bản tính tò mò, cũng không để ý quá nhiều, hắn đứng im một hồi lâu, sau đó vươn tay nắm lấy cổ áo của Ngụy Vô Tiện, đem người kéo lên.
Ngụy Vô Tiện tự dưng bị ép đứng dậy "...?"
Lam Vong Cơ bị động tĩnh bên kia làm cho giật nảy mình, vội vàng đứng dậy bước đến, cũng không biết Giang Trừng bị thần kinh hay sao nên không dám ra tay, sợ làm bị thương Ngụy Vô Tiện, đành phải ở bên cạnh lạnh giọng cảnh cáo "Buông tay!"
Mấy vị trưởng bối cũng giật mình, bây giờ Ngụy Vô Tiện cũng không chỉ là một người, bọn hắn lại là lần đầu tiên nhìn thấy nam tử có thể mang thai, lo sợ hắn sẽ đụng trúng cái gì.
Ngu phu nhân cả kinh nói "Giang Trừng, ngươi làm cái gì vậy?!"
Ngụy Vô Tiện vẫn đứng đấy, nhìn bên trái nhìn bên phải một cái, nhìn trúng Lam Vong Cơ, an ủi "Lam Trạm ngươi yên tâm đi, Giang Trừng không giống ngươi, hắn không xách nổi ta đâu."
Lam Vong Cơ "..."
Các trưởng bối "..."
Giang Trừng hít sâu mấy hơi đang muốn đặt câu hỏi "..."
Bị một câu nói này của Ngụy Vô Tiện quấy rối, trong nháy mắt Giang Trừng cũng không còn xúc động như vừa rồi nữa, thả hắn ra đồng thời tâm tư trả thù dần dần tăng lên, hỏi "Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút hai ngươi lén lút làm với nhau như thế nào."
Ngụy Vô Tiện "..."
68
Cảm thụ được ánh mắt nghi hoặc đến từ các trưởng bối, Ngụy Vô Tiện lâm vào trầm mặc.
Câu hỏi kia của Giang Trừng thuận tiện làm cho các trưởng bối ở đây bừng tỉnh đại ngộ, nếu Ngụy Vô Tiện đã có thai... Mà nhìn bộ dáng của hai tiểu bối, cũng xác thực... Đi đến chuyện phòng the, nhưng... Trừ ở giờ nghe giảng ra, phần lớn thời gian là Ngụy Vô Tiện ở cùng một chỗ với Giang Trừng, chuyện này... Khụ! Là làm thế nào nhỉ, hay là ở chỗ đó?
Các trưởng bối nghĩ thông suốt chuyện tình xong ngay lập tức ánh mắt nhìn cháu trai ngầm này càng thêm quái dị.
Ngụy Vô Tiện cắn răng "... Giang Trừng!" Ngẩng đầu nhìn lên, Giang Trừng đã công thành ẩn thân, bên người sớm đã mất bóng.
Nghĩ tới hai người này ở một nơi thanh tĩnh nghiêm túc như Vân Thâm Bất Tri Xứ làm ra chuyện không quy phạm như thế, Lam Khải Nhân rống lên: "Lam Vong Cơ! Ngụy Anh! Các người dám..."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, lặng yên suy nghĩ "Nếu như Lam lão đầu biết được hai chúng ta chính là lên giường ở trong Tàng Thư Các, há chẳng phải là..." Càng nghĩ càng hoảng sợ, Ngụy Vô Tiện vội vàng bóp chết ý nghĩ kia, trong lòng khuyên bảo mình, chuyện này bất luận như thế nào cũng không thể nói.
Giang Phong Miên thấy Lam Khải Nhân bên kia đã đến giới hạn của mất khống chế, muốn đem lực chú ý của đám người dời qua chỗ khác, bản thân rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện, vội nói "A Anh, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ làm phiền Lam lão tiên sinh như vậy, còn không mau xin lỗi!"
Ngụy Vô Tiện cũng vội vàng thuận theo bậc thang bước xuống "Thành thật xin lỗi, gây cho ngài thêm phiền toái, xin Lam lão tiên sinh tha thứ."
Thanh hành quân cũng nhìn về hai đứa trẻ... Hai tiểu bối sắp làm cha, Ngu phu nhân bên kia cũng còn chưa kịp phản ứng mà Giang Phong Miên cùng hắn ý kiến nhất trí, thấy tình thế khẩn cấp, cũng nói "Không cần xin lỗi, Vong Cơ tính tình lãnh đạm, có Ngụy công tử ở bên cạnh, ta cũng yên tâm."
Các sư đệ ở một bên càng nghe càng có cảm giác không đúng lắm, cái nội dung câu chuyện này vì sao mới vừa rồi còn đang tranh chấp rốt cuộc bên nào chịu thiệt thòi không ngớt, bây giờ lại bắt đầu... Thương thảo hôn sự rồi? Nghe ý trong lời nói của Giang Phong Miên cùng Thanh Hành quân, là đang thương thảo hôn sự không sai đi?
Giang Trừng đang đắc chí rung đùi vì mình vừa hố được Ngụy Vô Tiện một vố đau, các sư đệ lại lâm vào trầm tư, chuyện này dường như đã bắt đầu từ khi Đại sư huynh và vị trộm Đại sư huynh - Lam Nhị công tử kia...
Giờ này khắc này, các sư đệ có chút không đoán ra được là Nhị sư huynh nhà mình là muốn giữ Đại sư huynh ở lại Liên Hoa Ổ, hay là muốn đem hắn nhường cho người ta nữa...
69
Lam Khải Nhân vẫn đang rất tức giận, Ngu phu nhân làm rõ Ngụy Vô Tiện đến cùng là đã làm chuyện gì, cũng đang nổi lửa, gân xanh trên trán từng cái từng cái nảy lên thình thịch, không kịp phản ứng, đợi đến khi lấy lại tinh thần, Giang Phong Miên cùng Thanh Hành quân đã ban hôn cho hai người.
Giang Phong Miên biết Cô Tô Lam thị bảo thủ, thời điểm tới thương nghị hôn sự cũng phải thận trọng, thở dài "Chuyện hôn nhân, không thể đùa bỡn, tuy nói hai đứa nó đều là nam tử, nhưng tổ tiên cũng không phải không có tiền lệ nam tử thành hôn, A Anh có thai... Chuyện này lại chưa từng xảy ra."
Thanh Hành quân nói "Hết thảy đều theo quy củ, Cô Tô Lam thị nhất định sẽ không bạc đãi Ngụy Anh, chỉ là... Đợi lục lễ* qua đi, chọn ngày lành tháng tốt, nhanh nhất cũng cần mấy tháng, bụng của Ngụy Anh... Cũng sẽ lớn..."
*Là nghi thức cưới hỏi của Hán tộc. Bao gồm: Nạp thải,Vấn danh, Nạp cát, Nạp chinh, Thỉnh kỳ, Thân Nghênh.
Giang Phong Miên vuốt cằm, nói "A Anh còn có thai, hôn sự lại quá bận rộn mệt nhọc, chi bằng... Trước tiên nạp lục lễ, chờ hài tử xuất sinh, sau đó lại chọn ngày tốt làm?"
Thanh Hành quân đồng ý "Như thế rất tốt."
Ngụy Vô Tiện thấy hôn sự của mình cùng Lam Vong Cơ được định ra, giống như là có rơi gì vào khiến trong lòng thấy ngứa, lại lặng lẽ bước tới nắm tay y, một bụng lời nói không cách nào nói ra miệng, chỉ mong chờ các trưởng bối mau mau đem chuyện này thương nghị ổn thỏa, hắn sẽ được quang minh chính đại bước vào nhà tiểu cổ hủ này.
Mà Giang Phong Miên cùng Thanh Hành quân đàm phán đang vui, mắt thấy hôn sự sắp định ra, lại ngay lập tức nghe được một trận âm thanh thanh thúy vỡ vụn bên cạnh truyền đến.
Giang Phong Miên "..."
Ông quay đầu, nhìn chằm chằm cái nắm tay của ghế bị Ngu phu nhân bóp vụn, trầm mặc không nói.
Thanh Hành quân "..."
Ông quay đầu, nhìn nắm tay của cái ghế đã bị bóp vụn bởi đệ đệ nhà mình, trầm mặc không nói.
Ngu phu nhân cắn răng nói "Giang Phong Miên, ngay cả hôn sự cũng thương lượng xong, ngươi thật là lanh mồm lanh miệng nha?"
Lam Khải Nhân cũng nói "Huynh trưởng... Không thể hồ nháo."
Giang Phong Miên nói "Thế nhưng... Việc đã đến nước này, lại không còn cách nào khác."
Thanh Hành quân cũng nói "Vong Cơ cùng Ngụy Anh lưỡng tình tương duyệt, lại có... Khục! Có hài tử, chúng ta cũng không thể cương quyết chia rẽ hai chúng nó được."
Ngu phu nhân cùng Lam Khải Nhân mím môi không nói, đạo lý này bọn họ đều hiểu, chỉ là chuyện này đột nhiên xảy ra, lại đến mức không thể tưởng tượng như thế, liên quan đến quan hệ thông gia hai nhà, bởi vậy đã muốn lấy dù sao cũng phải nói cho rõ ràng...
Giang Yếm Ly đi theo các sư đệ sau lưng nhìn hồi lâu, thấy Ngụy Vô Tiện vì việc này rốt cục có thể nhìn thấy điểm ánh rạng đông, chỉ là bây giờ Ngu phu nhân cùng Lam Khải Nhân ầm ĩ hồi lâu, liền thuận thế cho hai người một cái bậc thang bước xuống "Mẹ, Lam lão tiên sinh, trời đã tối rồi."
Vẫn là con gái tri kỷ a...
Trong lòng Ngu phu nhân cảm khái, tiện thể trừng mắt nhìn mấu chốt tình hình bên trong nơi này làm người nhà mình cùng người Lam gia bên kia, hừ lạnh một tiếng "Được được được, các ngươi nói rất đúng, là lỗi của ta được chưa?"
Giang Phong Miên "... Tam nương tử..."
Ngu phu nhân liếc mắt, không chờ hắn nói xong liền ngắt lời, cất cao giọng nói "Bảo môn sinh xuống dưới chuẩn bị đồ ăn, hảo hảo tiếp đãi khách nhân!"
Ngụy Vô Tiện "..." Chẳng biết tại sao đột nhiên có loại dự cảm Giang Phong Miên mấy ngày tiếp theo sẽ không sống yên...
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro