Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子

Tác giả: 敲sang

Weibo: @敲sangsangsang

Lofter: @敲sang

Happy new year <3

Start reading~

64

Sau khi Ngu phu nhân nói một tiếng Ngụy Vô Tiện liền trầm mặc hồi lâu, ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ tràn đầy ngây thơ vô tội.

Lam Vong Cơ cũng căng thẳng cả người, lo lắng nhìn về phía bên kia, nhưng vừa rồi đúng là y và Ngụy Vô Tiện thất thần, mạo phạm trưởng bối, bất lực phản bác, có điều thấy Ngụy Vô Tiện như thế, thực sự lo lắng, cũng muốn thử liều mạng một phen, y nắm quyền, đứng dậy hướng bên kia đi hai bước, nói "Ngu phu nhân..." Nói được một nửa liền không nói được nữa, loại tình huống này, thật là không dễ xử mà... Thân là người lễ giáo nhã chính, y chưa từng vào lúc trưởng bối nói chuyện phân tâm ngẩn người bị bắt quả tang.

Ngu phu nhân nói "Làm sao? Muốn bao che?"

Dù thay Ngụy Vô Tiện giảo biện là không ổn, Lam Vong Cơ vẫn gật đầu, đứng dậy tiến lên mấy bước, hành lễ nói "Việc này Vong Cơ cùng Ngụy Anh là đồng phạm, nhưng Ngụy Anh bây giờ... Có thai, Vong Cơ nguyện thay hắn bị phạt."

Ngụy Vô Tiện "...?!"

Ngụy Vô Tiện sau khi bị Ngu phu nhân nói một tiếng kia xong, lòng hơi sợ hãi, nửa ngày chưa lấy lại tinh thần, vừa mới thanh tỉnh, liền thấy Lam Vong Cơ bên này đang nói xin lỗi, sắc mặt của Ngu phu nhân lại đen hơn bao giờ hết, tình thế... Hình như đang thập phần nguy cơ?

Ngu phu nhân thấy mình cùng Lam Khải Nhân đang đấu tranh quyết liệt, hai tiểu bối bên cạnh lại là phối hợp nháy mắt ra hiệu, mặt mày đưa tình đến nghiện, trong lòng tất nhiên là có cục tức, lại thấy Lam Vong Cơ lên tiếng trước, muốn thay Ngụy Vô Tiện lãnh phạt, nên nhìn vị Lam Nhị công tử bao che khuyết điểm này bằng một con mắt khác, còn chưa nghĩ ra được là nên xử trí như thế nào muốn uống một ngụm trà để nhuận họng, tay khẽ động, với tới ly trà đang ở trên bàn, nhưng lại cảm thấy một cỗ lực cản.

Ngu phu nhân "..."

Không cần nhìn kỹ, chỉ nhìn thần sắc huynh đệ Lam thị đối diện, cũng có thể đoán được là ai...

Ngu phu nhân cắn răng nói "... Ngụy Anh!"

Ngụy Vô Tiện yếu ớt đáp "... Có."

Ngu phu nhân nói "Buông tay."

Ngụy Vô Tiện đem cánh tay ôm chặt vào trong ngực, sợ mình bị Ngu phu nhân đang lên cơn thịnh nộ kéo đi liền hai cước ôm lấy cái ghế, sau đó động một chút linh lực hút lại rồi mới mở miệng nói "Không buông."

Ngu phu nhân "..."

Ngu phu nhân lại nói "... Ngươi buông ra cho ta!"

Ngụy Vô Tiện ra điều kiện "Muốn ta buông tay cũng có thể... Ngài... Có thể đừng đánh Lam Trạm không?"

Ngu phu nhân "..."

65

Đây là đứa ranh nhà mình nuôi sao?!

Ngu phu nhân trầm mặc một lát, nói "Ngụy Anh, ngươi đừng tưởng rằng ngươi ngày sau đi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ ta sẽ không quản được ngươi!"

Ngụy Vô Tiện "... Hả?"

Lam thị bên kia cũng nghi hoặc, Giang Phong Miên không biết Ngu tam nương tử rốt cuộc vì sao đột nhiên nói sang chuyện khác.

Giang Phong Miên "..."

Người bên ngoài không biết, nhưng ông vẫn hiểu rõ, ý trong lời nói của Ngu phu nhân chính là đang cảnh cáo Ngụy Vô Tiện không được hướng ngoại như thế, cẩn thận nàng sẽ đánh gãy chân hắn, chỉ là... Lời này nói đột ngột như thế, cũng khó tránh khỏi sẽ gây hiểu lầm...

Ngu phu nhân nói tiếp "Đừng nói Cô Tô, cho dù ngươi chạy tới Đông Doanh, ta cũng có thể quất ngươi như thường!"

Ngụy Vô Tiện "...?!" Hắn không biết Ngu phu nhân đột nhiên nói lời này là có ý gì, hai tay ôm cánh tay bà cũng tự giác nơi nới lỏng, một cỗ cảm giác tội lỗi tự nhiên sinh ra... Ngu phu nhân... Sẽ không bị hắn làm cho tức đến ngốc chứ?!

Ngu phu nhân lại nói "Bởi vậy, đừng có ỷ vào việc ngươi sắp lấy chồng mà vô pháp vô thiên."

Ngụy Vô Tiện "..."

Ngụy Vô Tiện buông hẳn cánh tay của Ngu phu nhân ra, đứng nguyên tại chỗ, ngu ngơ bất động, Ngu phu nhân hừ lạnh một tiếng, cho rằng đã giáo huấn được Ngụy Vô Tiện, vỗ phẳng ống tay áo, thấy đối diện còn có một tên, đang định lên tiếng lần nữa, ai ngờ tên vừa bị giáo huấn kia lại yếu ớt lên tiếng "Ý của ngài là... Đồng ý hôn sự của ta cùng Lam Trạm?"

Ngu phu nhân "..."

Ngu phu nhân bị câu nói của hắn làm nghẹn một cục, sắc mặt dữ tợn, suýt nữa ngất đi, miễn cưỡng quay đầu trừng Ngụy Vô Tiện một cái, lại xoay qua chỗ khác nhìn Lam Vong Cơ, đánh giá vị lễ giáo nhã chính này một phen, mặt mày thanh lãnh, thiếu niên tựa như trích tiên, dáng người này, mặt mũi này, khí độ này... Xác thực bất phàm, nhưng cái bất phàm này... Đáng lẽ phải khiến nữ tử chống đỡ không nổi mới đúng, gia hỏa này đến cùng là hạ độc gì cho Ngụy Vô Tiện, khuất phục người ta đến sít sao như vậy...

Lúc này Ngụy Vô Tiện còn ngại sự tình huyên náo chưa đủ lớn, rèn sắt khi còn nóng, không khống chế nổi cơn vui vẻ "Đa tạ Ngu phu nhân thành toàn!"

Ngu phu nhân "..."

Đám người "..."

66

Phía trên mấy một trưởng bối đang nghị sự của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, phía dưới đám sư đệ của Liên Hoa Ổ thì... Ngoại trừ Giang Trừng, lại không giống ngày xưa thất thần dùng mánh lới, lén lén lút lút làm một ít động tác nhỏ vì chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của Đại sư huynh.

Lục sư đệ và Ngũ sư đệ tuổi vẫn còn nhỏ tuổi, trưởng bối nói chuyện, nghe được cũng là kiến thức nửa vời, nhưng nhìn sắc mặt các sư huynh càng ngày càng khó coi, nhất là ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện kia cũng có thể đoán ra được một hai phần, vội vàng bắt lấy trụ cột sau này của mình, hỏi "Tam sư huynh, tình huống như thế nào?"

Lão tam lắc đầu, sau tiếng cảm ơn của Ngụy Vô Tiện với Ngu phu nhân nhẫn nhịn nửa ngày, phun ra một ngụm trọc khí, nói "Không tốt lắm... E là, Đại sư huynh ít ngày nữa sẽ phải gả vào cửa Cô Tô Lam thị."

Tứ sư đệ lắc đầu nói "Không nghĩ tới... Lúc trước vốn cho rằng Lam Nhị công tử kia chỉ là ngấp nghé Đại sư huynh, cất giấu tâm tư chưa động thủ mà thôi, ai ngờ đã sớm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã bẫy xong Đại sư huynh vô tội đáng thương dễ bị lừa rồi, biết người biết mặt không biết lòng a... Bây giờ có hài tử, phụ thân hài tử cũng tìm được, nếu như không gả, cũng không thể nào nói nổi... Thế nhưng là..." Hắn thu lời lại, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện đã bị Ngu phu nhân lần nữa bắt về ngồi trên ghế, thở dài "Không cam tâm a..."

Ngũ sư đệ Lục sư đệ nghe vậy hoảng hồn, hỏi "Thật không còn cách nào sao?"

Các sư huynh lắc đầu, nếu không phải giờ phút này đông đảo trưởng bối ở đây, bọn hắn có lẽ cũng đã sớm nháo đến lật trời.

Lục sư đệ xì khẽ, sáng sớm đã đứng, lòng bàn chân mỏi nhừ đến run lên, che lấy đầu chậm rãi ngồi xuống, nửa ngày dường như nghĩ tới cái gì bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu hỏi Ngũ sư huynh "Khoan đã... Đại sư huynh và Lam... Nhị công tử kia là đến với nhau như thế nào? Nhị sư huynh... Cũng không phát hiện ra sao?"

Lời này làm bừng tỉnh chúng tiểu bối, mấy tiểu bằng hữu hai mặt nhìn nhau, bọn hắn đề phòng Lam Nhị công tử, lại không biết ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hai người này làm sao trước mắt bao người đến với nhau. Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngoài mặt cãi lộn không ngớt, nhưng quan hệ lại như sắt thép keo sơn, hai người đi tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, các con cháu thế gia cùng tụ tập, lẽ ra phải như thường ngày cùng tiến lùi mới đúng, Đại sư huynh xảy ra chuyện, Nhị sư huynh sao có thể không nhìn ra một chút đầu mối chứ...

Từng ánh mắt của các sư đệ chậm rãi tập trung ở trên người vị Nhị sư huynh mà cả bọn yêu quý nhất.

Lúc này quan hệ với Kim Tử Hiên đột nhiên tăng mạnh, không quan tâm các trưởng bối nghị sự, liền công pháp tu hành trò chuyện với nhau vui vẻ Giang Trừng đột nhiên cảm thấy áp lực phía sau lưng đại tăng, phần gáy mỏi nhừ, lạnh cả sống lưng, mồ hôi lạnh rào rào rơi xuống, hắn giật mình, vội vàng hướng về sau nhìn lại, chỉ thấy bốn vị tiểu sư đệ đang nhìn chằm chằm hắn, nháy mắt một cái, có điều công lực so với mẹ hắn Ngu phu nhân còn mạnh hơn một chút.

Giang Trừng "..."

Giang Trừng hỏi "Các ngươi đây là... Làm gì?"

Tam sư đệ nói "Nhị sư huynh, hỏi ngươi một chuyện..."

Giang Trừng lui lại một bước, có chút khẩn trương "Chuyện, chuyện gì?"

Tam sư đệ nói "Đại sư huynh và Lam Nhị công tử kia... Là làm sao đến với nhau?"

Giang Trừng "..."

Giang Trừng cả giận nói "Làm sao ta biết được?!"

Lục sư đệ lo lắng nói "Nhưng mà... Đại sư huynh rõ ràng vẫn luôn chuyển động dưới mí mắt lão gia ngài mà!"

Giang Trừng "...?!" Giờ này khắc này, các sư đệ nhắc tới việc này, Giang Trừng Giang Vãn Ngâm Giang thiếu tông chủ mới hoàn toàn tỉnh ngộ... Không phải chứ... Bọn họ rốt cuộc làm sao đến được với nhau?!

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro