Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子

Tác giả: 敲sang

Weibo: @敲sangsangsang

Lofter: @敲sang

Start reading~

55

Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần ngồi đối diện nhau, trên chiếc bàn nhỏ, bày một bức thư ngay ngắn, con dấu tử sắc của Tông chủ Vân Mộng Giang thị ở trên đó bắt mắt đến cực điểm, tỏ rõ bức thư này chính là tự tay Giang Phong Miên viết, không thể giả được.

Lam Khải Nhân tỉ mỉ vuốt chòm râu dê của mình, ngón tay hơi hơi phát run, há miệng run rẩy nhìn chằm chằm bức thư trên bàn, nhưng chưa từng cầm lên nhìn kỹ thêm một lần nào, nhắm mắt nửa ngày, lại nhìn về phía Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần "..."

Y gánh chịu áp lực, cầm lấy bức thư kia nhìn kỹ, đọc "Kính gửi..."

Lam Khải Nhân giơ tay ngăn lại, miễn cho một lần kích thích nữa, ông nói "... Không cần đọc nữa... Vân Mộng bên kia quả thực không đứng đắn, ngay cả Tông chủ mà cũng đùa giỡn..." Nói được một nửa, ông không nói tiếp được nữa, là chủ của một tông, nếu không đàng hoàng đứng đắn, cũng sẽ không đến nỗi như thế...

Lam Hi Thần giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười nói "Việc này... Không thể coi thường, lời nói của Giang Tông chủ... có lẽ là sự thật."

"Sự thật..." Lam Khải Nhân hoảng hoảng hốt hốt lặp lại "Vâỵ... Nếu như thế... Ngụy Anh kia thật sự..." Nhưng nói được nửa lời, lại dừng lại, việc này so với lời đùa giỡn của Giang Phong Miên với bọn họ không hợp thói thường...

Lam Hi Thần nói "Việc này... Cũng không phải không có khả năng..."

Lam khải Nhân vẫn như cũ thần trí mơ hồ "Ngụy Anh có thai... Lại là Vong Cơ... Vong Cơ?! Vong Cơ đâu?! Lam Vong Cơ gần đây đi đâu?! Thật sự đang ở Liên Hoa Ổ sao?!"

Lam Hi Thần nói "Trước đó vài ngày đi ra ngoài săn đêm chưa về..." Y cũng đang rất đau đầu, Lam Vong Cơ đã sớm là lạ, từ trước tới giờ y đều cực kỳ thấu hiểu người đệ đệ này của mình, cũng nhìn ra một chút tiểu tâm tư của đệ đệ, đã sớm biết đệ đệ có ý khác với vị Ngụy công tử kia, bây giờ... Lại thật sự xảy ra chuyện...

Việc này can hệ trọng đại, lại có liên quan đến Lam Vong Cơ, bất luận như thế nào, bọn họ cũng cần phải đi một chuyến đến Vân Mộng.

Lam Hi Thần nói "Thúc phụ, Vong Cơ đang ở Liên Hoa Ổ, bên kia lại xảy ra chuyện, bây giờ chúng ta cần tới Vân Mộng, thương nghị cùng Giang Tông chủ việc này mới tốt."

Lam Khải Nhân gật đầu, Lam Hi Thần thấy thúc phụ mình đáp ứng, liền hành lễ, chuẩn bị đi xuống bảo môn sinh xuất phát, đi được nửa đường, lại bị thúc phụ gọi lại "Hi Thần, chờ một chút."

Lam Hi Thần "...?"

Lam Khải Nhân nói "Gọi phụ thân con cùng đi."

Lam Hi Thần "Gọi phụ thân?"

Lam Khải Nhân nói "Ừm... Đi đi, nói sự thật."

Lam Hi Thần "..."

Y chỉ cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn.

56

Thanh Hành quân bế quan nhiều năm, nhốt mình ở trong Hàn thất, chưa từng ra ngoài, trừ thời gian đặc biệt mới có thể gặp đệ đệ của mình và hai đứa con trai ra, ngày thường cũng không gặp mặt.

Hôm nay như thường ngày ông đang tĩnh tâm đả tọa, phía bên ngoài thất đột nhiên truyền đến động tĩnh, không giống bộ pháp không nhanh không chậm của người Lam thị, nghe ra có hơi vội vàng, không lâu sau liền truyền đến tiếng gõ cửa, trong lòng ông chấn động, sợ là có việc phát sinh, vội vàng đứng lên bước tới mở cửa.

Người đến chính là đại nhi tử Lam Hi Thần của ông, mở cửa thấy mặt, ông liền hơi yên lòng một chút, mặc dù bước chân vội vàng, nhưng quần áo chỉnh tề, không cảm thấy bừa bộn chút nào, trong lòng phán định việc này cũng không dọa người như trong suy nghĩ của ông.

Lam Hi Thần nói "Phụ thân..."

Thanh Hành quân lùi lại một bước, dẫn người vào trong phòng, vừa tỉ mỉ pha trà, thấy y trừ câu nói lúc ở ngoài cửa ra, cũng chưa nói thêm một câu nào, dáng vẻ trầm mặc ít nói nghiêm túc này lại cực kỳ giống Lam Vong Cơ, ông có chút hiếu kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền lên tiếng nhắc nhở "...Hi Thần?"

Lam Hi Thần bị một tiếng này gọi tỉnh táo lại, ý thức được mình thất thố, vội vàng nói xin lỗi "Thật xin lỗi phụ thân..."

Thanh Hành quân nói "Không sao, con hôm nay đến tìm ta, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Lam Hi Thần "..."

Thấy y không đáp, Thanh Hành quân cũng nghi hoặc, hỏi tiếp "Vong Cơ đâu? Hôm nay không đi cùng nhau sao?"

Lam Hi Thần nói "Vong Cơ... Đang ở Vân Mộng."

Thanh Hành quân "Ở Vân Mộng... Săn đêm sao?"

Lam Hi Thần nói "Vâng... Cũng không phải săn đêm, là tới gặp... Bằng hữu."

Khóe miệng Thanh Hành quân giãn ra, dần dần mang theo ý cười "Vong Cơ tính tình lãnh đạm, kết giao bằng hữu nhiều một chút cũng tốt... Đúng rồi, vị bằng hữu của Vong Cơ họ gì tên gì? Là người Giang thị sao?"

Lam Hi Thần gật đầu "Vâng... Họ Ngụy tên Anh, tự Vô Tiện..."

Thanh hành quân đã nghe qua đại danh hai người Ngụy Trường Trạch và Tàng Sắc Tán Nhân, cũng biết Ngụy Vô Tiện là hài tử của hai người, không thua kém ai, đang muốn tán dương, chợt nghe Lam Hi Thần lại nói "Phụ thân cảm thấy... Ngụy công tử như thế nào..."

Thanh Hành quân nói "Dù chưa từng gặp mặt, nhưng từng nghe nói qua Ngụy công tử của Vân Mộng phong thần tuấn lãng, nhiệt tâm giúp người, đi săn đêm thân thủ càng bất phàm hơn, rực rỡ hào quang, nhất định là một vị công tử có tướng mạo rất đẹp."

Lam Hi Thần nghiêm mặt nghe phụ thân y miêu tả xong, nói "Phụ thân nghĩ như vậy... Thật tốt."

Thanh Hành quân lại nghi hoặc, hỏi "Hôm nay con tìm ta, là chuyện của Ngụy công tử?"

Lam Hi Thần khẽ gật đầu "Ngụy công tử... Có thai."

Thanh Hành quân "...?"

Lam Hi Thần nói tiếp "Hài tử... là của Vong Cơ."

Thanh Hành quân "..."

57

Thanh Hành quân đến gặp Lam Khải Nhân, hai huynh đệ đã lâu không gặp nhìn nhau, nửa ngày cũng không nói gì, kỳ cục chính là, rõ ràng ngày xưa tính tình hoàn toàn khác biệt, bây giờ lại nhìn ra trong mắt nhau một loại thấu hiểu đồng tình nào đó.

----

Sau khi nghe xong Lam Hi Thần nói câu kia xong ông cứ ngờ nghệch, trong đầu đang gỡ rối từng chút một...

Đại nhi tử Hi Thần của ông vừa mới nói... Vị Ngụy công tử kia có thai...... Ông run run nói "Ngụy... Công tử?"

Lam Hi Thần chắc chắn nói "...Ngụy công tử."

Thanh Hành quân ngẫm nghĩ, lại nói "...Hài tử của Vong Cơ?"

Lam Hi Thần gật đầu, sau đó liền nhìn thấy phụ thân y không phải là xuất thần nữa, mà triệt để thất thố, bỗng nhiên ngồi dậy, lảo đảo ra ngoài, nhìn phương hướng có lẽ là đi tìm thúc phụ, trong lòng càng thêm kính nể Ngụy Vô Tiện một tầng nữa, không chỉ dám khiêu khích Lam Khải Nhân, quậy cho Vân Thâm Bất Tri Xứ lật tung trời, còn trêu chọc Lam Vong Cơ đến nỗi khiến người ta sớm tối tương tư, còn làm ra việc... Bất nhã kia, bây giờ thân là nam tử, lại... Có thể không theo lẽ thường mà mang thai, chấn động đến nỗi làm phụ thân y bế quan lâu năm nay lại chủ động xuất quan...

Y lắc đầu, đi ra cửa đuổi theo Thanh Hành quân, chưa qua bao lâu, liền nhìn thấy phụ thân y cùng thúc phụ nhìn nhau không nói gì, bước chân y dừng lại, bước tới mấy bước, gia nhập vào hàng ngũ của hai vị trưởng bối.

Ba người trầm mặc nửa ngày, Lam Khải Nhân lấy thư của Vân Mộng gửi đến ra, yên lặng đưa cho huynh trưởng - người sinh ra một nhi tử ưu tú như thế.

Thanh Hành quân cũng không đưa tay tiếp thư, thời gian trước nay trôi qua như nước, một mình ông bế quan bên trong Hàn thất, có khi ròng rã một năm cũng không thấy người, ai có thể nghĩ tới hôm nay... Hôm nay lại tới một màn như thế, thứ cho ông nhất thời phản ứng không kịp, cũng không muốn nhìn thấy thứ gì khiến mình khó thở thêm lần nữa.

Lam khải Nhân biết suy nghĩ của huynh trưởng mình, cũng không cưỡng cầu, trong lòng vốn đang tức giận, thấy thế đối với huynh trưởng mình tăng thêm mấy phần đồng tình, thở dài nói "Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích..."

Thanh Hành quân cũng gật đầu, nói "Hiện tại, nếu như việc này là thật, liền cầu Vân Mộng có thể nới lỏng phương diện nào đó một chút, giải quyết khoan hồng."

Lam Khải Nhân nhịn xuống muốn vứt cho huynh trưởng hai cái ánh mắt khinh khỉnh, hừ lạnh nói "Cầu Vân Mộng khoan hồng?! Ngụy Anh kia trêu chọc Vong Cơ, là chúng ta ăn thiệt thòi mới đúng!"

Lam Hi Thần nói "Nhưng... Người mang thai... Là Ngụy công tử a..."

Thanh Hành quân nói bổ sung "Ngụy công tử đã có... thai, nhất định là Vong Cơ đối với hắn..." Ngụ ý, ăn thiệt thòi nhất định là Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện.

Lam Khải Nhân "..."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro